Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1096
Chương 1096: Có qua có lại với anh
Phó Diệc Phàm đối diện với ánh mắt của Tần Sơ Hạ thì cười nói: “Có biết sơ qua”
Tần Sơ Hạ hiếm lạ mà chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, lập tức đứng bật dậy, hai tay chống lấy mặt bàn, tiến đến trước mặt Phó Diệc Phàm, vô cùng hiếu kỳ hỏi: “Vậy anh đọc tôi một lần đi, anh đoán xem hiện tại tôi đang suy nghĩ cái gì?”
Đối mặt với việc cô bất ngờ tới gần, Phó Diệc Phàm có hơi sửng sốt, ánh mắt không hiểu sao lại dịch chuyển khỏi cặp mắt to xinh đẹp kia.
Tần Sơ Hạ lập tức nghiêng đầu, hỏi tiếp: “Lúc anh đọc tâm không cần nhìn vào mắt của tôi sao?”
“Cô không nghĩ gì cả, cô chỉ là hiếu kỳ tôi làm cách nào đọc được suy nghĩ của cô” Phó Diệc Phàm bưng tách cà phê lên, ra vẻ bình tĩnh nhấp một ngụm, kết quả vừa cho vào miệng thì suýt chút nữa bị vị đắng chát của cà phê làm cho sặc.
Vừa rồi anh đã đổ toàn bộ chỗ đường kia vào trong cốc sữa của Tần Sơ Hạ, hoàn toàn quên mất cà phê của mình cũng cần phải thả vào chút đường.
Tần Sơ Hạ thấy anh đoán đúng thì vui vẻ ngồi xuống, hai tay chắp trước ngực, trong lòng tràn đây mong đợi khẩn cầu: “Anh cũng dạy tôi một chút có được không?”
“Cô quá ngốc, học không nổi” Phó Diệc Phàm để tách cà phê xuống, phũ phàng cự tuyệt.
Tần Sơ Hạ thấy thế thì chép chép miệng, đứng dậy rời khỏi khoang máy bay độc lập.
Phó Diệc Phàm liếc nhìn bóng lưng Tần Sơ Hạ, tiếp tục cầm lấy sandwich bắt đầu ăn.
Đợi đến khi Tần Sơ Hạ quay về, trong tay cô lại nhiều thêm một túi đường nhỏ.
Cô xé mở túi đường, cho vào trong tách cà phê của Phó Diệc Phàm gần nửa túi, sau đó cầm lấy thìa khuấy đều, khuấy xong thì bưng tách cà phê lên, dùng cả hai tay dâng lên cho Phó Diệc Phàm, mỉm cười nói: “Cái này gọi là có qua có lại.”
Phó Diệc Phàm tiếp nhận tách cà phê trong tay Tần Sơ Hạ, khóe miệng đẹp mắt lộ ra nụ cười mỉm.
Một tay Tần Sơ Hạ chống căm nhìn Phó Diệc Phàm, vẫn luôn cảm thấy người đàn ông này không còn lạnh lùng giống như lúc mới quen nữa.
Ăn bữa sáng xong, máy bay cũng đã bay vào trong tầng mây.
Có lẽ là ăn no xong sẽ dễ dàng mệt rã rời?
Tần Sơ Hạ nằm bò lên bàn, nhìn tạp chí mà ngáp không ngừng.
Cuối cùng cô nghiêng đầu gối lên cánh tay của mình, không lo.
không nghĩ mà ngủ thiếp đi.
Phó Diệc Phàm ngồi đối diện cô, hai người dùng chung một cái bàn dài.
Chỉ trong chốc lát, quyển tạp chí vốn dĩ dựng đứng trước mặt cô bỗng nhiên đổ ập xuống, trực tiếp đổ ập lên quyển sách mà Phó Diệc Phàm đang đọc.
Phó Diệc Phàm vô thức ngước mắt lên, sau khi thấy Tần Sơ Hạ đã ngủ, anh cởi áo khoác âu phục của mình ra, đứng dậy khoác lên người cô.
Tần Sơ Hạ theo bản năng gãi gãi mũi của mình.
Một vài lọn tóc đang vướng trên chóp mũi của cô, lọn tóc kích thích đến da khiến cô có chút ngứa.
Cô vừa ngủ vừa gãi chóp mũi mình.
Phó Diệc Phàm nhìn ở trong mắt, dứt khoát giúp cô vén lên sợi tóc.
bị vướng vào phía sau tai.
Lúc này cô mới thoải mái dễ chịu mà tiếp tục ngủ.
Chỉ là trong lúc vô tình, đầu ngón tay của anh đụng phải lỗ tai của cô thì bỗng nhiên dừng lại.
Thế nhưng rất nhanh anh đã không dấu vết mà thu tay lại, trở về vị trí của mình ngồi xuống, tiếp tục đọc sách.
Hai người một người ngồi một người nằm sấp, thái dương trôi nổi trên những đám mây bên ngoài cửa sổ máy bay, trở thành điểm kết nối thân ảnh của hai người. Thời gian giống như đã dừng lại vào giây phút này, năm tháng thật sự tốt đẹp.
Sau mười ba tiếng đồng hồ…
Máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Luân Đôn. Hiện giờ ở nước.
Anh đang là giữa trưa, ánh nắng tươi rói sáng lạn.
Tần Sơ Hạ đi theo Phó Diệc Phàm xuống máy bay, cứ thế một đường đi theo đến bên ngoài lối ra, anh đều đi cùng một hướng với cô.
“Này, Phó Diệc Phàm, anh đến nước Anh bàn chuyện làm ăn mà không mang theo trợ lý cùng đi sao?” Hai tay Tần Sơ Hạ trống trơn, Phó Diệc Phàm dắt theo vali hành lý của cô đi ở phía trước, cô đuổi kịp bước chân của anh, có hơi nhịn không được mà nghỉ ngờ hỏi.
Phó Diệc Phàm đối diện với ánh mắt của Tần Sơ Hạ thì cười nói: “Có biết sơ qua”
Tần Sơ Hạ hiếm lạ mà chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, lập tức đứng bật dậy, hai tay chống lấy mặt bàn, tiến đến trước mặt Phó Diệc Phàm, vô cùng hiếu kỳ hỏi: “Vậy anh đọc tôi một lần đi, anh đoán xem hiện tại tôi đang suy nghĩ cái gì?”
Đối mặt với việc cô bất ngờ tới gần, Phó Diệc Phàm có hơi sửng sốt, ánh mắt không hiểu sao lại dịch chuyển khỏi cặp mắt to xinh đẹp kia.
Tần Sơ Hạ lập tức nghiêng đầu, hỏi tiếp: “Lúc anh đọc tâm không cần nhìn vào mắt của tôi sao?”
“Cô không nghĩ gì cả, cô chỉ là hiếu kỳ tôi làm cách nào đọc được suy nghĩ của cô” Phó Diệc Phàm bưng tách cà phê lên, ra vẻ bình tĩnh nhấp một ngụm, kết quả vừa cho vào miệng thì suýt chút nữa bị vị đắng chát của cà phê làm cho sặc.
Vừa rồi anh đã đổ toàn bộ chỗ đường kia vào trong cốc sữa của Tần Sơ Hạ, hoàn toàn quên mất cà phê của mình cũng cần phải thả vào chút đường.
Tần Sơ Hạ thấy anh đoán đúng thì vui vẻ ngồi xuống, hai tay chắp trước ngực, trong lòng tràn đây mong đợi khẩn cầu: “Anh cũng dạy tôi một chút có được không?”
“Cô quá ngốc, học không nổi” Phó Diệc Phàm để tách cà phê xuống, phũ phàng cự tuyệt.
Tần Sơ Hạ thấy thế thì chép chép miệng, đứng dậy rời khỏi khoang máy bay độc lập.
Phó Diệc Phàm liếc nhìn bóng lưng Tần Sơ Hạ, tiếp tục cầm lấy sandwich bắt đầu ăn.
Đợi đến khi Tần Sơ Hạ quay về, trong tay cô lại nhiều thêm một túi đường nhỏ.
Cô xé mở túi đường, cho vào trong tách cà phê của Phó Diệc Phàm gần nửa túi, sau đó cầm lấy thìa khuấy đều, khuấy xong thì bưng tách cà phê lên, dùng cả hai tay dâng lên cho Phó Diệc Phàm, mỉm cười nói: “Cái này gọi là có qua có lại.”
Phó Diệc Phàm tiếp nhận tách cà phê trong tay Tần Sơ Hạ, khóe miệng đẹp mắt lộ ra nụ cười mỉm.
Một tay Tần Sơ Hạ chống căm nhìn Phó Diệc Phàm, vẫn luôn cảm thấy người đàn ông này không còn lạnh lùng giống như lúc mới quen nữa.
Ăn bữa sáng xong, máy bay cũng đã bay vào trong tầng mây.
Có lẽ là ăn no xong sẽ dễ dàng mệt rã rời?
Tần Sơ Hạ nằm bò lên bàn, nhìn tạp chí mà ngáp không ngừng.
Cuối cùng cô nghiêng đầu gối lên cánh tay của mình, không lo.
không nghĩ mà ngủ thiếp đi.
Phó Diệc Phàm ngồi đối diện cô, hai người dùng chung một cái bàn dài.
Chỉ trong chốc lát, quyển tạp chí vốn dĩ dựng đứng trước mặt cô bỗng nhiên đổ ập xuống, trực tiếp đổ ập lên quyển sách mà Phó Diệc Phàm đang đọc.
Phó Diệc Phàm vô thức ngước mắt lên, sau khi thấy Tần Sơ Hạ đã ngủ, anh cởi áo khoác âu phục của mình ra, đứng dậy khoác lên người cô.
Tần Sơ Hạ theo bản năng gãi gãi mũi của mình.
Một vài lọn tóc đang vướng trên chóp mũi của cô, lọn tóc kích thích đến da khiến cô có chút ngứa.
Cô vừa ngủ vừa gãi chóp mũi mình.
Phó Diệc Phàm nhìn ở trong mắt, dứt khoát giúp cô vén lên sợi tóc.
bị vướng vào phía sau tai.
Lúc này cô mới thoải mái dễ chịu mà tiếp tục ngủ.
Chỉ là trong lúc vô tình, đầu ngón tay của anh đụng phải lỗ tai của cô thì bỗng nhiên dừng lại.
Thế nhưng rất nhanh anh đã không dấu vết mà thu tay lại, trở về vị trí của mình ngồi xuống, tiếp tục đọc sách.
Hai người một người ngồi một người nằm sấp, thái dương trôi nổi trên những đám mây bên ngoài cửa sổ máy bay, trở thành điểm kết nối thân ảnh của hai người. Thời gian giống như đã dừng lại vào giây phút này, năm tháng thật sự tốt đẹp.
Sau mười ba tiếng đồng hồ…
Máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Luân Đôn. Hiện giờ ở nước.
Anh đang là giữa trưa, ánh nắng tươi rói sáng lạn.
Tần Sơ Hạ đi theo Phó Diệc Phàm xuống máy bay, cứ thế một đường đi theo đến bên ngoài lối ra, anh đều đi cùng một hướng với cô.
“Này, Phó Diệc Phàm, anh đến nước Anh bàn chuyện làm ăn mà không mang theo trợ lý cùng đi sao?” Hai tay Tần Sơ Hạ trống trơn, Phó Diệc Phàm dắt theo vali hành lý của cô đi ở phía trước, cô đuổi kịp bước chân của anh, có hơi nhịn không được mà nghỉ ngờ hỏi.
Bình luận facebook