Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 215
Edited by Bà Còm in Wattpad
Trong Tây Khóa Viện của Nhữ Nam Vương phủ, Hoài Nam Vương Thái phi Tả thị cùng Vương phi Kim thị đang ghé vào nhau thầm thì nói chuyện.
“Mẫu thân, khi nào chúng ta động thủ?” Kim thị hỏi.
Tả thị híp mắt trả lời: “Để coi tình hình xem sao.”
Kim thị dường như có chút sốt ruột: “Mẫu thân, chuyện này làm xong càng sớm càng tốt. Người của chúng ta ẩn giấu ở sau núi, bởi vì mấy ngày này Nhữ Nam Vương không ở trong phủ nên chúng ta mới có thể bình an không có việc gì, nếu hắn đột nhiên trở về tất nhiên sẽ phát hiện sau núi có dị trạng. Đến lúc đó, chúng ta không chỉ bắt không được Lâu gia Thiếu phu nhân, ngay cả bản thân chúng ta cũng có thể kẹt ở chỗ này.”
Lo lắng của Kim thị thật ra cũng không phải không có đạo lý, Nhữ Nam và Hoài Nam đều có ranh giới riêng, hai bên không được tự tiện xâm nhập lãnh thổ của nhau, dù cho đi ngang qua cũng cần thông báo. Dựa theo quy định, bất luận bên nào đi vào lãnh thổ phía kia đều không thể mang theo vượt quá hai trăm hộ vệ. Nhưng lần này Hoài Nam Vương phủ đã mang theo khoảng năm trăm binh lính chia thành từng nhóm vào thành đã là quá mạo hiểm, nếu không thể bắt được Thiếu phu nhân kia, ngược lại bị Nhữ Nam Vương phát hiện dị động, đến lúc đó, Nhữ Nam Vương muốn mạnh mẽ xử lý bọn họ thì Hoài Nam Vương cũng không có cách nào thi cứu, chẳng phải sẽ là thịt cá mặc người chém xuống hay sao?
Tả thị liếc mắt nhìn tức phụ nhi nhát gan thở dài: “Cho dù có gấp cũng phải điều tra rõ ràng bọn họ mang tới bao nhiêu người mới được. Ngươi nóng nảy như vậy có ích lợi gì?”
Kim thị đích xác có chút sốt ruột, tâm thần không yên oán trách: “Tức nhi có thể không vội hay sao? Tức nhi có bao giờ làm qua loại chuyện này? Nếu, nếu, nếu như bị Lâu gia biết, nhất định phải tính sổ với Hoài Nam Vương phủ. Ngài là a di của nương nương, Hoài Nam Vương phủ chúng ta xem như là một nửa mẫu gia của nương nương, nhưng nhiều năm như vậy Vương phủ chúng ta luôn luôn thái bình, làm thế nào lại muốn dính vào vụ nguy hiểm như thế?”
Tả thị trừng mắt lườm Kim thị một cái, lạnh nhạt nói: “Ngươi cũng biết ta là a di của nương nương, nhiều năm như vậy Hoài Nam Vương phủ sở dĩ có thể thái bình chẳng lẽ không phải bởi vì nương nương che chở hay sao? Nương nương vì Hoàng Thượng sinh hạ Nhị Noàng tử, ngươi có từng nghĩ tới, nếu Nhị Hoàng tử đăng cơ, Hoài Nam Vương phủ chúng ta sau này sẽ được vinh sủng cỡ nào? "Phú quý cầu được trong hiểm nguy", cổ nhân đã dạy như vậy, hiện giờ chúng ta bất quá chỉ là ra nhân lực thay nương nương làm chút chuyện, làm sao có thể sợ đầu sợ đuôi?”
Kim thị không dám nói nữa. Tả thị nhìn tức phụ nhi này cũng tạm thời nhịn xuống trong lòng tức giận, hỏi Kim thị: “Tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng cả rồi chứ? Đêm nay đúng vào giờ Tý sẽ động thủ. Sau khi làm xong ngươi liền phát ra tín hiệu cho người sau núi xuống dưới tiếp người để suốt đêm chạy về Hoài Nam.”
Kim thị gật đầu: “Đã chuẩn bị tốt! Chỉ là mẫu thân à, chúng ta nhất định phải làm như vậy sao?”
Tả thị lạnh mặt lườm Kim thị, lạnh lùng nói: “Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, tính tình ngươi bà bà mụ mụ như vậy, tương lai nếu chúng ta trở về kinh thành, ngươi phải cần học hỏi thêm.”
Kim thị không dám phản bác Tả thị, thuận theo nói: “Vâng, tức nhi đã biết.”
Tả thị nhìn Kim thị, tức phụ nhi này là do bà ta đích thân tuyển định, xuất thân tốt, có phong phạm của đại gia tộc, chỉ là nhát gan một chút, sau này phải rèn luyện thêm. Tả thị lại thấp giọng dặn dò: “Ngươi bảo bọn người Kim Tam sau khi đắc thủ cần phải dựa theo kế hoạch hành sự. Nhắc cho bọn họ, đây là quân lệnh của Vương gia, không thể từ nan! Hừ, Vệ Quốc Công phủ vinh quang ngần ấy năm, cũng nên cho bọn chúng một chuyện lớn để cho bọn chúng biết khó mà lui.”
Kim thị đương nhiên biết kế hoạch Tả thị nói đến là cái gì, thật ra Kim thị cũng không phải mềm lòng, chỉ là sợ làm như vậy thì về sau có thể hoàn toàn chọc giận Lâu gia hay không? Đến lúc đó, Hoài Nam Vương phủ sẽ khó có ngày thái bình. Nhưng nếu bà mẫu đã ôm lấy chuyện này, Kim thị chỉ có thể đi tới, không thể lui về phía sau, ai biểu Tiết Thần có số mệnh xui xẻo đây chứ!
Bà mẫu tức phụ bàn bạc xong xuôi, Tả thị liền lôi kéo Kim thị đi ra ngoài, tự mình kiểm tra xem Kim thị có chuẩn bị ổn thỏa hay chưa, có thể thấy được bà ta rất coi trọng vụ này.
*Đăng tại Wattpad*
Đến giờ cơm chiều, Nghiêm Lạc Đông gấp gáp trở về báo cáo cho Tiết Thần. Liêu Thiêm ở sau núi đã bố phòng rất tốt, người của hắn tất cả đều xuất thân là Cẩm Y Vệ, bản lĩnh mai phục cùng phản mai phục có thể nói là mạnh hơn nhiều so với tướng lãnh của các phủ vệ khác. Bọn họ được huấn luyện sinh hoạt trong bóng tối trở thành bản năng, cho nên để bọn họ nhận nhiệm vụ trinh sát là thích hợp nhất.
Buổi tối Tiết Thần đi ngủ, Hạ Châu và Tô Uyển canh giữ ở ngoại thất. Vào lúc nửa đêm, một chiếc ống trúc đâm xuyên qua giấy dán cửa sổ thổi vào một hơi khói mê. Một lát sau, hai bóng đen liền từ bên ngoài xông vào, lướt qua Hạ Châu và Tô Uyển đã hôn mê, đi tới trước giường Tiết Thần. Hai người liếc nhau, cuốn người đang ngủ say vào chăn bông rồi rời khi giống như khi tới, khiêng chăn bông bọc Tiết Thần trên vai rồi lại xuyên qua hành lang gấp khúc đi ra cửa hậu.
Sau khi ra cửa, một pháo lệnh được bắn lên đâm thủng bầu trời đêm. Hai người gửi tín hiệu xong liền khuân người đưa lên xe ngựa đã sớm chờ ở đầu hẻm, sau đó hai người liền đánh xe ngựa chạy về hướng cửa thành.
Nhữ Nam thành có lệnh cấm đi lại ban đêm, bất luận kẻ nào qua giờ Hợi đều không thể xuất nhập cửa thành, trừ phi có hổ phù của Nhữ Nam Vương vì việc quân cấp báo, nếu không tất cả bá tánh mặc kệ là nguyên do gì đều không thể ra khỏi thành quá giờ giới nghiêm.
Xe ngựa ngừng lại ở một hẻm nhỏ tối thui gần cổng thành nhất chờ đợi viện quân đến. Chỉ trong chốc lát thì đoàn người từ bốn phương tám hướng đều đổ về đây, toàn bộ đều mặc áo đen và che mặt. Người cầm đầu giơ tay ra hiệu cho đám người áo đen chuẩn bị, chờ lệnh xuất phát liền đồng loạt rút đao, năm trăm người cùng nhau tấn công về phía cửa thành đang đóng chặt.
Khi cách cửa thành khoảng ba mươi bước thì một trận mưa tên từ trên thành bắn xuống. Đám người áo đen vẫn không dừng bước, ở dưới ánh trăng cuồng loạn vung đao tiếp tục xông lên. Cửa thành mở ra, mấy trăm thủ vệ cửa thành vọt ra, dưới ánh lửa bên trong chiếu ra bắt đầu liều chết chiến đấu. Đám người bịt mặt chính là năm trăm binh lính Hoài Nam Vương phủ sớm cho từng nhóm vào thành để chờ thời khắc này có thể dùng vũ lực lao ra khỏi thành Nhữ Nam.
Nơi cửa thành tiếng chém giết rung trời. Tướng sĩ ở cửa thành dường như thấy không đấu lại, còn chưa minh bạch người đến là ai đã bắt đầu thổi kèn phóng khói báo động làm kinh động toàn bộ Nhữ Nam thành.
Bên trong thành, tất cả các đội bảo vệ đều tỉnh táo lại, nhanh chóng tụ họp xông ra hướng cửa thành. Một đội quan binh dẫn đầu tiến đến vây quanh Nhữ Nam Vương phủ để báo cho nữ quyến trong phủ và cũng không cho kẻ bên ngoài tập kích. Bên ngoài tiếng chém giết vẫn rung trời, ánh lửa nổi lên bốn phía. Tôn ma ma đỡ Ô thị ngồi dậy trên giường rồi canh giữ bên cạnh. Tôn ma ma nhỏ giọng hỏi: “Thái phi, có muốn ra ngoài xem tình huống hay không?”
Ô thị tâm tình trầm xuống, lắc đầu nói: “Không cần. Chúng ta chỉ làm như cái gì cũng không biết, không cần phải đi quản.” Hoài Nam Vương Thái phi chỉ nói phải bắt được Tiết Thần để gây khó dễ cho Lâu gia, chuyện này thành công thì coi như bà ta cũng giúp giải quyết xong cái thứ phiền toái kia. Tuy rằng có điểm thực xin lỗi Lâu gia, nhưng Ô thị nghĩ bản thân đã bị tức giận nhiều năm như vậy thực sự không thể nhẫn nại được nữa, mặc kệ dùng phương pháp gì cũng phải làm tiêu cơn tức này mới được.
Tôn ma ma gật đầu: “Vâng.”
Tả thị choàng lên áo ngoài đứng ở cửa sổ, nhìn ánh lửa nơi cửa thành trên mặt lộ ra nụ cười dữ tợn. Hừ, Vệ Quốc Công phủ Lão thái quân Khấu thị, cả đời đều cao cao tại thượng như vậy, thời trẻ hai người đã từng kết không ít thù hằn. Tạ thị thật muốn nhìn, sau đêm nay Thế tử phu nhân nhà bọn họ ngộ hại ở Nhữ Nam, Lâu gia kia còn mặt mũi gì để đứng vững gót chân nơi kinh thành!
*Edited by Bà Còm*
Năm trăm Hoài Nam quân dùng toàn lực phá cổng thành, bọn chúng đã sớm có chuẩn bị, cổng thành bất quá chỉ có ba trăm thủ vệ nên không phải là đối thủ của bọn chúng. Sau đó binh lính trong thành và tuần phòng chạy tới cứu viện, giết được hơn phân nửa Hoài Nam quân. Bọn chúng liều chết mở đường máu che chở xe ngựa xông thẳng ra khỏi cổng thành. Nhữ Nam quân phấn khởi truy đuổi, nhưng lại sợ là kế điệu hổ ly sơn nên không dám đem binh lực toàn thành đuổi theo quá xa.
Năm trăm quân Hoài Nam rốt cuộc còn sống sót hai trăm quân che chở cho xe ngựa tách ra một đường chạy sâu vào rừng rậm. Đại khái cách Nhữ Nam thành ước chừng ba mươi dặm thì Kim Tam mới hạ lệnh dừng lại. Kim Tam là đệ đệ ruột thịt của Vương phi Kim thị, làm Thống lĩnh đội quân của Hoài Nam Vương phủ phụng mệnh tiến đến truy bắt Vệ Quốc Công phủ Thế Tử phu nhân. Mà ngoại trừ truy bắt người, hắn còn có một nhiệm vụ rất trọng yếu, đó chính là -- -- hủy đi trong sạch của Thế Tử phu nhân.
Chuyện này không quan hệ đến phẩm hạnh của hắn, đây là quân lệnh -- thân là quân nhân thì phục tùng quân lệnh chính là điều quan trọng nhất. Kim Tam phái người canh chừng ngoài xe ngựa rồi kêu hai ba huynh đệ thường ngày cùng hắn giao hảo theo hắn lên xe. Trong bóng tối xòe tay ra không thấy năm ngón, mấy nam nhân đều biết kế tiếp phải phát sinh chuyện gì, hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập. Tuy rằng hành vi này không phải quân tử, nhưng nếu là quân lệnh thì bọn chúng dĩ nhiên phải vâng theo. Nhưng dù sao cũng là nam nhân, bên người phần lớn đều không có nữ nhân, gặp được chuyện như vậy làm sao có thể khống chế được.
Miễn cưỡng nhún nhường để Kim Thống lĩnh làm trước. Kim Tam cũng không khách sáo, sờ được chân người quấn trong chăn bông bèn xé rách quần lụa, cầm lấy tiểu gia hỏa đâm vào mục tiêu, xong việc bèn kéo quần lên rồi xuống xe nhường cho mấy huynh đệ hưởng khoái hoạt.
Thu thập xong xuôi, Kim Tam tiện tay vứt xuống đất mớ giẻ rách lúc nãy còn là xiêm y trên người nữ nhân kia, nhổ một ngụm nước bọt thầm nghĩ: cái gì mà Thế Tử phu nhân chứ, ở trong bóng tối thì cũng chẳng có gì khác biệt với những kỹ nữ thanh lâu kia.
Động tĩnh trong xe ngựa còn đang tiếp tục, Kim Tam nhìn sắc trời một chút rồi xuyên qua vách xe hối thúc: "Như vậy được rồi, còn phải chạy đi nữa."
Lời vừa nói xong thì động tĩnh trong xe cũng ngừng lại, trong chốc lát mấy huynh đệ đều đang lôi kéo quần trong nhảy xuống xe, một đám trên mặt đều lộ ra biểu tình thống khoái khó diễn tả bằng lời, sửa sang y phục xong cũng mặc kệ người trong xe ngựa, nương vào sắc trời bắt đầu hừng đông tiếp tục chuẩn bị xuất phát.
Nhưng đội ngũ vừa mới đi được vài bước thì từ trên trời rơi xuống mấy cái lưới thật lớn. Nhóm người áo đen lập tức luống cuống tay chân, tả hữu phá vòng vây. Thế nhưng bọn chúng giờ Tý vừa mới đại chiến một trận trước cổng thành Nhữ Nam, đã sớm sức cùng lực kiệt, lúc này gặp được đội quân chuyên nghiệp vây bắt, làm sao còn có thể chạy trốn. Mấy cái lưới lớn được kéo chặt, bọn chúng như cá sa vào lưới bị người một cú tóm gọn, ngay cả địch nhân đứng ở nơi nào đều không thấy rõ chứ đừng nói chi biết địch nhân là ai.
Chờ mấy quân áo đen xuất nhập xe ngựa đều bị bắt hết, Liêu Thiêm và Nghiêm Lạc Đông mới từ trong bóng tối đi ra. Liêu Thiêm bộ điệu cà lơ phất phơ khiêng trường kiếm trên vai, Nghiêm Lạc Đông mặt mày vẫn nghiêm nghị lạnh lùng như muôn thuở, trên gương mặt thô kệch ngay cả một ý cười cũng không có.
Kim Tam không nhận thức bọn họ, cứ tưởng là người của Nhữ Nam vương phủ, nhổ một ngụm nước bọt cười nhạo: "Như thế nào? Các ngươi đến cứu người à? Hừ hừ hừ, chậm chút rồi! Các huynh đệ đã hưởng qua khoái hoạt! Nói thật, cái gì mà Thế Tử phu nhân kia thật sự chẳng có điểm nào ngon miệng... Hừ hừ hừ hừ..."
Kim Tam biết nếu như thân phận của bọn hắn được tiết lộ, vậy thì đám người Nhữ Nam Vương phủ nhất định không dám giết bọn hắn, cho nên lúc này dùng giọng điệu hết sức khiêu khích nói chuyện.
Liêu Thiêm nhổ một bãi nước miếng, tiến lên mắng trả: "Quân chó má câm cái miệng thối của ngươi lại! Ngươi biết trong xe..."
Lời còn chưa ra khỏi miệng đã bị Nghiêm Lạc Đông bịt mồm lại. Liêu Thiêm đột nhiên bị ăn một bàn tay, ngơ ngác nhìn Nghiêm Lạc Đông -- tại sao không cho hắn nói ra chân tướng?
Chỉ thấy Nghiêm Lạc Đông lạnh lùng bước lên trước, không để Kim Tam và đám người áo đen nói thêm một câu vô nghĩa, lạnh lùng hạ lệnh: "Trói tất cả mang về!"
Nói xong liền xoay người lên ngựa, dẫn đầu hướng Nhữ Nam thành phóng tới. Liêu Thiêm đuổi theo phía sau, vẫn còn cảm thấy có chút không hiểu nổi.
Trong Tây Khóa Viện của Nhữ Nam Vương phủ, Hoài Nam Vương Thái phi Tả thị cùng Vương phi Kim thị đang ghé vào nhau thầm thì nói chuyện.
“Mẫu thân, khi nào chúng ta động thủ?” Kim thị hỏi.
Tả thị híp mắt trả lời: “Để coi tình hình xem sao.”
Kim thị dường như có chút sốt ruột: “Mẫu thân, chuyện này làm xong càng sớm càng tốt. Người của chúng ta ẩn giấu ở sau núi, bởi vì mấy ngày này Nhữ Nam Vương không ở trong phủ nên chúng ta mới có thể bình an không có việc gì, nếu hắn đột nhiên trở về tất nhiên sẽ phát hiện sau núi có dị trạng. Đến lúc đó, chúng ta không chỉ bắt không được Lâu gia Thiếu phu nhân, ngay cả bản thân chúng ta cũng có thể kẹt ở chỗ này.”
Lo lắng của Kim thị thật ra cũng không phải không có đạo lý, Nhữ Nam và Hoài Nam đều có ranh giới riêng, hai bên không được tự tiện xâm nhập lãnh thổ của nhau, dù cho đi ngang qua cũng cần thông báo. Dựa theo quy định, bất luận bên nào đi vào lãnh thổ phía kia đều không thể mang theo vượt quá hai trăm hộ vệ. Nhưng lần này Hoài Nam Vương phủ đã mang theo khoảng năm trăm binh lính chia thành từng nhóm vào thành đã là quá mạo hiểm, nếu không thể bắt được Thiếu phu nhân kia, ngược lại bị Nhữ Nam Vương phát hiện dị động, đến lúc đó, Nhữ Nam Vương muốn mạnh mẽ xử lý bọn họ thì Hoài Nam Vương cũng không có cách nào thi cứu, chẳng phải sẽ là thịt cá mặc người chém xuống hay sao?
Tả thị liếc mắt nhìn tức phụ nhi nhát gan thở dài: “Cho dù có gấp cũng phải điều tra rõ ràng bọn họ mang tới bao nhiêu người mới được. Ngươi nóng nảy như vậy có ích lợi gì?”
Kim thị đích xác có chút sốt ruột, tâm thần không yên oán trách: “Tức nhi có thể không vội hay sao? Tức nhi có bao giờ làm qua loại chuyện này? Nếu, nếu, nếu như bị Lâu gia biết, nhất định phải tính sổ với Hoài Nam Vương phủ. Ngài là a di của nương nương, Hoài Nam Vương phủ chúng ta xem như là một nửa mẫu gia của nương nương, nhưng nhiều năm như vậy Vương phủ chúng ta luôn luôn thái bình, làm thế nào lại muốn dính vào vụ nguy hiểm như thế?”
Tả thị trừng mắt lườm Kim thị một cái, lạnh nhạt nói: “Ngươi cũng biết ta là a di của nương nương, nhiều năm như vậy Hoài Nam Vương phủ sở dĩ có thể thái bình chẳng lẽ không phải bởi vì nương nương che chở hay sao? Nương nương vì Hoàng Thượng sinh hạ Nhị Noàng tử, ngươi có từng nghĩ tới, nếu Nhị Hoàng tử đăng cơ, Hoài Nam Vương phủ chúng ta sau này sẽ được vinh sủng cỡ nào? "Phú quý cầu được trong hiểm nguy", cổ nhân đã dạy như vậy, hiện giờ chúng ta bất quá chỉ là ra nhân lực thay nương nương làm chút chuyện, làm sao có thể sợ đầu sợ đuôi?”
Kim thị không dám nói nữa. Tả thị nhìn tức phụ nhi này cũng tạm thời nhịn xuống trong lòng tức giận, hỏi Kim thị: “Tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng cả rồi chứ? Đêm nay đúng vào giờ Tý sẽ động thủ. Sau khi làm xong ngươi liền phát ra tín hiệu cho người sau núi xuống dưới tiếp người để suốt đêm chạy về Hoài Nam.”
Kim thị gật đầu: “Đã chuẩn bị tốt! Chỉ là mẫu thân à, chúng ta nhất định phải làm như vậy sao?”
Tả thị lạnh mặt lườm Kim thị, lạnh lùng nói: “Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, tính tình ngươi bà bà mụ mụ như vậy, tương lai nếu chúng ta trở về kinh thành, ngươi phải cần học hỏi thêm.”
Kim thị không dám phản bác Tả thị, thuận theo nói: “Vâng, tức nhi đã biết.”
Tả thị nhìn Kim thị, tức phụ nhi này là do bà ta đích thân tuyển định, xuất thân tốt, có phong phạm của đại gia tộc, chỉ là nhát gan một chút, sau này phải rèn luyện thêm. Tả thị lại thấp giọng dặn dò: “Ngươi bảo bọn người Kim Tam sau khi đắc thủ cần phải dựa theo kế hoạch hành sự. Nhắc cho bọn họ, đây là quân lệnh của Vương gia, không thể từ nan! Hừ, Vệ Quốc Công phủ vinh quang ngần ấy năm, cũng nên cho bọn chúng một chuyện lớn để cho bọn chúng biết khó mà lui.”
Kim thị đương nhiên biết kế hoạch Tả thị nói đến là cái gì, thật ra Kim thị cũng không phải mềm lòng, chỉ là sợ làm như vậy thì về sau có thể hoàn toàn chọc giận Lâu gia hay không? Đến lúc đó, Hoài Nam Vương phủ sẽ khó có ngày thái bình. Nhưng nếu bà mẫu đã ôm lấy chuyện này, Kim thị chỉ có thể đi tới, không thể lui về phía sau, ai biểu Tiết Thần có số mệnh xui xẻo đây chứ!
Bà mẫu tức phụ bàn bạc xong xuôi, Tả thị liền lôi kéo Kim thị đi ra ngoài, tự mình kiểm tra xem Kim thị có chuẩn bị ổn thỏa hay chưa, có thể thấy được bà ta rất coi trọng vụ này.
*Đăng tại Wattpad*
Đến giờ cơm chiều, Nghiêm Lạc Đông gấp gáp trở về báo cáo cho Tiết Thần. Liêu Thiêm ở sau núi đã bố phòng rất tốt, người của hắn tất cả đều xuất thân là Cẩm Y Vệ, bản lĩnh mai phục cùng phản mai phục có thể nói là mạnh hơn nhiều so với tướng lãnh của các phủ vệ khác. Bọn họ được huấn luyện sinh hoạt trong bóng tối trở thành bản năng, cho nên để bọn họ nhận nhiệm vụ trinh sát là thích hợp nhất.
Buổi tối Tiết Thần đi ngủ, Hạ Châu và Tô Uyển canh giữ ở ngoại thất. Vào lúc nửa đêm, một chiếc ống trúc đâm xuyên qua giấy dán cửa sổ thổi vào một hơi khói mê. Một lát sau, hai bóng đen liền từ bên ngoài xông vào, lướt qua Hạ Châu và Tô Uyển đã hôn mê, đi tới trước giường Tiết Thần. Hai người liếc nhau, cuốn người đang ngủ say vào chăn bông rồi rời khi giống như khi tới, khiêng chăn bông bọc Tiết Thần trên vai rồi lại xuyên qua hành lang gấp khúc đi ra cửa hậu.
Sau khi ra cửa, một pháo lệnh được bắn lên đâm thủng bầu trời đêm. Hai người gửi tín hiệu xong liền khuân người đưa lên xe ngựa đã sớm chờ ở đầu hẻm, sau đó hai người liền đánh xe ngựa chạy về hướng cửa thành.
Nhữ Nam thành có lệnh cấm đi lại ban đêm, bất luận kẻ nào qua giờ Hợi đều không thể xuất nhập cửa thành, trừ phi có hổ phù của Nhữ Nam Vương vì việc quân cấp báo, nếu không tất cả bá tánh mặc kệ là nguyên do gì đều không thể ra khỏi thành quá giờ giới nghiêm.
Xe ngựa ngừng lại ở một hẻm nhỏ tối thui gần cổng thành nhất chờ đợi viện quân đến. Chỉ trong chốc lát thì đoàn người từ bốn phương tám hướng đều đổ về đây, toàn bộ đều mặc áo đen và che mặt. Người cầm đầu giơ tay ra hiệu cho đám người áo đen chuẩn bị, chờ lệnh xuất phát liền đồng loạt rút đao, năm trăm người cùng nhau tấn công về phía cửa thành đang đóng chặt.
Khi cách cửa thành khoảng ba mươi bước thì một trận mưa tên từ trên thành bắn xuống. Đám người áo đen vẫn không dừng bước, ở dưới ánh trăng cuồng loạn vung đao tiếp tục xông lên. Cửa thành mở ra, mấy trăm thủ vệ cửa thành vọt ra, dưới ánh lửa bên trong chiếu ra bắt đầu liều chết chiến đấu. Đám người bịt mặt chính là năm trăm binh lính Hoài Nam Vương phủ sớm cho từng nhóm vào thành để chờ thời khắc này có thể dùng vũ lực lao ra khỏi thành Nhữ Nam.
Nơi cửa thành tiếng chém giết rung trời. Tướng sĩ ở cửa thành dường như thấy không đấu lại, còn chưa minh bạch người đến là ai đã bắt đầu thổi kèn phóng khói báo động làm kinh động toàn bộ Nhữ Nam thành.
Bên trong thành, tất cả các đội bảo vệ đều tỉnh táo lại, nhanh chóng tụ họp xông ra hướng cửa thành. Một đội quan binh dẫn đầu tiến đến vây quanh Nhữ Nam Vương phủ để báo cho nữ quyến trong phủ và cũng không cho kẻ bên ngoài tập kích. Bên ngoài tiếng chém giết vẫn rung trời, ánh lửa nổi lên bốn phía. Tôn ma ma đỡ Ô thị ngồi dậy trên giường rồi canh giữ bên cạnh. Tôn ma ma nhỏ giọng hỏi: “Thái phi, có muốn ra ngoài xem tình huống hay không?”
Ô thị tâm tình trầm xuống, lắc đầu nói: “Không cần. Chúng ta chỉ làm như cái gì cũng không biết, không cần phải đi quản.” Hoài Nam Vương Thái phi chỉ nói phải bắt được Tiết Thần để gây khó dễ cho Lâu gia, chuyện này thành công thì coi như bà ta cũng giúp giải quyết xong cái thứ phiền toái kia. Tuy rằng có điểm thực xin lỗi Lâu gia, nhưng Ô thị nghĩ bản thân đã bị tức giận nhiều năm như vậy thực sự không thể nhẫn nại được nữa, mặc kệ dùng phương pháp gì cũng phải làm tiêu cơn tức này mới được.
Tôn ma ma gật đầu: “Vâng.”
Tả thị choàng lên áo ngoài đứng ở cửa sổ, nhìn ánh lửa nơi cửa thành trên mặt lộ ra nụ cười dữ tợn. Hừ, Vệ Quốc Công phủ Lão thái quân Khấu thị, cả đời đều cao cao tại thượng như vậy, thời trẻ hai người đã từng kết không ít thù hằn. Tạ thị thật muốn nhìn, sau đêm nay Thế tử phu nhân nhà bọn họ ngộ hại ở Nhữ Nam, Lâu gia kia còn mặt mũi gì để đứng vững gót chân nơi kinh thành!
*Edited by Bà Còm*
Năm trăm Hoài Nam quân dùng toàn lực phá cổng thành, bọn chúng đã sớm có chuẩn bị, cổng thành bất quá chỉ có ba trăm thủ vệ nên không phải là đối thủ của bọn chúng. Sau đó binh lính trong thành và tuần phòng chạy tới cứu viện, giết được hơn phân nửa Hoài Nam quân. Bọn chúng liều chết mở đường máu che chở xe ngựa xông thẳng ra khỏi cổng thành. Nhữ Nam quân phấn khởi truy đuổi, nhưng lại sợ là kế điệu hổ ly sơn nên không dám đem binh lực toàn thành đuổi theo quá xa.
Năm trăm quân Hoài Nam rốt cuộc còn sống sót hai trăm quân che chở cho xe ngựa tách ra một đường chạy sâu vào rừng rậm. Đại khái cách Nhữ Nam thành ước chừng ba mươi dặm thì Kim Tam mới hạ lệnh dừng lại. Kim Tam là đệ đệ ruột thịt của Vương phi Kim thị, làm Thống lĩnh đội quân của Hoài Nam Vương phủ phụng mệnh tiến đến truy bắt Vệ Quốc Công phủ Thế Tử phu nhân. Mà ngoại trừ truy bắt người, hắn còn có một nhiệm vụ rất trọng yếu, đó chính là -- -- hủy đi trong sạch của Thế Tử phu nhân.
Chuyện này không quan hệ đến phẩm hạnh của hắn, đây là quân lệnh -- thân là quân nhân thì phục tùng quân lệnh chính là điều quan trọng nhất. Kim Tam phái người canh chừng ngoài xe ngựa rồi kêu hai ba huynh đệ thường ngày cùng hắn giao hảo theo hắn lên xe. Trong bóng tối xòe tay ra không thấy năm ngón, mấy nam nhân đều biết kế tiếp phải phát sinh chuyện gì, hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập. Tuy rằng hành vi này không phải quân tử, nhưng nếu là quân lệnh thì bọn chúng dĩ nhiên phải vâng theo. Nhưng dù sao cũng là nam nhân, bên người phần lớn đều không có nữ nhân, gặp được chuyện như vậy làm sao có thể khống chế được.
Miễn cưỡng nhún nhường để Kim Thống lĩnh làm trước. Kim Tam cũng không khách sáo, sờ được chân người quấn trong chăn bông bèn xé rách quần lụa, cầm lấy tiểu gia hỏa đâm vào mục tiêu, xong việc bèn kéo quần lên rồi xuống xe nhường cho mấy huynh đệ hưởng khoái hoạt.
Thu thập xong xuôi, Kim Tam tiện tay vứt xuống đất mớ giẻ rách lúc nãy còn là xiêm y trên người nữ nhân kia, nhổ một ngụm nước bọt thầm nghĩ: cái gì mà Thế Tử phu nhân chứ, ở trong bóng tối thì cũng chẳng có gì khác biệt với những kỹ nữ thanh lâu kia.
Động tĩnh trong xe ngựa còn đang tiếp tục, Kim Tam nhìn sắc trời một chút rồi xuyên qua vách xe hối thúc: "Như vậy được rồi, còn phải chạy đi nữa."
Lời vừa nói xong thì động tĩnh trong xe cũng ngừng lại, trong chốc lát mấy huynh đệ đều đang lôi kéo quần trong nhảy xuống xe, một đám trên mặt đều lộ ra biểu tình thống khoái khó diễn tả bằng lời, sửa sang y phục xong cũng mặc kệ người trong xe ngựa, nương vào sắc trời bắt đầu hừng đông tiếp tục chuẩn bị xuất phát.
Nhưng đội ngũ vừa mới đi được vài bước thì từ trên trời rơi xuống mấy cái lưới thật lớn. Nhóm người áo đen lập tức luống cuống tay chân, tả hữu phá vòng vây. Thế nhưng bọn chúng giờ Tý vừa mới đại chiến một trận trước cổng thành Nhữ Nam, đã sớm sức cùng lực kiệt, lúc này gặp được đội quân chuyên nghiệp vây bắt, làm sao còn có thể chạy trốn. Mấy cái lưới lớn được kéo chặt, bọn chúng như cá sa vào lưới bị người một cú tóm gọn, ngay cả địch nhân đứng ở nơi nào đều không thấy rõ chứ đừng nói chi biết địch nhân là ai.
Chờ mấy quân áo đen xuất nhập xe ngựa đều bị bắt hết, Liêu Thiêm và Nghiêm Lạc Đông mới từ trong bóng tối đi ra. Liêu Thiêm bộ điệu cà lơ phất phơ khiêng trường kiếm trên vai, Nghiêm Lạc Đông mặt mày vẫn nghiêm nghị lạnh lùng như muôn thuở, trên gương mặt thô kệch ngay cả một ý cười cũng không có.
Kim Tam không nhận thức bọn họ, cứ tưởng là người của Nhữ Nam vương phủ, nhổ một ngụm nước bọt cười nhạo: "Như thế nào? Các ngươi đến cứu người à? Hừ hừ hừ, chậm chút rồi! Các huynh đệ đã hưởng qua khoái hoạt! Nói thật, cái gì mà Thế Tử phu nhân kia thật sự chẳng có điểm nào ngon miệng... Hừ hừ hừ hừ..."
Kim Tam biết nếu như thân phận của bọn hắn được tiết lộ, vậy thì đám người Nhữ Nam Vương phủ nhất định không dám giết bọn hắn, cho nên lúc này dùng giọng điệu hết sức khiêu khích nói chuyện.
Liêu Thiêm nhổ một bãi nước miếng, tiến lên mắng trả: "Quân chó má câm cái miệng thối của ngươi lại! Ngươi biết trong xe..."
Lời còn chưa ra khỏi miệng đã bị Nghiêm Lạc Đông bịt mồm lại. Liêu Thiêm đột nhiên bị ăn một bàn tay, ngơ ngác nhìn Nghiêm Lạc Đông -- tại sao không cho hắn nói ra chân tướng?
Chỉ thấy Nghiêm Lạc Đông lạnh lùng bước lên trước, không để Kim Tam và đám người áo đen nói thêm một câu vô nghĩa, lạnh lùng hạ lệnh: "Trói tất cả mang về!"
Nói xong liền xoay người lên ngựa, dẫn đầu hướng Nhữ Nam thành phóng tới. Liêu Thiêm đuổi theo phía sau, vẫn còn cảm thấy có chút không hiểu nổi.
Bình luận facebook