Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1088
Chương 1088: Nhìn rõ bộ mặt thật của cô
Lốc Xoáy vẫn ngồi im, không có bất cứ phản ứng gì trước những lời nói của Phó Hoảng Khôn.
Phó Hoằng Khôn thấy Lốc Xoáy ngồi yên không động đậy thì hiểu ra được ý đồ của Lốc Xoáy, ông cụ chau mày nhìn sang Tần Sơ Hạ và nói với giọng nặng nề: “Cô Tần, bảo Lốc Xoáy xuống xe đi!”
“Tôi?” Tần Sơ Hạ thắc mắc.
Trong khoảng thời gian cô ở cùng với Lốc Xoáy, dường như cô chưa từng ra lệnh cho Lốc Xoáy làm gì.
“Lệnh cho nó xuống xe!” Phó Hoằng Khôn lạnh lùng nói, giữa hai chân mày lấm tấm bạc thoáng lộ ra nét giận dữ.
Vì ông cụ biết chuyện mà Tần Sơ Hạ không biết.
Từ khi mới được sinh ra thì Lốc Xoáy đã được Diệc Phàm chăm sóc.
và nuôi dạy cho đến lớn, nó đã cùng với Diệc Phàm giành được rất nhiều chiến tích vẻ vang trong quân đội.
Trước đây Diệc Phàm từng dắt Lốc Xoáy về biệt thự nhà họ Phó ở cùng với ông cụ một khoảng thời gian.
Khoảng thời gian đó Lốc Xoáy nghe theo bất cứ mệnh lệnh nào mà ông cụ đưa ra, nhưng bây giờ, chỉ có một lý do duy nhất khiến nó không còn nghe theo lời ông cụ nữa.
Đó là Diệc Phàm đã ra lệnh cho Lốc Xoáy chỉ được nghe lời Tần Sơ Hạ mà thôi.
Lốc Xoáy là một chú chó trung thành, dũng mãnh, ngoan ngoãn lại còn rất hiểu tính người.
Trước đây ông cụ đã từng đề nghị với Diệc Phàm, nếu như Lốc Xoáy xuất ngũ thì hãy đưa nó về biệt thự nhà họ Phó để an hưởng tuổi già.
Chỉ là chuyện khiến ông cụ không thể nào ngờ đến đó là Diệc Phàm lại tặng Lốc Xoáy cho Tần Sơ Hạ.
Lúc này, Tần Sơ Hạ cũng nhìn thấy được sự giận dữ trong lòng Phó Hoằng Khôn.
Nhưng cô không hiểu tại sao đột nhiên ông cụ Phó lại nổi giận.
Xuất phát từ sự tôn trọng với người lớn, Tần Sơ Hạ vẫn giơ tay ra xoa đầu Lốc Xoáy rồi nói: “Lốc Xoáy, mày vào nhà đợi tao được không nào? Lát nữa tao về tao sẽ đem món bò khô mà mày thích về cho mày được không?”
“Gâu gâu..” Lốc Xoáy ngẩng đầu lên, sủa hai tiếng với Tần Sơ Hạ rồi vẫn ngồi im tại chỗ.
Tần Sơ Hạ chỉ đành ngồi xổm xuống, kiên nhẫn nói chuyện với Lốc Xoáy: “Ùm… Vậy tao sẽ mang thêm bánh quy xương về cho mày nữa nhá?”
“Gâu gâu… Gâu gâu gâu…” Đột nhiên Lốc Xoáy sủa lên không ngừng, hơn nữa nó càng sủa càng to hơn.
“Lốc Xoáy, có phải mày không được khỏe chỗ nào không?” Tần Sơ Hạ lo lắng, vừa xoa Lốc Xoáy vừa quan tâm hỏi.
Lốc Xoáy vẫn cứ sủa mãi không ngừng.
Phó Hoăng Khôn thấy ồn ào quá nên nói với giọng nặng nề: “Cả hai đều cút hết cho tôi!”
Tần Sơ Hạ ngây ra một lúc rồi ngơ ngác chỉ vào mũi mình và hỏi lại: “Ý của ông là tôi cũng xuống xe sao?”
“Còn không mau cút đi cho tôi?” Phó Hoằng Khôn chau chặt mày.
Ông cụ vừa dứt lời thì Lốc Xoáy lập tức không sủa nữa.
Tần Sơ Hạ thấy vậy thì liền hiểu ý, nắm lấy dây đeo cổ của Lốc Xoáy, cùng Lốc Xoáy xuống xe.
Bọn họ vừa xuống xe thì cửa xe liền được đóng lại một cái “cạch”, chiếc xe được lái đi xa.
Tần Sơ Hạ ngơ ngác nhìn theo chiếc xe dần khuất bóng trên con đường rừng rồi bất giác thắc mắc nói với Lốc Xoáy: “Lốc Xoáy, có phải ông cụ rất ghét tao không?”
Lần này, Lốc Xoáy chỉ im lặng, thè cái lưỡi hồng của nó ra và ngoe nguẩy đuôi rồi đảo qua đảo lại đôi mắt tròn xoe của nó một cách đáng yêu, giống như đang rất vui khi đã tiễn được ông cụ Phó đi.
Trên xe.
Trợ lý mặc vest, đi giày đóng nhìn thấy Phó Hoằng Khôn chau chặt mày thì thắc mắc hỏi: “Ông chủ, ông định sẽ bỏ qua cho cô Tần như thế sao? Dù sao thì cô ta cũng là…”
“Có Lốc Xoáy ở đó, không thể động đến cô ta” Phó Hoằng Khôn nhắm mắt lại, tâm trạng rất tệ, cắt ngang lời của trợ lý nam.
Trợ lý nam vẫn không hiểu, hỏi: “Chỉ là một con chó mà thôi, tại sao lại không thể động đến cô Tần?”
“Anh cũng xem thường Lốc Xoáy quá rồi, nó là một con chó quân đội có thể chiến đấu với người đấy. Nó luôn ở bên cạnh Tần Sơ Hạ, một bước cũng không rời, rõ ràng là nó đã nhận được chỉ thị của Diệc Phàm”
Phó Hoằng Khôn đột nhiên cười lạnh lùng.
“Diệc Phàm ơi Diệc Phàm, cháu đúng thật là hơn hẳn ông cố, làm việc rất cẩn trọng, ông cố đã xem nhẹ cháu rồi!”
Câu nói đó của Phó Hoằng Khôn càng khiến cho trợ lý nam thấy mơ hồ hơn.
Rốt cuộc chuyện này là thế nào? E rằng chỉ có trong lòng ông cụ Phó mới biết được thôi.
Trợ lý nam lo lắng hỏi: “Lẽ nào cứ bỏ qua chuyện của cô Tần như thế sao ạ? Ngộ nhỡ cô ta thật sự là..”
Phó Hoằng Khôn trả lời:”Tiếp tục âm thầm theo dõi thêm một thời gian nữa rồi mới quyết định. Hi vọng Diệc Phàm có thể nhìn rõ được bộ mặt thật của cô gái này”
Lốc Xoáy vẫn ngồi im, không có bất cứ phản ứng gì trước những lời nói của Phó Hoảng Khôn.
Phó Hoằng Khôn thấy Lốc Xoáy ngồi yên không động đậy thì hiểu ra được ý đồ của Lốc Xoáy, ông cụ chau mày nhìn sang Tần Sơ Hạ và nói với giọng nặng nề: “Cô Tần, bảo Lốc Xoáy xuống xe đi!”
“Tôi?” Tần Sơ Hạ thắc mắc.
Trong khoảng thời gian cô ở cùng với Lốc Xoáy, dường như cô chưa từng ra lệnh cho Lốc Xoáy làm gì.
“Lệnh cho nó xuống xe!” Phó Hoằng Khôn lạnh lùng nói, giữa hai chân mày lấm tấm bạc thoáng lộ ra nét giận dữ.
Vì ông cụ biết chuyện mà Tần Sơ Hạ không biết.
Từ khi mới được sinh ra thì Lốc Xoáy đã được Diệc Phàm chăm sóc.
và nuôi dạy cho đến lớn, nó đã cùng với Diệc Phàm giành được rất nhiều chiến tích vẻ vang trong quân đội.
Trước đây Diệc Phàm từng dắt Lốc Xoáy về biệt thự nhà họ Phó ở cùng với ông cụ một khoảng thời gian.
Khoảng thời gian đó Lốc Xoáy nghe theo bất cứ mệnh lệnh nào mà ông cụ đưa ra, nhưng bây giờ, chỉ có một lý do duy nhất khiến nó không còn nghe theo lời ông cụ nữa.
Đó là Diệc Phàm đã ra lệnh cho Lốc Xoáy chỉ được nghe lời Tần Sơ Hạ mà thôi.
Lốc Xoáy là một chú chó trung thành, dũng mãnh, ngoan ngoãn lại còn rất hiểu tính người.
Trước đây ông cụ đã từng đề nghị với Diệc Phàm, nếu như Lốc Xoáy xuất ngũ thì hãy đưa nó về biệt thự nhà họ Phó để an hưởng tuổi già.
Chỉ là chuyện khiến ông cụ không thể nào ngờ đến đó là Diệc Phàm lại tặng Lốc Xoáy cho Tần Sơ Hạ.
Lúc này, Tần Sơ Hạ cũng nhìn thấy được sự giận dữ trong lòng Phó Hoằng Khôn.
Nhưng cô không hiểu tại sao đột nhiên ông cụ Phó lại nổi giận.
Xuất phát từ sự tôn trọng với người lớn, Tần Sơ Hạ vẫn giơ tay ra xoa đầu Lốc Xoáy rồi nói: “Lốc Xoáy, mày vào nhà đợi tao được không nào? Lát nữa tao về tao sẽ đem món bò khô mà mày thích về cho mày được không?”
“Gâu gâu..” Lốc Xoáy ngẩng đầu lên, sủa hai tiếng với Tần Sơ Hạ rồi vẫn ngồi im tại chỗ.
Tần Sơ Hạ chỉ đành ngồi xổm xuống, kiên nhẫn nói chuyện với Lốc Xoáy: “Ùm… Vậy tao sẽ mang thêm bánh quy xương về cho mày nữa nhá?”
“Gâu gâu… Gâu gâu gâu…” Đột nhiên Lốc Xoáy sủa lên không ngừng, hơn nữa nó càng sủa càng to hơn.
“Lốc Xoáy, có phải mày không được khỏe chỗ nào không?” Tần Sơ Hạ lo lắng, vừa xoa Lốc Xoáy vừa quan tâm hỏi.
Lốc Xoáy vẫn cứ sủa mãi không ngừng.
Phó Hoăng Khôn thấy ồn ào quá nên nói với giọng nặng nề: “Cả hai đều cút hết cho tôi!”
Tần Sơ Hạ ngây ra một lúc rồi ngơ ngác chỉ vào mũi mình và hỏi lại: “Ý của ông là tôi cũng xuống xe sao?”
“Còn không mau cút đi cho tôi?” Phó Hoằng Khôn chau chặt mày.
Ông cụ vừa dứt lời thì Lốc Xoáy lập tức không sủa nữa.
Tần Sơ Hạ thấy vậy thì liền hiểu ý, nắm lấy dây đeo cổ của Lốc Xoáy, cùng Lốc Xoáy xuống xe.
Bọn họ vừa xuống xe thì cửa xe liền được đóng lại một cái “cạch”, chiếc xe được lái đi xa.
Tần Sơ Hạ ngơ ngác nhìn theo chiếc xe dần khuất bóng trên con đường rừng rồi bất giác thắc mắc nói với Lốc Xoáy: “Lốc Xoáy, có phải ông cụ rất ghét tao không?”
Lần này, Lốc Xoáy chỉ im lặng, thè cái lưỡi hồng của nó ra và ngoe nguẩy đuôi rồi đảo qua đảo lại đôi mắt tròn xoe của nó một cách đáng yêu, giống như đang rất vui khi đã tiễn được ông cụ Phó đi.
Trên xe.
Trợ lý mặc vest, đi giày đóng nhìn thấy Phó Hoằng Khôn chau chặt mày thì thắc mắc hỏi: “Ông chủ, ông định sẽ bỏ qua cho cô Tần như thế sao? Dù sao thì cô ta cũng là…”
“Có Lốc Xoáy ở đó, không thể động đến cô ta” Phó Hoằng Khôn nhắm mắt lại, tâm trạng rất tệ, cắt ngang lời của trợ lý nam.
Trợ lý nam vẫn không hiểu, hỏi: “Chỉ là một con chó mà thôi, tại sao lại không thể động đến cô Tần?”
“Anh cũng xem thường Lốc Xoáy quá rồi, nó là một con chó quân đội có thể chiến đấu với người đấy. Nó luôn ở bên cạnh Tần Sơ Hạ, một bước cũng không rời, rõ ràng là nó đã nhận được chỉ thị của Diệc Phàm”
Phó Hoằng Khôn đột nhiên cười lạnh lùng.
“Diệc Phàm ơi Diệc Phàm, cháu đúng thật là hơn hẳn ông cố, làm việc rất cẩn trọng, ông cố đã xem nhẹ cháu rồi!”
Câu nói đó của Phó Hoằng Khôn càng khiến cho trợ lý nam thấy mơ hồ hơn.
Rốt cuộc chuyện này là thế nào? E rằng chỉ có trong lòng ông cụ Phó mới biết được thôi.
Trợ lý nam lo lắng hỏi: “Lẽ nào cứ bỏ qua chuyện của cô Tần như thế sao ạ? Ngộ nhỡ cô ta thật sự là..”
Phó Hoằng Khôn trả lời:”Tiếp tục âm thầm theo dõi thêm một thời gian nữa rồi mới quyết định. Hi vọng Diệc Phàm có thể nhìn rõ được bộ mặt thật của cô gái này”
Bình luận facebook