Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-105
Chương 105: Vẫn Chưa Nói Thật
Thụy vương nghiêm mặt quát to, trong lòng lại âm thầm vui sướng.
Lão Bát và Thế tử Anh Quốc công không hợp nhau đã là chuyện mà ai ai cũng biết. Mặt khác, Anh Quốc công lại là cánh tay đắc lực nhất của Tam đệ. Có thể thấy được, một ngày nào đó, nếu bản thân và Tam đệ tranh đấu thì lão Bát nhất định sẽ đứng về phe mình thôi.
Triệu Cảnh Diễm căn bản không thèm nghe lời quát mắng của Thụy vương.
Hắn nhếch mép cười lạnh, chĩa quạt vào người Ân Lập Phong, nói với vẻ mặt rất lưu manh: "Tiểu tử, ngươi đợi đấy cho bản vương. Lần sau còn để bản vương thấy mặt, nhất định ông đây sẽ đánh cho ngươi răng rơi đầy đất. Ngươi đừng nghĩ sau lưng có một quý phi rồi ỷ vào mình là con trai của Binh bộ Thượng thư thì có gì ghê gớm lắm. Chuyện hôm nay của chúng ta vẫn chưa xong đâu. Còn ngươi nữa!"
Cây quạt nghiêng qua chỉ lên mặt của Tô Tử Ngữ.
"Con m* nó đừng làm dáng vẻ vợ chồng tình thâm trước mặt bản vương, bản vương chửi Ân Đại Mi đấy thì sao nào? Có bản lĩnh thì chúng ta ra nói chuyện trước mặt Hoàng thượng. A Ly!"
"Có tiểu nhân!"
Da đầu A Ly căng như dây đàn, chỉ đành chường mặt tới, trong lòng thì hối hận vô cùng.
"Ôm gia về phủ, gia đánh nhau mệt rồi!"
Khuôn mặt anh tuấn của A Ly bỗng trắng rồi lại hóa xanh, trông vô cùng đẹp mắt.
Cuối cùng cậu ta chỉ đành than thở trong lòng, chết thì chết thôi. Cậu ta khom người xuống, bế bổng Thọ vương lên rồi cứ như vậy mà bước đi.
Triệu Cảnh Diễm không biết sống chết còn bồi thêm một câu, "Vẫn là A Ly bế thoải mái nhất. Hoằng Văn, nhanh lên, chúng ta đi Vạn Hoa Lâu tìm vui."
Giữa ban ngày ban mặt, đường đường là Thọ vương lại để tên cận vệ bế lên như vậy, lại còn nói muốn đi Vạn Hoa Lâu tìm vui nữa. Thật là... thật là... làm đau hết cả mắt của người ta.
Mọi người ngó trái ngó phải, nhìn nhau, ánh mắt người nào cũng đầy hàm ý sâu xa. Tên người hầu có gương mặt anh tuấn đó trông còn đẹp hơn con gái ba phần.
Trên phố đồn rằng, Thọ vương chơi cả nam lẫn nữ nên mới mắc bệnh hoa liễu, cho nên mới "không lên" được. Nhìn cái cảnh này, xem ra lời đồn đó là thật rồi.
Thụy vương trầm mặt xuống, mọi người thầm thấy không ổn, nhanh chóng giải tán.
Thanh Hoàn nhìn ba người kia đi khuất khỏi tầm nhìn của mình rồi, khóe miệng bất giác cong lên. Tên Triệu Cảnh Diễm chửi mấy câu đó làm cô thật mát lòng mát dạ.
Nếu có một ngày cô có thể quang minh chính đại đứng trước mặt hai người đó, chỉ e là cô sẽ mắng ác hơn nhiều. Cũng không biết hắn làm ầm ĩ như vậy là có dụng ý gì, trở về nhất định phải tìm cơ hội hỏi kĩ mới được.
Một ánh mắt sắc bén xuyên qua đám người hướng về phía cô, Thanh Hoàn quay qua nhìn thì thấy chính là tên Ân Lập Phong bị đánh bầm mặt kia.
Thanh Hoàn cũng không tránh né mà trừng lại hắn ta rồi mới chầm chậm quay người đi.
Màn náo loạn qua đi, khách khứa cũng không còn tâm tình mà uống rượu nữa. Ai nấy đều rất nóng lòng muốn trở về phủ để kể lại màn kịch hay ho mà mình vừa thấy được nên
mọi người đều nối đuôi nhau chào ra về.
Người của Cố phủ không thấy mẹ con Quận chúa đâu, chỉ đành ngồi đợi.
Đợi khoảng nửa tuần trà thì mẹ con hai người này vui vẻ trở lại. Mọi người thu xếp thỏa đáng xong thì mang một xe lễ vật mà Trần phu nhân cho Thanh Hoàn ung dung trở về phủ.
Mọi người vừa về đến cửa phủ liền có nha hoàn mời vào Thọ An Đường.
Trong Thọ An Đường, lão gia, thái thái, Nhị gia đã có mặt. Vừa thấy mọi người trở về thì trên mặt đầy ý cười, vội vàng hỏi tình hình trong phủ đó như thế nào.
Chu thị vừa định mở miệng thì bị Hoa Dương cướp lời.
Hoa Dương không hổ là một nhân vật lợi hại, đôi ba câu là đã kể được đại khái sự việc.
Cuối cùng bà ta còn kéo Thanh Hoàn lên phía trước, hồ hởi khen ngợi vài câu, nhưng lại không đề cập một lời nào đến cái tát của bản thân.
Thanh Hoàn thấy bà ta miệng lưỡi thao thao bất tuyệt, trong lòng lại càng thêm chán ghét.
Tự nhiên khi không lại kéo cô ra, như vậy há chẳng phải để hai đứa thứ xuất kia trút mọi hận thù lên đầu cô sao. Tuy cô không sợ nhưng cũng không thích bị người ta đem ra làm lợi dụng đâu.
Hoa Dương nói xong, Cố lão gia và phu nhân nhìn nhau một cái, Ngụy thị liền nghiêm giọng quát hai đứa thứ xuất: "Mẫu thân hai đứa phạt vậy là quá nhẹ. Nếu như là ta, nhất định phải bắt các ngươi quỳ ở từ đường."
Hai tiểu thư thứ xuất không dám lắm lời, chỉ biết vâng vâng dạ dạ.
Cố lão gia thấy mọi chuyện đã êm xuôi thì ra hiệu cho con trai vào thư phòng cùng mình. Những người khác đều giải tán.
Thanh Hoàn trở về viện, Xuân Nê đã chờ sẵn trước cửa, vừa thấy tiểu thư trở về thì mặt mũi tươi cười chạy ra đón.
Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Thanh Hoàn thì nụ cười của cô bé vụt tắt.
"Tiểu thư, mặt của người bị sao vậy, là ai đánh?"
Thanh Hoàn còn chưa kịp nói gì thì Xuân Nê đã nhảy dựng lên như bị quả pháo bị châm ngòi vậy.
"Thứ tiểu nhân tâm địa đen tối bỉ ổi nào dám đánh tiểu thư nhà ta. Tiểu thư mau nói cho nô tì biết, là ai đánh người, nô tì đi liều mạng với kẻ đó."
"Ngươi bình tĩnh lại đi, về phòng rồi nói." Nguyệt nương trách cứ.
Thanh Hoàn thấy mặt Xuân Nê đầy lo lắng, sốt ruột thì không nhẫn tâm mắng thêm, chỉ nhẹ nhàng nói: "Nguyệt nương nói đúng đấy, chúng ta về phòng rồi nói."
Tắm rửa thay quần áo xong, Nguyệt nương kể đầu đuôi sự việc hôm nay ở phủ Trấn Quốc công cho Xuân Nê nghe.
Xuân Nê nghe xong thì hoảng hốt tới mức trợn mắt há mồm. Sao uống rượu mừng đầy tháng thôi lại có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy, thật là đáng sợ.
Nguyệt nương không để ý cô, dâng cái tráp đồ tới tay tiểu thư.
Thanh Hoàn nghiêng người trên ghế, chỉ thờ ơ mở ra nhìn một cái, nhưng ngay sau đó lại không khỏi giật mình.
Phủ Trấn Quốc công này quả nhiên là giàu có đến cực điểm, tùy ý vung tay thôi mà đã là vật có giá trị không nhỏ.
Thanh Hoàn ngẫm nghĩ nói: "Xuân Nê, ngươi đem cái tráp này cho Nhị tỷ. Cứ nói Lục muội cho tỷ ấy thêm vào của hồi môn."
Nguyệt nương nhỏ giọng nhắc nhở: "Tiểu thư cho Nhị tiểu thư hết như
vậy, lỡ như người khác hỏi tới chẳng phải…"
"Không cần để ý, cứ đường hoàng mang đi cho ta."
Vẻ mặt Thanh Hoàn trông rất bình thản, "Chính là để cho bọn họ biết được, trong phủ này Lục tiểu thư chỉ thân thiết với Nhị tiểu thư mà thôi."
Nguyệt nương giật mình, bà lập tức hiểu được, trong lòng khẽ than thở, tiểu thư nghĩ xa thật.
Thanh Hoàn thấy bà đã hiểu rõ thì không khỏi nhìn bà tán thưởng.
Sau khi Nguyệt nương theo Cố phủ tới ở Kinh thành thì tác phong đã chín chắn hơn lúc ở phủ Tô Châu rất nhiều, cũng cố gắng động não suy nghĩ hơn.
Cô làm như vậy cũng là vì đặt nền móng sau này cho Nhị tiểu thư ở phủ Trung Dũng Bá.
Sau khi Nhị tỷ xuất giá, Cố phủ chắc chắn sẽ phải suy sụp. Trong phủ đó quen thói phủng cao đạp thấp*, Nhị tỷ không có nhà mẹ để dựa vào thì làm sao đứng vững được đây?
(*) Phủng cao đạp thấp: ý chỉ bợ đợ những người có quyền có thế, giẫm đạp, chèn ép những người sa cơ lỡ vận, hoặc thân phận thấp hèn.
Cho nên, nhân lúc Nhị tỷ chưa xuất giá, cô phải để cho phủ đó biết tỷ muội bọn họ thân thiết ra sao. Về sau, cho dù phủ Trung Dũng Bá có muốn ức hiếp Nhị tỷ thì cũng phải kiêng kị cô.
Xuân Nê chưa hiểu ẩn ý bên trong nhưng vẫn vui vẻ ôm tráp đi ra.
"Nguyệt nương, bà nghĩ cách rời phủ, bảo Trần Bình hôm nay đến đón ta qua đó, ta có chuyện muốn thương lượng với Phúc bá."
Nguyệt nương gật đầu nói: "Mấy ngày trước, nô tì đã mua chuộc được hai bà tử đứng trông cửa ở hậu viện, tiểu thư yên tâm đi."
Thanh Hoàn nói luôn: "Đừng sợ tốn tiền, chỉ cần có thể giúp chúng ta hành sự thuận tiện là được, đừng lo về chuyện tiền nong."
Nguyệt nương đáp ngay: "Nô tì đã rõ."
Nguyệt nương vừa ra ngoài thì phía trước có hạ nhân đưa đồ qua.
Nhìn một xe lễ vật mà phủ Trấn Quốc công tặng cho cô, vậy mà về tới tay lại chỉ có mấy xấp vải gấm, cô tỏ ra rất thờ ơ, cũng không thèm nhìn lấy một cái, chỉ bảo Thải Vân nhận lấy rồi cất đi luôn, còn bản thân thì nghiêng người nằm thoải mái trên kháng.
Cửa sổ mở hé, cô ung dung nhìn ra bên ngoài.
Trên bầu trời đêm thăm thẳm, chỉ có một vài ngôi sao sáng như những viên đá vụn đính trên tấm màn đen khổng lồ. Ánh sáng lập lòe của nó làm người ta nhìn không rõ hình dạng, cũng giống như rất nhiều chuyện xảy ra ở phủ Trấn Quốc công ngày hôm nay mà cô không tài nào hiểu rõ vậy.
Thanh Hoàn khẽ than thở, trong lòng nghĩ thầm, phải nói toàn bộ những việc này cho Phúc bá nghe rồi hai người thảo luận kỹ lại mới được.
…
Trước cửa Ngự Thư Phòng, A Ly cúi đầu, tập trung lắng nghe động tĩnh ở bên trong.
Từ lúc gia ra khỏi phủ Trấn Quốc công, còn chưa đi vào cửa Vạn Hoa Lâu đã bị Lý công công hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng mời đi, cả Tưởng Thất gia cũng bị liên lụy theo.
A Ly nhìn sắc trời, trong lòng tính toán gia đã vào trong đó khoảng một canh giờ rồi, tại sao lại không có tý động tĩnh nào vậy. Nếu giống như lúc trước thì ắt đã nghe tiếng gầm rống giận dữ của Hoàng đế mới đúng.
Chính ngay lúc này, cánh cửa sơn son thiếp vàng đã kẽo kẹt mở ra, Triệu Cảnh Diễm và Tưởng Hoằng
Văn không cảm xúc đi ra ngoài, hai người nhìn A Ly một cái.
A Ly căng thẳng trong lòng vội vàng hỏi: "Gia, thế nào rồi?"
"Xuất cung rồi nói." Giọng nói của Triệu Cảnh Diễm rất lạnh nhạt.
Trên xe ngựa rộng rãi thoải mái, Triệu Cảnh Diễm nghiêm mặt, tay chống đầu trầm tư suy nghĩ.
Tưởng Hoằng Văn cầm viên dạ minh châu trong xe, đùa nghịch trong tay.
Viên dạ minh châu phát ra một quầng ánh sáng nhạt phủ lên hai gương mặt tuấn tú.
Một lúc lâu sau, Tưởng Hoằng Văn mới mở miệng: "Đệ nghĩ thế nào về chuyện hôm nay, ta có chút không hiểu?"
"Đã không hiểu lại còn dám nhảy vào giúp đỡ?" Triệu Cảnh Diễm trợn mắt trắng.
Tưởng Hoằng Văn nói rất hiển nhiên: "Ai bảo ngươi là huynh đệ của ta."
Hai từ huynh đệ này đã làm ấm lòng của Triệu Cảnh Diễm. Hắn thở dài, ánh mắt có chút thâm trầm, "Ai bảo tiểu tử đó nhìn trúng Cố Thanh Hoàn."
Hôm nay A Ly chạy về báo tin, hắn liền mượn cớ rời đi, chạy thẳng về phía hậu hoa viên xem thử thì thấy quả nhiên Ân Lập Phong còn đứng ngẩn người ở đó.
Hắn không lên tiếng mà nhẹ nhàng bước ra phía trước, thấp giọng hỏi: "Nhìn cái gì vậy?"
Tên Ân Lập Phong đó còn ngu si trả lời: "Cô ấy thật xinh đẹp."
Một câu nói đó, đột nhiên khiến cho Triệu Cảnh Diễm nổi điên lên.
Cô gái mà gia nhìn trúng há có thể để cho một tên Thế tử nhãi nhép như ngươi tùy tiện đánh giá. Huống hồ gì, Cố Thanh Hoàn đẹp hay không đẹp thì liên quan đếch gì đến ngươi.
Triệu Cảnh Diễm không nghĩ ngợi gì thêm, đánh thẳng cho tên đó một quyền. Nhìn thấy máu phụt ra từ mũi của Ân Lập Phong, lòng hắn hả hê không thể tả được.
"Ngươi vẫn chưa nói sự thật!"
Tưởng Hoằng Văn nói một câu trúng trọng tâm. Tuy Triệu Cảnh Diễm có thiện cảm với Cố Thanh Hoàn, nhưng vẫn chưa đến mức có thể vô duyên vô cớ đánh nhau như vậy.
Triệu Cảnh Diễm ngả người về phía sau, ánh mắt nhìn hoa văn trên đỉnh đầu, trầm giọng nói: "Ta đây là do chỉ cần nhìn thấy hắn là tức giận hận không thể gặp một lần, đánh một lần."
Tưởng Hoằng Văn sáp lại, nhìn thẳng vào mắt hắn rồi hỏi lại, giống như không quá tin vào lý do thoái thác của hắn, "Chỉ vậy thôi sao?"
"Chỉ vậy thôi!"
Triệu Cảnh Diễm đột nhiên ngồi dậy, cười lạnh nói: "Ngươi không cảm thấy mặt tên đó đáng đánh sao?"
"Không thấy. So ra thì ta càng ghét cái tên Tô Tử Ngữ hơn." Tưởng Hoằng Văn không hề che giấu sự xem thường của mình.
Tô Tử Ngữ là con trai thứ ba của Binh bộ Thượng thư, Tô Thanh.
Tô gia là thế gia quyền quý hàng đầu hiện giờ. Tổ tiên dựa vào chiến công để lập nghiệp, đã lập nên biết bao nhiêu chiến công hiển hách, là nhân tài kiệt xuất trong giới võ tướng, song song với Thịnh phủ trước kia.
Chỉ đáng tiếc, hổ phụ sinh khuyển tử, bản lĩnh của Tô Thanh kém xa so với đời trước, công phu không giỏi, binh pháp càng không thông, bình sinh bản lĩnh chỉ dùng để vuốt mông ngựa. Nhưng chỉ vậy thôi cũng đã giúp cho lão ta trèo lên được cái chức Thượng thư hiện giờ.
Tô Thanh có ba người con trai, hai người trước cũng chỉ là những tên bàn việc binh trên giấy, nhưng lão
Tam Tô Tử Ngữ lại cực kỳ xuất chúng, văn thì biết ngâm thơ, võ thì biết bắn cung, hơn nữa tướng mạo cũng rất tuấn tú.
Tô Tử Ngữ dựa vào bản lĩnh của mình, đã lên được tới chức cảnh vệ Thần cơ doanh chốn Kinh thành, cũng xem như là thanh niên tài tuấn, rất được lòng Hoàng đế.
Thụy vương nghiêm mặt quát to, trong lòng lại âm thầm vui sướng.
Lão Bát và Thế tử Anh Quốc công không hợp nhau đã là chuyện mà ai ai cũng biết. Mặt khác, Anh Quốc công lại là cánh tay đắc lực nhất của Tam đệ. Có thể thấy được, một ngày nào đó, nếu bản thân và Tam đệ tranh đấu thì lão Bát nhất định sẽ đứng về phe mình thôi.
Triệu Cảnh Diễm căn bản không thèm nghe lời quát mắng của Thụy vương.
Hắn nhếch mép cười lạnh, chĩa quạt vào người Ân Lập Phong, nói với vẻ mặt rất lưu manh: "Tiểu tử, ngươi đợi đấy cho bản vương. Lần sau còn để bản vương thấy mặt, nhất định ông đây sẽ đánh cho ngươi răng rơi đầy đất. Ngươi đừng nghĩ sau lưng có một quý phi rồi ỷ vào mình là con trai của Binh bộ Thượng thư thì có gì ghê gớm lắm. Chuyện hôm nay của chúng ta vẫn chưa xong đâu. Còn ngươi nữa!"
Cây quạt nghiêng qua chỉ lên mặt của Tô Tử Ngữ.
"Con m* nó đừng làm dáng vẻ vợ chồng tình thâm trước mặt bản vương, bản vương chửi Ân Đại Mi đấy thì sao nào? Có bản lĩnh thì chúng ta ra nói chuyện trước mặt Hoàng thượng. A Ly!"
"Có tiểu nhân!"
Da đầu A Ly căng như dây đàn, chỉ đành chường mặt tới, trong lòng thì hối hận vô cùng.
"Ôm gia về phủ, gia đánh nhau mệt rồi!"
Khuôn mặt anh tuấn của A Ly bỗng trắng rồi lại hóa xanh, trông vô cùng đẹp mắt.
Cuối cùng cậu ta chỉ đành than thở trong lòng, chết thì chết thôi. Cậu ta khom người xuống, bế bổng Thọ vương lên rồi cứ như vậy mà bước đi.
Triệu Cảnh Diễm không biết sống chết còn bồi thêm một câu, "Vẫn là A Ly bế thoải mái nhất. Hoằng Văn, nhanh lên, chúng ta đi Vạn Hoa Lâu tìm vui."
Giữa ban ngày ban mặt, đường đường là Thọ vương lại để tên cận vệ bế lên như vậy, lại còn nói muốn đi Vạn Hoa Lâu tìm vui nữa. Thật là... thật là... làm đau hết cả mắt của người ta.
Mọi người ngó trái ngó phải, nhìn nhau, ánh mắt người nào cũng đầy hàm ý sâu xa. Tên người hầu có gương mặt anh tuấn đó trông còn đẹp hơn con gái ba phần.
Trên phố đồn rằng, Thọ vương chơi cả nam lẫn nữ nên mới mắc bệnh hoa liễu, cho nên mới "không lên" được. Nhìn cái cảnh này, xem ra lời đồn đó là thật rồi.
Thụy vương trầm mặt xuống, mọi người thầm thấy không ổn, nhanh chóng giải tán.
Thanh Hoàn nhìn ba người kia đi khuất khỏi tầm nhìn của mình rồi, khóe miệng bất giác cong lên. Tên Triệu Cảnh Diễm chửi mấy câu đó làm cô thật mát lòng mát dạ.
Nếu có một ngày cô có thể quang minh chính đại đứng trước mặt hai người đó, chỉ e là cô sẽ mắng ác hơn nhiều. Cũng không biết hắn làm ầm ĩ như vậy là có dụng ý gì, trở về nhất định phải tìm cơ hội hỏi kĩ mới được.
Một ánh mắt sắc bén xuyên qua đám người hướng về phía cô, Thanh Hoàn quay qua nhìn thì thấy chính là tên Ân Lập Phong bị đánh bầm mặt kia.
Thanh Hoàn cũng không tránh né mà trừng lại hắn ta rồi mới chầm chậm quay người đi.
Màn náo loạn qua đi, khách khứa cũng không còn tâm tình mà uống rượu nữa. Ai nấy đều rất nóng lòng muốn trở về phủ để kể lại màn kịch hay ho mà mình vừa thấy được nên
mọi người đều nối đuôi nhau chào ra về.
Người của Cố phủ không thấy mẹ con Quận chúa đâu, chỉ đành ngồi đợi.
Đợi khoảng nửa tuần trà thì mẹ con hai người này vui vẻ trở lại. Mọi người thu xếp thỏa đáng xong thì mang một xe lễ vật mà Trần phu nhân cho Thanh Hoàn ung dung trở về phủ.
Mọi người vừa về đến cửa phủ liền có nha hoàn mời vào Thọ An Đường.
Trong Thọ An Đường, lão gia, thái thái, Nhị gia đã có mặt. Vừa thấy mọi người trở về thì trên mặt đầy ý cười, vội vàng hỏi tình hình trong phủ đó như thế nào.
Chu thị vừa định mở miệng thì bị Hoa Dương cướp lời.
Hoa Dương không hổ là một nhân vật lợi hại, đôi ba câu là đã kể được đại khái sự việc.
Cuối cùng bà ta còn kéo Thanh Hoàn lên phía trước, hồ hởi khen ngợi vài câu, nhưng lại không đề cập một lời nào đến cái tát của bản thân.
Thanh Hoàn thấy bà ta miệng lưỡi thao thao bất tuyệt, trong lòng lại càng thêm chán ghét.
Tự nhiên khi không lại kéo cô ra, như vậy há chẳng phải để hai đứa thứ xuất kia trút mọi hận thù lên đầu cô sao. Tuy cô không sợ nhưng cũng không thích bị người ta đem ra làm lợi dụng đâu.
Hoa Dương nói xong, Cố lão gia và phu nhân nhìn nhau một cái, Ngụy thị liền nghiêm giọng quát hai đứa thứ xuất: "Mẫu thân hai đứa phạt vậy là quá nhẹ. Nếu như là ta, nhất định phải bắt các ngươi quỳ ở từ đường."
Hai tiểu thư thứ xuất không dám lắm lời, chỉ biết vâng vâng dạ dạ.
Cố lão gia thấy mọi chuyện đã êm xuôi thì ra hiệu cho con trai vào thư phòng cùng mình. Những người khác đều giải tán.
Thanh Hoàn trở về viện, Xuân Nê đã chờ sẵn trước cửa, vừa thấy tiểu thư trở về thì mặt mũi tươi cười chạy ra đón.
Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Thanh Hoàn thì nụ cười của cô bé vụt tắt.
"Tiểu thư, mặt của người bị sao vậy, là ai đánh?"
Thanh Hoàn còn chưa kịp nói gì thì Xuân Nê đã nhảy dựng lên như bị quả pháo bị châm ngòi vậy.
"Thứ tiểu nhân tâm địa đen tối bỉ ổi nào dám đánh tiểu thư nhà ta. Tiểu thư mau nói cho nô tì biết, là ai đánh người, nô tì đi liều mạng với kẻ đó."
"Ngươi bình tĩnh lại đi, về phòng rồi nói." Nguyệt nương trách cứ.
Thanh Hoàn thấy mặt Xuân Nê đầy lo lắng, sốt ruột thì không nhẫn tâm mắng thêm, chỉ nhẹ nhàng nói: "Nguyệt nương nói đúng đấy, chúng ta về phòng rồi nói."
Tắm rửa thay quần áo xong, Nguyệt nương kể đầu đuôi sự việc hôm nay ở phủ Trấn Quốc công cho Xuân Nê nghe.
Xuân Nê nghe xong thì hoảng hốt tới mức trợn mắt há mồm. Sao uống rượu mừng đầy tháng thôi lại có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy, thật là đáng sợ.
Nguyệt nương không để ý cô, dâng cái tráp đồ tới tay tiểu thư.
Thanh Hoàn nghiêng người trên ghế, chỉ thờ ơ mở ra nhìn một cái, nhưng ngay sau đó lại không khỏi giật mình.
Phủ Trấn Quốc công này quả nhiên là giàu có đến cực điểm, tùy ý vung tay thôi mà đã là vật có giá trị không nhỏ.
Thanh Hoàn ngẫm nghĩ nói: "Xuân Nê, ngươi đem cái tráp này cho Nhị tỷ. Cứ nói Lục muội cho tỷ ấy thêm vào của hồi môn."
Nguyệt nương nhỏ giọng nhắc nhở: "Tiểu thư cho Nhị tiểu thư hết như
vậy, lỡ như người khác hỏi tới chẳng phải…"
"Không cần để ý, cứ đường hoàng mang đi cho ta."
Vẻ mặt Thanh Hoàn trông rất bình thản, "Chính là để cho bọn họ biết được, trong phủ này Lục tiểu thư chỉ thân thiết với Nhị tiểu thư mà thôi."
Nguyệt nương giật mình, bà lập tức hiểu được, trong lòng khẽ than thở, tiểu thư nghĩ xa thật.
Thanh Hoàn thấy bà đã hiểu rõ thì không khỏi nhìn bà tán thưởng.
Sau khi Nguyệt nương theo Cố phủ tới ở Kinh thành thì tác phong đã chín chắn hơn lúc ở phủ Tô Châu rất nhiều, cũng cố gắng động não suy nghĩ hơn.
Cô làm như vậy cũng là vì đặt nền móng sau này cho Nhị tiểu thư ở phủ Trung Dũng Bá.
Sau khi Nhị tỷ xuất giá, Cố phủ chắc chắn sẽ phải suy sụp. Trong phủ đó quen thói phủng cao đạp thấp*, Nhị tỷ không có nhà mẹ để dựa vào thì làm sao đứng vững được đây?
(*) Phủng cao đạp thấp: ý chỉ bợ đợ những người có quyền có thế, giẫm đạp, chèn ép những người sa cơ lỡ vận, hoặc thân phận thấp hèn.
Cho nên, nhân lúc Nhị tỷ chưa xuất giá, cô phải để cho phủ đó biết tỷ muội bọn họ thân thiết ra sao. Về sau, cho dù phủ Trung Dũng Bá có muốn ức hiếp Nhị tỷ thì cũng phải kiêng kị cô.
Xuân Nê chưa hiểu ẩn ý bên trong nhưng vẫn vui vẻ ôm tráp đi ra.
"Nguyệt nương, bà nghĩ cách rời phủ, bảo Trần Bình hôm nay đến đón ta qua đó, ta có chuyện muốn thương lượng với Phúc bá."
Nguyệt nương gật đầu nói: "Mấy ngày trước, nô tì đã mua chuộc được hai bà tử đứng trông cửa ở hậu viện, tiểu thư yên tâm đi."
Thanh Hoàn nói luôn: "Đừng sợ tốn tiền, chỉ cần có thể giúp chúng ta hành sự thuận tiện là được, đừng lo về chuyện tiền nong."
Nguyệt nương đáp ngay: "Nô tì đã rõ."
Nguyệt nương vừa ra ngoài thì phía trước có hạ nhân đưa đồ qua.
Nhìn một xe lễ vật mà phủ Trấn Quốc công tặng cho cô, vậy mà về tới tay lại chỉ có mấy xấp vải gấm, cô tỏ ra rất thờ ơ, cũng không thèm nhìn lấy một cái, chỉ bảo Thải Vân nhận lấy rồi cất đi luôn, còn bản thân thì nghiêng người nằm thoải mái trên kháng.
Cửa sổ mở hé, cô ung dung nhìn ra bên ngoài.
Trên bầu trời đêm thăm thẳm, chỉ có một vài ngôi sao sáng như những viên đá vụn đính trên tấm màn đen khổng lồ. Ánh sáng lập lòe của nó làm người ta nhìn không rõ hình dạng, cũng giống như rất nhiều chuyện xảy ra ở phủ Trấn Quốc công ngày hôm nay mà cô không tài nào hiểu rõ vậy.
Thanh Hoàn khẽ than thở, trong lòng nghĩ thầm, phải nói toàn bộ những việc này cho Phúc bá nghe rồi hai người thảo luận kỹ lại mới được.
…
Trước cửa Ngự Thư Phòng, A Ly cúi đầu, tập trung lắng nghe động tĩnh ở bên trong.
Từ lúc gia ra khỏi phủ Trấn Quốc công, còn chưa đi vào cửa Vạn Hoa Lâu đã bị Lý công công hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng mời đi, cả Tưởng Thất gia cũng bị liên lụy theo.
A Ly nhìn sắc trời, trong lòng tính toán gia đã vào trong đó khoảng một canh giờ rồi, tại sao lại không có tý động tĩnh nào vậy. Nếu giống như lúc trước thì ắt đã nghe tiếng gầm rống giận dữ của Hoàng đế mới đúng.
Chính ngay lúc này, cánh cửa sơn son thiếp vàng đã kẽo kẹt mở ra, Triệu Cảnh Diễm và Tưởng Hoằng
Văn không cảm xúc đi ra ngoài, hai người nhìn A Ly một cái.
A Ly căng thẳng trong lòng vội vàng hỏi: "Gia, thế nào rồi?"
"Xuất cung rồi nói." Giọng nói của Triệu Cảnh Diễm rất lạnh nhạt.
Trên xe ngựa rộng rãi thoải mái, Triệu Cảnh Diễm nghiêm mặt, tay chống đầu trầm tư suy nghĩ.
Tưởng Hoằng Văn cầm viên dạ minh châu trong xe, đùa nghịch trong tay.
Viên dạ minh châu phát ra một quầng ánh sáng nhạt phủ lên hai gương mặt tuấn tú.
Một lúc lâu sau, Tưởng Hoằng Văn mới mở miệng: "Đệ nghĩ thế nào về chuyện hôm nay, ta có chút không hiểu?"
"Đã không hiểu lại còn dám nhảy vào giúp đỡ?" Triệu Cảnh Diễm trợn mắt trắng.
Tưởng Hoằng Văn nói rất hiển nhiên: "Ai bảo ngươi là huynh đệ của ta."
Hai từ huynh đệ này đã làm ấm lòng của Triệu Cảnh Diễm. Hắn thở dài, ánh mắt có chút thâm trầm, "Ai bảo tiểu tử đó nhìn trúng Cố Thanh Hoàn."
Hôm nay A Ly chạy về báo tin, hắn liền mượn cớ rời đi, chạy thẳng về phía hậu hoa viên xem thử thì thấy quả nhiên Ân Lập Phong còn đứng ngẩn người ở đó.
Hắn không lên tiếng mà nhẹ nhàng bước ra phía trước, thấp giọng hỏi: "Nhìn cái gì vậy?"
Tên Ân Lập Phong đó còn ngu si trả lời: "Cô ấy thật xinh đẹp."
Một câu nói đó, đột nhiên khiến cho Triệu Cảnh Diễm nổi điên lên.
Cô gái mà gia nhìn trúng há có thể để cho một tên Thế tử nhãi nhép như ngươi tùy tiện đánh giá. Huống hồ gì, Cố Thanh Hoàn đẹp hay không đẹp thì liên quan đếch gì đến ngươi.
Triệu Cảnh Diễm không nghĩ ngợi gì thêm, đánh thẳng cho tên đó một quyền. Nhìn thấy máu phụt ra từ mũi của Ân Lập Phong, lòng hắn hả hê không thể tả được.
"Ngươi vẫn chưa nói sự thật!"
Tưởng Hoằng Văn nói một câu trúng trọng tâm. Tuy Triệu Cảnh Diễm có thiện cảm với Cố Thanh Hoàn, nhưng vẫn chưa đến mức có thể vô duyên vô cớ đánh nhau như vậy.
Triệu Cảnh Diễm ngả người về phía sau, ánh mắt nhìn hoa văn trên đỉnh đầu, trầm giọng nói: "Ta đây là do chỉ cần nhìn thấy hắn là tức giận hận không thể gặp một lần, đánh một lần."
Tưởng Hoằng Văn sáp lại, nhìn thẳng vào mắt hắn rồi hỏi lại, giống như không quá tin vào lý do thoái thác của hắn, "Chỉ vậy thôi sao?"
"Chỉ vậy thôi!"
Triệu Cảnh Diễm đột nhiên ngồi dậy, cười lạnh nói: "Ngươi không cảm thấy mặt tên đó đáng đánh sao?"
"Không thấy. So ra thì ta càng ghét cái tên Tô Tử Ngữ hơn." Tưởng Hoằng Văn không hề che giấu sự xem thường của mình.
Tô Tử Ngữ là con trai thứ ba của Binh bộ Thượng thư, Tô Thanh.
Tô gia là thế gia quyền quý hàng đầu hiện giờ. Tổ tiên dựa vào chiến công để lập nghiệp, đã lập nên biết bao nhiêu chiến công hiển hách, là nhân tài kiệt xuất trong giới võ tướng, song song với Thịnh phủ trước kia.
Chỉ đáng tiếc, hổ phụ sinh khuyển tử, bản lĩnh của Tô Thanh kém xa so với đời trước, công phu không giỏi, binh pháp càng không thông, bình sinh bản lĩnh chỉ dùng để vuốt mông ngựa. Nhưng chỉ vậy thôi cũng đã giúp cho lão ta trèo lên được cái chức Thượng thư hiện giờ.
Tô Thanh có ba người con trai, hai người trước cũng chỉ là những tên bàn việc binh trên giấy, nhưng lão
Tam Tô Tử Ngữ lại cực kỳ xuất chúng, văn thì biết ngâm thơ, võ thì biết bắn cung, hơn nữa tướng mạo cũng rất tuấn tú.
Tô Tử Ngữ dựa vào bản lĩnh của mình, đã lên được tới chức cảnh vệ Thần cơ doanh chốn Kinh thành, cũng xem như là thanh niên tài tuấn, rất được lòng Hoàng đế.
Bình luận facebook