Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-724
Chương 724: Đáng đời cô
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Bạch Nhược Y cười nhẹ, cô biết trong lòng Lưu Sinh cảm thấy áy náy, cho nên dù cho cô đã nói không sao mấy lần, nhưng ông ấy vẫn cảm thấy có lỗi.
“Thôi được rồi, vậy chúng tôi đi trước nhé.” Bạch Nhược Y liếc nhìn Thẩm Đình Thâm ở ghế lái phụ, sau đó cô vẫy tay với Lưu Sinh và Hạ Tiêu Tiêu, rồi quay người rời đi.
Chiếc xe chạy trên con đường nhỏ vắng vẻ, thật ra ngay từ đầu Bạch Nhược Y cũng đã cảm thấy ở bữa tiệc này sẽ có vấn đề gì đó xảy ra.
Cuối cùng thì cô lại bị người khác vu oan, điều này khiến cô không nhịn được mà thỉnh thoảng lại thở dài vài tiếng.
Thẩm Đình Thâm luôn kiệm lời ít nói, lúc này lại lạnh nhạt lên3tiếng trước, “Sao? Bị người ta vu oan rất khó chịu à?” Bạch Nhược Y hơi kinh ngạc khi thấy Thẩm Đình Thâm chủ động nói chuyện với mình: “Đương nhiên là phải khó chịu rồi, đặc biệt tên kia còn có thái độ coi thường người Trung Quốc như thế nữa, đúng là khiến người ta buồn nôn.” “Hừ.” Thẩm Đình Thâm khẽ nhếch mép, chiếc mũi cao thẳng phát ra tiếng hừ lạnh, “Đáng đời cô.” Nghe anh nói như vậy, Bạch Nhược Y đạp phanh khiển xe đột ngột thắng gấp, người ở bên trong xe theo quán tính mà lao về phía trước.
Thẩm Đình Thâm chẳng hề có sự chuẩn bị, suýt nữa thì đã bị đập đầu vào chỗ chắn trước mặt.
Anh cau mày, sắc mặt rất khó nhìn, “Cô làm cái gì vậy?” Bạch Nhược Y2vừa cởi dây an toàn của mình, vừa tức giận nhìn Thẩm Đình Thâm, “Cái gì gọi là đáng đời tôi?” Thẩm Đình Thâm nghe thấy âm thanh Bạch Nhược Y cởi dây an toàn, cũng hiểu rõ tâm tình hiện tại của Bạch Nhược Y, nhưng từ trong miệng anh vẫn chẳng nhả ra được một lời nào có ích cả.
“Tại vì sao cái gã đó lại vu khống cô? Đơn giản là tại vì cô đã đồng ý nhảy với hắn, nhưng sau đó lại không làm hắn tận hứng, cho nên hắn mới sinh ra ác ý muốn chỉ trích cô.” “Anh có ý gì?” Bạch Nhược Y thật sự không thể hiểu nổi bản mạnh điện não của Thẩm Đình Thâm “Cho nên anh nói là do chính tôi đi trêu chọc hắn, nên hắn mới vu khống3tội?” “Hiển nhiên rồi còn gì.” Thẩm Đình Thâm nói mà mặt không đổi sắc.
“Thẩm Đình Thâm.” Bạch Nhược Y gắt lên, sau đó lại thở dài, “Tôi biết anh nói những lời này là vì tức giận với tôi, nhưng anh như thế nào thật sự rất quá đáng.
Chỉ lát sau đã có một người mặc đồng phục công ty tới, Bạch Nhược Y dùng tiếng Anh trao đổi với người này.
Anh ta nhìn người ngồi trong xe mấy lần, sau đó giơ tay làm động tác “ok” rồi lên xe.
Xe phóng nhanh đi trước tầm mắt của Bạch Nhược Y, mà cô cứ đứng tại con đường lạ lẫm, suy nghĩ nháy mắt bay đi rất xa.
Cô bắt đầu tự hỏi trên thời gian này rốt cuộc thì cái gì mới là vĩnh hằng, từ lúc còn là thanh9thiếu niên, cô đã từng suy nghĩ về vấn đề này.
Cô đang ở vào trạng thái phủ định chính mình.
Tôi bị vu khống đã chẳng vui vẻ gì, tôi không trông cậy vào việc anh sẽ nói vài lời an ủi, nhưng cũng đâu nhất thiết sát muối vào vết thương của tôi như vậy.”
Thẩm Đình Thâm hờ hững rủ mắt, cơ thể anh dựa vào đằng sau, cả người lún sâu và bên trong ghế.
Anh dùng dáng vẻ biếng nhác đáp trả lại Bạch Nhược Y.
“Tôi không hơi đâu đi lo lắng cho cảm nhận của mỗi người, tôi chỉ đang nói sự thật mà thôi.” “Được, được.” Bạch Nhược Y không muốn tiếp tục tranh luận cùng Thẩm Đình Thâm nữa, kiểu tranh luận này chẳng có một chút ý nghĩa nào, cô vừa mở cửa xe vừa nói: “Tôi sẽ mời người lái xe đưa anh về khách sạn.” “Tuỳ cô, nhưng ban đêm tôi còn phải đến bệnh viện, lúc đó cô trở về là được.” Đúng là Thẩm Đình Thâm không hề để ý đến tâm tình của Bạch Nhược Y, anh chỉ cảm thấy việc gọi người tới lái xe thật tốn thời gian.
“Phanh...” Bạch Nhược Y xuống xe và đóng sầm cửa xe lại.
Anh ta nhìn người ngồi trong xe mấy lần, sau đó giơ tay làm động tác “ok” rồi lên xe.
Xe phóng nhanh đi trước tầm mắt của Bạch Nhược Y, mà cô cứ đứng tại con đường lạ lẫm, suy nghĩ nháy mắt bay đi rất xa.
Cô bắt đầu tự hỏi trên thời gian này rốt cuộc thì cái gì mới là vĩnh hằng, từ lúc còn là thanh thiếu niên, cô đã từng suy nghĩ về vấn đề này.
Cô đang ở vào trạng thái phủ định chính mình.
Trước kia cô tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên, tin vào số mệnh đã định.
Từ lúc ly hôn với Thẩm Đình Thâm, cô nhanh chóng trở nên trưởng thành hơn, tính tình cũng lạnh nhạt dần.
Cô chẳng có mong chờ gì với cái thứ gọi là tình yêu cả, cô ý thức được rằng tình yêu là thứ không hẳn là không thể hiểu trong cuộc đời mình.
Nhưng sau đó dây dưa cùng Thẩm Đình Thâm một năm, trái tim của cô điên cuồng bị cuốn vào, cô yêu Thẩm Đình Thâm, dù cho cô không ngừng khắc chế tình yêu của mình, nhưng những cảm xúc mọc lên điên cuồng như cỏ, khiến cô không thể khắc chế được.
Lúc đầu cô nghĩ rằng Thẩm Đình Thâm cũng yêu mình như thế.
Nhưng bây giờ khi đứng một mình ở trên đường, giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi, cô mờ mịt nhìn bốn phía mà không biết mình nên đi đâu.
Cũng như cô không thể nhìn thấy vị trí của mình còn bao nhiêu phần trong trái tim của Thẩm Đình Thâm.
Bạch Nhược Y cứ đi dọc theo con đường mà chẳng có mục đích gì, xung quanh có rất nhiều người qua lại, trong họ đều rất vui vẻ, chỉ có Bạch Nhược Y là như người mất hồn.
Cô đi rất lâu rất lâu, cho đến khi cô phát hiện mình nên ngừng lại, bởi vì cô nhận được một tin nhắn thoại của Thẩm Đình Thâm.
Trên máy biểu hiện đoạn tin nhắn chỉ có 2 giây, Bạch Nhược Y lại dùng 2 phút do dự xem mình có muốn nghe giọng nói này hay không.
Cuối cùng cô vẫn ẩn mở, giọng nói lạnh bằng của Thẩm Đình Thâm vang lên trong ống nghe, “Tôi phải đến bệnh viện, trở về.” Lúc này Bạch Nhược Y mới nhìn lướt qua thời gian trên điện thoại, thì ra cô đã đi lang thang một mình trên đường phố lâu như vậy.
Cô giơ tay ra vẫy một chiếc taxi quay trở về khách sạn.
Vừa mở cửa phòng ra, cô liếc mắt đã thấy Thẩm Đình Thâm đang ngồi trên giường, giống như đang chờ cô trở về, nhưng vẻ mặt anh lại vô cùng lạnh lùng.
“Để tôi đi lấy tài liệu và hồ sơ bệnh án của anh.” Bạch Nhược Y lạnh nhạt nói, sau đó đi tìm hồ sơ bệnh án của Thẩm Đình Thâm.
Cô vĩnh viễn sẽ không biết được rằng, khi cô đi lang thang một mình ở bên ngoài, Thẩm Đình Thâm nằm ở trên giường lật qua lật lại.
Anh cầm điện thoại di động rất lâu, nghĩ xem mình phải nói gì để cô trở về, điện thoại bị anh siết nóng cả lên, nhưng vẫn không biết nói gì.
Mãi cho đến khi trên điện thoại nhắc nhở đã đến thời gian, anh mới lấy cớ phải đến bệnh viện để nhắn cho Bạch Nhược Y một tin nhắn thoại.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Thôi được rồi, vậy chúng tôi đi trước nhé.” Bạch Nhược Y liếc nhìn Thẩm Đình Thâm ở ghế lái phụ, sau đó cô vẫy tay với Lưu Sinh và Hạ Tiêu Tiêu, rồi quay người rời đi.
Chiếc xe chạy trên con đường nhỏ vắng vẻ, thật ra ngay từ đầu Bạch Nhược Y cũng đã cảm thấy ở bữa tiệc này sẽ có vấn đề gì đó xảy ra.
Cuối cùng thì cô lại bị người khác vu oan, điều này khiến cô không nhịn được mà thỉnh thoảng lại thở dài vài tiếng.
Thẩm Đình Thâm luôn kiệm lời ít nói, lúc này lại lạnh nhạt lên3tiếng trước, “Sao? Bị người ta vu oan rất khó chịu à?” Bạch Nhược Y hơi kinh ngạc khi thấy Thẩm Đình Thâm chủ động nói chuyện với mình: “Đương nhiên là phải khó chịu rồi, đặc biệt tên kia còn có thái độ coi thường người Trung Quốc như thế nữa, đúng là khiến người ta buồn nôn.” “Hừ.” Thẩm Đình Thâm khẽ nhếch mép, chiếc mũi cao thẳng phát ra tiếng hừ lạnh, “Đáng đời cô.” Nghe anh nói như vậy, Bạch Nhược Y đạp phanh khiển xe đột ngột thắng gấp, người ở bên trong xe theo quán tính mà lao về phía trước.
Thẩm Đình Thâm chẳng hề có sự chuẩn bị, suýt nữa thì đã bị đập đầu vào chỗ chắn trước mặt.
Anh cau mày, sắc mặt rất khó nhìn, “Cô làm cái gì vậy?” Bạch Nhược Y2vừa cởi dây an toàn của mình, vừa tức giận nhìn Thẩm Đình Thâm, “Cái gì gọi là đáng đời tôi?” Thẩm Đình Thâm nghe thấy âm thanh Bạch Nhược Y cởi dây an toàn, cũng hiểu rõ tâm tình hiện tại của Bạch Nhược Y, nhưng từ trong miệng anh vẫn chẳng nhả ra được một lời nào có ích cả.
“Tại vì sao cái gã đó lại vu khống cô? Đơn giản là tại vì cô đã đồng ý nhảy với hắn, nhưng sau đó lại không làm hắn tận hứng, cho nên hắn mới sinh ra ác ý muốn chỉ trích cô.” “Anh có ý gì?” Bạch Nhược Y thật sự không thể hiểu nổi bản mạnh điện não của Thẩm Đình Thâm “Cho nên anh nói là do chính tôi đi trêu chọc hắn, nên hắn mới vu khống3tội?” “Hiển nhiên rồi còn gì.” Thẩm Đình Thâm nói mà mặt không đổi sắc.
“Thẩm Đình Thâm.” Bạch Nhược Y gắt lên, sau đó lại thở dài, “Tôi biết anh nói những lời này là vì tức giận với tôi, nhưng anh như thế nào thật sự rất quá đáng.
Chỉ lát sau đã có một người mặc đồng phục công ty tới, Bạch Nhược Y dùng tiếng Anh trao đổi với người này.
Anh ta nhìn người ngồi trong xe mấy lần, sau đó giơ tay làm động tác “ok” rồi lên xe.
Xe phóng nhanh đi trước tầm mắt của Bạch Nhược Y, mà cô cứ đứng tại con đường lạ lẫm, suy nghĩ nháy mắt bay đi rất xa.
Cô bắt đầu tự hỏi trên thời gian này rốt cuộc thì cái gì mới là vĩnh hằng, từ lúc còn là thanh9thiếu niên, cô đã từng suy nghĩ về vấn đề này.
Cô đang ở vào trạng thái phủ định chính mình.
Tôi bị vu khống đã chẳng vui vẻ gì, tôi không trông cậy vào việc anh sẽ nói vài lời an ủi, nhưng cũng đâu nhất thiết sát muối vào vết thương của tôi như vậy.”
Thẩm Đình Thâm hờ hững rủ mắt, cơ thể anh dựa vào đằng sau, cả người lún sâu và bên trong ghế.
Anh dùng dáng vẻ biếng nhác đáp trả lại Bạch Nhược Y.
“Tôi không hơi đâu đi lo lắng cho cảm nhận của mỗi người, tôi chỉ đang nói sự thật mà thôi.” “Được, được.” Bạch Nhược Y không muốn tiếp tục tranh luận cùng Thẩm Đình Thâm nữa, kiểu tranh luận này chẳng có một chút ý nghĩa nào, cô vừa mở cửa xe vừa nói: “Tôi sẽ mời người lái xe đưa anh về khách sạn.” “Tuỳ cô, nhưng ban đêm tôi còn phải đến bệnh viện, lúc đó cô trở về là được.” Đúng là Thẩm Đình Thâm không hề để ý đến tâm tình của Bạch Nhược Y, anh chỉ cảm thấy việc gọi người tới lái xe thật tốn thời gian.
“Phanh...” Bạch Nhược Y xuống xe và đóng sầm cửa xe lại.
Anh ta nhìn người ngồi trong xe mấy lần, sau đó giơ tay làm động tác “ok” rồi lên xe.
Xe phóng nhanh đi trước tầm mắt của Bạch Nhược Y, mà cô cứ đứng tại con đường lạ lẫm, suy nghĩ nháy mắt bay đi rất xa.
Cô bắt đầu tự hỏi trên thời gian này rốt cuộc thì cái gì mới là vĩnh hằng, từ lúc còn là thanh thiếu niên, cô đã từng suy nghĩ về vấn đề này.
Cô đang ở vào trạng thái phủ định chính mình.
Trước kia cô tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên, tin vào số mệnh đã định.
Từ lúc ly hôn với Thẩm Đình Thâm, cô nhanh chóng trở nên trưởng thành hơn, tính tình cũng lạnh nhạt dần.
Cô chẳng có mong chờ gì với cái thứ gọi là tình yêu cả, cô ý thức được rằng tình yêu là thứ không hẳn là không thể hiểu trong cuộc đời mình.
Nhưng sau đó dây dưa cùng Thẩm Đình Thâm một năm, trái tim của cô điên cuồng bị cuốn vào, cô yêu Thẩm Đình Thâm, dù cho cô không ngừng khắc chế tình yêu của mình, nhưng những cảm xúc mọc lên điên cuồng như cỏ, khiến cô không thể khắc chế được.
Lúc đầu cô nghĩ rằng Thẩm Đình Thâm cũng yêu mình như thế.
Nhưng bây giờ khi đứng một mình ở trên đường, giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi, cô mờ mịt nhìn bốn phía mà không biết mình nên đi đâu.
Cũng như cô không thể nhìn thấy vị trí của mình còn bao nhiêu phần trong trái tim của Thẩm Đình Thâm.
Bạch Nhược Y cứ đi dọc theo con đường mà chẳng có mục đích gì, xung quanh có rất nhiều người qua lại, trong họ đều rất vui vẻ, chỉ có Bạch Nhược Y là như người mất hồn.
Cô đi rất lâu rất lâu, cho đến khi cô phát hiện mình nên ngừng lại, bởi vì cô nhận được một tin nhắn thoại của Thẩm Đình Thâm.
Trên máy biểu hiện đoạn tin nhắn chỉ có 2 giây, Bạch Nhược Y lại dùng 2 phút do dự xem mình có muốn nghe giọng nói này hay không.
Cuối cùng cô vẫn ẩn mở, giọng nói lạnh bằng của Thẩm Đình Thâm vang lên trong ống nghe, “Tôi phải đến bệnh viện, trở về.” Lúc này Bạch Nhược Y mới nhìn lướt qua thời gian trên điện thoại, thì ra cô đã đi lang thang một mình trên đường phố lâu như vậy.
Cô giơ tay ra vẫy một chiếc taxi quay trở về khách sạn.
Vừa mở cửa phòng ra, cô liếc mắt đã thấy Thẩm Đình Thâm đang ngồi trên giường, giống như đang chờ cô trở về, nhưng vẻ mặt anh lại vô cùng lạnh lùng.
“Để tôi đi lấy tài liệu và hồ sơ bệnh án của anh.” Bạch Nhược Y lạnh nhạt nói, sau đó đi tìm hồ sơ bệnh án của Thẩm Đình Thâm.
Cô vĩnh viễn sẽ không biết được rằng, khi cô đi lang thang một mình ở bên ngoài, Thẩm Đình Thâm nằm ở trên giường lật qua lật lại.
Anh cầm điện thoại di động rất lâu, nghĩ xem mình phải nói gì để cô trở về, điện thoại bị anh siết nóng cả lên, nhưng vẫn không biết nói gì.
Mãi cho đến khi trên điện thoại nhắc nhở đã đến thời gian, anh mới lấy cớ phải đến bệnh viện để nhắn cho Bạch Nhược Y một tin nhắn thoại.
Bình luận facebook