Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 808
Nhóm dịch: Sói già
- Nhưng mà...còn chưa thêu xong. Muội vốn định thêu thêm hoa sen cùng nước...
Tử Địch tràn đầy thương tâm cùng tự trách nói:
- Đây là đồ vật đầu tiên muội thêu tặng cho huynh, nhưng chưa thêu xong...Hiện tại tay muội gãy rồi, sau này không thêu được nữa! Không nghĩ tới muội muốn thêu chút đồ tặng cho huynh mà ông trời cũng không đáp ứng.
- Như thế nào lại thế đây? Nhất định sẽ tốt!
Tần Tiêu ôm Tử Địch, lau nước mắt cho nàng, ôn nhu nói:
- Chờ muội khỏe lại, chúng ta cùng thêu xong khăn tay này. Ta cũng học, được chứ?
- Đại nam nhân thêu hoa, thành bộ dáng gì đây chứ!
Tử Địch lập tức bật cười, chỉ vào mặt Tần Tiêu:
- Có biết xấu hổ hay không! Không nghe nói qua nam nhân muốn học thêu hoa!
Mặc Y ôn nhu mỉm cười, kéo Tử Địch, nói:
- Muội đừng lo lắng, đại phu nói có thể phục hồi. Chỉ cần sau này muội an phận một chút, đừng khiến vết thương tái phát là được.
Dương Ngọc Hoàn cùng Lý Trì Nguyệt đều đến gần, cùng nhau an ủi Tử Địch.
- Khụ! Khụ!
Lý Long Cơ ở bên cạnh khụ vài tiếng, nói:
- Có chút người xem nơi này thành phòng ngủ hay sao!
Tần Tiêu xấu hổ nở nụ cười, Tử Địch cười hăng hắc vài tiếng, ngoan ngoãn ngồi thẳng lại. Dương Ngọc Hoàn nhảy ra bênh vực, cúi người thi lễ với hoàng đế:
- Hoàng đế bệ hạ, Tử Địch tỷ cùng Hầu gia ca ca trải qua sinh ly tử biệt nha, ngài cho họ đoàn tụ một chút thôi!
- Ôi ôi?
Lý Long Cơ ra vẻ kinh ngạc kêu lên:
- Ngọc Hoàn còn chưa vào cửa đã đứng ra bênh vực rồi, nàng đang sai khiến ta làm việc sao? Ta là hoàng đế nhé, nàng làm như vậy chính là khi quân, biết không?
- Oa?
Dương Ngọc Hoàn cả kinh mở to mắt quỳ xuống:
- Ngọc Hoàn mới không dám đâu!
Mọi người không nhịn được bật cười, Lý Trì Nguyệt đi tới bên cạnh Lý Long Cơ thấp giọng nói:
- Bệ hạ, hoàng muội...thật sự khó chịu nổi rồi! Muội có thể đi thay bộ y phục này không? Mặc không thói quen...
Tần Tiêu nhủ thầm: Làm gì đây? Lại là Lý Trì Nguyệt, lại là Dương Ngọc Hoàn...Lý Long Cơ, ngươi muốn làm gì đây? Hay là ngươi tính toán cho ta bỏ binh quyền quay về ôn nhu hương hưởng phúc?
Trong quân cảng, trên một quân thuyền nhìn qua như bình thường đang tổ chức một buổi thịnh yến.
Lý Long Cơ luôn là như thế. Bất kể là chuyện trọng đại bao nhiêu, nghiêm túc thế nào, cũng không rời khỏi được thịnh yến khiêu vũ.
Lý Long Cơ cùng Lý Trì Nguyệt ngồi chung một bàn, ngay trên chủ vị. Ngồi bàn bên cạnh là Tần Tiêu, Tử Địch bị thương đương nhiên có đặc quyền chen cùng một bàn với hắn, dương dương tự đắc hưởng thụ Tần Tiêu đút cho nàng ăn uống. Lúc này nàng lại cảm thấy mình bị thương cũng là một may mắn. Nhìn xem đi, Mặc Y cùng Ngọc Hoàn ngồi đối diện đều không phong cảnh cùng được sủng ái như nàng đâu.
Thời gian trôi qua đến cuối giờ Dậu, trong quân cảng vang lên tiếng tù và, đã đến giới nghiêm. Lý Long Cơ cho tan tiệc, tắt đèn lồng ngoài thuyền. Xem ra mấy ngày nay hắn hỗn chung một chỗ với quân ngũ, xem như hiểu được ít quy củ trong quân đội, nên không làm ra chuyện gì đặc lập độc hành.
Lý Long Cơ an bài Lý Trì Nguyệt cùng Mặc Y các nàng vào khoang thuyền nghỉ ngơi. Riêng hắn mang theo Tần Tiêu đi vào một gian tĩnh thất như thư phòng.
Lý Long Cơ ngồi xuống một bàn thấp, gọi Cao Lực Sĩ mang theo ấm trà xanh cùng bàn cờ, mời Tần Tiêu ngồi xuống bồi hắn một ván.
Tần Tiêu phát hiện từ sau khi đi vào tĩnh thất, thần sắc Lý Long Cơ có chút thay đổi, không còn vẻ bình dị gần gũi như trước đó, lại mang theo uy nghi hoàng gia. Tuy rằng sắc mặt hắn vẫn thật bình tĩnh, mỉm cười thản nhiên, nhưng Tần Tiêu có cảm giác trước mắt không phải là anh vợ, không phải huynh đệ kết nghĩa của hắn, mà là đương kim hoàng đế.
Tần Tiêu đứng cách bàn trà vài bước, chắp tay nói:
- Bệ hạ, vi thần hiện tại là đại nguyên soái cầm binh, không dám thâu đêm không về, bằng không sẽ tạo thành ảnh hưởng bất lương, dao động lòng quân.
- Không sao, ngươi ngồi xuống đi, chỉ một ván, ta cam đoan không làm chậm trễ nhiều thời gian của ngươi.
Lý Long Cơ không tự xưng là “trẫm”, mà lại vẫy tay, ý bảo Tần Tiêu ngồi xuống, nói:
- Lực Sĩ, ngươi đi ra ngoài hầu hạ. Bất luận kẻ nào cũng không được tới gần, chính ngươi cũng cách xa một trượng.
Cao Lực Sĩ cúi người lên tiếng, lui ra khỏi phòng đóng cửa lại.
Tần Tiêu chỉ đành ngồi xuống lấy ra con cờ:
- Vậy được rồi, vi thần dùng cờ đen, xin đi trước.
Dứt lời đặt quân cờ xuống.
Lý Long Cơ mỉm cười không nói lời nào, bắt đầu cùng hắn chơi cờ.
Liên tiếp hạ xuống hơn hai mươi quân cờ, thế cờ dịu dần đi, cả hai cũng không nói lời nào. Trường hợp im ắng, chỉ nghe được tiếng quân cờ đặt xuống vang giòn.
Trong lòng Tần Tiêu yên lặng, không thèm tiếp tục nghĩ nhiều, cũng không suy nghĩ.
Hắn hiểu được cá tính của Lý Long Cơ. Nếu có chuyện trọng yếu, hắn sẽ không che giấu, sẽ nói thẳng ra cho thoải mái. Đêm nay hắn “bí mật” gọi mình đi ra, khẳng định là có chuyện quan trọng. Thân là hoàng đế hắn hỗn trong thủy quân đi tới Tân La, hơn nữa còn mang theo Trì Nguyệt cùng người nhà của mình...Hành động này nhiều ít có chút khả nghi, rốt cục hắn đang muốn làm gì đây? Chẳng lẽ thật sự muốn ta bỏ quên nhung trang, về nhà hưởng thanh phúc hay sao?
Lý Long Cơ hạ xuống một quân cờ, đột nhiên nhẹ giọng cười:
- Sai bước, ngươi đi sai bước. Ngươi có tâm sự, đúng hay không?
- Có sao?
Tần Tiêu hơi sững sờ, nhìn bàn cờ. Quả nhiên hắn lộ ra sơ hở thật lớn, cho Lý Long Cơ cơ hội chiếm hết ưu thế.
- Chơi lại đi, cho ngươi đi lại là được.
Lý Long Cơ có chút cười đắc ý:
- Sĩ biệt ba ngày, nhìn lại sẽ khác xưa thôi. Hai năm qua ta mời mấy kỳ sư nổi danh thiên hạ vào cung dạy ta chơi cờ. Trình độ sao, tự nhiên là có tiến bộ. Hiện tại ngươi so sánh với ta đã thua không ít rồi!
Tần Tiêu cũng không để ý, cười cười nói:
- Chơi lại không phải là quân tử. Dù sao là thua, còn không bằng thua thống khoái một ít. Miễn cho đã thua cờ, còn thua cả người.
Trong lòng hắn nhủ thầm: Lời nói của Lý Long Cơ có hàm ý khác ah! Hắn là nói mấy năm nay hắn lấy được tiến bộ nhảy vọt trong các phương diện, đã hơn xa ta, cũng có thể thoải mái khống chế ta sao? Người này...trở thành hoàng đế vài năm, quả nhiên phương diện lòng người đều lợi hại!
Lý Long Cơ cầm chén trà chậm rãi uống, như có thâm ý nhìn Tần Tiêu, thản nhiên nói:
- Bàn cờ này không cần đi nữa, ngươi thua.
Tần Tiêu cười khẽ, làm ra vẻ thở nhẹ một hơi:
- Thua thì thua thôi. Thắng bại là chuyện thường của binh gia, không có gì lớn.
Lý Long Cơ vuốt nhẹ chén trà, chậm rãi hỏi:
- Giống như trước đó ngươi đánh mất Du Quan, sau lại tuyệt địa phản kích muốn thắng trở về, phải không?
Tần Tiêu sửng sốt: Lời này có ý gì? Hắn muốn ám chỉ cái gì?
Lý Long Cơ, có phải ngươi trở thành hoàng đế vài năm, cùng thần tử kết giao thường dùng thuật tâm lý quá nhiều, như vậy ở trước mặt ta cũng đùa chơi sao? Trước kia ngươi chưa bao giờ chơi trò này trước mặt ta! Xem ra biến hóa của ngươi thật là rất lớn!
Lý Long Cơ nhìn thấy biểu tình sững sờ của Tần Tiêu, trong ánh mắt toát ra tia thần thái thỏa mãn, mỉm cười nói:
- Nhưng mà...còn chưa thêu xong. Muội vốn định thêu thêm hoa sen cùng nước...
Tử Địch tràn đầy thương tâm cùng tự trách nói:
- Đây là đồ vật đầu tiên muội thêu tặng cho huynh, nhưng chưa thêu xong...Hiện tại tay muội gãy rồi, sau này không thêu được nữa! Không nghĩ tới muội muốn thêu chút đồ tặng cho huynh mà ông trời cũng không đáp ứng.
- Như thế nào lại thế đây? Nhất định sẽ tốt!
Tần Tiêu ôm Tử Địch, lau nước mắt cho nàng, ôn nhu nói:
- Chờ muội khỏe lại, chúng ta cùng thêu xong khăn tay này. Ta cũng học, được chứ?
- Đại nam nhân thêu hoa, thành bộ dáng gì đây chứ!
Tử Địch lập tức bật cười, chỉ vào mặt Tần Tiêu:
- Có biết xấu hổ hay không! Không nghe nói qua nam nhân muốn học thêu hoa!
Mặc Y ôn nhu mỉm cười, kéo Tử Địch, nói:
- Muội đừng lo lắng, đại phu nói có thể phục hồi. Chỉ cần sau này muội an phận một chút, đừng khiến vết thương tái phát là được.
Dương Ngọc Hoàn cùng Lý Trì Nguyệt đều đến gần, cùng nhau an ủi Tử Địch.
- Khụ! Khụ!
Lý Long Cơ ở bên cạnh khụ vài tiếng, nói:
- Có chút người xem nơi này thành phòng ngủ hay sao!
Tần Tiêu xấu hổ nở nụ cười, Tử Địch cười hăng hắc vài tiếng, ngoan ngoãn ngồi thẳng lại. Dương Ngọc Hoàn nhảy ra bênh vực, cúi người thi lễ với hoàng đế:
- Hoàng đế bệ hạ, Tử Địch tỷ cùng Hầu gia ca ca trải qua sinh ly tử biệt nha, ngài cho họ đoàn tụ một chút thôi!
- Ôi ôi?
Lý Long Cơ ra vẻ kinh ngạc kêu lên:
- Ngọc Hoàn còn chưa vào cửa đã đứng ra bênh vực rồi, nàng đang sai khiến ta làm việc sao? Ta là hoàng đế nhé, nàng làm như vậy chính là khi quân, biết không?
- Oa?
Dương Ngọc Hoàn cả kinh mở to mắt quỳ xuống:
- Ngọc Hoàn mới không dám đâu!
Mọi người không nhịn được bật cười, Lý Trì Nguyệt đi tới bên cạnh Lý Long Cơ thấp giọng nói:
- Bệ hạ, hoàng muội...thật sự khó chịu nổi rồi! Muội có thể đi thay bộ y phục này không? Mặc không thói quen...
Tần Tiêu nhủ thầm: Làm gì đây? Lại là Lý Trì Nguyệt, lại là Dương Ngọc Hoàn...Lý Long Cơ, ngươi muốn làm gì đây? Hay là ngươi tính toán cho ta bỏ binh quyền quay về ôn nhu hương hưởng phúc?
Trong quân cảng, trên một quân thuyền nhìn qua như bình thường đang tổ chức một buổi thịnh yến.
Lý Long Cơ luôn là như thế. Bất kể là chuyện trọng đại bao nhiêu, nghiêm túc thế nào, cũng không rời khỏi được thịnh yến khiêu vũ.
Lý Long Cơ cùng Lý Trì Nguyệt ngồi chung một bàn, ngay trên chủ vị. Ngồi bàn bên cạnh là Tần Tiêu, Tử Địch bị thương đương nhiên có đặc quyền chen cùng một bàn với hắn, dương dương tự đắc hưởng thụ Tần Tiêu đút cho nàng ăn uống. Lúc này nàng lại cảm thấy mình bị thương cũng là một may mắn. Nhìn xem đi, Mặc Y cùng Ngọc Hoàn ngồi đối diện đều không phong cảnh cùng được sủng ái như nàng đâu.
Thời gian trôi qua đến cuối giờ Dậu, trong quân cảng vang lên tiếng tù và, đã đến giới nghiêm. Lý Long Cơ cho tan tiệc, tắt đèn lồng ngoài thuyền. Xem ra mấy ngày nay hắn hỗn chung một chỗ với quân ngũ, xem như hiểu được ít quy củ trong quân đội, nên không làm ra chuyện gì đặc lập độc hành.
Lý Long Cơ an bài Lý Trì Nguyệt cùng Mặc Y các nàng vào khoang thuyền nghỉ ngơi. Riêng hắn mang theo Tần Tiêu đi vào một gian tĩnh thất như thư phòng.
Lý Long Cơ ngồi xuống một bàn thấp, gọi Cao Lực Sĩ mang theo ấm trà xanh cùng bàn cờ, mời Tần Tiêu ngồi xuống bồi hắn một ván.
Tần Tiêu phát hiện từ sau khi đi vào tĩnh thất, thần sắc Lý Long Cơ có chút thay đổi, không còn vẻ bình dị gần gũi như trước đó, lại mang theo uy nghi hoàng gia. Tuy rằng sắc mặt hắn vẫn thật bình tĩnh, mỉm cười thản nhiên, nhưng Tần Tiêu có cảm giác trước mắt không phải là anh vợ, không phải huynh đệ kết nghĩa của hắn, mà là đương kim hoàng đế.
Tần Tiêu đứng cách bàn trà vài bước, chắp tay nói:
- Bệ hạ, vi thần hiện tại là đại nguyên soái cầm binh, không dám thâu đêm không về, bằng không sẽ tạo thành ảnh hưởng bất lương, dao động lòng quân.
- Không sao, ngươi ngồi xuống đi, chỉ một ván, ta cam đoan không làm chậm trễ nhiều thời gian của ngươi.
Lý Long Cơ không tự xưng là “trẫm”, mà lại vẫy tay, ý bảo Tần Tiêu ngồi xuống, nói:
- Lực Sĩ, ngươi đi ra ngoài hầu hạ. Bất luận kẻ nào cũng không được tới gần, chính ngươi cũng cách xa một trượng.
Cao Lực Sĩ cúi người lên tiếng, lui ra khỏi phòng đóng cửa lại.
Tần Tiêu chỉ đành ngồi xuống lấy ra con cờ:
- Vậy được rồi, vi thần dùng cờ đen, xin đi trước.
Dứt lời đặt quân cờ xuống.
Lý Long Cơ mỉm cười không nói lời nào, bắt đầu cùng hắn chơi cờ.
Liên tiếp hạ xuống hơn hai mươi quân cờ, thế cờ dịu dần đi, cả hai cũng không nói lời nào. Trường hợp im ắng, chỉ nghe được tiếng quân cờ đặt xuống vang giòn.
Trong lòng Tần Tiêu yên lặng, không thèm tiếp tục nghĩ nhiều, cũng không suy nghĩ.
Hắn hiểu được cá tính của Lý Long Cơ. Nếu có chuyện trọng yếu, hắn sẽ không che giấu, sẽ nói thẳng ra cho thoải mái. Đêm nay hắn “bí mật” gọi mình đi ra, khẳng định là có chuyện quan trọng. Thân là hoàng đế hắn hỗn trong thủy quân đi tới Tân La, hơn nữa còn mang theo Trì Nguyệt cùng người nhà của mình...Hành động này nhiều ít có chút khả nghi, rốt cục hắn đang muốn làm gì đây? Chẳng lẽ thật sự muốn ta bỏ quên nhung trang, về nhà hưởng thanh phúc hay sao?
Lý Long Cơ hạ xuống một quân cờ, đột nhiên nhẹ giọng cười:
- Sai bước, ngươi đi sai bước. Ngươi có tâm sự, đúng hay không?
- Có sao?
Tần Tiêu hơi sững sờ, nhìn bàn cờ. Quả nhiên hắn lộ ra sơ hở thật lớn, cho Lý Long Cơ cơ hội chiếm hết ưu thế.
- Chơi lại đi, cho ngươi đi lại là được.
Lý Long Cơ có chút cười đắc ý:
- Sĩ biệt ba ngày, nhìn lại sẽ khác xưa thôi. Hai năm qua ta mời mấy kỳ sư nổi danh thiên hạ vào cung dạy ta chơi cờ. Trình độ sao, tự nhiên là có tiến bộ. Hiện tại ngươi so sánh với ta đã thua không ít rồi!
Tần Tiêu cũng không để ý, cười cười nói:
- Chơi lại không phải là quân tử. Dù sao là thua, còn không bằng thua thống khoái một ít. Miễn cho đã thua cờ, còn thua cả người.
Trong lòng hắn nhủ thầm: Lời nói của Lý Long Cơ có hàm ý khác ah! Hắn là nói mấy năm nay hắn lấy được tiến bộ nhảy vọt trong các phương diện, đã hơn xa ta, cũng có thể thoải mái khống chế ta sao? Người này...trở thành hoàng đế vài năm, quả nhiên phương diện lòng người đều lợi hại!
Lý Long Cơ cầm chén trà chậm rãi uống, như có thâm ý nhìn Tần Tiêu, thản nhiên nói:
- Bàn cờ này không cần đi nữa, ngươi thua.
Tần Tiêu cười khẽ, làm ra vẻ thở nhẹ một hơi:
- Thua thì thua thôi. Thắng bại là chuyện thường của binh gia, không có gì lớn.
Lý Long Cơ vuốt nhẹ chén trà, chậm rãi hỏi:
- Giống như trước đó ngươi đánh mất Du Quan, sau lại tuyệt địa phản kích muốn thắng trở về, phải không?
Tần Tiêu sửng sốt: Lời này có ý gì? Hắn muốn ám chỉ cái gì?
Lý Long Cơ, có phải ngươi trở thành hoàng đế vài năm, cùng thần tử kết giao thường dùng thuật tâm lý quá nhiều, như vậy ở trước mặt ta cũng đùa chơi sao? Trước kia ngươi chưa bao giờ chơi trò này trước mặt ta! Xem ra biến hóa của ngươi thật là rất lớn!
Lý Long Cơ nhìn thấy biểu tình sững sờ của Tần Tiêu, trong ánh mắt toát ra tia thần thái thỏa mãn, mỉm cười nói:
Bình luận facebook