Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 184
edit: Phương Moe
Chuyện Tạ Nhân bị hưu không ảnh hưởng chút nào đến sinh hoạt hàng ngày của Giang Diệu.
Hơn nữa Tuyên Vương phủ vì chuyện Lục Bồng Bồng chuẩn bị xuất giá mà trên dưới trong phủ cũng bắt đầu giăng đèn kết hoa.
Chỉ là hiện nay Cảnh Huệ đế đã hạ thánh chỉ muốn Lục Lưu thay thế hắn ngự giá thân chinh. Giang Diệu tin bản lĩnh của Lục Lưu nhất định sẽ chiến thắng trở về.
Nhưng Giang Diệu vẫn muốn đi Pháp Hoa tự cầu cho Lục Lưu một cái bùa bình an.
Mà Lục Bồng Bồng sắp xuất giá nên cũng muốn đi cùng nàng đến Pháp Hoa tự.
Dọc theo đường đi, lông mày Giang Diệu luôn cau lại, Lục Bồng Bồng biết Tam thẩm thẩm lo lắng cho Tam thúc nên chỉ có thể ở một bên an ủi:
“Tam thúc luôn luôn lợi hại, Tam thẩm thẩm yên tâm, lúc này khẳng định cũng sẽ bình an trở về.”
Giang Diệu gật đầu “ừm” một tiếng. Nàng nhìn bùa bình an trong tay một chút, lông mày lại càng nhíu chặt hơn. Vì chiến sự khẩn cấp mà ngay cả rượu mừng của Lục Bồng Bồng, Lục Lưu cũng không kịp uống. Hơn nữa trong lòng nàng cũng oán Cảnh Huệ đế, Trưởng công chúa cũng vì việc này mà đi tìm Cảnh Huệ đế nhưng tâm ý Cảnh Huệ đế đã quyết nên ngay cả Trưởng công chúa nói cũng đều không nghe…
Đã là người thì ai cũng ích kỉ, nàng không muốn Lục Lưu của nàng phải ở vào hoàn cảnh nguy hiểm như thế. Nhưng Lục Lưu không đi thì sẽ là một người khác, người này có thể là chính Cảnh Huệ đế hoặc có thể là Trưởng Công chúa… Thế nhưng chuyện này đã có quyết định nên nàng chỉ có thể làm một thê tử tốt, ngoan ngoãn ở nhà chờ hắn.
Chỉ là ——
Bà ngày sau Lục Lưu phải đi rồi, nàng làm sao cam lòng.
Lúc này phía trước bỗng nhiên xuất hiện một nam nhân tuấn tú đang đi tới.
Giang Diệu ngước mắt nhìn, thấy nam nhân đấy chính là Lục Hành Chu, nhìn hắn một thân trường bào màu xanh lục, bộ dáng hiền lành lịch sự đúng là giống như đúc thiếu niên đã từng làm bạn với nàng trong trí nhớ.
Giang Diệu dừng bước chân, đang muốn mở miệng thì đã nghe thấy Lục Hành Chu nói:
“Diệu Diệu, ta muốn cùng muội nói chuyện riêng..”
Dường như là sợ nàng không đáp ứng, Lục Hành Chu lại nói tiếp:
“Chỉ một lúc thôi…”
Giang Diệu thấy hắn nghiêm túc thế nên nàng liến đồng ý. Nàng đi theo hắn đến hậu viện rồi cùng hắn đứng dưới tán cây hoa quế.
Giang Diệu giương mắt nhìn Lục Bồng Bồng và nhóm nha hoàn đang đứng đợi cách đó không xa, lúc này mới hướng về phía Lục Hành Chu nói:
“Có chuyện gì thì nói đi.”
Lục Hành Chu thấy nàng đối với mình bằng vẻ mặt nhàn nhạt, không hề giống dáng vẻ khi nàng ở bên cạnh Tam thúc như chim nhỏ nép vào người làm trong lòng hắn khó tránh khỏi mất mát.
Chỉ là… hắn cũng không ngờ tới chính bản thân mình lại sinh ra loại tình cảm kia đối với nàng. Do thân phận từ nhỏ đã đọc đủ thứ thi thư nên khi phát hiện ra một ít chuyện thì phản ứng đầu tiên của hắn chính là phẫn nộ, thế nên khi đối mặt với nàng tâm tình hắn mới bị mất khống chế như vậy. Chờ đến khi nàng rời đi cùng Tam thúc, hắn thì cũng thành thân… nhưng mỗi khi đêm xuống mọi người đã ngủ yên thì hắn lại đều nhớ đến nàng. Nghiêm túc mà nói thì hắn với nàng rất ít khi gặp mặt nhau, vậy mà hắn lại cứ có một loại cảm giác—— đó là người trước mặt này vốn nên thuộc về hắn…
Cái cảm giác quá hoang đường này nhưng lại không thể không khiến hắn phải thừa nhận đây chính là cảm thụ chân thật nhất trong lòng hắn.
Lục Hành Chu thở dài một hơi, nhìn phòng khách cách đó không xa rồi nói:
“Muội có biết ngày ấy khi thấy phòng khách kia bị bốc cháy thì ta lại liều lĩnh xông vào như vậy không?”
Giang Diệu ngây người.
Chuyện ngày ấy nàng chỉ cùng Lục Lưu đi thăm cho có lệ, còn cụ thể vì sao hắn bị thương thì nàng đúng là không để ý… Không nghĩ tới hắn lại tự mình chạy vào.
Giang Diệu là người thông tuệ, nhìn vẻ mặt Lục Hành Chu như vậy rồi lại nghe ngữ khí của hắn thì trong lòng nàng cũng có mấy phần suy đoán… Nhưng lại cảm thấy loại suy đoán này không thể tưởng tượng nổi.
Lục Hành Chu là ai? Đời trước chính là thanh mai trúc mã với nàng nhưng lại nghe theo Tạ Nhân hại nàng tuổi còn trẻ đã phải rời khỏi trần thế.
Ánh mắt Lục Hành Chu lẳng lẳng rơi vào trên mặt nàng, giữa hai hàng lông mày rất ôn hoà, vẻ mặt này hắn chưa từng biểu lộ ra trước mặt nàng.
Nhưng loại ánh mắt này Giang Diệu không thể quen thuộc hơn —— thời điểm Lục Lưu nhìn nàng thì chính là loại ánh mắt này.
Giang Diệu nắm chặt hai tay trong tay áo, thật không biết Lục Hành Chu này đọc sách đã chạy hết đi đâu, bây giờ nàng là Tam thẩm thẩm của hắn, vậy mà lễ nghĩa liêm sỉ hắn đều quên rồi sao!
Khi đã rõ ràng Lục Hành Chu muốn cùng nàng nói mấy lời này, Giang Diệu lập tức xoay người muốn rời đi thì lại nghe thấy Lục Hành Chu lập tức gọi nàng lại và nói:
“Ngày ấy ta nghe Tạ Nhân nói muội đang ở bên trong thế nên ta mới đi vào…”
Giang Diệu lạnh lùng nhìn về phía hắn, gằn từng chữ:
“Lục Hành Chu, ngươi nói mấy chuyện này với ta để làm gì?”
Lục Hành Chu không ngờ tới lời nói của hắn lại đổi lấy vẻ mặt lạnh nhạt như vậy. Đúng nha, hắn nói mấy chuyện này làm gì? Chẳng lẽ hắn còn hi vọng xa vời sao… Hắn quá ngu ngốc, chuyện đến nước này hắn còn có thể đòi hỏi cái gì đây? Mọi thứ hắn đều không bằng Tam thúc, hắn lấy tư cách gì làm cho nàng nhìn hắn với cặp mắt khác xưa?
Lục Hành Chu thất bại cụp mắt xuống, nghĩ đến những chuyện xảy ra vào mấy ngày gần đây, thê tử thì hồng hạnh xuất tường, ngay cả nhi tử hoạt bát đáng yêu cũng không phải con ruột của hắn… Tại sao lại có kết cục như vậy?
Lục Hành Chu tự hỏi chính mình chỉ cảm thấy thất bại cùng bất lực nên hắn mới muốn tới gặp nàng một chút. Một ít lời đã từng không dám nói, bây giờ thoải mái nói hết ra cũng chỉ muốn nhìn phản ứng của nàng.
Lục Hành Chu không dám nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, hắn chỉ lẩm bẩm:
“Xin lỗi…”
Ngữ khí Giang Diệu bình tĩnh nói:
“Nếu đã không có chuyện gì khác, vậy ta đi đây, Bồng Bồng còn đang chờ ta.”
Dứt lời, không chờ Lục Hành Chu nói chuyện, Giang Diệu nhanh chóng đi về hướng Lục Bồng Bồng và nhóm nha hoàn.
Vậy mà Giang Diệu vừa mới đi được mấy bước thì phía sau bụi hoa đột ngột có một người chạy ra.
Giang Diệu còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã cảm thấy cổ của mình bị người kia ghìm lại, thoáng động một chút thì cổ nàng liền chạm đến chuỷ thủ lạnh lẽo.
“Đừng nhúc nhích!” Người phía sau nói.
Giang Diệu mấp máy môi: “Tạ Nhân.”
Lục Hành Chu cũng không nghĩ tới lại gặp Tạ Nhân ở chỗ này, thấy Tạ Nhân cầm chuỷ thủ kề vào cổ Giang Diệu, trái tim hắn cũng sắp theo yết hầu nhảy vọt ra ngoài rồi. Hắn vội vàng nói:
“Tạ Nhân, ngươi mau thả Giang Diệu ra!”
Lục Bồng Bồng cùng hai nha hoàn Mặc Cầm và Bảo Cân ở cách đó không xa cũng chạy tới, thấy Tạ Nhân phát điên cầm chuỷ thủ kề cổ Giang Diệu thì mỗi người đều không dám nói lớn tiếng, chỉ lo Tạ Nhân bị kích thích sẽ làm bừa.
Tạ Nhân ghì chặt cổ Giang Diệu rồi xoay chuyển thân một cái và chậm rãi lùi tới bên cạnh giếng, nàng nhìn Lục Hành Chu trước mặt, nói:
“Ngươi đừng tới đây, ngươi dám tiến lên một bước thì ta liền cùng nàng ta đồng quy vu tận!” (*)
Tạ Nhân thật sự sẽ làm như vậy.
Lục Hành Chu không dám đi qua, hắn nhíu mày, lòng như lửa đốt nói:
“Ngươi đến cùng thì muốn làm gì??!”
Tuy Tạ Nhân đối với Lục Hành Chu không có bao nhiêu tình yêu nam nữ, nhưng đến cùng cũng là phu thê, nhìn trong lòng trong mắt Lục Hành Chu đều là Giang Diệu, trong lòng nàng sớm đã muốn Giang Diệu chết đi rồi.
(*) Đồng quy vu tận: nghĩa là cùng chết chung một chỗ.
Tạ Nhân hồng mắt nhìn Lục Hành Chu:
“Nếu không có nàng ta thì chúng ta đã có thể là đôi phu thê hạnh phúc. Nếu không có nàng ta thì Tề nhi vẫn là cháu ruột của Lục gia… Lục Hành Chu, là do nàng ta hại chúng ta đến kết cục này, ngươi chẳng lẽ còn muốn che chở cho nàng sao?”
Lục Hành Chu thấy Tạ Nhân điên cuồng như vậy, hắn chỉ lo nàng ta không biết nặng nhẹ, lúc này Lục Hành Chu liền chậm rãi nói:
“Nếu không phải nàng thì chuyện này sớm hay muộn cũng sẽ bị phát hiện, biết sớm một chút so với việc biết chậm thì tốt hơn nhiều. Bây giờ ngươi và ta đã không còn liên quan đến nhau, ngươi có thể mang theo Tề nhi đi tìm cha ruột của hắn để cùng nhau an an ổn ổn sống nửa đời sau.”
Thấy Lục Hành Chu vô tình như vậy, tâm tình Tạ Nhân càng ngày càng mất khống chế:
“Ngươi cho rằng ta không muốn sao? Nhưng ngươi ngẫm lại xem chuyện này có thể được sao? Ngay cả tỷ tỷ cũng xem thường ta, rồi đến nhi tử ta cũng không thể nhìn thấy… ta cái gì cũng đều không có! Lục Hành Chu, tất cả vì nàng ta, vì nàng ta mà ta cái gì cũng đều không có!”
Tạ Nhân nở nụ cười thê lương và nói tiếp:
“… Khi con bé, ta vừa tới Trấn Quốc Công phủ, nhìn thấy tỷ tỷ bị Thích thị bắt nạt, ngay cả ta cũng bị bọn họ xem thường. Rồi sau đó ta phát hiện nếu như muốn sống yên ổn ở Trấn Quốc Công phủ thì phải có quan hệ tốt với Giang Diệu. Khi đó ta mới sáu tuổi mà suốt ngày phải bồi tiếp con ma bệnh này chơi… Nhưng nàng ta khi nào thì coi ta như bằng hữu? Nàng ta từ nhỏ đã cẩm y ngọc thực, cái gì cũng đều có, thứ người khác luôn mơ tưởng thì nàng ta lại xem thường, chỉ cần chán là liền vứt bỏ… Những chuyện này ta đều nhịn, nhưng cũng chỉ vì nàng ta mà ta bị đuổi khỏi Trấn Quốc Công phủ và trở thành một chuyện cười… Mấy năm ta ở Bình Châu, mỗi ngày đều muốn trở lại kinh thành để đem nàng ta giẫm dưới chân, rồi hạ thấp nàng ta xuống…”
Nghe Tạ Nhân nói mà Giang Diệu thấy buồn cười. Hồi nàng còn nhỏ quả thực coi Tạ Nhân như bạn tốt, nếu không nhờ có lần rơi xuống nước được sống lại thì sợ là nàng đã giẫm lên vết xe đổ của kiếp trước, nàng đối tốt với Tạ Nhân cuối cùng nàng lại chính là người chết trong tay Tạ Nhân.
Vậy mà Tạ Nhân còn tự cho mình là đúng và lấy lý do kia để trách nàng…
Giang Diệu thật sự muốn nói một trận, nhưng hiển nhiên Tạ Nhân đã điên rồi, nếu nàng còn dùng ngôn ngữ kích động Tạ Nhân thì không biết nàng ta còn làm ra cử chỉ điên cuồng gì…
Tạ Nhân dùng lực trên cánh tay mạng hơn một chút, hai mắt ửng hồng nhìn sang Giang Diệu:
“Tại sao? Tại sao hiện tại ta cái gì cũng đều không có? Ta không được dễ chịu thì ngươi cũng đừng hòng dễ chịu
Giang Diệu thực sự không muốn lại một lần nữa chết ở trên tay Tạ Nhân, nàng muốn một lần liều mạng nên liền há mồm cắn vào cánh tay của Tạ Nhân.
Thấy Tạ Nhân bị đau, chuỷ thủ trong tay rơi “loảng xoảng” một tiếng xuống đất thì nàng liền nỗ lực tránh thoát khỏi sự kìm hãm của Tạ Nhân.
Nhưng Tạ Nhân lại nổi cơn điên và lôi kéo muốn đẩy Giang Diệu rơi xuống giếng…
Tạ Nhân này không biết được đã ăn cái gì mà khí lực lại lớn như vậy.
Giang Diệu nhìn đáy giếng đen thui, đột nhiên nàng nhớ tới chuyện đòi trước, chỉ cảm thấy nổi da gà, đầu óc có chút mê muội.
Giang Diệu hít sâu một hơi rồi dùng sức tóm chặt lấy cánh tay Tạ Nhân và đẩy Tạ Nhân ra khỏi người mình.
Vậy mà Giang Diệu mới đẩy một cái như thế thì chân Tạ Nhân đứng không vững liền bị trượt chân rơi vào trong giếng.
Một đôi tay của Tạ Nhân tóm chặt lấy cánh tay Giang Diệu, sắc mặt trắng bệch:
“…Kéo ta lên! Kéo ta lên!”
Giang Diệu tuỳ ý để Tạ Nhân lôi kéo tay của mình, nghe xong lời Tạ Nhân nói thì nàng mới phản ứng lại và chuẩn bị kéo Tạ Nhân lên, vậy mà ngay lúc này Lục Hành Chu đã chạy tới bên cạnh nàng và đem nàng kéo giựt trở lại.
Mà cánh tay nàng đang được Tạ Nhân nắm lấy liền bị trượt ra.
Tạ Nhân trợn to hai mắt, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc và lập tức rơi xuống dưới giếng…
“Khônggggggggg!!!!!!!!!!!!!!”
Nhưng Lục Hành Chu lại giống như là không nhìn thấy, hắn chỉ nhìn người sắc mặt trắng bệch trước mặt, âm thanh run run hỏi:
“Diệu Diệu không sao chứ?”
Giang Diệu đứng ngây ngốc tại chỗ.
Bên tai có rất nhiều âm thanh huyên náo, có Hứa ma ma, có Lục Bồng Bồng, cũng có cả Bảo Cân và Lục Hành Chu… nhưng âm thanh rõ ràng nhất vẫn là tiếng kêu cứu của Tạ Nhân.
Âm thanh giãy dụa tuyệt vọng kia chỉ một lúc sau đã biến mất rồi…
Giang Diệu sững sờ xoay người lặng lẽ nhìn đáy giếng đen thui yên lặng kia, lẩm bẩm nói:
“Tạ Nhân nàng…”
Lục Hành Chu thấy sắc mặt Giang Diệu không được tốt, lại thấy trên cổ nàng có vết thương đang rỉ máu, nhìn đã thấy giật mình, hắn liền ôn nhu động viên:
“Muội không cần lo lắng, ta sẽ xử lý.”
Nghe xong lời này Giang Diệu mới liếc mắt nhìn Lục Hành Chu.
Nàng nghĩ đời trước lúc nàng bị hai người họ đẩy xuống dưới giếng thì khi đó có phải Lục Hành Chu cũng an ủi Tạ Nhân như vậy?
Bước chân của Giang Diệu có chút mông lung, nàng tuỳ ý để Hứa ma ma và Lục Bồng Bồng dìu đến phòng khách để xử lý vết thương trên cổ, còn Lục Hành Chu thì ở lại xử lý chuyện Tạ Nhân.
Xử lý tốt vết thương, Giang Diệu liền ngồi lẳng lặng ở trên ghế bành suy nghĩ chuyện xảy ra hôm nay.
Lục Bồng Bồng cũng bị doạ kinh sợ, may mà Tam thẩm thẩm không có việc gì, cảm thấy Tam thẩm thẩm vẫn còn bị kinh sợ, nàng liền nói:
“Tam thẩm thẩm yên tâm, chuyện đã qua rồi.”
Thấy Lục Bồng Bồng lo lắng cho mình, Giang Diệu mỉm cười nhìn về phía Lục Bồng Bồng nói:
“Ta không có chuyện gì.”
Lục Bồng Bồng thầm nghĩ sao có thể không có chuyện gì được? Nếu không phải may mắn thì làm sao có thể chỉ bị một vết thương ngoài da thế này?
Nghĩ đến chuyện vừa rồi là Lục Bồng Bồng liền cảm thấy run sợ, nếu Tam thẩm thẩm thật sự xảy ra chuyện ở Pháp Hoa tự thì lấy tính tình của Tam thúc nàng…. Lục Bồng Bồng đúng là không dám nghĩ tiếp.
Đang lúc này thì Hứa ma ma nhanh chóng đi vào hướng về phía Giang Diệu nói:
“Vương phi, Vương gia đang tới đây.”
Lục Lưu xoải bước đi vào, trên gương mặt tuấn tú là vẻ âm u.
Lục Bồng Bồng ngồi ở một bên có chút e ngại, nàng vội vàng đứng lên hành lễ:
“Tam thúc.”
Đã thấy đôi mắt Tam thúc chăm chú nhìn toàn bộ trên người thê tử, đôi mắt cẩn thận tỉ mỉ đánh giá rồi mới nhìn chằm chằm vào cái cổ của thê tử, lúc này ánh mắt hắn đột nhiên phát lạnh.
Lục Bồng liền thức thời theo Hứa ma ma và Bảo Cân đi ra ngoài.
Đi tới bên ngoài thì nàng liền thấy một nam tử đang đứng bên ngoài sân, dường như là do dự có nên vào hay không.
Lục Bồng Bồng vẫn luôn kính trọng vị đường ca Lục Hành Chu này, xưa nay nàng còn kính phục cả tài hoa của hắn.
Nhưng nàng cũng không ngốc, vừa nãy nhìn cử chỉ của đường ca đối với Tam thẩm thẩm thì nàng cũng nhận ra được.
Lục Bồng Bồng cũng không cảm thấy chuyện này là hoang đường, dù sao tuổi Tam thẩm thẩm nàng so với đường ca còn nhỏ hơn vài tuổi nên cho dù chênh lệch bối phận thì có một số việc xác thực không ngăn cản được.
Lục Bồng Bồng lập tức đi ra ngoài sân, cung cung kính kính kêu một tiếng đường ca.
Lục Hành Chu thấy Lục Bồng Bồng, hắn khẽ mím môi mỏng và hỏi:
“Diệu…”
Hắn dừng lại một chút rồi mới tiếp tục nói:
“Tam thẩm thẩm không sao chứ?”
“Đã không sao rồi.”
Nghĩ đến cảnh tượng nhẫn tâm vừa nãy của đường ca, ngay cả sinh tử của vợ cả cũng chẳng quan tâm thì nàng cảm thấy người trước mắt này có chút xa lạ… tuy là đã bị hưu nhưng ít nhiều vẫn có tình cảm chứ. Hơn nữa lúc thú Tạ Nhân, chẳng lẽ đường ca không hề có tý tình cảm nào sao?
Lục Bồng Bồng có chút nhìn không thấu nam tử trước mắt này, nàng vốn cảm thấy hắn là người hiền lành biết điều, rộng lượng thiện lương… nhưng nếu thật sự đường ca là người như thế thì sao có thể làm ra loại chuyện tàn nhẫn này?
Nam nhân chẳng lẽ đều như vậy sao?
Lục Bồng Bồng không nhịn được mà nghĩ tới vị hôn phu mà mình sắp gả, nàng đối với tình yêu nam nữ là tỉnh tỉnh mê mê, trước mắt được chứng kiến tất cả chuyện ngày hôm nay thì nàng khó tránh khỏi có chút lo lắng.
Lục Bồng Bồng thấy Lục Hành Chu lo lắng sắp hỏng rồi, bộ dáng này giống như là phu quân lo lắng cho thể tử vậy..
“Tam thẩm thẩm chỉ bị thương ngoài da, vết thương không sâu, đại phu đã xử lý, chỉ cần không để bị dính nước là được. Qua mấy ngày là sẽ khỏi hẳn.”
Vậy thì tốt.
Lục Hành Chu thở phào nhẹ nhõm.
Lục Bồng Bồng lại nói:
“Tam thúc cùng Tam thẩm thẩm tình cảm cực ân ái, bây giờ lại có tiểu đường đệ, đường ca nếu thật sự quan tâm Tam thẩm thẩm thì sau này đừng giống như ngày hôm nay đơn độc đến tìm Tam thẩm thẩm…”
Lục Hành Chu tự nhiên là hiểu, chuyện Tạ Nhân thì hắn đã thông báo cho tỷ tỷ của Tạ Nhân, xử lý xong tất thảy thì hắn liền không kiềm chế nổi muốn tới xem Giang Diệu một chút, nhưng từ xa hắn đã trông thấy Tam thúc nhanh chóng bước đến tiến thẳng vào trong…
Hắn rốt cục vẫn khôi phục lại lý trí và không tiếp tục đi vào.
Hiện tại ngay cả đường muội đơn thuần cũng có thể nhìn ra…
Trên mặt Lục Hành Chu bỏng rát giống như bị người ta tát một cái vào mặt, thực sự xấu hổ không chịu nổi. Hắn đang chuẩn bị đáp lại thì đã thấy bên trong có động tĩnh.
Đập ngay vào mắt hắn chính là hình ảnh Tam thúc trực tiếp ôm bóng dáng yêu kiều trong lồng ngực đi ra ngoài sân.
Tâm Lục Hành Chu thầm thán một tiếng, nhìn bóng lưng Tam thúc đã đi xa, lúc này hắn mới nói:
“Ta biết rồi.”
Hắn sẽ không lại đi quấy rầy nàng nữa.
———ooOoo———
– Hoàn truyện –
Chuyện Tạ Nhân bị hưu không ảnh hưởng chút nào đến sinh hoạt hàng ngày của Giang Diệu.
Hơn nữa Tuyên Vương phủ vì chuyện Lục Bồng Bồng chuẩn bị xuất giá mà trên dưới trong phủ cũng bắt đầu giăng đèn kết hoa.
Chỉ là hiện nay Cảnh Huệ đế đã hạ thánh chỉ muốn Lục Lưu thay thế hắn ngự giá thân chinh. Giang Diệu tin bản lĩnh của Lục Lưu nhất định sẽ chiến thắng trở về.
Nhưng Giang Diệu vẫn muốn đi Pháp Hoa tự cầu cho Lục Lưu một cái bùa bình an.
Mà Lục Bồng Bồng sắp xuất giá nên cũng muốn đi cùng nàng đến Pháp Hoa tự.
Dọc theo đường đi, lông mày Giang Diệu luôn cau lại, Lục Bồng Bồng biết Tam thẩm thẩm lo lắng cho Tam thúc nên chỉ có thể ở một bên an ủi:
“Tam thúc luôn luôn lợi hại, Tam thẩm thẩm yên tâm, lúc này khẳng định cũng sẽ bình an trở về.”
Giang Diệu gật đầu “ừm” một tiếng. Nàng nhìn bùa bình an trong tay một chút, lông mày lại càng nhíu chặt hơn. Vì chiến sự khẩn cấp mà ngay cả rượu mừng của Lục Bồng Bồng, Lục Lưu cũng không kịp uống. Hơn nữa trong lòng nàng cũng oán Cảnh Huệ đế, Trưởng công chúa cũng vì việc này mà đi tìm Cảnh Huệ đế nhưng tâm ý Cảnh Huệ đế đã quyết nên ngay cả Trưởng công chúa nói cũng đều không nghe…
Đã là người thì ai cũng ích kỉ, nàng không muốn Lục Lưu của nàng phải ở vào hoàn cảnh nguy hiểm như thế. Nhưng Lục Lưu không đi thì sẽ là một người khác, người này có thể là chính Cảnh Huệ đế hoặc có thể là Trưởng Công chúa… Thế nhưng chuyện này đã có quyết định nên nàng chỉ có thể làm một thê tử tốt, ngoan ngoãn ở nhà chờ hắn.
Chỉ là ——
Bà ngày sau Lục Lưu phải đi rồi, nàng làm sao cam lòng.
Lúc này phía trước bỗng nhiên xuất hiện một nam nhân tuấn tú đang đi tới.
Giang Diệu ngước mắt nhìn, thấy nam nhân đấy chính là Lục Hành Chu, nhìn hắn một thân trường bào màu xanh lục, bộ dáng hiền lành lịch sự đúng là giống như đúc thiếu niên đã từng làm bạn với nàng trong trí nhớ.
Giang Diệu dừng bước chân, đang muốn mở miệng thì đã nghe thấy Lục Hành Chu nói:
“Diệu Diệu, ta muốn cùng muội nói chuyện riêng..”
Dường như là sợ nàng không đáp ứng, Lục Hành Chu lại nói tiếp:
“Chỉ một lúc thôi…”
Giang Diệu thấy hắn nghiêm túc thế nên nàng liến đồng ý. Nàng đi theo hắn đến hậu viện rồi cùng hắn đứng dưới tán cây hoa quế.
Giang Diệu giương mắt nhìn Lục Bồng Bồng và nhóm nha hoàn đang đứng đợi cách đó không xa, lúc này mới hướng về phía Lục Hành Chu nói:
“Có chuyện gì thì nói đi.”
Lục Hành Chu thấy nàng đối với mình bằng vẻ mặt nhàn nhạt, không hề giống dáng vẻ khi nàng ở bên cạnh Tam thúc như chim nhỏ nép vào người làm trong lòng hắn khó tránh khỏi mất mát.
Chỉ là… hắn cũng không ngờ tới chính bản thân mình lại sinh ra loại tình cảm kia đối với nàng. Do thân phận từ nhỏ đã đọc đủ thứ thi thư nên khi phát hiện ra một ít chuyện thì phản ứng đầu tiên của hắn chính là phẫn nộ, thế nên khi đối mặt với nàng tâm tình hắn mới bị mất khống chế như vậy. Chờ đến khi nàng rời đi cùng Tam thúc, hắn thì cũng thành thân… nhưng mỗi khi đêm xuống mọi người đã ngủ yên thì hắn lại đều nhớ đến nàng. Nghiêm túc mà nói thì hắn với nàng rất ít khi gặp mặt nhau, vậy mà hắn lại cứ có một loại cảm giác—— đó là người trước mặt này vốn nên thuộc về hắn…
Cái cảm giác quá hoang đường này nhưng lại không thể không khiến hắn phải thừa nhận đây chính là cảm thụ chân thật nhất trong lòng hắn.
Lục Hành Chu thở dài một hơi, nhìn phòng khách cách đó không xa rồi nói:
“Muội có biết ngày ấy khi thấy phòng khách kia bị bốc cháy thì ta lại liều lĩnh xông vào như vậy không?”
Giang Diệu ngây người.
Chuyện ngày ấy nàng chỉ cùng Lục Lưu đi thăm cho có lệ, còn cụ thể vì sao hắn bị thương thì nàng đúng là không để ý… Không nghĩ tới hắn lại tự mình chạy vào.
Giang Diệu là người thông tuệ, nhìn vẻ mặt Lục Hành Chu như vậy rồi lại nghe ngữ khí của hắn thì trong lòng nàng cũng có mấy phần suy đoán… Nhưng lại cảm thấy loại suy đoán này không thể tưởng tượng nổi.
Lục Hành Chu là ai? Đời trước chính là thanh mai trúc mã với nàng nhưng lại nghe theo Tạ Nhân hại nàng tuổi còn trẻ đã phải rời khỏi trần thế.
Ánh mắt Lục Hành Chu lẳng lẳng rơi vào trên mặt nàng, giữa hai hàng lông mày rất ôn hoà, vẻ mặt này hắn chưa từng biểu lộ ra trước mặt nàng.
Nhưng loại ánh mắt này Giang Diệu không thể quen thuộc hơn —— thời điểm Lục Lưu nhìn nàng thì chính là loại ánh mắt này.
Giang Diệu nắm chặt hai tay trong tay áo, thật không biết Lục Hành Chu này đọc sách đã chạy hết đi đâu, bây giờ nàng là Tam thẩm thẩm của hắn, vậy mà lễ nghĩa liêm sỉ hắn đều quên rồi sao!
Khi đã rõ ràng Lục Hành Chu muốn cùng nàng nói mấy lời này, Giang Diệu lập tức xoay người muốn rời đi thì lại nghe thấy Lục Hành Chu lập tức gọi nàng lại và nói:
“Ngày ấy ta nghe Tạ Nhân nói muội đang ở bên trong thế nên ta mới đi vào…”
Giang Diệu lạnh lùng nhìn về phía hắn, gằn từng chữ:
“Lục Hành Chu, ngươi nói mấy chuyện này với ta để làm gì?”
Lục Hành Chu không ngờ tới lời nói của hắn lại đổi lấy vẻ mặt lạnh nhạt như vậy. Đúng nha, hắn nói mấy chuyện này làm gì? Chẳng lẽ hắn còn hi vọng xa vời sao… Hắn quá ngu ngốc, chuyện đến nước này hắn còn có thể đòi hỏi cái gì đây? Mọi thứ hắn đều không bằng Tam thúc, hắn lấy tư cách gì làm cho nàng nhìn hắn với cặp mắt khác xưa?
Lục Hành Chu thất bại cụp mắt xuống, nghĩ đến những chuyện xảy ra vào mấy ngày gần đây, thê tử thì hồng hạnh xuất tường, ngay cả nhi tử hoạt bát đáng yêu cũng không phải con ruột của hắn… Tại sao lại có kết cục như vậy?
Lục Hành Chu tự hỏi chính mình chỉ cảm thấy thất bại cùng bất lực nên hắn mới muốn tới gặp nàng một chút. Một ít lời đã từng không dám nói, bây giờ thoải mái nói hết ra cũng chỉ muốn nhìn phản ứng của nàng.
Lục Hành Chu không dám nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, hắn chỉ lẩm bẩm:
“Xin lỗi…”
Ngữ khí Giang Diệu bình tĩnh nói:
“Nếu đã không có chuyện gì khác, vậy ta đi đây, Bồng Bồng còn đang chờ ta.”
Dứt lời, không chờ Lục Hành Chu nói chuyện, Giang Diệu nhanh chóng đi về hướng Lục Bồng Bồng và nhóm nha hoàn.
Vậy mà Giang Diệu vừa mới đi được mấy bước thì phía sau bụi hoa đột ngột có một người chạy ra.
Giang Diệu còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã cảm thấy cổ của mình bị người kia ghìm lại, thoáng động một chút thì cổ nàng liền chạm đến chuỷ thủ lạnh lẽo.
“Đừng nhúc nhích!” Người phía sau nói.
Giang Diệu mấp máy môi: “Tạ Nhân.”
Lục Hành Chu cũng không nghĩ tới lại gặp Tạ Nhân ở chỗ này, thấy Tạ Nhân cầm chuỷ thủ kề vào cổ Giang Diệu, trái tim hắn cũng sắp theo yết hầu nhảy vọt ra ngoài rồi. Hắn vội vàng nói:
“Tạ Nhân, ngươi mau thả Giang Diệu ra!”
Lục Bồng Bồng cùng hai nha hoàn Mặc Cầm và Bảo Cân ở cách đó không xa cũng chạy tới, thấy Tạ Nhân phát điên cầm chuỷ thủ kề cổ Giang Diệu thì mỗi người đều không dám nói lớn tiếng, chỉ lo Tạ Nhân bị kích thích sẽ làm bừa.
Tạ Nhân ghì chặt cổ Giang Diệu rồi xoay chuyển thân một cái và chậm rãi lùi tới bên cạnh giếng, nàng nhìn Lục Hành Chu trước mặt, nói:
“Ngươi đừng tới đây, ngươi dám tiến lên một bước thì ta liền cùng nàng ta đồng quy vu tận!” (*)
Tạ Nhân thật sự sẽ làm như vậy.
Lục Hành Chu không dám đi qua, hắn nhíu mày, lòng như lửa đốt nói:
“Ngươi đến cùng thì muốn làm gì??!”
Tuy Tạ Nhân đối với Lục Hành Chu không có bao nhiêu tình yêu nam nữ, nhưng đến cùng cũng là phu thê, nhìn trong lòng trong mắt Lục Hành Chu đều là Giang Diệu, trong lòng nàng sớm đã muốn Giang Diệu chết đi rồi.
(*) Đồng quy vu tận: nghĩa là cùng chết chung một chỗ.
Tạ Nhân hồng mắt nhìn Lục Hành Chu:
“Nếu không có nàng ta thì chúng ta đã có thể là đôi phu thê hạnh phúc. Nếu không có nàng ta thì Tề nhi vẫn là cháu ruột của Lục gia… Lục Hành Chu, là do nàng ta hại chúng ta đến kết cục này, ngươi chẳng lẽ còn muốn che chở cho nàng sao?”
Lục Hành Chu thấy Tạ Nhân điên cuồng như vậy, hắn chỉ lo nàng ta không biết nặng nhẹ, lúc này Lục Hành Chu liền chậm rãi nói:
“Nếu không phải nàng thì chuyện này sớm hay muộn cũng sẽ bị phát hiện, biết sớm một chút so với việc biết chậm thì tốt hơn nhiều. Bây giờ ngươi và ta đã không còn liên quan đến nhau, ngươi có thể mang theo Tề nhi đi tìm cha ruột của hắn để cùng nhau an an ổn ổn sống nửa đời sau.”
Thấy Lục Hành Chu vô tình như vậy, tâm tình Tạ Nhân càng ngày càng mất khống chế:
“Ngươi cho rằng ta không muốn sao? Nhưng ngươi ngẫm lại xem chuyện này có thể được sao? Ngay cả tỷ tỷ cũng xem thường ta, rồi đến nhi tử ta cũng không thể nhìn thấy… ta cái gì cũng đều không có! Lục Hành Chu, tất cả vì nàng ta, vì nàng ta mà ta cái gì cũng đều không có!”
Tạ Nhân nở nụ cười thê lương và nói tiếp:
“… Khi con bé, ta vừa tới Trấn Quốc Công phủ, nhìn thấy tỷ tỷ bị Thích thị bắt nạt, ngay cả ta cũng bị bọn họ xem thường. Rồi sau đó ta phát hiện nếu như muốn sống yên ổn ở Trấn Quốc Công phủ thì phải có quan hệ tốt với Giang Diệu. Khi đó ta mới sáu tuổi mà suốt ngày phải bồi tiếp con ma bệnh này chơi… Nhưng nàng ta khi nào thì coi ta như bằng hữu? Nàng ta từ nhỏ đã cẩm y ngọc thực, cái gì cũng đều có, thứ người khác luôn mơ tưởng thì nàng ta lại xem thường, chỉ cần chán là liền vứt bỏ… Những chuyện này ta đều nhịn, nhưng cũng chỉ vì nàng ta mà ta bị đuổi khỏi Trấn Quốc Công phủ và trở thành một chuyện cười… Mấy năm ta ở Bình Châu, mỗi ngày đều muốn trở lại kinh thành để đem nàng ta giẫm dưới chân, rồi hạ thấp nàng ta xuống…”
Nghe Tạ Nhân nói mà Giang Diệu thấy buồn cười. Hồi nàng còn nhỏ quả thực coi Tạ Nhân như bạn tốt, nếu không nhờ có lần rơi xuống nước được sống lại thì sợ là nàng đã giẫm lên vết xe đổ của kiếp trước, nàng đối tốt với Tạ Nhân cuối cùng nàng lại chính là người chết trong tay Tạ Nhân.
Vậy mà Tạ Nhân còn tự cho mình là đúng và lấy lý do kia để trách nàng…
Giang Diệu thật sự muốn nói một trận, nhưng hiển nhiên Tạ Nhân đã điên rồi, nếu nàng còn dùng ngôn ngữ kích động Tạ Nhân thì không biết nàng ta còn làm ra cử chỉ điên cuồng gì…
Tạ Nhân dùng lực trên cánh tay mạng hơn một chút, hai mắt ửng hồng nhìn sang Giang Diệu:
“Tại sao? Tại sao hiện tại ta cái gì cũng đều không có? Ta không được dễ chịu thì ngươi cũng đừng hòng dễ chịu
Giang Diệu thực sự không muốn lại một lần nữa chết ở trên tay Tạ Nhân, nàng muốn một lần liều mạng nên liền há mồm cắn vào cánh tay của Tạ Nhân.
Thấy Tạ Nhân bị đau, chuỷ thủ trong tay rơi “loảng xoảng” một tiếng xuống đất thì nàng liền nỗ lực tránh thoát khỏi sự kìm hãm của Tạ Nhân.
Nhưng Tạ Nhân lại nổi cơn điên và lôi kéo muốn đẩy Giang Diệu rơi xuống giếng…
Tạ Nhân này không biết được đã ăn cái gì mà khí lực lại lớn như vậy.
Giang Diệu nhìn đáy giếng đen thui, đột nhiên nàng nhớ tới chuyện đòi trước, chỉ cảm thấy nổi da gà, đầu óc có chút mê muội.
Giang Diệu hít sâu một hơi rồi dùng sức tóm chặt lấy cánh tay Tạ Nhân và đẩy Tạ Nhân ra khỏi người mình.
Vậy mà Giang Diệu mới đẩy một cái như thế thì chân Tạ Nhân đứng không vững liền bị trượt chân rơi vào trong giếng.
Một đôi tay của Tạ Nhân tóm chặt lấy cánh tay Giang Diệu, sắc mặt trắng bệch:
“…Kéo ta lên! Kéo ta lên!”
Giang Diệu tuỳ ý để Tạ Nhân lôi kéo tay của mình, nghe xong lời Tạ Nhân nói thì nàng mới phản ứng lại và chuẩn bị kéo Tạ Nhân lên, vậy mà ngay lúc này Lục Hành Chu đã chạy tới bên cạnh nàng và đem nàng kéo giựt trở lại.
Mà cánh tay nàng đang được Tạ Nhân nắm lấy liền bị trượt ra.
Tạ Nhân trợn to hai mắt, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc và lập tức rơi xuống dưới giếng…
“Khônggggggggg!!!!!!!!!!!!!!”
Nhưng Lục Hành Chu lại giống như là không nhìn thấy, hắn chỉ nhìn người sắc mặt trắng bệch trước mặt, âm thanh run run hỏi:
“Diệu Diệu không sao chứ?”
Giang Diệu đứng ngây ngốc tại chỗ.
Bên tai có rất nhiều âm thanh huyên náo, có Hứa ma ma, có Lục Bồng Bồng, cũng có cả Bảo Cân và Lục Hành Chu… nhưng âm thanh rõ ràng nhất vẫn là tiếng kêu cứu của Tạ Nhân.
Âm thanh giãy dụa tuyệt vọng kia chỉ một lúc sau đã biến mất rồi…
Giang Diệu sững sờ xoay người lặng lẽ nhìn đáy giếng đen thui yên lặng kia, lẩm bẩm nói:
“Tạ Nhân nàng…”
Lục Hành Chu thấy sắc mặt Giang Diệu không được tốt, lại thấy trên cổ nàng có vết thương đang rỉ máu, nhìn đã thấy giật mình, hắn liền ôn nhu động viên:
“Muội không cần lo lắng, ta sẽ xử lý.”
Nghe xong lời này Giang Diệu mới liếc mắt nhìn Lục Hành Chu.
Nàng nghĩ đời trước lúc nàng bị hai người họ đẩy xuống dưới giếng thì khi đó có phải Lục Hành Chu cũng an ủi Tạ Nhân như vậy?
Bước chân của Giang Diệu có chút mông lung, nàng tuỳ ý để Hứa ma ma và Lục Bồng Bồng dìu đến phòng khách để xử lý vết thương trên cổ, còn Lục Hành Chu thì ở lại xử lý chuyện Tạ Nhân.
Xử lý tốt vết thương, Giang Diệu liền ngồi lẳng lặng ở trên ghế bành suy nghĩ chuyện xảy ra hôm nay.
Lục Bồng Bồng cũng bị doạ kinh sợ, may mà Tam thẩm thẩm không có việc gì, cảm thấy Tam thẩm thẩm vẫn còn bị kinh sợ, nàng liền nói:
“Tam thẩm thẩm yên tâm, chuyện đã qua rồi.”
Thấy Lục Bồng Bồng lo lắng cho mình, Giang Diệu mỉm cười nhìn về phía Lục Bồng Bồng nói:
“Ta không có chuyện gì.”
Lục Bồng Bồng thầm nghĩ sao có thể không có chuyện gì được? Nếu không phải may mắn thì làm sao có thể chỉ bị một vết thương ngoài da thế này?
Nghĩ đến chuyện vừa rồi là Lục Bồng Bồng liền cảm thấy run sợ, nếu Tam thẩm thẩm thật sự xảy ra chuyện ở Pháp Hoa tự thì lấy tính tình của Tam thúc nàng…. Lục Bồng Bồng đúng là không dám nghĩ tiếp.
Đang lúc này thì Hứa ma ma nhanh chóng đi vào hướng về phía Giang Diệu nói:
“Vương phi, Vương gia đang tới đây.”
Lục Lưu xoải bước đi vào, trên gương mặt tuấn tú là vẻ âm u.
Lục Bồng Bồng ngồi ở một bên có chút e ngại, nàng vội vàng đứng lên hành lễ:
“Tam thúc.”
Đã thấy đôi mắt Tam thúc chăm chú nhìn toàn bộ trên người thê tử, đôi mắt cẩn thận tỉ mỉ đánh giá rồi mới nhìn chằm chằm vào cái cổ của thê tử, lúc này ánh mắt hắn đột nhiên phát lạnh.
Lục Bồng liền thức thời theo Hứa ma ma và Bảo Cân đi ra ngoài.
Đi tới bên ngoài thì nàng liền thấy một nam tử đang đứng bên ngoài sân, dường như là do dự có nên vào hay không.
Lục Bồng Bồng vẫn luôn kính trọng vị đường ca Lục Hành Chu này, xưa nay nàng còn kính phục cả tài hoa của hắn.
Nhưng nàng cũng không ngốc, vừa nãy nhìn cử chỉ của đường ca đối với Tam thẩm thẩm thì nàng cũng nhận ra được.
Lục Bồng Bồng cũng không cảm thấy chuyện này là hoang đường, dù sao tuổi Tam thẩm thẩm nàng so với đường ca còn nhỏ hơn vài tuổi nên cho dù chênh lệch bối phận thì có một số việc xác thực không ngăn cản được.
Lục Bồng Bồng lập tức đi ra ngoài sân, cung cung kính kính kêu một tiếng đường ca.
Lục Hành Chu thấy Lục Bồng Bồng, hắn khẽ mím môi mỏng và hỏi:
“Diệu…”
Hắn dừng lại một chút rồi mới tiếp tục nói:
“Tam thẩm thẩm không sao chứ?”
“Đã không sao rồi.”
Nghĩ đến cảnh tượng nhẫn tâm vừa nãy của đường ca, ngay cả sinh tử của vợ cả cũng chẳng quan tâm thì nàng cảm thấy người trước mắt này có chút xa lạ… tuy là đã bị hưu nhưng ít nhiều vẫn có tình cảm chứ. Hơn nữa lúc thú Tạ Nhân, chẳng lẽ đường ca không hề có tý tình cảm nào sao?
Lục Bồng Bồng có chút nhìn không thấu nam tử trước mắt này, nàng vốn cảm thấy hắn là người hiền lành biết điều, rộng lượng thiện lương… nhưng nếu thật sự đường ca là người như thế thì sao có thể làm ra loại chuyện tàn nhẫn này?
Nam nhân chẳng lẽ đều như vậy sao?
Lục Bồng Bồng không nhịn được mà nghĩ tới vị hôn phu mà mình sắp gả, nàng đối với tình yêu nam nữ là tỉnh tỉnh mê mê, trước mắt được chứng kiến tất cả chuyện ngày hôm nay thì nàng khó tránh khỏi có chút lo lắng.
Lục Bồng Bồng thấy Lục Hành Chu lo lắng sắp hỏng rồi, bộ dáng này giống như là phu quân lo lắng cho thể tử vậy..
“Tam thẩm thẩm chỉ bị thương ngoài da, vết thương không sâu, đại phu đã xử lý, chỉ cần không để bị dính nước là được. Qua mấy ngày là sẽ khỏi hẳn.”
Vậy thì tốt.
Lục Hành Chu thở phào nhẹ nhõm.
Lục Bồng Bồng lại nói:
“Tam thúc cùng Tam thẩm thẩm tình cảm cực ân ái, bây giờ lại có tiểu đường đệ, đường ca nếu thật sự quan tâm Tam thẩm thẩm thì sau này đừng giống như ngày hôm nay đơn độc đến tìm Tam thẩm thẩm…”
Lục Hành Chu tự nhiên là hiểu, chuyện Tạ Nhân thì hắn đã thông báo cho tỷ tỷ của Tạ Nhân, xử lý xong tất thảy thì hắn liền không kiềm chế nổi muốn tới xem Giang Diệu một chút, nhưng từ xa hắn đã trông thấy Tam thúc nhanh chóng bước đến tiến thẳng vào trong…
Hắn rốt cục vẫn khôi phục lại lý trí và không tiếp tục đi vào.
Hiện tại ngay cả đường muội đơn thuần cũng có thể nhìn ra…
Trên mặt Lục Hành Chu bỏng rát giống như bị người ta tát một cái vào mặt, thực sự xấu hổ không chịu nổi. Hắn đang chuẩn bị đáp lại thì đã thấy bên trong có động tĩnh.
Đập ngay vào mắt hắn chính là hình ảnh Tam thúc trực tiếp ôm bóng dáng yêu kiều trong lồng ngực đi ra ngoài sân.
Tâm Lục Hành Chu thầm thán một tiếng, nhìn bóng lưng Tam thúc đã đi xa, lúc này hắn mới nói:
“Ta biết rồi.”
Hắn sẽ không lại đi quấy rầy nàng nữa.
———ooOoo———
– Hoàn truyện –
Bình luận facebook