Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 928
Chương 928: Cô ta làm hỏng hôn sự
Tân Sơ Hạ thấy Tống Vân Thùy nhìn sang mình thì chột dạ cúi đầu.
Thế nhưng nghĩ lại, ánh mắt vừa rồi mà Tống Vân Thùy nhìn mình lại khiến cô ta cảm thấy không rét mà run.
Cô ta không thể âm kém dương sai mà làm hỏng chuyện hôn nhân của chị kết Trong đầu nghĩ như vậy, Tân Sơ Hạ đột nhiên đưa tay ngăn cản Tống Vân Thùy, cố ý biến đổi âm điệu, sau đó giải thích nói: “Cô gái này xin dừng bước, tôi cùng với anh đây kỳ thực không hề có bất cứ quan hệ gì.
Tôi chỉ là đi lánh nạn nên mới lên xe của anh này thôi. Người này chỉ là có ý tốt để tôi đến tránh ở trong nhà anh ta lánh nạn một thời gian mà thôi”
Không đợi Tống Vân Thùy kịp tỉnh táo lại, Phó Diệc Phàm có hơi không dám tin mà nhìn Tân Sơ Hạ: “Cô? Cô nghe hiểu được tiếng địa phương?”
“Tôi cũng không nói là tôi không nghe hiểu” Tân Sơ Hạ giơ tay lên, theo bản năng chỉnh lại khăn che mặt trên mặt mình. Cô ta đúng là không thích hai mẹ con Tống Vân Thùy, nhưng tốt xấu gì Tống Vân Thùy cũng là chị kế của mình, cô ta không muốn làm hỏng chuyện hôn nhân của chị kế.
“Tôi đây là lòng tốt không được đền đáp?” Vẻ mặt của Phó Diệc Phàm âm u, khóe miệng giật Tống Vân Thùy cũng theo đó mà trừng mắt nhìn về phía Phó Diệc Phàm, khuôn mặt trang điểm tinh xảo không có chút rung động nào, nhưng cánh tay rũ xuống hai bên trong lúc vô thức đã nắm thành nắm đấm, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
Phó Hoằng Khôn ngồi ở ghế chủ vị vuốt vuốt trán, có chút không biết nói gì cho đúng. Mỗi lần ông muốn làm Nguyệt lão thì mỗi lần đều không kết dây đỏ thành công. Trước kia là cháu trai, hiện giờ thì đến phiên chất trai.
“Nếu đã như vậy thì chuyện hôn nhân của hai cháu sẽ để ông cụ này làm chủ!” Thanh âm Phó Hoảng Khôn vang dội hữu lực.
Tống Vân Thùy cười nhạt một tiếng, nghiêng người sang đối mặt với Phó Diệc Phàm, lạnh lùng nói: “Cảm hơn sự yêu thích của ông cụ Phó, nhưng mà cháu cũng không có ý tứ ở phương diện kia đối với anh Phó Diệc Phàm. Dù sao ngay từ đầu chính là cháu chướng mắt anh Phó trước, không phải sao? Nếu năm đó cháu đã không coi trọng anh Phó, thời gian đã qua đi lâu như vậy rồi, tự nhiên lại càng thêm chướng mắt anh Phó!”
*.,* Phó Diệc Phàm nghe được những lời này của Tống Vân Thùy cũng hoàn toàn không có vẻ gì là bị đả động.
Vẻ mặt Tân Sơ Hạ đầy mông lung mà nhìn hai người này.
Đây có phải là cô ta có lòng tốt nhưng lại thành làm chuyện xấu không?
Vốn dĩ cô ta không muốn làm hỏng hôn sự của hai người bọn họ, kết quả lại vẫn là làm hỏng.
Sau khi Tống Vân Thùy nói xong thì lại khom người với Phó Hoằng Khôn lần nữa: “Ông cụ Phó, cháu xin phép quay về trước”
“Cái này..” Bà Phó thấy thế thì muốn nói gì đó, lời nói đã đến miệng rồi lại thôi.
‘Vẻ mặt Tống Thiên Thanh phiền muộn không thôi, âm thầm oán trách con gái ở trong lòng, thật vất vả mới có cơ hội chuyển mình, con gái mình lại không biết cố gắng!
Trong lòng Tống Vân Thùy mặc dù cảm thấy khó chịu, nhưng cô ta vẫn như cũ ngẩng đầu cao ngạo, bình tĩnh ung dung nhìn thoáng qua Phó Diệc Phàm.
Bà Phó không thể không khách sáo đưa tiễn Tống Thiên Thanh cùng Tống Vân Thùy ra ngoài.
Vốn dĩ bà cố ý mới hai mẹ con Tống Vân Thùy tới để đàm luận chuyện hôn sự của hai nhà.
Phó Hoằng Khôn càng muốn chất trai Phó Diệc Phàm của mình thử quen với Tống Vân Thùy một khoảng thời gian, để cho hai người bồi dưỡng một ít tình cảm, nào biết được hôm nay Phó Diệc Phàm lại ra một chiêu này khiến lão già như ông trở tay không kịp.
Hiện trường hôm nay quả thực là quá xấu hổ, bà Phó cũng không tiện giữ lại hai mẹ con Tống Vân Thùy, chỉ có thể thuận theo mà tiễn hai người này về.
Sau khi bà Tống cùng Tống Vân Thùy rời đi, Phó Hoằng Khôn mới bắt đầu nổi giận: “Diệc Phàm, cháu thật là càng ngày càng không thành thật! Vân Thùy là ông đã sàng chọn ra, cảm thấy đó là đối tượng thích hợp nhất để làm thông gia, huống chi con bé Mộc Miên cũng cảm thấy Vân Thùy là người thích hợp với cháu. Năm đó hai cháu không thành, cháu nói cháu còn đang đi nghĩa vụ không thích hợp kết hôn. Ông cố đã làm theo như ý của cháu, hiện tại cháu đã xuất ngũ, nhưng lại tùy tiện tìm một cô gái tới giả mạo bạn gái của mình khiến Vân Thùy xấu hổ là có ý gì?”
Sau khi Phó Hoằng Khôn tức giận nói xong một tràng, Tân Sơ Hạ lại bắt được hai chữ quan trọng nhất trong lời nói của ông “Mộc Miên”.
Mộc Miên không phải chính là người mà điện hạ muốn tìm sao?
Hai mắt Tân Sơ Hạ lập tức tỏa sáng.
Nhưng mà Mộc Miên và người đàn ông này có quan hệ như thế nào?
Vì sao Mộc Miên cũng cảm thấy Tống Vân Thùy thích hợp với người đàn ông này?
Trong đầu Tân Sơ Hạ tràn đầy nghi vấn, càng thêm không hiểu ra Sao.
Lúc này Phó Diệc Phàm mới chậm rãi nói: “Ông cố, ông đừng nóng giận. Cháu biết là ông muốn ôm cháu cố sớm một chút, nhưng mà những chuyện như tình cảm này thật sự không thể miễn cưỡng. Vừa rồi ông cũng đã nhìn thấy cháu cùng cô Tống rồi, hai người chúng cháu đều không có ý tứ ở phương diện kia với đối phương. Nếu ông cứ cưỡng ép chúng cháu ở bên nhau, đối với cháu cùng cô ấy mà nói sẽ chỉ khiến hôn nhân trong tương lai không có được hạnh phúc.”
“Tình cảm thì có thể bồi dưỡng! Vân Thùy chỉ là tính tình có hơi cao ngạo, những mặt khác thì không có gì là không tốt” Phó Hoằng Khôn tức giận đến thở hổn hển nói: “Hiện tại cháu lập tức đi tìm Vân Thùy trở về cho ông!”
“Ông cố, ông trước tiên bớt giận đã” Phó Diệc Phàm chủ động đi tới phía trước, cầm chén trà trên chiếc bàn cao bưng lên cho Phó Hoằng Khôn: “Uống hớp trà trước đã”
“Bớt giận cái gì! Còn không nhanh đi đuổi theo Vân Thùy!” Phó Hoằng Khôn quát lớn.
Nhưng Phó Diệc Phàm lại chỉ cầm chén trà trong tay, đứng thẳng tắp tại chỗ, vẻ mặt thờ ơ không động lòng.
Phó Hoăng Khôn liếc nhìn Phó Diệc Phàm một cái, lại nhìn sang cô gái áo tím đang sững sờ đứng ở chính giữa phòng.
Cô gái này mặc một bộ váy lụa dài màu tím, trên đầu còn mang khăn che mặt màu tím nhạt, che đi hơn phân nửa khuôn mặt chỉ để lộ ra một đôi mắt to linh động.
Phong cách dị vực này ở trong nước rất ít gặp, nhưng ánh mắt của ông lão rất tinh, nhìn một cái đã nhận ra thân phận của cô gái này: “Cô ta là người của Viêm Phù?”
Tân Sơ Hạ thấy Tống Vân Thùy nhìn sang mình thì chột dạ cúi đầu.
Thế nhưng nghĩ lại, ánh mắt vừa rồi mà Tống Vân Thùy nhìn mình lại khiến cô ta cảm thấy không rét mà run.
Cô ta không thể âm kém dương sai mà làm hỏng chuyện hôn nhân của chị kết Trong đầu nghĩ như vậy, Tân Sơ Hạ đột nhiên đưa tay ngăn cản Tống Vân Thùy, cố ý biến đổi âm điệu, sau đó giải thích nói: “Cô gái này xin dừng bước, tôi cùng với anh đây kỳ thực không hề có bất cứ quan hệ gì.
Tôi chỉ là đi lánh nạn nên mới lên xe của anh này thôi. Người này chỉ là có ý tốt để tôi đến tránh ở trong nhà anh ta lánh nạn một thời gian mà thôi”
Không đợi Tống Vân Thùy kịp tỉnh táo lại, Phó Diệc Phàm có hơi không dám tin mà nhìn Tân Sơ Hạ: “Cô? Cô nghe hiểu được tiếng địa phương?”
“Tôi cũng không nói là tôi không nghe hiểu” Tân Sơ Hạ giơ tay lên, theo bản năng chỉnh lại khăn che mặt trên mặt mình. Cô ta đúng là không thích hai mẹ con Tống Vân Thùy, nhưng tốt xấu gì Tống Vân Thùy cũng là chị kế của mình, cô ta không muốn làm hỏng chuyện hôn nhân của chị kế.
“Tôi đây là lòng tốt không được đền đáp?” Vẻ mặt của Phó Diệc Phàm âm u, khóe miệng giật Tống Vân Thùy cũng theo đó mà trừng mắt nhìn về phía Phó Diệc Phàm, khuôn mặt trang điểm tinh xảo không có chút rung động nào, nhưng cánh tay rũ xuống hai bên trong lúc vô thức đã nắm thành nắm đấm, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
Phó Hoằng Khôn ngồi ở ghế chủ vị vuốt vuốt trán, có chút không biết nói gì cho đúng. Mỗi lần ông muốn làm Nguyệt lão thì mỗi lần đều không kết dây đỏ thành công. Trước kia là cháu trai, hiện giờ thì đến phiên chất trai.
“Nếu đã như vậy thì chuyện hôn nhân của hai cháu sẽ để ông cụ này làm chủ!” Thanh âm Phó Hoảng Khôn vang dội hữu lực.
Tống Vân Thùy cười nhạt một tiếng, nghiêng người sang đối mặt với Phó Diệc Phàm, lạnh lùng nói: “Cảm hơn sự yêu thích của ông cụ Phó, nhưng mà cháu cũng không có ý tứ ở phương diện kia đối với anh Phó Diệc Phàm. Dù sao ngay từ đầu chính là cháu chướng mắt anh Phó trước, không phải sao? Nếu năm đó cháu đã không coi trọng anh Phó, thời gian đã qua đi lâu như vậy rồi, tự nhiên lại càng thêm chướng mắt anh Phó!”
*.,* Phó Diệc Phàm nghe được những lời này của Tống Vân Thùy cũng hoàn toàn không có vẻ gì là bị đả động.
Vẻ mặt Tân Sơ Hạ đầy mông lung mà nhìn hai người này.
Đây có phải là cô ta có lòng tốt nhưng lại thành làm chuyện xấu không?
Vốn dĩ cô ta không muốn làm hỏng hôn sự của hai người bọn họ, kết quả lại vẫn là làm hỏng.
Sau khi Tống Vân Thùy nói xong thì lại khom người với Phó Hoằng Khôn lần nữa: “Ông cụ Phó, cháu xin phép quay về trước”
“Cái này..” Bà Phó thấy thế thì muốn nói gì đó, lời nói đã đến miệng rồi lại thôi.
‘Vẻ mặt Tống Thiên Thanh phiền muộn không thôi, âm thầm oán trách con gái ở trong lòng, thật vất vả mới có cơ hội chuyển mình, con gái mình lại không biết cố gắng!
Trong lòng Tống Vân Thùy mặc dù cảm thấy khó chịu, nhưng cô ta vẫn như cũ ngẩng đầu cao ngạo, bình tĩnh ung dung nhìn thoáng qua Phó Diệc Phàm.
Bà Phó không thể không khách sáo đưa tiễn Tống Thiên Thanh cùng Tống Vân Thùy ra ngoài.
Vốn dĩ bà cố ý mới hai mẹ con Tống Vân Thùy tới để đàm luận chuyện hôn sự của hai nhà.
Phó Hoằng Khôn càng muốn chất trai Phó Diệc Phàm của mình thử quen với Tống Vân Thùy một khoảng thời gian, để cho hai người bồi dưỡng một ít tình cảm, nào biết được hôm nay Phó Diệc Phàm lại ra một chiêu này khiến lão già như ông trở tay không kịp.
Hiện trường hôm nay quả thực là quá xấu hổ, bà Phó cũng không tiện giữ lại hai mẹ con Tống Vân Thùy, chỉ có thể thuận theo mà tiễn hai người này về.
Sau khi bà Tống cùng Tống Vân Thùy rời đi, Phó Hoằng Khôn mới bắt đầu nổi giận: “Diệc Phàm, cháu thật là càng ngày càng không thành thật! Vân Thùy là ông đã sàng chọn ra, cảm thấy đó là đối tượng thích hợp nhất để làm thông gia, huống chi con bé Mộc Miên cũng cảm thấy Vân Thùy là người thích hợp với cháu. Năm đó hai cháu không thành, cháu nói cháu còn đang đi nghĩa vụ không thích hợp kết hôn. Ông cố đã làm theo như ý của cháu, hiện tại cháu đã xuất ngũ, nhưng lại tùy tiện tìm một cô gái tới giả mạo bạn gái của mình khiến Vân Thùy xấu hổ là có ý gì?”
Sau khi Phó Hoằng Khôn tức giận nói xong một tràng, Tân Sơ Hạ lại bắt được hai chữ quan trọng nhất trong lời nói của ông “Mộc Miên”.
Mộc Miên không phải chính là người mà điện hạ muốn tìm sao?
Hai mắt Tân Sơ Hạ lập tức tỏa sáng.
Nhưng mà Mộc Miên và người đàn ông này có quan hệ như thế nào?
Vì sao Mộc Miên cũng cảm thấy Tống Vân Thùy thích hợp với người đàn ông này?
Trong đầu Tân Sơ Hạ tràn đầy nghi vấn, càng thêm không hiểu ra Sao.
Lúc này Phó Diệc Phàm mới chậm rãi nói: “Ông cố, ông đừng nóng giận. Cháu biết là ông muốn ôm cháu cố sớm một chút, nhưng mà những chuyện như tình cảm này thật sự không thể miễn cưỡng. Vừa rồi ông cũng đã nhìn thấy cháu cùng cô Tống rồi, hai người chúng cháu đều không có ý tứ ở phương diện kia với đối phương. Nếu ông cứ cưỡng ép chúng cháu ở bên nhau, đối với cháu cùng cô ấy mà nói sẽ chỉ khiến hôn nhân trong tương lai không có được hạnh phúc.”
“Tình cảm thì có thể bồi dưỡng! Vân Thùy chỉ là tính tình có hơi cao ngạo, những mặt khác thì không có gì là không tốt” Phó Hoằng Khôn tức giận đến thở hổn hển nói: “Hiện tại cháu lập tức đi tìm Vân Thùy trở về cho ông!”
“Ông cố, ông trước tiên bớt giận đã” Phó Diệc Phàm chủ động đi tới phía trước, cầm chén trà trên chiếc bàn cao bưng lên cho Phó Hoằng Khôn: “Uống hớp trà trước đã”
“Bớt giận cái gì! Còn không nhanh đi đuổi theo Vân Thùy!” Phó Hoằng Khôn quát lớn.
Nhưng Phó Diệc Phàm lại chỉ cầm chén trà trong tay, đứng thẳng tắp tại chỗ, vẻ mặt thờ ơ không động lòng.
Phó Hoăng Khôn liếc nhìn Phó Diệc Phàm một cái, lại nhìn sang cô gái áo tím đang sững sờ đứng ở chính giữa phòng.
Cô gái này mặc một bộ váy lụa dài màu tím, trên đầu còn mang khăn che mặt màu tím nhạt, che đi hơn phân nửa khuôn mặt chỉ để lộ ra một đôi mắt to linh động.
Phong cách dị vực này ở trong nước rất ít gặp, nhưng ánh mắt của ông lão rất tinh, nhìn một cái đã nhận ra thân phận của cô gái này: “Cô ta là người của Viêm Phù?”
Bình luận facebook