Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1030
Chương 1030: Cô ta không thể đoán được tâm tư của anh
Tuy nhiên, cái tát mà Tân Sơ Hạ nghĩ đến lại không hề rơi xuống.
Tống Vân Thùy giơ tay lên, nhưng cô ta lại từ từ năm lại giữa không trung và đặt xuống.
Đôi môi đỏ mọng khế run lên, cô ta tức giận nhìn chằm chằm vào Tân Sơ Hạ. Trong ánh mắt ấy hiện lên một nỗi buồn bã, cô ấy lạnh lùng nói: “Tân Sơ Hạ, tôi hy vọng cô đừng làm tổn thương đến Phó Diệc Phàm” “Tự nhiên tôi lại làm tổn thương anh ta làm cái gì chứ? Anh ta không hãm hại tôi là may rồi” Tân Sơ Hạ thấy Tống Vân Thùy không ra tay thì sợ hãi đặt túi hồ sơ xuống và nói với vẻ mặt khinh thường.
“Mong cô nói lời phải giữ lấy lời” Tống Vân Thùy hít một hơi thật sâu, ráng nén nỗi đau trong lòng rồi xoay người rời đi.
Thực ra vào sáng nay, ông cố của Phó Diệc Phàm là Phó Hoằng Khôn đã bất ngờ gọi điện cho cô ta và nói với cô ta rằng ông ấy hy vọng Tống Vân Thùy có thể đồng ý kết hôn với Phó Diệc Phàm và ông ấy còn muốn cô ta vun đắp mối quan hệ với Phó Diệc Phàm ở trong công ty.
Phó Hoằng Khôn thuyết phục cô ta qua điện thoại rất lâu, cô ta không đồng ý nhưng lần này cô ta không từ chối yêu cầu của Phó Hoằng Khôn nữa.
Nhưng mà trước đây, Tống Vân Thùy đã nói với Phó Diệc Phàm rằng Tân Sơ Hạ muốn tiếp cận anh là để trả thù cô ta.
Nhưng còn Phó Diệc Phàm thì sao chứ?
Không những Phó Diệc Phàm không tin Tống Vân Thùy mà trong lúc cô ta dự định nghe theo Phó Hoäng Khôn bỏ đi tính kiêu ngạo của mình để cùng anh vun đắp tình cảm thì anh lại tuyển Tân Sơ Hạ vào công ty làm ở văn phòng tổng giám đốc nữa chứ.
Có phải Phó Diệc Phàm đang gián tiếp nói với cô ta rằng anh muốn vun đắp mối quan hệ với Tân Sơ Hạ không?
Hay là anh muốn ra oai với cô ta, để cô ta thấy khó mà rút lui khỏi cuộc cuộc hôn nhân của hai nhà Phó Tống?
Tống Vân Thùy không thể hiểu được suy nghĩ của Phó Diệc Phàm và thậm chí cô ta không thể hiểu được người đàn ông Phó Diệc Phàm này nữa.
Tân Sơ Hạ định thần lại, cô nhìn theo bóng dáng của Tống Vân Thùy đang tức giận rời đi thì trong lòng bỗng dâng lên cảm giác kỳ quái.
Hôm nay Tống Vân Thùy thật kỳ lạ, tại sao cô ta lại nói với cô rằng không được làm tổn thương Phó Diệc Phàm chứ?
Tuy nhiên, vừa rồi rõ ràng cô đã khiến Tống Vân Thùy vô cùng tức giận, nhưng trong lòng lại không vui chút nào.
Bởi vì, cô đã nhìn thấy trong ánh mắt của Tống Vân Thùy có một nỗi buồn mà trước đây cô chưa từng thấy bao giờ.
Đúng vậy, thứ mà Tống Vân Thùy che giấu dưới sự tức giận của cô ta chính là một nỗi u buồn.
Tân Sơ Hạ nhìn theo bóng dáng của Tống Vân Thùy rời đi mà không hiểu sao cô lại cảm thấy có một nỗi buồn man mác.
Bởi vì cô cũng không thể hiểu được Tống Vân Thùy.
Thôi bỏ đi, không nghĩ nữa.
Tân Sơ Hạ lấy lại tinh thần và quyết định không nghĩ tới chuyện của Tống Vân Thùy nữa mà tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Dù sao thì cô phải dịch một đống tài liệu lớn như vậy nên cô lo lắng rằng sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ này trong vòng một tuần.
Bên kia.
Khi Tống Vân Thùy bước vào phòng họp thì cuộc họp vừa mới bắt đầu.
Người chủ trì cuộc họp nhìn thấy Tống Vân Thùy đi vào thì anh ta liền ngừng nói.
Hầu như tất cả những người có mặt trong phòng họp đều hướng mắt về phía Tống Vân Thùy.
Phó Diệc Phàm đang ngồi trên ghế dành cho người chủ trì. Lúc đầu anh đang đọc tài liệu cần giải quyết trong cuộc họp, thấy bên tai không có một tiếng động thì vừa ngước mắt lên đã vô tình bắt gặp ánh mắt của Tống Vân Thùy.
Tống Vân Thùy liếc nhìn Phó Diệc Phàm rồi sau đó nhìn qua chỗ khác và thong thả ngồi xuống chỗ ngồi.
Không ai dám bắt bẻ về việc cô ta đến muộn cả.
Dù sao thì có ông chủ ở đây, ông chủ không lên tiếng thì bọn họ lại càng không có tư cách để lên tiếng.
Quả nhiên, Phó Diệc Phàm không nói gì vê Tống Vân Thùy mà chỉ thản nhiên ra lệnh cho người chủ trì cuộc họp: “Tiếp tục cuộc họp đi” “Vâng” Người chủ trì cuộc họp gật đầu, sau đó tiếp tục nói về nội dung cuộc họp.
Trong cuộc họp, thoại di động của Tống Vân Thùy rung lên. Cô ta mặc kệ nhưng người nữ cơ trưởng ngồi bên cạnh khẽ kéo vạt áo của cô ta dưới gầm bàn, ra hiệu cho cô ta xem điện thoại.
Tuy nhiên, cái tát mà Tân Sơ Hạ nghĩ đến lại không hề rơi xuống.
Tống Vân Thùy giơ tay lên, nhưng cô ta lại từ từ năm lại giữa không trung và đặt xuống.
Đôi môi đỏ mọng khế run lên, cô ta tức giận nhìn chằm chằm vào Tân Sơ Hạ. Trong ánh mắt ấy hiện lên một nỗi buồn bã, cô ấy lạnh lùng nói: “Tân Sơ Hạ, tôi hy vọng cô đừng làm tổn thương đến Phó Diệc Phàm” “Tự nhiên tôi lại làm tổn thương anh ta làm cái gì chứ? Anh ta không hãm hại tôi là may rồi” Tân Sơ Hạ thấy Tống Vân Thùy không ra tay thì sợ hãi đặt túi hồ sơ xuống và nói với vẻ mặt khinh thường.
“Mong cô nói lời phải giữ lấy lời” Tống Vân Thùy hít một hơi thật sâu, ráng nén nỗi đau trong lòng rồi xoay người rời đi.
Thực ra vào sáng nay, ông cố của Phó Diệc Phàm là Phó Hoằng Khôn đã bất ngờ gọi điện cho cô ta và nói với cô ta rằng ông ấy hy vọng Tống Vân Thùy có thể đồng ý kết hôn với Phó Diệc Phàm và ông ấy còn muốn cô ta vun đắp mối quan hệ với Phó Diệc Phàm ở trong công ty.
Phó Hoằng Khôn thuyết phục cô ta qua điện thoại rất lâu, cô ta không đồng ý nhưng lần này cô ta không từ chối yêu cầu của Phó Hoằng Khôn nữa.
Nhưng mà trước đây, Tống Vân Thùy đã nói với Phó Diệc Phàm rằng Tân Sơ Hạ muốn tiếp cận anh là để trả thù cô ta.
Nhưng còn Phó Diệc Phàm thì sao chứ?
Không những Phó Diệc Phàm không tin Tống Vân Thùy mà trong lúc cô ta dự định nghe theo Phó Hoäng Khôn bỏ đi tính kiêu ngạo của mình để cùng anh vun đắp tình cảm thì anh lại tuyển Tân Sơ Hạ vào công ty làm ở văn phòng tổng giám đốc nữa chứ.
Có phải Phó Diệc Phàm đang gián tiếp nói với cô ta rằng anh muốn vun đắp mối quan hệ với Tân Sơ Hạ không?
Hay là anh muốn ra oai với cô ta, để cô ta thấy khó mà rút lui khỏi cuộc cuộc hôn nhân của hai nhà Phó Tống?
Tống Vân Thùy không thể hiểu được suy nghĩ của Phó Diệc Phàm và thậm chí cô ta không thể hiểu được người đàn ông Phó Diệc Phàm này nữa.
Tân Sơ Hạ định thần lại, cô nhìn theo bóng dáng của Tống Vân Thùy đang tức giận rời đi thì trong lòng bỗng dâng lên cảm giác kỳ quái.
Hôm nay Tống Vân Thùy thật kỳ lạ, tại sao cô ta lại nói với cô rằng không được làm tổn thương Phó Diệc Phàm chứ?
Tuy nhiên, vừa rồi rõ ràng cô đã khiến Tống Vân Thùy vô cùng tức giận, nhưng trong lòng lại không vui chút nào.
Bởi vì, cô đã nhìn thấy trong ánh mắt của Tống Vân Thùy có một nỗi buồn mà trước đây cô chưa từng thấy bao giờ.
Đúng vậy, thứ mà Tống Vân Thùy che giấu dưới sự tức giận của cô ta chính là một nỗi u buồn.
Tân Sơ Hạ nhìn theo bóng dáng của Tống Vân Thùy rời đi mà không hiểu sao cô lại cảm thấy có một nỗi buồn man mác.
Bởi vì cô cũng không thể hiểu được Tống Vân Thùy.
Thôi bỏ đi, không nghĩ nữa.
Tân Sơ Hạ lấy lại tinh thần và quyết định không nghĩ tới chuyện của Tống Vân Thùy nữa mà tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Dù sao thì cô phải dịch một đống tài liệu lớn như vậy nên cô lo lắng rằng sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ này trong vòng một tuần.
Bên kia.
Khi Tống Vân Thùy bước vào phòng họp thì cuộc họp vừa mới bắt đầu.
Người chủ trì cuộc họp nhìn thấy Tống Vân Thùy đi vào thì anh ta liền ngừng nói.
Hầu như tất cả những người có mặt trong phòng họp đều hướng mắt về phía Tống Vân Thùy.
Phó Diệc Phàm đang ngồi trên ghế dành cho người chủ trì. Lúc đầu anh đang đọc tài liệu cần giải quyết trong cuộc họp, thấy bên tai không có một tiếng động thì vừa ngước mắt lên đã vô tình bắt gặp ánh mắt của Tống Vân Thùy.
Tống Vân Thùy liếc nhìn Phó Diệc Phàm rồi sau đó nhìn qua chỗ khác và thong thả ngồi xuống chỗ ngồi.
Không ai dám bắt bẻ về việc cô ta đến muộn cả.
Dù sao thì có ông chủ ở đây, ông chủ không lên tiếng thì bọn họ lại càng không có tư cách để lên tiếng.
Quả nhiên, Phó Diệc Phàm không nói gì vê Tống Vân Thùy mà chỉ thản nhiên ra lệnh cho người chủ trì cuộc họp: “Tiếp tục cuộc họp đi” “Vâng” Người chủ trì cuộc họp gật đầu, sau đó tiếp tục nói về nội dung cuộc họp.
Trong cuộc họp, thoại di động của Tống Vân Thùy rung lên. Cô ta mặc kệ nhưng người nữ cơ trưởng ngồi bên cạnh khẽ kéo vạt áo của cô ta dưới gầm bàn, ra hiệu cho cô ta xem điện thoại.
Bình luận facebook