Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-49
Chương 49: Lần trước đừng cưới, lần này đừng đi
Vương Kì Hạo hiểu ý cô muốn nói, mặt sa sầm lại, sau đó gương mặt lại lạnh lùng như cũ, nhếch môi cười, tay vuốt nhẹ mái tóc cô.
- Tôi thân là Đại thiếu soái, đến gia đình mình còn không giữ được vậy tôi ngồi ở đây để làm gì? Ít nhất thì ngồi ở vị trí này, tôi phải giúp vợ mình một tay, bớt đi một tình địch cho cô ấy.
Câu nói của anh khiến cô cứng người, sau đó dần thả lỏng. Cô thấy lòng mình sao thật ấm áp, tim đập nhanh.
Cô.... rung động anh sao?
Không! Không!
Cô nói rồi, cô mà yêu anh cô không phải là Jenly Xeno. Lúc đó cô mạnh miệng lắm, có đánh chết cô thì cô cũng sẽ giữ vững câu nói đó. Không yêu là không yêu!
......
Cô vừa mới ra đến xe lại thấy Trương Hạ Sảnh đứng đó.
Gì đây? Tính lên mặt gì nữa đây. Âu Hân xốc lại tinh thần buồn " thê lương " của bản thân, bước đi chao đảo tới.
Thấy cô đi đến, hai mắt đỏ hoe, thậm chí ở khóe mắt còn thấy đọng lại nước mắt, tinh thần Trương Hạ Sảnh vui lên không ít. Sau đó không biết lấy cái giọng dịu dàng như gió thoảng ở đâu ra mà gọi cô.
- Âu Hân.
Âu Hân lúc này mới ngước nhìn lên, sau khi biết là Trương Hạ Sảnh thì tỏ ra hơi ngạc nhiên, sau đó thì nỗ nụ cười như có như không đáp lại.
- Trương Đại tiểu thư, cô vẫn chưa về sao?
- Tôi còn đợi A Hạo có chuyện nói nốt. Cô và anh ấy vừa nãy ở trong nói gì vậy? Cô... khóc sao?
Thấy thái độ ần cần như hai chị em thân thiết lắm thì Âu Hân không khỏi khinh bỉ trong lòng. Nghe cái giọng mỗi một lần nói chuyện là thay đổi như chong chóng của cô ta mà cô phát bực.
- Vì... vì tôi lên hai người mới cãi nhau sao? Âu Hân, nếu tôi có làm gì sai cô tha lỗi cho tôi được không. Tôi biết lúc trước tôi có thái độ không tốt với cô nhưng... vì tôi quá yêu anh ấy. Lúc đó tôi tạm thời chưa chấp nhận được nên....
Trương Hạ Sảnh nói với vẻ tự trách, tội lỗi, còn rưng rưng nước mắt nữa.
Ôi! Thôi nào cô gái. Đừng có vì một thằng đàn ông mà rơi rụng hết liêm sỉ như vậy chứ. Nghe buồn lắm, sầu não lắm.
- Trương Đại tiểu thư, cô không cần phải xin lỗi. Là tôi xin lỗi cô mới đúng. Nếu không có tôi xen vào hai người đã rất hạnh phúc. Anh ấy..... cũng sẽ không đối xử với tôi như vậy.
Âu Hân nắm lấy tay Trương Hạ Sảnh, vuốt vuốt như để an ủi. Cô mỉm cười, nụ cười đẹp. Trông cô lúc này là cái dáng vẻ hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ yêu tinh, nhím xù gai lên khi ở trước mặt anh.
Cô cố ý nói câu sau chính là đang muốn cho Trương Hạ Sảnh một hy vọng. Hy vọng rằng Vương Kì Hạo sẽ bỏ cô mà yêu cô ta, vì theo ý của câu rất rõ: " Vương Kì Hạo không hề quan tâm gì đến cô ". Cô ta sẽ nhân đó mà sáp lại gần Vương Kì Hạo hơn. Đến lúc đó Vương Kì Hạo sẽ bỏ cô, cô được tự do, cô sẽ quay trở lại làm Đồng Âu Hân của lúc trước.
Nghĩ đến đây cô bất giác sung sướng lên.
Tự do muôn năm!
Trương Hạ Sảnh nghệ vậy mắt xẹt qua tia sáng khó phát hiện. Phải, cô ta chính là giống như Âu Hân nghĩ.
Rất hy vọng.
- Anh ấy có nói với cô về bữa tiệc tối nay của Lý gia không? Lý gia là gia đình quan chức lâu đời. Lý lão gia tử chính là người quản lý cục tình báo của quân đội Trung Quốc. Bữa tiệc khiêu vũ này có thể nói là rất quan trọng.
Cục tình báo của quân đội? Hóa ra là Lý gia này sao? Hay! Rất hay!
Âu Hân còn có suy nghĩ ngán ngẩm không muốn đi, nhưng đây là Lý gia trong truyền thuyết, Lý gia của Cục tình báo mật. Cô sao có thể bỏ lỡ mất cơ hội đi thăm dò này được. Cô sẽ thu thập nhiều thứ hay ho ở đây mang về cho cha. Đến lúc đó, cô sẽ bịa đặt là Vương Kì Hạo hành hạ, tra tấn cô. Vậy là cha cô sẽ đưa cô về nhà, không phải ở bên cạnh cái người gì đâu mà lạnh lùng thấy ghét.
- Anh ấy có nói tôi biết để tôi về nhà chuẩn bị.
- Cô... sẽ đi cùng anh ấy tới đó sao? Tôi.... Tôi có một yêu cầu ích kỉ. Cô có thể đừng đi được không?
Nghe ra có mùi rồi nha! Hoá ra bắt chuyện nãy giờ là muốn có ý này. Nghe cái câu này còn có vẻ quen quen nữa nha.
Nhớ ra rồi! Chính là " Cô có thể đừng cưới có được không? " Ái chà chà! Lấn trước đừng cưới cô cũng đã bỏ trốn rồi, ai đâu vẫn thành Đại thiếu phu nhân như thường. Lần này kêu đừng đi, đến lúc đó có phải là không những cô sẽ đi, mà còn đi đến đó thật tỏa sáng hay không?
Cần phải suy nghĩ lắm nha!
- Tôi sẽ không đi. Dù sao tôi cũng chưa được học khiêu vũ bao giờ, đi đến đó là tiệc khiêu vũ cũng không hay cho lắm.
- Cô nói thật sao?
Trương Hạ Sảnh kích động nắm chặt tay cô.
Cô mỉm cười nhìn cô ta rồi gật nhẹ đầu. Trương Hạ Sảnh để tôi xem, cho cô cơ hội như vậy rồi, cô sẽ làm gì?
.....
Nhìn Âu Hân vui vẻ nói chuyện với Trương Hạ Sảnh ở bên dưới. Vương Kì Hạo hận không thể túm cô lên đây khoá chặt vào. Có người vợ nào như cô không? Chồng giận dỗi mà đến một tuần sau mới lết xác đến " vuốt lông ". Đã vậy mở mồm ra là mong chồng mình đến với người phụ nữ khác.
Não của tiểu yêu tinh đúng là không giống người bình thường mà.
Vương Kì Hạo hiểu ý cô muốn nói, mặt sa sầm lại, sau đó gương mặt lại lạnh lùng như cũ, nhếch môi cười, tay vuốt nhẹ mái tóc cô.
- Tôi thân là Đại thiếu soái, đến gia đình mình còn không giữ được vậy tôi ngồi ở đây để làm gì? Ít nhất thì ngồi ở vị trí này, tôi phải giúp vợ mình một tay, bớt đi một tình địch cho cô ấy.
Câu nói của anh khiến cô cứng người, sau đó dần thả lỏng. Cô thấy lòng mình sao thật ấm áp, tim đập nhanh.
Cô.... rung động anh sao?
Không! Không!
Cô nói rồi, cô mà yêu anh cô không phải là Jenly Xeno. Lúc đó cô mạnh miệng lắm, có đánh chết cô thì cô cũng sẽ giữ vững câu nói đó. Không yêu là không yêu!
......
Cô vừa mới ra đến xe lại thấy Trương Hạ Sảnh đứng đó.
Gì đây? Tính lên mặt gì nữa đây. Âu Hân xốc lại tinh thần buồn " thê lương " của bản thân, bước đi chao đảo tới.
Thấy cô đi đến, hai mắt đỏ hoe, thậm chí ở khóe mắt còn thấy đọng lại nước mắt, tinh thần Trương Hạ Sảnh vui lên không ít. Sau đó không biết lấy cái giọng dịu dàng như gió thoảng ở đâu ra mà gọi cô.
- Âu Hân.
Âu Hân lúc này mới ngước nhìn lên, sau khi biết là Trương Hạ Sảnh thì tỏ ra hơi ngạc nhiên, sau đó thì nỗ nụ cười như có như không đáp lại.
- Trương Đại tiểu thư, cô vẫn chưa về sao?
- Tôi còn đợi A Hạo có chuyện nói nốt. Cô và anh ấy vừa nãy ở trong nói gì vậy? Cô... khóc sao?
Thấy thái độ ần cần như hai chị em thân thiết lắm thì Âu Hân không khỏi khinh bỉ trong lòng. Nghe cái giọng mỗi một lần nói chuyện là thay đổi như chong chóng của cô ta mà cô phát bực.
- Vì... vì tôi lên hai người mới cãi nhau sao? Âu Hân, nếu tôi có làm gì sai cô tha lỗi cho tôi được không. Tôi biết lúc trước tôi có thái độ không tốt với cô nhưng... vì tôi quá yêu anh ấy. Lúc đó tôi tạm thời chưa chấp nhận được nên....
Trương Hạ Sảnh nói với vẻ tự trách, tội lỗi, còn rưng rưng nước mắt nữa.
Ôi! Thôi nào cô gái. Đừng có vì một thằng đàn ông mà rơi rụng hết liêm sỉ như vậy chứ. Nghe buồn lắm, sầu não lắm.
- Trương Đại tiểu thư, cô không cần phải xin lỗi. Là tôi xin lỗi cô mới đúng. Nếu không có tôi xen vào hai người đã rất hạnh phúc. Anh ấy..... cũng sẽ không đối xử với tôi như vậy.
Âu Hân nắm lấy tay Trương Hạ Sảnh, vuốt vuốt như để an ủi. Cô mỉm cười, nụ cười đẹp. Trông cô lúc này là cái dáng vẻ hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ yêu tinh, nhím xù gai lên khi ở trước mặt anh.
Cô cố ý nói câu sau chính là đang muốn cho Trương Hạ Sảnh một hy vọng. Hy vọng rằng Vương Kì Hạo sẽ bỏ cô mà yêu cô ta, vì theo ý của câu rất rõ: " Vương Kì Hạo không hề quan tâm gì đến cô ". Cô ta sẽ nhân đó mà sáp lại gần Vương Kì Hạo hơn. Đến lúc đó Vương Kì Hạo sẽ bỏ cô, cô được tự do, cô sẽ quay trở lại làm Đồng Âu Hân của lúc trước.
Nghĩ đến đây cô bất giác sung sướng lên.
Tự do muôn năm!
Trương Hạ Sảnh nghệ vậy mắt xẹt qua tia sáng khó phát hiện. Phải, cô ta chính là giống như Âu Hân nghĩ.
Rất hy vọng.
- Anh ấy có nói với cô về bữa tiệc tối nay của Lý gia không? Lý gia là gia đình quan chức lâu đời. Lý lão gia tử chính là người quản lý cục tình báo của quân đội Trung Quốc. Bữa tiệc khiêu vũ này có thể nói là rất quan trọng.
Cục tình báo của quân đội? Hóa ra là Lý gia này sao? Hay! Rất hay!
Âu Hân còn có suy nghĩ ngán ngẩm không muốn đi, nhưng đây là Lý gia trong truyền thuyết, Lý gia của Cục tình báo mật. Cô sao có thể bỏ lỡ mất cơ hội đi thăm dò này được. Cô sẽ thu thập nhiều thứ hay ho ở đây mang về cho cha. Đến lúc đó, cô sẽ bịa đặt là Vương Kì Hạo hành hạ, tra tấn cô. Vậy là cha cô sẽ đưa cô về nhà, không phải ở bên cạnh cái người gì đâu mà lạnh lùng thấy ghét.
- Anh ấy có nói tôi biết để tôi về nhà chuẩn bị.
- Cô... sẽ đi cùng anh ấy tới đó sao? Tôi.... Tôi có một yêu cầu ích kỉ. Cô có thể đừng đi được không?
Nghe ra có mùi rồi nha! Hoá ra bắt chuyện nãy giờ là muốn có ý này. Nghe cái câu này còn có vẻ quen quen nữa nha.
Nhớ ra rồi! Chính là " Cô có thể đừng cưới có được không? " Ái chà chà! Lấn trước đừng cưới cô cũng đã bỏ trốn rồi, ai đâu vẫn thành Đại thiếu phu nhân như thường. Lần này kêu đừng đi, đến lúc đó có phải là không những cô sẽ đi, mà còn đi đến đó thật tỏa sáng hay không?
Cần phải suy nghĩ lắm nha!
- Tôi sẽ không đi. Dù sao tôi cũng chưa được học khiêu vũ bao giờ, đi đến đó là tiệc khiêu vũ cũng không hay cho lắm.
- Cô nói thật sao?
Trương Hạ Sảnh kích động nắm chặt tay cô.
Cô mỉm cười nhìn cô ta rồi gật nhẹ đầu. Trương Hạ Sảnh để tôi xem, cho cô cơ hội như vậy rồi, cô sẽ làm gì?
.....
Nhìn Âu Hân vui vẻ nói chuyện với Trương Hạ Sảnh ở bên dưới. Vương Kì Hạo hận không thể túm cô lên đây khoá chặt vào. Có người vợ nào như cô không? Chồng giận dỗi mà đến một tuần sau mới lết xác đến " vuốt lông ". Đã vậy mở mồm ra là mong chồng mình đến với người phụ nữ khác.
Não của tiểu yêu tinh đúng là không giống người bình thường mà.
Bình luận facebook