Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-89
Chương 89
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Hiện tại mọi người ở thành phố H đều biết Thẩm Đình Thâm và Chu Kỳ là một cặp, đến ngay cả ba của cô – Chu Kiến Quốc - cũng bắt đầu lợi dụng quan hệ giữa cô và Thẩm Đình Thâm để làm phương án kinh doanh.
Thế nên mặc kệ là vì chính mình hay vì Chu gia, cô đều không cho phép Thẩm Đình Thâm biến thành người khác. Thẩm Đình Thâm chỉ có thể là của Chu Kỳ cô! Chỉ có thể như vậy!
Ngược lại Hạ Tiêu Tiêu này, cả ngày nói xấu Bạch Nhược Y với cô, để có đề phòng Bạch Nhược Y.
Nói cho cùng, mọi người đều là phụ nữ, trong lòng Hạ Tiêu Tiêu có ý đồ gì, chẳng lẽ Chu Kỳ cô còn2không rõ hay sao? Chu Kỳ vừa nghĩ vừa lên xe, tài xế lái xe thấy nụ cười đắc ý trên mặt Chu Kỳ thì không nhịn được mà mở miệng: “Nhìn cô hôm nay có tâm trạng rất tốt, hôm nay muốn đi đến đâu chơi ạ? Hay là vẫn đi đến chỗ ngài Thẩm trước?” Chu Kỳ lấy gương ra dặm thêm lớp trang điểm, ý cười trên khóe miệng càng sâu: “Ừm, tâm trạng không tệ, với lại sắp có một kẻ ngốc muốn đi làm chuyện ngu xuẩn, tôi nghĩ sắp có trò hay để xem rồi. Đi tìm Đình Thâm trước đi, để anh ấy dẫn tôi đi chơi.”
“Vâng.”
Hạ Tiêu Tiêu ngồi lại trong quán cà phê, trong đôi mắt hiện lên vẻ hung ác, nham hiểm.
Trợ6lý đi tới đứng cạnh cô ta, trong điện thoại trên tay là tin nhắn đạo diễn gửi tới, bảo Hạ Tiêu Tiêu mau trở về chụp ảnh. Tất cả người trong studio đều đang đợi có mình cô ta. Nhưng trợ lý thấy sắc mặt Hạ Tiêu Tiêu xấu như vậy, lại không dám mở miệng hối thúc. Dọ dự nửa ngày, trợ lý vẫn nhẹ nhàng nói: “Chúng ta phải trở về chụp ảnh thôi, thời gian nghỉ đã qua rồi.” “Không đi.” Hạ Tiêu Tiêu không hề suy nghĩ đã thốt ra. “Hả?” Trợ lý trừng mắt, hốt hoảng nói: “Vậy sao được, hôm nay ở studio ngoài cô ra, còn có nam chính cũng là minh tinh rất hot hiện giờ, cô lại giở thói ngôi sao như0vậy, có phải là không được tốt lắm hay không?”
Hơn nữa cô ta còn chưa rõ tình trạng hiện tại của mình hay sao? Cô ta đã không phải là Hạ Tiêu Tiêu lúc trước, không có Thẩm thị làm chỗ dựa, cô ta cũng không có địa vị gì!
“Cút.” Hạ Tiêu Tiêu mặt không biểu cảm nói.
Trợ lý cảm thấy đầu mình như muốn phình to thành hai cái, sớm biết như vậy lúc mới bước vào sẽ không nhiều chuyện nói nhìn thấy Bạch Nhược Y và Chu Kỳ. “Cái này... không... không được tốt.“. “Tôi bảo cô cút!” Hạ Tiêu Tiêu đột nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn trợ lý bằng ánh mắt hung dữ. Trợ lý bị dọa đến run lên, cũng không dám nói thêm gì5nữa: “Vậy tôi đi trước đây, cô vẫn nên sớm đến...” Hạ Tiêu Tiêu nghe thấy trợ lý còn muốn nhắc đến chuyện studio, liền cầm ly cà phê trong tay, giả vờ như muốn ném lên người trợ lý. Trợ lý vội vã ngậm miệng không nói nữa, xoay người nhanh chóng rời khỏi đó. Lúc này cả người Hạ Tiêu Tiêu như mềm oặt ngã ngồi trên ghế, cô ta lấy điện thoại di động ra lượt tìm số điện thoại của hội đồng quản trị tập đoàn Cố thị. Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
“Ái chà, ai đây, sao lại đích thân gọi điện cho tôi thế?” Giọng nói bên kia nghe có hơi khàn, cũng hơi chói tai. Hạ Tiêu Tiêu nhẹ giọng nói với vẻ quyến9rũ: “Ông chủ Tào, đã lâu không gặp, thật là hoài niệm nha.”
“Được rồi, cô còn có thể nhớ đến ông chú như tôi sao? Có phải có chuyện gì cần nhờ tôi giúp hay không?” Tào Nhân Thọ nói thẳng vào vấn đề, lần trước lúc Hạ Tiêu Tiêu tìm ông cũng là vì muốn ông giúp cô ta được tiếp tục làm người đại diện cho sản phẩm mới của công ty.
Nên lần này cô ta tìm đến, ông ta sợ cũng là vì chuyện công ty. “Thế nào? Ông chủ Tào không muốn giúp tôi sao?” Hạ Tiêu Tiêu cố ý hờn dỗi.
Khiển Tào Nhân Thụ ở đầu dây bên kia nghe được thì cảm thấy mềm nhũn người: “Giúp chứ, sao có thể không giúp được, vậy tôi gặp mặt nói chuyện nhé?”
“Ừm, 10 giờ, gặp ở chỗ cũ.”
“Được.”
Không ngoài dự đoán của Bạch Nhược Y, quả nhiên vào thứ hai lúc đi làm, cô đã nhận được tin tốt. Vừa đến công ty, nhiều tiếng vỗ tay “Bốp, bốp!” bất ngờ vang lên, khiến Bạch Nhược Y bị dọa đến nỗi suýt làm rơi chiếc túi đang cầm trên tay. Cô nhìn lên thì thấy tất cả nhân viên đều cười, vỗ tay nhìn cô.
Ngay lúc Bạch Nhược Y không biết nên làm thế nào, Cố Thần Trạch mặc bộ vest trắng đã từ trong đám người đi ra, chậm rãi bước đến chỗ Bạch Nhược Y.
“Anh biết, em nhất định có thể lấy được hạng mục của tập đoàn Thẩm thị.” Đôi mắt Cố Thần Trạch tràn đầy khen ngợi.
Bạch Nhược Y nghe xong, cũng cười theo, Anh quả nhiên vẫn dùng phương án của cô! “Thật sao? Thẩm Định... Tập đoàn Thẩm thị thật sự muốn hợp tác với chúng ta sao?” Sự vui vẻ trong lòng Bạch Nhược Y đều lộ rõ trên mặt, nếu không phải có nhiều nhân viên như vậy đang nhìn, Bạch Nhược Y cảm thấy chính mình cũng phấn khởi đến nỗi muốn nhảy cẫng lên.
“Đúng vậy! Sáng hôm nay tập đoàn Thẩm thị đã gửi nội dung hạng mục qua, còn có những nội dung cơ mật về hạng mục cũng đã được gửi tới!” Một nữ nhân viên đang đứng bên trong vui vẻ trả lời Bạch Nhược Y.
Bạch Nhược Y không chút suy nghĩ liền hỏi Cố Thần Trạch: “Những phương án kia đâu rồi? Còn có tư liệu của bọn họ nữa?”
“Em yên tâm, hạng mục kia là do em lấy về, tất nhiên sẽ do em phụ trách. Nội dung và tư liệu đều đang để ở phòng làm việc của em. Mà ở công ty ngoài anh và hội đồng quản trị có quyền nhìn bên ngoài ra, chỉ có một mình em mới có tư cách xem những văn kiện cơ mật kia!” Cố Thần Trạch nhìn thấy dáng vẻ vui mừng kia của Bạch Nhược Y, trong lòng cũng hơi nhộn nhạo theo. Con ngươi Bạch Nhược Y cũng giống y con người cô, lúc vui vẻ trông vô cùng đẹp. Bạch Nhược Y hướng đến các nhân viên khác gật đầu: “Cảm ơn mọi người, lần này có thể lấy được hạng mục này cũng đều nhờ sự cố gắng của mọi người!”
Cô nói xong liền đi thẳng đến phòng làm việc của mình, để nhìn văn kiện được đặt ngay ngắn trên bàn làm việc.
Túi văn kiện được gói rất cẩn thận, cũng chưa có ai động qua. Trên đó viết vài chữ to: “Văn kiện cơ mật của tập đoàn Thẩm thị.” Trái tim nho nhỏ của Bạch Nhược Y trong nháy mắt bị vui mừng thắng lợi chiếm hết. Khi Tiểu Lục tiến vào, nhìn thấy dáng vẻ vui sướng của Bạch Nhược Y cũng cười theo: “Chúc mừng cô, Phó tổng, xem ra mọi người cũng không uổng phí những ngày thức đêm chạy theo phương án của cô.” “Đúng vậy, cuối cùng cũng lấy được rồi...” Bạch Nhược Y cầm túi văn kiện, lấy con dao nhỏ mở miệng túi ra. Cô cẩn thận lấy văn kiện ra, ngoại trừ lần đầu tiên lấy được phương án ở Mỹ, đây là lần đầu tiên trong nước, Bạch Nhược Y có cảm giác công việc của mình lại phong phú như vậy.
Đúng thật là nỗ lực sẽ luôn có hồi báo! Mà nỗ lực càng nhiều, thời điểm đạt được thành quả lại càng vui vẻ!
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Thế nên mặc kệ là vì chính mình hay vì Chu gia, cô đều không cho phép Thẩm Đình Thâm biến thành người khác. Thẩm Đình Thâm chỉ có thể là của Chu Kỳ cô! Chỉ có thể như vậy!
Ngược lại Hạ Tiêu Tiêu này, cả ngày nói xấu Bạch Nhược Y với cô, để có đề phòng Bạch Nhược Y.
Nói cho cùng, mọi người đều là phụ nữ, trong lòng Hạ Tiêu Tiêu có ý đồ gì, chẳng lẽ Chu Kỳ cô còn2không rõ hay sao? Chu Kỳ vừa nghĩ vừa lên xe, tài xế lái xe thấy nụ cười đắc ý trên mặt Chu Kỳ thì không nhịn được mà mở miệng: “Nhìn cô hôm nay có tâm trạng rất tốt, hôm nay muốn đi đến đâu chơi ạ? Hay là vẫn đi đến chỗ ngài Thẩm trước?” Chu Kỳ lấy gương ra dặm thêm lớp trang điểm, ý cười trên khóe miệng càng sâu: “Ừm, tâm trạng không tệ, với lại sắp có một kẻ ngốc muốn đi làm chuyện ngu xuẩn, tôi nghĩ sắp có trò hay để xem rồi. Đi tìm Đình Thâm trước đi, để anh ấy dẫn tôi đi chơi.”
“Vâng.”
Hạ Tiêu Tiêu ngồi lại trong quán cà phê, trong đôi mắt hiện lên vẻ hung ác, nham hiểm.
Trợ6lý đi tới đứng cạnh cô ta, trong điện thoại trên tay là tin nhắn đạo diễn gửi tới, bảo Hạ Tiêu Tiêu mau trở về chụp ảnh. Tất cả người trong studio đều đang đợi có mình cô ta. Nhưng trợ lý thấy sắc mặt Hạ Tiêu Tiêu xấu như vậy, lại không dám mở miệng hối thúc. Dọ dự nửa ngày, trợ lý vẫn nhẹ nhàng nói: “Chúng ta phải trở về chụp ảnh thôi, thời gian nghỉ đã qua rồi.” “Không đi.” Hạ Tiêu Tiêu không hề suy nghĩ đã thốt ra. “Hả?” Trợ lý trừng mắt, hốt hoảng nói: “Vậy sao được, hôm nay ở studio ngoài cô ra, còn có nam chính cũng là minh tinh rất hot hiện giờ, cô lại giở thói ngôi sao như0vậy, có phải là không được tốt lắm hay không?”
Hơn nữa cô ta còn chưa rõ tình trạng hiện tại của mình hay sao? Cô ta đã không phải là Hạ Tiêu Tiêu lúc trước, không có Thẩm thị làm chỗ dựa, cô ta cũng không có địa vị gì!
“Cút.” Hạ Tiêu Tiêu mặt không biểu cảm nói.
Trợ lý cảm thấy đầu mình như muốn phình to thành hai cái, sớm biết như vậy lúc mới bước vào sẽ không nhiều chuyện nói nhìn thấy Bạch Nhược Y và Chu Kỳ. “Cái này... không... không được tốt.“. “Tôi bảo cô cút!” Hạ Tiêu Tiêu đột nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn trợ lý bằng ánh mắt hung dữ. Trợ lý bị dọa đến run lên, cũng không dám nói thêm gì5nữa: “Vậy tôi đi trước đây, cô vẫn nên sớm đến...” Hạ Tiêu Tiêu nghe thấy trợ lý còn muốn nhắc đến chuyện studio, liền cầm ly cà phê trong tay, giả vờ như muốn ném lên người trợ lý. Trợ lý vội vã ngậm miệng không nói nữa, xoay người nhanh chóng rời khỏi đó. Lúc này cả người Hạ Tiêu Tiêu như mềm oặt ngã ngồi trên ghế, cô ta lấy điện thoại di động ra lượt tìm số điện thoại của hội đồng quản trị tập đoàn Cố thị. Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
“Ái chà, ai đây, sao lại đích thân gọi điện cho tôi thế?” Giọng nói bên kia nghe có hơi khàn, cũng hơi chói tai. Hạ Tiêu Tiêu nhẹ giọng nói với vẻ quyến9rũ: “Ông chủ Tào, đã lâu không gặp, thật là hoài niệm nha.”
“Được rồi, cô còn có thể nhớ đến ông chú như tôi sao? Có phải có chuyện gì cần nhờ tôi giúp hay không?” Tào Nhân Thọ nói thẳng vào vấn đề, lần trước lúc Hạ Tiêu Tiêu tìm ông cũng là vì muốn ông giúp cô ta được tiếp tục làm người đại diện cho sản phẩm mới của công ty.
Nên lần này cô ta tìm đến, ông ta sợ cũng là vì chuyện công ty. “Thế nào? Ông chủ Tào không muốn giúp tôi sao?” Hạ Tiêu Tiêu cố ý hờn dỗi.
Khiển Tào Nhân Thụ ở đầu dây bên kia nghe được thì cảm thấy mềm nhũn người: “Giúp chứ, sao có thể không giúp được, vậy tôi gặp mặt nói chuyện nhé?”
“Ừm, 10 giờ, gặp ở chỗ cũ.”
“Được.”
Không ngoài dự đoán của Bạch Nhược Y, quả nhiên vào thứ hai lúc đi làm, cô đã nhận được tin tốt. Vừa đến công ty, nhiều tiếng vỗ tay “Bốp, bốp!” bất ngờ vang lên, khiến Bạch Nhược Y bị dọa đến nỗi suýt làm rơi chiếc túi đang cầm trên tay. Cô nhìn lên thì thấy tất cả nhân viên đều cười, vỗ tay nhìn cô.
Ngay lúc Bạch Nhược Y không biết nên làm thế nào, Cố Thần Trạch mặc bộ vest trắng đã từ trong đám người đi ra, chậm rãi bước đến chỗ Bạch Nhược Y.
“Anh biết, em nhất định có thể lấy được hạng mục của tập đoàn Thẩm thị.” Đôi mắt Cố Thần Trạch tràn đầy khen ngợi.
Bạch Nhược Y nghe xong, cũng cười theo, Anh quả nhiên vẫn dùng phương án của cô! “Thật sao? Thẩm Định... Tập đoàn Thẩm thị thật sự muốn hợp tác với chúng ta sao?” Sự vui vẻ trong lòng Bạch Nhược Y đều lộ rõ trên mặt, nếu không phải có nhiều nhân viên như vậy đang nhìn, Bạch Nhược Y cảm thấy chính mình cũng phấn khởi đến nỗi muốn nhảy cẫng lên.
“Đúng vậy! Sáng hôm nay tập đoàn Thẩm thị đã gửi nội dung hạng mục qua, còn có những nội dung cơ mật về hạng mục cũng đã được gửi tới!” Một nữ nhân viên đang đứng bên trong vui vẻ trả lời Bạch Nhược Y.
Bạch Nhược Y không chút suy nghĩ liền hỏi Cố Thần Trạch: “Những phương án kia đâu rồi? Còn có tư liệu của bọn họ nữa?”
“Em yên tâm, hạng mục kia là do em lấy về, tất nhiên sẽ do em phụ trách. Nội dung và tư liệu đều đang để ở phòng làm việc của em. Mà ở công ty ngoài anh và hội đồng quản trị có quyền nhìn bên ngoài ra, chỉ có một mình em mới có tư cách xem những văn kiện cơ mật kia!” Cố Thần Trạch nhìn thấy dáng vẻ vui mừng kia của Bạch Nhược Y, trong lòng cũng hơi nhộn nhạo theo. Con ngươi Bạch Nhược Y cũng giống y con người cô, lúc vui vẻ trông vô cùng đẹp. Bạch Nhược Y hướng đến các nhân viên khác gật đầu: “Cảm ơn mọi người, lần này có thể lấy được hạng mục này cũng đều nhờ sự cố gắng của mọi người!”
Cô nói xong liền đi thẳng đến phòng làm việc của mình, để nhìn văn kiện được đặt ngay ngắn trên bàn làm việc.
Túi văn kiện được gói rất cẩn thận, cũng chưa có ai động qua. Trên đó viết vài chữ to: “Văn kiện cơ mật của tập đoàn Thẩm thị.” Trái tim nho nhỏ của Bạch Nhược Y trong nháy mắt bị vui mừng thắng lợi chiếm hết. Khi Tiểu Lục tiến vào, nhìn thấy dáng vẻ vui sướng của Bạch Nhược Y cũng cười theo: “Chúc mừng cô, Phó tổng, xem ra mọi người cũng không uổng phí những ngày thức đêm chạy theo phương án của cô.” “Đúng vậy, cuối cùng cũng lấy được rồi...” Bạch Nhược Y cầm túi văn kiện, lấy con dao nhỏ mở miệng túi ra. Cô cẩn thận lấy văn kiện ra, ngoại trừ lần đầu tiên lấy được phương án ở Mỹ, đây là lần đầu tiên trong nước, Bạch Nhược Y có cảm giác công việc của mình lại phong phú như vậy.
Đúng thật là nỗ lực sẽ luôn có hồi báo! Mà nỗ lực càng nhiều, thời điểm đạt được thành quả lại càng vui vẻ!
Bình luận facebook