Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-115
Chương 115: Có Chuyện Thì Mời Trèo Tường
CÓ CHUYỆN THÌ MỜI TRÈO TƯỜNG
Ngô Nhạn Linh nhớ tới người đàn ông đẹp như ngọc kia, tai lập tức đỏ ửng, trái tim đập thình thịch, liền cười nói:
"Mẫu thân, Lục muội hiểu chuyện như vậy, người phải thưởng cho muội ấy đi."
Hoa Dương nói rất vui vẻ:
"Đứa bé này càng ngày càng hiểu chuyện. Trước đây ở Trấn Quốc công phủ còn được Trần phu nhân khen ngợi, đúng là khiến Cố gia ta nở mày nở mặt."
Quận chúa vốn mạnh vì gạo bạo vì tiền, nhưng tại sao đến ngay cả một người trước giờ luôn tỏ ra lạnh nhạt với bản thân như Ngô Nhạn Linh cũng bắt đầu biết nịnh nọt vậy? Thanh Hoàn giật mình, không khỏi để ý kỹ thêm vài phần.
A Ly không có kiên nhẫn để nghe đám phu nhân chốn nội trạch nói qua nói lại, lập tức cao giọng:
"Bẩm phu nhân, Quận chúa, lão tổ tông còn có vài lời, kêu tiểu nhân truyền thay."
Ngụy thị đang định nói thì bị Hoa Dương cướp lời:
"Này này này, lão tổ tông có lời gì dặn dò, ngươi cứ việc nói ra."
A Ly chau mày:
"Lão tổ tông yêu cầu tiểu nhân chỉ được nói cho Lục tiểu thư nghe."
Hoa Dương đảo mắt, cố gắng lấp liếm:
"Tính tình của lão tổ tông vẫn giống y ngày xưa!"
…
"Chuyện gì?"
Giọng nói của Thanh Hoàn ngập tràn lửa giận, dù rằng cô đã cố kìm nén lại. Giữa thanh thiên bạch nhật lại dám tặng cả một giỏ anh đào cho cô. Tên Triệu Cảnh Diễm này chê cô chưa đủ nổi bật hay sao.
A Ly không hiểu hàm ý sâu xa trong đó. Hơn nữa, cậu ta cũng muốn tô vẽ cho gia nhà mình nên cười nói:
"Lục tiểu thư, đây là đồ trong cung thưởng cho. Gia vừa nhận được đã bảo tiểu nhân đưa tới cho người. Hai ngày nay, gia vì chuyện tiền trang mà ăn không ngon, ngủ không yên, gầy rộc hẳn đi. Xin tiểu thư kê giúp đơn thuốc để bồi bổ ạ."
Thanh Hoàn cười lạnh:
"Không cần kê đơn gì cả, đợi hắn ôm ngân lượng đi ngủ một giấc đã đời là bệnh sẽ tự động khỏi thôi."
A Ly giật mình. Đây là có ý gì vậy? Gia nhà tiểu nhân là người tham của vậy sao?
"Tiền mà Kim phủ góp cổ phẩn ta đã bảo Ngân Đăng chuẩn bị sẵn, ngươi chỉ cần tới đó lấy. Sau này không có việc gì thì đừng tới phủ tìm ta. Có việc thì chờ đến đêm rồi trèo tường tới. Xuân Nê, tiễn người thay ta."
Nói xong, Thanh Hoàn chẳng buồn để ý tới vẻ mặt ngây ngô của A Ly, chỉ phất tay bỏ đi.
A Ly gãi đầu, hoàn toàn ngu người.
"Sao trông Lục tiểu thư có vẻ không vui chút nào vậy? Thứ này rất khó có được, trong mấy vị vương gia, chỉ có vương gia nhà ta mới được thưởng."
"Vậy thì đã làm sao?"
Xuân Nê thấy A Ly vẫn không hiểu, không nhịn được bèn nói:
"Trong phủ này, người đông miệng lưỡi nhiều, thể loại nào cũng có. Các ngươi lấy danh lão tổ tông tới tặng đồ, chẳng may bị người khác nhìn thấu thì tiểu thư nhà ta phải làm sao?"
"Nhưng mà…"
"Nhưng mà cái gì? Tiểu thư nhà ta có rất nhiều việc cần phải làm, không có thời gian đâu để đấu đá với đám phụ nữ trong phủ này. Độc nhất chính là tâm tư của phụ nữ đấy, chỉ cần trâm cài trên đầu đẹp hơn một chút là cũng có chuyện để nói rồi."
"Vương gia nhà ta…"
"Vương gia nhà ngươi là người làm việc lớn, phải để tâm tới chính sự. Tiểu thư nhà ta đã nói rồi, người làm việc lớn thì không nên để tâm tới những việc râu ria như vậy."
Miệng lưỡi Xuân Nê sắc bén vô cùng, cô bé tuôn ra một tràng không ngừng nghỉ. Ánh mắt lạnh lùng, sáng quắc khiến A Ly không dám nhìn thẳng.
Cái tên đầu gỗ này không nói chen được câu nào, trông hệt như khúc gỗ cắm chân ngay bên cạnh cô bé.
Hai người đi ra ngoài nhị môn, Xuân Nê liền hất tóc mái, trợn mắt: "Ta phải đi hầu hạ tiểu thư, ngươi mau đi đi."
A Ly thấy Xuân Nê vội vàng bước đi thì gãi cái tai đang đỏ bừng, trong lòng có chút sợ hãi.
Mẹ ơi, cô gái này lải nhải liên tục không ngừng, đúng là đáng sợ. Người như vậy sao có thể xứng hầu hạ Lục tiểu thư?
Lục tiểu thư bị mù thật rồi. Chỉ có điều, mặc dù cô nàng này động tí là lải nhải nhưng cũng xinh ra trò.
Mắt của Thanh Hoàn không hề bị mù nhưng cô cảm thấy hối hận với câu nói:
"Có chuyện thì trèo tường vào."
Bởi vì đêm đó Trần Bình đột nhiên trèo tường tới, sau đó cô trèo tường ra.
Thanh Hoàn vừa đáp xuống đất, Ngâm Đăng liền tới đón.
"Tiểu thư, ngân lượng dùng góp cổ phẩn cho tiền trang đã được Thọ vương và A Ly lấy đi rồi. Số ngân lượng còn lại trên sổ sách của chúng ta không nhiều."
Thanh Hoàn suy nghĩ một hồi rồi nói:
"Không cần phải sợ, chỉ cần tiền trang hoạt động, e rằng có thêm vài Ngân Đăng cũng không làm xuể được đâu."
Ngân Đăng vui vẻ nói:
"Vậy thì tốt quá. Nô tỳ đang đợi tiểu thư kiếm thêm nhiều ngân lượng hơn đây."
"Lợi nhuận bên phía Vạn Hoa Lầu thế nào?"
"Tiểu thư cứ yên tâm về Vạn Hoa Lầu. Mọi người làm việc đã quen, lại có Thọ vương chống lưng nên việc buôn bán rất tốt đẹp."
"Đồng Nhân Đường thì sao?"
"Tốt hơn nhiều so với một tháng trước. Nhưng vẫn chưa thể bằng Khánh Phong Đường."
"Không vội, cứ từ từ mà làm."
Thanh Hoàn cười dịu dàng an ủi.
Ngân Đăng nghiêng đầu:
"Tiểu thư, hôm nay, mẹ của Trần Bình đã tới rồi ạ."
"Ồ?"
Thanh Hoàn vui mừng, dừng bước, nhìn về phía sau:
"Bà ấy đã tới sao ngươi không nói với ta."
Giọng nói chứa đứng sự oán trách nhẹ nhàng nhưng Trần Bình nghe thì thấy giống quan tâm nhiều hơn.
"Mẹ của tôi tuổi tác đã cao, lại đi suốt hơn tháng trời nên đang nghỉ ngơi trong phòng. Đợi bà khỏe lại sẽ tới thỉnh an tiểu thư."
"Có nhờ Phúc bá bắt mạch chưa?"
"Bắt mạch rồi ạ, người vẫn còn khỏe khoắn lắm, tiểu thư cứ yên tâm."
Nụ cười của Trần Bình tràn ngập niềm vui mừng.
Trên khuôn mặt Thanh Hoàn cũng lộ rõ niềm vui:
"Vậy thì tốt. Đại nương vào Kinh, rốt cuộc thì căn nhà này của ta cũng có người quản lý rồi. Trần Bình, để đại nương nghỉ ngơi cho khỏe lại hẳn đi. Sau khi người khỏe lại thì ngươi giao hết việc trong nhà cho người."
"Đa tạ tiểu thư."
Trần Bình vui mừng.
"Tiểu thư, vậy còn nô tỳ?"
Ngân Đăng nhướng mày, giọng nói lanh lảnh.
"Để ngươi quản việc trong nhà thì chẳng khác gì dùng dao mổ trâu để giết gà. Sau này tiền trang bắt đầu hoạt động, e rằng ngươi sẽ không có cả thời gian để ngủ đâu. Ngày mai ngươi đi chọn vài củ sâm tốt ở trong kho mang tới cho đại nương."
"Tiểu thư, tuyệt đối không được."
Trần Bình xua tay lia lịa.
Thanh Hoàn liếc mắt nhìn y, sắc mặt trầm xuống:
"Đàn ông như ngươi, quản cũng nhiều thật đấy."
"Quản quá nhiều."
Ngân Đăng học theo ngữ điệu của tiểu thư nhà mình, nhăn mặt dọa Trần Bình.
Trần Bình đứng bất động một hồi, chỉ cảm thấy trái tim như được ngâm trong nước ấm, cực kỳ thoải mái.
Trong phòng khách, Thạch Dân Uy mặc bộ đồ màu lam nhạt, ngồi ngay ngắn trên ghế. Khi thấy Thanh Hoàn đi vào, hắn ta liền đứng dậy hành lễ.
Thanh Hoàn ngồi xuống, đưa tay ra hiệu cho hắn ta cũng ngồi xuống nói chuyện.
Thạch Dân Uy không vội, đợi Thanh Hoàn ngồi rồi mới ngồi xuống theo.
Ngân Đăng bưng trà tới, sau đó đứng lặng yên phía sau Thanh Hoàn.
Đúng lúc này, Tiền Phúc vội vàng đi vào. Sau khi chào hỏi tiểu thư, ông ngồi xuống đối diện Thạch Dân Uy.
Thanh Hoàn nâng chén trà, đồng thời hỏi một câu:
"Tiền Phúc đã nói rõ chuyện trước đây với ngươi rồi chứ?"
Thạch Dân Uy gật đầu:
"Đêm hôm khuya khoắt, ta mời tiểu thư tới chính là vì chuyện này."
Thanh Hoàn bỗng thấy nhẹ nhõm, tuy vậy cũng không biểu lộ ra ngoài. Cô chỉ khẽ mở miệng thổi cho nước trà nguội bớt rồi nhấp một ngụm.
"Ngươi nói đi."
Thạch Dân Uy nghiêm túc nói ra đề nghị:
"Ta muốn nhờ tiểu thư lấy hai thứ cho ta."
"Cái gì?"
"Hai cuốn hộ tịch trong bộ hồ sơ của Tiền gia và Thịnh gia tại Kinh thành."
"Cần thứ này làm gì?"
Thanh Hoàn ngạc nhiên, nhìn Tiền Phúc nhưng ông cũng lắc đầu tỏ ý không biết.
Thạch Dân Uy hít một hơi thật sâu:
"Nếu muốn điều tra rõ chuyện năm đó thì nhất định phải bắt đầu từ hai phủ này. Thịnh Cửu giỏi võ mà lại bị giết chết một cách lặng lẽ, e rằng có nội gián."
Thanh Hoàn nghĩ tới cái chết thảm của phụ thân, trong tim đau đớn như nhỏ máu, sắc mặt tái mét.
"Phía ngoài giao cho Thọ vương gia, vậy bên trong giao cho chúng ta. Đã quyết định điều tra thì phải điều tra triệt để, chi tiết, không được bỏ qua bất kỳ điều gì."
Thạch Dân Nguy nói rất nghiêm túc.
"Ngươi nói rất đúng."
Thanh Hoàn nhìn chăm chú vào hắn ta, sắc mặt rất bình tĩnh, giọng nói cũng điềm đạm, nhưng hai tay chụm trên đầu gối thì hơi run.
Bắt tay từ những điều nhỏ nhặt nhất, không được bỏ qua bất cứ thứ gì. Mặc dù như vậy tốn thời gian nhưng cũng có thể đạt được rất nhiều thứ.
"Tiền Phúc, ngày mai ông đích thân tới phủ Thọ vương một chuyến."
Tiền Phúc không giấu nổi sự kích động:
"Tiểu thư yên tâm, ngày mai tôi sẽ đi."
"Đa tạ tiểu thư."
Thạch Dân Uy đứng dậy, không nói nhiều thêm nữa mà rời khỏi luôn. Trong thư phòng vẫn còn một đống sách sử đang đợi hắn ta xem.
"Sư gia đợi đã."
Thanh Hoàn gọi lại.
"Tiểu thư có điều dặn dò?"
Thanh Hoàn cười áy náy:
"Có một chuyện ta muốn nghe suy nghĩ của sư gia."
"Mời tiểu thư nói."
"Mấy ngày trước là đầy tháng trưởng tôn của phủ Trấn Quốc công, con trai thứ ba của Binh bộ Thượng thư, Thế tử Anh Quốc công đột nhiên xuất hiện, tham dự bữa tiệc… Sư gia có suy nghĩ thế nào?"
Thanh Hoàn không muốn nói ra cái tên mà cô hận tới tận xương cốt.
Thạch Dân Uy đột nhiên cười nói:
"Đúng là tôi có nghe thấy chuyện này thật."
Ồ?
Thanh Hoàn thầm tỏ ra vui mừng.
"Năm ngoái, con trai út Tần Ngọc Côn của Trấn Quốc công đánh nhau với Thất gia của Tương phủ, bị đánh cho thảm hại, phải nằm trên giường bệnh cả nửa năm mới khỏi. Trấn Quốc công thấy con trai không đánh nổi Thất gia của Tương phủ thì nghiến răng nghiến lợi, muốn đưa con trai vào trong quân rèn luyện."
Thạch Dân Uy rủ rỉ kể lại.
"Do đó, ông ta định nhờ cậy Binh bộ Thượng thư."
Thanh Hoàn lập tức nói chen vào sau khi đã nghĩ ra được mối liên quan trong đây.
"Đúng vậy."
Thạch Dân Uy gật đầu.
Thanh Hoàn đã hiểu ra.
Trấn Quốc công định nhờ cậy Tô gia, do đó gửi thiệp mời cho Tô Tử Ngữ. Tô Tử Ngữ nắm giữ Thần Cơ Doanh, nơi gần Kinh thành nhất, công việc cũng là nhẹ nhất. Để Tần Ngọc Côn ở đó là hợp lý nhất rồi.
"Tiểu thư, đây chắc là hành đồng thăm dò Thụy vương."
Thạch Dân Uy đưa ra ý kiến của bản thân.
Thanh Hoàn đột nhiên rùng mình.
Không sai! Trong ba đại doanh thì Ngũ Quân Doanh và Tam Thiên Doanh đều là người của Hoàng đế. Chỉ có Thần Cơ Doanh không phải. Tô Tử Ngữ chỉ cần cưới Ân Đại Mi thì tất nhiên Thần Cơ Doanh sẽ rơi vào tay Hiền vương.
Thụy vương dùng một kẻ không ra gì như Tần Ngọc Côn để thăm dò, không những không bị nghi ngờ mà còn có thể làm một cách quang minh chính đại. Đúng là một nước cờ hay.
Nhưng Tô Tử Ngữ còn lôi tỷ đệ Ân gia vào một cách công khai như vậy. Hành động không hợp quy củ đó, vốn dĩ chỉ là vì muốn nói cho người nào đó biết lập trường của hắn ta.
Một phen ngươi tới ta đi này, mặc dù không hề nói rõ ra, nhưng lại bảo đảm cho tất cả. Nhát dao đâm hoàn toàn không thấy, toàn là mưu mô nghĩ trong bụng.
Đã hiểu ra, Thanh Hoàn đánh giá rất cao Thạch Dân Uy. Xem ra thời gian này ông ta đã vất vả rồi.
Thạch Dân Uy thấy ánh mắt khen ngợi của tiểu thư thì cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều. Hắn ta nhân cơ hội cáo lui, lặng lẽ rời đi.
Tiền Phúc bước nhanh tới phía trước, trầm giọng: "Tiểu thư, bên phía Hộ bộ, chỉ có thể chép trộm lại, không thể gây ra động tĩnh quá lớn."
"Vậy nên ta mới bảo bá đi tìm Triệu Cảnh Diễm, chỉ có hắn mới có bản lĩnh làm chuyện đó.’
CÓ CHUYỆN THÌ MỜI TRÈO TƯỜNG
Ngô Nhạn Linh nhớ tới người đàn ông đẹp như ngọc kia, tai lập tức đỏ ửng, trái tim đập thình thịch, liền cười nói:
"Mẫu thân, Lục muội hiểu chuyện như vậy, người phải thưởng cho muội ấy đi."
Hoa Dương nói rất vui vẻ:
"Đứa bé này càng ngày càng hiểu chuyện. Trước đây ở Trấn Quốc công phủ còn được Trần phu nhân khen ngợi, đúng là khiến Cố gia ta nở mày nở mặt."
Quận chúa vốn mạnh vì gạo bạo vì tiền, nhưng tại sao đến ngay cả một người trước giờ luôn tỏ ra lạnh nhạt với bản thân như Ngô Nhạn Linh cũng bắt đầu biết nịnh nọt vậy? Thanh Hoàn giật mình, không khỏi để ý kỹ thêm vài phần.
A Ly không có kiên nhẫn để nghe đám phu nhân chốn nội trạch nói qua nói lại, lập tức cao giọng:
"Bẩm phu nhân, Quận chúa, lão tổ tông còn có vài lời, kêu tiểu nhân truyền thay."
Ngụy thị đang định nói thì bị Hoa Dương cướp lời:
"Này này này, lão tổ tông có lời gì dặn dò, ngươi cứ việc nói ra."
A Ly chau mày:
"Lão tổ tông yêu cầu tiểu nhân chỉ được nói cho Lục tiểu thư nghe."
Hoa Dương đảo mắt, cố gắng lấp liếm:
"Tính tình của lão tổ tông vẫn giống y ngày xưa!"
…
"Chuyện gì?"
Giọng nói của Thanh Hoàn ngập tràn lửa giận, dù rằng cô đã cố kìm nén lại. Giữa thanh thiên bạch nhật lại dám tặng cả một giỏ anh đào cho cô. Tên Triệu Cảnh Diễm này chê cô chưa đủ nổi bật hay sao.
A Ly không hiểu hàm ý sâu xa trong đó. Hơn nữa, cậu ta cũng muốn tô vẽ cho gia nhà mình nên cười nói:
"Lục tiểu thư, đây là đồ trong cung thưởng cho. Gia vừa nhận được đã bảo tiểu nhân đưa tới cho người. Hai ngày nay, gia vì chuyện tiền trang mà ăn không ngon, ngủ không yên, gầy rộc hẳn đi. Xin tiểu thư kê giúp đơn thuốc để bồi bổ ạ."
Thanh Hoàn cười lạnh:
"Không cần kê đơn gì cả, đợi hắn ôm ngân lượng đi ngủ một giấc đã đời là bệnh sẽ tự động khỏi thôi."
A Ly giật mình. Đây là có ý gì vậy? Gia nhà tiểu nhân là người tham của vậy sao?
"Tiền mà Kim phủ góp cổ phẩn ta đã bảo Ngân Đăng chuẩn bị sẵn, ngươi chỉ cần tới đó lấy. Sau này không có việc gì thì đừng tới phủ tìm ta. Có việc thì chờ đến đêm rồi trèo tường tới. Xuân Nê, tiễn người thay ta."
Nói xong, Thanh Hoàn chẳng buồn để ý tới vẻ mặt ngây ngô của A Ly, chỉ phất tay bỏ đi.
A Ly gãi đầu, hoàn toàn ngu người.
"Sao trông Lục tiểu thư có vẻ không vui chút nào vậy? Thứ này rất khó có được, trong mấy vị vương gia, chỉ có vương gia nhà ta mới được thưởng."
"Vậy thì đã làm sao?"
Xuân Nê thấy A Ly vẫn không hiểu, không nhịn được bèn nói:
"Trong phủ này, người đông miệng lưỡi nhiều, thể loại nào cũng có. Các ngươi lấy danh lão tổ tông tới tặng đồ, chẳng may bị người khác nhìn thấu thì tiểu thư nhà ta phải làm sao?"
"Nhưng mà…"
"Nhưng mà cái gì? Tiểu thư nhà ta có rất nhiều việc cần phải làm, không có thời gian đâu để đấu đá với đám phụ nữ trong phủ này. Độc nhất chính là tâm tư của phụ nữ đấy, chỉ cần trâm cài trên đầu đẹp hơn một chút là cũng có chuyện để nói rồi."
"Vương gia nhà ta…"
"Vương gia nhà ngươi là người làm việc lớn, phải để tâm tới chính sự. Tiểu thư nhà ta đã nói rồi, người làm việc lớn thì không nên để tâm tới những việc râu ria như vậy."
Miệng lưỡi Xuân Nê sắc bén vô cùng, cô bé tuôn ra một tràng không ngừng nghỉ. Ánh mắt lạnh lùng, sáng quắc khiến A Ly không dám nhìn thẳng.
Cái tên đầu gỗ này không nói chen được câu nào, trông hệt như khúc gỗ cắm chân ngay bên cạnh cô bé.
Hai người đi ra ngoài nhị môn, Xuân Nê liền hất tóc mái, trợn mắt: "Ta phải đi hầu hạ tiểu thư, ngươi mau đi đi."
A Ly thấy Xuân Nê vội vàng bước đi thì gãi cái tai đang đỏ bừng, trong lòng có chút sợ hãi.
Mẹ ơi, cô gái này lải nhải liên tục không ngừng, đúng là đáng sợ. Người như vậy sao có thể xứng hầu hạ Lục tiểu thư?
Lục tiểu thư bị mù thật rồi. Chỉ có điều, mặc dù cô nàng này động tí là lải nhải nhưng cũng xinh ra trò.
Mắt của Thanh Hoàn không hề bị mù nhưng cô cảm thấy hối hận với câu nói:
"Có chuyện thì trèo tường vào."
Bởi vì đêm đó Trần Bình đột nhiên trèo tường tới, sau đó cô trèo tường ra.
Thanh Hoàn vừa đáp xuống đất, Ngâm Đăng liền tới đón.
"Tiểu thư, ngân lượng dùng góp cổ phẩn cho tiền trang đã được Thọ vương và A Ly lấy đi rồi. Số ngân lượng còn lại trên sổ sách của chúng ta không nhiều."
Thanh Hoàn suy nghĩ một hồi rồi nói:
"Không cần phải sợ, chỉ cần tiền trang hoạt động, e rằng có thêm vài Ngân Đăng cũng không làm xuể được đâu."
Ngân Đăng vui vẻ nói:
"Vậy thì tốt quá. Nô tỳ đang đợi tiểu thư kiếm thêm nhiều ngân lượng hơn đây."
"Lợi nhuận bên phía Vạn Hoa Lầu thế nào?"
"Tiểu thư cứ yên tâm về Vạn Hoa Lầu. Mọi người làm việc đã quen, lại có Thọ vương chống lưng nên việc buôn bán rất tốt đẹp."
"Đồng Nhân Đường thì sao?"
"Tốt hơn nhiều so với một tháng trước. Nhưng vẫn chưa thể bằng Khánh Phong Đường."
"Không vội, cứ từ từ mà làm."
Thanh Hoàn cười dịu dàng an ủi.
Ngân Đăng nghiêng đầu:
"Tiểu thư, hôm nay, mẹ của Trần Bình đã tới rồi ạ."
"Ồ?"
Thanh Hoàn vui mừng, dừng bước, nhìn về phía sau:
"Bà ấy đã tới sao ngươi không nói với ta."
Giọng nói chứa đứng sự oán trách nhẹ nhàng nhưng Trần Bình nghe thì thấy giống quan tâm nhiều hơn.
"Mẹ của tôi tuổi tác đã cao, lại đi suốt hơn tháng trời nên đang nghỉ ngơi trong phòng. Đợi bà khỏe lại sẽ tới thỉnh an tiểu thư."
"Có nhờ Phúc bá bắt mạch chưa?"
"Bắt mạch rồi ạ, người vẫn còn khỏe khoắn lắm, tiểu thư cứ yên tâm."
Nụ cười của Trần Bình tràn ngập niềm vui mừng.
Trên khuôn mặt Thanh Hoàn cũng lộ rõ niềm vui:
"Vậy thì tốt. Đại nương vào Kinh, rốt cuộc thì căn nhà này của ta cũng có người quản lý rồi. Trần Bình, để đại nương nghỉ ngơi cho khỏe lại hẳn đi. Sau khi người khỏe lại thì ngươi giao hết việc trong nhà cho người."
"Đa tạ tiểu thư."
Trần Bình vui mừng.
"Tiểu thư, vậy còn nô tỳ?"
Ngân Đăng nhướng mày, giọng nói lanh lảnh.
"Để ngươi quản việc trong nhà thì chẳng khác gì dùng dao mổ trâu để giết gà. Sau này tiền trang bắt đầu hoạt động, e rằng ngươi sẽ không có cả thời gian để ngủ đâu. Ngày mai ngươi đi chọn vài củ sâm tốt ở trong kho mang tới cho đại nương."
"Tiểu thư, tuyệt đối không được."
Trần Bình xua tay lia lịa.
Thanh Hoàn liếc mắt nhìn y, sắc mặt trầm xuống:
"Đàn ông như ngươi, quản cũng nhiều thật đấy."
"Quản quá nhiều."
Ngân Đăng học theo ngữ điệu của tiểu thư nhà mình, nhăn mặt dọa Trần Bình.
Trần Bình đứng bất động một hồi, chỉ cảm thấy trái tim như được ngâm trong nước ấm, cực kỳ thoải mái.
Trong phòng khách, Thạch Dân Uy mặc bộ đồ màu lam nhạt, ngồi ngay ngắn trên ghế. Khi thấy Thanh Hoàn đi vào, hắn ta liền đứng dậy hành lễ.
Thanh Hoàn ngồi xuống, đưa tay ra hiệu cho hắn ta cũng ngồi xuống nói chuyện.
Thạch Dân Uy không vội, đợi Thanh Hoàn ngồi rồi mới ngồi xuống theo.
Ngân Đăng bưng trà tới, sau đó đứng lặng yên phía sau Thanh Hoàn.
Đúng lúc này, Tiền Phúc vội vàng đi vào. Sau khi chào hỏi tiểu thư, ông ngồi xuống đối diện Thạch Dân Uy.
Thanh Hoàn nâng chén trà, đồng thời hỏi một câu:
"Tiền Phúc đã nói rõ chuyện trước đây với ngươi rồi chứ?"
Thạch Dân Uy gật đầu:
"Đêm hôm khuya khoắt, ta mời tiểu thư tới chính là vì chuyện này."
Thanh Hoàn bỗng thấy nhẹ nhõm, tuy vậy cũng không biểu lộ ra ngoài. Cô chỉ khẽ mở miệng thổi cho nước trà nguội bớt rồi nhấp một ngụm.
"Ngươi nói đi."
Thạch Dân Uy nghiêm túc nói ra đề nghị:
"Ta muốn nhờ tiểu thư lấy hai thứ cho ta."
"Cái gì?"
"Hai cuốn hộ tịch trong bộ hồ sơ của Tiền gia và Thịnh gia tại Kinh thành."
"Cần thứ này làm gì?"
Thanh Hoàn ngạc nhiên, nhìn Tiền Phúc nhưng ông cũng lắc đầu tỏ ý không biết.
Thạch Dân Uy hít một hơi thật sâu:
"Nếu muốn điều tra rõ chuyện năm đó thì nhất định phải bắt đầu từ hai phủ này. Thịnh Cửu giỏi võ mà lại bị giết chết một cách lặng lẽ, e rằng có nội gián."
Thanh Hoàn nghĩ tới cái chết thảm của phụ thân, trong tim đau đớn như nhỏ máu, sắc mặt tái mét.
"Phía ngoài giao cho Thọ vương gia, vậy bên trong giao cho chúng ta. Đã quyết định điều tra thì phải điều tra triệt để, chi tiết, không được bỏ qua bất kỳ điều gì."
Thạch Dân Nguy nói rất nghiêm túc.
"Ngươi nói rất đúng."
Thanh Hoàn nhìn chăm chú vào hắn ta, sắc mặt rất bình tĩnh, giọng nói cũng điềm đạm, nhưng hai tay chụm trên đầu gối thì hơi run.
Bắt tay từ những điều nhỏ nhặt nhất, không được bỏ qua bất cứ thứ gì. Mặc dù như vậy tốn thời gian nhưng cũng có thể đạt được rất nhiều thứ.
"Tiền Phúc, ngày mai ông đích thân tới phủ Thọ vương một chuyến."
Tiền Phúc không giấu nổi sự kích động:
"Tiểu thư yên tâm, ngày mai tôi sẽ đi."
"Đa tạ tiểu thư."
Thạch Dân Uy đứng dậy, không nói nhiều thêm nữa mà rời khỏi luôn. Trong thư phòng vẫn còn một đống sách sử đang đợi hắn ta xem.
"Sư gia đợi đã."
Thanh Hoàn gọi lại.
"Tiểu thư có điều dặn dò?"
Thanh Hoàn cười áy náy:
"Có một chuyện ta muốn nghe suy nghĩ của sư gia."
"Mời tiểu thư nói."
"Mấy ngày trước là đầy tháng trưởng tôn của phủ Trấn Quốc công, con trai thứ ba của Binh bộ Thượng thư, Thế tử Anh Quốc công đột nhiên xuất hiện, tham dự bữa tiệc… Sư gia có suy nghĩ thế nào?"
Thanh Hoàn không muốn nói ra cái tên mà cô hận tới tận xương cốt.
Thạch Dân Uy đột nhiên cười nói:
"Đúng là tôi có nghe thấy chuyện này thật."
Ồ?
Thanh Hoàn thầm tỏ ra vui mừng.
"Năm ngoái, con trai út Tần Ngọc Côn của Trấn Quốc công đánh nhau với Thất gia của Tương phủ, bị đánh cho thảm hại, phải nằm trên giường bệnh cả nửa năm mới khỏi. Trấn Quốc công thấy con trai không đánh nổi Thất gia của Tương phủ thì nghiến răng nghiến lợi, muốn đưa con trai vào trong quân rèn luyện."
Thạch Dân Uy rủ rỉ kể lại.
"Do đó, ông ta định nhờ cậy Binh bộ Thượng thư."
Thanh Hoàn lập tức nói chen vào sau khi đã nghĩ ra được mối liên quan trong đây.
"Đúng vậy."
Thạch Dân Uy gật đầu.
Thanh Hoàn đã hiểu ra.
Trấn Quốc công định nhờ cậy Tô gia, do đó gửi thiệp mời cho Tô Tử Ngữ. Tô Tử Ngữ nắm giữ Thần Cơ Doanh, nơi gần Kinh thành nhất, công việc cũng là nhẹ nhất. Để Tần Ngọc Côn ở đó là hợp lý nhất rồi.
"Tiểu thư, đây chắc là hành đồng thăm dò Thụy vương."
Thạch Dân Uy đưa ra ý kiến của bản thân.
Thanh Hoàn đột nhiên rùng mình.
Không sai! Trong ba đại doanh thì Ngũ Quân Doanh và Tam Thiên Doanh đều là người của Hoàng đế. Chỉ có Thần Cơ Doanh không phải. Tô Tử Ngữ chỉ cần cưới Ân Đại Mi thì tất nhiên Thần Cơ Doanh sẽ rơi vào tay Hiền vương.
Thụy vương dùng một kẻ không ra gì như Tần Ngọc Côn để thăm dò, không những không bị nghi ngờ mà còn có thể làm một cách quang minh chính đại. Đúng là một nước cờ hay.
Nhưng Tô Tử Ngữ còn lôi tỷ đệ Ân gia vào một cách công khai như vậy. Hành động không hợp quy củ đó, vốn dĩ chỉ là vì muốn nói cho người nào đó biết lập trường của hắn ta.
Một phen ngươi tới ta đi này, mặc dù không hề nói rõ ra, nhưng lại bảo đảm cho tất cả. Nhát dao đâm hoàn toàn không thấy, toàn là mưu mô nghĩ trong bụng.
Đã hiểu ra, Thanh Hoàn đánh giá rất cao Thạch Dân Uy. Xem ra thời gian này ông ta đã vất vả rồi.
Thạch Dân Uy thấy ánh mắt khen ngợi của tiểu thư thì cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều. Hắn ta nhân cơ hội cáo lui, lặng lẽ rời đi.
Tiền Phúc bước nhanh tới phía trước, trầm giọng: "Tiểu thư, bên phía Hộ bộ, chỉ có thể chép trộm lại, không thể gây ra động tĩnh quá lớn."
"Vậy nên ta mới bảo bá đi tìm Triệu Cảnh Diễm, chỉ có hắn mới có bản lĩnh làm chuyện đó.’
Bình luận facebook