• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Thịnh hạ chi luyến (3 Viewers)

  • Chap-35

Chương 35




Lúc tiến độ quay phim tiến vào thời điểm giữa tháng tư thì Thịnh Hạ đã hoàn toàn thuần thục biển đạt được trạng thái của nhân vật. Cô cũng tìm được kỹ xảo để cùng Cố Hằng diễn phối hợp.



Ban đầu tối nay còn có một cảnh diễn nhưng Cố Hằng tự nhiên bị yêu cầu tham gia một hoạt động khác nên lịch diễn chậm lại dời sang tối hôm sau.



Khi cả đoàn tập trung tại khu vực nghỉ ngơi, Chu Minh Khiêm giải thích thêm cho Thịnh Hạ về cách diễn. Lệ Viêm Trác cũng đồng thời có mặt lúc này.



Từ hôm nghi thức khởi động máy, Thịnh Hạ đã hơn mười ngày không thấy Lệ Viêm Trác nên cô cười chào hỏi "Lệ tổng."



Khu nghỉ ngơi của phim trường tương đối đơn sơ, Chu Minh Khiêm đẩy một cái ghế qua cho Lệ Viêm Trác mà anh ta cũng không tính ở lâu. Anh ngồi tạm cùng Thịnh Hạ nói chuyện: "Buổi tối cô cùng nhau ăn cơm với tôi và mẹ tôi nhe, mẹ tôi vừa trở về."



Thịnh Hạ ngẩn ra, rồi sau đó thoáng chút vui vẻ, "Trác lão sư đã về nước à? Về khi nào vậy?"



Lệ Viêm Trác: "Hôm trước, bà ở nhà nghỉ ngơi một ngày rồi. Hôm nay tinh thần trạng thái của bà đều không tồi nên khi mẹ tôi biết cô đang ở Thượng Hải đóng phim liền chờ không kịp muốn gặp cô ngay."



Thịnh Hạ thụ sủng nhược kinh nên nói kết thúc công việc xong sẽ đi liền.



Lệ Viêm Trác: "Lát nữa tôi nhắn địa chỉ chỗ ăn. Khi cô kết thúc công việc thì tôi trực tiếp đón cô."



Anh còn muốn đi một chuyến về công ty nên cáo biệt rời đi.



Chu Minh Khiêm buồn bực, ngậm thuốc lá, nhanh chóng gọi theo bóng dáng cậu ta: "Ê." Lệ Viêm Trác bắt lấy điếu thuốc.



Anh ta dừng chân xoay người, "Chuyện gì?"



Chu Minh Khiêm: "cậu tới chính là mời Thịnh Hạ đi ăn cơm thôi à?"



Lệ Viêm Trác hỏi lại: "Bằng không còn có chuyện gì nữa?"



Chu Minh Khiêm thiếu chút nữa nội thương, "Chuyện này không phải chỉ cần cậu gọi điện thoại là được à?"



Lệ Viêm Trác đáp nhanh: "Gọi điện thoại không cần tiền à? Tiền điện thoại tháng này của tôi bù hết vào tiền ăn rồi."



Chu Minh Khiêm: "......"



Sau một lúc lâu anh mới quay đầu sang chỉ nói một chữ: "Lăn!"



Lệ Viêm Trác đi chưa được mấy bước liền cùng gặp Mẫn Du vừa đến. Hai người đạm cười gật đầu chào hỏi. Anh vốn định mời cô ăn cơm một buổi tối nào đó nhưng lời nói tới bên miệng lại tự nhận ra có chút không ổn. Thế nên anh liền bỏ qua mà rời đi.



Chu Minh Khiêm cầm điếu thuốc đi tìm Cố Hằng. Anh lưu lại chỗ Thịnh Hạ bàn tiếp phần nghiên cứu kịch bản.



"Hôm nay thế nào?" Mẫn Du đi sang ngồi xuống chỗ bên cạnh cô.



Thịnh Hạ: "Cũng không tệ lắm." Trừ bỏ mệt mỏi về thể chất thì mặt khác cảm giác đều khá tốt.



Mẫn Du đem kịch bản khép lại, "Nghỉ ngơi một chút cho đầu óc thư giản chút rồi đọc tiếp."



Cô đưa điện thoại cho Thịnh Hạ, "tam ca nhà em trong chốc lát muốn đến đây thăm ban."



Thịnh Hạ: "Anh ấy vừa đến Thượng Hải à?"



"uhm, cậu ta mới vừa xuống phi cơ."



Mấy ngày nay Thịnh Hạ cùng Nhậm Ngạn Đông không gặp mặt do anh vẫn luôn ở Bắc Kinh. Có một lần tối đó anh từ Thiên Tân bay sang. Anh gọi điện thoại hỏi cô có mệt hay không. Sau đó anh cũng tự báo cáo chính mình hiện tại đang ở đâu.



Lời nói của anh vẫn không nhiều. Anh so với trước kia phảng phất không khác biệt gì lớn. Tuy Nhậm Ngạn Đông cũng có chút thể hiện thay đổi. Đó chính là anh sẽ cùng cô đơn giản nói chuyện công tác gặp khó khăn cái gì, anh đã giải quyết thế nào.



Cô cũng sẽ nói với anh hôm nay có cảnh diễn nào không tồi, có chỗ nào cô diện không đạt chuẩn bị bắt quay lại tổng cộng hơn ba mươi lần.



Mẫn Du hỏi Thịnh Hạ: "em cùng Nhậm Ngạn Đông là tri kỷ phải không?" cô nghĩ mãi để tìm từ diễn tả, "Có phải hai người bọn em muốn nói năng lưu loát như cậu ta cùng Thẩm Lăng mới hòan hảo giống bạn bè sao?"



Thịnh Hạ lắc đầu: "Em không muốn anh ấy nhất định phải giống kiểu người nói nhiều nhưng ít nhất chính là hai người ở chung nhà hoặc là tách ra thì khi cả hai nói chuyện qua điện thoại với chủ đề không chỉ dừng lại đơn giản quan tâm thăm hỏi. Bọn em có thể thân mật tâm sự cả ngày, anh ấy có thể chia sẽ khó khăn trong công việc."



Nói thêm một chút thì cô không tự giác lại mở kịch bản ra. Cô bắt đầu ngẫm nghĩ phần kịch bản Chu Minh Khiêm vừa giải thích hướng dẫn cho cô.



Mẫn Du gật đầu cũng không nói nhiều thêm.



Trên bàn có vài món ăn vặt nên cô tùy tay cầm một túi lên vừa nghĩ vừa không chút để ý ăn một miếng.



Muốn Nhậm Ngạn Đông nói chuyện cậu ta đang phiền lòng hả? Phỏng chừng cái này hơi khó.



Từ lúc nhỏ trong cùng một khu, anh chưa bao giờ nói ra phiền muộn hoặc uy hiếp bạo lực với người khác. Thói quen của một người như cậu ta là hay gánh vác áp lực cùng khó khăn cho riêng mình tự xử lý.



Chính là anh được nổi danh nhờ cái bộ dáng tư bản lãnh đạm, uy lực ẩn dấu mà bất động thanh sắc khiến nhiều nữ nhân trong giới tài chính mê đảo.



Tuy nhiên trong khoảng thời gian này cậu ta chuyển biến như vậy quả thật không dễ dàng.



Tự cô trong lòng chính thức thay biệt danh 'Nhậm vô tâm' là 'Nhậm không biết xấu hổ'.
(hahahah mình edit khúc này mà mắc cười cái bà Mẫn Du này thật cũng ít có khìn khì[email protected][email protected])



Chạng vạng, khi Thịnh Hạ nhanh kết thúc công việc, Nhậm Ngạn Đông vội vàng vừa đi vào phim trường.



Hôm nay, anh mặc trang phục công sở chỉnh tề. Thân anh khoát tây trang màu đen, bên trong là áo sơ mi trắng. Anh còn buộc lại cà vạt nên cô tranh thủ thời gian ngắm anh. Đặc biệt là cà vạt này do chính cô mua tặng.



Nhậm Ngạn Đông lúc này cùng Chu Minh Khiêm bên cạnh chào hỏi.



Tâm trạng Thịnh Hạ không giống nhiều người khác trong đoàn phim vì đại đa số họ là không quen thuộc lắm nên khó tránh khỏi khẩn trương.



Chỉ cần Nhậm Ngạn Đông ở bên cạnh thì mặc kệ tâm trạng không tốt trước đó của cô đang trong lúc thi hay đang đóng phim sẽ tự điều chỉnh về trạng thái tốt nhất.



Chu Minh Khiêm xoay mặt cùng Nhậm Ngạn Đông nói chuyện: "Quá mấy ngày nữa có diễn vở kịch lớn. Nội dung là Thịnh Hạ từ xe chạy lên lầu trong ngày mưa, cô ấy cùng Cố Hằng có giằng co trong vài phút. Tuy Thịnh Hạ không có lời thoại nhưng tất cả đều phải biểu tình bằng ánh mắt. Tôi liền sợ cô ấy diễn không ra được cảm giác kia. Nếu không quá khó thì ngày đó cậu tới một chuyến được không?"



Nhậm Ngạn Đông: "Ngày nào vậy?"



Chu Minh Khiêm: "Khó mà nói, ngày nào đó mưa to là ngày tôi cho quay cảnh đó." Anh xem thời tiết dự báo nói là cuối tuần này có mưa nhưng ai biết được.



Anh từng sắp xếp các cảnh diễn này vào tháng 7 vì ở Thượng Hải thời tiết lúc đó sẽ có mưa trong nhiều ngày. Kết quả Nhậm Ngạn Đông nhất định phải sửa thời gian quay vào tháng tư mà còn ấn định phần chi phí này không tính vào tiền đầu tư ban đầu...



Nhậm Ngạn Đông: "tôi sẽ cố gắng trừ thời điểm đến lúc đó tôi đang ở nước ngoài không về gấp được."



Thịnh Hạ thay quần áo xong quay lại nên Nhậm Ngạn Đông nhìn ngắm cô, "Quần áo này không phải của em à?"



"uhm, tối em còn cảnh diễn nên mặc tạm." Thịnh Hạ từ trong ba lô lấy ra bình nước uống, cô nhấp mấy ngụm nước. Nhậm Ngạn Đông cũng theo thói quen ấn nắp bình giúp cô. Sau đó anh đặt bình cạnh túi khi cô vừa uống xong, hỏi tiếp: "Buổi tối em muốn ăn gì?"



Thịnh Hạ: "Buổi tối em hẹn Lệ Viêm Trác gặp Trác lão sư cùng ăn cơm rồi. Em vừa hứa sẽ tham dự."



Nhậm Ngạn Đông nhìn cô một lát, cuối cùng cũng không nói gì mà chỉ gật đầu.



Đêm nay Chu Minh Khiêm mời đoàn phim dùng cơm cũng có cả Mẫn Du. Cô dặn dò Thịnh Hạ nói, "chị làm tài xế đưa em sang chỗ Lệ Viêm Trác xong hay chị đi sang chỗ Chu Minh Khiêm trước vậy."



Nhậm Ngạn Đông: "Ngồi xe anh đi."



Thịnh Hạ sợ chậm trễ công tác của anh, "Không cần đâu anh bận việc của anh đi."



Nhậm Ngạn Đông: "Không phải bận việc gì đâu. Anh đã sắp xếp công việc rồi."



Thịnh Hạ hướng mắt nhìn di động xem địa chỉ nhà hàng ở đường Nam Kinh. Nơi này là nhà hàng đồ ăn chay yêu thích của Trác lão sư mà cũng hợp với thói quen của cô ăn uống thanh đạm buổi tối.



Nếu cô đi cùng Nhậm Ngạn Đông qua lại còn gặp phải kẹt xe thì anh mất thêm vài tiếng đồng hồ.



Cô nói: "không cần lãng phí thời gian phiền toái như vậy."



Nhậm Ngạn Đông không nói tiếp mà ý bảo cô cùng đi chung. Anh đã gọi cho tài xế lái xe lại đây.



Đoàn phim không ít các cô nương nhỏ tuổi vẫn luôn nhìn theo bóng dáng hai người chân dài. Ho đều cảm thấy thật xứng đôi.



Thịnh Hạ có chiều cao 1.72m nhưng do khung xương của dáng người mỹ nữ nhu mì đứng cùng Nhậm Ngạn Đông lại mang cho người ta cảm giác như chim nhỏ nép vào người đàn ông to cao vững vàng.



Nhậm Ngạn Đông cùng tài xế nói chuyện nhanh trong điện thoại. Sau đó anh quay đầu nhìn Thịnh Hạ. Anh duỗi bàn tay sang muốn nắm tay cô.



Thịnh Hạ chần chờ hai giây cuối cùng đem bình nước trong tay cô nhét vào trong tay anh.



Nhậm Ngạn Đông: "......"



Anh đành phải mở bình nước ra uống một chút. Sau đó anh đậy nắp bình lại, trả cho cô.



Động tác của cả hai nhìn qua thật tự nhiên ăn ý.



Mấy tiểu cô nương trong đoàn như bị nghẹn đầy một miệng 'thức ăn cho cẩu' (
kiểu ngôn tình hay miêu ta cách hai người này thể hiện tình yêu trước người khác quá ngọt đến FA phải ghen tị)



Rõ ràng hai người họ không có thân mật tiếp xúc, cũng không có bất luận dùng ngôn ngữ ngọt ngào gì nhưng chính là hành động đó tạo cảm giác như một đôi tình nhân quá ân ái.



Có một nhân viên nữ hỏi Chu Minh Khiêm, "Vũ trụ đệ nhất đại soái ơi, chẳng phải Thịnh Hạ cùng Nhậm đang trong tình huống ồn ào chia tay sao?"



Chu Minh Khiêm: "Các ngươi không thấy nam thần bị đá nên chuyển sang giai đoạn tái theo đuổi sao."



Bên ngoài, tài xế đã lái xe ngừng ở ven đường. Khi tài xế nhìn đến Nhậm Ngạn Đông đang đi đến thì anh ta mở cửa xe từ ghế người lái đi ra.



Thịnh Hạ nghi hoặc nhìn về phía Nhậm Ngạn Đông, "tự anh lái xe sao?"



Nhậm Ngạn Đông gật đầu, "uhm." Anh cởi tây trang, đặt ở hàng ghế sau.



Tài xế đã vòng tới bên kia, đem cửa xe chỗ ghế phụ lái mở ra cho Thịnh Hạ.



Thịnh Hạ: "Cảm ơn." Cô đóng cửa xe sau đó nhìn sang Nhậm Ngạn Đông, "anh bận cả một ngày rồi không mệt sao?"



"Còn được."



"mệt mỏi thì nói em lái nhe."



"Không cần."



Nhậm Ngạn Đông cởi cà vạt, tùy tay ném nó ở trên ghế sau. Anh mở hai cúc áo trên của áo sơmi.



Thịnh Hạ thắt dây an toàn xong. Cô vừa lúc xoay mặt định nói chuyện với anh thì liền nhìn thấy anh hơi hơi nâng cằm để nới mở cúc áo. Đường cong sắc nét của chiếc cằm thoát lên chút nét cương nghị.



Cô nhìn xuống một chút nữa là phần hầu kết gợi cảm của anh mà nói không nên lời.



Cô và anh bên nhau đã lâu như vậy mà cô vẫn có thể rung động vì những tiểu tiết gợi cảm này.



Nhậm Ngạn Đông khởi động, xe từ từ chuyển động dời đi.



Thịnh Hạ xoay người chuẩn bị tìm tạp chí. Cô làm như thói quen biết trên xe luôn có hai loại tạp chí; thời trang và kinh tế tài chính.



Dừng một chút, Thịnh Hạ lần này chọn tạp chí kinh tế tài chính để đọc.



Khi xe dừng chờ đèn đỏ, Nhậm Ngạn Đông quay đầu nhìn cô đang tập trung đọc báo, "Không thấy buồn tẻ quá à?"



Thịnh Hạ quay đầu, "vẫn còn được."



Đèn xanh sáng lên, Nhậm Ngạn Đông tiếp tục chuyên chú lái xe. Trong xe rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh lật trang tạp chí của Thịnh Hạ.



Lúc cô nhìn đến một trang sưu tầm thì rất nghiêm túc nghiên cứu. Cô vẫn hay sưu tầm lời bình luận sắc bén của phóng viên kinh tế tài chính. Câu từ khá dí dỏm hài hước, năng lực tư duy rất logic không như những câu từ trong báo thông thường.



Nhìn đến trang cuối cùng, cô mới lật lại trang trước để xem tên người phóng viên là ai, cô nhìn đến một cái tên không quen biết.



Thịnh Hạ tiếp theo xem đến giữa trang có nhắc đến công ty của Dư Trạch. Cô theo phản xạ có điều kiện nhớ đến chính là Thương Tử Tình.



Suy nghĩ một lát, Thịnh Hạ khép cất tạp chí, "Tam ca."



"Hửm?" Nhậm Ngạn Đông vẫn luôn nhìn phía trước, "Làm sao vậy?"



Thịnh Hạ nói thẳng: "trước đó vài ngày Thương Tử Tình đi đến phim trường. Cô ta ngụy trang thăm hỏi mọi người tại phim trường nhưng thật ra em nghĩ là để tìm gặp Mẫn Du. Em không biết cô ta tìm Mẫn Du làm khó dễ gì không."



Lúc sau cô hỏi Mẫn Du, Mẫn Du nói không có gì quan trọng nhưng cô cảm giác không đơn giản như lời trấn an.



Lúc đó cô chụp hình cùng mọi người trong đoàn phim thì tạm thời cáo biệt rời đi. Không chừng về sau cô ta cũng sẽ không đi vào làm khó cho Mẫn Du vì vốn dĩ cô ấy còn muốn giữ thể diện cho mình.



Nhậm Ngạn Đông trong lòng hiểu rõ, "Cô ta sẽ không làm khó dễ đến Mẫn Du."



Thịnh Hạ không đọc tạp chí nữa mà nghiêng sườn mặt nhìn bên ngoài xe.



Nhậm Ngạn Đông lo cô bị nhàm chán. Anh vừa nghĩ mở nhạc cho cô nghe nhưng lại cảm giác bản thân cô là nghệ sĩ đàn violon nên chắc không cảm thấy hứng thú các loại nhạc khác.



Trong máy mở ra là tiếng nhạc dạo đầu rất quen thuộc. Nhậm Ngạn Đông nhất thời không nhớ mà chờ đến ca từ của câu đầu tiên vang lên thì anh lại tắt đi.



Thịnh Hạ: "sao anh tắt vậy?"



Nhậm Ngạn Đông: "Quá ồn, ảnh hưởng lái xe."



Thịnh Hạ nghi hoặc nhìn anh sau đó cô lại nhìn cảnh đèn đường hai bên.



Vừa rồi bài hát vừa phát có tên là 《 hảo tâm chia tay 》......(tạm dịch là chia tay vui vẻ....)



Rất giống tình cảnh bọn họ bây giờ.



Qua ba bốn phút sau bài hát kia hẳn là đã phát xong.



Nhậm Ngạn Đông lại hỏi cô: "Muốn nghe nhạc qua radio nữa không?"



Thịnh Hạ: "Muốn mà em ngại anh bị ồn?"



Nhậm Ngạn Đông không lên tiếng mà lần nữa mở radio cho cô nghe.



Khi âm nhạc đang truyền phát đến làm Thịnh Hạ không bật cười không ít. Tối nay các bài hát không có duyên với Nhậm Ngạn Đông, bài hát này tên là 《 đương ái đã thành chuyện cũ 》......(tạm dịch là tình yêu đã qua....)



Cô nói: "Đêm nay có thể tuyển tập bài hát về tổn thương trong tình cảm. Mình nghe sẽ bị ảnh hưởng đến tâm tình không tốt lắm." Vừa nói xong thì cô tắt radio đi.



Phía trước lại là đèn đỏ nên Nhậm Ngạn Đông dừng xe. Anh nắm chặt tay cô, đặt ở trên tay lái.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom