Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-155
Chương 155: Tỷ Cần Nghĩ Thoáng Ra
TỶ CẦN NGHĨ THOÁNG RA
Cố Thanh Hoàn trầm ngâm một hồi mới đáp: "Ngôi cửu ngũ chí tôn, hoàng tử nào chẳng muốn ngồi lên. Hắn nhìn có vẻ ăn chơi trác táng, thật ra ẩn giấu tâm cơ, người như vậy nếu không vì vị trí kia thì sao phải cực khổ che giấu."
Sử Lỗi cảm thấy hơi đau đầu, hỏi tiếp: "Sao muội biết hắn không có liên quan đến vụ án hai nhà Tiền, Thịnh?"
Cố Thanh Hoàn lắc đầu, giọng nói lạnh như băng.
"Thứ nhất, tuổi tác của hắn còn nhỏ, không có năng lực đó. Thứ hai, lúc Thọ vương còn nhỏ đã được Tiên Hoàng hậu nuôi dạy. Hoàng hậu có ơn nuôi dưỡng với hắn, thỉ độc chi tình*, hắn và Thái tử tình như thủ túc, tuyệt đối sẽ không làm chuyện vong ân phụ nghĩa. Vụ án hai nhà Tiền, Thịnh liên quan mật thiết với Thái tử, vì vậy cũng chứng minh được, tất cả không có liên quan gì đến hắn.
(*) Thỉ độc chi tình: xuất phát từ câu 老牛舐犢 (lão ngưu thỉ độc), tức con trâu thường hay liếm nghé con, dùng để chỉ tình thương, sự âu yếm của cha mẹ đối với con cái.
Trong lòng Sử Lỗi như sóng lớn cuộn trào, hai chân như bị đóng đinh xuống đất. Một hồi lâu sau, Sử Lỗi thở dài: "Thanh Hoàn, muội đúng là quá thông minh. Nếu như muội là nam, sau này nhất định có thể được phong tướng phong hầu, làm một quyền thần."
Cố Thanh Hoàn mỉm cười, nhưng đó là nụ cười cô đơn.
"Tỷ phu, muội chỉ muốn báo thù cho hai nhà Tiền, Thịnh."
Sử Lỗi than thở: "Muội làm những thứ này, nào chỉ đơn giản là vì báo thù. Thanh Hoàn, muội đây là muốn..."
Sử Lỗi không nói tiếp, có mấy lời nói ra, chính là đại nghịch bất đạo.
"Vậy thì đã sao?"
Cô bò ra khỏi địa ngục, chẳng phải là vì báo thù sao? Sau này, cho dù hủy trời diệt đất thì đã sao nào? Huống hồ, những kẻ xưng vương xưng tướng, trời sinh đã có địa vị cao quý hay sao? Ai nói vương gia ăn chơi trác táng thì không thể làm Hoàng đế.
"Vậy thì đã sao?" Sử Lỗi sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Tình thế hiện nay, hai vương gia vương thượng vị đã là chuyện chắc như đinh đóng cột. Cô dùng sức một người xoay chuyển càn khôn, việc này... việc này... Sử Lỗi không dám nghĩ sâu hơn nữa.
Cố Thanh Hoàn ngước mắt lên, ánh mắt lấp lánh, dịu dàng nói: "Tỷ phu, muội tiến cử huynh cho hắn, thứ nhất là vì tỷ phu có hùng tài vĩ lược, bản lĩnh đầy mình; thứ hai, cũng là muốn xin tỷ phu giúp muội đạt được mưu đồ riêng của mình."
Thứ ba, mai sau Thọ vương đăng cơ, Sử gia Hàng Châu có công ủng hộ, nhất định có thể lên như diều gặp gió. Đây là ý nguyện riêng cô dành cho Nhị tỷ.
Đối mặt với đôi mắt của một cô gái như vậy, Sử Lỗi làm thế nào cũng không nói nên lời cự tuyệt.
Cố Thanh Hoàn không biết chuyện hắn ta lén lút thay Thái tử vơ vét của cải, không biết Thọ vương trước giờ đều lấy Thái tử làm đầu. Nếu như tất cả suôn sẻ, mai sau người có thể đăng cơ sẽ là Thái tử, tuyệt không phải là Thọ vương,
Ánh mắt Sử Lỗi dao động, sóng lớn cuồn cuộn trong lòng.
Thọ vương và Thái tử là huynh đệ thân nhất, người nào đăng cơ cũng sẽ trả lại công bằng cho hai nhà Tiền, Thịnh. Sử Lỗi cũng không cần xoắn xuýt, bởi hai bên cũng không có xung đột lợi ích, hơn nữa mục đích chỉ có một.
"Yên tâm, tỷ phu giúp muội."
Hai bàn tay đang siết chặt của Cố Thanh Hoàn từ từ nới lỏng ra, ý cười trên khuôn mặt cũng dần xuất hiện, cô bày ra dáng vẻ hờn dỗi mà một cô gái mười bốn tuổi nên có: "Vẫn là tỷ phu thương muội." Sử Lỗi bỗng giơ tay lên, khi cách đầu Cố Thanh Hoàn nửa tấc thì dừng lại.
Hắn rất đau lòng cho cô gái này. Tuổi còn nhỏ mà đã phải gánh vác huyết hải thâm thù. Lúc hắn ta mười bốn tuổi, chỉ có thể hấp ta hấp tấp theo sau phụ thân, ngốc nghếch hoàn thành việc phụ thân giao phó.
Cố Thanh Hoàn nở nụ cười, chủ động đưa đầu đến.
Sử Lỗi liền xoa búi tóc của cô, tựa như hắn ta vẫn xoa đầu muội muội Tùng Âm vậy, "Về sau có việc gì cứ nói thẳng với tỷ phu, đừng giấu mãi."
Cố Thanh Hoàn nghịch ngợm, nháy mắt, "Tỷ phu yên tâm, muội giấu ai cũng không giấu tỷ phu."
…
Triệu Cảnh Diễm cực kì không thích cưỡi ngựa, hắn chỉ thích nằm dài trong xe ngựa thoải mái, mưa không đến mặt, nắng chẳng đến đầu, nói một cách văn hoa là bảo vệ làn da "yếu ớt" của mình.
Hắn vừa lên xe liền tựa đầu lên đệm, tìm một tư thế thoải mái, cảm thán một câu: "Xe ngựa này vẫn là của Thanh Hoàn đấy."
Tưởng Hoằng Văn vô lực liếc hắn, mắt nhìn qua chỗ khác, sau đó hai người không nói gì nữa.
Trên đời này, người con gái khiến người khác thương yêu nhất, không phải là kẻ khóc sướt mướt không ngừng, mà là người cố kìm nén không rơi lệ trước mặt người khác. Kiểu con gái như vậy có thể khiến cho người khác đau lòng đến tận xương tủy.
Tưởng Hoằng Văn khẽ thở dài, cười mỉa mai: "So với cô ấy, ta cảm thấy mình thật giống một tên khốn, sống mơ mơ màng màng, uổng phí cả nửa cuộc đời, uổng cho cái danh đại trượng phu."
"Năm đó lúc chuyện xảy ra, cô ấy hẳn chỉ mới bảy, tám tuổi?" Ánh mắt Triệu Cảnh Diễm sâu xa.
"Hả?" Tưởng Hoằng Văn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
"Cô ấy từ nhỏ đã là kẻ đần độn, sau khi Tiền Phúc đến Giang Nam mới được chữa khỏi bệnh đúng không?"
"..." Tưởng Hoằng Văn khó hiểu.
Triệu Cảnh Diễm lẩm bẩm nói: "Theo lẽ thường, cô ấy không thể nào mang mối thâm thù đại hận như vậy."
Tưởng Hoằng Văn không chịu được mà hỏi, "Rốt cuộc đệ có ý gì?"
"Không có ý gì."
Triệu Cảnh Diễm cười nhạt, hai mắt lóe lên ánh sáng khác thường, "Ta bắt đầu thấy không đủ kiên nhẫn để chờ cô ấy cập kê rồi đấy, giờ đã muốn cưới cô ấy vào phủ rồi."
"Trâu già gặm cỏ non." Tưởng Hoằng Văn không nghĩ sâu hơn, thuận miệng đáp.
"Có gì mà không thể."
Hắn vừa dứt lời, thân xe bỗng rung lắc, sau đó là tiếng ngựa hý, vẻ mặt hai người hơi thay đổi, ngồi yên bất động.
Một lát sau, màn xe được xốc lên, A Ly ló đầu vào.
"Chuyện gì?"
A Ly nhìn Thất gia, lại nhìn chủ tử nhà mình, mặt ủ mày chau, đau khổ nói: "Thất gia, mới có tin truyền đến, hôm nay Tưởng gia phái bà mối đi Cố gia làm mai."
"Ồ!"
Tưởng Hoằng Văn trừng mắt liếc hắn khiển trách, "Cái này có liên quan gì tới ta?"
A Ly nuốt nước bọt, khó nhọc nói: "Nói chuyện hôn sự của Thất gia ngài và Lục tiểu thư!"
"Cái gì?"
Tưởng Hoằng Văn nhảy dựng lên, đầu đập vào nóc xe ngựa. Chưa kịp đợi hắn ta ngã xuống, một bàn chân đã vung ra, đạp thẳng vào lồng ngực hắn ta.
"Ai da!", Tưởng Hoằng Văn bị đá ra khỏi xe ngựa. Một giọng nói lạnh như băng, mang theo sự giận dữ ngút trời vang lên trong xe.
"Lão tổ tông, chẳng lẽ người muốn cướp vương phi của bản vương sao, người hành động cũng nhanh thật đấy!"
Hắn còn chưa dứt lời, một người đã phóng ngựa đến, dừng ngay trước xe ngựa, l ôm quyền cất cao giọng nói: "Thọ vương gia, Hoàng thượng có lời mời."
Triệu Cảnh Diễm lập tức vén màn xe lên, trên mặt là vẻ âm u không rõ.
…
Trong viện của lão tổ tông Tưởng gia, tiếng cười không ngớt.
Bà mối Trương cười nói: "Lão thái quân, mọi việc chính là như vậy, người Cố gia đều giật nảy mình, nói mấy ngày nữa sẽ trả lời."
Lão tổ tông vội hỏi, "Bà xem, liệu việc này có thể thành công không?"
Bà mối Trương nghĩ đến vẻ kinh hãi trên mặt Quận chúa Hoa Dương, ngẫm nghĩ một hồi mới cười nói: "Dòng dõi Tưởng gia chúng ta như vậy, Thất gia lại ưu tú, khắp cả Kinh thành này, tìm đâu ra người hơn được nữa. Việc này quá nửa là có thể thành. Mấy ngày nữa, tôi lại sang Cố phủ một chuyến."
Lời nói thật êm tai, lão tổ tông cười nói: "Người đâu, ban thưởng!"
Bà mối Trương vui mừng, vội đứng dậy tạ ân, theo nha hoàn đi phòng thu chi lĩnh thưởng.
Đợi người đi rồi, Nhị thái thái Triệu thị, Tam thái thái Hàn thị chúc mừng Trương thị tới tấp.
"Đại tẩu, hôn sự của lão Thất xem như chắc chắn rồi."
"Đại tẩu à, lần này đại tẩu có được nàng dâu hiền rồi."
Trương thị cười đến híp cả mắt, "Đều là nhờ phúc của lão tổ tông."
Chu thị cười nói theo: "Về sau phủ chúng ta cũng không cần đi Thái Y Viện nữa, có đau đầu mệt mỏi gì cũng sang phòng lão Thất một chuyến, bảo đảm khỏe ngay,"
Lão tổ tông vui sướng trong lòng, quở trách: "Cũng không thể để đứa bé kia vất vả quá được."
"Ôi chao lão tổ tông, người ta còn chưa vào cửa mà người đã che chở rồi, sau này người ta vào cửa, chỉ sợ lão tổ tông không còn nhận ra đứa cháu dâu này nữa, thật không có thiên lí mà." Chu thị cố ý tỏ ra chua xót ghen tuông.
Lão tổ tông vươn tay ra, cười giận: "Mau... mau xé cái miệng nó cho ta..."
…
Bữa trưa của Sử gia được bày ở Thủy Vân Lâu. Bởi vì đầu bếp đến từ phương Nam nên tất cả các món đều là món phương Nam, Cố Thanh Hoàn cảm thấy rất thân thiết.
Cơm nước xong xuôi, Sử Lỗi đưa mắt ra hiệu với Cố Thanh Hoàn, sau đó nói với thê tử rằng bản thân cần ra ngoài làm việc.
Cố Thanh Hoàn hiểu ý. Tiền trang sắp khai trương, hẳn là Sử Lỗi bận đầu tắt mặt tối. Lần này huynh ấy có thể dành thời gian gặp cô đã là cực khổ sắp xếp, cô nói một câu đầy hàm ý, "Tỷ phu cực khổ rồi."
Sử Tùng Âm chỉ mong sao Đại ca rời đi, đợi Sử Lỗi đi rồi, Sử Tùng Âm sai nha hoàn mang trà bánh với hoa quả lên, có vẻ muốn tâm sự.
Nhưng cũng chỉ mới nói mấy câu là cô bé đã thấy buồn ngủ, bị Lục Chỉ Vũ bắt đi ngủ trưa.
Sử Tùng Âm không tình nguyện, nhưng cũng không dám lấy sức khỏe của mình ra đùa giỡn, chỉ đành thành thật trở về phòng. Cố Thanh Hoàn thấy cô bé đi một bước nhìn lại tới ba lần, bèn bước nhanh đến nói nhỏ vài câu vào tai cô.
"Thật chăng?" Sử Tùng Âm kinh ngạc nói.
"Vô cùng thật. Người trong phủ kia cô đều biết cả, nếu thấy nhàm chán thì cứ sang đó chơi, ta sẽ bảo người sửa soạn cho cô một viện tử. Nếu cô thấy nhớ ta thì bảo Trần Bình đến đón ta."
"Ta muốn chung viện, chung phòng, chung giường với cô cơ."
"Được, được, được." Cố Thanh Hoàn giơ tay đầu hàng, đến sợ với cô nàng luôn. Sử Tùng Âm nháy mắt cười, lại thì thầm vào tai Cố Thanh Hoàn một hồi mới nhảy chân sáo rời đi.
Lục Chỉ Vũ vung tay lên, toàn bộ nha hoàn, ma ma hiểu ý lui xuống.
Bấy giờ không có người ngoài, Lục Chỉ Vũ mới kéo Cố Thanh Hoàn đến bên người, cẩn thận hỏi han chuyện Cố phủ.
Cố Thanh Hoàn cũng không giấu giếm, chọn một ít việc có thể nói để tâm sự với Lục Chỉ Vũ. Hai tỷ muội tay nắm tay, đầu sát bên đầu, hình ảnh vô cùng thân thiết.
Lục Chỉ Vũ thấy cuộc sống của cô coi như suôn sẻ, lại rơi mấy giọt nước mắt, lúc này mới thấy yên lòng.
Cố Thanh Hoàn nhìn sắc mặt của tỷ ấy, khẽ nói: "Nhị tỷ, tỷ cũng không cần quá đau lòng chuyện phủ Định Quốc công. Cả một đời người, cuối cùng cũng về với cát bụi, cho dù huy hoàng trăm năm thì cũng có lúc lên lúc xuống. Tỷ cần nghĩ thoáng ra."
Thật ra Cố Thanh Hoàn không cần suy nghĩ nhiều cũng biết sinh hoạt trong phủ kia giờ ra sao. Chính vì dính dáng đến Thái tử, những hào môn thế gia trong Kinh tránh phủ đó còn không kịp, chỉ sợ rước họa vào thân. Đàn ông trong phủ không cưới được thê tử, các cô nương cũng không gả đi được, sinh hoạt quả thật gian khó.
Lục Chỉ Vũ rơi nước mắt, nói, "Biết thì biết vậy, nhưng trong lòng tỷ vẫn cảm thấy đau khổ. Muội không biết chứ, tỷ tỷ của ta... đã bệnh nguy kịch, chẳng còn sống được bao lâu nữa, cũng không biết có thể cầm cự đến sinh thần của phụ thân không."
Cố Thanh Hoàn kinh hãi, trong lòng chua xót.
Trưởng tỷ Lục Chỉ Tình của Lục Chỉ Vũ chính là chính phi của Phế Thái tử. Năm ấy, mối hôn sự này là do Tiên Hoàng hậu quyết định, lúc đó Lục Chỉ Tình vừa mười tuổi.
Bởi vì Lục Chỉ Tình được hứa hôn từ sớm, nên cực kì ít xuất hiện trước mặt người ngoài. Mỗi ngày tỷ ấy đều theo ma ma giáo dưỡng trong cung học tập lễ nghi, thỉnh thoảng mới lộ mặt vào dịp lễ Tết, nhưng vì phải giữ thân phận, Cố Thanh Hoàn không sao thân thiết với Lục Chỉ Tình được.
"Sao lại như thế?"
TỶ CẦN NGHĨ THOÁNG RA
Cố Thanh Hoàn trầm ngâm một hồi mới đáp: "Ngôi cửu ngũ chí tôn, hoàng tử nào chẳng muốn ngồi lên. Hắn nhìn có vẻ ăn chơi trác táng, thật ra ẩn giấu tâm cơ, người như vậy nếu không vì vị trí kia thì sao phải cực khổ che giấu."
Sử Lỗi cảm thấy hơi đau đầu, hỏi tiếp: "Sao muội biết hắn không có liên quan đến vụ án hai nhà Tiền, Thịnh?"
Cố Thanh Hoàn lắc đầu, giọng nói lạnh như băng.
"Thứ nhất, tuổi tác của hắn còn nhỏ, không có năng lực đó. Thứ hai, lúc Thọ vương còn nhỏ đã được Tiên Hoàng hậu nuôi dạy. Hoàng hậu có ơn nuôi dưỡng với hắn, thỉ độc chi tình*, hắn và Thái tử tình như thủ túc, tuyệt đối sẽ không làm chuyện vong ân phụ nghĩa. Vụ án hai nhà Tiền, Thịnh liên quan mật thiết với Thái tử, vì vậy cũng chứng minh được, tất cả không có liên quan gì đến hắn.
(*) Thỉ độc chi tình: xuất phát từ câu 老牛舐犢 (lão ngưu thỉ độc), tức con trâu thường hay liếm nghé con, dùng để chỉ tình thương, sự âu yếm của cha mẹ đối với con cái.
Trong lòng Sử Lỗi như sóng lớn cuộn trào, hai chân như bị đóng đinh xuống đất. Một hồi lâu sau, Sử Lỗi thở dài: "Thanh Hoàn, muội đúng là quá thông minh. Nếu như muội là nam, sau này nhất định có thể được phong tướng phong hầu, làm một quyền thần."
Cố Thanh Hoàn mỉm cười, nhưng đó là nụ cười cô đơn.
"Tỷ phu, muội chỉ muốn báo thù cho hai nhà Tiền, Thịnh."
Sử Lỗi than thở: "Muội làm những thứ này, nào chỉ đơn giản là vì báo thù. Thanh Hoàn, muội đây là muốn..."
Sử Lỗi không nói tiếp, có mấy lời nói ra, chính là đại nghịch bất đạo.
"Vậy thì đã sao?"
Cô bò ra khỏi địa ngục, chẳng phải là vì báo thù sao? Sau này, cho dù hủy trời diệt đất thì đã sao nào? Huống hồ, những kẻ xưng vương xưng tướng, trời sinh đã có địa vị cao quý hay sao? Ai nói vương gia ăn chơi trác táng thì không thể làm Hoàng đế.
"Vậy thì đã sao?" Sử Lỗi sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Tình thế hiện nay, hai vương gia vương thượng vị đã là chuyện chắc như đinh đóng cột. Cô dùng sức một người xoay chuyển càn khôn, việc này... việc này... Sử Lỗi không dám nghĩ sâu hơn nữa.
Cố Thanh Hoàn ngước mắt lên, ánh mắt lấp lánh, dịu dàng nói: "Tỷ phu, muội tiến cử huynh cho hắn, thứ nhất là vì tỷ phu có hùng tài vĩ lược, bản lĩnh đầy mình; thứ hai, cũng là muốn xin tỷ phu giúp muội đạt được mưu đồ riêng của mình."
Thứ ba, mai sau Thọ vương đăng cơ, Sử gia Hàng Châu có công ủng hộ, nhất định có thể lên như diều gặp gió. Đây là ý nguyện riêng cô dành cho Nhị tỷ.
Đối mặt với đôi mắt của một cô gái như vậy, Sử Lỗi làm thế nào cũng không nói nên lời cự tuyệt.
Cố Thanh Hoàn không biết chuyện hắn ta lén lút thay Thái tử vơ vét của cải, không biết Thọ vương trước giờ đều lấy Thái tử làm đầu. Nếu như tất cả suôn sẻ, mai sau người có thể đăng cơ sẽ là Thái tử, tuyệt không phải là Thọ vương,
Ánh mắt Sử Lỗi dao động, sóng lớn cuồn cuộn trong lòng.
Thọ vương và Thái tử là huynh đệ thân nhất, người nào đăng cơ cũng sẽ trả lại công bằng cho hai nhà Tiền, Thịnh. Sử Lỗi cũng không cần xoắn xuýt, bởi hai bên cũng không có xung đột lợi ích, hơn nữa mục đích chỉ có một.
"Yên tâm, tỷ phu giúp muội."
Hai bàn tay đang siết chặt của Cố Thanh Hoàn từ từ nới lỏng ra, ý cười trên khuôn mặt cũng dần xuất hiện, cô bày ra dáng vẻ hờn dỗi mà một cô gái mười bốn tuổi nên có: "Vẫn là tỷ phu thương muội." Sử Lỗi bỗng giơ tay lên, khi cách đầu Cố Thanh Hoàn nửa tấc thì dừng lại.
Hắn rất đau lòng cho cô gái này. Tuổi còn nhỏ mà đã phải gánh vác huyết hải thâm thù. Lúc hắn ta mười bốn tuổi, chỉ có thể hấp ta hấp tấp theo sau phụ thân, ngốc nghếch hoàn thành việc phụ thân giao phó.
Cố Thanh Hoàn nở nụ cười, chủ động đưa đầu đến.
Sử Lỗi liền xoa búi tóc của cô, tựa như hắn ta vẫn xoa đầu muội muội Tùng Âm vậy, "Về sau có việc gì cứ nói thẳng với tỷ phu, đừng giấu mãi."
Cố Thanh Hoàn nghịch ngợm, nháy mắt, "Tỷ phu yên tâm, muội giấu ai cũng không giấu tỷ phu."
…
Triệu Cảnh Diễm cực kì không thích cưỡi ngựa, hắn chỉ thích nằm dài trong xe ngựa thoải mái, mưa không đến mặt, nắng chẳng đến đầu, nói một cách văn hoa là bảo vệ làn da "yếu ớt" của mình.
Hắn vừa lên xe liền tựa đầu lên đệm, tìm một tư thế thoải mái, cảm thán một câu: "Xe ngựa này vẫn là của Thanh Hoàn đấy."
Tưởng Hoằng Văn vô lực liếc hắn, mắt nhìn qua chỗ khác, sau đó hai người không nói gì nữa.
Trên đời này, người con gái khiến người khác thương yêu nhất, không phải là kẻ khóc sướt mướt không ngừng, mà là người cố kìm nén không rơi lệ trước mặt người khác. Kiểu con gái như vậy có thể khiến cho người khác đau lòng đến tận xương tủy.
Tưởng Hoằng Văn khẽ thở dài, cười mỉa mai: "So với cô ấy, ta cảm thấy mình thật giống một tên khốn, sống mơ mơ màng màng, uổng phí cả nửa cuộc đời, uổng cho cái danh đại trượng phu."
"Năm đó lúc chuyện xảy ra, cô ấy hẳn chỉ mới bảy, tám tuổi?" Ánh mắt Triệu Cảnh Diễm sâu xa.
"Hả?" Tưởng Hoằng Văn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
"Cô ấy từ nhỏ đã là kẻ đần độn, sau khi Tiền Phúc đến Giang Nam mới được chữa khỏi bệnh đúng không?"
"..." Tưởng Hoằng Văn khó hiểu.
Triệu Cảnh Diễm lẩm bẩm nói: "Theo lẽ thường, cô ấy không thể nào mang mối thâm thù đại hận như vậy."
Tưởng Hoằng Văn không chịu được mà hỏi, "Rốt cuộc đệ có ý gì?"
"Không có ý gì."
Triệu Cảnh Diễm cười nhạt, hai mắt lóe lên ánh sáng khác thường, "Ta bắt đầu thấy không đủ kiên nhẫn để chờ cô ấy cập kê rồi đấy, giờ đã muốn cưới cô ấy vào phủ rồi."
"Trâu già gặm cỏ non." Tưởng Hoằng Văn không nghĩ sâu hơn, thuận miệng đáp.
"Có gì mà không thể."
Hắn vừa dứt lời, thân xe bỗng rung lắc, sau đó là tiếng ngựa hý, vẻ mặt hai người hơi thay đổi, ngồi yên bất động.
Một lát sau, màn xe được xốc lên, A Ly ló đầu vào.
"Chuyện gì?"
A Ly nhìn Thất gia, lại nhìn chủ tử nhà mình, mặt ủ mày chau, đau khổ nói: "Thất gia, mới có tin truyền đến, hôm nay Tưởng gia phái bà mối đi Cố gia làm mai."
"Ồ!"
Tưởng Hoằng Văn trừng mắt liếc hắn khiển trách, "Cái này có liên quan gì tới ta?"
A Ly nuốt nước bọt, khó nhọc nói: "Nói chuyện hôn sự của Thất gia ngài và Lục tiểu thư!"
"Cái gì?"
Tưởng Hoằng Văn nhảy dựng lên, đầu đập vào nóc xe ngựa. Chưa kịp đợi hắn ta ngã xuống, một bàn chân đã vung ra, đạp thẳng vào lồng ngực hắn ta.
"Ai da!", Tưởng Hoằng Văn bị đá ra khỏi xe ngựa. Một giọng nói lạnh như băng, mang theo sự giận dữ ngút trời vang lên trong xe.
"Lão tổ tông, chẳng lẽ người muốn cướp vương phi của bản vương sao, người hành động cũng nhanh thật đấy!"
Hắn còn chưa dứt lời, một người đã phóng ngựa đến, dừng ngay trước xe ngựa, l ôm quyền cất cao giọng nói: "Thọ vương gia, Hoàng thượng có lời mời."
Triệu Cảnh Diễm lập tức vén màn xe lên, trên mặt là vẻ âm u không rõ.
…
Trong viện của lão tổ tông Tưởng gia, tiếng cười không ngớt.
Bà mối Trương cười nói: "Lão thái quân, mọi việc chính là như vậy, người Cố gia đều giật nảy mình, nói mấy ngày nữa sẽ trả lời."
Lão tổ tông vội hỏi, "Bà xem, liệu việc này có thể thành công không?"
Bà mối Trương nghĩ đến vẻ kinh hãi trên mặt Quận chúa Hoa Dương, ngẫm nghĩ một hồi mới cười nói: "Dòng dõi Tưởng gia chúng ta như vậy, Thất gia lại ưu tú, khắp cả Kinh thành này, tìm đâu ra người hơn được nữa. Việc này quá nửa là có thể thành. Mấy ngày nữa, tôi lại sang Cố phủ một chuyến."
Lời nói thật êm tai, lão tổ tông cười nói: "Người đâu, ban thưởng!"
Bà mối Trương vui mừng, vội đứng dậy tạ ân, theo nha hoàn đi phòng thu chi lĩnh thưởng.
Đợi người đi rồi, Nhị thái thái Triệu thị, Tam thái thái Hàn thị chúc mừng Trương thị tới tấp.
"Đại tẩu, hôn sự của lão Thất xem như chắc chắn rồi."
"Đại tẩu à, lần này đại tẩu có được nàng dâu hiền rồi."
Trương thị cười đến híp cả mắt, "Đều là nhờ phúc của lão tổ tông."
Chu thị cười nói theo: "Về sau phủ chúng ta cũng không cần đi Thái Y Viện nữa, có đau đầu mệt mỏi gì cũng sang phòng lão Thất một chuyến, bảo đảm khỏe ngay,"
Lão tổ tông vui sướng trong lòng, quở trách: "Cũng không thể để đứa bé kia vất vả quá được."
"Ôi chao lão tổ tông, người ta còn chưa vào cửa mà người đã che chở rồi, sau này người ta vào cửa, chỉ sợ lão tổ tông không còn nhận ra đứa cháu dâu này nữa, thật không có thiên lí mà." Chu thị cố ý tỏ ra chua xót ghen tuông.
Lão tổ tông vươn tay ra, cười giận: "Mau... mau xé cái miệng nó cho ta..."
…
Bữa trưa của Sử gia được bày ở Thủy Vân Lâu. Bởi vì đầu bếp đến từ phương Nam nên tất cả các món đều là món phương Nam, Cố Thanh Hoàn cảm thấy rất thân thiết.
Cơm nước xong xuôi, Sử Lỗi đưa mắt ra hiệu với Cố Thanh Hoàn, sau đó nói với thê tử rằng bản thân cần ra ngoài làm việc.
Cố Thanh Hoàn hiểu ý. Tiền trang sắp khai trương, hẳn là Sử Lỗi bận đầu tắt mặt tối. Lần này huynh ấy có thể dành thời gian gặp cô đã là cực khổ sắp xếp, cô nói một câu đầy hàm ý, "Tỷ phu cực khổ rồi."
Sử Tùng Âm chỉ mong sao Đại ca rời đi, đợi Sử Lỗi đi rồi, Sử Tùng Âm sai nha hoàn mang trà bánh với hoa quả lên, có vẻ muốn tâm sự.
Nhưng cũng chỉ mới nói mấy câu là cô bé đã thấy buồn ngủ, bị Lục Chỉ Vũ bắt đi ngủ trưa.
Sử Tùng Âm không tình nguyện, nhưng cũng không dám lấy sức khỏe của mình ra đùa giỡn, chỉ đành thành thật trở về phòng. Cố Thanh Hoàn thấy cô bé đi một bước nhìn lại tới ba lần, bèn bước nhanh đến nói nhỏ vài câu vào tai cô.
"Thật chăng?" Sử Tùng Âm kinh ngạc nói.
"Vô cùng thật. Người trong phủ kia cô đều biết cả, nếu thấy nhàm chán thì cứ sang đó chơi, ta sẽ bảo người sửa soạn cho cô một viện tử. Nếu cô thấy nhớ ta thì bảo Trần Bình đến đón ta."
"Ta muốn chung viện, chung phòng, chung giường với cô cơ."
"Được, được, được." Cố Thanh Hoàn giơ tay đầu hàng, đến sợ với cô nàng luôn. Sử Tùng Âm nháy mắt cười, lại thì thầm vào tai Cố Thanh Hoàn một hồi mới nhảy chân sáo rời đi.
Lục Chỉ Vũ vung tay lên, toàn bộ nha hoàn, ma ma hiểu ý lui xuống.
Bấy giờ không có người ngoài, Lục Chỉ Vũ mới kéo Cố Thanh Hoàn đến bên người, cẩn thận hỏi han chuyện Cố phủ.
Cố Thanh Hoàn cũng không giấu giếm, chọn một ít việc có thể nói để tâm sự với Lục Chỉ Vũ. Hai tỷ muội tay nắm tay, đầu sát bên đầu, hình ảnh vô cùng thân thiết.
Lục Chỉ Vũ thấy cuộc sống của cô coi như suôn sẻ, lại rơi mấy giọt nước mắt, lúc này mới thấy yên lòng.
Cố Thanh Hoàn nhìn sắc mặt của tỷ ấy, khẽ nói: "Nhị tỷ, tỷ cũng không cần quá đau lòng chuyện phủ Định Quốc công. Cả một đời người, cuối cùng cũng về với cát bụi, cho dù huy hoàng trăm năm thì cũng có lúc lên lúc xuống. Tỷ cần nghĩ thoáng ra."
Thật ra Cố Thanh Hoàn không cần suy nghĩ nhiều cũng biết sinh hoạt trong phủ kia giờ ra sao. Chính vì dính dáng đến Thái tử, những hào môn thế gia trong Kinh tránh phủ đó còn không kịp, chỉ sợ rước họa vào thân. Đàn ông trong phủ không cưới được thê tử, các cô nương cũng không gả đi được, sinh hoạt quả thật gian khó.
Lục Chỉ Vũ rơi nước mắt, nói, "Biết thì biết vậy, nhưng trong lòng tỷ vẫn cảm thấy đau khổ. Muội không biết chứ, tỷ tỷ của ta... đã bệnh nguy kịch, chẳng còn sống được bao lâu nữa, cũng không biết có thể cầm cự đến sinh thần của phụ thân không."
Cố Thanh Hoàn kinh hãi, trong lòng chua xót.
Trưởng tỷ Lục Chỉ Tình của Lục Chỉ Vũ chính là chính phi của Phế Thái tử. Năm ấy, mối hôn sự này là do Tiên Hoàng hậu quyết định, lúc đó Lục Chỉ Tình vừa mười tuổi.
Bởi vì Lục Chỉ Tình được hứa hôn từ sớm, nên cực kì ít xuất hiện trước mặt người ngoài. Mỗi ngày tỷ ấy đều theo ma ma giáo dưỡng trong cung học tập lễ nghi, thỉnh thoảng mới lộ mặt vào dịp lễ Tết, nhưng vì phải giữ thân phận, Cố Thanh Hoàn không sao thân thiết với Lục Chỉ Tình được.
"Sao lại như thế?"
Bình luận facebook