Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-89
Chương 89: Trở về
Oa, thời gian trôi qua nhanh quá!” Sáng sớm, Nguyên Lị rửa mặt bên suối, đứng dậy nhìn núi xanh trập trùng, xúc động cảm thán: “Ngày mai chúng ta lên đường rồi.”
“Không nỡ à?” Giản Nhất hỏi.
“Có chút, còn cậu?”
“Mình cũng vậy.”
“Người dân ở nơi này rất chất phác.”
“Ừm.” Giản Nhất từ bên dòng suối đứng lên.
“Giản Nhất, Nguyên Lị, ăn cơm thôi!” Tiểu Lưu đứng trước cửa nhà bếp dựng bằng ván gỗ.
“Đây.” Giản Nhất và Nguyên Lị bê chậu nước đi vào nhà bếp, đặt trước cửa rồi bắt đầu dọn dẹp bàn đá ăn cơm. Đơn giản chỉ là dưa muối, bánh bột bắp và cháo trắng nhưng bốn người bọn họ vẫn cảm thấy rất thơm ngon. Ngày mai đã trở về nên bốn người đều thảo luận việc này.
Tiểu Vương đề nghị: “Đến đế đô rồi ai cũng đừng vội về nhà, chúng ta gọi bốn bát canh huyết vịt, thêm dê nướng nguyên con.”
Tiểu Lưu: “Không không không, chúng ta đến tiệm nét đi, đánh một ván game.”
Nguyên Lị bàn lùi: “Mình nhớ mẹ lắm.”
Giản Nhất: “Bạn trai đang ở đế đô chờ, mình cũng nhớ em gái nữa.”
Tiểu Lưu chỉ vào Giản Nhất và Nguyên Lị: “Nhìn hai người đi, không có tiền đồ!”
Giản Nhất và Nguyên Lị đồng thời phản bác: “Các cậu không nhớ ba mẹ sao?”
Tiểu Lưu và Tiểu Vương trầm mặc, làm sao có thể không nhớ, hai nam sinh cao lớn ngày trước gọi điện thoại về nhà còn khóc thút thít, bây giờ chẳng qua chỉ giả vờ mà thôi.
“Chúng ta nghĩ cách từ biệt học sinh như thế nào đi.” Giản Nhất đề nghị.
Ba người còn lại cũng thấy chuyện này đáng làm.
Bọn họ thương lượng và lên kế hoạch một phen, buổi chiều hôm đó không lên lớp mà tổ chức sinh hoạt, thầy trò vui vẻ cùng nhau chơi trò chơi, nhưng khi đối diện với những ánh mắt chuyên chú của học sinh, trong lòng bốn người vẫn có cảm xúc lẫn lộn. Thậm chí có học sinh đã đến hỏi: “Thấy/Cô ơi, không đi được không? Em sẽ đem đồ ăn em thích nhất đến cho thầy/cô, đừng đi được không ạ?”
Thực sự đã khiến bọn họ suýt chút nữa bật khóc.
Nhưng trong thiên hạ, không có bữa tiệc nào không tàn, cuối cùng bọn họ cũng phải rời đi. Bốn người lưu lại bản ghi chép của mình trong suốt một năm qua, hy vọng sẽ giúp ích cho thầy và trò nơi đây. Sáng sớm ngày hôm sau, bốn người xách vali hành lí ra khỏi cửa, đã có rất đông phụ huynh đứng trên sân thể dục.
Phụ huynh lấy hết những thứ quý giá trong nhà đem tặng cho bọn họ làm quà. Làm thế nào nhóm Giản Nhất có thể không biết xấu hổ mà nhận lấy, cuối cùng vẫn là hiệu trưởng giải thích đường xá xa xôi, đồ mang theo dễ bị hỏng, phụ huynh mới chịu từ bỏ.
Lúc bốn người vẫy tay tạm việt rời đi, Giản Nhất nhìn thấy trong đám đông một thân ảnh nhỏ gầy.
“Quách Thúy Thúy?” Cô gọi.
Quách Thúy Thúy rụt rè từ trong đám người đi ra, vẫn mặc bộ quần áo xám thường ngày, khuôn mặt đen nhẻm, đôi mắt to tròn đen láy và hai bím tóc không cân xứng, tựa như ngủ dậy chưa kịp chải đầu đã đến đây.
“Lại đây nào.” Giản Nhất dịu dàng gọi.
Quách Thúy Thúy đi đến chỗ cô.
Giản Nhất hỏi: “Bà nội có biết em đến đây sớm vậy không?”
Quách Thúy Thúy gật đầu: “Bà nội cũng định đến, nhưng hôm trước bị đau đầu gối không trèo núi được ạ.”
Vẫn là giọng địa phương nồng đậm, nhưng Giản Nhất biết đứa trẻ này cực kỳ thông minh và nhạy cảm, bên trong còn có một ý chí ngoan cường.
“Cô Giản, bà nội bảo em đưa cho cô cái này.” Quách Thúy Thúy nói xong xòe bàn tay nhỏ ra, trong lòng bàn tay có một viên đá nhỏ bình thường: “Bà nội nói, cái này là đá bình an, đã cứu sống bà.”
Giản Nhất cười: “Nếu đã là đá bình an, hãy để nó tiếp tục phù hộ bà nội em, được không?”
Quách Thúy Thúy mở to hai mắt nhìn Giản Nhất.
Giản Nhất mỉm cười: “Quách Thúy Thúy, bây giờ cô phải đi, sau này chúng ta không nhất định sẽ gặp lại, nhưng điều đó không quan trọng bằng việc em phải cố gắng học tập. Cho dù cuộc sống này khó khăn, cô đơn thế nào đi chăng nữa cũng đừng bỏ cuộc. Chỉ cần em chăm chỉ, ông trời sẽ mở cho em một con đường, tới lúc đó em sẽ có được hạnh phúc, biết không?”
Quách Thúy Thúy ngơ ngẩn nhìn cô, sau đó gật đầu: “Biết ạ.”
“Lặp lại lời cô một lần nữa.”
Quách Thúy Thúy lần này nói bằng giọng phổ thông: “Em phải chăm chỉ học tập, cho dù cuộc sống khó khăn cỡ nào, cô đơn đến đâu cũng không được bỏ cuộc, chỉ cần em nỗ lực ông trời sẽ vì em mở ra một con được, lúc đó sẽ có hạnh phúc.”
“Không sai.” Giản Nhất cười hiền xoa đầu cô bé: “Em rất tuyệt.”
Quách Thúy Thúy cũng cười toe với cô.
Khi Giản Nhất, Nguyên Lị, Tiểu Vương và Tiểu Lưu ngồi trên thùng xe ba bánh vẫy tay với thôn dân, Quách Thúy Thúy ôm con heo đất trên tay nhìn theo Giản Nhất. Heo đất này là của Cố Tiểu Đồng, tiền trong đó cũng là của cô bé, nửa năm trước Lạc Nham mang đến đây. Giản Nhất còn định mang về trả lại cho Cố Tiểu Đồng, nhưng sau đó cô đã móc một ít tiền ra mua đồ dùng học tập, còn lại sẽ dùng làm học phí cho Quách Thúy Thúy cho đến năm lớp chín. Bà nội tuổi tác đã cao, các thôn dân có khả năng sẽ hỗ trợ cô bé, nhưng không thể gánh vác tiền học phí. Vì vậy Giản Nhất đã mượn của Cố Tiểu Đồng giúp Quách Thúy Thúy một tay, hy vọng cô bé sẽ có một cuộc sống khác. Kỳ thật số tiền trong heo đất không nhiều, rất nhiều lần Giản Nhất đều cỗ vũ Quách Thúy Thúy rằng cô giáo hy vọng cô bé sẽ sống tốt.
Quách Thúy Thúy vẫn luôn nhìn theo bóng lưng Giản Nhất, nhìn Giản Nhất chuyển thành dấu chấm nhỏ rồi hoàn toàn biến mất. Phụ huynh lần lượt rời đi, cô bé vẫn ôm con heo đất nhìn mãi, sau đó chậm rãi xoay người bước vào lớp học, trong lớp trống không, cô bé về chỗ ngồi của mình cúi đầu nhìn heo đất trong ngực, nước mắt rốt cuộc rơi xuống heo con. Đột nhiên phát hiện mình còn cầm chặt viên đá bình an trong tay, lập tức chạy nhanh ra đường nhưng đã sớm không nhìn thấy bóng Giản Nhất nữa, cô bé hướng về phía đường núi uốn lượn gọi to: “Cô Giản!”
Cô Giản…
Vẫn là tiếng địa phương nồng đậm, vang vọng khắp núi rừng, vô cùng lảnh lót.
“Hình như có người gọi cô Giản thì phải?” Giản Nhất ngồi trên thùng xe hỏi.
“Mình không nghe.” Tiểu Vương và Tiểu Lưu đáp.
Nguyên Lị cười trêu: “Có phải cậu làm cô giáo đến nghiện rồi không?”
Giản Nhất quay đầu nhìn núi non trùng điệp xung quanh, mỉm cười: “Đúng là nghiện thật.”
“Trở về tiếp tục làm nghề này.” Tiểu Vương nói.
“Mình sẽ tiếp tục làm giáo viên.” Giản Nhất tán đồng.
Có lẽ bởi vì lúc này, mỗi một phút giây trôi qua đều gần thêm một bước về nhà, gần thêm một bước với ba mẹ cho nên bốn người vô cùng vui vẻ. Năm sáu giờ mới đến thị trấn, bọn họ mua cơm trưa và lên xe buýt tới ga tàu, dọc đường đi đều hưng phấn: “Ôi, điện thoại vẫn luôn có tín hiệu này.”
Tiểu Lưu: “Trời mịa, điện thoại hết tiền mà không biết, Tiểu Vương chuyển cho mình một trăm đi.”
“Tui không có tiền.” Tiểu Vương nói thẳng.
“Sao cậu keo kiệt vậy hả?” Tiểu Lưu ai oán: “Một trăm không được thì năm mươi.”
“Năm mươi cũng không có.”
“Giản Nhất, cậu chuyển cho mình được không?” Tiểu Lưu nhìn về phía Giản Nhất.
Giản Nhất liếc qua chỗ Tiểu Vương, anh ta liền âm thầm xua tay với cô, Giản Nhất đề nghị: “Cậu nhờ Nguyên Lị đi.”
Tiểu Lưu lập tức thấy ngượng.
Giản Nhất và Tiểu Lưu quan sát Nguyên Lị.
Cô ấy vẫn hồn nhiên không biết gì: “Nhìn mình làm gì, để mình chuyển cho, hai cậu đúng là nghèo rớt, tiền thưởng thi cờ vây của cậu tiêu đâu hết rồi hả Giản Nhất? Thật không biết sống thế nào.” Nguyên Lị một bên quở trách Giản Nhất, một bên chuyển tiền điện thoại cho Tiểu lưu. Nhận được thông báo chuyển tiền, tai Tiểu Lưu đỏ bừng, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn cậu, điện thoại khởi động lại mình sẽ trả lại tiền cho cậu.”
“Không vội không vội.” Nguyên Lị sảng khoái.
Giản Nhất và Tiểu Vương nhìn nhau đầy ẩn ý, rồi cùng bật cười.
Nguyên Lị hỏi ngược lại: “Các cậu cười gì vậy?”
Tai Tiểu Lưu lại đỏ bừng.
Giản Nhất và Tiểu Vương càng cười to hơn.
Xe lửa đường dài chở bốn người cùng chí hướng trở về, đi ba mươi sáu tiếng cuối cùng cũng có thông báo trạm tiếp theo là đế đô. Bọn họ tháo hành lý, vừa khẩn trương lại phấn khích ngồi trên giường.
“Cuối cùng cũng về đến nhà.” Tiểu Vương khẩn trương đến nhũn cả chân.
“Mình có thể nhìn thấy ba rồi.” Tiểu Lưu hưng phấn.
“Mẹ mình cũng đã đến nhà ga chờ rồi.” Nguyên Lị nói.
Giản Nhất cũng nhịn không được mà khẩn trương, Lạc Nham đã đứng đợi cô ở ngoài trạm, đã gần nửa năm chưa gặp.
“Đến trạm, đế đô đến rồi.” Tiếp viên đi ngang qua thông báo: “Xuống đế đô, đến rồi.”
Nhóm bọn họ đồng thời đứng bật dậy, “rầm” một tiếng cả bốn đều cụng đầu vào ván giường tầng trên, phải che đầu vì đau, nhìn nhau cười xòa. Sau đó vừa xoa đầu vừa xuống xe lửa, Tiểu Vương hít một hơi thật sâu: “Không khí quen thuộc quá!”
Ba người phía sau mỗi người đá Tiểu Vương một cái, xách hành lý chạy ra khỏi trạm.
“Ấy, mọi người! Từ từ chờ mình đã!” Tiểu Vương vội vàng đuổi theo phía sau.
Xếp hàng ra trạm.
“Ba!” Tiểu Lưu hô lên đầu tiên.
Theo sau là Tiểu Vương, phấn khích gọi to: “Ba mẹ, sao hai người đều tới vậy!”
Nguyên Lị khóc lóc: “Ba, mẹ!” Tiếp theo không màng hình tượng mà bổ nhào vào ngực ba mẹ khóc lớn.
Giản Nhất đeo ba lô, giật mình khi nhìn thấy không chỉ có Lạc Nham mà còn cả ba người trong nhà cô đến.
“Giản Nhất, hoan nghênh trờ về.” Ba Cố lên tiếng trước.
Lạc Nham mỉm cười đi đến nhận lấy hành lý của cô, nhỏ giọng giải thích: “Bọn họ đều muốn đến.”
Mẹ Giản đỏ mắt tiến lên ôm Giản Nhất, nghẹn ngào nói: “Giản Nhất, con ngoan, cuối cùng con cũng về, sao lại gầy như thế này hả.”
“Có gầy đâu mẹ.” Cô cười nói.
Mẹ Giản buông tay ra, đỏ mắt ôm mặt cô lên: “Mặt đã tóp lại thế này, còn đen nữa, chỗ kia có phải rất khó khăn không? Trong người có chỗ nào không thoải mái không con?” Bà hỏi liên tiếp mấy vấn đề.
Ba Cố nhìn không nổi: “Lệnh Hoa, Lệnh Hoa, đây là lối ra rất nhiều người, chúng ta đừng ở đây cản đường, về khách sạn trước rồi nói sau.”
“Được, được, được.” Mẹ Giản mau chóng lau nước mắt, nắm tay Giản Nhất kéo đi.
Giản Nhất quay đầu nhìn Cố Tiểu Đồng đứng bên cạnh ba Cố, tóc bé đã dài ngang vai, mặc chiếc quần yếm yêu thích của mình, gương mặt xinh đẹp và đôi mắt to tròn đen láy, vẫn luôn chuyên chú nhìn Giản Nhất. Giống như ngày Giản Nhất đột nhiên thay đổi xuất hiện trước mặt cô bé năm ba tuổi.
“Tiểu Đồng.” Giản Nhất nhẹ giọng gọi.
Hai mắt Cố Tiểu Đồng rực sáng, nhưng vẫn chỉ nhìn cô chẳm chằm.
Giản Nhất buông tay mẹ Giản, ngồi xổm trước mặt cô bé, mỉm cười hỏi: “Còn nhận ra chị không?”
Tiểu Đồng nhìn thẳng vào mắt cô, thấy Giản Nhất cười híp mặt, sau đó đột nhiên ôm lấy cổ Giản Nhất, hưng phấp reo lên: “Chị, chị, chị của em!”
Giản Nhất vui vẻ cười tươi, dùng sức bế bé lên, Cố Tiểu Đồng ôm cổ Giản Nhất, ghé vào mặt cô hung hăng hôn loạn, khiến những người lớn bên cạnh bật cười.
Ba Cố vội vàng đi lên ngăn lại: “Giản Nhất, con đừng bế, con bé bây giờ nặng lắm.”
Giản Nhất: “Không sao đâu ba.”
Cố Tiểu Đồng ôm chặt Giản Nhất, nghiêng đầu khoe với ba Cố: “Ba ba, đây là chị con!” Giống như muốn xác nhận, dù Giản Nhất có gầy hay đen, vẫn là chị gái của bé.
Oa, thời gian trôi qua nhanh quá!” Sáng sớm, Nguyên Lị rửa mặt bên suối, đứng dậy nhìn núi xanh trập trùng, xúc động cảm thán: “Ngày mai chúng ta lên đường rồi.”
“Không nỡ à?” Giản Nhất hỏi.
“Có chút, còn cậu?”
“Mình cũng vậy.”
“Người dân ở nơi này rất chất phác.”
“Ừm.” Giản Nhất từ bên dòng suối đứng lên.
“Giản Nhất, Nguyên Lị, ăn cơm thôi!” Tiểu Lưu đứng trước cửa nhà bếp dựng bằng ván gỗ.
“Đây.” Giản Nhất và Nguyên Lị bê chậu nước đi vào nhà bếp, đặt trước cửa rồi bắt đầu dọn dẹp bàn đá ăn cơm. Đơn giản chỉ là dưa muối, bánh bột bắp và cháo trắng nhưng bốn người bọn họ vẫn cảm thấy rất thơm ngon. Ngày mai đã trở về nên bốn người đều thảo luận việc này.
Tiểu Vương đề nghị: “Đến đế đô rồi ai cũng đừng vội về nhà, chúng ta gọi bốn bát canh huyết vịt, thêm dê nướng nguyên con.”
Tiểu Lưu: “Không không không, chúng ta đến tiệm nét đi, đánh một ván game.”
Nguyên Lị bàn lùi: “Mình nhớ mẹ lắm.”
Giản Nhất: “Bạn trai đang ở đế đô chờ, mình cũng nhớ em gái nữa.”
Tiểu Lưu chỉ vào Giản Nhất và Nguyên Lị: “Nhìn hai người đi, không có tiền đồ!”
Giản Nhất và Nguyên Lị đồng thời phản bác: “Các cậu không nhớ ba mẹ sao?”
Tiểu Lưu và Tiểu Vương trầm mặc, làm sao có thể không nhớ, hai nam sinh cao lớn ngày trước gọi điện thoại về nhà còn khóc thút thít, bây giờ chẳng qua chỉ giả vờ mà thôi.
“Chúng ta nghĩ cách từ biệt học sinh như thế nào đi.” Giản Nhất đề nghị.
Ba người còn lại cũng thấy chuyện này đáng làm.
Bọn họ thương lượng và lên kế hoạch một phen, buổi chiều hôm đó không lên lớp mà tổ chức sinh hoạt, thầy trò vui vẻ cùng nhau chơi trò chơi, nhưng khi đối diện với những ánh mắt chuyên chú của học sinh, trong lòng bốn người vẫn có cảm xúc lẫn lộn. Thậm chí có học sinh đã đến hỏi: “Thấy/Cô ơi, không đi được không? Em sẽ đem đồ ăn em thích nhất đến cho thầy/cô, đừng đi được không ạ?”
Thực sự đã khiến bọn họ suýt chút nữa bật khóc.
Nhưng trong thiên hạ, không có bữa tiệc nào không tàn, cuối cùng bọn họ cũng phải rời đi. Bốn người lưu lại bản ghi chép của mình trong suốt một năm qua, hy vọng sẽ giúp ích cho thầy và trò nơi đây. Sáng sớm ngày hôm sau, bốn người xách vali hành lí ra khỏi cửa, đã có rất đông phụ huynh đứng trên sân thể dục.
Phụ huynh lấy hết những thứ quý giá trong nhà đem tặng cho bọn họ làm quà. Làm thế nào nhóm Giản Nhất có thể không biết xấu hổ mà nhận lấy, cuối cùng vẫn là hiệu trưởng giải thích đường xá xa xôi, đồ mang theo dễ bị hỏng, phụ huynh mới chịu từ bỏ.
Lúc bốn người vẫy tay tạm việt rời đi, Giản Nhất nhìn thấy trong đám đông một thân ảnh nhỏ gầy.
“Quách Thúy Thúy?” Cô gọi.
Quách Thúy Thúy rụt rè từ trong đám người đi ra, vẫn mặc bộ quần áo xám thường ngày, khuôn mặt đen nhẻm, đôi mắt to tròn đen láy và hai bím tóc không cân xứng, tựa như ngủ dậy chưa kịp chải đầu đã đến đây.
“Lại đây nào.” Giản Nhất dịu dàng gọi.
Quách Thúy Thúy đi đến chỗ cô.
Giản Nhất hỏi: “Bà nội có biết em đến đây sớm vậy không?”
Quách Thúy Thúy gật đầu: “Bà nội cũng định đến, nhưng hôm trước bị đau đầu gối không trèo núi được ạ.”
Vẫn là giọng địa phương nồng đậm, nhưng Giản Nhất biết đứa trẻ này cực kỳ thông minh và nhạy cảm, bên trong còn có một ý chí ngoan cường.
“Cô Giản, bà nội bảo em đưa cho cô cái này.” Quách Thúy Thúy nói xong xòe bàn tay nhỏ ra, trong lòng bàn tay có một viên đá nhỏ bình thường: “Bà nội nói, cái này là đá bình an, đã cứu sống bà.”
Giản Nhất cười: “Nếu đã là đá bình an, hãy để nó tiếp tục phù hộ bà nội em, được không?”
Quách Thúy Thúy mở to hai mắt nhìn Giản Nhất.
Giản Nhất mỉm cười: “Quách Thúy Thúy, bây giờ cô phải đi, sau này chúng ta không nhất định sẽ gặp lại, nhưng điều đó không quan trọng bằng việc em phải cố gắng học tập. Cho dù cuộc sống này khó khăn, cô đơn thế nào đi chăng nữa cũng đừng bỏ cuộc. Chỉ cần em chăm chỉ, ông trời sẽ mở cho em một con đường, tới lúc đó em sẽ có được hạnh phúc, biết không?”
Quách Thúy Thúy ngơ ngẩn nhìn cô, sau đó gật đầu: “Biết ạ.”
“Lặp lại lời cô một lần nữa.”
Quách Thúy Thúy lần này nói bằng giọng phổ thông: “Em phải chăm chỉ học tập, cho dù cuộc sống khó khăn cỡ nào, cô đơn đến đâu cũng không được bỏ cuộc, chỉ cần em nỗ lực ông trời sẽ vì em mở ra một con được, lúc đó sẽ có hạnh phúc.”
“Không sai.” Giản Nhất cười hiền xoa đầu cô bé: “Em rất tuyệt.”
Quách Thúy Thúy cũng cười toe với cô.
Khi Giản Nhất, Nguyên Lị, Tiểu Vương và Tiểu Lưu ngồi trên thùng xe ba bánh vẫy tay với thôn dân, Quách Thúy Thúy ôm con heo đất trên tay nhìn theo Giản Nhất. Heo đất này là của Cố Tiểu Đồng, tiền trong đó cũng là của cô bé, nửa năm trước Lạc Nham mang đến đây. Giản Nhất còn định mang về trả lại cho Cố Tiểu Đồng, nhưng sau đó cô đã móc một ít tiền ra mua đồ dùng học tập, còn lại sẽ dùng làm học phí cho Quách Thúy Thúy cho đến năm lớp chín. Bà nội tuổi tác đã cao, các thôn dân có khả năng sẽ hỗ trợ cô bé, nhưng không thể gánh vác tiền học phí. Vì vậy Giản Nhất đã mượn của Cố Tiểu Đồng giúp Quách Thúy Thúy một tay, hy vọng cô bé sẽ có một cuộc sống khác. Kỳ thật số tiền trong heo đất không nhiều, rất nhiều lần Giản Nhất đều cỗ vũ Quách Thúy Thúy rằng cô giáo hy vọng cô bé sẽ sống tốt.
Quách Thúy Thúy vẫn luôn nhìn theo bóng lưng Giản Nhất, nhìn Giản Nhất chuyển thành dấu chấm nhỏ rồi hoàn toàn biến mất. Phụ huynh lần lượt rời đi, cô bé vẫn ôm con heo đất nhìn mãi, sau đó chậm rãi xoay người bước vào lớp học, trong lớp trống không, cô bé về chỗ ngồi của mình cúi đầu nhìn heo đất trong ngực, nước mắt rốt cuộc rơi xuống heo con. Đột nhiên phát hiện mình còn cầm chặt viên đá bình an trong tay, lập tức chạy nhanh ra đường nhưng đã sớm không nhìn thấy bóng Giản Nhất nữa, cô bé hướng về phía đường núi uốn lượn gọi to: “Cô Giản!”
Cô Giản…
Vẫn là tiếng địa phương nồng đậm, vang vọng khắp núi rừng, vô cùng lảnh lót.
“Hình như có người gọi cô Giản thì phải?” Giản Nhất ngồi trên thùng xe hỏi.
“Mình không nghe.” Tiểu Vương và Tiểu Lưu đáp.
Nguyên Lị cười trêu: “Có phải cậu làm cô giáo đến nghiện rồi không?”
Giản Nhất quay đầu nhìn núi non trùng điệp xung quanh, mỉm cười: “Đúng là nghiện thật.”
“Trở về tiếp tục làm nghề này.” Tiểu Vương nói.
“Mình sẽ tiếp tục làm giáo viên.” Giản Nhất tán đồng.
Có lẽ bởi vì lúc này, mỗi một phút giây trôi qua đều gần thêm một bước về nhà, gần thêm một bước với ba mẹ cho nên bốn người vô cùng vui vẻ. Năm sáu giờ mới đến thị trấn, bọn họ mua cơm trưa và lên xe buýt tới ga tàu, dọc đường đi đều hưng phấn: “Ôi, điện thoại vẫn luôn có tín hiệu này.”
Tiểu Lưu: “Trời mịa, điện thoại hết tiền mà không biết, Tiểu Vương chuyển cho mình một trăm đi.”
“Tui không có tiền.” Tiểu Vương nói thẳng.
“Sao cậu keo kiệt vậy hả?” Tiểu Lưu ai oán: “Một trăm không được thì năm mươi.”
“Năm mươi cũng không có.”
“Giản Nhất, cậu chuyển cho mình được không?” Tiểu Lưu nhìn về phía Giản Nhất.
Giản Nhất liếc qua chỗ Tiểu Vương, anh ta liền âm thầm xua tay với cô, Giản Nhất đề nghị: “Cậu nhờ Nguyên Lị đi.”
Tiểu Lưu lập tức thấy ngượng.
Giản Nhất và Tiểu Lưu quan sát Nguyên Lị.
Cô ấy vẫn hồn nhiên không biết gì: “Nhìn mình làm gì, để mình chuyển cho, hai cậu đúng là nghèo rớt, tiền thưởng thi cờ vây của cậu tiêu đâu hết rồi hả Giản Nhất? Thật không biết sống thế nào.” Nguyên Lị một bên quở trách Giản Nhất, một bên chuyển tiền điện thoại cho Tiểu lưu. Nhận được thông báo chuyển tiền, tai Tiểu Lưu đỏ bừng, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn cậu, điện thoại khởi động lại mình sẽ trả lại tiền cho cậu.”
“Không vội không vội.” Nguyên Lị sảng khoái.
Giản Nhất và Tiểu Vương nhìn nhau đầy ẩn ý, rồi cùng bật cười.
Nguyên Lị hỏi ngược lại: “Các cậu cười gì vậy?”
Tai Tiểu Lưu lại đỏ bừng.
Giản Nhất và Tiểu Vương càng cười to hơn.
Xe lửa đường dài chở bốn người cùng chí hướng trở về, đi ba mươi sáu tiếng cuối cùng cũng có thông báo trạm tiếp theo là đế đô. Bọn họ tháo hành lý, vừa khẩn trương lại phấn khích ngồi trên giường.
“Cuối cùng cũng về đến nhà.” Tiểu Vương khẩn trương đến nhũn cả chân.
“Mình có thể nhìn thấy ba rồi.” Tiểu Lưu hưng phấn.
“Mẹ mình cũng đã đến nhà ga chờ rồi.” Nguyên Lị nói.
Giản Nhất cũng nhịn không được mà khẩn trương, Lạc Nham đã đứng đợi cô ở ngoài trạm, đã gần nửa năm chưa gặp.
“Đến trạm, đế đô đến rồi.” Tiếp viên đi ngang qua thông báo: “Xuống đế đô, đến rồi.”
Nhóm bọn họ đồng thời đứng bật dậy, “rầm” một tiếng cả bốn đều cụng đầu vào ván giường tầng trên, phải che đầu vì đau, nhìn nhau cười xòa. Sau đó vừa xoa đầu vừa xuống xe lửa, Tiểu Vương hít một hơi thật sâu: “Không khí quen thuộc quá!”
Ba người phía sau mỗi người đá Tiểu Vương một cái, xách hành lý chạy ra khỏi trạm.
“Ấy, mọi người! Từ từ chờ mình đã!” Tiểu Vương vội vàng đuổi theo phía sau.
Xếp hàng ra trạm.
“Ba!” Tiểu Lưu hô lên đầu tiên.
Theo sau là Tiểu Vương, phấn khích gọi to: “Ba mẹ, sao hai người đều tới vậy!”
Nguyên Lị khóc lóc: “Ba, mẹ!” Tiếp theo không màng hình tượng mà bổ nhào vào ngực ba mẹ khóc lớn.
Giản Nhất đeo ba lô, giật mình khi nhìn thấy không chỉ có Lạc Nham mà còn cả ba người trong nhà cô đến.
“Giản Nhất, hoan nghênh trờ về.” Ba Cố lên tiếng trước.
Lạc Nham mỉm cười đi đến nhận lấy hành lý của cô, nhỏ giọng giải thích: “Bọn họ đều muốn đến.”
Mẹ Giản đỏ mắt tiến lên ôm Giản Nhất, nghẹn ngào nói: “Giản Nhất, con ngoan, cuối cùng con cũng về, sao lại gầy như thế này hả.”
“Có gầy đâu mẹ.” Cô cười nói.
Mẹ Giản buông tay ra, đỏ mắt ôm mặt cô lên: “Mặt đã tóp lại thế này, còn đen nữa, chỗ kia có phải rất khó khăn không? Trong người có chỗ nào không thoải mái không con?” Bà hỏi liên tiếp mấy vấn đề.
Ba Cố nhìn không nổi: “Lệnh Hoa, Lệnh Hoa, đây là lối ra rất nhiều người, chúng ta đừng ở đây cản đường, về khách sạn trước rồi nói sau.”
“Được, được, được.” Mẹ Giản mau chóng lau nước mắt, nắm tay Giản Nhất kéo đi.
Giản Nhất quay đầu nhìn Cố Tiểu Đồng đứng bên cạnh ba Cố, tóc bé đã dài ngang vai, mặc chiếc quần yếm yêu thích của mình, gương mặt xinh đẹp và đôi mắt to tròn đen láy, vẫn luôn chuyên chú nhìn Giản Nhất. Giống như ngày Giản Nhất đột nhiên thay đổi xuất hiện trước mặt cô bé năm ba tuổi.
“Tiểu Đồng.” Giản Nhất nhẹ giọng gọi.
Hai mắt Cố Tiểu Đồng rực sáng, nhưng vẫn chỉ nhìn cô chẳm chằm.
Giản Nhất buông tay mẹ Giản, ngồi xổm trước mặt cô bé, mỉm cười hỏi: “Còn nhận ra chị không?”
Tiểu Đồng nhìn thẳng vào mắt cô, thấy Giản Nhất cười híp mặt, sau đó đột nhiên ôm lấy cổ Giản Nhất, hưng phấp reo lên: “Chị, chị, chị của em!”
Giản Nhất vui vẻ cười tươi, dùng sức bế bé lên, Cố Tiểu Đồng ôm cổ Giản Nhất, ghé vào mặt cô hung hăng hôn loạn, khiến những người lớn bên cạnh bật cười.
Ba Cố vội vàng đi lên ngăn lại: “Giản Nhất, con đừng bế, con bé bây giờ nặng lắm.”
Giản Nhất: “Không sao đâu ba.”
Cố Tiểu Đồng ôm chặt Giản Nhất, nghiêng đầu khoe với ba Cố: “Ba ba, đây là chị con!” Giống như muốn xác nhận, dù Giản Nhất có gầy hay đen, vẫn là chị gái của bé.
Bình luận facebook