Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-179
Chương 179: Đau Bụng Do Ăn Uống
ĐAU BỤNG DO ĂN UỐNG
Hoa Dương trở về phòng, mệt mỏi ngồi trên giường thất thần.
Đàm ma ma lặng lẽ bước đến, trên tay bưng bát súp: "Quận chúa, chuyện thế nào rồi ạ, có thành công không?"
Hoa Dương liếc bà ta, nhận lấy bát súp, uống vài hớp rồi đáp: "Có ta ra tay, còn có thể không thành công sao? Người đàn bà kia ngu xuẩn như lợn."
Đàm ma ma cười nói: "Vẫn là Quận chúa tính toán cao siêu."
Hoa Dương nghe vậy, mặt đanh lại: "Mụ ta dám đâm dao vào ngực ta, ta cũng dám xát muối vào vết thương của mụ. Cái thứ vô sỉ, để xem lần sau mụ ta còn dám không?"
Đàm ma ma hùa theo: "Đương nhiên là không dám rồi. Có ả đàn bà kia trong phủ, đại phòng đừng hòng có ngày yên bình nữa."
Hoa Dương đắc ý nói: "Muốn đấu với ta, chỉ mấy trò vặt vãnh này mà cũng đòi! Được rồi, đi báo tin cho lão vương phi, nói tất cả đều tiến hành theo kế hoạch."
Nụ cười trên mặt Đàm ma ma càng thêm hớn hở: "Quận chúa, chuyện kia cũng thành công rồi?"
Hoa Dương ngước mắt nhìn hoa văn hình mây khắc trên cột xà, than thở: "Không thành công cũng phải thành công. Phái người đến phòng tiểu thư, bảo nó cứ yên tâm, tất cả đã có ta."
Đàm ma ma cười, đang định đi ra ngoài.
"Quay lại."
"Quận chúa còn có gì căn dặn?"
Hoa Dương ngoắc tay với bà ta, "Ngươi nói với lão vương phi, tìm người của chúng ta qua tay nhà của Liễu Cẩm Hồng, nhưng vẫn để dưới danh nghĩa Liễu Cẩm Hồng."
"Vâng."
"Tìm vài đứa nha hoàn lanh lợi trong viện đưa sang chỗ Liễu Cẩm Hồng, bảo chúng mở to cặp mắt chó mà theo dõi Liễu Cẩm Hồng cho ta."
"Vâng."
Đàm ma ma khom người lui ra ngoài.
Liễu Cẩm Hồng mặc một chiếc áo đối khâm màu xanh lá cây thêu kim tuyến bằng lụa Vân Cẩm, đứng dưới mái hiên nhìn bầu trời, vẻ mặt đau thương.
Tỳ nữ A Bảo bước đến, "Tiểu thư, phòng đã thu dọn xong, có thể nghỉ ngơi rồi."
Liễu Cẩm Hồng lắc đầu, tay chậm rãi xoa bụng: "Ta đứng một lúc nữa." "Tiểu thư..."
"A Bảo, phải đổi cách xưng hô đi, trong phủ lớn nhiều quy củ, về sau ngươi phải gọi ta là Liễu di nương." Liễu Cẩm Hồng yếu ớt nói.
A Bảo le lưỡi, "Vâng tiểu thư, à không... di nương. Di nương, đến khi Đại gia trở về, chúng ta làm sao mà giải thích?"
Liễu Cẩm Hồng khẽ cười: "Ta không danh không phận cũng không sao, nhưng không thể để đứa trẻ cũng không danh không phận được. Cố gia giàu có, nếu ta không vào phủ, sau này làm sao có thể mưu cầu một phần gia sản cho đứa trẻ trong bụng."
A Bảo sợ hãi khiếp vía, đứa bé này...
"Lại nói, thế lực của phủ lão Tề Vương ngút trời, bóp chết ta cũng chỉ như bóp chết một con kiến. Nếu ta không đồng ý, hai mẹ con bọn ta làm gì còn đường sống."
"Tiểu... di nương?"
Mặt Liễu Cẩm Hồng biến sắc, ả ta đột nhiên thở dài: "Đều là oan nghiệt."
Lúc xẩm tối, Chu thị thật sự bày hai bàn tiệc trong viện cho Liễu Cẩm Hồng, mời lão gia, phu nhân và nhị phòng cùng qua góp vui.
Trong bữa tiệc, mặt mày Chu thị trông rất vui sướng, bà ta lấy thân phận chủ mẫu giới thiệu với mọi người.
Lão gia, phu nhân thấy vậy bèn yên lòng, suy cho cùng con dâu cả cũng biết nghĩ cho đại cục, nhìn xem cái phong thái này đi, cô con dâu thứ kia sao mà sánh nổi.
Bọn họ không biết rằng Chu thị vừa tươi cười mời mời vừa mắng thầm trong bụng, tiểu tiện nhân, bà đây cho ngươi hả hê thêm mấy ngày nữa, sau đó thì biết tay bà.
Hoa Dương chỉ cho rằng Chu thị đau xót trong lòng nhưng miệng vẫn phải cố nói cười, hơn nữa Hoa Dương cũng có tâm sự, uống hai chung rượu liền dẫn Ngô Nhạn Linh rời khỏi bàn tiệc. Trước khi đi, bà ta còn thản nhiên liếc mắt nhìn Liễu Cẩm Hồng, khóe miệng hơi giương lên.
Người đau xót trong lòng mà miệng nói cười còn có Quản thị.
Quản thị càng nhìn càng cảm thấy chói mắt, càng chói mắt thì trong lòng càng chua xót, một bàn tiệc ngon mắt là vậy mà ăn vào lại chẳng khác gì ăn sáp, cô ta dứt khoát lấy cớ rời đi, ngoảnh mặt làm ngơ.
Cố Thanh Hoàn cáo bệnh không tới.
Thê thiếp đấu tới đấu lui, đấu mãi cũng chẳng có gì mới mẻ, xem chỉ thêm mệt tim. Hơn nữa, phu nhân lệnh cho cô ngày mai theo Quận chúa đi chùa Diên Cổ, cô không vui, càng lười ra ngoài.
Cố Thanh Hoàn ngồi dựa vào đệm gấm, cầm chén thuốc Nguyệt nương đưa tới, uống cạn rồi ngậm viên ô mai nói: "Sao Đại nãi nãi cũng đi?"
Nguyệt nương đưa chén thuốc cho Thải Vân, cười nói: "Nghe nói là muốn đi cầu phúc cho đứa bé trong bụng Liễu di nương, cũng không biết là thật hay giả."
Cố Thanh Hoàn cúi đầu suy nghĩ một hồi: "Chính thất cầu phúc cho thiếp thất, cũng xem như hiền huệ." Nguyệt nương thấy lời này của tiểu thư có gì đó quái dị, không khỏi hỏi dò: "Ý của tiểu thư là?"
Ánh mắt Cố Thanh Hoàn lạnh lẽo: "Nếu người này thật sự hiền lành thì cũng sẽ không có một đứa con gái thứ xuất duy nhất là Nhị tỷ rồi, chẳng qua là giả vờ cho người ngoài xem thôi."
Nguyệt nương liên tục gật đầu tán thành: "Lời này của tiểu thư rất đúng, có điều cũng không liên quan gì với chúng ta, đêm nay tiểu thư ngủ sớm đi."
Cố Thanh Hoàn gật đầu.
Ngủ ngon một đêm, sáng sớm hôm sau, nữ quyến Cố phủ chia ra ngồi trên mấy chiếc xe ngựa, nha hoàn, bà tử đi theo xe, hộ tống đến chùa Diên Cổ.
Cố Thanh Hoàn nhìn Ngô Nhạn Linh bên cạnh, càng lúc càng thấy ngờ vực.
Đứa con cưng này của Quận chúa sao lại bằng lòng ngồi chung xe với mình, chẳng lẽ cô ta quên mình từng là kẻ điên sao?
Lúc này Ngô Nhạn Linh cũng đang quan sát Cố Thanh Hoàn. Làn da nhẵn nhụi, trắng nõn như bạch ngọc, khuôn miệng nhỏ nhắn, đôi mắt lanh lợi có thần, bộ đồ màu xanh nhạt càng tôn lên dung mạo yêu kiều hơn hoa của cô gái.
Một cô gái như vậy mà gả cho Thất gia, sớm muộn gì cũng bắt mất trái tim chàng ấy. Ngô Nhạn Linh khẽ cảm thán: "Lục muội càng lúc càng xinh đẹp."
Một câu không đầu không đuôi khiến Cố Thanh Hoàn sinh lòng cảnh giác. Cô khiêm tốn nói: "Tỷ tỷ hoa nhường nguyệt thẹn, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, muội chỉ là một kẻ ngốc nghếch, làm sao sánh được với tỷ tỷ."
Ngô Nhạn Linh thầm cười. Đương nhiên là không thể sánh được, chẳng qua là ngươi may mắn hơn thôi.
"Muội muội khiêm tốn rồi. Nếu như muội xấu xí thì sao lọt được vào mắt xanh của Tưởng phủ."
Giọng điệu mang theo sự ghen ghét, tựa hồ còn có phần bất mãn, Cố Thanh Hoàn nghe được mới thấy yên tâm.
Vốn phủ lão Tề Vương chọn trúng Lục gia Tưởng phủ cho Ngô Nhạn Linh, giờ mình cản đường người ta, nếu cô ta vẫn nói năng ôn hòa với mình thì mới đúng là có vấn đề.
Cố Thanh Hoàn không tiếp lời, chỉ cười khẽ. Nhất thời, trong xe ngựa yên tĩnh lại, bầu không khí cũng trở nên đông cứng.
Cố Thanh Hoàn vẫn tự nhiên như thường, nhắm hai mắt lại.
Xe đi hơn một canh giờ thì đến chùa Diên Cổ, cũng giống như lần trước, sau khi nữ quyến Cố phủ vái La Hán, lạy Phật tổ thì được mời vào phòng nghỉ ngơi.
Sau khi ăn cơm chay, mọi người nghỉ ngơi một hồi, mẹ con Hoa Dương và Chu thị cùng Quản thị đi cầu kiến lão phương trượng. Cố Thanh Hoàn và hai tiểu thư thứ xuất chỉ có thể ở yên trong trai phòng, hoặc ngủ nghỉ, hoặc uống trà chờ đợi.
Lần này đợi đến hơn nửa ngày.
Cố Thanh Hoàn phái Nguyệt nương đi ra cửa viện nhìn vài lần vẫn không thấy bốn người kia trở về; lệnh cho bà tử đi hỏi thăm thì chỉ được đáp rằng hôm nay quý nhân cầu kiến phương trượng rất nhiều, còn chưa đến lượt.
Bấy giờ, hai đứa con gái thứ xuất đã hết kiên nhẫn, rủ nhau ra ngoài tản bộ.
Hai người mới vừa ra khỏi viện đã thấy một vị thư sinh trẻ tuổi mặc áo tím đội mũ đen, chân đi giày thêu, mặt trắng như bôi phấn, môi đỏ như tô son, tuấn tú hơn người, khôi ngô đứng nơi cửa viện. Người này đang ló đầu ra nhìn ngó chỗ người nhà họ Cố nghỉ ngơi trong viện.
Cố Thanh Vân, Cố Thanh Liên chưa từng thấy thanh niên nào anh tuấn đến vậy, lập tức đỏ mặt, cũng liếc mắt nhìn trộm mấy lần.
Thư sinh thấy được, bèn tiến lên cung kính chào hỏi: "Mạo muội quấy rầy, xin hỏi có phải Lục tiểu thư nhà họ Cố đang ở trong viện này không?"
Mặt Cố Thanh Vân, Cố Thanh Liên biến sắc, tức đến nội thương.
Cố Thanh Vân đánh bạo hỏi: "Ngươi tìm Lục muội là có chuyện gì?"
"Ta và cô ấy... cô ấy..." Gương mặt tuấn tú của thư sinh đỏ ửng lên, ấp úng hồi lâu mà gã vẫn không nói thành câu, bèn chạy đi.
Ánh mắt Cố Thanh Vân chợt sắc bén, cô ta cười lạnh: "Kẻ điên kia thật đúng là biết trêu hoa ghẹo nguyệt."
Cố Thanh Hoàn hoàn toàn không biết chuyện xảy ra bên ngoài, chỉ cảm thấy, đến những chỗ thế này vẫn không nên ra ngoài thì hơn, tránh cho xảy ra chuyện giống lần trước, gặp phải người không nên gặp, bèn ở trong viện đợi tiếp một canh giờ.
Lúc này mẹ con Hoa Dương đã về. Hoa Dương gọi Cố Thanh Hoàn đến, hân hoan nói: "Lão phương trượng nói, bát tự của hai đứa các con quả là trời cao se duyên, rất xứng đôi."
Cố Thanh Hoàn giả vờ xấu hổ, lí nhí đáp: "Đa tạ mẫu thân."
Hoa Dương vuốt ve cặp vòng ngọc phỉ thúy sáng loáng trên tay ra, cười nói: "Nhìn con bé này, còn khách sáo với mẫu thân làm gì. Người đâu, đi giục Đại nãi nãi, không còn sớm nữa, nên lên đường về phủ rồi."
Bà tử vâng lời đi ra ngoài. Sau thời gian chừng nửa chung trà, bà tử vội chạy đến nói: "Bẩm Quận chúa, Đại nãi nãi được người dìu về rồi."
Hoa Dương cười nói: "Vậy thì lên đường thôi."
Bà tử thấy Quận chúa không hiểu, vội nói rõ: "Đại nãi nãi nôn mửa tiêu chảy, Quận chúa mau đến xem sao."
Hoa Dương dường như có hơi ngạc nhiên, lập tức đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: "Đang yên đang lành sao lại nôn mửa tiêu chảy?"
"Chẳng lẽ cơm chay không sạch sẽ, ăn vào đau bụng?" Ngô Nhạn Linh nói với vẻ ngạc nhiên.
Lúc này Hoa Dương đã ra đến cửa, nghe vậy quay đầu lại cười khẩy: "Ai cũng ăn cơm chay như nhau, chỉ có mỗi đại tẩu đau bụng, ai tin được!"
Ngô Nhạn Linh bấy giờ mới ngậm miệng, không nói gì thêm. Cố Thanh Hoàn không nhịn được đứng lên nhưng lại bị Nguyệt nương kéo tay áo lại. Cô quay sang, thấy Nguyệt nương âm thầm lắc đầu, suy xét một hồi, cuối cùng vẫn ngồi xuống.
Việc này quả thật không nên tự mình ra tay, dù sao trong chùa Diên Cổ cũng có hòa thượng biết chữa bệnh, mời người đó đến khám cho là được. Cô đang nghĩ ngợi, bỗng nghe mấy tiếng gào đau đớn truyền đến từ phòng bên cạnh, tiếng cao tiếng thấp, sau đó từ từ trầm xuống, biến thành tiếng nức nở.
Cố Thanh Hoàn nghe tiếng Đại nãi nãi hơi đáng sợ, dường như bị bệnh không nhẹ, thầm lo lắng nói: "Linh tỷ, muội muốn đi xem sao."
Ngô Nhạn Linh nhìn cô: "Cùng đi xem đi."
Hai người tới phòng bên cạnh, thấy Chu thị ôm bụng, người cuộn tròn trên phản gỗ lớn gần cửa sổ, mặt trắng bệch như giấy, tựa như già đi mấy tuổi.
Quản thị đứng trước phản gỗ không biết làm sao mới phải.
Ánh mắt Cố Thanh Hoàn trầm xuống. Nếu có thể đi đến chẩn mạch thì cô sẽ biết Chu thị có phải đau bụng do đồ ăn hay không.
Chính vào lúc này, hòa thượng chẩn bệnh vội vã chạy đến, lập tức ngồi xuống bắt mạch, sau một lúc lâu mới nói: "Vị nữ thí chủ này đúng là bị đau bụng do thức ăn."
ĐAU BỤNG DO ĂN UỐNG
Hoa Dương trở về phòng, mệt mỏi ngồi trên giường thất thần.
Đàm ma ma lặng lẽ bước đến, trên tay bưng bát súp: "Quận chúa, chuyện thế nào rồi ạ, có thành công không?"
Hoa Dương liếc bà ta, nhận lấy bát súp, uống vài hớp rồi đáp: "Có ta ra tay, còn có thể không thành công sao? Người đàn bà kia ngu xuẩn như lợn."
Đàm ma ma cười nói: "Vẫn là Quận chúa tính toán cao siêu."
Hoa Dương nghe vậy, mặt đanh lại: "Mụ ta dám đâm dao vào ngực ta, ta cũng dám xát muối vào vết thương của mụ. Cái thứ vô sỉ, để xem lần sau mụ ta còn dám không?"
Đàm ma ma hùa theo: "Đương nhiên là không dám rồi. Có ả đàn bà kia trong phủ, đại phòng đừng hòng có ngày yên bình nữa."
Hoa Dương đắc ý nói: "Muốn đấu với ta, chỉ mấy trò vặt vãnh này mà cũng đòi! Được rồi, đi báo tin cho lão vương phi, nói tất cả đều tiến hành theo kế hoạch."
Nụ cười trên mặt Đàm ma ma càng thêm hớn hở: "Quận chúa, chuyện kia cũng thành công rồi?"
Hoa Dương ngước mắt nhìn hoa văn hình mây khắc trên cột xà, than thở: "Không thành công cũng phải thành công. Phái người đến phòng tiểu thư, bảo nó cứ yên tâm, tất cả đã có ta."
Đàm ma ma cười, đang định đi ra ngoài.
"Quay lại."
"Quận chúa còn có gì căn dặn?"
Hoa Dương ngoắc tay với bà ta, "Ngươi nói với lão vương phi, tìm người của chúng ta qua tay nhà của Liễu Cẩm Hồng, nhưng vẫn để dưới danh nghĩa Liễu Cẩm Hồng."
"Vâng."
"Tìm vài đứa nha hoàn lanh lợi trong viện đưa sang chỗ Liễu Cẩm Hồng, bảo chúng mở to cặp mắt chó mà theo dõi Liễu Cẩm Hồng cho ta."
"Vâng."
Đàm ma ma khom người lui ra ngoài.
Liễu Cẩm Hồng mặc một chiếc áo đối khâm màu xanh lá cây thêu kim tuyến bằng lụa Vân Cẩm, đứng dưới mái hiên nhìn bầu trời, vẻ mặt đau thương.
Tỳ nữ A Bảo bước đến, "Tiểu thư, phòng đã thu dọn xong, có thể nghỉ ngơi rồi."
Liễu Cẩm Hồng lắc đầu, tay chậm rãi xoa bụng: "Ta đứng một lúc nữa." "Tiểu thư..."
"A Bảo, phải đổi cách xưng hô đi, trong phủ lớn nhiều quy củ, về sau ngươi phải gọi ta là Liễu di nương." Liễu Cẩm Hồng yếu ớt nói.
A Bảo le lưỡi, "Vâng tiểu thư, à không... di nương. Di nương, đến khi Đại gia trở về, chúng ta làm sao mà giải thích?"
Liễu Cẩm Hồng khẽ cười: "Ta không danh không phận cũng không sao, nhưng không thể để đứa trẻ cũng không danh không phận được. Cố gia giàu có, nếu ta không vào phủ, sau này làm sao có thể mưu cầu một phần gia sản cho đứa trẻ trong bụng."
A Bảo sợ hãi khiếp vía, đứa bé này...
"Lại nói, thế lực của phủ lão Tề Vương ngút trời, bóp chết ta cũng chỉ như bóp chết một con kiến. Nếu ta không đồng ý, hai mẹ con bọn ta làm gì còn đường sống."
"Tiểu... di nương?"
Mặt Liễu Cẩm Hồng biến sắc, ả ta đột nhiên thở dài: "Đều là oan nghiệt."
Lúc xẩm tối, Chu thị thật sự bày hai bàn tiệc trong viện cho Liễu Cẩm Hồng, mời lão gia, phu nhân và nhị phòng cùng qua góp vui.
Trong bữa tiệc, mặt mày Chu thị trông rất vui sướng, bà ta lấy thân phận chủ mẫu giới thiệu với mọi người.
Lão gia, phu nhân thấy vậy bèn yên lòng, suy cho cùng con dâu cả cũng biết nghĩ cho đại cục, nhìn xem cái phong thái này đi, cô con dâu thứ kia sao mà sánh nổi.
Bọn họ không biết rằng Chu thị vừa tươi cười mời mời vừa mắng thầm trong bụng, tiểu tiện nhân, bà đây cho ngươi hả hê thêm mấy ngày nữa, sau đó thì biết tay bà.
Hoa Dương chỉ cho rằng Chu thị đau xót trong lòng nhưng miệng vẫn phải cố nói cười, hơn nữa Hoa Dương cũng có tâm sự, uống hai chung rượu liền dẫn Ngô Nhạn Linh rời khỏi bàn tiệc. Trước khi đi, bà ta còn thản nhiên liếc mắt nhìn Liễu Cẩm Hồng, khóe miệng hơi giương lên.
Người đau xót trong lòng mà miệng nói cười còn có Quản thị.
Quản thị càng nhìn càng cảm thấy chói mắt, càng chói mắt thì trong lòng càng chua xót, một bàn tiệc ngon mắt là vậy mà ăn vào lại chẳng khác gì ăn sáp, cô ta dứt khoát lấy cớ rời đi, ngoảnh mặt làm ngơ.
Cố Thanh Hoàn cáo bệnh không tới.
Thê thiếp đấu tới đấu lui, đấu mãi cũng chẳng có gì mới mẻ, xem chỉ thêm mệt tim. Hơn nữa, phu nhân lệnh cho cô ngày mai theo Quận chúa đi chùa Diên Cổ, cô không vui, càng lười ra ngoài.
Cố Thanh Hoàn ngồi dựa vào đệm gấm, cầm chén thuốc Nguyệt nương đưa tới, uống cạn rồi ngậm viên ô mai nói: "Sao Đại nãi nãi cũng đi?"
Nguyệt nương đưa chén thuốc cho Thải Vân, cười nói: "Nghe nói là muốn đi cầu phúc cho đứa bé trong bụng Liễu di nương, cũng không biết là thật hay giả."
Cố Thanh Hoàn cúi đầu suy nghĩ một hồi: "Chính thất cầu phúc cho thiếp thất, cũng xem như hiền huệ." Nguyệt nương thấy lời này của tiểu thư có gì đó quái dị, không khỏi hỏi dò: "Ý của tiểu thư là?"
Ánh mắt Cố Thanh Hoàn lạnh lẽo: "Nếu người này thật sự hiền lành thì cũng sẽ không có một đứa con gái thứ xuất duy nhất là Nhị tỷ rồi, chẳng qua là giả vờ cho người ngoài xem thôi."
Nguyệt nương liên tục gật đầu tán thành: "Lời này của tiểu thư rất đúng, có điều cũng không liên quan gì với chúng ta, đêm nay tiểu thư ngủ sớm đi."
Cố Thanh Hoàn gật đầu.
Ngủ ngon một đêm, sáng sớm hôm sau, nữ quyến Cố phủ chia ra ngồi trên mấy chiếc xe ngựa, nha hoàn, bà tử đi theo xe, hộ tống đến chùa Diên Cổ.
Cố Thanh Hoàn nhìn Ngô Nhạn Linh bên cạnh, càng lúc càng thấy ngờ vực.
Đứa con cưng này của Quận chúa sao lại bằng lòng ngồi chung xe với mình, chẳng lẽ cô ta quên mình từng là kẻ điên sao?
Lúc này Ngô Nhạn Linh cũng đang quan sát Cố Thanh Hoàn. Làn da nhẵn nhụi, trắng nõn như bạch ngọc, khuôn miệng nhỏ nhắn, đôi mắt lanh lợi có thần, bộ đồ màu xanh nhạt càng tôn lên dung mạo yêu kiều hơn hoa của cô gái.
Một cô gái như vậy mà gả cho Thất gia, sớm muộn gì cũng bắt mất trái tim chàng ấy. Ngô Nhạn Linh khẽ cảm thán: "Lục muội càng lúc càng xinh đẹp."
Một câu không đầu không đuôi khiến Cố Thanh Hoàn sinh lòng cảnh giác. Cô khiêm tốn nói: "Tỷ tỷ hoa nhường nguyệt thẹn, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, muội chỉ là một kẻ ngốc nghếch, làm sao sánh được với tỷ tỷ."
Ngô Nhạn Linh thầm cười. Đương nhiên là không thể sánh được, chẳng qua là ngươi may mắn hơn thôi.
"Muội muội khiêm tốn rồi. Nếu như muội xấu xí thì sao lọt được vào mắt xanh của Tưởng phủ."
Giọng điệu mang theo sự ghen ghét, tựa hồ còn có phần bất mãn, Cố Thanh Hoàn nghe được mới thấy yên tâm.
Vốn phủ lão Tề Vương chọn trúng Lục gia Tưởng phủ cho Ngô Nhạn Linh, giờ mình cản đường người ta, nếu cô ta vẫn nói năng ôn hòa với mình thì mới đúng là có vấn đề.
Cố Thanh Hoàn không tiếp lời, chỉ cười khẽ. Nhất thời, trong xe ngựa yên tĩnh lại, bầu không khí cũng trở nên đông cứng.
Cố Thanh Hoàn vẫn tự nhiên như thường, nhắm hai mắt lại.
Xe đi hơn một canh giờ thì đến chùa Diên Cổ, cũng giống như lần trước, sau khi nữ quyến Cố phủ vái La Hán, lạy Phật tổ thì được mời vào phòng nghỉ ngơi.
Sau khi ăn cơm chay, mọi người nghỉ ngơi một hồi, mẹ con Hoa Dương và Chu thị cùng Quản thị đi cầu kiến lão phương trượng. Cố Thanh Hoàn và hai tiểu thư thứ xuất chỉ có thể ở yên trong trai phòng, hoặc ngủ nghỉ, hoặc uống trà chờ đợi.
Lần này đợi đến hơn nửa ngày.
Cố Thanh Hoàn phái Nguyệt nương đi ra cửa viện nhìn vài lần vẫn không thấy bốn người kia trở về; lệnh cho bà tử đi hỏi thăm thì chỉ được đáp rằng hôm nay quý nhân cầu kiến phương trượng rất nhiều, còn chưa đến lượt.
Bấy giờ, hai đứa con gái thứ xuất đã hết kiên nhẫn, rủ nhau ra ngoài tản bộ.
Hai người mới vừa ra khỏi viện đã thấy một vị thư sinh trẻ tuổi mặc áo tím đội mũ đen, chân đi giày thêu, mặt trắng như bôi phấn, môi đỏ như tô son, tuấn tú hơn người, khôi ngô đứng nơi cửa viện. Người này đang ló đầu ra nhìn ngó chỗ người nhà họ Cố nghỉ ngơi trong viện.
Cố Thanh Vân, Cố Thanh Liên chưa từng thấy thanh niên nào anh tuấn đến vậy, lập tức đỏ mặt, cũng liếc mắt nhìn trộm mấy lần.
Thư sinh thấy được, bèn tiến lên cung kính chào hỏi: "Mạo muội quấy rầy, xin hỏi có phải Lục tiểu thư nhà họ Cố đang ở trong viện này không?"
Mặt Cố Thanh Vân, Cố Thanh Liên biến sắc, tức đến nội thương.
Cố Thanh Vân đánh bạo hỏi: "Ngươi tìm Lục muội là có chuyện gì?"
"Ta và cô ấy... cô ấy..." Gương mặt tuấn tú của thư sinh đỏ ửng lên, ấp úng hồi lâu mà gã vẫn không nói thành câu, bèn chạy đi.
Ánh mắt Cố Thanh Vân chợt sắc bén, cô ta cười lạnh: "Kẻ điên kia thật đúng là biết trêu hoa ghẹo nguyệt."
Cố Thanh Hoàn hoàn toàn không biết chuyện xảy ra bên ngoài, chỉ cảm thấy, đến những chỗ thế này vẫn không nên ra ngoài thì hơn, tránh cho xảy ra chuyện giống lần trước, gặp phải người không nên gặp, bèn ở trong viện đợi tiếp một canh giờ.
Lúc này mẹ con Hoa Dương đã về. Hoa Dương gọi Cố Thanh Hoàn đến, hân hoan nói: "Lão phương trượng nói, bát tự của hai đứa các con quả là trời cao se duyên, rất xứng đôi."
Cố Thanh Hoàn giả vờ xấu hổ, lí nhí đáp: "Đa tạ mẫu thân."
Hoa Dương vuốt ve cặp vòng ngọc phỉ thúy sáng loáng trên tay ra, cười nói: "Nhìn con bé này, còn khách sáo với mẫu thân làm gì. Người đâu, đi giục Đại nãi nãi, không còn sớm nữa, nên lên đường về phủ rồi."
Bà tử vâng lời đi ra ngoài. Sau thời gian chừng nửa chung trà, bà tử vội chạy đến nói: "Bẩm Quận chúa, Đại nãi nãi được người dìu về rồi."
Hoa Dương cười nói: "Vậy thì lên đường thôi."
Bà tử thấy Quận chúa không hiểu, vội nói rõ: "Đại nãi nãi nôn mửa tiêu chảy, Quận chúa mau đến xem sao."
Hoa Dương dường như có hơi ngạc nhiên, lập tức đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: "Đang yên đang lành sao lại nôn mửa tiêu chảy?"
"Chẳng lẽ cơm chay không sạch sẽ, ăn vào đau bụng?" Ngô Nhạn Linh nói với vẻ ngạc nhiên.
Lúc này Hoa Dương đã ra đến cửa, nghe vậy quay đầu lại cười khẩy: "Ai cũng ăn cơm chay như nhau, chỉ có mỗi đại tẩu đau bụng, ai tin được!"
Ngô Nhạn Linh bấy giờ mới ngậm miệng, không nói gì thêm. Cố Thanh Hoàn không nhịn được đứng lên nhưng lại bị Nguyệt nương kéo tay áo lại. Cô quay sang, thấy Nguyệt nương âm thầm lắc đầu, suy xét một hồi, cuối cùng vẫn ngồi xuống.
Việc này quả thật không nên tự mình ra tay, dù sao trong chùa Diên Cổ cũng có hòa thượng biết chữa bệnh, mời người đó đến khám cho là được. Cô đang nghĩ ngợi, bỗng nghe mấy tiếng gào đau đớn truyền đến từ phòng bên cạnh, tiếng cao tiếng thấp, sau đó từ từ trầm xuống, biến thành tiếng nức nở.
Cố Thanh Hoàn nghe tiếng Đại nãi nãi hơi đáng sợ, dường như bị bệnh không nhẹ, thầm lo lắng nói: "Linh tỷ, muội muốn đi xem sao."
Ngô Nhạn Linh nhìn cô: "Cùng đi xem đi."
Hai người tới phòng bên cạnh, thấy Chu thị ôm bụng, người cuộn tròn trên phản gỗ lớn gần cửa sổ, mặt trắng bệch như giấy, tựa như già đi mấy tuổi.
Quản thị đứng trước phản gỗ không biết làm sao mới phải.
Ánh mắt Cố Thanh Hoàn trầm xuống. Nếu có thể đi đến chẩn mạch thì cô sẽ biết Chu thị có phải đau bụng do đồ ăn hay không.
Chính vào lúc này, hòa thượng chẩn bệnh vội vã chạy đến, lập tức ngồi xuống bắt mạch, sau một lúc lâu mới nói: "Vị nữ thí chủ này đúng là bị đau bụng do thức ăn."
Bình luận facebook