Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 123
Cô vô cùng thuận theo, cảm giác được nụ hôn của anh, càng ngày càng nóng rực, thậm chí áo choàng tắm của anh, khi triền miên, đã kéo ra, dán tiếp với da thịt anh.
Cô rõ ràng phát giác được anh khát vọng một người phụ nữ cỡ nào!
Cô xấu xa duỗi bắp đùi ra, ma sát dục vọng của anh.
Chọc cho anh buồn bực lên tiếng, nghiễm nhiên mất đi lý trí.
Mỗi một động tác của anh, quá mức quen thuộc, cô còn giống như là trôi giạt từ từ tới nơi xa xôi, liên tục khẽ kêu bên tai của anh, một tiếng một tiếng hô hào: "Tịch...... Tịch......"
Anh bị gọi ngẩn ngơ, động tác càng vội vàng hơn.
Cô mơ hồ cảm giác được ânh đã kéo thân thể cô ra, giống như là muốn tìm một thời cơ đi vào, cô khẩn trương, hai chân vô ý kẹp chặt, cũng kẹp chặt lấy hai chân của anh, tay cô nắm láy cánh tay anh, hơi hơi dùng sức, móng tay đâm vào thịt của anh, giọng của cô, mang theo một vòng bất lực: "Tịch...... Em sợ......"
Tịch Giản Cận đã đánh mất lý trí, đại não chìm chìm nổi nổi nghe được một tiếng quen thuộc: "Tịch...... Em sợ......"
Anh dần trôi có chút hoàn hồn, thanh tỉnh từng chút từng chút, hai mắt mê ly nhìn cô gái ở trên người, trên da thịt điểm vài vết đỏ, bờ môi cô đều đã hơi sưng.
Tay của anh, bóp lấy eo của cô, trong nháy mắt dừng lại bất động.
Cô cảm giác được anh dùng sức, nhíu lông mày, mở mắt, ánh mắt mị như tơ, lưu chuyển chỉ trích: "Tịch...... Anh nhẹ một chút, nhẹ nhàng một chút......"
Tịch Giản Cận híp mắt lại, trực giác anh cảm thấy thân thể của mình đã không thể kìm hãm được, thuốc trong máu hòa lẫn với cồn rượu, trở thành loại thuốc mị lực mạnh nhất trên toàn thế giới!
Anh ép buộc chính mình có được một chút lý trí, nhìn vào mắt cô, ngữ điệu có chút thay đổi.
Mang theo nồng đậm hương vị sắc tình.
"Bạc Cẩm...... Anh không muốn thương tổn em......"
Anh không muốn để cho cô hối hận!
Vô luận cô là thật sự yêu anh, hay là chỉ vì dục vọng chinh phục, anh đều không hi vọng, cô sẽ hối hận!
Bởi vì anh hiểu cô, cô muốn gạo nấu thành cơm sao? Nếu đổi lại lúc trước, sợ là anh sẽ làm vậy, cưới cô, chỉ tiếc, hiện tại...... Không thể rồi...... Đúng. Sẽ không......
Cô rõ ràng phát giác được anh khát vọng một người phụ nữ cỡ nào!
Cô xấu xa duỗi bắp đùi ra, ma sát dục vọng của anh.
Chọc cho anh buồn bực lên tiếng, nghiễm nhiên mất đi lý trí.
Mỗi một động tác của anh, quá mức quen thuộc, cô còn giống như là trôi giạt từ từ tới nơi xa xôi, liên tục khẽ kêu bên tai của anh, một tiếng một tiếng hô hào: "Tịch...... Tịch......"
Anh bị gọi ngẩn ngơ, động tác càng vội vàng hơn.
Cô mơ hồ cảm giác được ânh đã kéo thân thể cô ra, giống như là muốn tìm một thời cơ đi vào, cô khẩn trương, hai chân vô ý kẹp chặt, cũng kẹp chặt lấy hai chân của anh, tay cô nắm láy cánh tay anh, hơi hơi dùng sức, móng tay đâm vào thịt của anh, giọng của cô, mang theo một vòng bất lực: "Tịch...... Em sợ......"
Tịch Giản Cận đã đánh mất lý trí, đại não chìm chìm nổi nổi nghe được một tiếng quen thuộc: "Tịch...... Em sợ......"
Anh dần trôi có chút hoàn hồn, thanh tỉnh từng chút từng chút, hai mắt mê ly nhìn cô gái ở trên người, trên da thịt điểm vài vết đỏ, bờ môi cô đều đã hơi sưng.
Tay của anh, bóp lấy eo của cô, trong nháy mắt dừng lại bất động.
Cô cảm giác được anh dùng sức, nhíu lông mày, mở mắt, ánh mắt mị như tơ, lưu chuyển chỉ trích: "Tịch...... Anh nhẹ một chút, nhẹ nhàng một chút......"
Tịch Giản Cận híp mắt lại, trực giác anh cảm thấy thân thể của mình đã không thể kìm hãm được, thuốc trong máu hòa lẫn với cồn rượu, trở thành loại thuốc mị lực mạnh nhất trên toàn thế giới!
Anh ép buộc chính mình có được một chút lý trí, nhìn vào mắt cô, ngữ điệu có chút thay đổi.
Mang theo nồng đậm hương vị sắc tình.
"Bạc Cẩm...... Anh không muốn thương tổn em......"
Anh không muốn để cho cô hối hận!
Vô luận cô là thật sự yêu anh, hay là chỉ vì dục vọng chinh phục, anh đều không hi vọng, cô sẽ hối hận!
Bởi vì anh hiểu cô, cô muốn gạo nấu thành cơm sao? Nếu đổi lại lúc trước, sợ là anh sẽ làm vậy, cưới cô, chỉ tiếc, hiện tại...... Không thể rồi...... Đúng. Sẽ không......
Bình luận facebook