Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-65
Chương 65
Thời gian kỳ nghỉ du lịch của Nhậm Ngạn Đông cùng Thịnh Hạ so với kế hoạch lại thêm nhiều ngày hơn. Hai người đi sang thêm vài quốc gia khác và mãi đi chơi đến sau Tết Âm Lịch cho đến cuối cùng quay về Newyork.
Sáu giờ sáng hôm đó, Ngạn Đông nhận được email Hướng thư ký gửi đến để cần anh xác nhận có muốn tham gia hội thảo tài chính được tổ chức hàng năm vào ngày mười sáu tháng hai ở Bắc Kinh hay không.
Thư mời đã được gửi tới công ty từ trước tuy nhiên do lúc ấy anh quá bận mà chưa quyết định. Sau đó anh lại tiếp túc bận chuẩn bị tiệc cầu hôn mà đã quên hẳn đi.
Hôm nay chủ trì cuộc họp gửi thư đến thư ký của tất cả công ty để xác nhận việc tham dự cùng sắp xếp chỗ ngồi cho các vị khách quý trong buổi diễn thuyết.
Nhậm Ngạn Đông không lập tức hồi đáp, anh khép máy tính lại và đi tìm Thịnh Hạ. Trong khi cô đang ở hoa viên giúp đỡ người làm vườn vun đất ươm hoa cỏ.
Cô cầm kéo, dáng vẻ như đang cắt tỉa, trong rất là nghiêm túc.
"Thịnh Hạ."
"ở bên này."
Thịnh Hạ tháo nón xuống, nhìn hướng anh đang vẫy tay .
Nhậm Ngạn Đông: "Lại đây, anh nói chuyện với em một chút."
Thịnh Hạ buông dụng cụ xuống, đi sang góc bên kia có ống nước để rửa tay, cuối cùng còn cầm nó xoay sang giày xăng-̣đan của mình để phun rửa sạch sẽ. Cô tự mình rửa sau đó là hưởng thụ chơi với ống nước trong tay giống như khi cô còn nhỏ vẫn hay đứng trong trời mưa để chơi nước hay có khi còn trực tiếp nhảy trong các vũng nước khác nhau mãi đến lúc giày mình ướt đẫm.
( cái nàng Hạ Hạ này đúng như con ní[email protected][email protected])
"Thịnh Hạ, đừng đùa nữa." Nhậm Ngạn Đông đang đợi trong vài phút mà vẫn chưa thấy cô có ý định buông ống nước, đành phải bất đắc dĩ nhắc nhở cô.
"đến đây." Thịnh Hạ khóa ống nước.
Cô bước nhanh đi qua: "Chuyện gì vậy?"
Nhậm Ngạn Đông vừa kể sơ lược chuyện diễn đàn về thời gian, địa điểm, tên hai người chủ trì là ai. Ý của anh như muốn cho cô biết lần này người chủ trì không phải là Hạ Mộc nhưng do cô ta cũng là phóng viên nên khẳng định sẽ tham dự phỏng vấn.
Thịnh Hạ gật gật đầu: "Sau đó?"
Nhậm Ngạn Đông vốn dĩ dự định không tham dự nhưng ngại Thịnh Hạ sẽ cho rằng anh chột dạ.
Anh vẫn quyết định: "Anh sẽ nghe theo ý định của em, em nói thế nào thì anh không ý kiến."
Khóe miệng Thịnh Hạ cong theo nụ cười hàm ý xấu xa: "Thật ngoan vậy sao?"
Nhậm Ngạn Đông: "... đang nói chuyện nghiêm túc với em."
Thịnh Hạ: "Đi đi, đây là chuyện công, dù sao chẳng phải bình thường trước đây anh vẫn hay tham dự sao? Anh cũng đã nói chuyện tình cảm trước khi gặp em đều đã là quá khứ nên em tin anh."
Dừng một chút: "Trước kia em từng rất nhạy cảm, luôn lo được lo mất, thậm chí là có hâm mộ ghen ghét Hạ Mộc. Đó là bởi vì em cho rằng anh không yêu em mà chỉ là vì trùng hợp mới ở bên nhau."
Cô nói: "Hiện tại không giống nhau. Anh yêu em, em có vị trí đặc biệt nhất trong lòng anh, chỉ cần hai điều đó có thể làm em cảm thấy như có lớp áo giáp bao bọc, rất tự tin rằng không có gì phá vỡ nổi, mọi chuyện khác đều không sao cả."
Cô hỏi Nhậm Ngạn Đông: "vậy trước khi hỏi em thì anh đã dự tính thế nào?"
Nhậm Ngạn Đông đúng sự thật nói: "Không tính đi."
Anh rất ít khi biểu lộ tình cảm ra ngoài mà hôm nay đã rất cố gắng nói nhiều hơn một chút, hoặc có lẽ là bởi vì câu nói 'anh yêu em' của cô mà từ đây cô cảm thấy anh như có 'lớp áo giáp bao bọc'.
Anh nói: "Anh chỉ là rất hâm mộ Kỷ Tiện Bắc."
Thịnh Hạ: "Bởi vì Hạ Mộc thích anh ta sao?"
Nhậm Ngạn Đông lắc đầu: "Bởi vì Hạ Mộc ngay từ đầu từng không thích cậu ta mà cậu ta có thể kiên trì ba năm."
Đối với hiện tại hai người bọn họ mỗi người đều nhìn thấu được suy nghĩ của đối phuong thì dùng đơn giản hai chữ 'tình yêu' để hình dung thì thật quá khinh thường rồi, không đáng một đồng.
Kỷ Tiện Bắc gặp được Hạ Mộc khi cậu ta đã 30.
Ở tuổi 30, cậu ta còn có thể gặp được một người phụ nữ làm cho chính bản thân mình kiên nhẫn trong ba năm mà không oán không hối hận, tình yêu này cần đến bao nhiêu dũng khí.
Khi đó, anh đã từng cảm thấy thượng đế rất thiên vị với Kỷ Tiện Bắc.
Mãi đến khi anh gặp được Thịnh Hạ, một người làm anh nguyện ý lấy lòng, nguyện ý từ trời nam biển bắc mà đuổi theo chân người phụ nữ. Hơn thế là hiện tại, vì cô mà anh cam tâm tình nguyện thay đổi chính mình.
"vậy hiện tại anh còn hâm mộ Kỷ Tiện Bắc sao?"
"Đã sớm không còn hâm mộ rồi."
Thịnh Hạ: "nhờ em mà cuộc đời này của anh không uổng phí thì chẳng phải anh cũng nên xem em như bảo bối mà nâng niu bảo dưỡng sao?"
Nhậm Ngạn Đông ngửa lòng bàn tay mình sang trong khi Thịnh Hạ dùng hai ngón tay chạm nhẹ vào trong để đến khi anh đem tay cô nắm trọn vào tay mình.
Đây là lần đầu tiên cách một năm sau anh dám ở trước mặt cô nhắc tên 'Hạ Mộc' mà biểu tình của cô không có nhiều gợn song làm cho trong lòng anh cuối cùng như trúc được cục đá nặng nề trầm trọng cũng xuống đất.
Tuy nhiên anh vẫn sợ trong lòng cô sẽ không thoải mái nhiều nên anh thật cẩn thận lôi kéo tay cô đặt ở phía bên chỗ ngực trái của mình.
Thịnh Hạ cười: "Em biết nơi này của anh chỉ có em."
Nhậm Ngạn Đông cầm tay cô đưa đến môi mình mà hôn nhẹ.
Thịnh Hạ quyết định khuyên Nhậm Ngạn Đông nên đi đến hội thảo tài chính vì cô chỉ hy vọng thái độ cả anh và cô đối với mọi việc đều trở lại bình thường. Nhậm Ngạn Đông không phải cố tình trốn tránh ai, như vậy ngược lại làm cho không ít người hoặc sự tình chuyển biến xấu đi.
Trước đây cô từng nhạy cảm đối với một số việc do bởi vì tâm cô không yên, làm cho mọi người đều cố gắng tránh nhắc đến Hạ Mộc, một cái ngành sản xuất hội nghị, ở cô nơi này, đều làm cho trông gà hoá cuốc.
Lần Thẩm Lăng hẹn cô uống cà phê cũng đã kể chuyện năm trước khi cô đang thi thạc sĩ:
'ngày đó Nhậm Ngạn Đông ở cùng với em lúc em thi thạc sĩ chính là vừa lúc ngày có hội nghị tài chính, em không biết sao? tâm tư Nhậm Ngạn Đông đều đặt trên đồng hồ, cách vài phút cậu ta cứ liếc mắt một lần. Giáo sư Hạ cũng không biết lý do vì em mà còn tưởng rằng trên cổ tay cậu ta có mang thứ gì quý lắm. Sau đó anh mới biết được ngày đó là ngày em thi.'
Tuy vậy, lúc ấy Thẩm Lăng không kể ngay cho cô biết còn với một nguyên nhân chính là ngay lúc đó còn có người chủ trì là ai, cô suy đoán là Hạ Mộc.
Thịnh Hạ không xác định ngay mà hỏi Nhậm Ngạn Đông: "Năm trước ngày em đi thi cũng là ngày anh tham gia diễn thuyết tài chính. Lúc đó người chủ trì là...?"
Nhậm Ngạn Đông: "Hạ Mộc."
Lý trí Thịnh Hạ lúc này rất bình tĩnh sau khi nghe về những sự việc trước đây, cô tự hiểu rằng nếu tâm tư anh không đặt trên người cô thì đại khái anh sẽ không ở hội trường mà vẫn còn nhớ ngày cô thi.
Anh đã không tham dự tiệc trưa ngày đó mà rời đi sang chung cư, chờ cô dưới lầu để đưa cô đi thi. Bất quá trước đó vì cô vẫn đang còn vô tâm hoặc bận nghĩ đến thi mà đã không cảm thụ được từng chi tiết nhỏ này. Ngoài ra lý do là bởi vì anh chưa bao giờ biểu đạt tình cảm của bản thân mình với cô.
Thịnh Hạ giơ tay ôm Nhậm Ngạn Đông: "chuyện đã qua không chỉ lỗi do anh, một phần chắc chắn do em đã quá vô tâm, để anh chịu ủy khuất vậy mà trước nay anh đều không oán giận. Mặc kệ đúng sai, anh đều ôm em mà bỏ qua hết. Trước đây mẹ em đã nói bà chịu không nổi từng thói quen xấu của em dù nhỏ nhưng em lại rất tự tin cùng nói với mẹ rằng 'tam ca có thể'. Hành động tình cảm này nhỏ thế mà em lại lỡ xem nhẹ."
Nhậm Ngạn Đông dời tầm mắt nhìn phía ngoài hoa viên trong khi tay anh dùng sức thoa thoa phía sau lưng cô.
Không khí hiện tại có chút ngưng động, Thịnh Hạ hòa hoãn một chút nói về Hạ Mộc: "Về sau, mọi người cũng không cần kiêng dè nhắc tới Hạ Mộc, đừng làm cho cô ấy như trở thành hồng thủy mãnh thú. Em không yếu ớt đến vậy. Với em nếu đã là việc trong quá khứ cho qua thì em đều có thể đối mặt. Em cũng không phải loại người thích so đo ngươi tiền nhiệm, đúng hay không?"
Cô thuận miệng hỏi: "vậy hôm đó anh có tham dự phần diễn thuyết không?"
Nhậm Ngạn Đông gật đầu, mỗi lần anh được mời cả cho buổi diễn thuyết nhưng anh đều uyển chuyển từ chối nên đã nhiều năm anh chưa tham dự trở lại.
Thịnh Hạ: "Đến lúc đó em sẽ xem phát sóng trực tiếp trên internet."
Nhậm Ngạn Đông suy nghĩ một lát: "Có nghĩ đến muốn trực tiếp xem tại hiện trường không?"
Thịnh Hạ tất nhiên muốn đi nhưng: "hội nghị cao cấp như vậy thì em có thể vào sao?"
Nhậm Ngạn Đông gật đầu: "Có thể, đến lúc đó em đi cùng anh, ngồi chung một chỗ. Viễn Đông có hai xuất khách mời danh dự. Bình thường cái thư mời thứ hai truyền đến một trong những cổ đông đi."
Thịnh Hạ lo lắng: "Em cùng Viễn Đông không quan hệ gì, thì sao có thể trao quyền? Vẫn đừng nên để giới truyền thông có cơ hội tung tin, đến lúc đó họ nói anh công và tư không phân minh, ảnh hưởng hình tượng."
Nhậm Ngạn Đông nói câu: "Đến lúc đó chắc chắn có quan hệ."
Thịnh Hạ không rõ nguyên do: "hửm?"
Nhậm Ngạn Đông không giải thích thêm, anh buông cô ra và hướng cằm nhìn sang bên hoa viên: "Tiếp tục chơi với những bông hoa của em đi."
Thịnh Hạ cũng không nghĩ nhiều, vui vẻ chơi trò ống nước của cô còn dang dỡ.
(bà Hạ này....đúng kiểu vô tâm như con nít....)
Nhậm Ngạn Đông quay lại email của Hướng thư ký gửi, anh trả lời rằng sẽ cùng đi với Thịnh Hạ tham gia không chỉ hội nghị tài chính và còn cả buổi diễn thuyết. Chủ đề diễn thuyết anh sẽ chọn dựa theo lĩnh vực Thịnh Hạ cảm thấy hứng thú mà chọn.
Ngày hội nghị, vị trí Nhậm Ngạn Đông gần bên Thẩm Lăng, người chủ trì theo thói quen sắp xếp nên hiện giờ thêm Thịnh Hạ, vị trí này làm họ khá hao tổn tâm trí chưa quyết định được.
Vị trí trung gian vốn dĩ có mấy chỗ ngồi nhưng họ hiểu rõ không dễ chuyển đổi những người này, chuyển ai sang ngồi cạnh nhau đều không ổn.
Nhậm Ngạn Đông ngại ban tổ chức và nhân viên công tác khó xử nên trước tiên anh tự mình xử lý thỏa đáng sau khi gửi email cho Hướng thư ký. Anh gọi điện thoại Thẩm Lăng để nhờ cậu ta chủ động liên hệ người chủ trì sắp xếp chỗ ngồi anh ta tùy tiện ở đâu cũng được và nhường lại vị trí kia cho Thịnh Hạ.
Thẩm Lăng bên này đang búng tay cho tàn thuốc rớt: "tôi không sao cả, chỗ ngồi ở góc xó xỉnh nào đều được, một lát nữa sẽ giúp cậu làm cho thỏa đáng."
Anh hảo tâm nhắc nhở Nhậm Ngạn Đông cho Thịnh Hạ đi cùng là phải hiểu kèm theo có nguy hiểm.
"Hạ Mộc lần này không chủ trì nhưng cô ấy chắc chắn tham dự phỏng vấn."
Nhậm Ngạn Đông: "Tôi biết, Thịnh Hạ cũng biết."
Vậy thì được.
Thẩm Lăng ngẫm nghĩ: "Cho Thịnh Hạ đi cũng đúng, chờ đến ngày nào đó bản thân cô ấy nhắc đến Hạ Mộc đều không ảnh hưởng gì thì đến lúc đó cậu và Thịnh Hạ mới có thể thật sự không ngăn cách, bằng không luôn phải kiêng dè thì cũng chẳng phải chuyện tốt."
Sau khi hút hết điếu thuốc, Thẩm Lăng ném tàn thuốc vào gạt tàn, lấy nước trà tưới diệt.
Anh cùng Nhậm Ngạn Đông nói: "cậu chờ một chút."
Thẩm Lăng gác di động xuống, lấy gạt tàn mang vào toilet để tẩy sạch sẽ, còn dùng khăn lông lau khô, đặt ở trên bàn trà. Tiếp theo, anh ta thuận tay cầm theo viên kẹo cao su bỏ vào trong miệng, ngửi ngửi hai bên áo sơmi không có hương tàn thuốc thì anh mới yên tâm.
Nhậm Ngạn Đông đoán được Thẩm Lăng mới làm gì xong: "Vẫn là tính xấu không đổi?"
Thẩm Lăng cười: "cậu nói cái gì?"
"Cậu không có tiền đồ gì! Bị đuổi ra vài lần rồi còn thế sao?" Nhậm Ngạn Đông rời khỏi hộp email, bưng ly cà phê đi ra khu vực ban công.
Thẩm Lăng bởi vì hút thuốc bị vợ đuổi ra phòng ngủ, chuyện này đều bị mọi người trong nhóm chat không ai không biết, bọn họ lười đi trêu chọc vì dù sao da mặt Thẩm Lăng dày lại thêm dày.
(hahahaha.....anh Lăng dễ thương lắm....biết khi nào mới chờ kịp bộ 'Hồ Ly và Thợ săn' được edit xong')
Đối với câu huyện ngủ sô pha, Thẩm Lăng không cho là đúng: "Cái chuyện này gọi là tình thú phu thê, cậu hiểu cái 'P'!"
(kiểu nói chuyện của người Trung khi bạn bè thân nhau...mình cũng hiểu qua lúc coi phim họ hay nói vậy...)
Anh ta nói về vợ mình: "Cô ấy biết việc tôi sẽ trộm hút thuốc do tôi nghiện thuốc lá thì thật ra cũng không quá nghiêm trọng. Ngày nào đó cô ấy muốn làm nũng với tôi, tìm cách hành tôi nên lấy lý do hút thuốc trộm làm cớ. Nếu cô ấy thật sự để ý đến việc hút thuốc, còn làm lớn chuyện đến ảnh hưởng tình cảm vợ chồng thì tôi còn dám hút sao? Khẳng định là không."
Thẩm Lăng không hy vọng xa vời Nhậm Ngạn Đông kiểu cao lãnh, trầm mặt này có thể thông suốt: "Không nói nữa, có nói nhiều cậu cũng không hiểu."
Nhậm Ngạn Đông lần này lại không còn suy nghĩ kiểu quá lý trí mà đại khái anh hiểu được mỗi đôi phu thê đều có một kiểu hòa hợp riêng bằng không thì Thẩm Lăng kết hôn lâu như vậy sao vợ cậu ấy mãi vẫn còn nũng nịu, dính lấy như keo.
Anh đặt cà phê ở trên khu vực ban công, vừa lúc có thể nhìn đến hoa viên.
Thịnh Hạ đang cầm ống nước tưới hoa, một bên tưới còn trộm ngắm sang hướng người làm vườn. Khi cô thấy người làm vườn không chú ý thì lập tức hướng ống nước sang chân mình phun xuống. Phía dưới chân cô có một vũng nước nhỏ nên tự mình ra sức dẫm một chân xuống chơi thỏa thích.
Nhậm Ngạn Đông vỗ vỗ trán mà bật cười.
Điện thoại phía bên Thẩm Lăng chợt run một cái, lông tơ đứng thẳng. Cậu ta không nghe lầm, là phia bên Ngạn Đông truyền đến tiếng cười.
"cậu đang làm gì? Cười cái gì vậy?"
Nhậm Ngạn Đông khóe miệng còn mang ý cười chưa tan: "Không có gì."
Anh bưng ly cà phê lên nhấp một ngụm.
Thẩm Lăng hiện tại mới nói tiếp, anh ta cho rằng: "cậu để Thịnh Hạ tham gia hội nghị thì về sau cô ấy cũng sẽ có mặt trong ngành sản xuất này sao? Không phải cậu muốn cô ấy tiếp tục đào tạo sâu đàn violon?"
Nhậm Ngạn Đông: "Chỉ muốn cho cô ấy cảm thụ bầu không khí thế nào thôi." Anh không tính cho Thịnh Hạ tiếp tục theo ngàng tài chính vì đây là chỗ thương trường tàn khốc nhất, mọi thứ đều hiện thực hóa vô tình.
Cô muốn theo ngành tài chính thì không cần đến mấy năm, bản tính cũng bị thay đổi.
"Thịnh thúc thúc cùng Hạ a di bên kia, cậu có nắm chắc chưa? Cùng bọn họ nói chuyện đạo lý lớn này thì e là khó nói cho thông."
"Không nói đạo lý lớn gì nhưng tôi đã có cách giải quyết."
Chỉ mong là vậy.
Thẩm Lăng nhắc nhở anh: "Tận lực đừng làm cho Thịnh Hạ cùng Thịnh thúc thúc và Hạ a di lại có hiềm khích, nếu chuyện thành xấu đi thì trong lòng Thịnh Hạ khó mà theo học âm nhạc thoải mái."
Nỗi niềm của Thịnh Hạ không giống nhiều đứa trẻ khác có cha mẹ ly dị thì không bao lâu cha mẹ từng người liền có cuộc sống riêng.
Cái đặc biệt lúc ấy là Thịnh thúc thúc cùng Hạ a di mới tuổi qua 30, không tìm người mới đúng là không bình thường. Tuy nhiên bọn họ vì Thịnh Hạ mà sống độc thân cùng mang theo tâm tính sở hữu, ngăn cản.
Chuyện gia đình của Thịnh Hạ có thể ban đầu được cho là may mắn, nhưng sau đó nó ngược lại trở thành gông xiềng trong tinh thần Thịnh Hạ.
Kết thúc trò chuyện, Nhậm Ngạn Đông đặt điện thoại sang một bên, anh tùy ý dựa vào ban công, tiếp tục ngắm Thịnh Hạ đang chơi tưới hoa trong vườn.
Thời gian kỳ nghỉ du lịch của Nhậm Ngạn Đông cùng Thịnh Hạ so với kế hoạch lại thêm nhiều ngày hơn. Hai người đi sang thêm vài quốc gia khác và mãi đi chơi đến sau Tết Âm Lịch cho đến cuối cùng quay về Newyork.
Sáu giờ sáng hôm đó, Ngạn Đông nhận được email Hướng thư ký gửi đến để cần anh xác nhận có muốn tham gia hội thảo tài chính được tổ chức hàng năm vào ngày mười sáu tháng hai ở Bắc Kinh hay không.
Thư mời đã được gửi tới công ty từ trước tuy nhiên do lúc ấy anh quá bận mà chưa quyết định. Sau đó anh lại tiếp túc bận chuẩn bị tiệc cầu hôn mà đã quên hẳn đi.
Hôm nay chủ trì cuộc họp gửi thư đến thư ký của tất cả công ty để xác nhận việc tham dự cùng sắp xếp chỗ ngồi cho các vị khách quý trong buổi diễn thuyết.
Nhậm Ngạn Đông không lập tức hồi đáp, anh khép máy tính lại và đi tìm Thịnh Hạ. Trong khi cô đang ở hoa viên giúp đỡ người làm vườn vun đất ươm hoa cỏ.
Cô cầm kéo, dáng vẻ như đang cắt tỉa, trong rất là nghiêm túc.
"Thịnh Hạ."
"ở bên này."
Thịnh Hạ tháo nón xuống, nhìn hướng anh đang vẫy tay .
Nhậm Ngạn Đông: "Lại đây, anh nói chuyện với em một chút."
Thịnh Hạ buông dụng cụ xuống, đi sang góc bên kia có ống nước để rửa tay, cuối cùng còn cầm nó xoay sang giày xăng-̣đan của mình để phun rửa sạch sẽ. Cô tự mình rửa sau đó là hưởng thụ chơi với ống nước trong tay giống như khi cô còn nhỏ vẫn hay đứng trong trời mưa để chơi nước hay có khi còn trực tiếp nhảy trong các vũng nước khác nhau mãi đến lúc giày mình ướt đẫm.
( cái nàng Hạ Hạ này đúng như con ní[email protected][email protected])
"Thịnh Hạ, đừng đùa nữa." Nhậm Ngạn Đông đang đợi trong vài phút mà vẫn chưa thấy cô có ý định buông ống nước, đành phải bất đắc dĩ nhắc nhở cô.
"đến đây." Thịnh Hạ khóa ống nước.
Cô bước nhanh đi qua: "Chuyện gì vậy?"
Nhậm Ngạn Đông vừa kể sơ lược chuyện diễn đàn về thời gian, địa điểm, tên hai người chủ trì là ai. Ý của anh như muốn cho cô biết lần này người chủ trì không phải là Hạ Mộc nhưng do cô ta cũng là phóng viên nên khẳng định sẽ tham dự phỏng vấn.
Thịnh Hạ gật gật đầu: "Sau đó?"
Nhậm Ngạn Đông vốn dĩ dự định không tham dự nhưng ngại Thịnh Hạ sẽ cho rằng anh chột dạ.
Anh vẫn quyết định: "Anh sẽ nghe theo ý định của em, em nói thế nào thì anh không ý kiến."
Khóe miệng Thịnh Hạ cong theo nụ cười hàm ý xấu xa: "Thật ngoan vậy sao?"
Nhậm Ngạn Đông: "... đang nói chuyện nghiêm túc với em."
Thịnh Hạ: "Đi đi, đây là chuyện công, dù sao chẳng phải bình thường trước đây anh vẫn hay tham dự sao? Anh cũng đã nói chuyện tình cảm trước khi gặp em đều đã là quá khứ nên em tin anh."
Dừng một chút: "Trước kia em từng rất nhạy cảm, luôn lo được lo mất, thậm chí là có hâm mộ ghen ghét Hạ Mộc. Đó là bởi vì em cho rằng anh không yêu em mà chỉ là vì trùng hợp mới ở bên nhau."
Cô nói: "Hiện tại không giống nhau. Anh yêu em, em có vị trí đặc biệt nhất trong lòng anh, chỉ cần hai điều đó có thể làm em cảm thấy như có lớp áo giáp bao bọc, rất tự tin rằng không có gì phá vỡ nổi, mọi chuyện khác đều không sao cả."
Cô hỏi Nhậm Ngạn Đông: "vậy trước khi hỏi em thì anh đã dự tính thế nào?"
Nhậm Ngạn Đông đúng sự thật nói: "Không tính đi."
Anh rất ít khi biểu lộ tình cảm ra ngoài mà hôm nay đã rất cố gắng nói nhiều hơn một chút, hoặc có lẽ là bởi vì câu nói 'anh yêu em' của cô mà từ đây cô cảm thấy anh như có 'lớp áo giáp bao bọc'.
Anh nói: "Anh chỉ là rất hâm mộ Kỷ Tiện Bắc."
Thịnh Hạ: "Bởi vì Hạ Mộc thích anh ta sao?"
Nhậm Ngạn Đông lắc đầu: "Bởi vì Hạ Mộc ngay từ đầu từng không thích cậu ta mà cậu ta có thể kiên trì ba năm."
Đối với hiện tại hai người bọn họ mỗi người đều nhìn thấu được suy nghĩ của đối phuong thì dùng đơn giản hai chữ 'tình yêu' để hình dung thì thật quá khinh thường rồi, không đáng một đồng.
Kỷ Tiện Bắc gặp được Hạ Mộc khi cậu ta đã 30.
Ở tuổi 30, cậu ta còn có thể gặp được một người phụ nữ làm cho chính bản thân mình kiên nhẫn trong ba năm mà không oán không hối hận, tình yêu này cần đến bao nhiêu dũng khí.
Khi đó, anh đã từng cảm thấy thượng đế rất thiên vị với Kỷ Tiện Bắc.
Mãi đến khi anh gặp được Thịnh Hạ, một người làm anh nguyện ý lấy lòng, nguyện ý từ trời nam biển bắc mà đuổi theo chân người phụ nữ. Hơn thế là hiện tại, vì cô mà anh cam tâm tình nguyện thay đổi chính mình.
"vậy hiện tại anh còn hâm mộ Kỷ Tiện Bắc sao?"
"Đã sớm không còn hâm mộ rồi."
Thịnh Hạ: "nhờ em mà cuộc đời này của anh không uổng phí thì chẳng phải anh cũng nên xem em như bảo bối mà nâng niu bảo dưỡng sao?"
Nhậm Ngạn Đông ngửa lòng bàn tay mình sang trong khi Thịnh Hạ dùng hai ngón tay chạm nhẹ vào trong để đến khi anh đem tay cô nắm trọn vào tay mình.
Đây là lần đầu tiên cách một năm sau anh dám ở trước mặt cô nhắc tên 'Hạ Mộc' mà biểu tình của cô không có nhiều gợn song làm cho trong lòng anh cuối cùng như trúc được cục đá nặng nề trầm trọng cũng xuống đất.
Tuy nhiên anh vẫn sợ trong lòng cô sẽ không thoải mái nhiều nên anh thật cẩn thận lôi kéo tay cô đặt ở phía bên chỗ ngực trái của mình.
Thịnh Hạ cười: "Em biết nơi này của anh chỉ có em."
Nhậm Ngạn Đông cầm tay cô đưa đến môi mình mà hôn nhẹ.
Thịnh Hạ quyết định khuyên Nhậm Ngạn Đông nên đi đến hội thảo tài chính vì cô chỉ hy vọng thái độ cả anh và cô đối với mọi việc đều trở lại bình thường. Nhậm Ngạn Đông không phải cố tình trốn tránh ai, như vậy ngược lại làm cho không ít người hoặc sự tình chuyển biến xấu đi.
Trước đây cô từng nhạy cảm đối với một số việc do bởi vì tâm cô không yên, làm cho mọi người đều cố gắng tránh nhắc đến Hạ Mộc, một cái ngành sản xuất hội nghị, ở cô nơi này, đều làm cho trông gà hoá cuốc.
Lần Thẩm Lăng hẹn cô uống cà phê cũng đã kể chuyện năm trước khi cô đang thi thạc sĩ:
'ngày đó Nhậm Ngạn Đông ở cùng với em lúc em thi thạc sĩ chính là vừa lúc ngày có hội nghị tài chính, em không biết sao? tâm tư Nhậm Ngạn Đông đều đặt trên đồng hồ, cách vài phút cậu ta cứ liếc mắt một lần. Giáo sư Hạ cũng không biết lý do vì em mà còn tưởng rằng trên cổ tay cậu ta có mang thứ gì quý lắm. Sau đó anh mới biết được ngày đó là ngày em thi.'
Tuy vậy, lúc ấy Thẩm Lăng không kể ngay cho cô biết còn với một nguyên nhân chính là ngay lúc đó còn có người chủ trì là ai, cô suy đoán là Hạ Mộc.
Thịnh Hạ không xác định ngay mà hỏi Nhậm Ngạn Đông: "Năm trước ngày em đi thi cũng là ngày anh tham gia diễn thuyết tài chính. Lúc đó người chủ trì là...?"
Nhậm Ngạn Đông: "Hạ Mộc."
Lý trí Thịnh Hạ lúc này rất bình tĩnh sau khi nghe về những sự việc trước đây, cô tự hiểu rằng nếu tâm tư anh không đặt trên người cô thì đại khái anh sẽ không ở hội trường mà vẫn còn nhớ ngày cô thi.
Anh đã không tham dự tiệc trưa ngày đó mà rời đi sang chung cư, chờ cô dưới lầu để đưa cô đi thi. Bất quá trước đó vì cô vẫn đang còn vô tâm hoặc bận nghĩ đến thi mà đã không cảm thụ được từng chi tiết nhỏ này. Ngoài ra lý do là bởi vì anh chưa bao giờ biểu đạt tình cảm của bản thân mình với cô.
Thịnh Hạ giơ tay ôm Nhậm Ngạn Đông: "chuyện đã qua không chỉ lỗi do anh, một phần chắc chắn do em đã quá vô tâm, để anh chịu ủy khuất vậy mà trước nay anh đều không oán giận. Mặc kệ đúng sai, anh đều ôm em mà bỏ qua hết. Trước đây mẹ em đã nói bà chịu không nổi từng thói quen xấu của em dù nhỏ nhưng em lại rất tự tin cùng nói với mẹ rằng 'tam ca có thể'. Hành động tình cảm này nhỏ thế mà em lại lỡ xem nhẹ."
Nhậm Ngạn Đông dời tầm mắt nhìn phía ngoài hoa viên trong khi tay anh dùng sức thoa thoa phía sau lưng cô.
Không khí hiện tại có chút ngưng động, Thịnh Hạ hòa hoãn một chút nói về Hạ Mộc: "Về sau, mọi người cũng không cần kiêng dè nhắc tới Hạ Mộc, đừng làm cho cô ấy như trở thành hồng thủy mãnh thú. Em không yếu ớt đến vậy. Với em nếu đã là việc trong quá khứ cho qua thì em đều có thể đối mặt. Em cũng không phải loại người thích so đo ngươi tiền nhiệm, đúng hay không?"
Cô thuận miệng hỏi: "vậy hôm đó anh có tham dự phần diễn thuyết không?"
Nhậm Ngạn Đông gật đầu, mỗi lần anh được mời cả cho buổi diễn thuyết nhưng anh đều uyển chuyển từ chối nên đã nhiều năm anh chưa tham dự trở lại.
Thịnh Hạ: "Đến lúc đó em sẽ xem phát sóng trực tiếp trên internet."
Nhậm Ngạn Đông suy nghĩ một lát: "Có nghĩ đến muốn trực tiếp xem tại hiện trường không?"
Thịnh Hạ tất nhiên muốn đi nhưng: "hội nghị cao cấp như vậy thì em có thể vào sao?"
Nhậm Ngạn Đông gật đầu: "Có thể, đến lúc đó em đi cùng anh, ngồi chung một chỗ. Viễn Đông có hai xuất khách mời danh dự. Bình thường cái thư mời thứ hai truyền đến một trong những cổ đông đi."
Thịnh Hạ lo lắng: "Em cùng Viễn Đông không quan hệ gì, thì sao có thể trao quyền? Vẫn đừng nên để giới truyền thông có cơ hội tung tin, đến lúc đó họ nói anh công và tư không phân minh, ảnh hưởng hình tượng."
Nhậm Ngạn Đông nói câu: "Đến lúc đó chắc chắn có quan hệ."
Thịnh Hạ không rõ nguyên do: "hửm?"
Nhậm Ngạn Đông không giải thích thêm, anh buông cô ra và hướng cằm nhìn sang bên hoa viên: "Tiếp tục chơi với những bông hoa của em đi."
Thịnh Hạ cũng không nghĩ nhiều, vui vẻ chơi trò ống nước của cô còn dang dỡ.
(bà Hạ này....đúng kiểu vô tâm như con nít....)
Nhậm Ngạn Đông quay lại email của Hướng thư ký gửi, anh trả lời rằng sẽ cùng đi với Thịnh Hạ tham gia không chỉ hội nghị tài chính và còn cả buổi diễn thuyết. Chủ đề diễn thuyết anh sẽ chọn dựa theo lĩnh vực Thịnh Hạ cảm thấy hứng thú mà chọn.
Ngày hội nghị, vị trí Nhậm Ngạn Đông gần bên Thẩm Lăng, người chủ trì theo thói quen sắp xếp nên hiện giờ thêm Thịnh Hạ, vị trí này làm họ khá hao tổn tâm trí chưa quyết định được.
Vị trí trung gian vốn dĩ có mấy chỗ ngồi nhưng họ hiểu rõ không dễ chuyển đổi những người này, chuyển ai sang ngồi cạnh nhau đều không ổn.
Nhậm Ngạn Đông ngại ban tổ chức và nhân viên công tác khó xử nên trước tiên anh tự mình xử lý thỏa đáng sau khi gửi email cho Hướng thư ký. Anh gọi điện thoại Thẩm Lăng để nhờ cậu ta chủ động liên hệ người chủ trì sắp xếp chỗ ngồi anh ta tùy tiện ở đâu cũng được và nhường lại vị trí kia cho Thịnh Hạ.
Thẩm Lăng bên này đang búng tay cho tàn thuốc rớt: "tôi không sao cả, chỗ ngồi ở góc xó xỉnh nào đều được, một lát nữa sẽ giúp cậu làm cho thỏa đáng."
Anh hảo tâm nhắc nhở Nhậm Ngạn Đông cho Thịnh Hạ đi cùng là phải hiểu kèm theo có nguy hiểm.
"Hạ Mộc lần này không chủ trì nhưng cô ấy chắc chắn tham dự phỏng vấn."
Nhậm Ngạn Đông: "Tôi biết, Thịnh Hạ cũng biết."
Vậy thì được.
Thẩm Lăng ngẫm nghĩ: "Cho Thịnh Hạ đi cũng đúng, chờ đến ngày nào đó bản thân cô ấy nhắc đến Hạ Mộc đều không ảnh hưởng gì thì đến lúc đó cậu và Thịnh Hạ mới có thể thật sự không ngăn cách, bằng không luôn phải kiêng dè thì cũng chẳng phải chuyện tốt."
Sau khi hút hết điếu thuốc, Thẩm Lăng ném tàn thuốc vào gạt tàn, lấy nước trà tưới diệt.
Anh cùng Nhậm Ngạn Đông nói: "cậu chờ một chút."
Thẩm Lăng gác di động xuống, lấy gạt tàn mang vào toilet để tẩy sạch sẽ, còn dùng khăn lông lau khô, đặt ở trên bàn trà. Tiếp theo, anh ta thuận tay cầm theo viên kẹo cao su bỏ vào trong miệng, ngửi ngửi hai bên áo sơmi không có hương tàn thuốc thì anh mới yên tâm.
Nhậm Ngạn Đông đoán được Thẩm Lăng mới làm gì xong: "Vẫn là tính xấu không đổi?"
Thẩm Lăng cười: "cậu nói cái gì?"
"Cậu không có tiền đồ gì! Bị đuổi ra vài lần rồi còn thế sao?" Nhậm Ngạn Đông rời khỏi hộp email, bưng ly cà phê đi ra khu vực ban công.
Thẩm Lăng bởi vì hút thuốc bị vợ đuổi ra phòng ngủ, chuyện này đều bị mọi người trong nhóm chat không ai không biết, bọn họ lười đi trêu chọc vì dù sao da mặt Thẩm Lăng dày lại thêm dày.
(hahahaha.....anh Lăng dễ thương lắm....biết khi nào mới chờ kịp bộ 'Hồ Ly và Thợ săn' được edit xong')
Đối với câu huyện ngủ sô pha, Thẩm Lăng không cho là đúng: "Cái chuyện này gọi là tình thú phu thê, cậu hiểu cái 'P'!"
(kiểu nói chuyện của người Trung khi bạn bè thân nhau...mình cũng hiểu qua lúc coi phim họ hay nói vậy...)
Anh ta nói về vợ mình: "Cô ấy biết việc tôi sẽ trộm hút thuốc do tôi nghiện thuốc lá thì thật ra cũng không quá nghiêm trọng. Ngày nào đó cô ấy muốn làm nũng với tôi, tìm cách hành tôi nên lấy lý do hút thuốc trộm làm cớ. Nếu cô ấy thật sự để ý đến việc hút thuốc, còn làm lớn chuyện đến ảnh hưởng tình cảm vợ chồng thì tôi còn dám hút sao? Khẳng định là không."
Thẩm Lăng không hy vọng xa vời Nhậm Ngạn Đông kiểu cao lãnh, trầm mặt này có thể thông suốt: "Không nói nữa, có nói nhiều cậu cũng không hiểu."
Nhậm Ngạn Đông lần này lại không còn suy nghĩ kiểu quá lý trí mà đại khái anh hiểu được mỗi đôi phu thê đều có một kiểu hòa hợp riêng bằng không thì Thẩm Lăng kết hôn lâu như vậy sao vợ cậu ấy mãi vẫn còn nũng nịu, dính lấy như keo.
Anh đặt cà phê ở trên khu vực ban công, vừa lúc có thể nhìn đến hoa viên.
Thịnh Hạ đang cầm ống nước tưới hoa, một bên tưới còn trộm ngắm sang hướng người làm vườn. Khi cô thấy người làm vườn không chú ý thì lập tức hướng ống nước sang chân mình phun xuống. Phía dưới chân cô có một vũng nước nhỏ nên tự mình ra sức dẫm một chân xuống chơi thỏa thích.
Nhậm Ngạn Đông vỗ vỗ trán mà bật cười.
Điện thoại phía bên Thẩm Lăng chợt run một cái, lông tơ đứng thẳng. Cậu ta không nghe lầm, là phia bên Ngạn Đông truyền đến tiếng cười.
"cậu đang làm gì? Cười cái gì vậy?"
Nhậm Ngạn Đông khóe miệng còn mang ý cười chưa tan: "Không có gì."
Anh bưng ly cà phê lên nhấp một ngụm.
Thẩm Lăng hiện tại mới nói tiếp, anh ta cho rằng: "cậu để Thịnh Hạ tham gia hội nghị thì về sau cô ấy cũng sẽ có mặt trong ngành sản xuất này sao? Không phải cậu muốn cô ấy tiếp tục đào tạo sâu đàn violon?"
Nhậm Ngạn Đông: "Chỉ muốn cho cô ấy cảm thụ bầu không khí thế nào thôi." Anh không tính cho Thịnh Hạ tiếp tục theo ngàng tài chính vì đây là chỗ thương trường tàn khốc nhất, mọi thứ đều hiện thực hóa vô tình.
Cô muốn theo ngành tài chính thì không cần đến mấy năm, bản tính cũng bị thay đổi.
"Thịnh thúc thúc cùng Hạ a di bên kia, cậu có nắm chắc chưa? Cùng bọn họ nói chuyện đạo lý lớn này thì e là khó nói cho thông."
"Không nói đạo lý lớn gì nhưng tôi đã có cách giải quyết."
Chỉ mong là vậy.
Thẩm Lăng nhắc nhở anh: "Tận lực đừng làm cho Thịnh Hạ cùng Thịnh thúc thúc và Hạ a di lại có hiềm khích, nếu chuyện thành xấu đi thì trong lòng Thịnh Hạ khó mà theo học âm nhạc thoải mái."
Nỗi niềm của Thịnh Hạ không giống nhiều đứa trẻ khác có cha mẹ ly dị thì không bao lâu cha mẹ từng người liền có cuộc sống riêng.
Cái đặc biệt lúc ấy là Thịnh thúc thúc cùng Hạ a di mới tuổi qua 30, không tìm người mới đúng là không bình thường. Tuy nhiên bọn họ vì Thịnh Hạ mà sống độc thân cùng mang theo tâm tính sở hữu, ngăn cản.
Chuyện gia đình của Thịnh Hạ có thể ban đầu được cho là may mắn, nhưng sau đó nó ngược lại trở thành gông xiềng trong tinh thần Thịnh Hạ.
Kết thúc trò chuyện, Nhậm Ngạn Đông đặt điện thoại sang một bên, anh tùy ý dựa vào ban công, tiếp tục ngắm Thịnh Hạ đang chơi tưới hoa trong vườn.
Bình luận facebook