Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46
~~~~~~~~~~~~~~Tai nạn~~~~~~~~~~~~~
Một giấc mộng đẹp, một tương lai hạnh phúc cùng với Tôn Khiết và các con của hai người, những tiếng gọi mama, baba của đứa trẻ vừa tập nói. Ân Ân vui vẻ đắm chìm vào giấc mộng đẹp ấy.
Bỗng cô cảm nhận được bên cạnh mình không có hơi ấm của anh như bao ngày khác liền quơ tay dò tìm chỗ chiếc gối bên cạnh với đôi mắt vẫn đang nhắm nghiền, một lúc sau chợt đôi mắt long lanh của cô mở ra vì không tìm thấy anh mà chỉ là một khoảng trống.
Cô nheo mắt rồi nhìn khắp phòng vẫn không thấy bóng dáng anh đâu. Ân Ân từ từ ngồi dậy, bỗng nhiên cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, bóng dáng cao lớn của Tôn Khiết bước vào.
Cô đưa mắt chăm chú nhìn anh, Tôn Khiết thấy cô đã dậy liền nhếch môi cười nhẹ vì nhìn cô giống như một chú mèo con vậy rất đáng yêu. Anh đi về phía cô, giọng nói nhẹ nhàng của anh vang lên.
" Em thức rồi sao, mau vào rửa mặt đi rồi xuống ăn sáng "
Ân Ân nghe vậy liền gật nhẹ đầu đưa tay vén tấm chăn ra khỏi người mình rồi từ từ bước xuống giường, bàn tay to lớn của anh vội dìu cô đứng dậy đi vào phòng tắm. Những hành động của anh rất nhẹ nhàng và ôn nhu nếu nói anh là cảnh sát liệu có ai tin không?
Vệ sinh cá nhân xong cô cùng anh xuống phòng ăn, cô đưa mắt nhìn lên bàn ăn, các món ăn dành cho cô điều là những món ăn tốt cho người mang thai. Tôn Khiết dìu cô lại bàn, giúp cô kéo ghế, Ân Ân mỉm cười ngồi xuống sau đó anh mới kéo ghế của mình rồi ngồi cạnh cô.
Cả buổi ăn anh đều gắp cho cô, quả thật kể từ khi mang thai cô ăn rất nhiều nhưng cũng vì điều đó mà anh an tâm hơn.
Khoảng 10 giờ sáng
Ân Ân cùng anh bước xuống phòng khách. Anh dìu cô đến chiếc xe Brabus đã đỗ sẵn trước cửa, anh mở cửa ở ghế phụ giúp cô, Ân Ân nhìn anh rồi bước vào trong. Anh đóng cửa lại rồi trở về ghế lái của mình. Hôm nay chỉ có anh và cô, còn Lăng Vũ thì đã giúp anh xử lí một vài chuyện ở Tổng cục.
Tôn Khiết khởi động xe, chiếc xe từ từ lăn bánh chậm rãi rời khỏi biệt thự Khiết Ân. Anh lái xe với tốc độ rất chậm để tránh cô phải khó chịu. Ân Ân vui vẻ nhìn về phía trước, đối diện với con đường có dòng xe tấp nập.
VietWriter
Hôm nay cô rất vui vì chính ngày hôm nay cô sẽ được thấy hình hài bé nhỏ của tiểu bảo bởi bác sĩ nói khi thai nhi được 4 tháng thì cũng là lúc thai nhi hoàn toàn có đủ các chi và đã thành một con người bé nhỏ.
Ân Ân đưa tay xoa nhẹ bụng mình, không lâu nữa tiểu bảo của hai người sẽ được ra đời rồi cô và anh sẽ nuôi dạy nó khôn lớn. Ân Ân khẽ cười.
Chiếc xe chậm rãi chạy trên đường rồi cũng nhanh chóng đến trước cửa bệnh viện. Tôn Khiết nhanh chóng bước xuống mở cửa xe cho cô, anh cùng cô bước vào mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào hai người. Bởi họ quả thật rất xứng đôi, một người thì trai tài, một người thì gái sắc khi đi cạnh nhau thì tạo nên một cặp đôi hoàn hảo nhìn vào ai cũng đều thấy ganh tị.
Hai người chậm rãi bước thẳng đến phòng khám thai, nữ bác sĩ thấy hai người thì mỉm cười chào đón. Một lúc sau, hình ảnh một đứa bé hiện hữu trên màn hình tivi. Anh chăm chú nhìn vào nó, cảm xúc lúc này trên gương mặt của anh thật khó tả, hạnh phúc hay vui buồn không ai biết được duy chỉ có Ân Ân, cô không cần nhìn chỉ cần cảm nhận cũng biết anh vui đến cỡ nào.
Cô cũng vậy, mang trong người một đứa trẻ được tạo nên từ tình yêu, hạnh phúc, vui buồn và cả sự bá đạo lạnh lùng của anh nữa thì niềm vui của cô lớn đến bội phần.
Buổi khám thai cũng nhanh chóng kết thúc, anh cùng cô bước ra ngoài trên tay cô còn cầm một tấm ảnh nhỏ có lẽ là hình của tiểu bảo trong bụng cô. Bác sĩ nói không thể cho hai người biết được giới tính của tiểu bảo có lẽ là vì hiện nay có rất nhiều ca phá thai vì giới tính của em bé tăng cao và cũng là do tín trọng nam khinh nữ của nhiều người nên giới tính của em bé các bác sĩ đều không nói ra cho đến khi đứa bé được sinh ra đời.
Tôn Khiết và cô bắt đầu đi dạo quanh con phố nhỏ và cô cũng muốn mua một ít thức ăn mà cô thích nữa. Con phố tấp nập người qua kẻ lại, tiếng nói cười ở khắp mọi nơi. Nó không ồn ào mà là nhộn nhịp.
Anh nhìn cô nhưng đôi mắt cô cứ chăm chú nhìn vào chiếc bánh ngọt ở cách đó không xa chắc cơn thèm ăn của cô lại đến rồi, anh nhẹ giọng cất tiếng hỏi cô.
" Em muốn ăn sao "
Cô không nói gì mà gật đầu lia lịa, anh bất lực thở dài rồi nói.
" Em ở đây đi anh sang mua giúp em. "
" Yêu anh nhất "
Cô vui vẻ nói, anh nghe vậy liền véo má cô một cái rồi rời đi, đôi chân từng bước từng bước đi về phía tiệm bánh ngọt. Cô nhìn theo bóng dáng anh thì khẽ cười, anh thật chiều chuộng cô.
Bỗng một bàn tay nào đó với lực rất mạnh đẩy vào lưng cô, Ân Ân bất giác mất thăng bằng mà ngã về phía trước đúng lúc một chiếc xe từ đâu lao đến với tốc độ rất nhanh về phía cô.
" RẦM.... "
Thân ảnh nhỏ bé của cô bay lên như một thiên thần rồi lại va vào cửa kính phía trước của xe, cơ thể cô cứ như vậy mà lăn xuống mặt đường.
" A.....người gặp tai nan là thai phụ." Một người hét lên.
"Mau gọi cấp cứu,thai phụ xảy ra tai nạn rồi "
Một người gấp gáp nói.
....
Vì mọi thứ diễn ra quá nhanh cô chỉ còn cánh là ôm chặt bụng mình để bảo vệ con có lẽ vì phản xạ của một người mẹ chăng?
Nhưng bảo vệ thì có ít gì đâu, cô nằm thoi thóp trên mặt đường lạnh lẽo máu từ hạ thân và trán cô cứ thế mà tuông ra nhuộm đỏ cả một mặt đường.
Toàn thân cô giờ đây chỉ có máu hoàn máu, mùi máu tanh xông thẳng vào mũi cô, cái mùi mà cô ghét nhất bởi nó thật đáng sợ.
" K.....hiế.....t.. C......c...ứ....u...cứu....con.."
Gọng nói yếu ớt được phát ra từ miệng cô bởi cô đã cảm nhận được tiểu bảo....tiểu bảo đang rời xa cô.....rời xa cô khi nó vẫn còn trong bụng mẹ. Máu chảy ra ngày một nhiều thấm ướt cả tấm hình trên tay cô.
" Triển Nhi, Ngọc Nhi đừng bỏ mẹ, mẹ biết con là một đứa trẻ ngoan nên con đừng bỏ mẹ, ba con rất thương con, ai cũng rất thương con, con không được đi "
Đôi mắt vô hồn nhìn lên bầu trời cao trong xanh kia, hình ảnh một đứa bé đang vẫy tay chào cô rồi từ từ biến mất. Khi đó cũng là lúc đôi mắt long lanh của cô từ từ khép lại, cô nằm bất động trên vũng máu đỏ tươi.
Còn anh khi nghe tiếng la hét thì vội vàng chạy ra, cảnh tượng trước mắt làm anh sững sờ. Anh chạy thật nhanh về phía cô, anh quỳ xuống đỡ cô dậy, giọng nói run run vang lên.
" Ân.... Ân, em tỉnh lại....tỉnh lại....nhìn anh đi....đừng ngủ mà ".
Anh ôm thân thể đầy máu của cô vào lòng ra sức gọi nhưng đổi lại là gì chỉ là sự im lặng đến đáng sợ.
" Tách....tách..."
Một giọt, hai giọt nước mắt của anh chảy xuống gương mặt cô. Tim anh dường như đang có hàng ngàn hàng vạn mũi dao đâm xuyên qua. Anh đã khóc, lần thứ hai anh khóc vì cô và cả sinh linh bé nhỏ trong bụng cô đang từ từ biến mất.
" Ân....Ân.....em mở mắt đi.....nếu không.....nếu không.....anh sẽ nói với mẹ vợ...là em ức hiếp anh.....em mau tỉnh lại đi. "
Một giấc mộng đẹp, một tương lai hạnh phúc cùng với Tôn Khiết và các con của hai người, những tiếng gọi mama, baba của đứa trẻ vừa tập nói. Ân Ân vui vẻ đắm chìm vào giấc mộng đẹp ấy.
Bỗng cô cảm nhận được bên cạnh mình không có hơi ấm của anh như bao ngày khác liền quơ tay dò tìm chỗ chiếc gối bên cạnh với đôi mắt vẫn đang nhắm nghiền, một lúc sau chợt đôi mắt long lanh của cô mở ra vì không tìm thấy anh mà chỉ là một khoảng trống.
Cô nheo mắt rồi nhìn khắp phòng vẫn không thấy bóng dáng anh đâu. Ân Ân từ từ ngồi dậy, bỗng nhiên cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, bóng dáng cao lớn của Tôn Khiết bước vào.
Cô đưa mắt chăm chú nhìn anh, Tôn Khiết thấy cô đã dậy liền nhếch môi cười nhẹ vì nhìn cô giống như một chú mèo con vậy rất đáng yêu. Anh đi về phía cô, giọng nói nhẹ nhàng của anh vang lên.
" Em thức rồi sao, mau vào rửa mặt đi rồi xuống ăn sáng "
Ân Ân nghe vậy liền gật nhẹ đầu đưa tay vén tấm chăn ra khỏi người mình rồi từ từ bước xuống giường, bàn tay to lớn của anh vội dìu cô đứng dậy đi vào phòng tắm. Những hành động của anh rất nhẹ nhàng và ôn nhu nếu nói anh là cảnh sát liệu có ai tin không?
Vệ sinh cá nhân xong cô cùng anh xuống phòng ăn, cô đưa mắt nhìn lên bàn ăn, các món ăn dành cho cô điều là những món ăn tốt cho người mang thai. Tôn Khiết dìu cô lại bàn, giúp cô kéo ghế, Ân Ân mỉm cười ngồi xuống sau đó anh mới kéo ghế của mình rồi ngồi cạnh cô.
Cả buổi ăn anh đều gắp cho cô, quả thật kể từ khi mang thai cô ăn rất nhiều nhưng cũng vì điều đó mà anh an tâm hơn.
Khoảng 10 giờ sáng
Ân Ân cùng anh bước xuống phòng khách. Anh dìu cô đến chiếc xe Brabus đã đỗ sẵn trước cửa, anh mở cửa ở ghế phụ giúp cô, Ân Ân nhìn anh rồi bước vào trong. Anh đóng cửa lại rồi trở về ghế lái của mình. Hôm nay chỉ có anh và cô, còn Lăng Vũ thì đã giúp anh xử lí một vài chuyện ở Tổng cục.
Tôn Khiết khởi động xe, chiếc xe từ từ lăn bánh chậm rãi rời khỏi biệt thự Khiết Ân. Anh lái xe với tốc độ rất chậm để tránh cô phải khó chịu. Ân Ân vui vẻ nhìn về phía trước, đối diện với con đường có dòng xe tấp nập.
VietWriter
Hôm nay cô rất vui vì chính ngày hôm nay cô sẽ được thấy hình hài bé nhỏ của tiểu bảo bởi bác sĩ nói khi thai nhi được 4 tháng thì cũng là lúc thai nhi hoàn toàn có đủ các chi và đã thành một con người bé nhỏ.
Ân Ân đưa tay xoa nhẹ bụng mình, không lâu nữa tiểu bảo của hai người sẽ được ra đời rồi cô và anh sẽ nuôi dạy nó khôn lớn. Ân Ân khẽ cười.
Chiếc xe chậm rãi chạy trên đường rồi cũng nhanh chóng đến trước cửa bệnh viện. Tôn Khiết nhanh chóng bước xuống mở cửa xe cho cô, anh cùng cô bước vào mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào hai người. Bởi họ quả thật rất xứng đôi, một người thì trai tài, một người thì gái sắc khi đi cạnh nhau thì tạo nên một cặp đôi hoàn hảo nhìn vào ai cũng đều thấy ganh tị.
Hai người chậm rãi bước thẳng đến phòng khám thai, nữ bác sĩ thấy hai người thì mỉm cười chào đón. Một lúc sau, hình ảnh một đứa bé hiện hữu trên màn hình tivi. Anh chăm chú nhìn vào nó, cảm xúc lúc này trên gương mặt của anh thật khó tả, hạnh phúc hay vui buồn không ai biết được duy chỉ có Ân Ân, cô không cần nhìn chỉ cần cảm nhận cũng biết anh vui đến cỡ nào.
Cô cũng vậy, mang trong người một đứa trẻ được tạo nên từ tình yêu, hạnh phúc, vui buồn và cả sự bá đạo lạnh lùng của anh nữa thì niềm vui của cô lớn đến bội phần.
Buổi khám thai cũng nhanh chóng kết thúc, anh cùng cô bước ra ngoài trên tay cô còn cầm một tấm ảnh nhỏ có lẽ là hình của tiểu bảo trong bụng cô. Bác sĩ nói không thể cho hai người biết được giới tính của tiểu bảo có lẽ là vì hiện nay có rất nhiều ca phá thai vì giới tính của em bé tăng cao và cũng là do tín trọng nam khinh nữ của nhiều người nên giới tính của em bé các bác sĩ đều không nói ra cho đến khi đứa bé được sinh ra đời.
Tôn Khiết và cô bắt đầu đi dạo quanh con phố nhỏ và cô cũng muốn mua một ít thức ăn mà cô thích nữa. Con phố tấp nập người qua kẻ lại, tiếng nói cười ở khắp mọi nơi. Nó không ồn ào mà là nhộn nhịp.
Anh nhìn cô nhưng đôi mắt cô cứ chăm chú nhìn vào chiếc bánh ngọt ở cách đó không xa chắc cơn thèm ăn của cô lại đến rồi, anh nhẹ giọng cất tiếng hỏi cô.
" Em muốn ăn sao "
Cô không nói gì mà gật đầu lia lịa, anh bất lực thở dài rồi nói.
" Em ở đây đi anh sang mua giúp em. "
" Yêu anh nhất "
Cô vui vẻ nói, anh nghe vậy liền véo má cô một cái rồi rời đi, đôi chân từng bước từng bước đi về phía tiệm bánh ngọt. Cô nhìn theo bóng dáng anh thì khẽ cười, anh thật chiều chuộng cô.
Bỗng một bàn tay nào đó với lực rất mạnh đẩy vào lưng cô, Ân Ân bất giác mất thăng bằng mà ngã về phía trước đúng lúc một chiếc xe từ đâu lao đến với tốc độ rất nhanh về phía cô.
" RẦM.... "
Thân ảnh nhỏ bé của cô bay lên như một thiên thần rồi lại va vào cửa kính phía trước của xe, cơ thể cô cứ như vậy mà lăn xuống mặt đường.
" A.....người gặp tai nan là thai phụ." Một người hét lên.
"Mau gọi cấp cứu,thai phụ xảy ra tai nạn rồi "
Một người gấp gáp nói.
....
Vì mọi thứ diễn ra quá nhanh cô chỉ còn cánh là ôm chặt bụng mình để bảo vệ con có lẽ vì phản xạ của một người mẹ chăng?
Nhưng bảo vệ thì có ít gì đâu, cô nằm thoi thóp trên mặt đường lạnh lẽo máu từ hạ thân và trán cô cứ thế mà tuông ra nhuộm đỏ cả một mặt đường.
Toàn thân cô giờ đây chỉ có máu hoàn máu, mùi máu tanh xông thẳng vào mũi cô, cái mùi mà cô ghét nhất bởi nó thật đáng sợ.
" K.....hiế.....t.. C......c...ứ....u...cứu....con.."
Gọng nói yếu ớt được phát ra từ miệng cô bởi cô đã cảm nhận được tiểu bảo....tiểu bảo đang rời xa cô.....rời xa cô khi nó vẫn còn trong bụng mẹ. Máu chảy ra ngày một nhiều thấm ướt cả tấm hình trên tay cô.
" Triển Nhi, Ngọc Nhi đừng bỏ mẹ, mẹ biết con là một đứa trẻ ngoan nên con đừng bỏ mẹ, ba con rất thương con, ai cũng rất thương con, con không được đi "
Đôi mắt vô hồn nhìn lên bầu trời cao trong xanh kia, hình ảnh một đứa bé đang vẫy tay chào cô rồi từ từ biến mất. Khi đó cũng là lúc đôi mắt long lanh của cô từ từ khép lại, cô nằm bất động trên vũng máu đỏ tươi.
Còn anh khi nghe tiếng la hét thì vội vàng chạy ra, cảnh tượng trước mắt làm anh sững sờ. Anh chạy thật nhanh về phía cô, anh quỳ xuống đỡ cô dậy, giọng nói run run vang lên.
" Ân.... Ân, em tỉnh lại....tỉnh lại....nhìn anh đi....đừng ngủ mà ".
Anh ôm thân thể đầy máu của cô vào lòng ra sức gọi nhưng đổi lại là gì chỉ là sự im lặng đến đáng sợ.
" Tách....tách..."
Một giọt, hai giọt nước mắt của anh chảy xuống gương mặt cô. Tim anh dường như đang có hàng ngàn hàng vạn mũi dao đâm xuyên qua. Anh đã khóc, lần thứ hai anh khóc vì cô và cả sinh linh bé nhỏ trong bụng cô đang từ từ biến mất.
" Ân....Ân.....em mở mắt đi.....nếu không.....nếu không.....anh sẽ nói với mẹ vợ...là em ức hiếp anh.....em mau tỉnh lại đi. "
Bình luận facebook