Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 173
Mà cô gái, đáy mắt, mang theo vài phần bén nhọn.
Cuối cùng chỉ cắn cắn đôi môi, xoay người, phẫn hận rời đi.
Cái ôm của Tịch Giản Cận, ấm áp mà tốt đẹp, Bạc Sủng Nhi tựa vào lồng ngực của anh, hô hấp liên tục, giống như là muốn ngủ rồi.
Hô hấp của cô, phun ở ngực của anh, thấm quá áo, thấm quá da thịt, rót vào đáy lòng mềm mại nhất của anh.
Anh vô thanh vô tức ôm lấy cô, ảo giác, thay thế thực tại.
Bạc Sủng Nhi biết Tịch Giản Cận nhất thời buông lỏng cảnh giác, mới sẽ ấm áp ôm cô như thế, nhưng đáy lòng cô không hề chua xót, chẳng qua là ấm áp.
Cô nghĩ, cô biết, ở đáy lòng của anh, bảo lưu lấy khoảng thời gian tốt đẹp nhất bọn họ từng đi qua.
Những thứ đã qua kia, cùng tiếc nuối không liên quan, chẳng qua là nghe thấy thanh âm thời gian trôi qua, thỉnh thoảng quay đầu lại, phát hiện, cảnh thì còn mà người đã mất.
“Xấu hổ! Xấu hổ! Xấu hổ!”
Trong lúc bất chợt truyền đến một cái âm điệu, thức tỉnh hai người.
Bạc Sủng Nhi nhanh chóng từ trong ngực Tịch Giản Cận lui ra ngoài, mà Tịch Giản Cận cũng đột nhiên hoàn hồn, giống như là không thể tin một màn mới vừa rồi, liền lùi lại hai bước.
Bọn họ nhanh chóng nhìn xung quanh, nhưng không có phát hiện bất luận kẻ nào.
“Xấu hổ! Xấu hổ! Xấu hổ!”
Lại là thanh âm mới vừa rồi truyền đến, Tịch Giản Cận cũng đã dẫn đầu cúi đầu, vẻ mặt trong nháy mắt sửng sốt, Bạc Sủng Nhi lúc này mới theo Tịch Giản Cận nhìn sang, mặt cũng theo đó đỏ lên.
Là hai đứa bé, bộ dạng hai ba tuổi, một bé trai một bé gái, hẳn là con thầy giáo trong trường học, dắt tay tới nơi này chơi, vừa vặn đụng thấy một màn này của bọn họ.
Hai đứa bé mở mắt to nhìn bọn họ chằm chằm, con ngươi đảo quanh, hồi lâu mới làm một cái mặt quỷ, vươn ra đầu lưỡi, sau đó liếc nhau lẫn nhau một cái, lúc này mới khanh khách mà cười cười, xoay người hướng một bên chạy đi.
Vừa chạy còn vừa nói: “Bọn họ thật xấu hổ! Lại còn ăn miệng nhau!”
“Ba ba tớ cũng ăn miệng mẹ tớ như vậy đấy!”
“ Ba ba tớ cũng ăn miệng mẹ tớ như vậy!”
............
Đồng ngôn vô kị, khiến cho không khí giữa Tịch Giản Cận cùng Bạc Sủng Nhi, khẽ lúng túng.
Hai đứa bé đi tới vách tường trước mặt, cô bé từ trên mặt đất nhặt được một cục đá, ra lệnh thằng bé trai ngồi chồm hổm trên mặt đất, sau đó cô liền nghiêm trang giả ra bộ dạng thầy giáo, ở trên vách tường viết viết vẽ vẽ.
Cuối cùng chỉ cắn cắn đôi môi, xoay người, phẫn hận rời đi.
Cái ôm của Tịch Giản Cận, ấm áp mà tốt đẹp, Bạc Sủng Nhi tựa vào lồng ngực của anh, hô hấp liên tục, giống như là muốn ngủ rồi.
Hô hấp của cô, phun ở ngực của anh, thấm quá áo, thấm quá da thịt, rót vào đáy lòng mềm mại nhất của anh.
Anh vô thanh vô tức ôm lấy cô, ảo giác, thay thế thực tại.
Bạc Sủng Nhi biết Tịch Giản Cận nhất thời buông lỏng cảnh giác, mới sẽ ấm áp ôm cô như thế, nhưng đáy lòng cô không hề chua xót, chẳng qua là ấm áp.
Cô nghĩ, cô biết, ở đáy lòng của anh, bảo lưu lấy khoảng thời gian tốt đẹp nhất bọn họ từng đi qua.
Những thứ đã qua kia, cùng tiếc nuối không liên quan, chẳng qua là nghe thấy thanh âm thời gian trôi qua, thỉnh thoảng quay đầu lại, phát hiện, cảnh thì còn mà người đã mất.
“Xấu hổ! Xấu hổ! Xấu hổ!”
Trong lúc bất chợt truyền đến một cái âm điệu, thức tỉnh hai người.
Bạc Sủng Nhi nhanh chóng từ trong ngực Tịch Giản Cận lui ra ngoài, mà Tịch Giản Cận cũng đột nhiên hoàn hồn, giống như là không thể tin một màn mới vừa rồi, liền lùi lại hai bước.
Bọn họ nhanh chóng nhìn xung quanh, nhưng không có phát hiện bất luận kẻ nào.
“Xấu hổ! Xấu hổ! Xấu hổ!”
Lại là thanh âm mới vừa rồi truyền đến, Tịch Giản Cận cũng đã dẫn đầu cúi đầu, vẻ mặt trong nháy mắt sửng sốt, Bạc Sủng Nhi lúc này mới theo Tịch Giản Cận nhìn sang, mặt cũng theo đó đỏ lên.
Là hai đứa bé, bộ dạng hai ba tuổi, một bé trai một bé gái, hẳn là con thầy giáo trong trường học, dắt tay tới nơi này chơi, vừa vặn đụng thấy một màn này của bọn họ.
Hai đứa bé mở mắt to nhìn bọn họ chằm chằm, con ngươi đảo quanh, hồi lâu mới làm một cái mặt quỷ, vươn ra đầu lưỡi, sau đó liếc nhau lẫn nhau một cái, lúc này mới khanh khách mà cười cười, xoay người hướng một bên chạy đi.
Vừa chạy còn vừa nói: “Bọn họ thật xấu hổ! Lại còn ăn miệng nhau!”
“Ba ba tớ cũng ăn miệng mẹ tớ như vậy đấy!”
“ Ba ba tớ cũng ăn miệng mẹ tớ như vậy!”
............
Đồng ngôn vô kị, khiến cho không khí giữa Tịch Giản Cận cùng Bạc Sủng Nhi, khẽ lúng túng.
Hai đứa bé đi tới vách tường trước mặt, cô bé từ trên mặt đất nhặt được một cục đá, ra lệnh thằng bé trai ngồi chồm hổm trên mặt đất, sau đó cô liền nghiêm trang giả ra bộ dạng thầy giáo, ở trên vách tường viết viết vẽ vẽ.
Bình luận facebook