Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 88
Lộ trình "nhị thể nhất tâm" bao gồm năm hoạt động. Điểm đến đầu tiên của Lam Thiên và Tử Nguyệt nằm ở sảnh tầng một của một tòa nhà lớn gần, đây là nơi đầu tiên các cặp đôi phải đến dù chọn bất kì lộ trình nào đi chăng nữa.
Bên trong có ba hàng người được xếp ngay ngắn, đằng trước có một người cầm loa hô lớn:
- Hoan nghênh mọi người đến với công viên Sweet. Yêu cầu mọi người xếp hàng ngay ngắn, chuẩn bị làm thủ tục đầu tiên.
Về phần thủ tục này nó có biết. Tử Nguyệt lén nhìn Lam Thiên, vẻ mặt cậu thản nhiên không chút dao động khi nghe tới làm thủ tục. Không biết cậu có biết về thủ tục này chưa? Còn nó thì rất hồi hộp. Sau khi làm thủ tục này, cả hai chính là dính nhau không thể rời.
Cuối cùng đến lượt bọn nó. Người thực hiện thủ tục cho hàng của bọn nó là một cô gái thanh tú. Lúc nhìn thấy Lam Thiên, cô gái thốt lên:
- Đại soái ca! Cô bé, em kiếm được cực phẩm rồi!
- Vâng.
- Nào, chúng ta tiến hành thủ tục thôi!
Cô gái tiến đến cầm tay trái của nó và tay phải của Lam Thiên lên, cạch một tiếng, dùng chiếc còng đặc chế của công viên còng hai tay bọn nó với nhau. Nhưng thủ tục vẫn chưa xong. Cô gái lấy ra hai sợi dây chuyền, mỗi dây có mặt là một nửa trái tim.
- Đeo lên cho nhau nào! Không được dùng tay đã bị còng nha. Ai trước nào? - Cô gái thích thú hỏi.
Cô gái vừa dứt lời, Lam Thiên đã chủ động lấy sợi dây chuyền, tiến sát lại gần đó, thấp giọng nói:
- Giúp anh vén tóc lên.
Giọng cậu trầm thấp, quyến rũ, hơi thở mát lạnh phả vào cần cổ nó, Tử Nguyệt run nhẹ người, không dám làm thêm động tác nào ngoài vén tóc lên như lời cậu.
Lam Thiên tay cầm một đầu dây, miệng ngậm một đầu dây, cúi xuống, như thể đang ôm lấy nó. Cậu khóe léo móc khóa dây chuyền lại. Động tác nhanh nhẹn mất có vài giây thôi mà nó cảm thấy như mấy giờ. Làm xong, Lam Thiên cũng không rời ngay, vuốt nhẹ phần tóc gáy của nó một cái, cậu mới rời đi.
Đến lượt Tử Nguyệt, do ảnh hưởng bởi một loạt hành động ám muội của Lam Thiên ban nãy, tay cầm dây chuyền của nó hơi run lên, nhìn dáng người cao ngất của cậu, nó đành nói:
- Anh cúi thấp xuống chút.
Lam Thiên cúi xuống, để đầu ngang với vai nó, những sợi tóc mềm cọ vào cổ nó ngưa ngứa. Tử Nguyệt hít một hơi thật sâu, trấn định lại tâm trí, bắt chước hành động của Lam Thiên, đeo dây chuyền cho cậu. Cũng may Lam Thiên đứng yên, nó mới thuận lợi đeo vào được.
Xong thủ tục đeo dây chuyền, gắn thêm số lên áo, ghi danh lộ trình mình chọn, cả hai chuyển đến địa điểm thật hai.
Hoạt động đầu tiên diễn ra trong nhà. Là một trò chơi đoán chữ có giải thưởng.
Người tham gia khá đông, khoảng một trăm đôi. Ai nấy đều hừng hực lửa chiến.
Trong trò chơi này, một người diễn tả, một người đoán, có thể nói gợi ý miễn không tiết lộ ra chữ cần nói.
Trò này tương dối dễ. Mỗi cặp đôi có một phút để chơi, cặp đôi nào đoán được hai mười từ sẽ được nhận thưởng.
Lam Thiên vốn IQ cao, cậu luôn nghĩ ra cách gợi ý đơn giản, dễ hiểu nhất. Tất nhiên, Tử Nguyệt cũng là người thông minh, dễ dàng đoán ra được.
Đa số các cặp đôi gặp khó khăn trong việc diễn tả bằng hành động vì không thể sử dụng thuận lợi hai tay hay di chuyển nhiều vì người đoán chỉ được đứng yên một chỗ, khoảng các giữa hai người là hai cánh tay.
Hoạt động tiếp theo diễn ra ở trung tâm trò chơi trong công viên, cả hai cùng chơi trò gắp thú.
Nghe vậy chứ không hề đơn giản chút nào. Máy gắp thú này được chế tạo đặc biệt, có hai tay cầm điều khiển, chỉ khi hai tay điều khiển đồng đều nhau, tay gắp mới có thể di chuyển, tuy nhiên, cả hai lại không được mở miệng, có nghĩa là phải dựa vào quan sát và ánh mắt để phối hợp, truyền đạt với đối phương.
Chuyện này không dễ dàng với nó và Lam Thiên. Cả hai chưa đạt tới trình độ có thể tâm ý tương thông, không nói cũng biết đối phương nghĩ gì. Dù sao, cả hai chỉ mới bắt đầu yêu nhau, tình yêu sâu nhưng chưa thấu đủ, cho nên mới cần có thời gian bên nhau, quan tâm, tìm hiểu lẫn nhau nhiều hơn.
Vì thế, bọn họ càng chú tâm quan sát nhau nhiều hơn, nhận ra thói quen nhỏ trong động tác của đối phương, từ đó phán đoán động ta di chuyển tay cầm điều khiển.
Dù không đạt được phần thưởng, họ cũng vui vẻ bởi đã hiểu về đối phương thêm một chút,
Xong hoạt động này, Lam Thiên và Tử Nguyệt chưa vội đến hoạt động thứ ba, cả hai mua nước, ngồi xuống một bồn cảnh nghỉ ngơi trong chốc lát trong khi chờ đến thời gian hoạt động thứ ba bắt đầu.
Mua nước cần vặn nắp, một người cầm, một người vặn. Số lần hai người tiếp xúc tay chân cho sáng nay nhiều hơn lúc trước mấy lần.
Ở phía bên kia của bồn hoa, Diệp Hoa vui vẻ thu hết hình ảnh hai người vào máy quay. Anh Lam Thiên đúng là người chu đáo, giỏi săn sóc từ nhỏ mà. Tử Lẫm ngồi bên cạnh, khó khăn vặn nắp chai vì tay cậu với Diệp Hoa cũng bị còng với nhau.
- Diệp Hoa, nước của cậu nè! - Tử Lẫm đưa chai nước cho cô.
- Tớ đang bận quay, không uống được. - Diệp Hoa nói, mắt không rời khỏi máy quay.
Tử Lẫm bất đắc dĩ cấm ống hút vào chai, đưa đến miệng cô. Người này nãy giờ than khát nước mấy lần.
Diệp Hoa hút một ngụm lớn,sảng khoái cả người, khen ngợi Tử Lẫm chu đáo.
Tới mười rưỡi, Lam Thiên và Tử Nguyệt di chuyển đến địa điểm của hoạt động thứ ba. Sắp đế trưa nên hoạt động liên quan đến bữa trưa của hai người. Cùng nhau vào bếp.
Trò chơi này diễn ra ngoài trời, tất cả các nguyên liệu tươi sống đều do công viên chuẩn bị chu đáo. Trong công viên có tất cả năm địa điểm dành cho hoạt động nấu ăn với các chủ đề khác nhau. Chủ đề của bọn nó là mì.
Công viên chu đáo đến mức chuẩn bị sẵn mì gói dễ dàng pha chế cho các cặp đôi không biết nấu ăn, hoặc họ có thể mua đồ ăn trưa. Các cặp đôi, trong đó một người biết nấu hay cả hai cùng biết nấu thì không được cung cấp mì gói, phải tự thân vận động, ngay cả sợi mì cũng phải tự bào từ phần bột công viên đã ủ sẵn. Thời gian là một tiếng, những cặp đôi đăng kí tham gia nếu không hoàn thành đúng hạn phải tự mua phần ăn trưa, không đăng kí thì có thể ăn mì gói hoặc tự mua.
Việc này đối với người biết nấu ăn không khó, nhưng đối với một tay bị khóa lại thì lại khó rồi. Chính vì vậy, muốn hoàn thành món ăn trong một tiếng không phải dễ dàng, đòi hỏi cả hai phải hỗ trợ lẫn nhau.
Thật may, Tử Nguyệt và Lam Thiên đều biết nấu ăn, thường xuyên nấu cùng nhau. Cả hai tính làm mì ý. Để thái mì sợi, hai tay bị còng với nhau giúp giữ bột trong khi Lam Thiên thái sợi. Đun nước luộc mì, cả hai lại cùng nhau băm thịt, Lam Thiên vòng ra sau người nó, tay bị còng phủ lên tay của nó. Sau đó chuẩn bị nước sốt cà chua. Cả hai thuần thục hỗ trợ lẫn nhau, khi nào cần dùng hai tay, người kia sẽ tùy ý tay bị còng cho người kia thuận tiện di chuyển.
Ba mươi phút trôi qua, cả hai làm được một lượng mì lớn đủ tới hai phần ăn.
Xong phần nấu ăn, đến phần tự thưởng thức thành quả của mình. Ban tổ chức không bỏ lỡ thời cơ tạo cơ hội thân mật cho các cặp đôi bằng cách dùng tay bị còng để ăn và chỉ cung cấp một chiếc muỗng. Có nghĩa, họ phải đút nhau ăn.
Với các cặp đôi mới yêu, hành động này đủ thân mật khiến họ đỏ mặt, lúng túng đồng thời cũng có chút mong đợi.
Cuộn một vòng mì lên nĩa, Tử Nguyệt đút cho Lam Thiên. Kí túc xá trưởng trấn định ăn hết, sau đó cầm lấy chiếc nĩa, đút ngược lại cho Tử Nguyệt. Để giúp nó bớt thẹn thùng, cậu bàn luận về hương vị món ăn, khiến nó chuyển bớt sự chú ý, giúp bữa ăn tự nhiên hơn.
- Ôi chao! Ngọt ngào quá! - Một góc nào đó tại địa điểm nấu ăn, Diệp Hoa hưng phấn hô lên. - Nơi này đúng là tuyệt vời mà.
Nhưng mà... nhìn cả hai ăn thật ngon miệng, kẻ theo đuôi đây cũng thấy đói rối.
- Diệp Hoa, nếu chúng ta không đi bữa trưa bây giờ sẽ hết phần mất. Tớ cũng đói lắm rồi!
- Nhưng mà... - Diệp Hoa luyến tiếc việc quay phim.
- Hai bạn! - Một nhân viên tiến tới gọi cả hai. - Có người nhờ tôi đưa cho các bạn phần ăn này. Chúc ngon miệng.
Đưa đĩa mì ý ngon miệng cho Tử Lẫm cầm, nhân viên cười tủm tỉm rơi đi.
Ngơ ngác nhìn đĩa thức ăn ngon miệng trên tay, Tử Lẫm giật mình nói với Diệp Hoa:
- Có lẽ, anh Lam Thiên đã biết chúng ta đi theo rồi!
- Sao có thể... kĩ năng theo đuôi của tớ là số một...
Nhưng quả thật ngoài Lam Thiên, không còn người nào quan tâm đưa bữa trưa cho cả hai cả. Chỉ là, sao có một chiếc nĩa à.
- Cái này, cậu ăn trước đi! - Tử Lẫm nuốt nước miếng nhường cô. - Chỉ... chỉ được ăn một nửa thôi đó. Còn máy quay, để tớ cầm cho.
Buổi trưa, trời không nắng lắm, Lam Thiên và Tử Nguyệt đi dạo trong công viên. Công viên này cũng có nhiều địa điểm đẹp, hữu tình, rất thích hợp để chụp ảnh lưu niệm.
- Anh có muốn chụp hình cùng nhau không? - Tử Nguyệt chủ động hỏi.
Lam Thiên sẽ không không gật đầu.
Tử Nguyệt vui vẻ nhờ một nhân viên chụp hình họ. Nhân viên nọ nhiệt tình giúp đỡ, còn ra vẻ chuyên nghiệp yêu cầu cả hai tạo dáng.
Hai người rất ăn ảnh, ngặt nỗi chưa đủ thân mật. Giữa cả hai dường như tồn tại một bức tường vô hình mỏng manh, cả hai người đều muốn vượt qua bức tường ấy, chạm tới đối phương nhưng lại ngượng ngùng, e ấp giơ tay lên lại không có dũng khí vượt qua ranh giới. Bầu không khí có một phong vị tình yêu khác, ngọt ngào chưa đủ vị lại khiến người khác mê đắm. Tư thế độc lập lại toát lên vẻ gần gũi lạ kỳ. Động tác của nam vô thức thể hiện sự bảo vệ, động tác của nữ vô thức thể hiện sự ỷ lại.
Nhân viên hứng trí chụp mấy chục tấm, còn đề cử những nơi đẹp cho cả hai chụp hình.
Chụp xong, nhân viên cầm ảnh đi rửa, hứa hẹn tới chiều sẽ đưa ảnh tới.
Đi dạo vài vòng đến hai giờ, cả hai đến địa tổ chức hoạt động thứ tư. Một khu rừng nhân tạo nhỏ với những hàng cây được trồng khá thưa thớt.
Nhân viên tập trung các cặp đôi lại, phổ biến nội dung.
Trò chơi này tổ chức sau bữa trưa, nhẹ nhàng, không phải vận động nhiều, chủ yếu khởi động cho trò chơi sau cùng.
Trò chơi mang tên đập "bóng nước lấy trái tim". Cặp đôi nào lấy được hai mươi trái tim sẽ được tặng một bộ gối ôm đôi hình trái tim, khụ, còn được in hình chibi của cả hai.
Hai mắt Tử Nguyệt bị khăn bịt kín, lần mò bám vào vai Lam Thiên, trèo lên lưng cậu. Lưng Lam Thiên rộng lại rắn chắc, mang đến cảm giác an toàn, ấm áp. Nó trọng lượng nhẹ, Lam Thiên cõng lên không chút gánh nặng.
Chờ nhân viên bấm giờ, hô bắt đầu, nó cầm chặt cây gậy, sẵn sàng nghe theo hiệu lệnh của Lam Thiên.
Trò chơi này khó ở chỗ liệu hai bên, người chỉ điểm và người đập bóng có ăn ý với nhau được hay không và trái tim rớt xuống đất không được tính tức khi trái bóng vỡ ra, tim rơi xuống phải chụp lại liền. Rất khó trong trường hợp người có thể chụp lại bị bịt mắt.
Lam Thiên quan sát những trái bóng được treo trên các cành cây với độ dài ngắn khác nhau, cân nhắc đến tư thể hiện giờ của nó, độ cao nó có thể với tới, Lam Thiên nghĩ ra cách chỉ điểm rất hay.
- Anh sẽ hô theo các động tác trong kendo, tưởng tượng đối thủ cao hơn em mười xăng ti mét, thể hình tương đương mà ra đòn.
- Em biết rồi! - Tử Nguyệt cầm chắc cây gậy.
Hắng giọng một cái, Lam Thiên nói tiếp:
- Lát nữa đánh xong liền bám chặt vào anh. Anh phải thả tay để lấy trái tim.
Nhất nhất ghi nhớ lời dặn dò của Lam Thiên. Đến khi nhân viên hô bắt đầu, Tử Nguyệt căn cứ theo lời hô đầu, vai của Lam Thiên mà vung gậy, đập trúng bóng rất dễ.
Đập xong liền bám chặt lấy người Lam Thiên, hai chân vòng lên ôm lấy thắt lưng cậu.
Cảm thấy xấu hổ!!! Tử Nguyệt đỏ mặt nghĩ.
Lam Thiên cười nhẹ, không bỏ lỡ cơ hội chup lấy trái tim nhỏ bỏ vào túi.
Chưa hết giờ, hai người đã thu được hai mươi trái tim, được tặng hai chiếc gối đôi.
Nhân viên nhanh chống vẽ xong hình chibi, in hình ngay tại chỗ nhưng không đưa ngay, xin tên và số của hai người, sẽ gửi tại chỗ sảnh ở địa điểm đầu tiên hai người tới. Vì hoạt động tiếp theo không thích hợp mang theo đồ.
Hoạt động cuối cùng trong lộ trình ngày hôm nay chính là trò chơi màng tên "trèo đeo lội suối, nắm tay đến cuối đường".
Nói dễ hiểu là một cuộc đua vượt địa hình, từ băng qua rừng, trèo qua suối, đi qua cầu, leo vách đá... để về đích.
Trò chơi bắt đầu lúc bốn giờ.
Đã điều tra từ trước, Diệp Hoa sẽ không cầm máy quay theo đuôi nữa mà dùng máy bay mini có gắn camera ghi hình. Vì đoạn phim này, cô đã chuẩn bị rất kĩ lưỡng.
Tại mỗi đoạn đường, các cặp đôi phải lấy được một mảnh ghép chữ.
Đoạn đường rừng không khó, chẳng tốn bao lâu thì đi qua, kết thúc đoạn đường dường rất, bọn nó lấy được chữ "vĩnh".
Đến đoạn đường qua suối. Suối này là suối nhân tạo, không lớn lắm, mực nước tới nửa đầu gối của nó, có thể lội qua. Như thế thì chẳng có gì khó. Nhân viên yêu cầu cả hai phải đi trên các hòn đá nhô lên trên mặt suối để qua bờ bên kia. Không chấp nhận cách đi nào khác, rơi xuống suối sẽ bị loại.
Các hòn đá khi đặt gần nhau, khi đặt xa nhau nhưng đều được cân nhắc khoảng cách phù hợp cho các cặp đôi. Có điều, mặt đá khá trơn, không cẩn thận sẽ ngã.
Có nhiều chỗ cả hai phải đồng loạt di chuyển mới thành công được.
Có rất nhiều cặp đôi bị loại ở chỗ này.
Tử Nguyệt và Lam Thiên di chuyển theo lệnh hô của cậu, theo hòn đá đã chỉ định trước. Đối với những hòn đá cách xa nhau, xả hai đưa tay ngang lên để di chuyển. Cả hai đều là dân thể thao, khả năng giữ thăng bằng tốt.
Khi gần qua tới bờ, lúc nhảy lên hòn đá tiếp theo, nó bị trượt chân, xém ngã, Lam Thiên phản ứng nhanh kéo nó lại, ôm lấy nhanh ngay lên bờ.
Thành công đáp xuống đất, Tử Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
- Không sao chứ? - Lam Thiên cúi đầu hỏi.
Tử Nguyệt vội vàng lắc đầu.
Lam Thiên thả nó ra nhưng tay vẫn nắm lấy tay nó. Hơi ấm từ tay cậu truyền sang như thiêu đốt bàn tay nhỏ của nó.
- Không phải là nắm tay nhau đi đến cuối đường sao!
Lam Thiên giải thích hành động của mình. Tử Nguyệt ngây người nhìn cậu trong giây lát, trái tim nóng lên, khẽ khàng nắm lại tay cậu.
Tương lai đối với hai người còn rất xa vời, đặc biệt khi cả hai còn chưa trưởng thành, nhưng khi nghe đến câu nói đó, ai lại chẳng cảm động chứ.
Một lời hứa hẹn, chưa chắc có thể thực hiện được.
Quan trọng là trân trọng hiện tại, khi còn có thể nói ra những lời hứa hẹn chân thành ấy.
Đến năm rưỡi, cả hai hoàn thành đoạn đua của mình. Vì bước đi chậm rãi nên cả hai không phải là người về nhất. Nhưng được đi cùng nhau đến cuối đường đua, cảm giác như thể cùng nhau đi hết đường đời vậy.
Cầm lấy những món quà có được trong ngày hôm nay, cả hai thỏa mãn rời khỏi công viên Sweet. Trên xe, Tử Nguyệt ôm lấy chiếc gối ôm in hình cả hai, yêu thích không thôi.
Lam Thiên nhìn qua, ghé đầu vào vô lăng hỏi nó:
- Hôm nay vui chứ?
Tử Nguyệt gật đầu:
- Rất vui. Có lẽ, em nghĩ mình hiểu anh thêm một chút gì đó.
Và càng nhìn thấy nhiều điểm tốt của đối phương hơn. Sao trên đời lại có một người tốt đến thế chứ.
- Nhưng... chúng ta chưa đạt được mục đích của ngày hôm nay.
Tử Nguyệt tròn mắt, nghiêng đầu khó hiểu.
Vành tai Lam Thiên hơn đỏ lại, chủ động tiến sát lại, thì thầm:
- Tiến thêm một bước...
Sau đó, hai cảnh môi chạm nhẹ vào nhau. Chỉ là một cái chạm nhẹ, cảm thụ hơi ấm, sự mềm mại của môi đôi phương, hơi thở hòa lẫn vào nhau rồi tách ra.
Diệp Hoa cùng Tử Lẫm đứng ngoài cổng công viên xem lại thành quả của mình.
- Phải chia sẻ ngay cho mọi người xem mới được. Mấy anh con trai phải học hỏi thêm anh Lam Thiên. Ai nói anh ấy lạnh lùng, không hiểu phong tình chứ... tiếc là... chưa quay được cảnh hôn nào...
- Diệp Hoa... - Tử Lẫm bất đắc dĩ gọi tên cô. Người này thật là...
- Tớ biết chừng mực. Hôm nay cậu vất vả rồi!
Diệp Hoa nhón chân lên hôn nhẹ lên má cậu. Sau đó cầm máy ảnh chạy trước, hô lên:
- Chúng ta mau về thôi!
- Chờ... chờ tớ!
Phải mất một lúc Tử Lẫm mới lấy lại tin thần, đỏ mặt đuổi theo.
*******************************
Sau nhiều ngày dây dưa, cuối cùng truyện cũng chính thức kết thúc. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ trong thời gian qua.
Bên trong có ba hàng người được xếp ngay ngắn, đằng trước có một người cầm loa hô lớn:
- Hoan nghênh mọi người đến với công viên Sweet. Yêu cầu mọi người xếp hàng ngay ngắn, chuẩn bị làm thủ tục đầu tiên.
Về phần thủ tục này nó có biết. Tử Nguyệt lén nhìn Lam Thiên, vẻ mặt cậu thản nhiên không chút dao động khi nghe tới làm thủ tục. Không biết cậu có biết về thủ tục này chưa? Còn nó thì rất hồi hộp. Sau khi làm thủ tục này, cả hai chính là dính nhau không thể rời.
Cuối cùng đến lượt bọn nó. Người thực hiện thủ tục cho hàng của bọn nó là một cô gái thanh tú. Lúc nhìn thấy Lam Thiên, cô gái thốt lên:
- Đại soái ca! Cô bé, em kiếm được cực phẩm rồi!
- Vâng.
- Nào, chúng ta tiến hành thủ tục thôi!
Cô gái tiến đến cầm tay trái của nó và tay phải của Lam Thiên lên, cạch một tiếng, dùng chiếc còng đặc chế của công viên còng hai tay bọn nó với nhau. Nhưng thủ tục vẫn chưa xong. Cô gái lấy ra hai sợi dây chuyền, mỗi dây có mặt là một nửa trái tim.
- Đeo lên cho nhau nào! Không được dùng tay đã bị còng nha. Ai trước nào? - Cô gái thích thú hỏi.
Cô gái vừa dứt lời, Lam Thiên đã chủ động lấy sợi dây chuyền, tiến sát lại gần đó, thấp giọng nói:
- Giúp anh vén tóc lên.
Giọng cậu trầm thấp, quyến rũ, hơi thở mát lạnh phả vào cần cổ nó, Tử Nguyệt run nhẹ người, không dám làm thêm động tác nào ngoài vén tóc lên như lời cậu.
Lam Thiên tay cầm một đầu dây, miệng ngậm một đầu dây, cúi xuống, như thể đang ôm lấy nó. Cậu khóe léo móc khóa dây chuyền lại. Động tác nhanh nhẹn mất có vài giây thôi mà nó cảm thấy như mấy giờ. Làm xong, Lam Thiên cũng không rời ngay, vuốt nhẹ phần tóc gáy của nó một cái, cậu mới rời đi.
Đến lượt Tử Nguyệt, do ảnh hưởng bởi một loạt hành động ám muội của Lam Thiên ban nãy, tay cầm dây chuyền của nó hơi run lên, nhìn dáng người cao ngất của cậu, nó đành nói:
- Anh cúi thấp xuống chút.
Lam Thiên cúi xuống, để đầu ngang với vai nó, những sợi tóc mềm cọ vào cổ nó ngưa ngứa. Tử Nguyệt hít một hơi thật sâu, trấn định lại tâm trí, bắt chước hành động của Lam Thiên, đeo dây chuyền cho cậu. Cũng may Lam Thiên đứng yên, nó mới thuận lợi đeo vào được.
Xong thủ tục đeo dây chuyền, gắn thêm số lên áo, ghi danh lộ trình mình chọn, cả hai chuyển đến địa điểm thật hai.
Hoạt động đầu tiên diễn ra trong nhà. Là một trò chơi đoán chữ có giải thưởng.
Người tham gia khá đông, khoảng một trăm đôi. Ai nấy đều hừng hực lửa chiến.
Trong trò chơi này, một người diễn tả, một người đoán, có thể nói gợi ý miễn không tiết lộ ra chữ cần nói.
Trò này tương dối dễ. Mỗi cặp đôi có một phút để chơi, cặp đôi nào đoán được hai mười từ sẽ được nhận thưởng.
Lam Thiên vốn IQ cao, cậu luôn nghĩ ra cách gợi ý đơn giản, dễ hiểu nhất. Tất nhiên, Tử Nguyệt cũng là người thông minh, dễ dàng đoán ra được.
Đa số các cặp đôi gặp khó khăn trong việc diễn tả bằng hành động vì không thể sử dụng thuận lợi hai tay hay di chuyển nhiều vì người đoán chỉ được đứng yên một chỗ, khoảng các giữa hai người là hai cánh tay.
Hoạt động tiếp theo diễn ra ở trung tâm trò chơi trong công viên, cả hai cùng chơi trò gắp thú.
Nghe vậy chứ không hề đơn giản chút nào. Máy gắp thú này được chế tạo đặc biệt, có hai tay cầm điều khiển, chỉ khi hai tay điều khiển đồng đều nhau, tay gắp mới có thể di chuyển, tuy nhiên, cả hai lại không được mở miệng, có nghĩa là phải dựa vào quan sát và ánh mắt để phối hợp, truyền đạt với đối phương.
Chuyện này không dễ dàng với nó và Lam Thiên. Cả hai chưa đạt tới trình độ có thể tâm ý tương thông, không nói cũng biết đối phương nghĩ gì. Dù sao, cả hai chỉ mới bắt đầu yêu nhau, tình yêu sâu nhưng chưa thấu đủ, cho nên mới cần có thời gian bên nhau, quan tâm, tìm hiểu lẫn nhau nhiều hơn.
Vì thế, bọn họ càng chú tâm quan sát nhau nhiều hơn, nhận ra thói quen nhỏ trong động tác của đối phương, từ đó phán đoán động ta di chuyển tay cầm điều khiển.
Dù không đạt được phần thưởng, họ cũng vui vẻ bởi đã hiểu về đối phương thêm một chút,
Xong hoạt động này, Lam Thiên và Tử Nguyệt chưa vội đến hoạt động thứ ba, cả hai mua nước, ngồi xuống một bồn cảnh nghỉ ngơi trong chốc lát trong khi chờ đến thời gian hoạt động thứ ba bắt đầu.
Mua nước cần vặn nắp, một người cầm, một người vặn. Số lần hai người tiếp xúc tay chân cho sáng nay nhiều hơn lúc trước mấy lần.
Ở phía bên kia của bồn hoa, Diệp Hoa vui vẻ thu hết hình ảnh hai người vào máy quay. Anh Lam Thiên đúng là người chu đáo, giỏi săn sóc từ nhỏ mà. Tử Lẫm ngồi bên cạnh, khó khăn vặn nắp chai vì tay cậu với Diệp Hoa cũng bị còng với nhau.
- Diệp Hoa, nước của cậu nè! - Tử Lẫm đưa chai nước cho cô.
- Tớ đang bận quay, không uống được. - Diệp Hoa nói, mắt không rời khỏi máy quay.
Tử Lẫm bất đắc dĩ cấm ống hút vào chai, đưa đến miệng cô. Người này nãy giờ than khát nước mấy lần.
Diệp Hoa hút một ngụm lớn,sảng khoái cả người, khen ngợi Tử Lẫm chu đáo.
Tới mười rưỡi, Lam Thiên và Tử Nguyệt di chuyển đến địa điểm của hoạt động thứ ba. Sắp đế trưa nên hoạt động liên quan đến bữa trưa của hai người. Cùng nhau vào bếp.
Trò chơi này diễn ra ngoài trời, tất cả các nguyên liệu tươi sống đều do công viên chuẩn bị chu đáo. Trong công viên có tất cả năm địa điểm dành cho hoạt động nấu ăn với các chủ đề khác nhau. Chủ đề của bọn nó là mì.
Công viên chu đáo đến mức chuẩn bị sẵn mì gói dễ dàng pha chế cho các cặp đôi không biết nấu ăn, hoặc họ có thể mua đồ ăn trưa. Các cặp đôi, trong đó một người biết nấu hay cả hai cùng biết nấu thì không được cung cấp mì gói, phải tự thân vận động, ngay cả sợi mì cũng phải tự bào từ phần bột công viên đã ủ sẵn. Thời gian là một tiếng, những cặp đôi đăng kí tham gia nếu không hoàn thành đúng hạn phải tự mua phần ăn trưa, không đăng kí thì có thể ăn mì gói hoặc tự mua.
Việc này đối với người biết nấu ăn không khó, nhưng đối với một tay bị khóa lại thì lại khó rồi. Chính vì vậy, muốn hoàn thành món ăn trong một tiếng không phải dễ dàng, đòi hỏi cả hai phải hỗ trợ lẫn nhau.
Thật may, Tử Nguyệt và Lam Thiên đều biết nấu ăn, thường xuyên nấu cùng nhau. Cả hai tính làm mì ý. Để thái mì sợi, hai tay bị còng với nhau giúp giữ bột trong khi Lam Thiên thái sợi. Đun nước luộc mì, cả hai lại cùng nhau băm thịt, Lam Thiên vòng ra sau người nó, tay bị còng phủ lên tay của nó. Sau đó chuẩn bị nước sốt cà chua. Cả hai thuần thục hỗ trợ lẫn nhau, khi nào cần dùng hai tay, người kia sẽ tùy ý tay bị còng cho người kia thuận tiện di chuyển.
Ba mươi phút trôi qua, cả hai làm được một lượng mì lớn đủ tới hai phần ăn.
Xong phần nấu ăn, đến phần tự thưởng thức thành quả của mình. Ban tổ chức không bỏ lỡ thời cơ tạo cơ hội thân mật cho các cặp đôi bằng cách dùng tay bị còng để ăn và chỉ cung cấp một chiếc muỗng. Có nghĩa, họ phải đút nhau ăn.
Với các cặp đôi mới yêu, hành động này đủ thân mật khiến họ đỏ mặt, lúng túng đồng thời cũng có chút mong đợi.
Cuộn một vòng mì lên nĩa, Tử Nguyệt đút cho Lam Thiên. Kí túc xá trưởng trấn định ăn hết, sau đó cầm lấy chiếc nĩa, đút ngược lại cho Tử Nguyệt. Để giúp nó bớt thẹn thùng, cậu bàn luận về hương vị món ăn, khiến nó chuyển bớt sự chú ý, giúp bữa ăn tự nhiên hơn.
- Ôi chao! Ngọt ngào quá! - Một góc nào đó tại địa điểm nấu ăn, Diệp Hoa hưng phấn hô lên. - Nơi này đúng là tuyệt vời mà.
Nhưng mà... nhìn cả hai ăn thật ngon miệng, kẻ theo đuôi đây cũng thấy đói rối.
- Diệp Hoa, nếu chúng ta không đi bữa trưa bây giờ sẽ hết phần mất. Tớ cũng đói lắm rồi!
- Nhưng mà... - Diệp Hoa luyến tiếc việc quay phim.
- Hai bạn! - Một nhân viên tiến tới gọi cả hai. - Có người nhờ tôi đưa cho các bạn phần ăn này. Chúc ngon miệng.
Đưa đĩa mì ý ngon miệng cho Tử Lẫm cầm, nhân viên cười tủm tỉm rơi đi.
Ngơ ngác nhìn đĩa thức ăn ngon miệng trên tay, Tử Lẫm giật mình nói với Diệp Hoa:
- Có lẽ, anh Lam Thiên đã biết chúng ta đi theo rồi!
- Sao có thể... kĩ năng theo đuôi của tớ là số một...
Nhưng quả thật ngoài Lam Thiên, không còn người nào quan tâm đưa bữa trưa cho cả hai cả. Chỉ là, sao có một chiếc nĩa à.
- Cái này, cậu ăn trước đi! - Tử Lẫm nuốt nước miếng nhường cô. - Chỉ... chỉ được ăn một nửa thôi đó. Còn máy quay, để tớ cầm cho.
Buổi trưa, trời không nắng lắm, Lam Thiên và Tử Nguyệt đi dạo trong công viên. Công viên này cũng có nhiều địa điểm đẹp, hữu tình, rất thích hợp để chụp ảnh lưu niệm.
- Anh có muốn chụp hình cùng nhau không? - Tử Nguyệt chủ động hỏi.
Lam Thiên sẽ không không gật đầu.
Tử Nguyệt vui vẻ nhờ một nhân viên chụp hình họ. Nhân viên nọ nhiệt tình giúp đỡ, còn ra vẻ chuyên nghiệp yêu cầu cả hai tạo dáng.
Hai người rất ăn ảnh, ngặt nỗi chưa đủ thân mật. Giữa cả hai dường như tồn tại một bức tường vô hình mỏng manh, cả hai người đều muốn vượt qua bức tường ấy, chạm tới đối phương nhưng lại ngượng ngùng, e ấp giơ tay lên lại không có dũng khí vượt qua ranh giới. Bầu không khí có một phong vị tình yêu khác, ngọt ngào chưa đủ vị lại khiến người khác mê đắm. Tư thế độc lập lại toát lên vẻ gần gũi lạ kỳ. Động tác của nam vô thức thể hiện sự bảo vệ, động tác của nữ vô thức thể hiện sự ỷ lại.
Nhân viên hứng trí chụp mấy chục tấm, còn đề cử những nơi đẹp cho cả hai chụp hình.
Chụp xong, nhân viên cầm ảnh đi rửa, hứa hẹn tới chiều sẽ đưa ảnh tới.
Đi dạo vài vòng đến hai giờ, cả hai đến địa tổ chức hoạt động thứ tư. Một khu rừng nhân tạo nhỏ với những hàng cây được trồng khá thưa thớt.
Nhân viên tập trung các cặp đôi lại, phổ biến nội dung.
Trò chơi này tổ chức sau bữa trưa, nhẹ nhàng, không phải vận động nhiều, chủ yếu khởi động cho trò chơi sau cùng.
Trò chơi mang tên đập "bóng nước lấy trái tim". Cặp đôi nào lấy được hai mươi trái tim sẽ được tặng một bộ gối ôm đôi hình trái tim, khụ, còn được in hình chibi của cả hai.
Hai mắt Tử Nguyệt bị khăn bịt kín, lần mò bám vào vai Lam Thiên, trèo lên lưng cậu. Lưng Lam Thiên rộng lại rắn chắc, mang đến cảm giác an toàn, ấm áp. Nó trọng lượng nhẹ, Lam Thiên cõng lên không chút gánh nặng.
Chờ nhân viên bấm giờ, hô bắt đầu, nó cầm chặt cây gậy, sẵn sàng nghe theo hiệu lệnh của Lam Thiên.
Trò chơi này khó ở chỗ liệu hai bên, người chỉ điểm và người đập bóng có ăn ý với nhau được hay không và trái tim rớt xuống đất không được tính tức khi trái bóng vỡ ra, tim rơi xuống phải chụp lại liền. Rất khó trong trường hợp người có thể chụp lại bị bịt mắt.
Lam Thiên quan sát những trái bóng được treo trên các cành cây với độ dài ngắn khác nhau, cân nhắc đến tư thể hiện giờ của nó, độ cao nó có thể với tới, Lam Thiên nghĩ ra cách chỉ điểm rất hay.
- Anh sẽ hô theo các động tác trong kendo, tưởng tượng đối thủ cao hơn em mười xăng ti mét, thể hình tương đương mà ra đòn.
- Em biết rồi! - Tử Nguyệt cầm chắc cây gậy.
Hắng giọng một cái, Lam Thiên nói tiếp:
- Lát nữa đánh xong liền bám chặt vào anh. Anh phải thả tay để lấy trái tim.
Nhất nhất ghi nhớ lời dặn dò của Lam Thiên. Đến khi nhân viên hô bắt đầu, Tử Nguyệt căn cứ theo lời hô đầu, vai của Lam Thiên mà vung gậy, đập trúng bóng rất dễ.
Đập xong liền bám chặt lấy người Lam Thiên, hai chân vòng lên ôm lấy thắt lưng cậu.
Cảm thấy xấu hổ!!! Tử Nguyệt đỏ mặt nghĩ.
Lam Thiên cười nhẹ, không bỏ lỡ cơ hội chup lấy trái tim nhỏ bỏ vào túi.
Chưa hết giờ, hai người đã thu được hai mươi trái tim, được tặng hai chiếc gối đôi.
Nhân viên nhanh chống vẽ xong hình chibi, in hình ngay tại chỗ nhưng không đưa ngay, xin tên và số của hai người, sẽ gửi tại chỗ sảnh ở địa điểm đầu tiên hai người tới. Vì hoạt động tiếp theo không thích hợp mang theo đồ.
Hoạt động cuối cùng trong lộ trình ngày hôm nay chính là trò chơi màng tên "trèo đeo lội suối, nắm tay đến cuối đường".
Nói dễ hiểu là một cuộc đua vượt địa hình, từ băng qua rừng, trèo qua suối, đi qua cầu, leo vách đá... để về đích.
Trò chơi bắt đầu lúc bốn giờ.
Đã điều tra từ trước, Diệp Hoa sẽ không cầm máy quay theo đuôi nữa mà dùng máy bay mini có gắn camera ghi hình. Vì đoạn phim này, cô đã chuẩn bị rất kĩ lưỡng.
Tại mỗi đoạn đường, các cặp đôi phải lấy được một mảnh ghép chữ.
Đoạn đường rừng không khó, chẳng tốn bao lâu thì đi qua, kết thúc đoạn đường dường rất, bọn nó lấy được chữ "vĩnh".
Đến đoạn đường qua suối. Suối này là suối nhân tạo, không lớn lắm, mực nước tới nửa đầu gối của nó, có thể lội qua. Như thế thì chẳng có gì khó. Nhân viên yêu cầu cả hai phải đi trên các hòn đá nhô lên trên mặt suối để qua bờ bên kia. Không chấp nhận cách đi nào khác, rơi xuống suối sẽ bị loại.
Các hòn đá khi đặt gần nhau, khi đặt xa nhau nhưng đều được cân nhắc khoảng cách phù hợp cho các cặp đôi. Có điều, mặt đá khá trơn, không cẩn thận sẽ ngã.
Có nhiều chỗ cả hai phải đồng loạt di chuyển mới thành công được.
Có rất nhiều cặp đôi bị loại ở chỗ này.
Tử Nguyệt và Lam Thiên di chuyển theo lệnh hô của cậu, theo hòn đá đã chỉ định trước. Đối với những hòn đá cách xa nhau, xả hai đưa tay ngang lên để di chuyển. Cả hai đều là dân thể thao, khả năng giữ thăng bằng tốt.
Khi gần qua tới bờ, lúc nhảy lên hòn đá tiếp theo, nó bị trượt chân, xém ngã, Lam Thiên phản ứng nhanh kéo nó lại, ôm lấy nhanh ngay lên bờ.
Thành công đáp xuống đất, Tử Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
- Không sao chứ? - Lam Thiên cúi đầu hỏi.
Tử Nguyệt vội vàng lắc đầu.
Lam Thiên thả nó ra nhưng tay vẫn nắm lấy tay nó. Hơi ấm từ tay cậu truyền sang như thiêu đốt bàn tay nhỏ của nó.
- Không phải là nắm tay nhau đi đến cuối đường sao!
Lam Thiên giải thích hành động của mình. Tử Nguyệt ngây người nhìn cậu trong giây lát, trái tim nóng lên, khẽ khàng nắm lại tay cậu.
Tương lai đối với hai người còn rất xa vời, đặc biệt khi cả hai còn chưa trưởng thành, nhưng khi nghe đến câu nói đó, ai lại chẳng cảm động chứ.
Một lời hứa hẹn, chưa chắc có thể thực hiện được.
Quan trọng là trân trọng hiện tại, khi còn có thể nói ra những lời hứa hẹn chân thành ấy.
Đến năm rưỡi, cả hai hoàn thành đoạn đua của mình. Vì bước đi chậm rãi nên cả hai không phải là người về nhất. Nhưng được đi cùng nhau đến cuối đường đua, cảm giác như thể cùng nhau đi hết đường đời vậy.
Cầm lấy những món quà có được trong ngày hôm nay, cả hai thỏa mãn rời khỏi công viên Sweet. Trên xe, Tử Nguyệt ôm lấy chiếc gối ôm in hình cả hai, yêu thích không thôi.
Lam Thiên nhìn qua, ghé đầu vào vô lăng hỏi nó:
- Hôm nay vui chứ?
Tử Nguyệt gật đầu:
- Rất vui. Có lẽ, em nghĩ mình hiểu anh thêm một chút gì đó.
Và càng nhìn thấy nhiều điểm tốt của đối phương hơn. Sao trên đời lại có một người tốt đến thế chứ.
- Nhưng... chúng ta chưa đạt được mục đích của ngày hôm nay.
Tử Nguyệt tròn mắt, nghiêng đầu khó hiểu.
Vành tai Lam Thiên hơn đỏ lại, chủ động tiến sát lại, thì thầm:
- Tiến thêm một bước...
Sau đó, hai cảnh môi chạm nhẹ vào nhau. Chỉ là một cái chạm nhẹ, cảm thụ hơi ấm, sự mềm mại của môi đôi phương, hơi thở hòa lẫn vào nhau rồi tách ra.
Diệp Hoa cùng Tử Lẫm đứng ngoài cổng công viên xem lại thành quả của mình.
- Phải chia sẻ ngay cho mọi người xem mới được. Mấy anh con trai phải học hỏi thêm anh Lam Thiên. Ai nói anh ấy lạnh lùng, không hiểu phong tình chứ... tiếc là... chưa quay được cảnh hôn nào...
- Diệp Hoa... - Tử Lẫm bất đắc dĩ gọi tên cô. Người này thật là...
- Tớ biết chừng mực. Hôm nay cậu vất vả rồi!
Diệp Hoa nhón chân lên hôn nhẹ lên má cậu. Sau đó cầm máy ảnh chạy trước, hô lên:
- Chúng ta mau về thôi!
- Chờ... chờ tớ!
Phải mất một lúc Tử Lẫm mới lấy lại tin thần, đỏ mặt đuổi theo.
*******************************
Sau nhiều ngày dây dưa, cuối cùng truyện cũng chính thức kết thúc. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ trong thời gian qua.