Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-186
Chương 186: Vô dụng!
Cũng vì động tác chủ động này của cô, cây gậy thô to bên dưới được đà liền đi sâu vào. Âu Hân trợn mắt thả người xuống, tự động hít một ngụm khí lạnh.
Đau a~
Vương Kì Hạo đỡ lấy eo cô, nhẹ nhàng hạ người cô xuống, bên dưới bắt đầu cử động nhẹ, thật sự rất nhẹ nhàng.
Chỉ qua vài chục cái nhấp nhẹ nhàng, Âu Hân quả thật đã quen được tiết tấu, thở nhẹ nhàng, tay bấu nhẹ lấy bờ vai to lớn của Vương Kì Hạo.
Không biết Tiểu Hạo Hạo chạy loạn kiểu gì, Âu Hân run người rên lên một tiếng, liền có thể cảm nhận được cơ thể đang co rút mạnh.
Khoảng năm phút sau, trên trán Âu Hân đã nhễ nhại mồ hôi, giọng run run không rõ chữ.
- Hạo...Hạo....a...ch....ậm... một chút...ư...a....a...ư...
Vương Kì Hạo vẫn làm như không nghe thấy gì, điên cuồng hung hăng ra vào, dương như muốn nghiền chết Âu Hân vậy. Âu Hân chịu không nổi, ra sức cào vào lưng anh, lại thấy anh không tỏ ra đau đớn gì, vẫn điên cuồng, mạnh bạo như cũ.
Âu Hân muốn đưa chân lên đạp một phát, nhưng hiện tại hai chân cô đều đã được anh di chuyển đến vị trí khác... Chính là gác trên vai anh. Âu Hân nước mắt chảy dài, tay vẫn bấu loạn trên vai anh, còn cào mấy đường dài rồi nhưng tốc độ chỉ nhanh hơn chứ không có giảm đi. Thậm chí còn có khuých hướng mạnh bạo hơn.
- Dừ...ng.....dừng.... lại....a.... không muốn.... nữa....huhu....
Âu Hân nức nở nói, giọng đã khàn lại vì la hét quá nhiều. Vương Kì Hạo hôn lên đôi mắt đọng nước mắt của cô như muốn an ủi, nhưng động tác dưới thân vẫn ra vào mạnh bạo như cũ.
Khoảng nửa tiếng sau thấy Vương Kì Hạo nhổm người lên, Âu Hân mừng quá mà khóc, bất quá vài phút sau tiếng khóc của cô là vì đau. Vương Kì Hạo nào có ý muốn dừng lại, chỉ là nhổm người lên để lật người Âu Hân, tiến công như vũ bão vào từ đằng sau.
Khuôn mặt trắng nõn có vài dấu đỏ của Âu Hân áp chặt xuống nền nệm màu xám đã méo thành cái dạng gì rồi a~ Âu Hân đưa tay ra sau muốn đẩy anh ra, lại thuận lợi cho Vương Kì Hạo nắm lấy. Âu Hân cảm nhận được chiếc lưỡi không xương của Vương Kì Hạo đang liếm các ngón tay cô, hai chân cô vô thức cuộn chặt lại, miệng lại không thể khép được.
- Ưm...ư....a.....
Hai bầu ngực trắng như tuyết lại điểm lên nhiều dấu đỏ nhỏ có lớn có bị ép chặt xuống nệm, Âu Hân có cảm giác đau, nhưng lại bị một dòng cảm xúc khác từ dưới đánh lên khiến cô hai mắt đê mê, cảm giác đau tự giác thay thế bằng cảm xúc khác.
Âu Hân không biết Vương Kì Hạo lúc nào bắn, cô là lúc nào được đưa đi tắm, cô đã ăn tối chưa. Âu Hân chỉ biết, bản thân thật sự đã ngất đi vì đau. Mọi chuyện xảy ra sau đó... cô cũng không muốn biết nữa. Trong lòng chỉ thấy oán hận cùng chán ghét ai đó.
Bất quá chính là việc ngày hôm sau khi Âu Hân tỉnh dậy, Vương Kì Hạo mặc quân phục chỉnh tề quỳ trên giường, hai mắt lo lắng lại cực kỳ ân hận nhìn chằm chằm vào Âu Hân.
Âu Hân muốn nói, anh giỏi thì xuống hẳn đất mà quỳ, quỳ đến khi nào em đây cảm thấy hết tức giận rồi thì thôi. Nhưng điều đáng nói là gương mặt tỏ ra cực kỳ biết lỗi của Vương Kì Hạo, Âu Hân mọi lời nói đều nghẹn ứ trong cổ họng, một chữ cũng không thể nói ra. Vương Kì Hạo thấy Âu Hân tỉnh dậy, lại càng tỏ ra nét mặt của bé ngoan biết tự nhận lỗi.
Âu Hân lại muốn hỏi anh.
Vương Kì Hạo lạnh lùng cao ngạo uy nghiêm của mọi ngày đâu rồi?
Sao lại vất nhầm cho cô một con sói hoang dã như vậy?
......
Một tuần sau...
Âu Hân một mình bước ra khỏi Tử Uyển, lại không đi xe, là đi bộ. Lúc vừa đi đến ngã rẽ ra đường tơ, một chiếc xe ô tô màu trắng phi đến chặn trước mặt cô. Lúc Âu Hân vẫn còn hai mắt trợn to kinh ngạc thì cơ thể đã bị ném lên xe rồi.
Vẻ mặt sau đó chính là kinh hãi cùng hoảng sợ, ra sức giãy dụa và là hét. Cuối cùng vẫn bị trói chặt bằng dây thừng, miệng bị dán băng dính, âm thanh phát ra chỉ có ứ ứ, hai mắt đỏ hoe vẫn còn đọng lại nước mắt.
Xe di chuyển đến một khu toàn nhà hoang, xung quanh rừng cây rậm rạp, Âu Hân bị một toán người thô bạo lôi xuống dưới, lại thô bạo bị ném xuống đất. Trong lúc đó cô vẫn không quên kinh sợ cùng là hét giãy dụa.
Đám người đó mang cô vất trên đất cũng không có làm gì tiếp theo, mặt mày hung tợn như nhau đi ra ngoài khóa chặt cửa lại.
Vẻ mặt Âu Hân thoáng cái liền thay đổi. Đôi mắt đen nhánh ánh lên bốn phần lạnh lùng, sáu phần nguy hiểm. Cô đưa mắt nhìn gian phòng, cũng chỉ là một gian phòng mục nát không có bất kì vật gì. Cô cũng im lặng ngồi im ngay ngắn trên đất.
Không im lặng thì ngồi làm gì? Tiếp tục là hét như một con điên thể hiện sự tuyệt vọng sao? Không! Đó là một cách thức ngủ ngốc và tốn khá nhiều năng lượng để đầu óc tập trung suy nghĩ. Hơn nữa Âu Hân cô nhất định phải giữ sức cho đến khi gặp được người kia chứ. Nếu không đến lúc gặp rồi, bởi vì la hét quá nhiều nên khản giọng không nói được nữa, lúc đó cảm thấy thật thất bại đi, còn bị khinh thường nữa. Vải lại, Âu Hân cô là hét không nổi, đó không phải bản tính trước giờ của cô.
Chiếc nhẫn trên ngón áp út bàn tay trái đột nhiên có chấn rung nhẹ, Âu Hân cụp mắt nhìn lại, sau đó lại bày ra vẻ mặt, tôi không biết gì hết.
Vương Kì Hạo nhíu chặt hàng lông mày ngồi trên ghế sô pha phòng khách, vì kết nối không được, ánh mắt giận dữ nhìn đám người mặc cảnh phục trước mặt, gầm giọng.
- VÔ DỤNG!
Mấy anh cảnh vệ đều cúi đầu đồng loạt im lặng, gương mặt ai oán không thôi. Vương Kì Hạo liếc nhìn chăm chăm vào một người, anh cảnh vệ trẻ run chân như muốn khuỵu xuống, không hiểu bản thân vì sao bị nhìn. Người bên cạnh có lòng tốt nhắc nhở.
- Trên miệng cậu còn dính vụn bánh.
Ảnh cảnh vệ trẻ vội vàng đưa tay lên quệt qua miệng, quả nhiên có vụn bánh rơi xuống. Tất cả mọi người đều khóc 7749 con sông. Chỉ vì miếng bánh mà bị đuổi khỏi Tử Uyển. Có đáng không? Có đáng không?
Câu trả lời hiển nhiên là không đáng.
Trong đội ngũ cảnh vệ, rất nhiều người muốn vào làm cảnh vệ của Tử Uyển, bọn họ dùng hết khả năng của bản thân mới có thể vào, nay lại chỉ vì một miếng bánh mà bị đuổi.
Còn nhớ lần trước bọn họ ăn bánh của Thiếu phu nhân làm vì đã nghe lệnh của Thiếu soái trước nên Thiếu phu nhân mới dễ dàng rời khỏi Tử Uyển. Ai ngờ được lần này cô lại vẫn dùng chiêu thức này, làm món bánh đang nổi tiếng nhất hiện nay, còn vui vẻ ăn cùng họ, nên họ mới dễ dàng bị lừa.
Thật là bi ai a~
(( Về việc lần làm bánh trước chính là việc Âu Hân làm bánh rồi trốn đến Trương gia, trả thù Trương Hạ Sảnh nha. Nếu bạn nào không nhớ thì có thể xem lại chap 113 ạ))
Sau khi ăn bánh do chính tay Thiếu phu nhân làm xong, họ còn chưa kịp cảm thấy tự hào vì được ăn bánh do chính tay Đại thiếu soái phu nhân làm thì đã lăn quay ra đất hết với nhau. Đợi đến khi Đại thiếu soái về, còn bị tạt một chậu nước lạnh.
Âu Hân cũng rất biết lợi dụng, lần trước nói chuyện với Vương Kì Hạo, tuy cuộc nói chuyện không được đàng hoàng tử tế, nhưng cô vẫn biết bản thân đang vào tầm ngắm của một người, mà người này chính là kiểu người ngu ngốc nhất mà cô từng gặp. Hôm nay Viên Tiểu Trạch phải đến quân khu làm báo cáo gì đó. Buổi sáng Ôn Tuyết sẽ cùng dì Lý đi chợ, trong nhà chỉ còn lại Viên quản gia cùng cảnh vệ. Âu Hân nấu ăn thật sự rất ngon, cô lại thích làm bánh, hôm nay liền đích thân xuống bếp làm bánh.
Sau đó.... như thế nào thì ai cũng đoán được rồi. Thật sự để ra được ngoài không hề làm khó gì Đồng Âu Hân cô.
Cũng vì động tác chủ động này của cô, cây gậy thô to bên dưới được đà liền đi sâu vào. Âu Hân trợn mắt thả người xuống, tự động hít một ngụm khí lạnh.
Đau a~
Vương Kì Hạo đỡ lấy eo cô, nhẹ nhàng hạ người cô xuống, bên dưới bắt đầu cử động nhẹ, thật sự rất nhẹ nhàng.
Chỉ qua vài chục cái nhấp nhẹ nhàng, Âu Hân quả thật đã quen được tiết tấu, thở nhẹ nhàng, tay bấu nhẹ lấy bờ vai to lớn của Vương Kì Hạo.
Không biết Tiểu Hạo Hạo chạy loạn kiểu gì, Âu Hân run người rên lên một tiếng, liền có thể cảm nhận được cơ thể đang co rút mạnh.
Khoảng năm phút sau, trên trán Âu Hân đã nhễ nhại mồ hôi, giọng run run không rõ chữ.
- Hạo...Hạo....a...ch....ậm... một chút...ư...a....a...ư...
Vương Kì Hạo vẫn làm như không nghe thấy gì, điên cuồng hung hăng ra vào, dương như muốn nghiền chết Âu Hân vậy. Âu Hân chịu không nổi, ra sức cào vào lưng anh, lại thấy anh không tỏ ra đau đớn gì, vẫn điên cuồng, mạnh bạo như cũ.
Âu Hân muốn đưa chân lên đạp một phát, nhưng hiện tại hai chân cô đều đã được anh di chuyển đến vị trí khác... Chính là gác trên vai anh. Âu Hân nước mắt chảy dài, tay vẫn bấu loạn trên vai anh, còn cào mấy đường dài rồi nhưng tốc độ chỉ nhanh hơn chứ không có giảm đi. Thậm chí còn có khuých hướng mạnh bạo hơn.
- Dừ...ng.....dừng.... lại....a.... không muốn.... nữa....huhu....
Âu Hân nức nở nói, giọng đã khàn lại vì la hét quá nhiều. Vương Kì Hạo hôn lên đôi mắt đọng nước mắt của cô như muốn an ủi, nhưng động tác dưới thân vẫn ra vào mạnh bạo như cũ.
Khoảng nửa tiếng sau thấy Vương Kì Hạo nhổm người lên, Âu Hân mừng quá mà khóc, bất quá vài phút sau tiếng khóc của cô là vì đau. Vương Kì Hạo nào có ý muốn dừng lại, chỉ là nhổm người lên để lật người Âu Hân, tiến công như vũ bão vào từ đằng sau.
Khuôn mặt trắng nõn có vài dấu đỏ của Âu Hân áp chặt xuống nền nệm màu xám đã méo thành cái dạng gì rồi a~ Âu Hân đưa tay ra sau muốn đẩy anh ra, lại thuận lợi cho Vương Kì Hạo nắm lấy. Âu Hân cảm nhận được chiếc lưỡi không xương của Vương Kì Hạo đang liếm các ngón tay cô, hai chân cô vô thức cuộn chặt lại, miệng lại không thể khép được.
- Ưm...ư....a.....
Hai bầu ngực trắng như tuyết lại điểm lên nhiều dấu đỏ nhỏ có lớn có bị ép chặt xuống nệm, Âu Hân có cảm giác đau, nhưng lại bị một dòng cảm xúc khác từ dưới đánh lên khiến cô hai mắt đê mê, cảm giác đau tự giác thay thế bằng cảm xúc khác.
Âu Hân không biết Vương Kì Hạo lúc nào bắn, cô là lúc nào được đưa đi tắm, cô đã ăn tối chưa. Âu Hân chỉ biết, bản thân thật sự đã ngất đi vì đau. Mọi chuyện xảy ra sau đó... cô cũng không muốn biết nữa. Trong lòng chỉ thấy oán hận cùng chán ghét ai đó.
Bất quá chính là việc ngày hôm sau khi Âu Hân tỉnh dậy, Vương Kì Hạo mặc quân phục chỉnh tề quỳ trên giường, hai mắt lo lắng lại cực kỳ ân hận nhìn chằm chằm vào Âu Hân.
Âu Hân muốn nói, anh giỏi thì xuống hẳn đất mà quỳ, quỳ đến khi nào em đây cảm thấy hết tức giận rồi thì thôi. Nhưng điều đáng nói là gương mặt tỏ ra cực kỳ biết lỗi của Vương Kì Hạo, Âu Hân mọi lời nói đều nghẹn ứ trong cổ họng, một chữ cũng không thể nói ra. Vương Kì Hạo thấy Âu Hân tỉnh dậy, lại càng tỏ ra nét mặt của bé ngoan biết tự nhận lỗi.
Âu Hân lại muốn hỏi anh.
Vương Kì Hạo lạnh lùng cao ngạo uy nghiêm của mọi ngày đâu rồi?
Sao lại vất nhầm cho cô một con sói hoang dã như vậy?
......
Một tuần sau...
Âu Hân một mình bước ra khỏi Tử Uyển, lại không đi xe, là đi bộ. Lúc vừa đi đến ngã rẽ ra đường tơ, một chiếc xe ô tô màu trắng phi đến chặn trước mặt cô. Lúc Âu Hân vẫn còn hai mắt trợn to kinh ngạc thì cơ thể đã bị ném lên xe rồi.
Vẻ mặt sau đó chính là kinh hãi cùng hoảng sợ, ra sức giãy dụa và là hét. Cuối cùng vẫn bị trói chặt bằng dây thừng, miệng bị dán băng dính, âm thanh phát ra chỉ có ứ ứ, hai mắt đỏ hoe vẫn còn đọng lại nước mắt.
Xe di chuyển đến một khu toàn nhà hoang, xung quanh rừng cây rậm rạp, Âu Hân bị một toán người thô bạo lôi xuống dưới, lại thô bạo bị ném xuống đất. Trong lúc đó cô vẫn không quên kinh sợ cùng là hét giãy dụa.
Đám người đó mang cô vất trên đất cũng không có làm gì tiếp theo, mặt mày hung tợn như nhau đi ra ngoài khóa chặt cửa lại.
Vẻ mặt Âu Hân thoáng cái liền thay đổi. Đôi mắt đen nhánh ánh lên bốn phần lạnh lùng, sáu phần nguy hiểm. Cô đưa mắt nhìn gian phòng, cũng chỉ là một gian phòng mục nát không có bất kì vật gì. Cô cũng im lặng ngồi im ngay ngắn trên đất.
Không im lặng thì ngồi làm gì? Tiếp tục là hét như một con điên thể hiện sự tuyệt vọng sao? Không! Đó là một cách thức ngủ ngốc và tốn khá nhiều năng lượng để đầu óc tập trung suy nghĩ. Hơn nữa Âu Hân cô nhất định phải giữ sức cho đến khi gặp được người kia chứ. Nếu không đến lúc gặp rồi, bởi vì la hét quá nhiều nên khản giọng không nói được nữa, lúc đó cảm thấy thật thất bại đi, còn bị khinh thường nữa. Vải lại, Âu Hân cô là hét không nổi, đó không phải bản tính trước giờ của cô.
Chiếc nhẫn trên ngón áp út bàn tay trái đột nhiên có chấn rung nhẹ, Âu Hân cụp mắt nhìn lại, sau đó lại bày ra vẻ mặt, tôi không biết gì hết.
Vương Kì Hạo nhíu chặt hàng lông mày ngồi trên ghế sô pha phòng khách, vì kết nối không được, ánh mắt giận dữ nhìn đám người mặc cảnh phục trước mặt, gầm giọng.
- VÔ DỤNG!
Mấy anh cảnh vệ đều cúi đầu đồng loạt im lặng, gương mặt ai oán không thôi. Vương Kì Hạo liếc nhìn chăm chăm vào một người, anh cảnh vệ trẻ run chân như muốn khuỵu xuống, không hiểu bản thân vì sao bị nhìn. Người bên cạnh có lòng tốt nhắc nhở.
- Trên miệng cậu còn dính vụn bánh.
Ảnh cảnh vệ trẻ vội vàng đưa tay lên quệt qua miệng, quả nhiên có vụn bánh rơi xuống. Tất cả mọi người đều khóc 7749 con sông. Chỉ vì miếng bánh mà bị đuổi khỏi Tử Uyển. Có đáng không? Có đáng không?
Câu trả lời hiển nhiên là không đáng.
Trong đội ngũ cảnh vệ, rất nhiều người muốn vào làm cảnh vệ của Tử Uyển, bọn họ dùng hết khả năng của bản thân mới có thể vào, nay lại chỉ vì một miếng bánh mà bị đuổi.
Còn nhớ lần trước bọn họ ăn bánh của Thiếu phu nhân làm vì đã nghe lệnh của Thiếu soái trước nên Thiếu phu nhân mới dễ dàng rời khỏi Tử Uyển. Ai ngờ được lần này cô lại vẫn dùng chiêu thức này, làm món bánh đang nổi tiếng nhất hiện nay, còn vui vẻ ăn cùng họ, nên họ mới dễ dàng bị lừa.
Thật là bi ai a~
(( Về việc lần làm bánh trước chính là việc Âu Hân làm bánh rồi trốn đến Trương gia, trả thù Trương Hạ Sảnh nha. Nếu bạn nào không nhớ thì có thể xem lại chap 113 ạ))
Sau khi ăn bánh do chính tay Thiếu phu nhân làm xong, họ còn chưa kịp cảm thấy tự hào vì được ăn bánh do chính tay Đại thiếu soái phu nhân làm thì đã lăn quay ra đất hết với nhau. Đợi đến khi Đại thiếu soái về, còn bị tạt một chậu nước lạnh.
Âu Hân cũng rất biết lợi dụng, lần trước nói chuyện với Vương Kì Hạo, tuy cuộc nói chuyện không được đàng hoàng tử tế, nhưng cô vẫn biết bản thân đang vào tầm ngắm của một người, mà người này chính là kiểu người ngu ngốc nhất mà cô từng gặp. Hôm nay Viên Tiểu Trạch phải đến quân khu làm báo cáo gì đó. Buổi sáng Ôn Tuyết sẽ cùng dì Lý đi chợ, trong nhà chỉ còn lại Viên quản gia cùng cảnh vệ. Âu Hân nấu ăn thật sự rất ngon, cô lại thích làm bánh, hôm nay liền đích thân xuống bếp làm bánh.
Sau đó.... như thế nào thì ai cũng đoán được rồi. Thật sự để ra được ngoài không hề làm khó gì Đồng Âu Hân cô.
Bình luận facebook