Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35
~~~~~~~~~~~~Mang thai~~~~~~~~~~~~~
Chiếc xe cảnh sát cứ như vậy chạy thẳng đến bệnh viện gần nhất. Tài xế không biết bao nhiêu lần lau mồ hôi trên trán bởi sự hối thúc của anh, có lẽ anh tài xế kia là lần đầu tiên thấy được vẻ mặt lo lắng của anh hiện tại.
[ 30 phút trước, Tại Tổng cục]
Lăng Vũ hớn hải chạy vào mà không giống với phép tắt thường ngày.
- Thiếu tướng.....có chuyện rồi.....
Anh thở hổn hển đứng trước bàn làm việc của anh ấp úng nói.
- Cậu không muốn lãnh lương nữa sao, nói!
Anh lạnh nhạt nói.
- Thiếu tướng..... Thiếu phu nhân........thiếu phu nhân bị người của Vũ tiểu thư bắt đi rồi ạ.
Anh không nói gì mà khí lạnh từ người anh cũng đủ chứng tỏ anh đang tức giận. Anh không chỉ tức giận mà còn là sự lo lắng, sợ hãi bởi anh sợ cô sẽ xảy ra chuyện gì.
- Địa điểm.
VietWriter
Anh đứng dậy khoát áo choàng lên người lạnh nhạt nói.
- Theo như định vị trong điện thoại thiếu phu nhân thì hiện tại phu nhân đang ở căn nhà hoang ở ngoại ô thành phố.
Lăng Vũ gấp gáp nói, lúc nãy có người đã thấy cô bị bắt đi, tài xế thì bị đánh ngất khi tài xế tỉnh lại thì nói cô là thiếu phu nhân nên người đó đã thông báo đến Tổng cục. Lăng Vũ biết được nên nhanh chóng điều tra mới biết được những người đó là người của Vũ Tương Tư, anh bật định vị đã được Tôn Khiết cài trên điện thoại cô mới biết được cô đang ở đó.
- Đi.
Anh nói xong thì bước ra ngoài, Lăng Vũ cũng đi theo sau.
Chiếc xe lao nhanh đến chỗ cô anh mong cô sẽ không xảy ra chuyện gì dù là vết thương nhỏ nhưng khi đến nơi anh không ngờ lại thấy cô trong tình trạng như vậy.
[…]
Xe nhanh chóng dừng lại trước cửa bệnh viện, anh bế cô đi nhanh vào trong, các bác sĩ cũng nhanh chóng đưa cô lên xe cáng rồi đẩy vào trong phòng cấp cứu, họ thấy bộ cảnh phục trên người anh cũng không giám lơ là họ gọi những bác sĩ giỏi nhất đến.
Anh muốn vào trong với cô nhưng những y tá lại ngăn anh ở ngoài cửa, anh chỉ còn cách đứng ở ngoài. Những người xung quanh thấy khí lạnh từ người anh tỏa ra đều sợ hãi không dám nhìn anh dù chỉ một cái.
1 tiếng lại trôi qua, một tiếng này đối với anh là một sự dày vò, sự đau đớn trong lòng anh. Lăng Vũ cũng vừa xử lý xong chuyện của Vũ Tương Tư liền chạy đến, anh nhìn Tôn Khiết cứ ngồi đấy cũng không dám lên tiếng chỉ đứng đó nhìn anh rồi lại nhìn cửa phòng cấp cứu, nó vẫn sáng đèn cánh cửa thì cứ khép chặt.
- Khiết, Ân Ân sao rồi.
Giọng nói của người phụ nữ gấp gáp vang lên. Bóng dáng người phụ nữ cùng một người đàn ông đi đến cạnh anh. Anh ngước lên nhìn 2 người họ, giọng nói có chút lo lắng của anh vang lên.
- Ba mẹ, Ân Ân cô ấy....
- Con đừng quá lo lắng, Ân Ân con bé nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì.
Giọng nói của người đàn ông vang lên, ông vỗ nhẹ lên vai anh như muốn trấn an anh phần nào. Hai người vừa đến cũng chính là ba mẹ cô, hai người nghe tin liền vội đến đây.
Anh không nói gì mà chỉ biết gục đầu nhìn xuống nền gạch trắng muốt kia. Mẹ cô nhìn anh một lúc rồi lại nhìn cửa phòng cấp cứu, bà biết Ân Ân cô là một đứa con gái rất kiên cường nên bà tin cô nhất định sẽ không sao.
Sự căng thẳng và lo lắng của những người ở trước cửa phòng cấp cứu lại tăng thêm khi tiếng thứ hai lại trôi qua nhưng đột nhiên đèn cấp cứu từ từ tắt đi, cửa phòng cấp cứu cũng được mở ra những vị bác sĩ cùng y tá bước ra với mồ hôi đầy trên trán. Có lẽ họ vừa trải qua một ca cấp cứu có thể nói là họ có thể mất việc bất cứ lúc nào khi người con gái này xảy ra chuyện gì.
Anh thấy bác sĩ vừa bước ra liền đứng dậy đi đến trước mặt vị bác sĩ đi đầu, khí lạnh từ người anh vẫn tỏa ra làm vị bác sĩ ấy toát cả mồ hôi, không để anh hỏi thì vị bác sĩ đã cất giọng nói.
- Bệnh nhân hiện tại đã không có gì đáng ngại, vết thương trên mặt đã được xử lý, vết thương không sâu nên có thể điều trị không mà không để lại sẹo.
- Vậy tại sao cô ấy lại ngất.
Anh gấp gáp hỏi.
- Cơ thể cô ấy vì thiếu chất dinh dưỡng nên mới ngất, chúng tôi đã truyền dịch dinh dưỡng giúp cô ấy nên sẽ nhanh chóng tỉnh lại.
Câu nói của vị bác sĩ vang lên cũng làm khí lạnh quanh người anh giảm bớt phần nào. Ông bà Dư nhìn nhau tia lo lắng trong người họ cũng dần dần tan biến.
- À còn nữa chúc mừng gia đình cô ấy mang thai gần 1 tháng, nhưng do cơ thể cô ấy khá yếu nên cần phải điều dưỡng một thời gian, cô ấy sẽ nhanh chóng được chuyển sang phòng bệnh vip mọi người có thể đến thăm cô ấy.
Nói xong các bác sĩ cùng y tá rời đi.
Câu nói " cô ấy có thai " cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh. Tâm trạng anh lúc này rối bờ khác hẳn với dáng vẻ lúc nãy, anh được làm ba rồi, anh có con rồi. Anh vui mừng quay sang nhìn ông bà Dư nói.
- Ba mẹ Ân Ân có thai, con sắp làm ba rồi.
Ông bà Dư khi nghe câu nói ấy cũng không khỏi vui mừng, bà Dư đi đến cạnh anh mỉm cười nói.
- Phải, ông bà đây cũng sắp có cháu bồng rồi, con đi thăm con bé đi đừng để con bé một mình à mẹ phải báo cho ba mẹ con chắc họ cũng vui lắm.
Anh gật nhẹ đầu rồi rời đi, bà Dư cũng nhanh chóng gọi điện thông báo cho mẹ anh. Còn Lăng Vũ khi nghe tin cũng không khỏi vui mừng vì thiếu tướng nhà anh sắp làm ba cũng đồng nghĩa trong Tổng cục sắp có một buổi tiệc thật lớn rồi.
Chiếc xe cảnh sát cứ như vậy chạy thẳng đến bệnh viện gần nhất. Tài xế không biết bao nhiêu lần lau mồ hôi trên trán bởi sự hối thúc của anh, có lẽ anh tài xế kia là lần đầu tiên thấy được vẻ mặt lo lắng của anh hiện tại.
[ 30 phút trước, Tại Tổng cục]
Lăng Vũ hớn hải chạy vào mà không giống với phép tắt thường ngày.
- Thiếu tướng.....có chuyện rồi.....
Anh thở hổn hển đứng trước bàn làm việc của anh ấp úng nói.
- Cậu không muốn lãnh lương nữa sao, nói!
Anh lạnh nhạt nói.
- Thiếu tướng..... Thiếu phu nhân........thiếu phu nhân bị người của Vũ tiểu thư bắt đi rồi ạ.
Anh không nói gì mà khí lạnh từ người anh cũng đủ chứng tỏ anh đang tức giận. Anh không chỉ tức giận mà còn là sự lo lắng, sợ hãi bởi anh sợ cô sẽ xảy ra chuyện gì.
- Địa điểm.
VietWriter
Anh đứng dậy khoát áo choàng lên người lạnh nhạt nói.
- Theo như định vị trong điện thoại thiếu phu nhân thì hiện tại phu nhân đang ở căn nhà hoang ở ngoại ô thành phố.
Lăng Vũ gấp gáp nói, lúc nãy có người đã thấy cô bị bắt đi, tài xế thì bị đánh ngất khi tài xế tỉnh lại thì nói cô là thiếu phu nhân nên người đó đã thông báo đến Tổng cục. Lăng Vũ biết được nên nhanh chóng điều tra mới biết được những người đó là người của Vũ Tương Tư, anh bật định vị đã được Tôn Khiết cài trên điện thoại cô mới biết được cô đang ở đó.
- Đi.
Anh nói xong thì bước ra ngoài, Lăng Vũ cũng đi theo sau.
Chiếc xe lao nhanh đến chỗ cô anh mong cô sẽ không xảy ra chuyện gì dù là vết thương nhỏ nhưng khi đến nơi anh không ngờ lại thấy cô trong tình trạng như vậy.
[…]
Xe nhanh chóng dừng lại trước cửa bệnh viện, anh bế cô đi nhanh vào trong, các bác sĩ cũng nhanh chóng đưa cô lên xe cáng rồi đẩy vào trong phòng cấp cứu, họ thấy bộ cảnh phục trên người anh cũng không giám lơ là họ gọi những bác sĩ giỏi nhất đến.
Anh muốn vào trong với cô nhưng những y tá lại ngăn anh ở ngoài cửa, anh chỉ còn cách đứng ở ngoài. Những người xung quanh thấy khí lạnh từ người anh tỏa ra đều sợ hãi không dám nhìn anh dù chỉ một cái.
1 tiếng lại trôi qua, một tiếng này đối với anh là một sự dày vò, sự đau đớn trong lòng anh. Lăng Vũ cũng vừa xử lý xong chuyện của Vũ Tương Tư liền chạy đến, anh nhìn Tôn Khiết cứ ngồi đấy cũng không dám lên tiếng chỉ đứng đó nhìn anh rồi lại nhìn cửa phòng cấp cứu, nó vẫn sáng đèn cánh cửa thì cứ khép chặt.
- Khiết, Ân Ân sao rồi.
Giọng nói của người phụ nữ gấp gáp vang lên. Bóng dáng người phụ nữ cùng một người đàn ông đi đến cạnh anh. Anh ngước lên nhìn 2 người họ, giọng nói có chút lo lắng của anh vang lên.
- Ba mẹ, Ân Ân cô ấy....
- Con đừng quá lo lắng, Ân Ân con bé nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì.
Giọng nói của người đàn ông vang lên, ông vỗ nhẹ lên vai anh như muốn trấn an anh phần nào. Hai người vừa đến cũng chính là ba mẹ cô, hai người nghe tin liền vội đến đây.
Anh không nói gì mà chỉ biết gục đầu nhìn xuống nền gạch trắng muốt kia. Mẹ cô nhìn anh một lúc rồi lại nhìn cửa phòng cấp cứu, bà biết Ân Ân cô là một đứa con gái rất kiên cường nên bà tin cô nhất định sẽ không sao.
Sự căng thẳng và lo lắng của những người ở trước cửa phòng cấp cứu lại tăng thêm khi tiếng thứ hai lại trôi qua nhưng đột nhiên đèn cấp cứu từ từ tắt đi, cửa phòng cấp cứu cũng được mở ra những vị bác sĩ cùng y tá bước ra với mồ hôi đầy trên trán. Có lẽ họ vừa trải qua một ca cấp cứu có thể nói là họ có thể mất việc bất cứ lúc nào khi người con gái này xảy ra chuyện gì.
Anh thấy bác sĩ vừa bước ra liền đứng dậy đi đến trước mặt vị bác sĩ đi đầu, khí lạnh từ người anh vẫn tỏa ra làm vị bác sĩ ấy toát cả mồ hôi, không để anh hỏi thì vị bác sĩ đã cất giọng nói.
- Bệnh nhân hiện tại đã không có gì đáng ngại, vết thương trên mặt đã được xử lý, vết thương không sâu nên có thể điều trị không mà không để lại sẹo.
- Vậy tại sao cô ấy lại ngất.
Anh gấp gáp hỏi.
- Cơ thể cô ấy vì thiếu chất dinh dưỡng nên mới ngất, chúng tôi đã truyền dịch dinh dưỡng giúp cô ấy nên sẽ nhanh chóng tỉnh lại.
Câu nói của vị bác sĩ vang lên cũng làm khí lạnh quanh người anh giảm bớt phần nào. Ông bà Dư nhìn nhau tia lo lắng trong người họ cũng dần dần tan biến.
- À còn nữa chúc mừng gia đình cô ấy mang thai gần 1 tháng, nhưng do cơ thể cô ấy khá yếu nên cần phải điều dưỡng một thời gian, cô ấy sẽ nhanh chóng được chuyển sang phòng bệnh vip mọi người có thể đến thăm cô ấy.
Nói xong các bác sĩ cùng y tá rời đi.
Câu nói " cô ấy có thai " cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh. Tâm trạng anh lúc này rối bờ khác hẳn với dáng vẻ lúc nãy, anh được làm ba rồi, anh có con rồi. Anh vui mừng quay sang nhìn ông bà Dư nói.
- Ba mẹ Ân Ân có thai, con sắp làm ba rồi.
Ông bà Dư khi nghe câu nói ấy cũng không khỏi vui mừng, bà Dư đi đến cạnh anh mỉm cười nói.
- Phải, ông bà đây cũng sắp có cháu bồng rồi, con đi thăm con bé đi đừng để con bé một mình à mẹ phải báo cho ba mẹ con chắc họ cũng vui lắm.
Anh gật nhẹ đầu rồi rời đi, bà Dư cũng nhanh chóng gọi điện thông báo cho mẹ anh. Còn Lăng Vũ khi nghe tin cũng không khỏi vui mừng vì thiếu tướng nhà anh sắp làm ba cũng đồng nghĩa trong Tổng cục sắp có một buổi tiệc thật lớn rồi.
Bình luận facebook