Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-164
Chương 164: Quá To Gan
QUÁ TO GAN
Thanh Hoàn cố ý ngẫm nghĩ một hồi, học theo giọng điệu của lão tổ tông: "Người nói ‘Hai vị thiếu gia Cố phủ còn coi được, nhưng người mẹ đẻ thì lại không ra gì, trộm của hồi môn của em dâu cho con gái mình đắp lên mặt. Loại người như vậy mà dám mở miệng cầu xin cháu thì cháu cứ nhổ thẳng vào mặt, không cần nể nang gì cả. Nếu cô ta dám mắng cháu một câu, lão tổ tông sẽ khiến cô ta không còn chỗ đứng trong cái Kinh thành này’."
Giống như uống phải một chén trà có thạch tín, hai mắt Chu thị trợn trắng, miệng sùi bọt mép, bà ta ngã ngồi trên ghế, không thốt ra được câu nào nữa.
Ông trời ơi, kẻ nào lòng dạ đen tối, dám ba hoa chuyện này với lão tổ tông, thật là muốn mạng bà ta mà.
Ý cười Thanh Hoàn càng rõ hơn, cô hồn nhiên nói tiếp: "Đại bá mẫu, con không nhổ vào mặt người, vậy nên người cũng đừng cầu xin con. Xem như con chưa nghe được chuyện này. Con xin phép về phòng trước, đại bá mẫu cứ từ từ dùng tiệc."
Chu thị trợn mắt lên nhìn Thanh Hoàn đứng dậy, ngay cả phất tay cho lui cũng làm không nổi.
Nhưng Thanh Hoàn vừa đi được vài bước thì nhìn thấy mẹ con Quận chúa uy phong lẫm liệt đi vào viện. Cô kéo nhẹ Xuân Nê, hai người cố ý vòng qua một bên đứng trong góc.
Triệu Hoa Dương vừa đi vào viện đã nhìn thấy ả đàn bà không đứng đắn đang ngồi bên cạnh người đàn ông của mình, bàn tay thon thả của ả đang đưa rượu lên miệng ông ta.
Một đôi cẩu nam nữ.
Triệu Hoa Dương nghiến răng ken két, làm y theo lời lão thái phi đã dạy, xông tới giáng thẳng một cái tát vào mặt của ả di nương mới.
"Tiện tỳ, cái thứ không có mặt mũi, là kẻ nào dạy ngươi trèo giường, không có đàn ông là ngứa người sao. Kĩ nữ trong Câu Hạm còn có mặt mũi hơn ngươi mấy phần."
Thư Thư biết không dễ gì qua được ải của Quận chúa. Ả ta che khuôn mặt hơi sưng của mình, quỳ sụp xuống đất, thút thít kêu tha: "Quận chúa tha mạng, Quận chúa tha mạng."
Hoa Dương không làm thì thôi, đã làm là làm đến cùng, lập tức giơ chân lên đạp vào ngực ả ta.
"Nói. Người nào sai ngươi trèo lên giường Nhị gia, ai chỉ thị ngươi làm như vậy?"
Cái đạp này nào phải đạp vào ngực của Thư di nương, rõ ràng là đạp vào trái tim của Cố Nhị gia. Ông ta nghển cổ lên, nói: "Nàng đánh nàng ấy làm gì, không liên can gì đến nàng ấy cả, là do ta uống say."
Triệu Hoa Dương thấy phu quân của mình che chở cho ả thì cười lạnh, nói: "Nhị gia muốn nạp người nào, chỉ cần là người trong viện thì Triệu Hoa Dương ta tuyệt đối sẽ không nói nửa chữ không. Chỉ cần uống một chén trà của di nương thôi là đêm đó ta sẽ bố trí tân phòng cho chàng. Nhưng tiện tỳ này là người của đại phòng, ha hả, Đại tẩu cũng thật tốt bụng, lại còn tặng người cho em chồng. Rốt cuộc Đại tẩu đang tính toán cái gì đây?"
Chu thị đang ngồi buồn bã trên ghế, vừa nghe thấy vậy thì đứng phắt dậy, sửng cồ lên như con gà trống bị nhổ lông đuôi.
"Đệ muội à, một ngụm nước bọt một lời đồn chết người, cứ phải nói cho đúng sự thật, rõ ràng là người ta chàng có tình, thiếp có ý, sớm đã nhìn trúng nhau. Tại sao muội lại hắt nước bẩn lên người ta, còn có thiên lý gì nữa không."
"Ta khinh!"
Triệu Hoa Dương chống nạnh đi tới trước mặt Chu thị, hất thẳng cái mâm trên bàn xuống đất, "*** nhà bà! Bộ dạng con tiện tỳ này lẳng lơ như vậy, tại sao không chàng có tình thiếp có ý với chồng bà, bà cho rằng mắt Triệu Hoa Dương ta bị mù sao. Đi, chúng ta tới trước mặt lão gia, thái thái để nhờ phân xử. Giữa thanh thiên bạch nhật mà Đại tẩu lại đẩy người lên giường của em chồng, đúng là ra dáng Đại tẩu đấy. Có bản lĩnh sao không tự mình cởi hết mà đem qua tặng em chồng?"
"Cô... cô... cô…" Chu thị dù gì cũng là con gái được nhà giàu giáo dục, làm sao chịu được những lời nói bẩn thỉu như vậy, vừa hận vừa xấu hổ, mắt trợn ngược ngã ngửa ra sau.
Nha hoàn vội vàng đỡ lấy bà ta, liên tục kêu hô.
Cố Nhị gia thấy tình hình càng lúc càng không ra thể thống gì nữa, vội đánh mắt ra hiệu cho Thư di nương rời đi, còn mình thì kéo lấy tay thê tử lôi về phòng.
"Được rồi, được rồi, đừng ầm ĩ nữa, đều là lỗi của ta, nàng bớt giận đi…"
Triệu Hoa Dương hất tay chồng ra, túm lấy cổ áo của ông ta, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lần này ta tha cho chàng, nếu còn thêm một lần nữa, ta sẽ dùng kéo cắt một cái, giải quyết triệt để luôn. Một chức quan lục phẩm nhỏ bé mà trong phòng lại nhất thê tứ thiếp. Nếu chàng không sợ mũ cánh chuồn mình quá nặng thì chúng ta đến phủ Ứng Thiên phân bua."
Cố Nhị gia cảm thấy đũng quần của mình lạnh lẽo. Người đàn bà này đúng là độc ác, dám đòi thiến ông ta, cái đồ đanh đá, chanh chua...
Trong lòng nghĩ như vậy nhưng ngoài mặt Cố Nhị gia lại không dám lộ ra một chút nào, cũng không quan tâm nha hoàn người hầu trong viện đang nhìn mà ôm Quận chúa vào lòng, vừa dắt vào phòng vừa dỗ ngọt.
Thanh Hoàn sớm đã đoán được sẽ có một màn này, cũng biết được năng lực trạch đấu của Quận chúa rất lợi hại, nhưng vẫn bị những lời nói độc địa cay nghiệt của người đàn bà này làm cho đứng hình.
Đột nhiên, Thanh Hoàn nhạy cảm nhận ra có ánh mắt đang nhìn mình, ngước mắt lên nhìn thì thấy là Ngô Nhạn Linh đang cười híp mắt nhìn bản thân.
Thanh Hoàn đang định nhìn kĩ thì bị Xuân Nê kéo góc áo, "Tiểu thư, chúng ta mau đi thôi, tránh bị liên lụy."
Thanh Hoàn gật đầu với Ngô Nhạn Linh rồi cùng Xuân Nê khoan thai rời đi.
Chủ tớ hai người trở về phòng, Nguyệt nương đứng chờ ở trước cửa viện. Sau khi Xuân Nê như con vẹt kể lại mọi chuyện thì Nguyệt nương không ngừng ca thán: "Mẹ tôi ơi, Quận chúa đúng là lợi hại, những lời như vậy mà cũng mắng ra miệng được, nô tì thật sự tâm phục khẩu phục."
Thanh Hoàn cũng được dịp mở mang tầm mắt. Sau chuyến đi về vương phủ lần này, bản lĩnh trạch đấu của Quận chúa rõ ràng là cao hơn mấy bậc. Không nói đến việc Chu thị không phải là đối thủ của bà ta mà toàn bộ phụ nữ trong Cố phủ này hợp lại, e cũng không bằng được.
Quả nhiên là một người lợi hại!
Chủ tớ ba người nói chuyện phiếm một lát thì lại cùng nhau chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ cho buổi tối Thanh minh.
Thanh Hoàn xem được một màn kịch cãi nhau đặc sắc, những buồn phiền trong lòng như được quét sạch, ngủ ngon một đêm.
Thanh Hoàn ngủ ngon, nhưng Chu thị thì nằm trên giường than khóc, khó thở vô cùng.
Cứ như vậy, sớm muộn cũng có một ngày bản thân bị người đàn bà chua ngoa đó làm cho tức chết, cho dù không tức chết cũng tức đến nỗi bại liệt trên giường.
Người đàn bà này, đúng là miệng đầy phân!
Bà ta ngồi phắt dậy, lạnh giọng nói: "Đi tìm Phan Lượng Gia đến đây cho ta."
"Đại nãi nãi, cửa viện đã đóng rồi ạ…"
Chữ cuối cùng còn chưa ra khỏi miệng thì một cái gối đã bị ném qua, "Tiện tì, còn không mau đi."
Trong chốc lát, Phan Lượng Gia với đầu tóc tán loạn đi vào phòng, "Đại nãi nãi có gì muốn căn dặn ạ."
Ánh mắt của Chu thị lạnh lùng như rắn độc, Phan Lượng Gia giật thót, lại gần gọi một tiếng, "Đại nãi nãi…"
"Ta không nhịn được nữa rồi!"
Chu thị thở dài xa xăm, "Ngươi thay ta tìm cơ hội thực hiện việc kia đi."
Phan Lượng Gia hiểu ý, lập tức đáp lời: "Đại nãi nãi yên tâm, nô tì nhất định làm cho thần không biết quỷ không hay." "Đợi đã."
Chu thị kéo bà ta lại, "Đem nước bẩn hắt lên người Triệu Hoa Dương, ta muốn cô ta có miệng mà không thể phân trần."
Bốn từ cuối bị Chu thị nghiến răng nghiến lợi nói ra từng chữ một, ánh nến hắt lên khuôn mặt vặn vẹo của bà ta khiến người khác nhìn thấy mà run rẩy.
Phan Lượng Gia không che giấu được sự sợ hãi trong ánh mắt của mình.
…
"Lan Nhi, ngươi đi nghe ngóng rõ ràng chưa?" Đôi mắt Quản thị đỏ ngầu, cô ta nghẹn ngào nói.
"Thiếu nãi nãi, hôm nay nô tì đi nghe ngóng ở Binh bộ, đúng lúc gặp được quan viên có quan hệ khá tốt với Đại gia, là ông ấy nói với nô tì một tháng nữa Đại gia sẽ trở về, bây giờ có lẽ đang trên đường về rồi ạ."
Quản thị nghe vậy thì nước mắt tuôn trào, cuối cùng người ấy cũng về rồi.
Lan Nhi nhanh tay nhanh mắt, vắt khăn ấm đưa qua, "Thiếu nãi nãi, tối hôm nay ầm ĩ một trận như vậy, chỉ e Đại nãi nãi lại trút giận lên người thôi, người phải nghĩ cách mới được."
Quản thị lau mặt, khẽ nói: "Ta đã có kế hoạch, chỉ có điều, chúng ta còn phải nghĩ kỹ xem nên tiến hành thế nào."
Lan Nhi vui mừng, "Thiếu nãi nãi, người mau nói kế hoạch của người đi ạ."
Quản thị dựa người trên gối, cười khổ nói: "Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, ta muốn gặp riêng Nhị thẩm để cầu xin."
"Quận chúa?" Lan Nhi kinh ngạc.
"Ừ!"
Không cần biết Thư di nương có phải là người mà mẹ chồng mình cài vào hay không, Quận chúa nhất định sẽ đem món nợ này tính sổ lên người bà ấy. Lúc này, bản thân đi cầu xin Quận chúa, nhất định bà ấy sẽ vì đâm một đao vào tim mẹ chồng mà đồng ý yêu cầu của mình.
Như vậy, bản thân không những hoàn thành được nhiệm vụ mà mẹ chồng giao, đến lúc Đại gia hồi phủ chất vấn cũng có thể thoái thác được.
Quản thị thở dài, "Ta cũng là bị ép đến đường cùng, chỉ có thể đánh liều thôi. May là ngài ấy đang trên đường về, dù có chuyện gì thì ngài ấy cũng có thể che chở cho ta."
Lan Nhi há hốc mồm, muốn nói gì đó nhưng lại không thốt ra được, chỉ biết gật đầu.
Ánh trăng trong như nước.
…
Trong rừng trúc của Thần Cơ Doanh ở ngoại thành, Tô Tử Ngữ múa một bài kiếm xong, người đã đổ đầy mồ hôi. Hắn ta đã quen với việc luyện kiếm dưới ánh trăng, người kiếm hợp nhất.
"Tỷ phu, tỷ phu." Giọng nói của Ân Lập Phong từ xa vọng lại.
Tô Tử Ngữ chau mày, tra kiếm vào vỏ, nhận lấy khăn mặt mà thị vệ đưa qua lau đi mồ hôi.
"Tỷ phu, ta biết ngay huynh đang ở đây." Ân Lập Phong cười híp mắt đi tới, bàn tay đặt lên vai của Tô Tử Ngữ, vỗ mạnh mấy cái.
Tô Tử Ngữ nhìn ánh mắt của hắn, đôi mắt đầy sự vui mừng, xem ra tâm tình không tệ.
"Đến tìm ta uống rượu sao?"
"Không... không... đệ tìm tỷ phu để nói chuyện, uống trà. Đệ có đem đến một ít lá trà ngon, tỷ phu uống thử xem."
Ân Lập Phong cười hớn hở, không đợi Tô Tử Ngữ trả lời lại nói tiếp: "Khi nào tỷ phu được nghỉ phép?"
"Ngày mai là Thanh minh, nghỉ phép hai ngày, có gì không?"
"Không có gì, đệ hỏi chơi thôi. Bát tỷ tự tay làm cho tỷ phu một đôi giày, đang mong huynh về đấy."
Tô Tử Ngữ cười thờ ơ, vừa đi vừa nói: "Việc cực khổ như vậy sao có thể để nàng ấy làm. Hôm sau ta sẽ ghé phủ." Hai người đi vào quân doanh, Ân Lập Phong quan sát bên trong doanh trướng rồi thầm nhủ, cái nơi rách nát này, bảo y tới ở một ngày còn coi như mới lạ, chứ ngày ngày bắt y ở đây chắc y phát điên mất.
Đợi cận vệ bưng trà lên, hai người ngồi thưởng thức trà thơm dưới ánh đèn lập lòe.
Sau một tuần trà, Ân Lập Phong không kiềm nén được, phấn khích nói: "Tỷ phu, hôm nay đệ đã làm được một việc lớn đấy."
Tô Tử Ngữ biết rõ lần này hắn ta đến đây ắt có chuyện muốn nói nên hỏi: "Việc lớn gì?"
"Tỷ phu, hôm nay đệ cho người mai mối đến Cố phủ."
Mặt Tô Tử Ngữ biến sắc, cánh tay cầm chung trà chợt khựng lại.
Ân Lập Phong vẫn chưa phát hiện ra, vẫn nói tiếp: "Tỷ phu, cô ấy không muốn làm di nương thì ta sẽ cưới cô ấy làm Thế tử phi, huynh nói cô ấy có thích hay không?"
Trong lòng Tô Tử Ngữ cười thê lương. Hắn ta nhìn ngọn đèn le lói trên bàn, ánh mắt sắc lạnh, nói: "Đệ quá to gan."
QUÁ TO GAN
Thanh Hoàn cố ý ngẫm nghĩ một hồi, học theo giọng điệu của lão tổ tông: "Người nói ‘Hai vị thiếu gia Cố phủ còn coi được, nhưng người mẹ đẻ thì lại không ra gì, trộm của hồi môn của em dâu cho con gái mình đắp lên mặt. Loại người như vậy mà dám mở miệng cầu xin cháu thì cháu cứ nhổ thẳng vào mặt, không cần nể nang gì cả. Nếu cô ta dám mắng cháu một câu, lão tổ tông sẽ khiến cô ta không còn chỗ đứng trong cái Kinh thành này’."
Giống như uống phải một chén trà có thạch tín, hai mắt Chu thị trợn trắng, miệng sùi bọt mép, bà ta ngã ngồi trên ghế, không thốt ra được câu nào nữa.
Ông trời ơi, kẻ nào lòng dạ đen tối, dám ba hoa chuyện này với lão tổ tông, thật là muốn mạng bà ta mà.
Ý cười Thanh Hoàn càng rõ hơn, cô hồn nhiên nói tiếp: "Đại bá mẫu, con không nhổ vào mặt người, vậy nên người cũng đừng cầu xin con. Xem như con chưa nghe được chuyện này. Con xin phép về phòng trước, đại bá mẫu cứ từ từ dùng tiệc."
Chu thị trợn mắt lên nhìn Thanh Hoàn đứng dậy, ngay cả phất tay cho lui cũng làm không nổi.
Nhưng Thanh Hoàn vừa đi được vài bước thì nhìn thấy mẹ con Quận chúa uy phong lẫm liệt đi vào viện. Cô kéo nhẹ Xuân Nê, hai người cố ý vòng qua một bên đứng trong góc.
Triệu Hoa Dương vừa đi vào viện đã nhìn thấy ả đàn bà không đứng đắn đang ngồi bên cạnh người đàn ông của mình, bàn tay thon thả của ả đang đưa rượu lên miệng ông ta.
Một đôi cẩu nam nữ.
Triệu Hoa Dương nghiến răng ken két, làm y theo lời lão thái phi đã dạy, xông tới giáng thẳng một cái tát vào mặt của ả di nương mới.
"Tiện tỳ, cái thứ không có mặt mũi, là kẻ nào dạy ngươi trèo giường, không có đàn ông là ngứa người sao. Kĩ nữ trong Câu Hạm còn có mặt mũi hơn ngươi mấy phần."
Thư Thư biết không dễ gì qua được ải của Quận chúa. Ả ta che khuôn mặt hơi sưng của mình, quỳ sụp xuống đất, thút thít kêu tha: "Quận chúa tha mạng, Quận chúa tha mạng."
Hoa Dương không làm thì thôi, đã làm là làm đến cùng, lập tức giơ chân lên đạp vào ngực ả ta.
"Nói. Người nào sai ngươi trèo lên giường Nhị gia, ai chỉ thị ngươi làm như vậy?"
Cái đạp này nào phải đạp vào ngực của Thư di nương, rõ ràng là đạp vào trái tim của Cố Nhị gia. Ông ta nghển cổ lên, nói: "Nàng đánh nàng ấy làm gì, không liên can gì đến nàng ấy cả, là do ta uống say."
Triệu Hoa Dương thấy phu quân của mình che chở cho ả thì cười lạnh, nói: "Nhị gia muốn nạp người nào, chỉ cần là người trong viện thì Triệu Hoa Dương ta tuyệt đối sẽ không nói nửa chữ không. Chỉ cần uống một chén trà của di nương thôi là đêm đó ta sẽ bố trí tân phòng cho chàng. Nhưng tiện tỳ này là người của đại phòng, ha hả, Đại tẩu cũng thật tốt bụng, lại còn tặng người cho em chồng. Rốt cuộc Đại tẩu đang tính toán cái gì đây?"
Chu thị đang ngồi buồn bã trên ghế, vừa nghe thấy vậy thì đứng phắt dậy, sửng cồ lên như con gà trống bị nhổ lông đuôi.
"Đệ muội à, một ngụm nước bọt một lời đồn chết người, cứ phải nói cho đúng sự thật, rõ ràng là người ta chàng có tình, thiếp có ý, sớm đã nhìn trúng nhau. Tại sao muội lại hắt nước bẩn lên người ta, còn có thiên lý gì nữa không."
"Ta khinh!"
Triệu Hoa Dương chống nạnh đi tới trước mặt Chu thị, hất thẳng cái mâm trên bàn xuống đất, "*** nhà bà! Bộ dạng con tiện tỳ này lẳng lơ như vậy, tại sao không chàng có tình thiếp có ý với chồng bà, bà cho rằng mắt Triệu Hoa Dương ta bị mù sao. Đi, chúng ta tới trước mặt lão gia, thái thái để nhờ phân xử. Giữa thanh thiên bạch nhật mà Đại tẩu lại đẩy người lên giường của em chồng, đúng là ra dáng Đại tẩu đấy. Có bản lĩnh sao không tự mình cởi hết mà đem qua tặng em chồng?"
"Cô... cô... cô…" Chu thị dù gì cũng là con gái được nhà giàu giáo dục, làm sao chịu được những lời nói bẩn thỉu như vậy, vừa hận vừa xấu hổ, mắt trợn ngược ngã ngửa ra sau.
Nha hoàn vội vàng đỡ lấy bà ta, liên tục kêu hô.
Cố Nhị gia thấy tình hình càng lúc càng không ra thể thống gì nữa, vội đánh mắt ra hiệu cho Thư di nương rời đi, còn mình thì kéo lấy tay thê tử lôi về phòng.
"Được rồi, được rồi, đừng ầm ĩ nữa, đều là lỗi của ta, nàng bớt giận đi…"
Triệu Hoa Dương hất tay chồng ra, túm lấy cổ áo của ông ta, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lần này ta tha cho chàng, nếu còn thêm một lần nữa, ta sẽ dùng kéo cắt một cái, giải quyết triệt để luôn. Một chức quan lục phẩm nhỏ bé mà trong phòng lại nhất thê tứ thiếp. Nếu chàng không sợ mũ cánh chuồn mình quá nặng thì chúng ta đến phủ Ứng Thiên phân bua."
Cố Nhị gia cảm thấy đũng quần của mình lạnh lẽo. Người đàn bà này đúng là độc ác, dám đòi thiến ông ta, cái đồ đanh đá, chanh chua...
Trong lòng nghĩ như vậy nhưng ngoài mặt Cố Nhị gia lại không dám lộ ra một chút nào, cũng không quan tâm nha hoàn người hầu trong viện đang nhìn mà ôm Quận chúa vào lòng, vừa dắt vào phòng vừa dỗ ngọt.
Thanh Hoàn sớm đã đoán được sẽ có một màn này, cũng biết được năng lực trạch đấu của Quận chúa rất lợi hại, nhưng vẫn bị những lời nói độc địa cay nghiệt của người đàn bà này làm cho đứng hình.
Đột nhiên, Thanh Hoàn nhạy cảm nhận ra có ánh mắt đang nhìn mình, ngước mắt lên nhìn thì thấy là Ngô Nhạn Linh đang cười híp mắt nhìn bản thân.
Thanh Hoàn đang định nhìn kĩ thì bị Xuân Nê kéo góc áo, "Tiểu thư, chúng ta mau đi thôi, tránh bị liên lụy."
Thanh Hoàn gật đầu với Ngô Nhạn Linh rồi cùng Xuân Nê khoan thai rời đi.
Chủ tớ hai người trở về phòng, Nguyệt nương đứng chờ ở trước cửa viện. Sau khi Xuân Nê như con vẹt kể lại mọi chuyện thì Nguyệt nương không ngừng ca thán: "Mẹ tôi ơi, Quận chúa đúng là lợi hại, những lời như vậy mà cũng mắng ra miệng được, nô tì thật sự tâm phục khẩu phục."
Thanh Hoàn cũng được dịp mở mang tầm mắt. Sau chuyến đi về vương phủ lần này, bản lĩnh trạch đấu của Quận chúa rõ ràng là cao hơn mấy bậc. Không nói đến việc Chu thị không phải là đối thủ của bà ta mà toàn bộ phụ nữ trong Cố phủ này hợp lại, e cũng không bằng được.
Quả nhiên là một người lợi hại!
Chủ tớ ba người nói chuyện phiếm một lát thì lại cùng nhau chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ cho buổi tối Thanh minh.
Thanh Hoàn xem được một màn kịch cãi nhau đặc sắc, những buồn phiền trong lòng như được quét sạch, ngủ ngon một đêm.
Thanh Hoàn ngủ ngon, nhưng Chu thị thì nằm trên giường than khóc, khó thở vô cùng.
Cứ như vậy, sớm muộn cũng có một ngày bản thân bị người đàn bà chua ngoa đó làm cho tức chết, cho dù không tức chết cũng tức đến nỗi bại liệt trên giường.
Người đàn bà này, đúng là miệng đầy phân!
Bà ta ngồi phắt dậy, lạnh giọng nói: "Đi tìm Phan Lượng Gia đến đây cho ta."
"Đại nãi nãi, cửa viện đã đóng rồi ạ…"
Chữ cuối cùng còn chưa ra khỏi miệng thì một cái gối đã bị ném qua, "Tiện tì, còn không mau đi."
Trong chốc lát, Phan Lượng Gia với đầu tóc tán loạn đi vào phòng, "Đại nãi nãi có gì muốn căn dặn ạ."
Ánh mắt của Chu thị lạnh lùng như rắn độc, Phan Lượng Gia giật thót, lại gần gọi một tiếng, "Đại nãi nãi…"
"Ta không nhịn được nữa rồi!"
Chu thị thở dài xa xăm, "Ngươi thay ta tìm cơ hội thực hiện việc kia đi."
Phan Lượng Gia hiểu ý, lập tức đáp lời: "Đại nãi nãi yên tâm, nô tì nhất định làm cho thần không biết quỷ không hay." "Đợi đã."
Chu thị kéo bà ta lại, "Đem nước bẩn hắt lên người Triệu Hoa Dương, ta muốn cô ta có miệng mà không thể phân trần."
Bốn từ cuối bị Chu thị nghiến răng nghiến lợi nói ra từng chữ một, ánh nến hắt lên khuôn mặt vặn vẹo của bà ta khiến người khác nhìn thấy mà run rẩy.
Phan Lượng Gia không che giấu được sự sợ hãi trong ánh mắt của mình.
…
"Lan Nhi, ngươi đi nghe ngóng rõ ràng chưa?" Đôi mắt Quản thị đỏ ngầu, cô ta nghẹn ngào nói.
"Thiếu nãi nãi, hôm nay nô tì đi nghe ngóng ở Binh bộ, đúng lúc gặp được quan viên có quan hệ khá tốt với Đại gia, là ông ấy nói với nô tì một tháng nữa Đại gia sẽ trở về, bây giờ có lẽ đang trên đường về rồi ạ."
Quản thị nghe vậy thì nước mắt tuôn trào, cuối cùng người ấy cũng về rồi.
Lan Nhi nhanh tay nhanh mắt, vắt khăn ấm đưa qua, "Thiếu nãi nãi, tối hôm nay ầm ĩ một trận như vậy, chỉ e Đại nãi nãi lại trút giận lên người thôi, người phải nghĩ cách mới được."
Quản thị lau mặt, khẽ nói: "Ta đã có kế hoạch, chỉ có điều, chúng ta còn phải nghĩ kỹ xem nên tiến hành thế nào."
Lan Nhi vui mừng, "Thiếu nãi nãi, người mau nói kế hoạch của người đi ạ."
Quản thị dựa người trên gối, cười khổ nói: "Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, ta muốn gặp riêng Nhị thẩm để cầu xin."
"Quận chúa?" Lan Nhi kinh ngạc.
"Ừ!"
Không cần biết Thư di nương có phải là người mà mẹ chồng mình cài vào hay không, Quận chúa nhất định sẽ đem món nợ này tính sổ lên người bà ấy. Lúc này, bản thân đi cầu xin Quận chúa, nhất định bà ấy sẽ vì đâm một đao vào tim mẹ chồng mà đồng ý yêu cầu của mình.
Như vậy, bản thân không những hoàn thành được nhiệm vụ mà mẹ chồng giao, đến lúc Đại gia hồi phủ chất vấn cũng có thể thoái thác được.
Quản thị thở dài, "Ta cũng là bị ép đến đường cùng, chỉ có thể đánh liều thôi. May là ngài ấy đang trên đường về, dù có chuyện gì thì ngài ấy cũng có thể che chở cho ta."
Lan Nhi há hốc mồm, muốn nói gì đó nhưng lại không thốt ra được, chỉ biết gật đầu.
Ánh trăng trong như nước.
…
Trong rừng trúc của Thần Cơ Doanh ở ngoại thành, Tô Tử Ngữ múa một bài kiếm xong, người đã đổ đầy mồ hôi. Hắn ta đã quen với việc luyện kiếm dưới ánh trăng, người kiếm hợp nhất.
"Tỷ phu, tỷ phu." Giọng nói của Ân Lập Phong từ xa vọng lại.
Tô Tử Ngữ chau mày, tra kiếm vào vỏ, nhận lấy khăn mặt mà thị vệ đưa qua lau đi mồ hôi.
"Tỷ phu, ta biết ngay huynh đang ở đây." Ân Lập Phong cười híp mắt đi tới, bàn tay đặt lên vai của Tô Tử Ngữ, vỗ mạnh mấy cái.
Tô Tử Ngữ nhìn ánh mắt của hắn, đôi mắt đầy sự vui mừng, xem ra tâm tình không tệ.
"Đến tìm ta uống rượu sao?"
"Không... không... đệ tìm tỷ phu để nói chuyện, uống trà. Đệ có đem đến một ít lá trà ngon, tỷ phu uống thử xem."
Ân Lập Phong cười hớn hở, không đợi Tô Tử Ngữ trả lời lại nói tiếp: "Khi nào tỷ phu được nghỉ phép?"
"Ngày mai là Thanh minh, nghỉ phép hai ngày, có gì không?"
"Không có gì, đệ hỏi chơi thôi. Bát tỷ tự tay làm cho tỷ phu một đôi giày, đang mong huynh về đấy."
Tô Tử Ngữ cười thờ ơ, vừa đi vừa nói: "Việc cực khổ như vậy sao có thể để nàng ấy làm. Hôm sau ta sẽ ghé phủ." Hai người đi vào quân doanh, Ân Lập Phong quan sát bên trong doanh trướng rồi thầm nhủ, cái nơi rách nát này, bảo y tới ở một ngày còn coi như mới lạ, chứ ngày ngày bắt y ở đây chắc y phát điên mất.
Đợi cận vệ bưng trà lên, hai người ngồi thưởng thức trà thơm dưới ánh đèn lập lòe.
Sau một tuần trà, Ân Lập Phong không kiềm nén được, phấn khích nói: "Tỷ phu, hôm nay đệ đã làm được một việc lớn đấy."
Tô Tử Ngữ biết rõ lần này hắn ta đến đây ắt có chuyện muốn nói nên hỏi: "Việc lớn gì?"
"Tỷ phu, hôm nay đệ cho người mai mối đến Cố phủ."
Mặt Tô Tử Ngữ biến sắc, cánh tay cầm chung trà chợt khựng lại.
Ân Lập Phong vẫn chưa phát hiện ra, vẫn nói tiếp: "Tỷ phu, cô ấy không muốn làm di nương thì ta sẽ cưới cô ấy làm Thế tử phi, huynh nói cô ấy có thích hay không?"
Trong lòng Tô Tử Ngữ cười thê lương. Hắn ta nhìn ngọn đèn le lói trên bàn, ánh mắt sắc lạnh, nói: "Đệ quá to gan."
Bình luận facebook