Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 933
Chương 933: Xin cô thành toàn cho bọn họ
“Tôi không thể nói rõ ràng với cô qua điện thoại được. Cô đến gặp tôi, tôi sẽ giáp mặt nói cho cô biết” Viêm Ái Linh trả lời.
Tân Sơ Hạ đáp: “Ừm, cũng được! Ngày mai chúng ta gặp lại! Điện hạ, cô nghỉ ngơi sớm đi! Trong tủ lạnh có đồ ăn nhanh, cô lấy ra là có thể ăn được”
“Được, tôi hiểu rồi”
“Ngủ ngon, điện hạ”
“Ừm, Sơ Hạ, ngủ ngon”
Sau khi biết rằng Viêm Ái Linh đã an toàn, Tân Sơ Hạ cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Vốn dĩ bởi vì tâm trạng không tốt nên không cảm thấy đói, Tân Sơ Hạ đi tắm rửa một lượt sau đó ngủ thiếp đi. Kết quả đến nửa đêm cô ta đang ngủ thì lại thấy đói bụng, đói đến nỗi run cả người, đành phải đứng dậy xuống giường đi xuống phòng bếp để tìm thức ăn.
Tân Sơ Hạ lục lọi tủ lạnh trong bếp một hồi cũng không tìm được đồ ăn chín có thể ăn, chán nản đóng cửa tủ lạnh, theo bản năng xoay người lại, bắt gặp Tống Thiên Thanh phía đối diện thì sửng sốt.
“Sơ Hạ, để dì làm cái gì đó cho con ăn” Tống Thiên Thanh nhẹ nhàng nói, sau đó bước đến chỗ Tân Sơ Hạ, mở tủ lạnh ra một lần nữa.
Tân Sơ Hạ cũng không thèm nhìn Tống Thiên Thanh một cái, lạnh lùng từ chối: “Không cần!”
“Dì biết dạ dày của Sơ Hạ không tốt, nếu để bụng đói quá lâu sẽ bị đau bụng. Dì nấu cho con một bát mì nấm mặt khỉ!” Tống Thiên Thanh kiên nhẫn nói tiếp, sau đó lấy nguyên liệu trong tủ lạnh ra.
Tân Sơ Hạ sờ sờ bụng, suy đi nghĩ lại rồi vẫn thỏa hiệp.
Gô ta không thể gây khó dễ cho dạ dày của mình được. Nếu cô ta quá đói thì dạ dày của cô ta sẽ bắt đầu đau.
Cảm giác đau dạ dày này còn khó chịu hơn đau bụng kinh.
Tân Sơ Hạ dứt khoát ngồi xuống trước bàn ở vị trí trung tâm.
Tống Thiên Thanh đưa mắt nhìn Tân Sơ Hạ, vui mừng nở nụ cười.
Tân Sơ Hạ nhìn dáng vẻ Tống Thiên Thanh nấu nướng, đột nhiên có chút ghen tị với Tống Vân Thùy.
Một cô gái được mẹ cưng chiều, thật sự rất hạnh phúc!
So sánh lại bản thân mình một chút, Tân Sơ Hạ cảm thấy cuộc sống của mình thật ảm đạm.
Sau khi mẹ ruột của cô ta ly hôn với bố cũng chưa bao giờ chủ động đến thăm cô ta.
Khi còn nhỏ, cô ta chủ động đi tìm mẹ, muốn cho mẹ xem những chiếc cúp và giấy khen mà mà cô ta đã giành được, mong rằng mẹ sẽ vui vì cô ta, động viên cô ta.
Nhưng mà, mẹ lại nói: “Con không cần đến tìm mẹ nữa. Mẹ và bố của con đã ly hôn rồi, mẹ cũng đã từ bỏ quyền nuôi con. Mẹ lại càng không muốn gặp lại con. Bởi vì, sự tồn tại của con chính là sự sỉ nhục trong cuộc hôn nhân đầu tiên của mẹt”
Vì thế, mẹ không thương cô ta.
Cô ta chưa bao giờ được nâng niu trong vòng tay của mẹ, cũng như chưa từng được bố quan tâm chăm sóc.
Khi còn nhỏ, cô ta không cẩn thận mà ngã xuống trước mặt bố, ngã đến nỗi đầu thương máu chảy, oa oa khóc lớn.
Bố không hề cho cô ta một lời an ủi, thậm chí còn không quan tâm chút nào, chỉ lạnh lùng nói với cô ta: “Tự mình ngã xuống thì có cái gì mà khóc lóc?”
Dù vậy, cô ta vẫn khóc, nhưng chỉ học cách khóc thầm.
Sau khi Tống Thiên Thanh nấu mì xong, mang đến trước mặt cho.
Tân Sơ Hạ.
Tân Sơ Hạ cầm đũa lên và ăn.
Tống Thiên Thanh đợi Tân Sơ Hạ ăn xong, mới cất giọng trâm thấp: “Sơ Hạ, dì biết con là một cô gái tốt, con có thể đừng giành đàn ông với chị gái mình được không?”
Tân Sơ Hạ vừa đặt đũa xuống, nhìn Tống Thiên Thanh đang ngồi đối diện mà không nói nên lời.
Suy nghĩ cả nửa ngày, bà ta tốt bụng nấu mì, chẳng qua là vì muốn thuyết phục cô đừng cướp đi người đàn ông của Tống Vân Thùy?
Lúc ấy cô chỉ thuận miệng nói một câu trong lúc tức giận, thế mà lại khiến tất cả bọn họ đều cho là thật!
“Muốn tôi đừng giành đàn ông với Tống Vân Thùy? Dựa vào đâu chứ? Hả?” Tân Sơ Hạ hừ lạnh.
Tống Thiên Thanh thì thào: “Sơ Hạ, dì có thể cảm nhận được Vân Thùy nó thích Phó Diệc Phàm. Vân Thùy có tính tình tương ngạnh, nhưng rất nghiêm túc trong tình cảm. Nếu nó đã thích ai thì sẽ rất lâu mới quên được người đó. Dì là một người làm mẹ, chỉ mong Vân Thùy sẽ không bỏ lỡ người con trai mà nó thích một lần nữa”
“Tống Vân Thùy sai lầm bỏ lỡ người đàn ông mà cô ta thích thì liên quan gì đến tôi? Hơn nữa Tống Vân Thùy có hôn ước với Phó Diệc Phàm đó không? Đã vậy, mọi người cùng cạnh tranh công băng thôi!” Tân Sơ Hạ nói một câu không đi đến đâu. Ấn tượng của cô ta đối với Tống Thiên Thanh vừa rồi mới được cải thiện, bây giờ đã không còn chút ấn tượng tốt đẹp nào chỉ trong nháy mắt.
Giọng Tống Thiên Thanh đột nhiên trở nên khàn khàn: “Sơ Hạ, dì xin con, được không?”
“Nếu bà đã thích dùng một chuyện đổi một chuyện ở trước mặt tôi như vậy, vậy thì tôi sẽ học theo bà, chỉ cần bà ly hôn với bố tôi, tôi sẽ không giành đàn ông với con gái bà nữa” Tân Sơ Hạ tức giận nói.
Nhất thời, Tống Thiên Thanh dường như đã chịu phải ấm ức rất lớn, giọng nói nghẹn ngào: “Sơ Hạ, dì thật sự rất yêu bố con”
“Hờ, có quỷ mới biết bà nói thật hay giả!” Tân Sơ Hạ không khỏi cười nhạt.
Nhưng mà, vào lúc này, Tống Thiên Thanh đột nhiên đứng dậy khỏi ghế, đi tới bên cạnh Tân Sơ Hạ, “phịch” một tiếng, quỳ gối trên mặt đất.
Tân Sơ Hạ giật mình nhảy khỏi ghế, lên tiếng chất vấn: “Bà đang làm gì vậy?”
“Sơ Hạ, Vân Thùy và dì đã sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm như vậy, điều dì mong chờ nhất là có được hạnh phúc. Bố của con là hạnh phúc của dì, còn Phó Diệc Phàm là hạnh phúc của Vân Thùy. Dì van xin con, van cầu con hãy thành toàn cho hạnh phúc của mẹ con dì đi, được không?” Tống Thiên Thanh nhìn lên Tân Sơ Hạ, nhỏ giọng cầu xin.
“Tôi không thể nói rõ ràng với cô qua điện thoại được. Cô đến gặp tôi, tôi sẽ giáp mặt nói cho cô biết” Viêm Ái Linh trả lời.
Tân Sơ Hạ đáp: “Ừm, cũng được! Ngày mai chúng ta gặp lại! Điện hạ, cô nghỉ ngơi sớm đi! Trong tủ lạnh có đồ ăn nhanh, cô lấy ra là có thể ăn được”
“Được, tôi hiểu rồi”
“Ngủ ngon, điện hạ”
“Ừm, Sơ Hạ, ngủ ngon”
Sau khi biết rằng Viêm Ái Linh đã an toàn, Tân Sơ Hạ cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Vốn dĩ bởi vì tâm trạng không tốt nên không cảm thấy đói, Tân Sơ Hạ đi tắm rửa một lượt sau đó ngủ thiếp đi. Kết quả đến nửa đêm cô ta đang ngủ thì lại thấy đói bụng, đói đến nỗi run cả người, đành phải đứng dậy xuống giường đi xuống phòng bếp để tìm thức ăn.
Tân Sơ Hạ lục lọi tủ lạnh trong bếp một hồi cũng không tìm được đồ ăn chín có thể ăn, chán nản đóng cửa tủ lạnh, theo bản năng xoay người lại, bắt gặp Tống Thiên Thanh phía đối diện thì sửng sốt.
“Sơ Hạ, để dì làm cái gì đó cho con ăn” Tống Thiên Thanh nhẹ nhàng nói, sau đó bước đến chỗ Tân Sơ Hạ, mở tủ lạnh ra một lần nữa.
Tân Sơ Hạ cũng không thèm nhìn Tống Thiên Thanh một cái, lạnh lùng từ chối: “Không cần!”
“Dì biết dạ dày của Sơ Hạ không tốt, nếu để bụng đói quá lâu sẽ bị đau bụng. Dì nấu cho con một bát mì nấm mặt khỉ!” Tống Thiên Thanh kiên nhẫn nói tiếp, sau đó lấy nguyên liệu trong tủ lạnh ra.
Tân Sơ Hạ sờ sờ bụng, suy đi nghĩ lại rồi vẫn thỏa hiệp.
Gô ta không thể gây khó dễ cho dạ dày của mình được. Nếu cô ta quá đói thì dạ dày của cô ta sẽ bắt đầu đau.
Cảm giác đau dạ dày này còn khó chịu hơn đau bụng kinh.
Tân Sơ Hạ dứt khoát ngồi xuống trước bàn ở vị trí trung tâm.
Tống Thiên Thanh đưa mắt nhìn Tân Sơ Hạ, vui mừng nở nụ cười.
Tân Sơ Hạ nhìn dáng vẻ Tống Thiên Thanh nấu nướng, đột nhiên có chút ghen tị với Tống Vân Thùy.
Một cô gái được mẹ cưng chiều, thật sự rất hạnh phúc!
So sánh lại bản thân mình một chút, Tân Sơ Hạ cảm thấy cuộc sống của mình thật ảm đạm.
Sau khi mẹ ruột của cô ta ly hôn với bố cũng chưa bao giờ chủ động đến thăm cô ta.
Khi còn nhỏ, cô ta chủ động đi tìm mẹ, muốn cho mẹ xem những chiếc cúp và giấy khen mà mà cô ta đã giành được, mong rằng mẹ sẽ vui vì cô ta, động viên cô ta.
Nhưng mà, mẹ lại nói: “Con không cần đến tìm mẹ nữa. Mẹ và bố của con đã ly hôn rồi, mẹ cũng đã từ bỏ quyền nuôi con. Mẹ lại càng không muốn gặp lại con. Bởi vì, sự tồn tại của con chính là sự sỉ nhục trong cuộc hôn nhân đầu tiên của mẹt”
Vì thế, mẹ không thương cô ta.
Cô ta chưa bao giờ được nâng niu trong vòng tay của mẹ, cũng như chưa từng được bố quan tâm chăm sóc.
Khi còn nhỏ, cô ta không cẩn thận mà ngã xuống trước mặt bố, ngã đến nỗi đầu thương máu chảy, oa oa khóc lớn.
Bố không hề cho cô ta một lời an ủi, thậm chí còn không quan tâm chút nào, chỉ lạnh lùng nói với cô ta: “Tự mình ngã xuống thì có cái gì mà khóc lóc?”
Dù vậy, cô ta vẫn khóc, nhưng chỉ học cách khóc thầm.
Sau khi Tống Thiên Thanh nấu mì xong, mang đến trước mặt cho.
Tân Sơ Hạ.
Tân Sơ Hạ cầm đũa lên và ăn.
Tống Thiên Thanh đợi Tân Sơ Hạ ăn xong, mới cất giọng trâm thấp: “Sơ Hạ, dì biết con là một cô gái tốt, con có thể đừng giành đàn ông với chị gái mình được không?”
Tân Sơ Hạ vừa đặt đũa xuống, nhìn Tống Thiên Thanh đang ngồi đối diện mà không nói nên lời.
Suy nghĩ cả nửa ngày, bà ta tốt bụng nấu mì, chẳng qua là vì muốn thuyết phục cô đừng cướp đi người đàn ông của Tống Vân Thùy?
Lúc ấy cô chỉ thuận miệng nói một câu trong lúc tức giận, thế mà lại khiến tất cả bọn họ đều cho là thật!
“Muốn tôi đừng giành đàn ông với Tống Vân Thùy? Dựa vào đâu chứ? Hả?” Tân Sơ Hạ hừ lạnh.
Tống Thiên Thanh thì thào: “Sơ Hạ, dì có thể cảm nhận được Vân Thùy nó thích Phó Diệc Phàm. Vân Thùy có tính tình tương ngạnh, nhưng rất nghiêm túc trong tình cảm. Nếu nó đã thích ai thì sẽ rất lâu mới quên được người đó. Dì là một người làm mẹ, chỉ mong Vân Thùy sẽ không bỏ lỡ người con trai mà nó thích một lần nữa”
“Tống Vân Thùy sai lầm bỏ lỡ người đàn ông mà cô ta thích thì liên quan gì đến tôi? Hơn nữa Tống Vân Thùy có hôn ước với Phó Diệc Phàm đó không? Đã vậy, mọi người cùng cạnh tranh công băng thôi!” Tân Sơ Hạ nói một câu không đi đến đâu. Ấn tượng của cô ta đối với Tống Thiên Thanh vừa rồi mới được cải thiện, bây giờ đã không còn chút ấn tượng tốt đẹp nào chỉ trong nháy mắt.
Giọng Tống Thiên Thanh đột nhiên trở nên khàn khàn: “Sơ Hạ, dì xin con, được không?”
“Nếu bà đã thích dùng một chuyện đổi một chuyện ở trước mặt tôi như vậy, vậy thì tôi sẽ học theo bà, chỉ cần bà ly hôn với bố tôi, tôi sẽ không giành đàn ông với con gái bà nữa” Tân Sơ Hạ tức giận nói.
Nhất thời, Tống Thiên Thanh dường như đã chịu phải ấm ức rất lớn, giọng nói nghẹn ngào: “Sơ Hạ, dì thật sự rất yêu bố con”
“Hờ, có quỷ mới biết bà nói thật hay giả!” Tân Sơ Hạ không khỏi cười nhạt.
Nhưng mà, vào lúc này, Tống Thiên Thanh đột nhiên đứng dậy khỏi ghế, đi tới bên cạnh Tân Sơ Hạ, “phịch” một tiếng, quỳ gối trên mặt đất.
Tân Sơ Hạ giật mình nhảy khỏi ghế, lên tiếng chất vấn: “Bà đang làm gì vậy?”
“Sơ Hạ, Vân Thùy và dì đã sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm như vậy, điều dì mong chờ nhất là có được hạnh phúc. Bố của con là hạnh phúc của dì, còn Phó Diệc Phàm là hạnh phúc của Vân Thùy. Dì van xin con, van cầu con hãy thành toàn cho hạnh phúc của mẹ con dì đi, được không?” Tống Thiên Thanh nhìn lên Tân Sơ Hạ, nhỏ giọng cầu xin.
Bình luận facebook