Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-111
Chương 111: Một Ngày Đẹp Trời
MỘT NGÀY ĐẸP TRỜI
Hoa Dương uy phong lẫm liệt trở về viện, nhưng vừa bước vào phòng, sắc mặt bà ta liền đanh lại.
Đàm ma ma biết ý, lập tức dâng trà lên, đứng yên lặng qua một bên.
Ngô Nhạn Linh không sợ một chút nào, chỉ nói một cách thản nhiên: "Mẫu thân đâu cần phải tức giận chỉ vì một di nương, sống chết của bà ta không phải đều nằm trong tay của mẫu thân sao."
"Đứa ngốc, con hiểu gì chứ?"
Hoa Dương đặt mông ngồi xuống ghế, thở hổn hển: "Mụ đàn bà kia dám châm chọc ta bằng những lời đó, không phải là vì cậy mình sinh được hai đứa con trai sao?"
Ngô Nhạn Linh cười khẩy: "Con trai mà không ra hồn thì sinh mười đứa cũng như không."
Đàm ma ma ngước mắt lên nhìn, không dám nói chen vào.
Tiểu thư vẫn còn nhỏ, không biết được con trai nối dõi còn quan trọng hơn con gái rất nhiều. Quận chúa muốn sinh cho Nhị gia một đứa con trai, có được mối liên kết với Cố gia, cũng không đến nỗi như bây giờ, không có một tý căn cơ nào cả.
Hoa Dương lắc đầu than thở: "Con của ta, cuộc đời của đàn bà chúng ta có thể ưỡn lưng lên mà sống hay không, đó là dựa vào hai thứ không thể thiếu. Một là nhà mẹ đẻ, hai là con trai. Tiền thị đã chết kia nếu sinh được con trai thì sao có thể bị ép uống thuốc độc chết?"
Tuy Ngô Nhạn Linh chưa đến tuổi cập kê nhưng cũng hiểu, mẫu thân nói rất có lý, cô ta suy nghĩ một chút: "Mẫu thân, sau này nếu Trương di nương sinh được con trai, người bế nó qua đây, như vậy chẳng phải mẫu thân đã có con trai rồi sao."
Hoa Dương hừ lạnh, hai mắt lóe sáng. Lời này của con gái cũng giống với tính toán của bà ta.
Chờ đứa trẻ vừa chào đời, bà ta sẽ tìm ngay một lý do mang về nuôi. Còn như Trương thị đó, dù cho mẫu tử có liền tâm, hừ hừ, vậy thì tuyệt đối không thể để ả ta sống sót.
Từ nhỏ con trai đã theo bà ta, tự nhiên sẽ nhận bà ta là mẫu thân. Chờ nó lớn lên, tìm cho nó một người thầy giỏi. Tương lai nó có tiền đồ thì nửa đời sau của bà ta xem như có hi vọng rồi, Linh tỷ của nó cũng có thêm một chỗ dựa.
Giải quyết được một cái là những cái khác cũng đều sẽ xong.
Hoa Dương cười khinh miệt: "Mụ cho rằng có thể khiến ta tức chết sao, nhưng nào biết rằng, ta còn mong sao cho Trương thị sinh được con trai nữa kìa. Người đâu, lấy tổ yến thượng hạng mang từ vương phủ về, đem qua cho Trương di nương."
Đàm ma ma đánh mắt suy ngẫm một chốc, sau đó sáp đầu lại nói nhỏ: "Quận chúa, có một số việc phải chuẩn bị sớm. Nô tì sẽ chọn hai người lanh lợi qua đó, tránh cho Trương di nương không có người hầu hạ."
Hoa Dương nhìn Đàm ma ma với ánh mắt tán thưởng.
Đưa hai người qua đó thì nhất cử nhất động trong viện ấy đều nằm trong tầm mắt của bà ta. Trương thị dù muốn lật trời cũng lật không nổi.
Trương thị à Trương thị, đừng trách Hoa Dương ta thủ đoạn độc ác, có trách thì trách vận mệnh của ngươi không tốt.
Nếu ta để ngươi sống thì không khác gì đi nuôi con giúp ngươi. Chỉ có ngươi chết thì đứa con trai đó mới có thể hoàn toàn thuộc về ta.
Ngô Nhạn Linh nhìn từ đầu đến cuối. Bản thân cô ta nhất định phải học hỏi những điều này, nói không chừng trong tương lai, một ngày nào đó sẽ dùng đến.
Trong thời gian không quá nửa khắc, tin Trương di nương có thai đã truyền ra khắp Cố phủ.
Cũng không biết tên người hầu lanh lợi nào lại âm thầm đi báo tin cho Cố Nhị gia ở Ngọ môn. Cố Nhị gia hay tin làm sao ngồi yên cho được, nhanh chóng chạy về, vào thẳng viện của Trương thị.
Ông ta định xông vào trong ôm Trương thị, ai ngờ đã nhìn thấy Quận chúa cũng có mặt ở đây nên chỉ có thể kìm lại sự hoan hỉ trong lòng. Ông ta giả vờ xoa tay, gượng gạo nói: "Trong Ngọ môn không có việc gì, ta về sớm để xem thử."
Hoa Dương vừa nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông này thì khí nóng trong người lại bốc lên. Chỉ là mang thai thôi, cũng đáng cho ngươi vui vẻ mà chạy về đây ngay vậy sao.
Bà ta nhướng mày, nở nụ cười giả tạo: "Chàng trở về thật đúng lúc, thiếp có chuyện vui muốn nói với chàng đây. Muội muội mang thai được một tháng rưỡi rồi, Nhị gia, chúc mừng chàng!"
Ông ta nhìn Trương thị bằng ánh mắt đầy nóng bỏng. Trương thị cũng nhìn ông ta, ánh mắt hai ngươi dán chặt vào nhau không rời.
Hoa Dương âm thầm nghiến răng, ghen tuông bộc phát. Trước mặt bà ta mà còn dám liếc mắt đưa tình với nhau, xem chính phòng như bà ta không tồn tại sao?
Đàm ma ma biết chủ tử nhà mình là người rất hay ghen, nhanh tay lẹ mắt kéo nhẹ áo của Quận chúa, cười nói: "Quận chúa vừa hay tin Trương di nương mang thai, không những tặng tổ yến thượng hạng mà còn ra lệnh cho nô tì chọn hai nha hoàn lanh lợi trong phủ qua đây đấy ạ."
Cố Nhị gia hồ nghi nhìn Quận chúa, trong lòng tự hỏi, tại sao người đàn bà này lại bỗng dưng tốt bụng như vậy? Ban đầu lúc ông ta nạp di nương, bà ta còn một mực phản đối.
"Nhị gia à, bất hiếu có ba điều, trong đó không có con nối dõi là tội lớn nhất. Quận chúa nhà ta nói rồi, đây là chuyện vui không nhỏ của nhị phòng, cho nên không thể qua loa được. Nhất định phải để Trương di nương bình an sinh ra đứa bé."
Đàm ma ma sống bao nhiêu năm rồi, sao có thể không biết những điều mà Nhị gia đang nghĩ trong đầu. Lời của bà ta nói ra vừa hay lại vừa thành khẩn.
Cố Nhị gia nghe vậy liền nhìn về phía Hoa Dương, mặt dày nắm tay của bà ta, chân thành tha thiết nói một câu: "Vất vả cho nàng rồi."
Hoa Dương cố gắng nhẫn nhịn ý muốn vung một cái tát lên mặt ông ta, dối lòng: "Cực khổ một chút có là gì, thiếp không có khả năng sinh cho Nhị gia một người nối dõi, chỉ mong muội muội sinh cho Nhị gia một đứa con trai để sau này ở trước mặt người khác, Nhị gia có thể ngẩng cao đầu. Vả lại, không thể để đại phòng giành hết mọi chuyện tốt đẹp về mình được."
Ý không ở trong lời, Nhị gia yên tâm đi, coi như là vì gia sản của nhị phòng, ta cũng sẽ không làm mấy cái trò đường ngang ngõ tắt đâu.
Câu nói cuối cùng càng làm cho mắt của Nhị gia vụt sáng lên. Ông ta quá hiểu tính tình người phụ nữ của mình. Đột nhiên cư xử bất thường, chắc chắn trong lòng có quỷ. Trương thị không dễ dàng gì mang thai, ông ta không thể không phòng bị.
Lúc này ông ta mới thở phào một hơi.
Ái thê, kiều thiếp, đứa con trong bụng, nếu như chức quan được thăng thêm mấy bậc nữa thì cuộc đời của ông ta viên mãn rồi.
Hôm nay quả thật là một ngày đẹp trời.
Cố Nhị gia cảm thấy hôm nay là một ngày đẹp trời nhưng Chu thị thì hoàn toàn ngược lại.
Bà ta chườm khăn trên trán, nằm trên kháng rên hử hử. Quản thị và mấy nha hoàn đứng hầu hạ trước giường, không biết làm thế nào để khuyên nhủ.
Từ ngày nhị phòng vào Kinh, không ngày nào bà ta được sống yên ổn. Ả đàn bà đó đanh đá, hiếu thắng, chuyện gì cũng đè đầu cưỡi cổ bà ta, lúc nào cũng tính kế đại phòng.
Nhưng đáng giận hơn nữa là ả ta dùng con gái của đại phòng để đổi lấy lợi ích cho nhị phòng; đến khi chuyện thất bại thì lại bày ra cái vẻ "Ta cũng là vì muốn tốt cho cái nhà này", giả tạo đến cùng cực.
Chu thị vừa nghĩ tới đây, không nhịn được lại ngồi bật dậy, giật phăng khăn chườm trán rồi vứt bộp xuống đất, gào lên phẫn nộ: "Cái đồ không sinh được con trai, không có tý giáo dục nào, dám ra tay với ta. Ta mà nuốt được cục tức này thì ta không phải họ Chu."
Trong phòng, đám hạ nhân đều giật mình, chỉ biết cúi thấp đầu xuống, hận không thể tìm một cái lỗ nào để chui vào. Những lời này nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ lại có thêm một trận ầm ĩ nữa.
Quản thị thấy lời của mẹ chồng có hơi quá thì vội khuyên nhủ: "Mẫu thân, người bớt nói vài câu, cẩn thận bị Nhị thẩm nghe được."
"Hứ!"
Châu thị hừ mạnh, lại quay sang chửi: "Thứ ăn cây táo rào cây sung, lúc cần thiết thì không thốt được một câu, lúc không cần thì còn hót hay hơn cả chim sẻ. Đừng nghĩ rằng ta không biết trong lòng ngươi đang nghĩ cái gì, còn không phải mong ta chết sớm hay sao."
"Con dâu không dám có ý đó."
Quản thị hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống đất, nước mắt rơi như mưa.
Bọn nha hoàn cũng quỳ xuống theo.
"Dẹp nước mắt của ngươi đi, chỉ cần ta còn một hơi thở thì không bao giờ để ngươi được như mong muốn đâu. Đều là một đám vô ơn." Chu thị tức đến mức đầu váng mắt hoa, mắng chửi mà không hề kiêng dè.
Lòng Quản thị vốn dĩ đã không được yên, giờ lại nghe thấy lời nói đầy ám chỉ của mẹ chồng thì như bị sét đánh ngang tai, cả người bủn rủn ngồi bệt dưới đất.
Chu thị mắng thêm mấy câu, xả hết những uất ức trong lòng rồi lại bi thương ngã xuống giường, bà ta ôm chặt lồng ngực đau đớn của mình.
Ngay lúc này, hai người con trai hay tin Chu thị ngã bệnh thì vội vã chạy đến thăm hỏi. Chu thị vừa nhìn thấy con trai thì tủi thân khóc như mưa.
Mặt mày Quản thị trắng bệch, cô ta được nha hoàn đỡ dậy, đờ đẫn đứng qua một bên, hoang mang không biết mình đang ở chỗ nào.
Mấy câu nói của mẹ chồng là có ý gì?
Có phải bà đã biết điều gì rồi không?
Chu thị đuổi con dâu đi, khóc lóc rồi kể lể trước mặt con trai một hồi, dần dần cũng bình tĩnh lại.
Con trai vừa đi, Chu thị nhíu chặt chân mày, nghiêm giọng nói: "Người đâu, đi gọi Phan Lượng Gia đến đây."
Nha hoàn chạy đi truyền lời, một lát sau, Phan Lượng Gia đã đứng trước giường, kéo chăn gấm đắp cho đại nãi nãi.
"Đại nãi nãi làm gì phải tức giận với Tây viện kia, vì loại người đó mà tức giận rồi hại tới thân thể mình thì không đáng chút nào."
Chu thị nghe lời này thì trong lòng thoải mái hơn chút, nhưng vẫn phẫn hận nói: "Ngươi thì biết gì, hôm nay ả tiện nhân đó... dám ra tay, ta bị ả khinh bỉ muốn chết đi được."
"Cái này…" Phan Lượng Gia không dám nói tiếp. Trước kia Đại nãi nãi cũng đã cực kì lợi hại, nào ngờ khi đụng phải vị bên nhị phòng kia thì liên tục thất bại. Chẳng trách Cố phủ ở Giang Nam đều nằm trong tay của bà ta. Dựa vào bản lĩnh đó thì e rằng Cố phủ trong Kinh thành rơi vào tay bà ta cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Chu thị âm thầm tính toán, nghiến răng nghiến lợi mà nhấn từng chữ: "Đi, đi nghe ngóng cho ta về cái ả bên ngoài kia…"
Phan Lượng Gia quá hiểu bản tính của chủ tử, hoảng hốt nói: "Đại nãi nãi, người định…"
"Đồ đĩ thõa đó, nếu không phải vì ả ta, làm sao mà ta lại bị ả tiện nhân kia chèn ép được. Nếu ta còn dung túng cho nó thì mặt mũi của ta còn để vào đâu được."
"Đại nãi nãi định đón người vào phủ, đặt trong tầm mắt của mình?" Phan Lượng Gia quan sát ánh mắt của chủ tử, ngập ngừng mở miệng.
Chu thị bật người dậy, vỗ mép giường, đôi mắt đầy lạnh lùng nói: "Nhân cơ hội Đại gia chưa trở về, trước tiên cứ đưa người về cho làm di nương rồi tính."
Tiện nhân Triệu Hoa Dương kia nói đúng, sống chết của di nương đều nằm trong tay của đương gia chủ mẫu, lật không nổi trời. Bên ngoài thì khó hơn, lỡ như nó sinh được nghiệt chủng thì bà ta khóc không nổi nữa rồi.
"Đại nãi nãi, người đàn bà kia chưa chắc sẽ chấp nhận đâu ạ."
"Nghĩ cách cho ta, mềm không được thì dùng biện pháp mạnh, mạnh không được thì mềm, nếu cả hai không được thì ra tay cho ta." Hiển nhiên Chu thị đã tức đến điên rồi, cho nên nói chuyện cũng không còn giữ được bình tĩnh nữa.
Phan Lượng Gia ngẫm nghĩ rồi thì thầm: "Đại nãi nãi, theo nô tì thấy cần phải bàn bạc kĩ hơn về việc này. Tính tình của Đại gia từ xưa đến nay rất nghiêm khắc, phải làm việc này sao cho người không tìm ra được điểm sai sót nào, nếu không sẽ gặp rắc rối lớn."
Chu thị hừ lạnh.
Bà ta sao lại không biết, ả tiện nhân kia chính là bảo bối chồng mình, ông ta nhất định sẽ không nỡ.
Phan Lượng Gia đảo mắt, quay người đi đóng cửa thật chặt, sau đó kề sát tai của Châu thị thì thầm: "Đại nãi nãi, nô tì có câu này không biết có nên nói hay không ạ."
MỘT NGÀY ĐẸP TRỜI
Hoa Dương uy phong lẫm liệt trở về viện, nhưng vừa bước vào phòng, sắc mặt bà ta liền đanh lại.
Đàm ma ma biết ý, lập tức dâng trà lên, đứng yên lặng qua một bên.
Ngô Nhạn Linh không sợ một chút nào, chỉ nói một cách thản nhiên: "Mẫu thân đâu cần phải tức giận chỉ vì một di nương, sống chết của bà ta không phải đều nằm trong tay của mẫu thân sao."
"Đứa ngốc, con hiểu gì chứ?"
Hoa Dương đặt mông ngồi xuống ghế, thở hổn hển: "Mụ đàn bà kia dám châm chọc ta bằng những lời đó, không phải là vì cậy mình sinh được hai đứa con trai sao?"
Ngô Nhạn Linh cười khẩy: "Con trai mà không ra hồn thì sinh mười đứa cũng như không."
Đàm ma ma ngước mắt lên nhìn, không dám nói chen vào.
Tiểu thư vẫn còn nhỏ, không biết được con trai nối dõi còn quan trọng hơn con gái rất nhiều. Quận chúa muốn sinh cho Nhị gia một đứa con trai, có được mối liên kết với Cố gia, cũng không đến nỗi như bây giờ, không có một tý căn cơ nào cả.
Hoa Dương lắc đầu than thở: "Con của ta, cuộc đời của đàn bà chúng ta có thể ưỡn lưng lên mà sống hay không, đó là dựa vào hai thứ không thể thiếu. Một là nhà mẹ đẻ, hai là con trai. Tiền thị đã chết kia nếu sinh được con trai thì sao có thể bị ép uống thuốc độc chết?"
Tuy Ngô Nhạn Linh chưa đến tuổi cập kê nhưng cũng hiểu, mẫu thân nói rất có lý, cô ta suy nghĩ một chút: "Mẫu thân, sau này nếu Trương di nương sinh được con trai, người bế nó qua đây, như vậy chẳng phải mẫu thân đã có con trai rồi sao."
Hoa Dương hừ lạnh, hai mắt lóe sáng. Lời này của con gái cũng giống với tính toán của bà ta.
Chờ đứa trẻ vừa chào đời, bà ta sẽ tìm ngay một lý do mang về nuôi. Còn như Trương thị đó, dù cho mẫu tử có liền tâm, hừ hừ, vậy thì tuyệt đối không thể để ả ta sống sót.
Từ nhỏ con trai đã theo bà ta, tự nhiên sẽ nhận bà ta là mẫu thân. Chờ nó lớn lên, tìm cho nó một người thầy giỏi. Tương lai nó có tiền đồ thì nửa đời sau của bà ta xem như có hi vọng rồi, Linh tỷ của nó cũng có thêm một chỗ dựa.
Giải quyết được một cái là những cái khác cũng đều sẽ xong.
Hoa Dương cười khinh miệt: "Mụ cho rằng có thể khiến ta tức chết sao, nhưng nào biết rằng, ta còn mong sao cho Trương thị sinh được con trai nữa kìa. Người đâu, lấy tổ yến thượng hạng mang từ vương phủ về, đem qua cho Trương di nương."
Đàm ma ma đánh mắt suy ngẫm một chốc, sau đó sáp đầu lại nói nhỏ: "Quận chúa, có một số việc phải chuẩn bị sớm. Nô tì sẽ chọn hai người lanh lợi qua đó, tránh cho Trương di nương không có người hầu hạ."
Hoa Dương nhìn Đàm ma ma với ánh mắt tán thưởng.
Đưa hai người qua đó thì nhất cử nhất động trong viện ấy đều nằm trong tầm mắt của bà ta. Trương thị dù muốn lật trời cũng lật không nổi.
Trương thị à Trương thị, đừng trách Hoa Dương ta thủ đoạn độc ác, có trách thì trách vận mệnh của ngươi không tốt.
Nếu ta để ngươi sống thì không khác gì đi nuôi con giúp ngươi. Chỉ có ngươi chết thì đứa con trai đó mới có thể hoàn toàn thuộc về ta.
Ngô Nhạn Linh nhìn từ đầu đến cuối. Bản thân cô ta nhất định phải học hỏi những điều này, nói không chừng trong tương lai, một ngày nào đó sẽ dùng đến.
Trong thời gian không quá nửa khắc, tin Trương di nương có thai đã truyền ra khắp Cố phủ.
Cũng không biết tên người hầu lanh lợi nào lại âm thầm đi báo tin cho Cố Nhị gia ở Ngọ môn. Cố Nhị gia hay tin làm sao ngồi yên cho được, nhanh chóng chạy về, vào thẳng viện của Trương thị.
Ông ta định xông vào trong ôm Trương thị, ai ngờ đã nhìn thấy Quận chúa cũng có mặt ở đây nên chỉ có thể kìm lại sự hoan hỉ trong lòng. Ông ta giả vờ xoa tay, gượng gạo nói: "Trong Ngọ môn không có việc gì, ta về sớm để xem thử."
Hoa Dương vừa nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông này thì khí nóng trong người lại bốc lên. Chỉ là mang thai thôi, cũng đáng cho ngươi vui vẻ mà chạy về đây ngay vậy sao.
Bà ta nhướng mày, nở nụ cười giả tạo: "Chàng trở về thật đúng lúc, thiếp có chuyện vui muốn nói với chàng đây. Muội muội mang thai được một tháng rưỡi rồi, Nhị gia, chúc mừng chàng!"
Ông ta nhìn Trương thị bằng ánh mắt đầy nóng bỏng. Trương thị cũng nhìn ông ta, ánh mắt hai ngươi dán chặt vào nhau không rời.
Hoa Dương âm thầm nghiến răng, ghen tuông bộc phát. Trước mặt bà ta mà còn dám liếc mắt đưa tình với nhau, xem chính phòng như bà ta không tồn tại sao?
Đàm ma ma biết chủ tử nhà mình là người rất hay ghen, nhanh tay lẹ mắt kéo nhẹ áo của Quận chúa, cười nói: "Quận chúa vừa hay tin Trương di nương mang thai, không những tặng tổ yến thượng hạng mà còn ra lệnh cho nô tì chọn hai nha hoàn lanh lợi trong phủ qua đây đấy ạ."
Cố Nhị gia hồ nghi nhìn Quận chúa, trong lòng tự hỏi, tại sao người đàn bà này lại bỗng dưng tốt bụng như vậy? Ban đầu lúc ông ta nạp di nương, bà ta còn một mực phản đối.
"Nhị gia à, bất hiếu có ba điều, trong đó không có con nối dõi là tội lớn nhất. Quận chúa nhà ta nói rồi, đây là chuyện vui không nhỏ của nhị phòng, cho nên không thể qua loa được. Nhất định phải để Trương di nương bình an sinh ra đứa bé."
Đàm ma ma sống bao nhiêu năm rồi, sao có thể không biết những điều mà Nhị gia đang nghĩ trong đầu. Lời của bà ta nói ra vừa hay lại vừa thành khẩn.
Cố Nhị gia nghe vậy liền nhìn về phía Hoa Dương, mặt dày nắm tay của bà ta, chân thành tha thiết nói một câu: "Vất vả cho nàng rồi."
Hoa Dương cố gắng nhẫn nhịn ý muốn vung một cái tát lên mặt ông ta, dối lòng: "Cực khổ một chút có là gì, thiếp không có khả năng sinh cho Nhị gia một người nối dõi, chỉ mong muội muội sinh cho Nhị gia một đứa con trai để sau này ở trước mặt người khác, Nhị gia có thể ngẩng cao đầu. Vả lại, không thể để đại phòng giành hết mọi chuyện tốt đẹp về mình được."
Ý không ở trong lời, Nhị gia yên tâm đi, coi như là vì gia sản của nhị phòng, ta cũng sẽ không làm mấy cái trò đường ngang ngõ tắt đâu.
Câu nói cuối cùng càng làm cho mắt của Nhị gia vụt sáng lên. Ông ta quá hiểu tính tình người phụ nữ của mình. Đột nhiên cư xử bất thường, chắc chắn trong lòng có quỷ. Trương thị không dễ dàng gì mang thai, ông ta không thể không phòng bị.
Lúc này ông ta mới thở phào một hơi.
Ái thê, kiều thiếp, đứa con trong bụng, nếu như chức quan được thăng thêm mấy bậc nữa thì cuộc đời của ông ta viên mãn rồi.
Hôm nay quả thật là một ngày đẹp trời.
Cố Nhị gia cảm thấy hôm nay là một ngày đẹp trời nhưng Chu thị thì hoàn toàn ngược lại.
Bà ta chườm khăn trên trán, nằm trên kháng rên hử hử. Quản thị và mấy nha hoàn đứng hầu hạ trước giường, không biết làm thế nào để khuyên nhủ.
Từ ngày nhị phòng vào Kinh, không ngày nào bà ta được sống yên ổn. Ả đàn bà đó đanh đá, hiếu thắng, chuyện gì cũng đè đầu cưỡi cổ bà ta, lúc nào cũng tính kế đại phòng.
Nhưng đáng giận hơn nữa là ả ta dùng con gái của đại phòng để đổi lấy lợi ích cho nhị phòng; đến khi chuyện thất bại thì lại bày ra cái vẻ "Ta cũng là vì muốn tốt cho cái nhà này", giả tạo đến cùng cực.
Chu thị vừa nghĩ tới đây, không nhịn được lại ngồi bật dậy, giật phăng khăn chườm trán rồi vứt bộp xuống đất, gào lên phẫn nộ: "Cái đồ không sinh được con trai, không có tý giáo dục nào, dám ra tay với ta. Ta mà nuốt được cục tức này thì ta không phải họ Chu."
Trong phòng, đám hạ nhân đều giật mình, chỉ biết cúi thấp đầu xuống, hận không thể tìm một cái lỗ nào để chui vào. Những lời này nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ lại có thêm một trận ầm ĩ nữa.
Quản thị thấy lời của mẹ chồng có hơi quá thì vội khuyên nhủ: "Mẫu thân, người bớt nói vài câu, cẩn thận bị Nhị thẩm nghe được."
"Hứ!"
Châu thị hừ mạnh, lại quay sang chửi: "Thứ ăn cây táo rào cây sung, lúc cần thiết thì không thốt được một câu, lúc không cần thì còn hót hay hơn cả chim sẻ. Đừng nghĩ rằng ta không biết trong lòng ngươi đang nghĩ cái gì, còn không phải mong ta chết sớm hay sao."
"Con dâu không dám có ý đó."
Quản thị hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống đất, nước mắt rơi như mưa.
Bọn nha hoàn cũng quỳ xuống theo.
"Dẹp nước mắt của ngươi đi, chỉ cần ta còn một hơi thở thì không bao giờ để ngươi được như mong muốn đâu. Đều là một đám vô ơn." Chu thị tức đến mức đầu váng mắt hoa, mắng chửi mà không hề kiêng dè.
Lòng Quản thị vốn dĩ đã không được yên, giờ lại nghe thấy lời nói đầy ám chỉ của mẹ chồng thì như bị sét đánh ngang tai, cả người bủn rủn ngồi bệt dưới đất.
Chu thị mắng thêm mấy câu, xả hết những uất ức trong lòng rồi lại bi thương ngã xuống giường, bà ta ôm chặt lồng ngực đau đớn của mình.
Ngay lúc này, hai người con trai hay tin Chu thị ngã bệnh thì vội vã chạy đến thăm hỏi. Chu thị vừa nhìn thấy con trai thì tủi thân khóc như mưa.
Mặt mày Quản thị trắng bệch, cô ta được nha hoàn đỡ dậy, đờ đẫn đứng qua một bên, hoang mang không biết mình đang ở chỗ nào.
Mấy câu nói của mẹ chồng là có ý gì?
Có phải bà đã biết điều gì rồi không?
Chu thị đuổi con dâu đi, khóc lóc rồi kể lể trước mặt con trai một hồi, dần dần cũng bình tĩnh lại.
Con trai vừa đi, Chu thị nhíu chặt chân mày, nghiêm giọng nói: "Người đâu, đi gọi Phan Lượng Gia đến đây."
Nha hoàn chạy đi truyền lời, một lát sau, Phan Lượng Gia đã đứng trước giường, kéo chăn gấm đắp cho đại nãi nãi.
"Đại nãi nãi làm gì phải tức giận với Tây viện kia, vì loại người đó mà tức giận rồi hại tới thân thể mình thì không đáng chút nào."
Chu thị nghe lời này thì trong lòng thoải mái hơn chút, nhưng vẫn phẫn hận nói: "Ngươi thì biết gì, hôm nay ả tiện nhân đó... dám ra tay, ta bị ả khinh bỉ muốn chết đi được."
"Cái này…" Phan Lượng Gia không dám nói tiếp. Trước kia Đại nãi nãi cũng đã cực kì lợi hại, nào ngờ khi đụng phải vị bên nhị phòng kia thì liên tục thất bại. Chẳng trách Cố phủ ở Giang Nam đều nằm trong tay của bà ta. Dựa vào bản lĩnh đó thì e rằng Cố phủ trong Kinh thành rơi vào tay bà ta cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Chu thị âm thầm tính toán, nghiến răng nghiến lợi mà nhấn từng chữ: "Đi, đi nghe ngóng cho ta về cái ả bên ngoài kia…"
Phan Lượng Gia quá hiểu bản tính của chủ tử, hoảng hốt nói: "Đại nãi nãi, người định…"
"Đồ đĩ thõa đó, nếu không phải vì ả ta, làm sao mà ta lại bị ả tiện nhân kia chèn ép được. Nếu ta còn dung túng cho nó thì mặt mũi của ta còn để vào đâu được."
"Đại nãi nãi định đón người vào phủ, đặt trong tầm mắt của mình?" Phan Lượng Gia quan sát ánh mắt của chủ tử, ngập ngừng mở miệng.
Chu thị bật người dậy, vỗ mép giường, đôi mắt đầy lạnh lùng nói: "Nhân cơ hội Đại gia chưa trở về, trước tiên cứ đưa người về cho làm di nương rồi tính."
Tiện nhân Triệu Hoa Dương kia nói đúng, sống chết của di nương đều nằm trong tay của đương gia chủ mẫu, lật không nổi trời. Bên ngoài thì khó hơn, lỡ như nó sinh được nghiệt chủng thì bà ta khóc không nổi nữa rồi.
"Đại nãi nãi, người đàn bà kia chưa chắc sẽ chấp nhận đâu ạ."
"Nghĩ cách cho ta, mềm không được thì dùng biện pháp mạnh, mạnh không được thì mềm, nếu cả hai không được thì ra tay cho ta." Hiển nhiên Chu thị đã tức đến điên rồi, cho nên nói chuyện cũng không còn giữ được bình tĩnh nữa.
Phan Lượng Gia ngẫm nghĩ rồi thì thầm: "Đại nãi nãi, theo nô tì thấy cần phải bàn bạc kĩ hơn về việc này. Tính tình của Đại gia từ xưa đến nay rất nghiêm khắc, phải làm việc này sao cho người không tìm ra được điểm sai sót nào, nếu không sẽ gặp rắc rối lớn."
Chu thị hừ lạnh.
Bà ta sao lại không biết, ả tiện nhân kia chính là bảo bối chồng mình, ông ta nhất định sẽ không nỡ.
Phan Lượng Gia đảo mắt, quay người đi đóng cửa thật chặt, sau đó kề sát tai của Châu thị thì thầm: "Đại nãi nãi, nô tì có câu này không biết có nên nói hay không ạ."
Bình luận facebook