Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1042
Chương 1042: Tại sao anh phải làm
“Tôi biết, Viêm Ái Linh đang ở với cô” Phó Diệc Phàm nói băng giọng chắc chắn.
Đối mặt với câu hỏi của người đàn ông này, Tân Sơ Hạ chỉ có thể trợn mắt nói dối mà không chịu thừa nhận: “Không có nha. Điện hạ không ở bên cạnh tôi. Bởi vì tôi đau bụng. Đúng, tôi đau bụng đó. Anh nên mua thuốc đến cho tôi mới đúng chứ?” “Nói với Viêm Ái Linh là tôi có thể đoán được cô ấy đang nghĩ gì, nhưng tôi sẽ không giúp cô ấy. Tôi chỉ có thể bảo vệ sự an toàn của cô ấy ở đất nước của chúng ta” Phó Diệc Phàm không muốn vòng vo với Tân Sơ Hạ và đi thẳng vào vấn đề.
Viêm Ái Linh ngồi ở một bên chỉ nghe được một nửa lời nói của Phó Diệc Phàm nên cô ấy đưa tay ra giật điện thoại di động của Tân Sơ Hạ.
“Phó Diệc Phàm, tôi cầu xin anh gặp tôi một lần được không?” Viêm Ái Linh nghiêm nghị nói.
Tân Sơ Hạ nhìn Viêm Ái Linh và im lặng ngậm miệng.
Qua ống nghe, chỉ truyền đến giọng nói rất rõ ràng bằng tiếng Viêm Phù của Phó Diệc Phàm: “Tôi sẽ không giúp cô đâu. Cô hãy bảo Tân Sơ Hạ đến làm việc đi. Cô ta vẫn còn nhiều việc phải làm lắm” “Tôi…” Khi Viêm Ái Linh định nói gì đó thì Phó Diệc Phàm đã cúp điện thoại rồi.
Tân Sơ Hạ nhìn thấy Viêm Ái Linh nhíu mày nắm chặt điện thoại như là tức giận lại vừa đau lòng nên vội vàng an ủi: “Điện hạ, hay là chúng ta nghĩ cách khác đi” “Tại sao cô lại thân thiết với Phó Diệc Phàm như vậy?” Bỗng nhiên Viêm Ái Linh nghiêm mặt hỏi.
Vì vậy, Tân Sơ Hạ đã kể cho Viêm Ái Linh về chân tướng của sự việc giữa cô và Phó Diệc Phàm.
Sau khi Viêm Ái Linh nghe xong thì một tia sáng sắc bén lóe lên trong đôi mắt to tròn như chuông đồng của cô ấy: “Cô nói Phó Diệc Phàm và cô đã thực hiện một cuộc giao dịch sao?” úng”” Tân Sơ Hạ gật đầu, uất nghẹn nói: “Tôi còn nợ anh ấy hơn cả đống tiền” “Tôi biết cách làm thế nào để thương lượng với anh ấy rồi” Viêm Ái Linh nói xong liền đứng dậy rời đi.
Tân Sơ Hạ vội hỏi: “Điện hạ, cô đi đâu vậy?” “Chuyện của tôi cô không cần nhúng tay vào, nếu không sẽ bị liên lụy đó. Nếu tôi có bất cứ việc gì cần thì tôi sẽ liên lạc với cô bất cứ lúc.
nào” Viêm Ái Linh tiếp tục.
Tân Sơ Hạ gật đầu trả lời: “Vì điện hạ, tôi sẽ mở điện thoại hai bốn giờ mỗi ngày”
“Cảm ơn cô, Sơ Hạ” Viêm Ái Linh vui mừng mỉm cười, sau đó một mình rời đi.
Bên kia, tại văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn Vân Hàng.
Phó Diệc Phàm đã kí vào đơn thôi việc của một số nhân viên tự nguyện từ chức. Khi Tống Vân Thùy biết được chuyện này thì cô ta cảm thấy rất khó hiểu, thậm chí một số đồng nghiệp thân cận của cô ta cũng bắt đầu thuyết phục cô ta hãy từ chức.
Hôm nay là ngày nghỉ phép của Tống Vân Thùy nhưng cô ta vẫn đến công ty và lên tầng cao nhất để tìm Phó Diệc Phàm.
Cô ta đã nghĩ rằng Tân Sơ Hạ cũng sẽ ở trong văn phòng nhưng hiện tại chỉ có Phó Diệc Phàm là người duy nhất trong đó.
Cô ta đứng bên cửa kính gõ vào ô cửa.
Phó Diệc Phàm không ngẩng đầu lên mà chỉ trả lời: “Mời vào” Tống Vân Thùy vừa bước tới đã thấy Phó Diệc Phàm đang xem xét đơn giới thiệu của quản lý cấp cao.
Trong đơn giới thiệu, cô ta thấy bốn chữ “không quân xuất ngũ” trên tài liệu cá nhân của mấy nhân viên.
“Đưa đơn từ chức cho tôi. Sau khi tôi ký vào thì cô có thể đến phòng tài chính để giải quyết số tiền lương còn lại” Phó Diệc Phàm nghĩ là một nhân viên cũ khác chủ động đề nghị từ chức, vì vậy anh cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ đưa tay về phía Tống Vân Thùy và vẫn cúi đầu nhìn vào đống tài liệu trong tay.
Tống Vân Thùy chỉ nhìn lướt qua thông tin và dòng chữ “không quân xuất ngũ” trong đống tài liệu thì liền hiểu được mục đích của Phó Diệc Phàm, nhưng cô ta không thể giải thích được mà hỏi: “Tại sao anh lại cố tình làm vậy? Chẳng lẽ những nhân viên có kinh nghiệm lâu năm này lại không bằng với những đồng đội đã xuất ngũ của anh hay sao?”
“Tôi biết, Viêm Ái Linh đang ở với cô” Phó Diệc Phàm nói băng giọng chắc chắn.
Đối mặt với câu hỏi của người đàn ông này, Tân Sơ Hạ chỉ có thể trợn mắt nói dối mà không chịu thừa nhận: “Không có nha. Điện hạ không ở bên cạnh tôi. Bởi vì tôi đau bụng. Đúng, tôi đau bụng đó. Anh nên mua thuốc đến cho tôi mới đúng chứ?” “Nói với Viêm Ái Linh là tôi có thể đoán được cô ấy đang nghĩ gì, nhưng tôi sẽ không giúp cô ấy. Tôi chỉ có thể bảo vệ sự an toàn của cô ấy ở đất nước của chúng ta” Phó Diệc Phàm không muốn vòng vo với Tân Sơ Hạ và đi thẳng vào vấn đề.
Viêm Ái Linh ngồi ở một bên chỉ nghe được một nửa lời nói của Phó Diệc Phàm nên cô ấy đưa tay ra giật điện thoại di động của Tân Sơ Hạ.
“Phó Diệc Phàm, tôi cầu xin anh gặp tôi một lần được không?” Viêm Ái Linh nghiêm nghị nói.
Tân Sơ Hạ nhìn Viêm Ái Linh và im lặng ngậm miệng.
Qua ống nghe, chỉ truyền đến giọng nói rất rõ ràng bằng tiếng Viêm Phù của Phó Diệc Phàm: “Tôi sẽ không giúp cô đâu. Cô hãy bảo Tân Sơ Hạ đến làm việc đi. Cô ta vẫn còn nhiều việc phải làm lắm” “Tôi…” Khi Viêm Ái Linh định nói gì đó thì Phó Diệc Phàm đã cúp điện thoại rồi.
Tân Sơ Hạ nhìn thấy Viêm Ái Linh nhíu mày nắm chặt điện thoại như là tức giận lại vừa đau lòng nên vội vàng an ủi: “Điện hạ, hay là chúng ta nghĩ cách khác đi” “Tại sao cô lại thân thiết với Phó Diệc Phàm như vậy?” Bỗng nhiên Viêm Ái Linh nghiêm mặt hỏi.
Vì vậy, Tân Sơ Hạ đã kể cho Viêm Ái Linh về chân tướng của sự việc giữa cô và Phó Diệc Phàm.
Sau khi Viêm Ái Linh nghe xong thì một tia sáng sắc bén lóe lên trong đôi mắt to tròn như chuông đồng của cô ấy: “Cô nói Phó Diệc Phàm và cô đã thực hiện một cuộc giao dịch sao?” úng”” Tân Sơ Hạ gật đầu, uất nghẹn nói: “Tôi còn nợ anh ấy hơn cả đống tiền” “Tôi biết cách làm thế nào để thương lượng với anh ấy rồi” Viêm Ái Linh nói xong liền đứng dậy rời đi.
Tân Sơ Hạ vội hỏi: “Điện hạ, cô đi đâu vậy?” “Chuyện của tôi cô không cần nhúng tay vào, nếu không sẽ bị liên lụy đó. Nếu tôi có bất cứ việc gì cần thì tôi sẽ liên lạc với cô bất cứ lúc.
nào” Viêm Ái Linh tiếp tục.
Tân Sơ Hạ gật đầu trả lời: “Vì điện hạ, tôi sẽ mở điện thoại hai bốn giờ mỗi ngày”
“Cảm ơn cô, Sơ Hạ” Viêm Ái Linh vui mừng mỉm cười, sau đó một mình rời đi.
Bên kia, tại văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn Vân Hàng.
Phó Diệc Phàm đã kí vào đơn thôi việc của một số nhân viên tự nguyện từ chức. Khi Tống Vân Thùy biết được chuyện này thì cô ta cảm thấy rất khó hiểu, thậm chí một số đồng nghiệp thân cận của cô ta cũng bắt đầu thuyết phục cô ta hãy từ chức.
Hôm nay là ngày nghỉ phép của Tống Vân Thùy nhưng cô ta vẫn đến công ty và lên tầng cao nhất để tìm Phó Diệc Phàm.
Cô ta đã nghĩ rằng Tân Sơ Hạ cũng sẽ ở trong văn phòng nhưng hiện tại chỉ có Phó Diệc Phàm là người duy nhất trong đó.
Cô ta đứng bên cửa kính gõ vào ô cửa.
Phó Diệc Phàm không ngẩng đầu lên mà chỉ trả lời: “Mời vào” Tống Vân Thùy vừa bước tới đã thấy Phó Diệc Phàm đang xem xét đơn giới thiệu của quản lý cấp cao.
Trong đơn giới thiệu, cô ta thấy bốn chữ “không quân xuất ngũ” trên tài liệu cá nhân của mấy nhân viên.
“Đưa đơn từ chức cho tôi. Sau khi tôi ký vào thì cô có thể đến phòng tài chính để giải quyết số tiền lương còn lại” Phó Diệc Phàm nghĩ là một nhân viên cũ khác chủ động đề nghị từ chức, vì vậy anh cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ đưa tay về phía Tống Vân Thùy và vẫn cúi đầu nhìn vào đống tài liệu trong tay.
Tống Vân Thùy chỉ nhìn lướt qua thông tin và dòng chữ “không quân xuất ngũ” trong đống tài liệu thì liền hiểu được mục đích của Phó Diệc Phàm, nhưng cô ta không thể giải thích được mà hỏi: “Tại sao anh lại cố tình làm vậy? Chẳng lẽ những nhân viên có kinh nghiệm lâu năm này lại không bằng với những đồng đội đã xuất ngũ của anh hay sao?”
Bình luận facebook