Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-695
Chương 695: Phát hiện
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nhưng Chu Du lại nói trước, “Em và Thần Trạch còn có vài thứ muốn mua, làm phiền anh Trần Duệ đưa anh Thẩm Đình Thâm đi nhé.” “Được rồi.” Trần Duệ gật đầu đáp ứng, Hạ Tình Thiên lập tức đỡ Thẩm Đình Thâm lên xe.
Cổ Thần Trạch và Chu Du cũng cùng nhau lên xe, Cố Thần Trạch không vội lái xe đi trước, mà ghé mắt nhìn chằm chằm vào mặt Chu Du, anh hỏi, “Sao vậy? Thấy em có vẻ có chuyện gì đó muốn nói với anh, còn có ý tách Thẩm Đình Thâm ra.”
Cố Thần Trạch biết bọn họ chẳng có cái gì muốn mua cả, bất kể là đồ để kết hôn hay thứ gì khác, đã có người trong nhà họ chuẩn bị hết rồi.
“Người em vừa nhìn thấy trông giống hệt Bạch Nhược Y.” Chu Du3vừa nhớ lại, vừa dùng tay vẩy mái tóc dài của mình, càng nhớ lại cô ấy càng cảm thấy người đó chính là Bạch Nhược Y.
Cổ Thần Trạch nghe cô nói vậy thì có phản ứng giống hệt Hạ Tình Thiên, trên khuôn mặt đẹp trai của anh hiện lên đầy những dòng chữ không có khả năng, “Em đang nói gì thế? Sao em có thể nhìn thấy Bạch Nhược Y, cô ấy...
làm sao cô ấy lại ở thành phố H được?”
Đừng nói là thành phố H, Cổ Thần Trạch còn nghi ngờ Bạch Nhược Y không còn ở Trung Quốc nữa ấy chứ.
“Em biết nói ra mọi người đều sẽ không tin.” Trực giác của Chu Du luôn rất chính xác, cô càng nhíu chặt mày hơn, “Nhưng mà người đó thật sự rất giống Bạch Nhược Y, em nghĩ2rằng cô ấy đã trở về.” “Cô ấy trở về rồi?” Cố Thần Trạch đè nén sự nghi ngờ trong lòng để thảo luận với Chu Du, “Được, nếu người hôm nay em nhìn thấy đúng là Bạch Nhược Y, vậy việc đầu tiên khi cô ấy trở về không phải là đi tìm Thẩm Đình Thâm à?” Chu Du cũng nghĩ tới điểm này, cho nên cô nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, “Đúng thế, em cũng nghĩ như vậy đó.
Mặc kệ năm năm trước đã xảy ra chuyện gì, nếu như Bạch Nhược Y thật sự về lại thành phố H, thì việc đầu tiên cô ấy làm không phải là đi tìm Thẩm Đình Thâm à?”
Sau khi đưa ra vấn đề này, cả Chu Dụ và Cổ Thần Trạch đều có dáng vẻ trầm tư.
Đáp án bề ngoài cho vấn đề3này thật ra rất đơn giản, nó cũng là điều mọi người dễ dàng nghĩ đến nhất.
Hai người họ biết Bạch Nhược Y không phải là người như thế, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra được nguyên nhân khác.
Một lúc lâu sau mà bầu không khí trong xe vẫn rất khẩn trương.
Cổ Thần Trạch do dự rất lâu, cuối cùng vẫn khẽ nói, “Chẳng lẽ...
Sau khi Bạch Nhược Y trở về, phát hiện mắt Thẩm Đình Thâm không nhìn thấy gì, cho nên mới không đi gặp cậu ấy?”
“Không thể nào!” Chu Dự trừng mắt với Cổ Thần Trạch, gần như dùng giọng đanh thép để phản bác, “Bạch Nhược Y không phải người như thế, chẳng phải lúc trước nhà họ Thẩm gặp sóng gió như vậy mà cô ấy vẫn không hề từ bỏ Thẩm Đình Thâm đấy sao? Bây giờ9làm sao có thể chỉ vì đôi mắt mà từ bỏ anh ấy? Huống hồ gì mắt của Thẩm Đình Thâm vẫn có khả năng tốt lên, không phải bác sĩ ở Pháp đã nói như thế à?”
“Anh biết, anh biết.” Cổ Thần Trạch đưa tay vuốt hàng lông mày đang nhíu lại của Chu Du rồi âu yếm cười nói, “Anh biết Bạch Nhược Y không phải người như vậy, nhưng bây giờ chúng ta không nghĩ ra được lý do nào khác đúng không? Còn về chuyện Thẩm Đình Thâm có thể khoẻ lại thì người ngoài cũng không biết mà chỉ có vài người bạn như chúng ta biết thôi.” “Vậy thì nhất định Bạch Nhược Y cũng không phải vì đôi mắt của Thẩm Đình Thâm mà không trở về tìm anh ấy.” Chu Dụ xụ mặt nói, “Em hỏi anh,3nếu có một ngày mắt em cũng bị mù, anh còn quan tâm đến em không?” Cố Thần Trạch phì cười, nhìn vẻ mặt rất nghiêm túc khi so sánh của Chu Dụ mà cảm thấy cô rất đáng yêu.
Gặp được người thích hợp, mặc cho thời gian yêu đương có dài đến mức nào, thì ngọn lửa tình yêu vĩnh viễn cũng không bao giờ cạn kiệt.
“Nếu thật sự có một ngày mà cơ thể em có vấn đề gì? Anh sẽ đưa em đi khắp thế giới tìm bác sĩ tốt nhất để chữa cho em, nhất định sẽ chữa hết bệnh.” Cố Thần Trạch vốn học y, anh khá tự tin về nhiều mặt trong y học.
“Không thể nào!” Chu Dự trừng mắt với Cổ Thần Trạch, gần như dùng giọng đanh thép để phản bác, “Bạch Nhược Y không phải người như thế, chẳng phải lúc trước nhà họ Thẩm gặp sóng gió như vậy mà cô ấy vẫn không hề từ bỏ Thẩm Đình Thâm đấy sao? Bây giờ làm sao có thể chỉ vì đôi mắt mà từ bỏ anh ấy? Huống hồ gì mắt của Thẩm Đình Thâm vẫn có khả năng tốt lên, không phải bác sĩ ở Pháp đã nói như thế à?”
“Anh biết, anh biết.” Cổ Thần Trạch đưa tay vuốt hàng lông mày đang nhíu lại của Chu Du rồi âu yếm cười nói, “Anh biết Bạch Nhược Y không phải người như vậy, nhưng bây giờ chúng ta không nghĩ ra được lý do nào khác đúng không? Còn về chuyện Thẩm Đình Thâm có thể khoẻ lại thì người ngoài cũng không biết mà chỉ có vài người bạn như chúng ta biết thôi.” “Vậy thì nhất định Bạch Nhược Y cũng không phải vì đôi mắt của Thẩm Đình Thâm mà không trở về tìm anh ấy.” Chu Dụ xụ mặt nói, “Em hỏi anh, nếu có một ngày mắt em cũng bị mù, anh còn quan tâm đến em không?” Cố Thần Trạch phì cười, nhìn vẻ mặt rất nghiêm túc khi so sánh của Chu Dụ mà cảm thấy cô rất đáng yêu.
Gặp được người thích hợp, mặc cho thời gian yêu đương có dài đến mức nào, thì ngọn lửa tình yêu vĩnh viễn cũng không bao giờ cạn kiệt.
“Nếu thật sự có một ngày mà cơ thể em có vấn đề gì? Anh sẽ đưa em đi khắp thế giới tìm bác sĩ tốt nhất để chữa cho em, nhất định sẽ chữa hết bệnh.” Cố Thần Trạch vốn học y, anh khá tự tin về nhiều mặt trong y học.
Mặc dù không phải tất cả các loại bệnh đều có thể chữa, nhưng hầu hết là có thể chữa được.
Chu Dụ không muốn nghe những lời này, cô lắc đầu, nét mặt không hề giãn ra, “Vậy nhỡ đâu em không chữa được, nếu là cả đời đều không thể nhìn thấy gì thì sao, anh sẽ không quan tâm đến em nữa à?” “Không bao giờ.” Cố Thần Trạch trả lời nghiêm túc, “Nếu như mắt em không thấy gì, anh sẽ là đôi mắt của em.” Nghe được đáp án này, nét mặt Chu Dụ mới hơi thả lỏng, con ngươi đảo qua đảo lại nhớ đến chuyện của Bạch Nhược Y, “Vậy nếu Bạch Nhược Y trở về, rốt cuộc là vì lý do gì mà không đến tìm Thẩm Đình Thâm, cũng không tìm chúng ta?” Cổ Thần Trạch thấy Chu Dụ cứ khăng khăng cảm thấy Bạch Nhược Y đã trở về, anh cũng không phản bác cô.
Cố Thần Trạch đã tạo thành thói quen ghi nhớ mỗi câu nói của Chu Du vào lòng, mọi chuyện đều coi cô là nhất.
Nếu Chu Du cho rằng Bạch Nhược Y đã trở về, vậy Cố Thần Trạch chỉ có thể coi là thế, anh rũ mắt xuống suy nghĩ một lúc, “Nếu Bạch Nhược Y đã trở về, vậy công ty nhà họ Bạch chắc chắn sẽ có tin tức của cô ấy, anh sẽ bảo thư ký đi điều tra một chút bên phía công ty nhà họ Bạch, xem Bạch Nhược Y đã về hay chưa.” “Ừ, anh cũng bảo cả anh Trần Duệ để điều tra, dù sao anh Trần Duệ cũng có nhiều chỗ có thể kiếm được tin tức.” Chu Dụ nghiêm túc nói, trong đầu lại hiện lên cảnh tại thang máy của tòa cao ốc.
Bạch Nhược Y, cô vô duyên vô cớ biến mất năm năm, không hề có tin tức hay động tĩnh gì.
Bây giờ vất vả lắm mới trở về, vì sao không liên lạc với những người bạn này? Vì sao không trở lại bên cạnh Thẩm Đình Thâm, cô có biết năm năm qua Thẩm Đình Thâm nhớ cô đến mức nào không?
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Cổ Thần Trạch và Chu Du cũng cùng nhau lên xe, Cố Thần Trạch không vội lái xe đi trước, mà ghé mắt nhìn chằm chằm vào mặt Chu Du, anh hỏi, “Sao vậy? Thấy em có vẻ có chuyện gì đó muốn nói với anh, còn có ý tách Thẩm Đình Thâm ra.”
Cố Thần Trạch biết bọn họ chẳng có cái gì muốn mua cả, bất kể là đồ để kết hôn hay thứ gì khác, đã có người trong nhà họ chuẩn bị hết rồi.
“Người em vừa nhìn thấy trông giống hệt Bạch Nhược Y.” Chu Du3vừa nhớ lại, vừa dùng tay vẩy mái tóc dài của mình, càng nhớ lại cô ấy càng cảm thấy người đó chính là Bạch Nhược Y.
Cổ Thần Trạch nghe cô nói vậy thì có phản ứng giống hệt Hạ Tình Thiên, trên khuôn mặt đẹp trai của anh hiện lên đầy những dòng chữ không có khả năng, “Em đang nói gì thế? Sao em có thể nhìn thấy Bạch Nhược Y, cô ấy...
làm sao cô ấy lại ở thành phố H được?”
Đừng nói là thành phố H, Cổ Thần Trạch còn nghi ngờ Bạch Nhược Y không còn ở Trung Quốc nữa ấy chứ.
“Em biết nói ra mọi người đều sẽ không tin.” Trực giác của Chu Du luôn rất chính xác, cô càng nhíu chặt mày hơn, “Nhưng mà người đó thật sự rất giống Bạch Nhược Y, em nghĩ2rằng cô ấy đã trở về.” “Cô ấy trở về rồi?” Cố Thần Trạch đè nén sự nghi ngờ trong lòng để thảo luận với Chu Du, “Được, nếu người hôm nay em nhìn thấy đúng là Bạch Nhược Y, vậy việc đầu tiên khi cô ấy trở về không phải là đi tìm Thẩm Đình Thâm à?” Chu Du cũng nghĩ tới điểm này, cho nên cô nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, “Đúng thế, em cũng nghĩ như vậy đó.
Mặc kệ năm năm trước đã xảy ra chuyện gì, nếu như Bạch Nhược Y thật sự về lại thành phố H, thì việc đầu tiên cô ấy làm không phải là đi tìm Thẩm Đình Thâm à?”
Sau khi đưa ra vấn đề này, cả Chu Dụ và Cổ Thần Trạch đều có dáng vẻ trầm tư.
Đáp án bề ngoài cho vấn đề3này thật ra rất đơn giản, nó cũng là điều mọi người dễ dàng nghĩ đến nhất.
Hai người họ biết Bạch Nhược Y không phải là người như thế, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra được nguyên nhân khác.
Một lúc lâu sau mà bầu không khí trong xe vẫn rất khẩn trương.
Cổ Thần Trạch do dự rất lâu, cuối cùng vẫn khẽ nói, “Chẳng lẽ...
Sau khi Bạch Nhược Y trở về, phát hiện mắt Thẩm Đình Thâm không nhìn thấy gì, cho nên mới không đi gặp cậu ấy?”
“Không thể nào!” Chu Dự trừng mắt với Cổ Thần Trạch, gần như dùng giọng đanh thép để phản bác, “Bạch Nhược Y không phải người như thế, chẳng phải lúc trước nhà họ Thẩm gặp sóng gió như vậy mà cô ấy vẫn không hề từ bỏ Thẩm Đình Thâm đấy sao? Bây giờ9làm sao có thể chỉ vì đôi mắt mà từ bỏ anh ấy? Huống hồ gì mắt của Thẩm Đình Thâm vẫn có khả năng tốt lên, không phải bác sĩ ở Pháp đã nói như thế à?”
“Anh biết, anh biết.” Cổ Thần Trạch đưa tay vuốt hàng lông mày đang nhíu lại của Chu Du rồi âu yếm cười nói, “Anh biết Bạch Nhược Y không phải người như vậy, nhưng bây giờ chúng ta không nghĩ ra được lý do nào khác đúng không? Còn về chuyện Thẩm Đình Thâm có thể khoẻ lại thì người ngoài cũng không biết mà chỉ có vài người bạn như chúng ta biết thôi.” “Vậy thì nhất định Bạch Nhược Y cũng không phải vì đôi mắt của Thẩm Đình Thâm mà không trở về tìm anh ấy.” Chu Dụ xụ mặt nói, “Em hỏi anh,3nếu có một ngày mắt em cũng bị mù, anh còn quan tâm đến em không?” Cố Thần Trạch phì cười, nhìn vẻ mặt rất nghiêm túc khi so sánh của Chu Dụ mà cảm thấy cô rất đáng yêu.
Gặp được người thích hợp, mặc cho thời gian yêu đương có dài đến mức nào, thì ngọn lửa tình yêu vĩnh viễn cũng không bao giờ cạn kiệt.
“Nếu thật sự có một ngày mà cơ thể em có vấn đề gì? Anh sẽ đưa em đi khắp thế giới tìm bác sĩ tốt nhất để chữa cho em, nhất định sẽ chữa hết bệnh.” Cố Thần Trạch vốn học y, anh khá tự tin về nhiều mặt trong y học.
“Không thể nào!” Chu Dự trừng mắt với Cổ Thần Trạch, gần như dùng giọng đanh thép để phản bác, “Bạch Nhược Y không phải người như thế, chẳng phải lúc trước nhà họ Thẩm gặp sóng gió như vậy mà cô ấy vẫn không hề từ bỏ Thẩm Đình Thâm đấy sao? Bây giờ làm sao có thể chỉ vì đôi mắt mà từ bỏ anh ấy? Huống hồ gì mắt của Thẩm Đình Thâm vẫn có khả năng tốt lên, không phải bác sĩ ở Pháp đã nói như thế à?”
“Anh biết, anh biết.” Cổ Thần Trạch đưa tay vuốt hàng lông mày đang nhíu lại của Chu Du rồi âu yếm cười nói, “Anh biết Bạch Nhược Y không phải người như vậy, nhưng bây giờ chúng ta không nghĩ ra được lý do nào khác đúng không? Còn về chuyện Thẩm Đình Thâm có thể khoẻ lại thì người ngoài cũng không biết mà chỉ có vài người bạn như chúng ta biết thôi.” “Vậy thì nhất định Bạch Nhược Y cũng không phải vì đôi mắt của Thẩm Đình Thâm mà không trở về tìm anh ấy.” Chu Dụ xụ mặt nói, “Em hỏi anh, nếu có một ngày mắt em cũng bị mù, anh còn quan tâm đến em không?” Cố Thần Trạch phì cười, nhìn vẻ mặt rất nghiêm túc khi so sánh của Chu Dụ mà cảm thấy cô rất đáng yêu.
Gặp được người thích hợp, mặc cho thời gian yêu đương có dài đến mức nào, thì ngọn lửa tình yêu vĩnh viễn cũng không bao giờ cạn kiệt.
“Nếu thật sự có một ngày mà cơ thể em có vấn đề gì? Anh sẽ đưa em đi khắp thế giới tìm bác sĩ tốt nhất để chữa cho em, nhất định sẽ chữa hết bệnh.” Cố Thần Trạch vốn học y, anh khá tự tin về nhiều mặt trong y học.
Mặc dù không phải tất cả các loại bệnh đều có thể chữa, nhưng hầu hết là có thể chữa được.
Chu Dụ không muốn nghe những lời này, cô lắc đầu, nét mặt không hề giãn ra, “Vậy nhỡ đâu em không chữa được, nếu là cả đời đều không thể nhìn thấy gì thì sao, anh sẽ không quan tâm đến em nữa à?” “Không bao giờ.” Cố Thần Trạch trả lời nghiêm túc, “Nếu như mắt em không thấy gì, anh sẽ là đôi mắt của em.” Nghe được đáp án này, nét mặt Chu Dụ mới hơi thả lỏng, con ngươi đảo qua đảo lại nhớ đến chuyện của Bạch Nhược Y, “Vậy nếu Bạch Nhược Y trở về, rốt cuộc là vì lý do gì mà không đến tìm Thẩm Đình Thâm, cũng không tìm chúng ta?” Cổ Thần Trạch thấy Chu Dụ cứ khăng khăng cảm thấy Bạch Nhược Y đã trở về, anh cũng không phản bác cô.
Cố Thần Trạch đã tạo thành thói quen ghi nhớ mỗi câu nói của Chu Du vào lòng, mọi chuyện đều coi cô là nhất.
Nếu Chu Du cho rằng Bạch Nhược Y đã trở về, vậy Cố Thần Trạch chỉ có thể coi là thế, anh rũ mắt xuống suy nghĩ một lúc, “Nếu Bạch Nhược Y đã trở về, vậy công ty nhà họ Bạch chắc chắn sẽ có tin tức của cô ấy, anh sẽ bảo thư ký đi điều tra một chút bên phía công ty nhà họ Bạch, xem Bạch Nhược Y đã về hay chưa.” “Ừ, anh cũng bảo cả anh Trần Duệ để điều tra, dù sao anh Trần Duệ cũng có nhiều chỗ có thể kiếm được tin tức.” Chu Dụ nghiêm túc nói, trong đầu lại hiện lên cảnh tại thang máy của tòa cao ốc.
Bạch Nhược Y, cô vô duyên vô cớ biến mất năm năm, không hề có tin tức hay động tĩnh gì.
Bây giờ vất vả lắm mới trở về, vì sao không liên lạc với những người bạn này? Vì sao không trở lại bên cạnh Thẩm Đình Thâm, cô có biết năm năm qua Thẩm Đình Thâm nhớ cô đến mức nào không?
Bình luận facebook