Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 87
Từ khí chính thứ qua lại, Lam Thiên tới nhà nó thường xuyên hơn, một tuần ba, bốn buổi ở lại ăn cơm tối. Mọi người trong nhà thân thuộc với nhau, bữa cơm diễn ra vô cùng tự nhiên, thân mật. Ăn xong, nó và cậu cùng rửa bát. Nói là cùng nhau nhưng Lam Thiên giành hết việc chỉ để nó phụ trách lau bát sau khi rửa.
- Em đã nghĩ ra muốn đến đâu chưa? - Lam Thiên vừa rửa bát vừa hỏi.
- Thật sự, em không nghĩ ra được. - Nó ngượng ngùng đáp.
Mấy năm quen với thân phận con trai, phải lo toan nhiều thứ nó không có tâm tư để ý đến những địa điểm vui chơi này nọ càng không biết nên hẹn hò ở đâu. Lúc trước, một tương lai có người yêu, nó chưa bao giờ nghĩ đến.
- Không cần gấp. Anh cũng sẽ xem xét sao. Sau đó chúng ta cùng quyết định. - Lam Thiên cười nhẹ nói.
Tử Nguyệt gật đầu, hai má nóng bừng lên.
Một Lam Thiên lạnh lùng đã có sức sát thương lớn, một Lam Thiên dịu dàng càng có sức sát thương lớn hơn nữa.
Thật may mắn khi nó trở thành một người thân thiết của cậu, được nhìn thấy mặt dịu dàng, chu đáo ấy.
Tiễn Lam Thiên ra về, nó vào phòng bắt tay vào làm bài tập. Hôm nay nó khó tập trung hơn mọi ngày. Vài phút lại ngẩn ngơ nghĩ đến chuyện hẹn hò. Giật mình tỉnh táo lại, nó tự bật cười. Hóa ra, bản thân mình cũng rất mong chờ. Tiến độ làm bài chậm, qua một tiếng chỉ mới làm xong một nửa. Vỗ nhẹ hai má, Tử Nguyệt tự mắng bản thân mình quá "sa đọa" rồi.
Tiếng rưỡi trôi qua, thu xếp lại sách vở, tắt đèn bàn, trèo lên giường ngủ.
Đắp chăn, nhắm mắt, mười phút trôi qua, nó lại mở mắt ra, kéo chăn lên che nửa mặt. Không ngủ được! Lăn qua lăn lại vài vòng, Tử Nguyệt vơ lấy điện thoại trên bàn, lướt danh sách bạn bè, trong list danh sách toàn tên các thành viên trong câu lạc bộ, bạn ở trường cũ. Những anh chàng đó mỗi ngày đều than thở FA, với lại, nếu nó hỏi vấn đề này, ngay sáu tuyệt đối không thể sống bình an. Lướt đến cuối danh sách, Tử Nguyệt tìm được tên nữ sinh duy nhất là bạn thân thiết của mình. Vân Di. Không biết hỏi cậu ấy được không nhỉ?
Suy tư giây lát, nó quyết định nhờ Vân Di tư vấn giúp.
Cùng lúc đó, phòng kí túc xá trưởng trường Quang Vân còn sáng đèn. Bên trong, Cao Văn ngáp ngắn ngáp dài giúp Lam Thiên xử lý công việc chung trong khi cậu ngồi đối diện làm việc riêng.
Sắp xếp lại hồ sơ, giấy tờ, thấy Lam Thiên cau có, vẻ mặt nghiêm túc, không vừa lòng chăm chú nhìn màn hình laptop. Nãy giờ cậu đã chứng kiến đủ vẻ mặt phong phú khó ở của Lam Thiên, Cao Văn không rõ có chuyện gì có thể làm khó vị kí túc xá trưởng toàn năng này.
- Cậu tra gì nãy giờ chưa xong vậy?
Mắt không rời khỏi màn hình, Lam Thiên đáp:
- Tìm địa điểm hẹn hò.
Cao Văn mở to mắt, há hốc miệng, cậu không nghe nhầm đâu nhỉ?
- Cái gì? Nãy giờ cậu là tra cái này ấy hả?
Lam Thiên gật nhẹ.
Cao Văn sờ gáy, nhướng một bên mày:
- Nãy giờ cậu tìm không ra địa điểm nào ưng ý hả? Thành phố mình cũng có nhiều mà...
Lam Thiên xụ mặt xuống đáp:
- Có mấy địa điểm dành cho các cặp đôi... nhưng không phù hợp.
- Cậu... có tâm tư. Nào, nêu tiêu chuẩn đi, tớ giúp cậu tìm. - Cao Văn vẻ mặt nghĩa hiệp. Là bạn thân của Lam Thiên, cậu cũng có trách nhiệm giúp cậu ta có một buổi hẹn hò ưng ý.
Lam Thiên nheo mắt nhìn cậu trong giây lát, chậm rãi nói ra tiêu chuẩn của mình:
- Mới lạ, lãng mạn không xa hoa, có những hoạt động cho các cặp đôi nhưng lành mạnh, không quá sến sẩm, hay phải thân thiết quá đáng
Tuy rằng muốn tình cảm tăng tiến nhưng Lam Thiên vẫn biết rõ điểm dừng thích hợp. Cậu muốn thể hiện tình cảm không phải thể hiện bản thân có tiền, huống chi cả hai mới là học sinh, nơi xa hoa quá không thích hợp. Những hành động quá thân thiết cũng gây gượng ép, ngượng ngập, Tử Nguyệt da mặt mỏng nhất định sẽ không tự nhiên. Buổi hẹn hò sẽ không còn ý nghĩa nữa.
- Yêu cầu của cậu cũng quá nhiều... cơ mà, tớ biết một nơi thích hợp đấy. Ở thành phố Y, nơi đó phục vụ riêng cho các cặp đôi, các hoạt động đều rất thú vị không gây phản cảm.
Nghe thế, Lam Thiên ngẩng lên nhìn cậu, ánh mắt từ tìm tòi chuyển sang thấu tỏ.
Cao Văn mất tự nhiên né tránh ánh mắt của cậu, lúng túng giải thích:
- Không phải tớ tự tìm hiểu đâu... là do Diệc Phàm ham vui nên...
- Tớ hiểu. - Lam Thiên lạnh nhạt gật đầu.
Cậu hiểu cái gì chứ? Cao Văn không vui hỏi:
- Vậy giờ cậu có muốn biết không?
Lam Thiên gật đầu, chăm chú lắng nghe câu trả lời của cậu.
Lần đầu tiên trong đời, Cao Văn thấy Lam Thiên hứng thú dào dạt tìm tòi, nghiên cứu tư liệu về một thứ gì đó, vì sở thích của riêng mình không phải sự bắt buộc của trách nhiệm, thỉnh thoảng khóe miệng cong nhẹ để lộ sự hài lòng hiếm hoi.
Sức mạnh của tình yêu thật vĩ đại!
Hôm sau, như mọi ngày, Lam Thiên đưa nó về nhà. Cả hai giữ im lặng suốt đường đi, đến dưới nhà nó, cả hai dừng lại, sau đó nhìn nhau đồng thanh nói:
- Anh/ em nghĩ ra muốn đến đâu rồi!
Cả hai nhìn nhau, sững sờ sau đó cười nhẹ nói:
- Vậy anh/ em nói trước đi.
Cả hai mím môi, khi nó cất lời, Lam Thiên chủ động giữ im lặng:
- Vân Di có nói với em ở thành phố Y mới mở một công viên tình nhân...
- Thật trùng hợp. Nơi anh nghĩ đến cũng là một công viên tình nhân ở thành phố Y. - Khóe miệng Lam Thiên cong lên khó thấy.
Tử Nguyệt há miệng ngạc nhiên, sau đó nói:
- Xem ra, chúng ta tự động thống nhất rồi.
- Đúng vậy. - Lam Thiên mỉm cười nhẹ. - Vậy... chủ nhật này nhé! Anh đến đón em.
- Vâng. - Tử Nguyệt gật đầu.
Chẳng mấy chốc đã đến chủ nhật, Tử Nguyệt thức dậy sớm chuẩn bị. Lần đầu tiên trong đời nó chú trọng đến việc ăn mặc như thế. Nhưng... nhìn tủ đồ không chút nữ tính của mình Tử Nguyệt có chút chán nản.
- Tử Nguyệt! - Ngọc Lan mở cửa phòng nó, mỉm cười thần bí đưa cho nó một túi đồ. - Biết con hẹn hò, dì mua cho con đó.
- Con cảm ơn dì! - Tử Nguyệt chân thành nói.
- Hẹn hò vui vẻ nhé!
- Vâng. - Tử Nguyệt đỏ mặt gật đầu.
Tám giờ, Lam Thiên lái xe đến đón nó, đứng đợi ở dưới, gọi điện báo cho nó biết, năm phút sau, Lam Thiên đã thấy nó chạy xuống.
Thấy nó tới gần, Lam Thiên nhất thời ngây người.
Được ánh mắt của cậu dán tới trên người, Tử Nguyệt ngượng ngùng cúi đầu.
- Đáng yêu lắm! - Lam Thiên điểm nhẹ lên trán nó nói.
Không giống như những cô gái khác, Tử Nguyệt không quen với việc mặc đầm váy cũng như cảm thấy rất bất tiện khi gặp chúng vì nó thuộc dạng người vận động. Hiểu điều đó, Ngọc Lam mua cho nó một chiếc áo sơ mi thanh lịch màu trắng phối với chiếc quần yếm màu vàng nâu ngắn hơn gối khoe đôi chân thon dài, phối với đôi giày vans màu trắng tăng thêm phần nữ tính mà không kém phần năng động, đáng yêu.
Tử Nguyệt sờ chỗ Lam Thiên điểm, ngược lên nhìn cậu, nhỏ giọng nói:
- Anh rất đẹp trai!
Lam Thiên vốn là một giá treo quần áo, mặc kiểu nào cũng đẹp, tùy loại mà thể hiện khí chất khác nhau. Hôm nay, cậu mặc áo sơ mi trắng phối quần kaki vàng nâu, ngoài khoác chiếc áo len mỏng màu lam đậm sắn đến khuỷu tay, giảm bớt sự lạnh lùng, tăng thêm mấy phần dịu dàng. Mái tóc đỏ hồng để rối tự nhiên không khiến người khác cảm thấy lôi thôi ngược lại tạo nét quyến rũ kì lạ.
Lam Thiên vươn tay về phía nó nói:
- Chúng ta đi thôi!
Nơi cả hai đến là công viên Sweet phục vụ riêng cho các cặp đôi mới xây dựng ở thành phố Y.
Công viên này mới khai trương được nửa năm này nhưng sinh ý lại rất tốt.
Tử Nguyệt kinh ngạc nhìn một hàng dài người xếp hàng mua vé:
- Nơi này đông thật! Nếu xếp hàng phải đến bao lâu chứ?
- Anh đặt trước vé rồi. Chúng ta vào thôi.
Tại cổng ra vào có nhân viên kiểm soát phát vé và phát tờ giới thiệu lộ trình. Đứng ở đây, thấy đủ loại trai, gái, nhan sắc phong phú, đa dạng nhưng cậu ta vẫn phải công nhận Lam Thiên là chàng trai đẹp nhất cậu ta biết. Đều là người với nhau, khác biệt đến thế này khiến người khác phải căm hận. Ngược lại bạn nữ bên cạnh không quá xinh đẹp nhưng đáng yêu, thanh thuần, cũng không có dáng vẻ nũng nịu rợn người, rất dễ khiến người khác yêu thích.
Tận tình hướng dẫn một phen, cậu ta luyến tiếc nhìn đôi trai gái bước vào.
Tử Nguyệt và Lam Thiên nhìn tờ giới thiệu. Công viên này rất chu đáo, đề ra nhiều lộ trình với sự sắp xếp các hoạt động đa dạng.
Vào bên trong, mặc dù người đến rất đông nhưng do nơi này khá lớn nên nhìn dòng người khá thưa thớt, không đến mức phải chen chúc như nó nghĩ. Tử Nguyệt không tưởng tượng nổi một người như Lam Thiên chen chúc, va chạm tìm đường với đám đông như thế nào.
Nghiêm túc đọc kĩ tờ giới thiệu, Lam Thiên ưng ý chỉ vào lộ trình thứ ba, mang tên "nhị thể nhất tâm".
- Chúng ta chọn lộ trình này nhé!
Tử Nguyệt ghé mắt vào nhìn hoạt động bên dưới, các hoạt động bên dưới đều có đặc điểm chung là đòi hỏi sự phối hợp ăn ý của các cặp đôi. Tử Nguyệt gật đầu đồng ý. Nó nghĩ đây là một cơ hội tốt để cả hai hiểu nhau hơn.
Nhất trí xong, hai người đi đến địa điểm hoạt động đầu tiên.
Cả hai không biết rằng bản thân bị theo dõi.
- Như vậy không ổn lắm đâu! - Chàng trai mặc trang phục đen, đeo khẩu trang, nón lưỡi trai kéo tay cô gái ăn mặc kín đáo không kém.
- Yên tâm! Tớ biết giữ khoảng cách, sẽ không để chúng ta thành kì đà cản mũi đâu. Đây là lần hẹn hò đầu tiên của anh Lam Thiên, là một dấu mốc quan trọn, nhất định phải ghi hình lại làm kỉ niệm.
Cô gái chỉnh máy quay phim, đầu tiên quay về chính mình nói lời giới thiệu:
- Xin chào mọi người. Phóng viên đặc biệt Diệp Hoa hôm nay sẽ thật hiện một đoạn phim quay hình đặc biệt mang tên "Chuyến hẹn hò của Hàn đại thiếu". Giờ, chúng ta hãy đuổi theo họ nào.
- Em đã nghĩ ra muốn đến đâu chưa? - Lam Thiên vừa rửa bát vừa hỏi.
- Thật sự, em không nghĩ ra được. - Nó ngượng ngùng đáp.
Mấy năm quen với thân phận con trai, phải lo toan nhiều thứ nó không có tâm tư để ý đến những địa điểm vui chơi này nọ càng không biết nên hẹn hò ở đâu. Lúc trước, một tương lai có người yêu, nó chưa bao giờ nghĩ đến.
- Không cần gấp. Anh cũng sẽ xem xét sao. Sau đó chúng ta cùng quyết định. - Lam Thiên cười nhẹ nói.
Tử Nguyệt gật đầu, hai má nóng bừng lên.
Một Lam Thiên lạnh lùng đã có sức sát thương lớn, một Lam Thiên dịu dàng càng có sức sát thương lớn hơn nữa.
Thật may mắn khi nó trở thành một người thân thiết của cậu, được nhìn thấy mặt dịu dàng, chu đáo ấy.
Tiễn Lam Thiên ra về, nó vào phòng bắt tay vào làm bài tập. Hôm nay nó khó tập trung hơn mọi ngày. Vài phút lại ngẩn ngơ nghĩ đến chuyện hẹn hò. Giật mình tỉnh táo lại, nó tự bật cười. Hóa ra, bản thân mình cũng rất mong chờ. Tiến độ làm bài chậm, qua một tiếng chỉ mới làm xong một nửa. Vỗ nhẹ hai má, Tử Nguyệt tự mắng bản thân mình quá "sa đọa" rồi.
Tiếng rưỡi trôi qua, thu xếp lại sách vở, tắt đèn bàn, trèo lên giường ngủ.
Đắp chăn, nhắm mắt, mười phút trôi qua, nó lại mở mắt ra, kéo chăn lên che nửa mặt. Không ngủ được! Lăn qua lăn lại vài vòng, Tử Nguyệt vơ lấy điện thoại trên bàn, lướt danh sách bạn bè, trong list danh sách toàn tên các thành viên trong câu lạc bộ, bạn ở trường cũ. Những anh chàng đó mỗi ngày đều than thở FA, với lại, nếu nó hỏi vấn đề này, ngay sáu tuyệt đối không thể sống bình an. Lướt đến cuối danh sách, Tử Nguyệt tìm được tên nữ sinh duy nhất là bạn thân thiết của mình. Vân Di. Không biết hỏi cậu ấy được không nhỉ?
Suy tư giây lát, nó quyết định nhờ Vân Di tư vấn giúp.
Cùng lúc đó, phòng kí túc xá trưởng trường Quang Vân còn sáng đèn. Bên trong, Cao Văn ngáp ngắn ngáp dài giúp Lam Thiên xử lý công việc chung trong khi cậu ngồi đối diện làm việc riêng.
Sắp xếp lại hồ sơ, giấy tờ, thấy Lam Thiên cau có, vẻ mặt nghiêm túc, không vừa lòng chăm chú nhìn màn hình laptop. Nãy giờ cậu đã chứng kiến đủ vẻ mặt phong phú khó ở của Lam Thiên, Cao Văn không rõ có chuyện gì có thể làm khó vị kí túc xá trưởng toàn năng này.
- Cậu tra gì nãy giờ chưa xong vậy?
Mắt không rời khỏi màn hình, Lam Thiên đáp:
- Tìm địa điểm hẹn hò.
Cao Văn mở to mắt, há hốc miệng, cậu không nghe nhầm đâu nhỉ?
- Cái gì? Nãy giờ cậu là tra cái này ấy hả?
Lam Thiên gật nhẹ.
Cao Văn sờ gáy, nhướng một bên mày:
- Nãy giờ cậu tìm không ra địa điểm nào ưng ý hả? Thành phố mình cũng có nhiều mà...
Lam Thiên xụ mặt xuống đáp:
- Có mấy địa điểm dành cho các cặp đôi... nhưng không phù hợp.
- Cậu... có tâm tư. Nào, nêu tiêu chuẩn đi, tớ giúp cậu tìm. - Cao Văn vẻ mặt nghĩa hiệp. Là bạn thân của Lam Thiên, cậu cũng có trách nhiệm giúp cậu ta có một buổi hẹn hò ưng ý.
Lam Thiên nheo mắt nhìn cậu trong giây lát, chậm rãi nói ra tiêu chuẩn của mình:
- Mới lạ, lãng mạn không xa hoa, có những hoạt động cho các cặp đôi nhưng lành mạnh, không quá sến sẩm, hay phải thân thiết quá đáng
Tuy rằng muốn tình cảm tăng tiến nhưng Lam Thiên vẫn biết rõ điểm dừng thích hợp. Cậu muốn thể hiện tình cảm không phải thể hiện bản thân có tiền, huống chi cả hai mới là học sinh, nơi xa hoa quá không thích hợp. Những hành động quá thân thiết cũng gây gượng ép, ngượng ngập, Tử Nguyệt da mặt mỏng nhất định sẽ không tự nhiên. Buổi hẹn hò sẽ không còn ý nghĩa nữa.
- Yêu cầu của cậu cũng quá nhiều... cơ mà, tớ biết một nơi thích hợp đấy. Ở thành phố Y, nơi đó phục vụ riêng cho các cặp đôi, các hoạt động đều rất thú vị không gây phản cảm.
Nghe thế, Lam Thiên ngẩng lên nhìn cậu, ánh mắt từ tìm tòi chuyển sang thấu tỏ.
Cao Văn mất tự nhiên né tránh ánh mắt của cậu, lúng túng giải thích:
- Không phải tớ tự tìm hiểu đâu... là do Diệc Phàm ham vui nên...
- Tớ hiểu. - Lam Thiên lạnh nhạt gật đầu.
Cậu hiểu cái gì chứ? Cao Văn không vui hỏi:
- Vậy giờ cậu có muốn biết không?
Lam Thiên gật đầu, chăm chú lắng nghe câu trả lời của cậu.
Lần đầu tiên trong đời, Cao Văn thấy Lam Thiên hứng thú dào dạt tìm tòi, nghiên cứu tư liệu về một thứ gì đó, vì sở thích của riêng mình không phải sự bắt buộc của trách nhiệm, thỉnh thoảng khóe miệng cong nhẹ để lộ sự hài lòng hiếm hoi.
Sức mạnh của tình yêu thật vĩ đại!
Hôm sau, như mọi ngày, Lam Thiên đưa nó về nhà. Cả hai giữ im lặng suốt đường đi, đến dưới nhà nó, cả hai dừng lại, sau đó nhìn nhau đồng thanh nói:
- Anh/ em nghĩ ra muốn đến đâu rồi!
Cả hai nhìn nhau, sững sờ sau đó cười nhẹ nói:
- Vậy anh/ em nói trước đi.
Cả hai mím môi, khi nó cất lời, Lam Thiên chủ động giữ im lặng:
- Vân Di có nói với em ở thành phố Y mới mở một công viên tình nhân...
- Thật trùng hợp. Nơi anh nghĩ đến cũng là một công viên tình nhân ở thành phố Y. - Khóe miệng Lam Thiên cong lên khó thấy.
Tử Nguyệt há miệng ngạc nhiên, sau đó nói:
- Xem ra, chúng ta tự động thống nhất rồi.
- Đúng vậy. - Lam Thiên mỉm cười nhẹ. - Vậy... chủ nhật này nhé! Anh đến đón em.
- Vâng. - Tử Nguyệt gật đầu.
Chẳng mấy chốc đã đến chủ nhật, Tử Nguyệt thức dậy sớm chuẩn bị. Lần đầu tiên trong đời nó chú trọng đến việc ăn mặc như thế. Nhưng... nhìn tủ đồ không chút nữ tính của mình Tử Nguyệt có chút chán nản.
- Tử Nguyệt! - Ngọc Lan mở cửa phòng nó, mỉm cười thần bí đưa cho nó một túi đồ. - Biết con hẹn hò, dì mua cho con đó.
- Con cảm ơn dì! - Tử Nguyệt chân thành nói.
- Hẹn hò vui vẻ nhé!
- Vâng. - Tử Nguyệt đỏ mặt gật đầu.
Tám giờ, Lam Thiên lái xe đến đón nó, đứng đợi ở dưới, gọi điện báo cho nó biết, năm phút sau, Lam Thiên đã thấy nó chạy xuống.
Thấy nó tới gần, Lam Thiên nhất thời ngây người.
Được ánh mắt của cậu dán tới trên người, Tử Nguyệt ngượng ngùng cúi đầu.
- Đáng yêu lắm! - Lam Thiên điểm nhẹ lên trán nó nói.
Không giống như những cô gái khác, Tử Nguyệt không quen với việc mặc đầm váy cũng như cảm thấy rất bất tiện khi gặp chúng vì nó thuộc dạng người vận động. Hiểu điều đó, Ngọc Lam mua cho nó một chiếc áo sơ mi thanh lịch màu trắng phối với chiếc quần yếm màu vàng nâu ngắn hơn gối khoe đôi chân thon dài, phối với đôi giày vans màu trắng tăng thêm phần nữ tính mà không kém phần năng động, đáng yêu.
Tử Nguyệt sờ chỗ Lam Thiên điểm, ngược lên nhìn cậu, nhỏ giọng nói:
- Anh rất đẹp trai!
Lam Thiên vốn là một giá treo quần áo, mặc kiểu nào cũng đẹp, tùy loại mà thể hiện khí chất khác nhau. Hôm nay, cậu mặc áo sơ mi trắng phối quần kaki vàng nâu, ngoài khoác chiếc áo len mỏng màu lam đậm sắn đến khuỷu tay, giảm bớt sự lạnh lùng, tăng thêm mấy phần dịu dàng. Mái tóc đỏ hồng để rối tự nhiên không khiến người khác cảm thấy lôi thôi ngược lại tạo nét quyến rũ kì lạ.
Lam Thiên vươn tay về phía nó nói:
- Chúng ta đi thôi!
Nơi cả hai đến là công viên Sweet phục vụ riêng cho các cặp đôi mới xây dựng ở thành phố Y.
Công viên này mới khai trương được nửa năm này nhưng sinh ý lại rất tốt.
Tử Nguyệt kinh ngạc nhìn một hàng dài người xếp hàng mua vé:
- Nơi này đông thật! Nếu xếp hàng phải đến bao lâu chứ?
- Anh đặt trước vé rồi. Chúng ta vào thôi.
Tại cổng ra vào có nhân viên kiểm soát phát vé và phát tờ giới thiệu lộ trình. Đứng ở đây, thấy đủ loại trai, gái, nhan sắc phong phú, đa dạng nhưng cậu ta vẫn phải công nhận Lam Thiên là chàng trai đẹp nhất cậu ta biết. Đều là người với nhau, khác biệt đến thế này khiến người khác phải căm hận. Ngược lại bạn nữ bên cạnh không quá xinh đẹp nhưng đáng yêu, thanh thuần, cũng không có dáng vẻ nũng nịu rợn người, rất dễ khiến người khác yêu thích.
Tận tình hướng dẫn một phen, cậu ta luyến tiếc nhìn đôi trai gái bước vào.
Tử Nguyệt và Lam Thiên nhìn tờ giới thiệu. Công viên này rất chu đáo, đề ra nhiều lộ trình với sự sắp xếp các hoạt động đa dạng.
Vào bên trong, mặc dù người đến rất đông nhưng do nơi này khá lớn nên nhìn dòng người khá thưa thớt, không đến mức phải chen chúc như nó nghĩ. Tử Nguyệt không tưởng tượng nổi một người như Lam Thiên chen chúc, va chạm tìm đường với đám đông như thế nào.
Nghiêm túc đọc kĩ tờ giới thiệu, Lam Thiên ưng ý chỉ vào lộ trình thứ ba, mang tên "nhị thể nhất tâm".
- Chúng ta chọn lộ trình này nhé!
Tử Nguyệt ghé mắt vào nhìn hoạt động bên dưới, các hoạt động bên dưới đều có đặc điểm chung là đòi hỏi sự phối hợp ăn ý của các cặp đôi. Tử Nguyệt gật đầu đồng ý. Nó nghĩ đây là một cơ hội tốt để cả hai hiểu nhau hơn.
Nhất trí xong, hai người đi đến địa điểm hoạt động đầu tiên.
Cả hai không biết rằng bản thân bị theo dõi.
- Như vậy không ổn lắm đâu! - Chàng trai mặc trang phục đen, đeo khẩu trang, nón lưỡi trai kéo tay cô gái ăn mặc kín đáo không kém.
- Yên tâm! Tớ biết giữ khoảng cách, sẽ không để chúng ta thành kì đà cản mũi đâu. Đây là lần hẹn hò đầu tiên của anh Lam Thiên, là một dấu mốc quan trọn, nhất định phải ghi hình lại làm kỉ niệm.
Cô gái chỉnh máy quay phim, đầu tiên quay về chính mình nói lời giới thiệu:
- Xin chào mọi người. Phóng viên đặc biệt Diệp Hoa hôm nay sẽ thật hiện một đoạn phim quay hình đặc biệt mang tên "Chuyến hẹn hò của Hàn đại thiếu". Giờ, chúng ta hãy đuổi theo họ nào.
Bình luận facebook