Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-159
Chương 159: Dưới Dù Có Càn Khôn
DƯỚI DÙ CÓ CÀN KHÔN
Tưởng Hoằng Văn cười khổ.
Hắn ta phải làm thế nào? Hắn ta vẫn chẳng làm được gì, chỉ có thể đứng đằng xa mà nhìn, tựa như nhiều năm về trước vậy.
"Đệ nói đi, muốn ta làm thế nào?"
Triệu Cảnh Diễm siết chặt tay, cười nhạt: "Đồng ý mối hôn sự với Cố phủ."
"Cái gì?" Tưởng Hoằng Văn giật nảy mình, theo bản năng sờ về phía lồng ngực, nỗi đau đớn của cú đá kia vẫn còn đấy.
Triệu Cảnh Diễm thầm nảy sinh tình cảm với Cố Thanh Hoàn, mà một khi hắn ta đồng ý mối hôn sự này, Cố Thanh Hoàn chỉ có thể gả cho hắn ta. Như vậy... Tưởng Hoằng Văn không dám nghĩ tiếp nữa.
Triệu Cảnh Diễm ấn hắn ta ngồi xuống ghế, trên mặt là nụ cười đắng ngắt, "Ta nào muốn vậy?"
Cô gái kia là người hắn muốn, nhưng so với chuyện này, hắn vẫn phân rõ được cái nào nặng cái nào nhẹ. Thế nên hắn không muốn để lỡ cơ hội tốt.
"Đình Lâm, rốt cuộc có chuyện gì, đệ nói rõ ràng ra cho ta."
Triệu Cảnh Diễm hít sâu một hơi, đặt hai chung trà xuống cạnh nhau, chỉ vào đó rồi nói: "Trước mặt chúng ta là hai kẻ địch. Chúng ta lấy một chọi hai, phần thắng quá ít, chỉ có thể đánh từng kẻ một."
Tưởng Hoằng Văn nhíu mày, hai mắt sáng lên.
Triệu Cảnh Diễm lấy một chung trà xuống, lại nói: "Một chung trà, bằng khả năng của chúng ta, khó phân thắng bại, nhưng nếu chúng ta âm thầm liên thủ với một kẻ khác thì sao?"
"Ý đệ là liên thủ với một trong hai kẻ đó, trước tiên tiêu diệt kẻ còn lại, sau đó phản bội..."
"Thông minh. Thế nên ta muốn huynh đồng ý mối hôn sự này." Ánh mắt Triệu Cảnh Diễm thâm trầm.
"Vì sao như vậy?" Tưởng Hoằng Văn khó hiểu.
"Rất đơn giản, giống như người ngoài nghĩ vậy, Tưởng gia hướng về phía lão Nhị, chúng ta chọn bè phái cho riêng mình. Mà phụ hoàng chỉ cho là lão tổ tông hồ đồ ghép đôi lung tung. Đây là một cơ hội ngàn năm có một."
Tưởng Hoằng Văn cũng là người thông minh, hiểu ngay ra chỗ tốt của chuyện này. Nó giống như một cái dù, che đi ánh mắt cao cao tại thượng của Hoàng đế, mà bên dưới dù lại có càn khôn.
Tưởng Hoằng Văn thầm giật mình, "Nói như vậy, người chúng ta đối phó là Hiền vương?"
"Hoàn toàn ngược lại!"
Triệu Cảnh Diễm cười khẩy: "Người đầu tiên ta muốn đối phó, chính là Nhị ca!"
Lời này vừa nói ra, Tưởng Hoằng Văn suýt chút nữa nhảy dựng lên, chuyện này... hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn ta.
"Vì sao?"
"Vì thế lực của hắn mạnh nhất, vì chuyện năm đó, hắn là kẻ đáng ngờ nhất, cũng vì… ta đã đáp ứng cô ấy, sẽ nhổ tận gốc Cố gia."
Tưởng Hoằng Văn ngồi phịch xuống ghế, vẻ mặt khiếp sợ.
Kẻ này, quả là một con cáo già!
…
Màn đêm từ từ phủ xuống, tựa như một tấm lưới đan chặt, lặng yên không tiếng động vung xuống nhân gian.
Hoa tử đằng nở rộ kiều diễm, hoa diệp thúy um tùm, hương thơm thoang thoảng trong không khí. Tô Tử Ngữ chắp tay sau lưng, đứng trước cây tử đằng, hồi lâu không động đậy. Dương Nhuệ đi đến, dáng vẻ phong trần: "Tô thống lĩnh, đã điều tra rõ ràng rồi."
"Ồ?"
Tô Tử Ngữ quay đầu lại, hất tà áo ngồi xuống, chỉ vào cái ghế đối diện nói: "Mau nói ta nghe xem."
"Cố Thanh Hoàn, năm nay mười bốn tuổi, tiểu thư đích xuất của nhị phòng nhà họ Cố, từ nhỏ đã ngớ ngẩn, thỉnh thoảng phát điên. Năm tám tuổi, mẹ ruột là Tiền thị chết."
"Chết thế nào?" Tô Tử Ngữ hỏi tiếp.
Dương Nhuệ nhướng mắt, đáp: "Trên danh nghĩa là bệnh chết, thật ra là bị Cố gia hạ độc mà chết."
"Hạ độc chết." Tô Tử Ngữ nghiến răng.
Dương Nhuệ gật đầu.
"Từ đấy bị Cố gia ghẻ lạnh, thu xếp cho ở một tiểu viện trong phủ, bên cạnh chỉ có hai nha hoàn thiếp thân Nguyệt nương và Xuân Nê hầu hạ. Mùa Hè năm ngoái, cô ta cắn Hiền vương bị thương, bị Cố gia ném tới thôn trang tự sinh tự diệt. Sau lại có một đêm, cô ta ngã từ trên cao xuống, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc."
Đôi tay chắp sau lưng của Tô Tử Ngữ run rẩy thật khẽ đến không thể nhận ra.
Dương Nhuệ không hề phát hiện, vẫn nói tiếp: "Nô tỳ Nguyệt nương trung thành giao ra mười vạn lượng bạc lúc Tiền thị còn sống để lại, cầu xin danh y Kim thần y của Giang Nam mới cứu được một mạng, đồng thời trị khỏi bệnh điên của cô ta. Năm ngoái, cô ta theo Cố phủ vào Kinh, bởi lí do là con cháu Tiền gia nên lọt vào mắt xanh của lão tổ tông nhà họ Tưởng. Lão tổ tông thương cô ta còn nhỏ, số phận bấp bênh, thường sai người đón đến phủ ở lại."
Tô Tử Ngữ hỏi: "Trừ những chuyện đó ra, còn gì nữa?"
Dương Nhuệ do dự một lát: "Ngoài ra cũng không có gì nữa, có điều..."
"Có điều thế nào?"
"Có điều hôm nay có một chuyện, có phần kì lạ."
"Nói kĩ ra xem."
Dương Nhuệ nói: "Hôm nay Tưởng gia phái người đến Cố phủ đón Lục tiểu thư, vừa lúc bị ta nhìn thấy, nhưng cô ta không đi Tưởng phủ, mà đi đến một trạch viện ở thành Bắc, đến chiều mới rời đi."
"Trạch viện kia là phủ đệ của ai?"
"Biệt viện của Sử gia."
Tô Tử Ngữ lập tức siết chặt nắm tay: "Có phải Đại gia nhà họ Sử vào Kinh?"
Dương Nhuệ lấy làm lạ hỏi: "Làm sao Tô Thống lĩnh biết Đại gia nhà họ Sử vào kinh?"
Tô Tử Ngữ cười khổ, "Ngươi chỉ cần nói phải hoặc không phải."
"Đúng vậy. Ta nghe nói, sắp tới là đại thọ năm mươi tuổi của Định Quốc công, Đại gia Sử gia vào Kinh chúc thọ, mang theo vợ con ở lại biệt viện Sử gia."
"Cô ta và cô ấy... trước giờ thân thiết!" Tô Tử Ngữ khẽ nỉ non.
"Hả... Tô Thống lĩnh nói cái gì, cái gì mà cô ta với cô ấy?" Trần Bình không nghe rõ.
"Không có gì."
Tô Tử Ngữ rùng mình, khoát tay hỏi: "Chỉ những thứ này thôi sao?"
"Chỉ những thứ này. Ta thăm dò quanh Cố phủ hai ngày, hạ nhân đều nói trừ phi Tưởng gia tới đón, chứ Lục tiểu thư cực kì ít xuất phủ. Đúng rồi, hôm nay Tưởng gia phái bà mối đi Cố phủ, muốn cầu hôn Lục tiểu thư cho Tưởng Thất gia."
Ánh mắt Tô Tử Ngữ lóe lên, trên mặt lại không biểu lộ gì nhiều.
Lão tổ tông Tưởng gia quả nhiên là một người trung nghĩa. Chỉ vì năm ấy trưởng nữ Tiền gia bắt mạch cho bà, bây giờ bà dám quang minh chính đại săn sóc cho hậu bối, mặc kệ ánh mắt người ngoài.
"Tô Thống lĩnh, cần theo dõi tiếp không?" Tô Tử Ngữ suy nghĩ một lát: "Không cần. Phái người đi phủ Anh Quốc công, tiết lộ tin này cho Thế tử gia, để hắn từ bỏ đi thôi."
"Được!"
"Giúp ta mua vài cửa tiệm, ruộng đất loại tốt, đều viết dưới tên Lục tiểu thư, mai sau thêm vào của hồi môn cho cô ta."
Dương Nhuệ cả kinh, bật thốt lên: "Tử Ngữ."
"Bọn họ còn có thể chăm lo cho cô ta, ta cũng không thể bỏ mặc không ngó đến. Cứ làm theo lời ta đi."
Tô Tử Ngữ lặng lẽ nhìn cây tử đằng, ánh mắt mơ màng mà ưu thương, nét mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
Dương Nhuệ có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng đành cắn răng nuốt xuống.
Cuối cùng Cố Thanh Hoàn cũng không gặp được Tưởng Hoằng Văn.
Trần Bình bẩm rằng không tìm được Thất gia, hắn ta giống như mất tích, ngay cả Triệu Cảnh Diễm cũng không tìm ra.
Cố Thanh Hoàn nghiến răng nghiến lợi, trong lòng nghĩ, hắn ta gây chuyện xong rồi chạy mất tăm, đây là cái đức hạnh gì vậy. Tốt xấu gì cũng phải nói trước với cô một tiếng, ít ra cô cũng không khiến cô rơi vào cảnh hoàn toàn mờ mịt như bây giờ.
Huống hồ Quận chúa toàn tâm toàn ý muốn gả Ngô Nhạn Linh vào nhà họ Tưởng, bây giờ bản thân lại cản đường Quận chúa, cuộc sống sau này chỉ sợ...
Cố Thanh Hoàn bóp trán, cảm giác vô cùng đau đầu.
Tiền Phúc thấy sắc mặt tiểu thư khó coi, dùng ánh mắt ra hiệu cho Ngân Châm: "Xe đến trước núi ắt có đường, Thất gia sớm muộn gì cũng sẽ đến gặp tiểu thư, tiểu thư còn đang kiếm tiền cho hắn ta mà."
"Đúng vậy, tiểu thư, chuyện bàn hôn luận gả này, quan trọng là ở bàn luận. Bàn luận thành công hay không là hai chuyện khác nhau mà."
Nguyệt nương cũng sửa miệng, từ lúc tiểu thư hồi phủ đến giờ, trên mặt không có lấy một nụ cười. Trước giờ tiểu thư vẫn luôn bình tĩnh đối mặt với mọi việc, vậy mà hôm nay lại có vẻ hơi nóng nảy. Xem ra, chắc chắn là tiểu thư không muốn gả cho Tưởng Thất gia.
Cố Thanh Hoàn nhìn hai người căng thẳng, tạm thời kìm nén sự phiền lòng, khẽ thở dài: "Không cần quan tâm tới hắn ta nữa, ngày kia chính là tiết Thanh minh rồi, chuẩn bị mọi thứ cả đi."
Tiền Phúc vội đáp: "Tiểu thư, xe ngựa đã chuẩn bị xong, đêm nay chúng ta sẽ lên đường."
"Tiểu thư, nô tỳ cũng muốn đi." Giọng Ngân Châm lanh lảnh.
"Ngươi đi làm gì?"
"Nô tỳ đi đốt tiền vàng giúp tiểu thư, đôi tay của tiểu thư non mềm như vậy, lỡ như bị bỏng thì Ngân Châm đau lòng chết mất."
"Thật là ngốc."
"Tiểu thư, nô tỳ cũng muốn đi." Nguyệt nương cũng nói.
"Nguyệt nương, bà nhất định phải đi, nói thế nào thì bà cũng là người của Tiền gia."
Cố Thanh Hoàn cười khổ: "Được rồi, hai người các ngươi ra ngoài coi chừng đi, ta có mấy lời muốn nói với Phúc bá."
Nguyệt nương nghe lời này, vẻ mặt có phần căng thẳng: "Tiểu thư..."
"Ta cần bàn với Phúc bá xem, gả hay không gả cho Tưởng gia thì có lợi cho chúng ta." Cố Thanh Hoàn cố ý tỏ ra thoải mái.
Nguyệt nương thấy trên mặt tiểu thư có ý cười thì mới tạm yên lòng, kéo Ngân Châm đi ra ngoài.
Tiền Phúc đợi người rời khỏi, bước lên trước nói: "Tiểu thư, lão nô cũng cảm thấy Tưởng gia khá tốt."
Cố Thanh Hoàn lắc đầu: "Phúc bá, người như ta, tội gì phải liên lụy người khác."
Tiền Phúc giật mình, lập tức hiểu ra.
Mấy năm nay, trong lòng tiểu thư chỉ có việc báo thù cho hai nhà Tiền, Thịnh. Đây là một con đường không có điểm cuối, không biết thành bại thế nào. Thế nên, tiểu thư không muốn khiến Tưởng gia liên lụy vào.
"Tiểu thư..." Tiền Phúc nghẹn ngào.
"Tiểu thư, lão nô già rồi, mặc dù trong lòng cũng căm hận, nhưng tất cả đều không quan trọng bằng tiểu thư. Lão nô chỉ muốn thấy tiểu thư sống được vui vẻ là đủ."
Cố Thanh Hoàn rất hiểu sự ỷ lại của Tiền Phúc và Nguyệt nương đối với mình, nhưng họ không biết rằng, cô cũng rất ỷ lại bọn họ, chẳng thể rời xa dù chỉ một ngày.
"Phúc bá, trong lòng ta đều có tính toán. Hôm nay ta đi biệt viện Sử gia, nghe được một chuyện..."
"Tiểu thư cứ nói đi."
Cố Thanh Hoàn rũ mắt, nghiêng đầu đến gần.
Ánh nến trong phòng nhẹ nhàng nhảy múa, ánh sáng ảm đạm chiếu lên khuôn mặt cô, có những vụn sáng lấp lánh quét qua, dập dờn như sóng nước.
Trong bóng đêm, một bóng hình cao gầy ẩn trốn phía sau thân cây, vươn cổ ra nhìn về phía viện tử, nhưng bóng cây đong đưa khiến hắn không thấy được gì cả.
Tưởng gia cầu hôn cô, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cô nhất định sẽ đồng ý thôi. Tào Tử Ngang chán nản cúi thấp đầu.
"Ca, huynh làm gì ở đây?"
Tiếng nói vang lên sau lưng, Tào Tử Ngang giật bắn lên, vẻ mặt hắn hoảng loạn, lắp bắp nói: "Không có... Không làm gì cả."
Tào Tử Hi bước đến, mắt hạnh ẩn chứa sự giận dữ: "Lục tiểu thư ở bên trong?"
"Hình... hình như là vậy. Không còn sớm nữa, ta đi về nghỉ ngơi trước." Tào Tử Ngang run người, sợ bị người khác nhìn ra manh mối gì, vội vã muốn rời khỏi.
DƯỚI DÙ CÓ CÀN KHÔN
Tưởng Hoằng Văn cười khổ.
Hắn ta phải làm thế nào? Hắn ta vẫn chẳng làm được gì, chỉ có thể đứng đằng xa mà nhìn, tựa như nhiều năm về trước vậy.
"Đệ nói đi, muốn ta làm thế nào?"
Triệu Cảnh Diễm siết chặt tay, cười nhạt: "Đồng ý mối hôn sự với Cố phủ."
"Cái gì?" Tưởng Hoằng Văn giật nảy mình, theo bản năng sờ về phía lồng ngực, nỗi đau đớn của cú đá kia vẫn còn đấy.
Triệu Cảnh Diễm thầm nảy sinh tình cảm với Cố Thanh Hoàn, mà một khi hắn ta đồng ý mối hôn sự này, Cố Thanh Hoàn chỉ có thể gả cho hắn ta. Như vậy... Tưởng Hoằng Văn không dám nghĩ tiếp nữa.
Triệu Cảnh Diễm ấn hắn ta ngồi xuống ghế, trên mặt là nụ cười đắng ngắt, "Ta nào muốn vậy?"
Cô gái kia là người hắn muốn, nhưng so với chuyện này, hắn vẫn phân rõ được cái nào nặng cái nào nhẹ. Thế nên hắn không muốn để lỡ cơ hội tốt.
"Đình Lâm, rốt cuộc có chuyện gì, đệ nói rõ ràng ra cho ta."
Triệu Cảnh Diễm hít sâu một hơi, đặt hai chung trà xuống cạnh nhau, chỉ vào đó rồi nói: "Trước mặt chúng ta là hai kẻ địch. Chúng ta lấy một chọi hai, phần thắng quá ít, chỉ có thể đánh từng kẻ một."
Tưởng Hoằng Văn nhíu mày, hai mắt sáng lên.
Triệu Cảnh Diễm lấy một chung trà xuống, lại nói: "Một chung trà, bằng khả năng của chúng ta, khó phân thắng bại, nhưng nếu chúng ta âm thầm liên thủ với một kẻ khác thì sao?"
"Ý đệ là liên thủ với một trong hai kẻ đó, trước tiên tiêu diệt kẻ còn lại, sau đó phản bội..."
"Thông minh. Thế nên ta muốn huynh đồng ý mối hôn sự này." Ánh mắt Triệu Cảnh Diễm thâm trầm.
"Vì sao như vậy?" Tưởng Hoằng Văn khó hiểu.
"Rất đơn giản, giống như người ngoài nghĩ vậy, Tưởng gia hướng về phía lão Nhị, chúng ta chọn bè phái cho riêng mình. Mà phụ hoàng chỉ cho là lão tổ tông hồ đồ ghép đôi lung tung. Đây là một cơ hội ngàn năm có một."
Tưởng Hoằng Văn cũng là người thông minh, hiểu ngay ra chỗ tốt của chuyện này. Nó giống như một cái dù, che đi ánh mắt cao cao tại thượng của Hoàng đế, mà bên dưới dù lại có càn khôn.
Tưởng Hoằng Văn thầm giật mình, "Nói như vậy, người chúng ta đối phó là Hiền vương?"
"Hoàn toàn ngược lại!"
Triệu Cảnh Diễm cười khẩy: "Người đầu tiên ta muốn đối phó, chính là Nhị ca!"
Lời này vừa nói ra, Tưởng Hoằng Văn suýt chút nữa nhảy dựng lên, chuyện này... hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn ta.
"Vì sao?"
"Vì thế lực của hắn mạnh nhất, vì chuyện năm đó, hắn là kẻ đáng ngờ nhất, cũng vì… ta đã đáp ứng cô ấy, sẽ nhổ tận gốc Cố gia."
Tưởng Hoằng Văn ngồi phịch xuống ghế, vẻ mặt khiếp sợ.
Kẻ này, quả là một con cáo già!
…
Màn đêm từ từ phủ xuống, tựa như một tấm lưới đan chặt, lặng yên không tiếng động vung xuống nhân gian.
Hoa tử đằng nở rộ kiều diễm, hoa diệp thúy um tùm, hương thơm thoang thoảng trong không khí. Tô Tử Ngữ chắp tay sau lưng, đứng trước cây tử đằng, hồi lâu không động đậy. Dương Nhuệ đi đến, dáng vẻ phong trần: "Tô thống lĩnh, đã điều tra rõ ràng rồi."
"Ồ?"
Tô Tử Ngữ quay đầu lại, hất tà áo ngồi xuống, chỉ vào cái ghế đối diện nói: "Mau nói ta nghe xem."
"Cố Thanh Hoàn, năm nay mười bốn tuổi, tiểu thư đích xuất của nhị phòng nhà họ Cố, từ nhỏ đã ngớ ngẩn, thỉnh thoảng phát điên. Năm tám tuổi, mẹ ruột là Tiền thị chết."
"Chết thế nào?" Tô Tử Ngữ hỏi tiếp.
Dương Nhuệ nhướng mắt, đáp: "Trên danh nghĩa là bệnh chết, thật ra là bị Cố gia hạ độc mà chết."
"Hạ độc chết." Tô Tử Ngữ nghiến răng.
Dương Nhuệ gật đầu.
"Từ đấy bị Cố gia ghẻ lạnh, thu xếp cho ở một tiểu viện trong phủ, bên cạnh chỉ có hai nha hoàn thiếp thân Nguyệt nương và Xuân Nê hầu hạ. Mùa Hè năm ngoái, cô ta cắn Hiền vương bị thương, bị Cố gia ném tới thôn trang tự sinh tự diệt. Sau lại có một đêm, cô ta ngã từ trên cao xuống, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc."
Đôi tay chắp sau lưng của Tô Tử Ngữ run rẩy thật khẽ đến không thể nhận ra.
Dương Nhuệ không hề phát hiện, vẫn nói tiếp: "Nô tỳ Nguyệt nương trung thành giao ra mười vạn lượng bạc lúc Tiền thị còn sống để lại, cầu xin danh y Kim thần y của Giang Nam mới cứu được một mạng, đồng thời trị khỏi bệnh điên của cô ta. Năm ngoái, cô ta theo Cố phủ vào Kinh, bởi lí do là con cháu Tiền gia nên lọt vào mắt xanh của lão tổ tông nhà họ Tưởng. Lão tổ tông thương cô ta còn nhỏ, số phận bấp bênh, thường sai người đón đến phủ ở lại."
Tô Tử Ngữ hỏi: "Trừ những chuyện đó ra, còn gì nữa?"
Dương Nhuệ do dự một lát: "Ngoài ra cũng không có gì nữa, có điều..."
"Có điều thế nào?"
"Có điều hôm nay có một chuyện, có phần kì lạ."
"Nói kĩ ra xem."
Dương Nhuệ nói: "Hôm nay Tưởng gia phái người đến Cố phủ đón Lục tiểu thư, vừa lúc bị ta nhìn thấy, nhưng cô ta không đi Tưởng phủ, mà đi đến một trạch viện ở thành Bắc, đến chiều mới rời đi."
"Trạch viện kia là phủ đệ của ai?"
"Biệt viện của Sử gia."
Tô Tử Ngữ lập tức siết chặt nắm tay: "Có phải Đại gia nhà họ Sử vào Kinh?"
Dương Nhuệ lấy làm lạ hỏi: "Làm sao Tô Thống lĩnh biết Đại gia nhà họ Sử vào kinh?"
Tô Tử Ngữ cười khổ, "Ngươi chỉ cần nói phải hoặc không phải."
"Đúng vậy. Ta nghe nói, sắp tới là đại thọ năm mươi tuổi của Định Quốc công, Đại gia Sử gia vào Kinh chúc thọ, mang theo vợ con ở lại biệt viện Sử gia."
"Cô ta và cô ấy... trước giờ thân thiết!" Tô Tử Ngữ khẽ nỉ non.
"Hả... Tô Thống lĩnh nói cái gì, cái gì mà cô ta với cô ấy?" Trần Bình không nghe rõ.
"Không có gì."
Tô Tử Ngữ rùng mình, khoát tay hỏi: "Chỉ những thứ này thôi sao?"
"Chỉ những thứ này. Ta thăm dò quanh Cố phủ hai ngày, hạ nhân đều nói trừ phi Tưởng gia tới đón, chứ Lục tiểu thư cực kì ít xuất phủ. Đúng rồi, hôm nay Tưởng gia phái bà mối đi Cố phủ, muốn cầu hôn Lục tiểu thư cho Tưởng Thất gia."
Ánh mắt Tô Tử Ngữ lóe lên, trên mặt lại không biểu lộ gì nhiều.
Lão tổ tông Tưởng gia quả nhiên là một người trung nghĩa. Chỉ vì năm ấy trưởng nữ Tiền gia bắt mạch cho bà, bây giờ bà dám quang minh chính đại săn sóc cho hậu bối, mặc kệ ánh mắt người ngoài.
"Tô Thống lĩnh, cần theo dõi tiếp không?" Tô Tử Ngữ suy nghĩ một lát: "Không cần. Phái người đi phủ Anh Quốc công, tiết lộ tin này cho Thế tử gia, để hắn từ bỏ đi thôi."
"Được!"
"Giúp ta mua vài cửa tiệm, ruộng đất loại tốt, đều viết dưới tên Lục tiểu thư, mai sau thêm vào của hồi môn cho cô ta."
Dương Nhuệ cả kinh, bật thốt lên: "Tử Ngữ."
"Bọn họ còn có thể chăm lo cho cô ta, ta cũng không thể bỏ mặc không ngó đến. Cứ làm theo lời ta đi."
Tô Tử Ngữ lặng lẽ nhìn cây tử đằng, ánh mắt mơ màng mà ưu thương, nét mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
Dương Nhuệ có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng đành cắn răng nuốt xuống.
Cuối cùng Cố Thanh Hoàn cũng không gặp được Tưởng Hoằng Văn.
Trần Bình bẩm rằng không tìm được Thất gia, hắn ta giống như mất tích, ngay cả Triệu Cảnh Diễm cũng không tìm ra.
Cố Thanh Hoàn nghiến răng nghiến lợi, trong lòng nghĩ, hắn ta gây chuyện xong rồi chạy mất tăm, đây là cái đức hạnh gì vậy. Tốt xấu gì cũng phải nói trước với cô một tiếng, ít ra cô cũng không khiến cô rơi vào cảnh hoàn toàn mờ mịt như bây giờ.
Huống hồ Quận chúa toàn tâm toàn ý muốn gả Ngô Nhạn Linh vào nhà họ Tưởng, bây giờ bản thân lại cản đường Quận chúa, cuộc sống sau này chỉ sợ...
Cố Thanh Hoàn bóp trán, cảm giác vô cùng đau đầu.
Tiền Phúc thấy sắc mặt tiểu thư khó coi, dùng ánh mắt ra hiệu cho Ngân Châm: "Xe đến trước núi ắt có đường, Thất gia sớm muộn gì cũng sẽ đến gặp tiểu thư, tiểu thư còn đang kiếm tiền cho hắn ta mà."
"Đúng vậy, tiểu thư, chuyện bàn hôn luận gả này, quan trọng là ở bàn luận. Bàn luận thành công hay không là hai chuyện khác nhau mà."
Nguyệt nương cũng sửa miệng, từ lúc tiểu thư hồi phủ đến giờ, trên mặt không có lấy một nụ cười. Trước giờ tiểu thư vẫn luôn bình tĩnh đối mặt với mọi việc, vậy mà hôm nay lại có vẻ hơi nóng nảy. Xem ra, chắc chắn là tiểu thư không muốn gả cho Tưởng Thất gia.
Cố Thanh Hoàn nhìn hai người căng thẳng, tạm thời kìm nén sự phiền lòng, khẽ thở dài: "Không cần quan tâm tới hắn ta nữa, ngày kia chính là tiết Thanh minh rồi, chuẩn bị mọi thứ cả đi."
Tiền Phúc vội đáp: "Tiểu thư, xe ngựa đã chuẩn bị xong, đêm nay chúng ta sẽ lên đường."
"Tiểu thư, nô tỳ cũng muốn đi." Giọng Ngân Châm lanh lảnh.
"Ngươi đi làm gì?"
"Nô tỳ đi đốt tiền vàng giúp tiểu thư, đôi tay của tiểu thư non mềm như vậy, lỡ như bị bỏng thì Ngân Châm đau lòng chết mất."
"Thật là ngốc."
"Tiểu thư, nô tỳ cũng muốn đi." Nguyệt nương cũng nói.
"Nguyệt nương, bà nhất định phải đi, nói thế nào thì bà cũng là người của Tiền gia."
Cố Thanh Hoàn cười khổ: "Được rồi, hai người các ngươi ra ngoài coi chừng đi, ta có mấy lời muốn nói với Phúc bá."
Nguyệt nương nghe lời này, vẻ mặt có phần căng thẳng: "Tiểu thư..."
"Ta cần bàn với Phúc bá xem, gả hay không gả cho Tưởng gia thì có lợi cho chúng ta." Cố Thanh Hoàn cố ý tỏ ra thoải mái.
Nguyệt nương thấy trên mặt tiểu thư có ý cười thì mới tạm yên lòng, kéo Ngân Châm đi ra ngoài.
Tiền Phúc đợi người rời khỏi, bước lên trước nói: "Tiểu thư, lão nô cũng cảm thấy Tưởng gia khá tốt."
Cố Thanh Hoàn lắc đầu: "Phúc bá, người như ta, tội gì phải liên lụy người khác."
Tiền Phúc giật mình, lập tức hiểu ra.
Mấy năm nay, trong lòng tiểu thư chỉ có việc báo thù cho hai nhà Tiền, Thịnh. Đây là một con đường không có điểm cuối, không biết thành bại thế nào. Thế nên, tiểu thư không muốn khiến Tưởng gia liên lụy vào.
"Tiểu thư..." Tiền Phúc nghẹn ngào.
"Tiểu thư, lão nô già rồi, mặc dù trong lòng cũng căm hận, nhưng tất cả đều không quan trọng bằng tiểu thư. Lão nô chỉ muốn thấy tiểu thư sống được vui vẻ là đủ."
Cố Thanh Hoàn rất hiểu sự ỷ lại của Tiền Phúc và Nguyệt nương đối với mình, nhưng họ không biết rằng, cô cũng rất ỷ lại bọn họ, chẳng thể rời xa dù chỉ một ngày.
"Phúc bá, trong lòng ta đều có tính toán. Hôm nay ta đi biệt viện Sử gia, nghe được một chuyện..."
"Tiểu thư cứ nói đi."
Cố Thanh Hoàn rũ mắt, nghiêng đầu đến gần.
Ánh nến trong phòng nhẹ nhàng nhảy múa, ánh sáng ảm đạm chiếu lên khuôn mặt cô, có những vụn sáng lấp lánh quét qua, dập dờn như sóng nước.
Trong bóng đêm, một bóng hình cao gầy ẩn trốn phía sau thân cây, vươn cổ ra nhìn về phía viện tử, nhưng bóng cây đong đưa khiến hắn không thấy được gì cả.
Tưởng gia cầu hôn cô, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cô nhất định sẽ đồng ý thôi. Tào Tử Ngang chán nản cúi thấp đầu.
"Ca, huynh làm gì ở đây?"
Tiếng nói vang lên sau lưng, Tào Tử Ngang giật bắn lên, vẻ mặt hắn hoảng loạn, lắp bắp nói: "Không có... Không làm gì cả."
Tào Tử Hi bước đến, mắt hạnh ẩn chứa sự giận dữ: "Lục tiểu thư ở bên trong?"
"Hình... hình như là vậy. Không còn sớm nữa, ta đi về nghỉ ngơi trước." Tào Tử Ngang run người, sợ bị người khác nhìn ra manh mối gì, vội vã muốn rời khỏi.
Bình luận facebook