Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-169
Chương 169: Đã Bình Tĩnh Lại
ĐÃ BÌNH TĨNH LẠI
Trong Di Xuân Cung, yên tĩnh uy nghi.
Một cung nữ với nhan sắc xuất chúng nhón gót chân, nhẹ nhàng đi đến trước ghế Quý phi.
Người phụ nữ ngồi trên sập đang chợp mắt, bà ta mặc triều phục màu đỏ thêu hoa văn loan điểu triều phụng bằng tơ vàng, khí chất trầm tĩnh, ung dung. Người phụ nữ ấy chính là đương kim Hoàng hậu Tần thị.
"Nương nương, đã nghe ngóng được rồi ạ."
Tần Hoàng hậu chậm rãi mở mắt, mắt phượng ngước lên mang theo mấy phần lạnh lùng. Bà ta khẽ "ừ" một tiếng, nhưng vẫn chưa ngồi dậy mà chỉ lẳng lặng đảo mắt qua.
"Nương nương, chuyện là như thế này…"
Một lát sau, Thu Cúc kể xong, im lặng đứng qua một bên.
Tần Hoàng hậu vuốt chiếc nhẫn trên tay mình, một lúc sau mới cười nói: "Lần này Ân Quý phi tự bê đá đập chân mình, thật đáng đời."
"Còn không phải đáng đời sao."
Thu Cúc phụ họa theo, dâng chung trà lên.
Tần Hoàng hậu hơi mở tách trà ra, cúi đầu vừa định nhấp một ngụm thì đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, con ngươi vụt sáng cười nói, "Truyền lời đến phủ Thụy vương, bảo nó nhân cơ hội này lôi kéo lão Bát và Tưởng gia về phía chúng ta."
Thu Cúc khẽ đáp: "Dạ, nương nương."
"Đợi đã!"
Tần Hoàng hậu gọi người lại, nói với giọng rất thờ ơ: "Điều tra kĩ về Lục tiểu thư Cố phủ cho ta."
Bà ta đột nhiên hiếu kì về người có thể khiến cho hai phủ nhìn trúng.
Đêm đen kéo đến.
Thanh Hoàn ngồi trước bàn trang điểm, nhìn mình trong gương, chân mày không vẽ mà thanh mảnh, môi không tô mà đỏ như son, hàng mi dài cong vút.
Cô đã nhìn khuôn mặt này sáu năm rồi, đến nỗi quên mất cả dáng vẻ trước đây của mình. Đôi mắt từng trải, nhìn thấu hồng trần, không còn luyến tiếc cũng trở nên bình lặng không một gợn sóng.
Rất tốt, đã bình tĩnh lại rồi.
Thanh Hoàn đứng dậy, để Nguyệt nương mặc cho mình bộ trung y giao lĩnh màu bạch ngọc, tháo hết trâm cài xuống, khoan thai đi ra ngoài.
Trong hậu viện, bầu không khí tĩnh mịch, Trần Bình thấy tiểu thư đi ra thì hai mắt sáng lên, chạy tới đón. Một lát sau, cô và Nguyệt nương đã lên trên chiếc xe ngựa chờ sẵn từ lâu, Ngân Đăng ngồi chờ trên xe, vừa nhìn thấy tiểu thư thì vui mừng nhào lên.
Thanh Hoàn trừng cô bé một cái, hắng giọng: "Nghịch ngợm."
Ngân Đăng cười nói: "Nô tì nhìn thấy tiểu thư là vui mừng như vậy đấy. Tiểu thư, mấy hôm nay nô tì đã gấp không ít nguyên bảo, vàng và ngân lượng đều có, đến lúc đó lấy ra đốt hết, để họ ở trên trời sẽ không lo không có ngân lượng để tiêu."
Thanh Hoàn không nhịn được phì cười.
"Đúng rồi, tiểu thư, đêm hôm qua Thọ vương đưa thư tới, nói muốn đi thăm mộ."
Thanh Hoàn chau mày hỏi: "Đang yên đang lành, hắn đi làm gì?"
"Thọ vương nói là có chuyện muốn bàn bạc với tiểu thư."
Thanh Hoàn đăm chiêu một lúc, bỗng nở nụ cười sâu xa.
Hai chiếc xe ngựa đi thẳng về hướng Bắc, phóng nhanh như bay, cũng không biết đi bao lâu mà xung quanh càng lúc càng hẻo lánh, có cảm giác như thần hồn nát thần tính.
Có lẽ là cận hương tình khiếp*, lòng bàn tay Thanh Hoàn dần dần ướt đẫm mồ hôi. Cô vén rèm xe lên, bốn phía tối đen như mực, thấp thoáng có hình dáng của ngọn núi.
(*) Người đi xa lâu khi về gần đến quê hương thì thường thấy lo sợ.
Chạy thêm khoảng nửa chung trà nữa, xe ngựa dừng lại.
Rèm được vén lên, Tiền Phúc cầm lồng đèn ló đầu vào trong, "Tiểu thư, phía trước đường hẹp, xe ngựa không thể đi được, phải đi bộ khoảng trăm mét ạ."
Thanh Hoàn xuống xe, nhìn xung quanh có bảy tám người hộ vệ, đi đầu là Trần Bình đang nửa quỳ, "Tiểu thư, trời tối đường khó đi, để thuộc hạ cõng cô."
Thanh Hoàn lắc đầu, cầm chặt tay Nguyệt nương, nói rất kiên định: "Không cần, ta tự đi được, mọi người cẩn thận."
Một hàng người im lặng đi vào con đường nhỏ. Cây cối hai bên đường khá rậm rạp, chỉ vừa cho hai người sóng vai đi.
Đi được hơn trăm bước thì trước mắt rộng rãi, thông thoáng, một mặt hồ thiên nhiên xuất hiện. Tiền Phúc đưa đèn lồng cho Trần Bình, tự mình nắm lấy tay tiểu thư, chỉ tay nói: "Ở phía trước ạ."
Theo cánh tay của Tiền Phúc, Thanh Hoàn nhìn thấy hai ngôi mộ thấp, yên tĩnh nằm dưới ánh trăng, không có cây tùng che phủ cũng không được dựng bia mộ.
Ai mà ngờ Thịnh gia hiển hách nổi danh, Tiền gia y thuật nổi tiếng khắp thiên hạ cuối cùng lại chỉ còn hai nấm mộ này.
Thời khắc này, Thanh Hoàn chỉ cảm thấy chân mình bủn rủn, không cất nổi bước, mắt rưng rưng, lảo đảo đi tới phía trước, không đợi Nguyệt nương đưa đệm qua, đã quỳ sụp xuống, nước mắt tuôn ra như mưa. Tổ phụ, tổ mẫu, phụ thân, mẫu thân, đệ đệ, đại bá, nhị bá...
Thanh Hoàn thầm niệm từng cái tên, mỗi lần niệm là như đứt gan đứt ruột, đau đớn khôn cùng.
Mỗi một cái tên, cô làm sao có thể quên được.
Sau khi Tiền Phủ xảy ra hỏa hoạn, toàn bộ di thể bị thiêu cháy, bị xe bò kéo vào bãi tha ma, sau mấy trận tuyết, gió bấc thổi qua đã hóa thành tro, thành bụi, không biết bay về phương nào.
Bản thân cô còn thảm thương hơn, thi thể biến mất không rõ tung tích, vì vậy mộ phần còn để trống không.
Toàn bộ Thịnh gia bị xử trảm, thi thể chất đống ngoài bãi tha ma, Tiền Phúc tìm từng người từng người trong núi thi thể đó, bỏ ra số tiền lớn mới đưa đến được nơi này để hỏa thiêu, cuối cùng đem tro cốt của mấy trăm người chôn tại đây.
Vết thương của sáu năm trước lại bị xé toạc ra, lại rỉ máu, nỗi đau như ăn mòn trước cảnh tượng chết thảm của người thân, nỗi đau dâng lên từ trong tim, thấm vào lục phủ ngũ tạng, vào tận kinh mạch xương cốt, thấm đến cả chân tơ kẽ tóc.
Thanh Hoàn đau đớn cuộn người, khóc ngất trong lòng Tiền Phúc.
Nguyệt nương vừa rơi nước mắt vừa bày những đồ cúng đã chuẩn bị sẵn, bà đặt lư hương ra trước, thắp lên ngọn nến, thậm chí bà còn đẩy tay Ngân Đăng ra, tự mình làm tất cả.
Khi mọi thứ đã xong xuôi, Nguyệt nương khàn giọng, nói: "Tiểu thư, qua đây khấu đầu đi."
Thanh Hoàn gắng gượng kìm nén đau thương, nhưng nước mắt càng rơi càng nhiều. Cô nhận lấy ba nén hương mà Nguyệt nương đưa, cắm vào lư hương, thành kính, trang nghiêm khấu đầu ba cái.
Ngân Đăng đưa tiền vàng, Thanh Hoàn cầm ngọn nến đốt lên. Ánh lửa hắt lên khuôn mặt trắng bệch của cô.
Xa xa, ba bóng người nhảy từ trên xây xuống, đứng trước nhất là người thanh niên chắp tay sau lưng, trong lòng hắn âm thầm kinh hãi.
"Cô ấy có vẻ rất đau lòng."
Tưởng Hoằng Văn cười mỉa mai: "Hai phủ Tiền, Thịnh cộng lại cũng năm, sáu trăm người, tất cả đều biến thành oan hồn, làm sao không đau lòng cho được."
Triệu Cảnh Diễm nhìn bóng hình gầy yếu quỳ trước ngôi mộ, cả người bất giác toát ra sự lạnh lẽo thấu xương.
Tưởng Hoằng Văn cảm giác được, không khỏi than thở: "Đình Lâm, đột nhiên ta cảm thấy cô ấy còn khổ hơn cả chúng ta."
Con tim Triệu Cảnh Diễm chợt nhói đau, nhưng hắn vẫn không nói gì.
Một lúc sau, hắn mới nói: "Người sống trên đời vốn dĩ đã khổ, còn cô ấy thì khổ càng thêm khổ."
Nếu huynh trưởng có thể giành được ngôi vị, việc hắn muốn làm đầu tiên chính là giúp hai phủ Tiền, Thịnh lật lại vụ án, chỉ có điều... Triệu Cảnh Diễm đột nhiên đổi giọng: "Hoằng Văn, trong lòng huynh có nghi ngờ gì không?"
Một người bị điên từ nhỏ, rốt cuộc sự đau thương cùng ý hận cuồn cuộn này từ đâu mà ra?
Tưởng Hoằng Văn hiểu được thâm ý trong câu nói này, cười trào phúng, "Hơn cả nghi ngờ, ta cảm thấy cô ấy giống như một bí ẩn."
"Nói hay lắm."
Triệu Cảnh Diễm thấp giọng nói: "Hoằng Văn, ta muốn làm người phá giải bí ẩn."
Thanh Hoàn đứng dậy, đi đến giữa hai ngôi mộ.
Lúc nhỏ, mỗi khi tới tiết Thanh minh, cô đều cùng tổ phụ tổ mẫu đi đốt tiền vàng cho tổ tiên, buổi trưa thì cùng phụ thân tới Thịnh gia.
Góc phía Tây Bắc trong vườn của Thịnh gia có một từ đường rất lớn, trong đó đặt rất nhiều bài vị, ngoại trừ những người chết già chết bệnh thì con trai Thịnh gia chết trên sa trường còn nhiều hơn.
Cô luôn luẩn quẩn quanh chân phụ thân không dám nhìn nhiều lên các bài vị, đầu vùi vào lưng người.
Hoàn thành nghi thức tế bái xong, Đại bá mẫu sẽ ôm cô vào lòng, mỉm cười hỏi, "Tử Kỳ à, gần đây lão Tam Tô gia có đến tìm con không?"
Dù cô còn nhỏ nhưng cũng biết ngượng ngùng, nghe hỏi vậy liền đẩy Đại bá mẫu ra nhào vào lòng Nhị bá mẫu.
Mấy vị bá mẫu thấy vậy thì bàn tán rôm rả hẳn lên.
"Không thể để lão Tam Tô gia cưới Tử Kỳ một cách dễ dàng được."
"Đúng vậy, phải bắt nó qua được cửa của Thịnh gia chúng ta đã."
Giọng nói còn văng vẳng đâu đây nhưng người thì đã mất hết rồi, Thanh Hoàn cười tang thương, trong lòng lại vô cùng kiên định.
"Tiểu thư, Thọ vương đến rồi." Trần Bình bước tới bẩm báo.
Thanh Hoàn ngước mắt nhìn qua, dưới ánh trăng, người thanh niên tuấn tú như ngọc khoan thai đi tới, sau lưng có hai người đi theo như trước.
Triệu Cảnh Diễm tới gần mới phát hiện ra, đôi mắt cô đã sưng đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, chỉ có ánh mắt vẫn sáng ngời, linh động như cũ.
"Ta và Lục tiểu thư có chuyện cần nói, các người lui ra trăm mét."
Vương gia ăn chơi trác táng đã tháo mặt nạ xuống, giọng nói lạnh lùng khiến người ta rét run.
Bọn người Tiền Phúc, Nguyệt nương nhanh chóng lui ra, A Ly huýt sáo, chỉ nghe lá cây xung quanh xào xạc, mười mấy ám vệ ẩn nấp trên cây hình thành thế bao quanh.
Thanh Hoàn thầm kinh ngạc, gạt bỏ hết những tạp niệm trong đầu chỉ để lại sự trầm tĩnh, "Vương gia, mời nói."
"Gọi Đình Lâm." Triệu Cảnh Diễm bước lên một bước, ánh mắt rét lạnh, khí thế bá đạo toát ra. Thanh Hoàn lấy nhu khắc cương, chỉ cười khẽ: "Đình Lâm, có lời cứ nói."
Triệu Cảnh Diễm nhìn nét mặt của cô, bất giác bật cười. Ngay cả Hoằng Văn cũng nói khi hắn hiện nguyên hình thì vẻ mặt có thể khiến người ta nhìn mà sợ hãi, vậy mà cô lại còn cười được.
"Cô không sợ ta?"
Tại sao phải sợ? Ngay cả quỷ cô cũng gặp rồi, huống hồ gì một vương gia như hắn.
Thanh Hoàn không trả lời, chỉ khẽ nói: "Xin vương gia nói chuyện chính."
Triệu Cảnh Diễm đã quen với sự lạnh lùng, điềm tĩnh này của cô, hắn nói: "Hôm nay có ba việc. Việc thứ nhất, năm ngày sau tiền trang khai trương. Như cô đã nói, ba mươi hai tiền trang khai trương cùng một ngày."
Thanh Hoàn cười nói: "Chúc mừng vương gia, cuối cùng cũng khai trương rồi."
Ý cười mang theo ẩn ý, Triệu Cảnh Diễm bóp trán cười khổ.
Nếu như chỉ dựa vào lời cô nói thì chuyện của tiền trang sao phải đợi đến hôm nay, nhưng huynh trưởng nói quy mô quá nhỏ. Hắn nghĩ dù sao cũng khó được mở miệng cầu xin phụ hoàng một lần, chi bằng làm lớn luôn, cho nên mới kéo dài đến tận bây giờ.
Không ai biết được, bởi vì chuyện của tiền trang mà hắn đã phải trằn trọc suy nghĩ, dốc hết sức lực.
Triệu Cảnh Diễm không muốn nói ra những gian khổ này, đảo mắt liền nói sang chuyện khác: "Đã có tung tích của người Thanh Hoàn muốn tìm. Nhưng không may là người này sau khi từ quan thì cùng con trai về Phúc Châu định cư, xa xôi cách trở, ta đã phái người về phía Nam tìm kiếm rồi."
Lúc này Thanh Hoàn không còn cười được nữa. Cô nhờ hắn tìm người, mới chỉ nửa tháng ngắn ngủi trôi qua mà đã có tung tích, có thể thấy hắn rất để ý.
Cô hành lễ vạn phúc, đáp: "Đa tạ."
"Giữa ta và cô không cần phải khách sáo như vậy."
Triệu Cảnh Diễm thở phào: "Chuyện thứ ba, ta muốn nói rõ với cô là…"
Thanh Hoàn gật đầu, bình tĩnh đợi hắn nói tiếp.
Triệu Cảnh Diễm khẽ thở dài, nói: "Lão tổ tông sợ Cố phủ lấy chuyện hôn sự của cô ra làm quân cờ, hơn nữa người rất thích tính cách của cô nên muốn thay Hoằng Văn cầu thân."
Thanh Hoàn chau mày, ánh mắt nhìn về Tưởng Hoằng Văn đang trầm mặc không nói ở bên cạnh.
ĐÃ BÌNH TĨNH LẠI
Trong Di Xuân Cung, yên tĩnh uy nghi.
Một cung nữ với nhan sắc xuất chúng nhón gót chân, nhẹ nhàng đi đến trước ghế Quý phi.
Người phụ nữ ngồi trên sập đang chợp mắt, bà ta mặc triều phục màu đỏ thêu hoa văn loan điểu triều phụng bằng tơ vàng, khí chất trầm tĩnh, ung dung. Người phụ nữ ấy chính là đương kim Hoàng hậu Tần thị.
"Nương nương, đã nghe ngóng được rồi ạ."
Tần Hoàng hậu chậm rãi mở mắt, mắt phượng ngước lên mang theo mấy phần lạnh lùng. Bà ta khẽ "ừ" một tiếng, nhưng vẫn chưa ngồi dậy mà chỉ lẳng lặng đảo mắt qua.
"Nương nương, chuyện là như thế này…"
Một lát sau, Thu Cúc kể xong, im lặng đứng qua một bên.
Tần Hoàng hậu vuốt chiếc nhẫn trên tay mình, một lúc sau mới cười nói: "Lần này Ân Quý phi tự bê đá đập chân mình, thật đáng đời."
"Còn không phải đáng đời sao."
Thu Cúc phụ họa theo, dâng chung trà lên.
Tần Hoàng hậu hơi mở tách trà ra, cúi đầu vừa định nhấp một ngụm thì đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, con ngươi vụt sáng cười nói, "Truyền lời đến phủ Thụy vương, bảo nó nhân cơ hội này lôi kéo lão Bát và Tưởng gia về phía chúng ta."
Thu Cúc khẽ đáp: "Dạ, nương nương."
"Đợi đã!"
Tần Hoàng hậu gọi người lại, nói với giọng rất thờ ơ: "Điều tra kĩ về Lục tiểu thư Cố phủ cho ta."
Bà ta đột nhiên hiếu kì về người có thể khiến cho hai phủ nhìn trúng.
Đêm đen kéo đến.
Thanh Hoàn ngồi trước bàn trang điểm, nhìn mình trong gương, chân mày không vẽ mà thanh mảnh, môi không tô mà đỏ như son, hàng mi dài cong vút.
Cô đã nhìn khuôn mặt này sáu năm rồi, đến nỗi quên mất cả dáng vẻ trước đây của mình. Đôi mắt từng trải, nhìn thấu hồng trần, không còn luyến tiếc cũng trở nên bình lặng không một gợn sóng.
Rất tốt, đã bình tĩnh lại rồi.
Thanh Hoàn đứng dậy, để Nguyệt nương mặc cho mình bộ trung y giao lĩnh màu bạch ngọc, tháo hết trâm cài xuống, khoan thai đi ra ngoài.
Trong hậu viện, bầu không khí tĩnh mịch, Trần Bình thấy tiểu thư đi ra thì hai mắt sáng lên, chạy tới đón. Một lát sau, cô và Nguyệt nương đã lên trên chiếc xe ngựa chờ sẵn từ lâu, Ngân Đăng ngồi chờ trên xe, vừa nhìn thấy tiểu thư thì vui mừng nhào lên.
Thanh Hoàn trừng cô bé một cái, hắng giọng: "Nghịch ngợm."
Ngân Đăng cười nói: "Nô tì nhìn thấy tiểu thư là vui mừng như vậy đấy. Tiểu thư, mấy hôm nay nô tì đã gấp không ít nguyên bảo, vàng và ngân lượng đều có, đến lúc đó lấy ra đốt hết, để họ ở trên trời sẽ không lo không có ngân lượng để tiêu."
Thanh Hoàn không nhịn được phì cười.
"Đúng rồi, tiểu thư, đêm hôm qua Thọ vương đưa thư tới, nói muốn đi thăm mộ."
Thanh Hoàn chau mày hỏi: "Đang yên đang lành, hắn đi làm gì?"
"Thọ vương nói là có chuyện muốn bàn bạc với tiểu thư."
Thanh Hoàn đăm chiêu một lúc, bỗng nở nụ cười sâu xa.
Hai chiếc xe ngựa đi thẳng về hướng Bắc, phóng nhanh như bay, cũng không biết đi bao lâu mà xung quanh càng lúc càng hẻo lánh, có cảm giác như thần hồn nát thần tính.
Có lẽ là cận hương tình khiếp*, lòng bàn tay Thanh Hoàn dần dần ướt đẫm mồ hôi. Cô vén rèm xe lên, bốn phía tối đen như mực, thấp thoáng có hình dáng của ngọn núi.
(*) Người đi xa lâu khi về gần đến quê hương thì thường thấy lo sợ.
Chạy thêm khoảng nửa chung trà nữa, xe ngựa dừng lại.
Rèm được vén lên, Tiền Phúc cầm lồng đèn ló đầu vào trong, "Tiểu thư, phía trước đường hẹp, xe ngựa không thể đi được, phải đi bộ khoảng trăm mét ạ."
Thanh Hoàn xuống xe, nhìn xung quanh có bảy tám người hộ vệ, đi đầu là Trần Bình đang nửa quỳ, "Tiểu thư, trời tối đường khó đi, để thuộc hạ cõng cô."
Thanh Hoàn lắc đầu, cầm chặt tay Nguyệt nương, nói rất kiên định: "Không cần, ta tự đi được, mọi người cẩn thận."
Một hàng người im lặng đi vào con đường nhỏ. Cây cối hai bên đường khá rậm rạp, chỉ vừa cho hai người sóng vai đi.
Đi được hơn trăm bước thì trước mắt rộng rãi, thông thoáng, một mặt hồ thiên nhiên xuất hiện. Tiền Phúc đưa đèn lồng cho Trần Bình, tự mình nắm lấy tay tiểu thư, chỉ tay nói: "Ở phía trước ạ."
Theo cánh tay của Tiền Phúc, Thanh Hoàn nhìn thấy hai ngôi mộ thấp, yên tĩnh nằm dưới ánh trăng, không có cây tùng che phủ cũng không được dựng bia mộ.
Ai mà ngờ Thịnh gia hiển hách nổi danh, Tiền gia y thuật nổi tiếng khắp thiên hạ cuối cùng lại chỉ còn hai nấm mộ này.
Thời khắc này, Thanh Hoàn chỉ cảm thấy chân mình bủn rủn, không cất nổi bước, mắt rưng rưng, lảo đảo đi tới phía trước, không đợi Nguyệt nương đưa đệm qua, đã quỳ sụp xuống, nước mắt tuôn ra như mưa. Tổ phụ, tổ mẫu, phụ thân, mẫu thân, đệ đệ, đại bá, nhị bá...
Thanh Hoàn thầm niệm từng cái tên, mỗi lần niệm là như đứt gan đứt ruột, đau đớn khôn cùng.
Mỗi một cái tên, cô làm sao có thể quên được.
Sau khi Tiền Phủ xảy ra hỏa hoạn, toàn bộ di thể bị thiêu cháy, bị xe bò kéo vào bãi tha ma, sau mấy trận tuyết, gió bấc thổi qua đã hóa thành tro, thành bụi, không biết bay về phương nào.
Bản thân cô còn thảm thương hơn, thi thể biến mất không rõ tung tích, vì vậy mộ phần còn để trống không.
Toàn bộ Thịnh gia bị xử trảm, thi thể chất đống ngoài bãi tha ma, Tiền Phúc tìm từng người từng người trong núi thi thể đó, bỏ ra số tiền lớn mới đưa đến được nơi này để hỏa thiêu, cuối cùng đem tro cốt của mấy trăm người chôn tại đây.
Vết thương của sáu năm trước lại bị xé toạc ra, lại rỉ máu, nỗi đau như ăn mòn trước cảnh tượng chết thảm của người thân, nỗi đau dâng lên từ trong tim, thấm vào lục phủ ngũ tạng, vào tận kinh mạch xương cốt, thấm đến cả chân tơ kẽ tóc.
Thanh Hoàn đau đớn cuộn người, khóc ngất trong lòng Tiền Phúc.
Nguyệt nương vừa rơi nước mắt vừa bày những đồ cúng đã chuẩn bị sẵn, bà đặt lư hương ra trước, thắp lên ngọn nến, thậm chí bà còn đẩy tay Ngân Đăng ra, tự mình làm tất cả.
Khi mọi thứ đã xong xuôi, Nguyệt nương khàn giọng, nói: "Tiểu thư, qua đây khấu đầu đi."
Thanh Hoàn gắng gượng kìm nén đau thương, nhưng nước mắt càng rơi càng nhiều. Cô nhận lấy ba nén hương mà Nguyệt nương đưa, cắm vào lư hương, thành kính, trang nghiêm khấu đầu ba cái.
Ngân Đăng đưa tiền vàng, Thanh Hoàn cầm ngọn nến đốt lên. Ánh lửa hắt lên khuôn mặt trắng bệch của cô.
Xa xa, ba bóng người nhảy từ trên xây xuống, đứng trước nhất là người thanh niên chắp tay sau lưng, trong lòng hắn âm thầm kinh hãi.
"Cô ấy có vẻ rất đau lòng."
Tưởng Hoằng Văn cười mỉa mai: "Hai phủ Tiền, Thịnh cộng lại cũng năm, sáu trăm người, tất cả đều biến thành oan hồn, làm sao không đau lòng cho được."
Triệu Cảnh Diễm nhìn bóng hình gầy yếu quỳ trước ngôi mộ, cả người bất giác toát ra sự lạnh lẽo thấu xương.
Tưởng Hoằng Văn cảm giác được, không khỏi than thở: "Đình Lâm, đột nhiên ta cảm thấy cô ấy còn khổ hơn cả chúng ta."
Con tim Triệu Cảnh Diễm chợt nhói đau, nhưng hắn vẫn không nói gì.
Một lúc sau, hắn mới nói: "Người sống trên đời vốn dĩ đã khổ, còn cô ấy thì khổ càng thêm khổ."
Nếu huynh trưởng có thể giành được ngôi vị, việc hắn muốn làm đầu tiên chính là giúp hai phủ Tiền, Thịnh lật lại vụ án, chỉ có điều... Triệu Cảnh Diễm đột nhiên đổi giọng: "Hoằng Văn, trong lòng huynh có nghi ngờ gì không?"
Một người bị điên từ nhỏ, rốt cuộc sự đau thương cùng ý hận cuồn cuộn này từ đâu mà ra?
Tưởng Hoằng Văn hiểu được thâm ý trong câu nói này, cười trào phúng, "Hơn cả nghi ngờ, ta cảm thấy cô ấy giống như một bí ẩn."
"Nói hay lắm."
Triệu Cảnh Diễm thấp giọng nói: "Hoằng Văn, ta muốn làm người phá giải bí ẩn."
Thanh Hoàn đứng dậy, đi đến giữa hai ngôi mộ.
Lúc nhỏ, mỗi khi tới tiết Thanh minh, cô đều cùng tổ phụ tổ mẫu đi đốt tiền vàng cho tổ tiên, buổi trưa thì cùng phụ thân tới Thịnh gia.
Góc phía Tây Bắc trong vườn của Thịnh gia có một từ đường rất lớn, trong đó đặt rất nhiều bài vị, ngoại trừ những người chết già chết bệnh thì con trai Thịnh gia chết trên sa trường còn nhiều hơn.
Cô luôn luẩn quẩn quanh chân phụ thân không dám nhìn nhiều lên các bài vị, đầu vùi vào lưng người.
Hoàn thành nghi thức tế bái xong, Đại bá mẫu sẽ ôm cô vào lòng, mỉm cười hỏi, "Tử Kỳ à, gần đây lão Tam Tô gia có đến tìm con không?"
Dù cô còn nhỏ nhưng cũng biết ngượng ngùng, nghe hỏi vậy liền đẩy Đại bá mẫu ra nhào vào lòng Nhị bá mẫu.
Mấy vị bá mẫu thấy vậy thì bàn tán rôm rả hẳn lên.
"Không thể để lão Tam Tô gia cưới Tử Kỳ một cách dễ dàng được."
"Đúng vậy, phải bắt nó qua được cửa của Thịnh gia chúng ta đã."
Giọng nói còn văng vẳng đâu đây nhưng người thì đã mất hết rồi, Thanh Hoàn cười tang thương, trong lòng lại vô cùng kiên định.
"Tiểu thư, Thọ vương đến rồi." Trần Bình bước tới bẩm báo.
Thanh Hoàn ngước mắt nhìn qua, dưới ánh trăng, người thanh niên tuấn tú như ngọc khoan thai đi tới, sau lưng có hai người đi theo như trước.
Triệu Cảnh Diễm tới gần mới phát hiện ra, đôi mắt cô đã sưng đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, chỉ có ánh mắt vẫn sáng ngời, linh động như cũ.
"Ta và Lục tiểu thư có chuyện cần nói, các người lui ra trăm mét."
Vương gia ăn chơi trác táng đã tháo mặt nạ xuống, giọng nói lạnh lùng khiến người ta rét run.
Bọn người Tiền Phúc, Nguyệt nương nhanh chóng lui ra, A Ly huýt sáo, chỉ nghe lá cây xung quanh xào xạc, mười mấy ám vệ ẩn nấp trên cây hình thành thế bao quanh.
Thanh Hoàn thầm kinh ngạc, gạt bỏ hết những tạp niệm trong đầu chỉ để lại sự trầm tĩnh, "Vương gia, mời nói."
"Gọi Đình Lâm." Triệu Cảnh Diễm bước lên một bước, ánh mắt rét lạnh, khí thế bá đạo toát ra. Thanh Hoàn lấy nhu khắc cương, chỉ cười khẽ: "Đình Lâm, có lời cứ nói."
Triệu Cảnh Diễm nhìn nét mặt của cô, bất giác bật cười. Ngay cả Hoằng Văn cũng nói khi hắn hiện nguyên hình thì vẻ mặt có thể khiến người ta nhìn mà sợ hãi, vậy mà cô lại còn cười được.
"Cô không sợ ta?"
Tại sao phải sợ? Ngay cả quỷ cô cũng gặp rồi, huống hồ gì một vương gia như hắn.
Thanh Hoàn không trả lời, chỉ khẽ nói: "Xin vương gia nói chuyện chính."
Triệu Cảnh Diễm đã quen với sự lạnh lùng, điềm tĩnh này của cô, hắn nói: "Hôm nay có ba việc. Việc thứ nhất, năm ngày sau tiền trang khai trương. Như cô đã nói, ba mươi hai tiền trang khai trương cùng một ngày."
Thanh Hoàn cười nói: "Chúc mừng vương gia, cuối cùng cũng khai trương rồi."
Ý cười mang theo ẩn ý, Triệu Cảnh Diễm bóp trán cười khổ.
Nếu như chỉ dựa vào lời cô nói thì chuyện của tiền trang sao phải đợi đến hôm nay, nhưng huynh trưởng nói quy mô quá nhỏ. Hắn nghĩ dù sao cũng khó được mở miệng cầu xin phụ hoàng một lần, chi bằng làm lớn luôn, cho nên mới kéo dài đến tận bây giờ.
Không ai biết được, bởi vì chuyện của tiền trang mà hắn đã phải trằn trọc suy nghĩ, dốc hết sức lực.
Triệu Cảnh Diễm không muốn nói ra những gian khổ này, đảo mắt liền nói sang chuyện khác: "Đã có tung tích của người Thanh Hoàn muốn tìm. Nhưng không may là người này sau khi từ quan thì cùng con trai về Phúc Châu định cư, xa xôi cách trở, ta đã phái người về phía Nam tìm kiếm rồi."
Lúc này Thanh Hoàn không còn cười được nữa. Cô nhờ hắn tìm người, mới chỉ nửa tháng ngắn ngủi trôi qua mà đã có tung tích, có thể thấy hắn rất để ý.
Cô hành lễ vạn phúc, đáp: "Đa tạ."
"Giữa ta và cô không cần phải khách sáo như vậy."
Triệu Cảnh Diễm thở phào: "Chuyện thứ ba, ta muốn nói rõ với cô là…"
Thanh Hoàn gật đầu, bình tĩnh đợi hắn nói tiếp.
Triệu Cảnh Diễm khẽ thở dài, nói: "Lão tổ tông sợ Cố phủ lấy chuyện hôn sự của cô ra làm quân cờ, hơn nữa người rất thích tính cách của cô nên muốn thay Hoằng Văn cầu thân."
Thanh Hoàn chau mày, ánh mắt nhìn về Tưởng Hoằng Văn đang trầm mặc không nói ở bên cạnh.
Bình luận facebook