• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Thịnh thế kiều y (2 Viewers)

  • Chap-122

Chương 122: Ai Thắng Ai




AI THẮNG AI
Hớp hai ngụm trà, Cố Nghiễn Khải bắt đầu nói:
"Nhị tức phụ, những chuyện đồn đại lung tung ngoài kia, đừng có nghe gió rồi tưởng là mưa. Ngôn nội bất xuất, ngôn ngoại bất nhập*, an phận sống qua ngày mới là lẽ phải."
(*) Ngôn nội bất xuất, ngôn ngoại bất nhập: ý chỉ chuyện trong nhà không nói ra ngoài, chuyện nơi nha môn không mang về nhà bàn bạc, cần phân chia rõ ràng trong ngoài nhà, không được để lẫn lộn.
Lời này của Cố Nghiễn Khải không chỉ hẳn ra, nhưng có ai trong Cố phủ là ngu ngốc, mọi người đều hiểu được thâm ý trong lời này.
Lão gia đang cảnh cáo Quận chúa, đừng nghe gió rồi tưởng là mưa, cô chỉ là đàn bà trong nhà, cần giữ đúng bổn phận, đừng có luôn nghĩ tới chuyện đè đầu cưỡi cổ trượng phu của mình.
Ánh mắt Cố Thanh Hoàn mang theo sự kinh ngạc.
Cố lão gia gian trá xảo quyệt, phàm chuyện gì cũng chỉ nói bóng nói gió, trước giờ chưa từng có chuyện nói thẳng mặt Quận chúa như hôm nay.
Huống hồ thân phận của Hoa Dương không giống người khác, đây chính là con đường tắt đi đến vinh hoa phú quý của Cố gia.
Cố Thanh Hoàn không biết rằng, Cố Nghiễn Khải mắt nhắm mắt mở với Quận chúa là vì, dù Hoa Dương ngang ngược, phách lối đến đâu, cũng chỉ là nói ngoài miệng.
Mà lần này, Hoa Dương lại chẳng kiêng nể gì, thượng cẳng chân, hạ cẳng tay với Cố Nhị gia. Cố Nghiễn Khải xót con, sao có thể chỉ ngồi nhìn một ả đàn bà cưỡi lên đầu con trai mình.
Hoa Dương thầm cười khẩy, ánh mắc sắc như dao liếc nhìn Cố Nhị gia.
Bà ta thầm nghĩ, cái đồ nhát chết, chẳng cần mặt mũi, ngươi không tự giải quyết được lão nương thì thôi, không ngờ lại còn đi tìm người giúp. Già đối phó ta, trẻ cũng đối phó ta, tưởng ta là cục đất, có thể tùy ý nhào nặn thật sao?
Hoa Dương buông chén trà, đuôi lông mày nhướng thật cao, ung dung lấy khăn tay trong ngực áo ra, lau khóe môi rồi mới mở miệng.
"Lão gia dạy phải, một người đàn bà như ta chỉ biết xử lý chuyện trong nhà, nuôi dạy con cái, những chuyện khác cũng không phải là thứ ta nên lo nên hỏi. Sau này, nếu có thứ khốn kiếp nào không biết đạo lý đối nhân xử thế, thể loại chó mèo gì cũng dám mang vào nhà, con dâu nhất định sẽ ra lệnh cho người dưới cầm chổi đánh đuổi thẳng tay. Như vậy, tất nhiên cũng sẽ nội ngôn bất xuất, ngoại ngôn bất nhập rồi."
Lời này vừa ra, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Cố Đại thiếu gia tức đến xanh mét mặt mày, cái thứ khốn kiếp nào không biết đạo lý đối nhân xử thế đó, chẳng phải là đang nói bản thân hắn ta sao? Chuyện này có thể trách hắn ta sao, cũng không xem xem người đến là ai, người ta chính là Thế tử gia của Anh Quốc công, một kẻ bé nhỏ như hắn có thể chống đối được sao?
Con trai bị ức hiếp, người làm mẹ đương nhiên phải đứng ra.
Chu thị cười lạnh: "Đệ muội nói năng cẩn thận. Cũng không phải thứ chó mèo gì cũng có thể vào nội trạch Cố phủ đâu. Lại nói, thứ chó mèo đó, tại sao lại không vừa mắt người khác chứ? Có thể thấy, ruồi nhặng đúng là không bâu vào trứng chưa nứt."
Lời này của Chu thị không khác gì đã chỉ thẳng vào mũi Ngô Nhạn Linh, mắng Ngô Nhạn Linh quyến rũ đàn ông, không biết giữ kẽ. Cố Thanh Hoàn cảm thấy tình hình không hay rồi, lập tức nhìn về phía Ngô Nhạn Linh.
Ngô Nhạn Linh không có phản ứng gì, vẫn ung dung uống trà, chỉ có điều, cảm xúc lóe lên trong đôi mắt của cô ta lại khiến Cố Thanh Hoàn cảm thấy lạnh lẽo.
Hoa Dương nghe lời này, tức giận đến toàn thân run rẩy, làm sao còn để yên được. Nữ nhi luôn làm theo quy củ, vậy mà vô duyên vô cớ bị hắt nước bẩn.
Ngụy thị biết tính khí nóng nảy của hai cô con dâu, vội vàng giành lời trước: "Được rồi, mỗi người bớt nói một câu. Lão gia, qua mấy ngày nữa là phải thi hội rồi, để hai cháu trai về thư phòng ôn bài đi."
Cố Nghiễn Khải đạt được mục đích, cũng lười ở lại trong này ầm ĩ, đứng dậy dẫn theo con trai và tôn tử ra ngoài.
Cố Nhị gia nhìn sang phía Hoa Dương, nhưng không ngờ người đàn bà này cũng đang nhìn về phía bản thân. Cố Nhị gia bị sự oán hận trong ánh mắt người đàn bà dọa cho khiếp sợ, vội vã quay đầu sang chỗ khác.
Vẻ mặt Hoa Dương lạnh lẽo, sự căm hận toát ra từ bà ta như vô cùng vô tận.
Đám đàn ông đã rời khỏi, bên trong chỉ còn lại phụ nữ.
Hôm nay, Chu thị giẫm nát Hoa Dương dưới chân, cho nên cảm thấy tinh thần sảng khoái không thôi, chỉ còn thiếu điều viết lên mặt ba chữ lớn: Ta thắng rồi.
Lại thêm hai đứa con trai đồng thời thi cử, nếu ông trời phù hộ, chỉ cần một đứa đậu tiến sĩ là ổn, bản thân có thể mẹ quý nhờ con. Cho dù ả con hát kia giỏi quyến rũ đàn ông hơn nữa cũng có sao?
Chu thị hớn hở, đắc ý, cười đến chỉ thấy răng chứ chẳng thấy mắt đâu. Bà ta hừng hực khí thế nói với Trương di nương: "Cô cũng sắp ba tháng rồi, sao còn gầy như vậy, có phải bị ốm nghén không?"
Trương thị ngại ngùng vuốt tóc, đỏ mặt nói nhỏ: "Đa tạ Đại nãi nãi, thân thể ta vẫn khỏe, không có phản ứng gì."
"Đây chính là phúc khí của cô. Theo ta thấy, cái thai này nhất định là một bé trai. Lúc ta mang thai lão Đại cũng không có phản ứng gì, vẫn ăn được ngủ được như thường."
Trương thị mỉm cười, khóe mắt bắt gặp vẻ mặt tối tăm của Quận chúa, cho nên không dám nói thêm câu nào.
"Muội muội à, con trai trong bụng Trương di nương cũng sắp ba tháng rồi, có vài thứ cũng nên chuẩn bị. Muội là chủ mẫu trong nhà, không thể không quan tâm đến được."
Hôm nay, Hoa Dương bị lão gia đâm một đao như vậy, trái tim đã chảy máu đầm đìa. Giờ đến lượt Chu thị cắm thêm một đao, Hoa Dương thật sự không nhịn được nữa.
"Mẫu thân!"
Ngô Nhạn Linh chầm chậm đứng lên, bước đến trước mặt Hoa Dương rồi bảo: "Mẫu thân, đã không còn sớm, chúng ta còn phải trở về bên nhà tổ phụ nữa."
Hoa Dương sửng sốt, mình nói muốn về nhà mẹ đẻ bao giờ?
"Mẫu thân quên rồi sao, tổ phụ vừa mới nhậm chức ở Lễ bộ, phụ trách nhiệm vụ làm chủ khảo kì thi mùa Xuân, chúng ta còn chưa đi chúc mừng đâu."
Hoa Dương thông minh đến cỡ nào, ngay lập tức hiểu ra, sự phẫn uất ban nãy tiêu tan, ngẩng đầu lên nói với Ngụy thị: "Thái thái thứ lỗi, con dâu đi trước một bước."
Ngô Nhạn Linh đỡ tay Hoa Dương, vừa đi vừa nói nhỏ: "Chuyện trong trường thi vốn thay đổi thất thường, có may cũng có rủi, mẫu thân nên nhắc nhở tổ phụ cho kỹ."
Tiếng nói không lớn, nhưng đủ cho toàn bộ người trong phòng nghe được rõ ràng. Bỗng chốc Chu thị như rơi vào hầm băng, cả người lạnh ngắt. Cả Ngụy thị và Quản thị vẫn luôn thờ ơ trước mọi việc, nhưng nghe xong cũng phải biến sắc mặt.
Cố Thanh Hoàn nhìn mẹ con Ngô Nhạn Linh rời đi, trong lòng không dám coi thường.
Quả là trò giỏi hơn thầy.
Nếu như Hoa Dương chỉ biết đấu đá bằng mấy lời khắc nghiệt thì Ngô Nhạn Linh chính là nghiền nát ngay mặt.
Ngô Nhạn Linh không nói một câu dư thừa, cũng không so tài miệng lưỡi vặt vãnh với ngươi làm gì, cô ta sẽ tìm ra nhược điểm của ngươi, nhắm thẳng vào điểm trí mạng của ngươi, sau đó lạnh lùng nhìn ngươi đau khổ, giãy giụa.
Cố Thanh Hoàn khẽ thở dài. Trên đời này có mấy người làm mẹ lại dám mang tương lai của con trai ra đùa, dù cho trong lòng có oán có hận, cũng phải cắn răng mà quỳ gối, khép nép trước kẻ địch của mình.
Đây chính là lợi thế của một người đứng ở trên cao. Bởi vì chỉ có đứng trên cao, mới có tư cách giẫm người khác dưới chân.
Chỉ có điều, sao lão Tề Vương lại giành được công việc quan chủ khảo của kỳ thi Xuân, đúng ra đây phải là chuyện của Lễ bộ Thượng thư chứ?
Ánh mắt Cố Thanh Hoàn dần tập trung vào một điểm, rồi lại xa xăm rơi xuống trên vách tường trống không đối diện, lặng im một hồi lâu.
Mẹ con Hoa Dương rời đi, Ngụy thị liếc mắt nhìn con dâu lớn, nói sâu xa: "Nhị tức miệng ác tâm không ác, con làm trưởng tức cần khoan dung hơn. Hai huynh đệ đều là thịt rớt xuống từ trên người con, bọn nó có tương lai, lưng của con mới thẳng được. Chúng ta làm đàn bà, chẳng phải chỉ có thể dựa vào người đầu ấp tay gối và con trai sao? Tất cả giải tán đi."
Cố Thanh Chỉ nhanh chóng tiến lên đỡ thái thái, hai người chậm rãi đi vào phòng trong, phòng khách bỗng trở nên vắng lặng.
Chu thị trợn trừng mắt, gân xanh trên trán nổi hằn lên, rõ ràng đã giận dữ đến tột cùng. Cứ ngỡ đánh thắng một trận, không ngờ chỉ một câu rất bâng quơ đã đánh cho bà ta trở về nguyên hình, sao có thể không giận được!
Phụ nữ mà, quả nhiên đầu thai thế nào cũng rất quan trọng. Có nhà mẹ đẻ lớn mạnh thì không cần phải nhìn sắc mặt của kẻ nào.
Cố Thanh Hoàn không muốn ngồi tiếp nữa, chào Chu thị và Quản thị một tiếng rồi xoay người rời khỏi.
"Lục tiểu thư."
Cố Thanh Hoàn ngừng chân quay lại, thấy Trương thị đang gọi cô, cười nhạt nói: "Di nương vẫn khỏe chứ."
"Hôm nay thời tiết tốt như vậy, ta cùng Lục tiểu thư đi dạo trong vườn một lúc có được không?" Trương thị cười dịu dàng.
Cố Thanh Hoàn biết Trương thị có lời muốn nói, bèn gật đầu đồng ý.
Làn gió ấm áp thổi qua, trong vườn, muôn hoa khoe sắc, cỏ cây tươi tốt, đã có vài phần cảnh sắc.
Trương thị quay đầu lại nhìn Lục tiểu thư đang đi bên cạnh mình, tay khẽ xoa bụng: "Thật là kì lạ, người khác vừa ba tháng đã ốm nghén đến tối tăm mặt mày, ta lại không có hiện tượng gì cả."
Cố Thanh Hoàn biết đây là lời dạo đầu của Trương thị, cười nói tiếp lời: "Đại nãi nãi cũng nói, đây là phúc khí của di nương."
"Phúc khí hay không cũng phải xem cũng phải xem cái thai trong bụng này có chí tiến thủ hay không. Nếu là con gái, ta cũng không nghĩ nữa; nếu là con trai, ta trông mong nó có thể giống Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia, đọc sách biết chữ, làm rạng rỡ tổ tông." Cố Thanh Hoàn không đáp lời, chỉ cười nhìn Trương thị, đợi những lời tiếp theo.
Trương thị thấy Lục tiểu thư không nói lời nào, trên mặt có vẻ ngượng ngùng, nhưng vẫn cắn răng nói: "Lục tiểu thư, di nương muốn nhờ người một chuyện."
"Di nương nói đi."
"Lục tiểu thư, người và Tưởng gia có quan hệ, lão tổ tông Tưởng gia lại thích người như vậy, di nương nghĩ, nếu quả thật là đứa con trai, xin Lục tiểu thư giúp đỡ cho nó." Trương thị nói lời trong lòng ra.
Cố Thanh Hoàn mỉm cười.
Trương thị này quả là dụng tâm lương khổ*, cái thai mới ba tháng mà đã đã bắt đầu lót đường cho nó rồi.
(*) Dụng tâm lương khổ: tốn công tốn sức để suy đi tính lại một việc.
"Lục tiểu thư, ta vào Cố phủ bấy lâu nay, nhiều ít cũng hiểu rõ được một số việc. Có câu, làm người phải biết trước sau, ta rất rõ tình cảnh của mình. Nếu cái thai này là một đứa bé trai, quá nửa là phải để Quận chúa nuôi dưỡng."
Cố Thanh Hoàn ung dung nhìn Trương thị.
Ý cười trong mắt Trương thị biến mất, trong giọng nói mang theo sự bi thương, "Có câu, mẹ con đồng lòng, nếu ta không nỡ cho nó đi, vậy chính là hại nó. Lục tiểu thư cũng đã thấy, đến cả chuyện công của Lễ bộ mà lão Tề vương cũng có thể ôm đồm, trong phủ kia... Đứa trẻ này có thể đi theo Quận chúa, cũng coi như là phúc của nó."
Cố Thanh Hoàn cười nói: "Vậy di nương còn có gì phải lo lắng, Quận chúa lợi hại như vậy, chẳng lẽ còn không tìm được cho nó một sư phụ tốt sao."
"Lục tiểu thư cũng biết, ta là con thiếp thất, lúc còn ở nhà mẹ đẻ cũng đã nhìn thấy quá nhiều, cũng biết một chút mánh khóe. Trên đời này, không chỉ có một chiêu gọi là chà đạp rồi giết, mà còn có một chiêu gọi là chiều cho chết. Hôm nay, ta mặt dày cầu xin Lục tiểu thư, chính là muốn cho nó sau này có thêm đường sống, dù sao nó và Lục tiểu thư cũng chảy cùng dòng máu."
Cố Thanh Hoàn giật thót, bàn tay siết chặt chiếc khăn tay. Cô có thể thấy rất rõ mắt Trương thị đã đẫm nước mắt.
"Cái mạng này của ta cũng không biết có thể nhìn thấy cảnh nó lấy vợ sinh con không, chỉ có thể xem ông trời có thương tình hay không."
Thật là một người phụ nữ thông minh, biết rõ tình cảnh của mình, cũng thấy rõ lòng người hiểm ác đáng sợ. Cố Thanh Hoàn không khỏi xem trọng Trương thị này hơn.
"Di nương, lúc trước ta đến Tưởng gia, lão tổ tông nói, phú quý có mệnh, sống chết tại trời. Di nương suy nghĩ nhiều quá, vẫn là chờ đứa trẻ trong bụng bình yên ra đời đi rồi nói."
"Lục tiểu thư?" Trương thị hoảng hốt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom