Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
Lam Thiên đến đón Lam Thanh và Lạc Dương đi dạo phố. Mặc dù Lam Thanh nói muốn đi chơi nhưng không có địa điểm cụ thể nên ba mẹ con quyết định đi dạo phố cùng nhau. Dù vậy nhưng Lam Thiên cảm giác được rằng quyết định của mẹ mình ẩn chứa một điều gì đó. Tựa như hôm nay, nếu cậu nhớ không lầm là sẽ có một sự kiện kí tặng của một mangaka nào đó ở trung tâm thành phố hơn nữa còn là do nhà xuất bản của cậu Gia Ngạo tổ chức. Mẹ cậu lúc trước có làm ở nhà xuất bản một thời gian, sau khi lấy ba cậu thì nghỉ việc ở nhà làm một người vợ nhàn hạ nhưng những sự kiện thế này đều là do mình cậu đưa ý tưởng và hợp tác với nhà xuất bản tổ chức. Nói đến ước muốn lớn nhất của mẹ cậu, Lam Thiên chỉ biết lắc đầu cười bất đắc dĩ. Khác với bao phu nhân nhà quỳên quý đều muốn xây dựng danh vọng trong giới thượng lưu nên thường tham gia các buổi tiệc lớn, luôn thể hiện tài năng của mình trước công chúng, có người còn muốn nắm hết quyền lực của nhà chồng trở nên giàu sang phú quý không ai sánh bằng, người người phải nể trọng thì mẹ cậu lại ngược lại. Lam Thanh không thích các bữa tiệc xa hoa nên ít tham gia, thỉnh thoảng chỉ cùng Giang Thiên tham gia một vài bữa tiệc của tập đoàn, tiệc sinh nhật của người trong Hàn gia hay tiệc cưới của người quen... thậm chí bữa tiệc sinh nhật của bà, ba cậu, ông bà nội đều muốn tổ chức lớn nhưng bà đều từ chối, thích ở nhà tổ chức bữa tiệc nhỏ với người thân quen, tha hồ mà chơi đủ thứ mà không lo ngại ánh mắt của người khác. Lam Thanh rất lười, không thích thể hiện quá nhiều và cũng không tiếp xúc nhiều với các quý bà trong giới thượng lưu nên trong mắt nhiều người bà không xứng với ba cậu, một người đàn ông xuất sắc. Thế nhưng chỉ có Lam Thiên mới biết ba cậu thật may mắn mới lấy được mẹ cậu. Tại sao ư? Vì Lam Thanh luôn nhìn vào chính bản thân Giang Thiên mà không phải là Chủ tịch tập đoàn BS. Hơn nữa nếu có người nói bà không giúp được gì cho ba cậu thì lại càng sai lầm hơn bởi nếu không có mẹ cậu thì cậu nghĩ ba cậu sẽ chẳng khác nào một cỗ máy đâu. Bà tính tình trẻ con nhưng giàu tình cảm, bà lười nhác nhưng vô cùng mạnh mẽ và đáng sợ nhưng cái mạnh mẽ và đáng sợ ấy chỉ được bộc lộ đúng lúc mà thôi. Rất khó để nhận thấy điều đó đằng sau những nụ cười vô tư nhỉ. Và đôi lúc những hành động như đứa trẻ của mẹ cậu lại mang một ý nghĩa gì đó.
- Ui. Trông cái kia ngon quá! Chúng ta vào ăn thử đi ha.- Lam Thanh cầm tay Lạc Dương, hai mẹ con dán mắt vào thực đơn mới của MC Donal với đôi mắt sáng ngời.
- Nhưng không phải ban nãy chúng ta vừa ăn thịt nướng ở quán đồ nướng rồi sao? Ăn nhiều quá sẽ không tiêu hóa được đâu. - Lam Thiên nói. Mẹ cậu còn là một người thích ăn và cả em cậu, Lạc Dương cũng thừa kế điều đó.
- Không sao đâu mà. Với lại đôi lúc ăn đâu chỉ là ăn thôi đúng không.- Lam Thanh nhoẻo miệng cười kéo Lam Thiên và Lạc Dương và bên trong.
Lam Thiên thì lại chú ý tới câu nói của mẹ mình. Nói vậy là có ý gì chứ? Mẹ cậu thỉnh thoảng lại nói vài cậu khó hiểu.
Lam Thanh vào bên trong nhìn ngó xung quanh, cửa hàng có vẻ hơi vắng nên ba người có thể tìm đại một chỗ mà ngồi nhưng dường như mẹ cậu lại không như thế. Phải quan sát một lúc bà mới kéo hai anh em cậu vào một cái bàn trong góc phải của quán, cách bàn của một người ăn mặc kín đáo đang dùng laptop một cái bàn.
- Chỗ này là được rồi. Rất thuận lợi.- Lam Thanh cười cười nói.
- Mẹ. Con có chuyện muốn hỏi.- Lam Thiên nói. Với thái độ của mẹ cậu hẳn có chuyện rồi.
- Từ từ rồi hỏi. Giờ chưa phải lúc.- Lam Thanh mỉm cười lắc đầu nói. - Mà Kiến Hàm có gửi qua cho con thông tin gì chưa?
- Thông tin? Con chưa xem nữa. Diệc Phàm nói sẽ gửi qua.
- Vậy xem thử đi. Mẹ với Lạc Dương chọn món. Lạc Dương con muốn ăn gì?- Lam Thanh quay sang hỏi cậu con trai nhỏ.
- Hamburger với cả khoai tây chiên. - Lạc Dương giơ tay nói.
- Được. Còn mẹ...
Lam Thiên lúc đó mới mail ra xem. Trong đó có một cái bản đồ được gửi với một khu vực được khoanh tròn. Bên dưới là mấy giống thông tin thêm và có nói đây là khu vực mà học sinh thường bị tấn công. Lam Thiên hơi nhíu mày. Khu vực khoanh tròn này không phài là khu vục ba mẹ con đi dạo phố nãy giờ sao?
- Mẹ...
- Lam Thiên con đi gọi món đi. Mẹ với Lạc Dương chọn hết rồi. Lấy thêm hai hộp sữa dâu nha.- Lam Thanh nháy mắt nói.
- Con... biết rồi. - Lam Thiên cầm tờ giấy đi. Lúc đi cậu còn thấy ánh mắt của mẹ cậu hướng ra sau. Lam Thiên liền chú ý đến người ăn mặc kín đáo.
Lúc đi tới chỗ người đó, cậu cố ý chậm bước chân lại. Đôi mắt nhanh chóng nhìn lướt qua màn hình laptop rồi rời đi không để người kia phát giác ra. Còn người ăn mặc kin đáo cảm thấy có bước chân bước tới, ngón tay lướt trên bàn phím thoáng cứng đờ rồi lại tỏ ra bình thường nhưng Lam Thiên nhận thấy khi cậu bước qua người đó cả người cứng ngắc không dám động đậy, đầu cúi thấp xuống, một tay kéo mũ áo trệ xuống. Lam Thiên tỏ ra thản nhiên bước qua, cậu nhanh chóng lấy đồ ăn rồi trở lại chỗ. Còn về phần người ăn mặc kín đáo kia đã rời đi lúc nào không hay.
- Mẹ. Mẹ biết chuyện gì phải không? - Lam Thiên đặt khay đồ ăn xuống bàn hỏi.
- Ba con chẳng có gì giấu mẹ hết. - Lam Thanh cười đắc ý nói.
- Con biết. Vậy là mẹ cũng biết chuyện kia. Thế người vừa nãy...
- Con có thấy gì không? - Lam Thanh cắt ngang câu nói của cậu.
- Thông tin về một nữ sinh trường ta.
- Con cũng xem thông tin về các học sinh bị tấn công rồi đúng không?
- Phải.
- Vậy có thấy tất cả có điểm chung gì không?
- Điểm chung. Đều là học sinh có gia thế... khoan đã... tất cả đều là con của đối tác tập đoàn chúng ta. - Lam Thiên giật mình nói. Vậy mà cậu lại không để ý.
- Đúng rồi đó. Này Lạc Dương, hắn đi tới đâu rồi? - Lam Thanh đột ngột quay sang Lạc Dương hỏi.
- Ừm... tới khu điện tử rồi. - Lạc Dương vừa ăn vừa nhìn điện thoại nói.
- Mẹ vậy là vừa nãy...'
- Đó là do em con lanh tay thôi. Kiến Hàm có điều tra qua và phát hiện được hệ thống bảo vệ của tập đoàn đều bị tấn công từ một nơi. Đó chính là trung tâm trò chơi điện tử lớn nhất khu này. Không chỉ thế anh ấy còn điều tra và nắm bắt được hành tung của vài kẻ khả nghi. Người vừa nãy là một trong số đó.
- Xem ra có nhiều thông tin con chưa biết. Nhưng sao mẹ lại tham gia vào chuyện này. Con không nghĩ là ba đồng ý.
- Không đồng ý cũng phải đồng ý. Chuyện này quả thật rất thú vị. Hơn nữa cả Giang Thiên và Kiến Hàm đều đang khổ cực chống lại mấy lời phàn nàn bên đối tác, mẹ cũng đâu thế ngồi xem được.
- Con thấy căn bản là mẹ muốn vui đùa.
- Một phần thôi. Mà, dù gì còn nhiều thời gian cho tới lúc bọn chúng hành động. Chúng ta cứ ăn trước rồi tính. - Lam Thanh thoải mái nói.
- Đúng đó anh hai. Thấy anh sầu lo thế kia thật khổ. - Lạc Dương thè lưỡi nhăn mặt nói.
- Anh không sầu lo. - Lam Thiên vò đầu cậu. - Sau khi ăn xong mẹ và Lạc Dương nên về nhà. Chuyện còn lại con sẽ lo.
- Hể? Cái này không được nha. Em còn chưa chơi đủ. - Lạc Dương kháng nghị.
- Lần sau sẽ cho em chơi. Lần này ngoan ngoãn về nhà đi, cả mẹ cũng vậy nữa.
- Hể? - Hai mẹ con vừa nghe xong mặt liền tỏ thái độ bất mãn.
- Mẹ còn chưa làm được gì hết. Chuyện thú vị thế này sao đẩy mẹ ra ngoài được. - Lam Thanh quơ quơ môt thanh khoai tay chiên nói.
- Lát nữa con phải đi gặp nhóm Diệc Phàm rồi. Vả lại ba cũng không cho mẹ nhún sâu vào chuyện này đâu. Con không muốn nữa chừng lại chứng kiến cảnh mẹ bị ba vác về đâu. Mất mặt lắm. - Lam Thiên lắc đầu nói.
- Này... - Lam Thiên nói vậy thì Lam Thanh cũng cứng họng. Nếu là Giang Thiên thì dám vậy lắm.
- Nhưng còn cái điện thoại là của em mà. - Lạc Dương tìm cách để được tham gia.
- Anh sẽ giữ. Xong việc sẽ trả lại cho em.- Lam Thiên giật lấy điện thoại trên tay Lạc Dương. - Không chỉ là theo dõi vị trí thôi đúng không?
- Vâng. Cả nghe lén nữa. Những mà với bọn họ nếu chúng ta khởi động thiết bị qua sớm có thể bị phát giác nên em đã cài thời gian khởi động. Trước thời gian ấy thì nó giống như một cái hột bình thường. -Lạc Dương vênh mặt nói. Cậu nhóc cảm thấy mình rất giỏi.
- Được rồi cảm ơn em. - Lam Thiên cười nói.
Nếu như ngay từ đầu mẹ cậu đã có chủ đích thì những nơi mà ba người ghé qua ắt hẳn có manh mối liên quan. Lam Thiên mở mail ra xem lần nữa. Một tệp mới được gửi tới. Thông tin về các địa điểm mà học sinh trường Quang Vân thường xuất hiện vào buổi tối. Nói như vậy khu vực này là khu vực mà học sinh trường Quang Vân thường ghé qua vào buổi tối. Vậy thì...
- Em về cẩn thận nhé!
- Em biết rồi. Cảm ơn chị. - Tử Nguyệt vẫy tay nói với chị chủ quán rồi rời đi.
Nó vừa tan làm và đang trên đường trở về kí túc xá. So với nó nghĩ thì công việc buổi tối có phần nhẹ hơn nên nó cũng dễ thở không cần lo vừa về kí túc là không còn sức mà học bài. Nó tan làm hơn thường ngày một tiếng, giờ chỉ mới tám giờ tối nó nghĩ mình nên tìm đâu đó mua đồ ăn tối. Bụng nó bắt đầu biểu tình rồi. Đang đi trên đường bỗng nó nghe tiếng gọi:
- Tử Nhật.
Nó quay đầu lại nhìn, là một cô gái xinh xắn mặc chiếc váy màu hồng. Cô gái này có vẻ quen. Gặp ở đâu ấy nhỉ? Mặc dù tạm thời không nhớ ra theo phép lịch sự nó vẫn gật đầu chào:
- Chào cậu.
- Sao cậu lại ở đây thế? - Cô gái hỏi.
- Tôi đi làm thêm.
- Cậu thật giỏi. - Cô gái ngưỡng mộ nói.
- Không hẳn. - Tử Nguyệt gượng cười.
- À... chúng ta tình cờ gặp mặt hay là... hay là... - Cô gái bỗng trở nên ngập ngừng, hai tay nắm chặt vạt váy, mặt có dấu hiệu đỏ lên.
Tử Nguyệt cảm thấy có chút gì không ổn với bầu không khí lúc này. Sao nó có cảm giác mình mắc nợ đào hoa vậy? Nó nhớ mình trong lớp tỏ ra vô cùng bình thường, thành tích học tập có vẻ tốt nhưng cũng chưa thể hiện gì để gây chú ý, ngoài cái danh học sinh được tuyển thì cũng chẳng có gì đặc biệt. Hơn nữa nhìn cái vóc dáng nhỏ nhắn của mình Tử Nguyệt càng khẳng định sẽ không có nữ sinh nào thích mình. Vậy cái cô bạn mặt ngượng ngùng đứng trước mặt nó là sao đây? Mải mê suy nghĩ Tử Nguyệt quên mất cái bụng đói cuối cùng cái bụng phải lên tiếng biểu tình khiến nó thật khó xử.
Cô bạn nghe tiếng có chút hơi giật mình nhưng sau đó liền đề nghị nó:
- Tớ biết một quán ăn gần đây ngon lắm. Chúng ta cùng đi nha.
- Chuyện này... tôi nghĩ không ổn lắm...
- Đi đi mà. - Cô bạn lấy hết dũng khí kéo tay nó đi không cho Tử Nguyệt lên tiếng cự tuyệt.
Trong lòng Tử Nguyệt gào lên. Chuyện gì thế này?
Dù cho nó có cảm thấy khó xử trước tình huống này thế nào đi chăng nữa thì đây cũng là cơ hội giúp nó thể hiện trước mặt hội kỉ luật và kéo gần quan hệ của nó với họ đồng thời được kí túc xá đại nhận chú ý hơn.Còn về phần sau cơ hội này cuộc đời nở hoa hay không thì chưa biết được.
**********************************
- Ui. Trông cái kia ngon quá! Chúng ta vào ăn thử đi ha.- Lam Thanh cầm tay Lạc Dương, hai mẹ con dán mắt vào thực đơn mới của MC Donal với đôi mắt sáng ngời.
- Nhưng không phải ban nãy chúng ta vừa ăn thịt nướng ở quán đồ nướng rồi sao? Ăn nhiều quá sẽ không tiêu hóa được đâu. - Lam Thiên nói. Mẹ cậu còn là một người thích ăn và cả em cậu, Lạc Dương cũng thừa kế điều đó.
- Không sao đâu mà. Với lại đôi lúc ăn đâu chỉ là ăn thôi đúng không.- Lam Thanh nhoẻo miệng cười kéo Lam Thiên và Lạc Dương và bên trong.
Lam Thiên thì lại chú ý tới câu nói của mẹ mình. Nói vậy là có ý gì chứ? Mẹ cậu thỉnh thoảng lại nói vài cậu khó hiểu.
Lam Thanh vào bên trong nhìn ngó xung quanh, cửa hàng có vẻ hơi vắng nên ba người có thể tìm đại một chỗ mà ngồi nhưng dường như mẹ cậu lại không như thế. Phải quan sát một lúc bà mới kéo hai anh em cậu vào một cái bàn trong góc phải của quán, cách bàn của một người ăn mặc kín đáo đang dùng laptop một cái bàn.
- Chỗ này là được rồi. Rất thuận lợi.- Lam Thanh cười cười nói.
- Mẹ. Con có chuyện muốn hỏi.- Lam Thiên nói. Với thái độ của mẹ cậu hẳn có chuyện rồi.
- Từ từ rồi hỏi. Giờ chưa phải lúc.- Lam Thanh mỉm cười lắc đầu nói. - Mà Kiến Hàm có gửi qua cho con thông tin gì chưa?
- Thông tin? Con chưa xem nữa. Diệc Phàm nói sẽ gửi qua.
- Vậy xem thử đi. Mẹ với Lạc Dương chọn món. Lạc Dương con muốn ăn gì?- Lam Thanh quay sang hỏi cậu con trai nhỏ.
- Hamburger với cả khoai tây chiên. - Lạc Dương giơ tay nói.
- Được. Còn mẹ...
Lam Thiên lúc đó mới mail ra xem. Trong đó có một cái bản đồ được gửi với một khu vực được khoanh tròn. Bên dưới là mấy giống thông tin thêm và có nói đây là khu vực mà học sinh thường bị tấn công. Lam Thiên hơi nhíu mày. Khu vực khoanh tròn này không phài là khu vục ba mẹ con đi dạo phố nãy giờ sao?
- Mẹ...
- Lam Thiên con đi gọi món đi. Mẹ với Lạc Dương chọn hết rồi. Lấy thêm hai hộp sữa dâu nha.- Lam Thanh nháy mắt nói.
- Con... biết rồi. - Lam Thiên cầm tờ giấy đi. Lúc đi cậu còn thấy ánh mắt của mẹ cậu hướng ra sau. Lam Thiên liền chú ý đến người ăn mặc kín đáo.
Lúc đi tới chỗ người đó, cậu cố ý chậm bước chân lại. Đôi mắt nhanh chóng nhìn lướt qua màn hình laptop rồi rời đi không để người kia phát giác ra. Còn người ăn mặc kin đáo cảm thấy có bước chân bước tới, ngón tay lướt trên bàn phím thoáng cứng đờ rồi lại tỏ ra bình thường nhưng Lam Thiên nhận thấy khi cậu bước qua người đó cả người cứng ngắc không dám động đậy, đầu cúi thấp xuống, một tay kéo mũ áo trệ xuống. Lam Thiên tỏ ra thản nhiên bước qua, cậu nhanh chóng lấy đồ ăn rồi trở lại chỗ. Còn về phần người ăn mặc kín đáo kia đã rời đi lúc nào không hay.
- Mẹ. Mẹ biết chuyện gì phải không? - Lam Thiên đặt khay đồ ăn xuống bàn hỏi.
- Ba con chẳng có gì giấu mẹ hết. - Lam Thanh cười đắc ý nói.
- Con biết. Vậy là mẹ cũng biết chuyện kia. Thế người vừa nãy...
- Con có thấy gì không? - Lam Thanh cắt ngang câu nói của cậu.
- Thông tin về một nữ sinh trường ta.
- Con cũng xem thông tin về các học sinh bị tấn công rồi đúng không?
- Phải.
- Vậy có thấy tất cả có điểm chung gì không?
- Điểm chung. Đều là học sinh có gia thế... khoan đã... tất cả đều là con của đối tác tập đoàn chúng ta. - Lam Thiên giật mình nói. Vậy mà cậu lại không để ý.
- Đúng rồi đó. Này Lạc Dương, hắn đi tới đâu rồi? - Lam Thanh đột ngột quay sang Lạc Dương hỏi.
- Ừm... tới khu điện tử rồi. - Lạc Dương vừa ăn vừa nhìn điện thoại nói.
- Mẹ vậy là vừa nãy...'
- Đó là do em con lanh tay thôi. Kiến Hàm có điều tra qua và phát hiện được hệ thống bảo vệ của tập đoàn đều bị tấn công từ một nơi. Đó chính là trung tâm trò chơi điện tử lớn nhất khu này. Không chỉ thế anh ấy còn điều tra và nắm bắt được hành tung của vài kẻ khả nghi. Người vừa nãy là một trong số đó.
- Xem ra có nhiều thông tin con chưa biết. Nhưng sao mẹ lại tham gia vào chuyện này. Con không nghĩ là ba đồng ý.
- Không đồng ý cũng phải đồng ý. Chuyện này quả thật rất thú vị. Hơn nữa cả Giang Thiên và Kiến Hàm đều đang khổ cực chống lại mấy lời phàn nàn bên đối tác, mẹ cũng đâu thế ngồi xem được.
- Con thấy căn bản là mẹ muốn vui đùa.
- Một phần thôi. Mà, dù gì còn nhiều thời gian cho tới lúc bọn chúng hành động. Chúng ta cứ ăn trước rồi tính. - Lam Thanh thoải mái nói.
- Đúng đó anh hai. Thấy anh sầu lo thế kia thật khổ. - Lạc Dương thè lưỡi nhăn mặt nói.
- Anh không sầu lo. - Lam Thiên vò đầu cậu. - Sau khi ăn xong mẹ và Lạc Dương nên về nhà. Chuyện còn lại con sẽ lo.
- Hể? Cái này không được nha. Em còn chưa chơi đủ. - Lạc Dương kháng nghị.
- Lần sau sẽ cho em chơi. Lần này ngoan ngoãn về nhà đi, cả mẹ cũng vậy nữa.
- Hể? - Hai mẹ con vừa nghe xong mặt liền tỏ thái độ bất mãn.
- Mẹ còn chưa làm được gì hết. Chuyện thú vị thế này sao đẩy mẹ ra ngoài được. - Lam Thanh quơ quơ môt thanh khoai tay chiên nói.
- Lát nữa con phải đi gặp nhóm Diệc Phàm rồi. Vả lại ba cũng không cho mẹ nhún sâu vào chuyện này đâu. Con không muốn nữa chừng lại chứng kiến cảnh mẹ bị ba vác về đâu. Mất mặt lắm. - Lam Thiên lắc đầu nói.
- Này... - Lam Thiên nói vậy thì Lam Thanh cũng cứng họng. Nếu là Giang Thiên thì dám vậy lắm.
- Nhưng còn cái điện thoại là của em mà. - Lạc Dương tìm cách để được tham gia.
- Anh sẽ giữ. Xong việc sẽ trả lại cho em.- Lam Thiên giật lấy điện thoại trên tay Lạc Dương. - Không chỉ là theo dõi vị trí thôi đúng không?
- Vâng. Cả nghe lén nữa. Những mà với bọn họ nếu chúng ta khởi động thiết bị qua sớm có thể bị phát giác nên em đã cài thời gian khởi động. Trước thời gian ấy thì nó giống như một cái hột bình thường. -Lạc Dương vênh mặt nói. Cậu nhóc cảm thấy mình rất giỏi.
- Được rồi cảm ơn em. - Lam Thiên cười nói.
Nếu như ngay từ đầu mẹ cậu đã có chủ đích thì những nơi mà ba người ghé qua ắt hẳn có manh mối liên quan. Lam Thiên mở mail ra xem lần nữa. Một tệp mới được gửi tới. Thông tin về các địa điểm mà học sinh trường Quang Vân thường xuất hiện vào buổi tối. Nói như vậy khu vực này là khu vực mà học sinh trường Quang Vân thường ghé qua vào buổi tối. Vậy thì...
- Em về cẩn thận nhé!
- Em biết rồi. Cảm ơn chị. - Tử Nguyệt vẫy tay nói với chị chủ quán rồi rời đi.
Nó vừa tan làm và đang trên đường trở về kí túc xá. So với nó nghĩ thì công việc buổi tối có phần nhẹ hơn nên nó cũng dễ thở không cần lo vừa về kí túc là không còn sức mà học bài. Nó tan làm hơn thường ngày một tiếng, giờ chỉ mới tám giờ tối nó nghĩ mình nên tìm đâu đó mua đồ ăn tối. Bụng nó bắt đầu biểu tình rồi. Đang đi trên đường bỗng nó nghe tiếng gọi:
- Tử Nhật.
Nó quay đầu lại nhìn, là một cô gái xinh xắn mặc chiếc váy màu hồng. Cô gái này có vẻ quen. Gặp ở đâu ấy nhỉ? Mặc dù tạm thời không nhớ ra theo phép lịch sự nó vẫn gật đầu chào:
- Chào cậu.
- Sao cậu lại ở đây thế? - Cô gái hỏi.
- Tôi đi làm thêm.
- Cậu thật giỏi. - Cô gái ngưỡng mộ nói.
- Không hẳn. - Tử Nguyệt gượng cười.
- À... chúng ta tình cờ gặp mặt hay là... hay là... - Cô gái bỗng trở nên ngập ngừng, hai tay nắm chặt vạt váy, mặt có dấu hiệu đỏ lên.
Tử Nguyệt cảm thấy có chút gì không ổn với bầu không khí lúc này. Sao nó có cảm giác mình mắc nợ đào hoa vậy? Nó nhớ mình trong lớp tỏ ra vô cùng bình thường, thành tích học tập có vẻ tốt nhưng cũng chưa thể hiện gì để gây chú ý, ngoài cái danh học sinh được tuyển thì cũng chẳng có gì đặc biệt. Hơn nữa nhìn cái vóc dáng nhỏ nhắn của mình Tử Nguyệt càng khẳng định sẽ không có nữ sinh nào thích mình. Vậy cái cô bạn mặt ngượng ngùng đứng trước mặt nó là sao đây? Mải mê suy nghĩ Tử Nguyệt quên mất cái bụng đói cuối cùng cái bụng phải lên tiếng biểu tình khiến nó thật khó xử.
Cô bạn nghe tiếng có chút hơi giật mình nhưng sau đó liền đề nghị nó:
- Tớ biết một quán ăn gần đây ngon lắm. Chúng ta cùng đi nha.
- Chuyện này... tôi nghĩ không ổn lắm...
- Đi đi mà. - Cô bạn lấy hết dũng khí kéo tay nó đi không cho Tử Nguyệt lên tiếng cự tuyệt.
Trong lòng Tử Nguyệt gào lên. Chuyện gì thế này?
Dù cho nó có cảm thấy khó xử trước tình huống này thế nào đi chăng nữa thì đây cũng là cơ hội giúp nó thể hiện trước mặt hội kỉ luật và kéo gần quan hệ của nó với họ đồng thời được kí túc xá đại nhận chú ý hơn.Còn về phần sau cơ hội này cuộc đời nở hoa hay không thì chưa biết được.
**********************************