Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-197
Chương 197: Họ Thịnh, Thịnh Tử Kỳ
Người đến chính là Đại phu nhân Trương thị và Đại thiếu nãi nãi Chu thị.
Hai người một trước một sau đi vào phòng, bước tới trước giường. Thanh Hoàn toan ngồi dậy thì bị Trương thị ấn nằm xuống lại, nói: "Đúng là đứa bé đáng thương, xem gương mặt này, sắp gầy tới nỗi không nhận ra nổi nữa rồi."
Thanh Hoàn ngượng ngùng sờ mặt mình: "Được phu nhân thương xót là phúc của Thanh Hoàn. Phu nhân mau ngồi đi ạ! Ngân Châm, dâng trà."
Trương thị ấn người cô xuống cười nói: "Đừng gấp, trạng thái của con không tốt, ta chỉ ngồi một lát rồi đi thôi."
Thanh Hoàn thấy mắt bà có quầng thâm khá rõ ràng, vội dặn dò: "Thái thái cũng phải giữ gìn sức khỏe, tuyệt đối không được lao tâm quá độ."
Trương thị nghe mà trong lòng ngọt như đường, đúng là một đứa trẻ ngoan.
"Con đừng sợ, lão tổ tông nói rồi, nếu bọn họ còn dám kiếm chuyện, người tuyệt đối sẽ không khách sáo nữa."
Cho dù Thanh Hoàn có là người lạnh lùng đi nữa, nhưng nghe những lời như vậy, hai mắt cũng không kìm được mà đỏ lên, cô nghẹn ngào: "Đa tạ lão tổ tông thương yêu."
Mẹ con Trương thị nhìn thấy Thanh Hoàn rưng rưng nước mắt, trong lòng càng thương xót hơn. Con bé mới tám tuổi đã mất mẹ, phải sống trong cái hang sói đầy nguy hiểm, mẹ kế lại còn là một người như vậy, sáu năm nay cũng không biết con bé đã chịu bao nhiêu tội tình.
Trương thị đã quyết định, sau này đợi người được gả vào nhà rồi, nhất định bà phải coi cô như con gái ruột.
Thanh Hoàn không hề hay biết những điều Trương thị nghĩ trong lòng, cô rất cảm động trước việc lão tổ tông dốc hết sức mình để bảo vệ cô, chắc chắn phần lớn nguyên nhân là nhờ vào ân nghĩa lúc trước của Tiền gia.
Nghĩ lại cuộc đời này, bản thân sẽ không có cơ hội để báo đáp công ơn dưỡng dục của phụ mẫu, trưởng bối, trong lòng Thanh Hoàn cảm thấy vô cùng hối tiếc.
Thời gian dần trôi, thời hạn mười ngày đã đến.
Đêm nay, cổng Kim phủ được mở rộng, Tiền Phúc đứng trước cửa, nhìn chằm chằm ra bên ngoài không hề chớp mắt.
Sau nửa canh giờ vẫn không có một bóng người nào cả, Tiền Phúc sốt ruột tới nỗi, chạy ra khỏi cửa phủ nhìn Đông ngó Tây.
"Tiền Phúc!"
Một giọng nói vang lên từ phía sau lưng, Tiền Phúc quay phắt đầu lại, dưới ánh trăng, một bóng người cao lớn xuất hiện ngay phía dưới bóng cây, đôi mắt của người đó sáng ngời.
Trái tim Tiền Phúc nóng lên, ông lập tức sai người đóng cổng lại, đi tới phía trước nói: "Cuối cùng lão nô cũng đợi được Thịnh gia rồi."
Thịnh Phương nhìn người đàn ông tự xưng là lão nô đứng trước mắt mình, ánh mắt sắc bén, "Cô ấy đang ở đâu?"
Tiền Phúc khom lưng, đáp: "Công tử, tiểu thư đang dưỡng thương ở Tưởng phủ, xe ngựa cũng đã chờ sẵn, mời người đi theo lão nô. Sợ là tiểu thư đã chờ người sốt ruột rồi đấy."
Ánh mắt Thịnh Phương trở nên ôn hòa hơn, hắn ta vén trường bào, đưa tay ra: "Mời!"
Thanh Hoàn ngồi trước bàn trang điểm, nhìn khuôn mặt trắng bệch trong gương của mình, cô khẽ mỉm cười.
"Ngân Châm, giúp ta đánh chút phấn, cài thêm một cây trâm ngọc nữa."
"Dạ, tiểu thư." Ngân Châm biết người tối nay tiểu thư sắp gặp không phải là người bình thường, cô bé cười tủm tỉm rồi làm theo lời của tiểu thư.
Trang điểm xong xuôi, Thanh Hoàn được tỷ muội Diệp Thanh, Diệp Tử đỡ ra ngoài phòng khách, ngồi vào vị trí chủ vị.
Thanh Hoàn nhìn canh giờ, khẽ liếm khóe môi hơi khô của mình: "Bên ngoài có động tĩnh gì không?"
"Nô tì ra cửa sau xem thử."
"Hai người cùng đi đi."
Diệp Thanh, Diệp Tử thấy cảm xúc của tiểu thư không giống với ngày thường, dường như có hơi sốt sắng. Diệp Thanh xoay người rời đi cùng Ngân Châm, Diệp Tử thì vẫn ở lại bên cạnh Thanh Hoàn.
Thanh Hoàn thấy kì lạ hỏi, "Sao ngươi không đi?"
Diệp Tử đáp: "Tiểu thư, Trần sư phụ đã dặn dò, bên cạnh tiểu thư không thể không có người được."
Thanh Hoàn không khỏi cảm thán sự cẩn thận của Trần Bình, cô tán thưởng gật đầu, sau lại hỏi: "Đã chuẩn bị lá trà gì rồi?"
"Hồi bẩm tiểu thư, Ngân Châm cô nương đã chuẩn bị trà Tây Hồ Long Tỉnh thượng hạng được hái trước tiết Thanh minh ạ."
Thanh Hoàn khẽ lẩm bẩm: "Cũng không biết huynh ấy có quen uống hay không."
Trong lòng Diệp Tử bất giác nảy sinh tò mò. Lúc Tưởng Thất gia đến thăm, tiểu thư chỉ nhướng mắt lên nhìn, không nói thừa lấy một câu. Nhưng tại sao với vị này, tiểu thư lại căng thẳng như vậy?
"Tiểu thư, tiểu thư, đến rồi, đến rồi." Ngân Châm vội vội vàng vàng chạy vào trong phòng, nhưng giọng nói cực nhỏ.
Cuối cùng huynh ấy cũng đến rồi.
Thanh Hoàn thấy nhẹ cả người, bất giác nở một nụ cười.
Diệp Tử cũng thấy bất ngờ. Từ lúc cô theo hầu tiểu thư, chưa bao giờ thấy người cười như vậy. Rốt cuộc vị này là người nào của tiểu thư?
Đang lúc cô ấy thấy tò mò trong lòng thì một người đàn ông vận đồ xanh bước vào phòng. Người tới có dáng người cao lớn, mắt to mày rậm, sống mũi cao thẳng, làn da ngăm đen, cả người toát ra khí thế mạnh mẽ.
Thịnh Phương bước tới trước mặt Thanh Hoàn, khẽ gật đầu với cô, rồi đặt mạnh hộp gấm trong tay lên bàn.
Diệp Tử giật nảy người, người này thật bất lịch sự, vì hắn mà tiểu thư phải gắng gượng rời giường, còn đợi hắn đến nửa đêm canh ba, nào ngờ hắn lại có thái độ như vậy.
Thanh Hoàn không hề tức giận, ngược lại khi nhìn thấy người trước mặt rồi, cô lại thấy tâm trạng trở nên bình lặng hơn, "Các người lui ra cả đi, để Tiền Phúc ở lại đây hầu hạ ta là được rồi."
Lúc này Ngân Châm đã nhanh tay nhanh chân bưng trà lên, sau đó kéo tay hai người Diệp Thanh, Diệp Tử lui ra ngoài, còn đích thân đóng cửa phòng khách lại.
Tiền Phúc vẫn đứng khom lưng sau lưng Thanh Hoàn.
Cửa vừa đóng lại, trong phòng khách bỗng trở nên yên tĩnh, chỉ có ánh nến nhảy múa, hắt bóng ba người lên bức tường trắng.
Thịnh Phương quan sát cô gái trước mắt mình, rồi hắn lại nhớ tới câu mà cô nói nhỏ bên tai ngày đó, không nhịn được mà siết chặt nắm tay.
Không một ai biết được, mười ngày nay của hắn đã trôi qua như thế nào. Hắn cảm thấy trái tim mình như bị treo lơ lửng, phảng phất như trở lại sáu năm về trước.
"Ngồi đi." Giọng nói nhẹ nhàng của Thanh Hoàn cất lên.
Thịnh Phương vẫn không nhúc nhích, "Nói đi, cô tìm ta làm gì?"
Thanh Hoàn vẫn bình tĩnh mỉm cười, kiên trì nói: "Uống trà cho nhuận giọng trước đã."
Thịnh Phương vẫn không động đậy.
"Không phải huynh sợ ta sẽ hạ độc vào trong trà đấy chứ?" Thanh Hoàn quyết định dùng kế khích tướng.
Quả nhiên không sai, Thịnh Phương hất vạt áo lên, ngồi xuống ghế, ánh mắt châm chọc nhìn cô gái ngồi ở ghế chủ vị, tay bưng chén trà lên uống một ngụm.
Trà vào cổ họng, hương thơm thanh mát lan tỏa trong miệng hắn, hương vị trong kí ức lại ùa về, trong lòng Thịnh Phương thầm khen một câu "Trà ngon."
"Nước từ Tây Hồ thì của suối Hổ Bào là nhất, trà ở hai núi thì của Long Tĩnh là ngon nhất. Chỉ tiếc rằng, trà là trà Long Tĩnh, nhưng nước lại không phải ở suối Hổ Bào." Thanh Hoàn cầm chung trà khẽ cảm thán.
Thịnh Phương mất kiên nhẫn, "Ta đến đây không phải để nghe cô nói về trà."
"Nhưng trà này lại là loại trà mà Thịnh Đại gia Thịnh Thanh thích nhất."
Câu nói này khiến ánh mắt Thịnh Phương đột nhiên trở nên lạnh lẽo, cả người toát ra khí thế khiến người ta thấy áp lực nặng nề.
Thanh Hoàn không hề tỏ ra sợ hãi, vẫn tươi cười nói: "Tây Hồ ví với Tây Thi, xưa nay trà ngon cũng giống như người đẹp."
Thịnh Phương chấn động cả người, hắn đứng phắt dậy từ trên ghế, đôi mắt sắc lạnh như lưỡi kiếm, "Cô là ai? Rốt cuộc cô là ai?"
Thanh Hoàn dịu dàng nhìn hắn, đôi mắt long lanh tựa như pha lê, "Mẫu thân huynh là người bên hồ Tây Tử, cho nên lúc sinh thời, Thịnh Thanh chỉ uống trà Long Tĩnh."
Giống như sét đánh ngang tai, Thịnh Phương kinh ngạc, bất giác cảm thấy hơi lảo đảo.
Sau đó, không đợi hắn kịp hoàn hồn lại thì giọng nói dịu dàng kia lại cất lên, "Huynh là con riêng của Thịnh Thanh, cũng là huyết mạch duy nhất còn tồn tại trên đời này của Thịnh gia."
Thịnh Phương suýt ngã nhào, nhưng ngay lập tức đã đứng vững lại. Dưới ánh nến lập lòe, bước chân hắn khẽ di chuyển, cơ thể nhẹ nhàng cử động, hắn muốn ra tay với cô.
"Thịnh công tử, không thể được, không thể được, đây là tiểu thư đấy." Tiền Phúc sợ tới mức hồn phi phách tán.
Thịnh Phương vẫn không dừng lại, nói với vẻ hung ác: "Cô là ai, nếu không nói thì đừng trách ta đao kiếm vô tình."
Thanh Hoàn nhìn lưỡi dao nằm trên cổ mình, ánh mắt nhìn thẳng người thanh niên trước mặt, nói từng câu từng chữ: "Ta là Lục tiểu thư của Cố phủ, Cố Thanh Hoàn, mẹ đẻ là Nhị tiểu thư Tiền gia. Di phụ của ta là Thịnh Cửu."
Thịnh Phương trợn trừng mắt, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Thì ra là cô ấy.
Hắn cũng có biết về sự tồn tại của cô, một sự tồn tại rất buồn cười, là một kẻ ngốc từ trong bụng mẹ. Sáu năm trước, Nhị tiểu thư Tiền gia chết, còn con gái thì hôn mê suốt ba tháng mới tỉnh lại, sau đó bị cấm túc trong nội trạch Cố gia, giống như một con kiến sống qua ngày.
Thanh Hoàn nhìn vào đôi mắt hắn, bình tĩnh nói tiếp, "Đây chỉ là phần xác thịt của ta, còn linh hồn của ta lại là một hồn ma đã tắm trong mưa máu, sống lại từ cõi âm tào địa phủ. Trước khi sống lại, tên của ta là Tiền Tử Kỳ, Thịnh Cửu là phụ thân ta, và Thịnh Thanh là Đại bá phụ của ta."
Lời còn chưa nói hết, một ngọn gió đêm không biết thổi xuyên qua từ nơi nào vào phòng, thổi bay mái tóc dài của Thanh Hoàn. Khóe môi cô khẽ nhếch thành một nụ cười khẽ, đôi mắt mang theo nét tang thương nhưng lại sáng ngời như sao trên trời.
"Đường ca, ta cũng mang họ Thịnh, tên là Thịnh Tử Kỳ."
"Lạch cạch", con dao rơi xuống đất.
Thịnh Phương run rẩy, gân xanh trên mặt nổi lên từng sợi. Hắn nhìn đăm đăm vào cô gái trước mắt mình, đôi mắt hằn lên tơ máu, con ngươi giống như muốn nhảy ra khỏi hốc mắt vậy.
Mẫu thân hắn sinh ra bên hồ Tây Tử, nhà ngoại vốn là Quan gia danh tiếng hiển hách ở Hàng Châu.
Quan gia khởi nghiệp từ trà, lúc thịnh vượng nhất, một nửa vườn trà ở phủ Hàng Châu đều là của Quan gia. Đáng tiếc là gia cảnh sa sút dần, Quan gia truyền tới đời ông ngoại thì đã là ngoài mạnh trọng yếu rồi.
Ông ngoại một thê nhiều thiếp, nhưng lại chỉ sinh được một trai một gái. Mẫu thân là thứ xuất, mười sáu tuổi được phu nhân làm chủ gả cho Lưu tri phủ của phủ Hàng Châu làm vợ kế, năm đó Lưu tri phủ đã bốn mươi hai tuổi, con cái đề huề.
Mẫu thân gả qua đó ba năm vẫn chưa có con. Ba năm sau, không biết vì sao mà Lưu tri phủ đột nhiên chết, không kịp trăng trối lời nào. Lưu tri phủ vừa chết, mấy phòng đều ầm ĩ đòi phân chia gia sản. Bọn họ sợ mẫu thân còn quá trẻ, sau khi được phân gia sản sẽ không thủ tiết nên ép người phải xuống tóc đi tu ở miếu Quan gia thì mới chịu chia cho một phần gia sản, nếu không thì người phải rời đi mà không nhận được một đồng một cắc nào cả.
Mẫu thân trông bên ngoài thì yếu đuối nhưng thực chất tính cách lại rất mạnh mẽ. Người thà ra đi tay trắng cũng không chịu xuống tóc tu hành. Người mời trưởng bối trong tộc đến làm chứng, quyết từ bỏ gia sản, tách ra ở riêng. Tiếp đó, người dùng số tiền riêng mà bản thân tích góp được trong mấy năm, mua một căn nhà nhỏ bên hồ Tây Tử, đóng cửa sống qua ngày.
Nhà ngoại ghét bỏ người không thủ tiết nên đoạn tuyệt quan hệ với người. Mẫu thân yêu trà nên đã mua một vườn trà nho nhỏ để duy trì kế sinh nhai. Vào tiết Thanh minh, người sẽ cải trang thành cô gái hái trà, cùng những nông phụ cùng nhau đi hái trà ở vườn.
Ngày tháng sống một mình tuy không giàu sang nhưng vui vẻ, tự tại. Năm năm sau, trước tiết Thanh Minh, lúc mẫu thân hái trà trong vườn thì gặp được phụ thân.
Mẫu thân từng nói, thế gian này có một số người chỉ cần nhìn một ánh mắt thôi là đã đi vào lòng nhau, đó chính là oan nghiệt từ kiếp trước.
Năm đó, mẫu thân vừa tròn hai mươi lăm tuổi, chính là thời điểm thanh xuân đẹp nhất. Hơn nữa, người trông mặt hồng môi đỏ, cực kỳ xinh đẹp, dù khoác áo nông phụ nhưng lại cũng vô cùng phóng khoáng. Phụ thân chỉ cho rằng người là con gái nhà nông, lúc bốn mắt nhìn nhau, ông đã bị sắc đẹp của mẫu thân làm rung động.
Phụ thân ở lại phủ Hàng Châu ba ngày. Đêm cuối cùng, hai người thổ lộ tấm lòng với nhau, đồng thời nói ra thân phận thật của mình.
Mẫu thân ngạc nhiên khi biết phụ thân là Đại tướng quân Thịnh Thanh đương thời; phụ thân cũng ngạc nhiên khi biết mẫu thân không phải là con gái của nhà nông nào cả, mà là một quả phụ.
Mẫu thân tự cảm thán mình không xứng với thân phận của phụ thân, chủ động nói hai người chỉ là mối nhân duyên ngắn ngủi như sương sớm, tốt nhất dứt khoát chia tay, không cần níu kéo làm chi. Phụ thân cũng biết rõ khi trở về phủ sẽ không dễ ăn nói nên cũng đồng ý với lời của mẫu thân, trở về Kinh thành.
Người đến chính là Đại phu nhân Trương thị và Đại thiếu nãi nãi Chu thị.
Hai người một trước một sau đi vào phòng, bước tới trước giường. Thanh Hoàn toan ngồi dậy thì bị Trương thị ấn nằm xuống lại, nói: "Đúng là đứa bé đáng thương, xem gương mặt này, sắp gầy tới nỗi không nhận ra nổi nữa rồi."
Thanh Hoàn ngượng ngùng sờ mặt mình: "Được phu nhân thương xót là phúc của Thanh Hoàn. Phu nhân mau ngồi đi ạ! Ngân Châm, dâng trà."
Trương thị ấn người cô xuống cười nói: "Đừng gấp, trạng thái của con không tốt, ta chỉ ngồi một lát rồi đi thôi."
Thanh Hoàn thấy mắt bà có quầng thâm khá rõ ràng, vội dặn dò: "Thái thái cũng phải giữ gìn sức khỏe, tuyệt đối không được lao tâm quá độ."
Trương thị nghe mà trong lòng ngọt như đường, đúng là một đứa trẻ ngoan.
"Con đừng sợ, lão tổ tông nói rồi, nếu bọn họ còn dám kiếm chuyện, người tuyệt đối sẽ không khách sáo nữa."
Cho dù Thanh Hoàn có là người lạnh lùng đi nữa, nhưng nghe những lời như vậy, hai mắt cũng không kìm được mà đỏ lên, cô nghẹn ngào: "Đa tạ lão tổ tông thương yêu."
Mẹ con Trương thị nhìn thấy Thanh Hoàn rưng rưng nước mắt, trong lòng càng thương xót hơn. Con bé mới tám tuổi đã mất mẹ, phải sống trong cái hang sói đầy nguy hiểm, mẹ kế lại còn là một người như vậy, sáu năm nay cũng không biết con bé đã chịu bao nhiêu tội tình.
Trương thị đã quyết định, sau này đợi người được gả vào nhà rồi, nhất định bà phải coi cô như con gái ruột.
Thanh Hoàn không hề hay biết những điều Trương thị nghĩ trong lòng, cô rất cảm động trước việc lão tổ tông dốc hết sức mình để bảo vệ cô, chắc chắn phần lớn nguyên nhân là nhờ vào ân nghĩa lúc trước của Tiền gia.
Nghĩ lại cuộc đời này, bản thân sẽ không có cơ hội để báo đáp công ơn dưỡng dục của phụ mẫu, trưởng bối, trong lòng Thanh Hoàn cảm thấy vô cùng hối tiếc.
Thời gian dần trôi, thời hạn mười ngày đã đến.
Đêm nay, cổng Kim phủ được mở rộng, Tiền Phúc đứng trước cửa, nhìn chằm chằm ra bên ngoài không hề chớp mắt.
Sau nửa canh giờ vẫn không có một bóng người nào cả, Tiền Phúc sốt ruột tới nỗi, chạy ra khỏi cửa phủ nhìn Đông ngó Tây.
"Tiền Phúc!"
Một giọng nói vang lên từ phía sau lưng, Tiền Phúc quay phắt đầu lại, dưới ánh trăng, một bóng người cao lớn xuất hiện ngay phía dưới bóng cây, đôi mắt của người đó sáng ngời.
Trái tim Tiền Phúc nóng lên, ông lập tức sai người đóng cổng lại, đi tới phía trước nói: "Cuối cùng lão nô cũng đợi được Thịnh gia rồi."
Thịnh Phương nhìn người đàn ông tự xưng là lão nô đứng trước mắt mình, ánh mắt sắc bén, "Cô ấy đang ở đâu?"
Tiền Phúc khom lưng, đáp: "Công tử, tiểu thư đang dưỡng thương ở Tưởng phủ, xe ngựa cũng đã chờ sẵn, mời người đi theo lão nô. Sợ là tiểu thư đã chờ người sốt ruột rồi đấy."
Ánh mắt Thịnh Phương trở nên ôn hòa hơn, hắn ta vén trường bào, đưa tay ra: "Mời!"
Thanh Hoàn ngồi trước bàn trang điểm, nhìn khuôn mặt trắng bệch trong gương của mình, cô khẽ mỉm cười.
"Ngân Châm, giúp ta đánh chút phấn, cài thêm một cây trâm ngọc nữa."
"Dạ, tiểu thư." Ngân Châm biết người tối nay tiểu thư sắp gặp không phải là người bình thường, cô bé cười tủm tỉm rồi làm theo lời của tiểu thư.
Trang điểm xong xuôi, Thanh Hoàn được tỷ muội Diệp Thanh, Diệp Tử đỡ ra ngoài phòng khách, ngồi vào vị trí chủ vị.
Thanh Hoàn nhìn canh giờ, khẽ liếm khóe môi hơi khô của mình: "Bên ngoài có động tĩnh gì không?"
"Nô tì ra cửa sau xem thử."
"Hai người cùng đi đi."
Diệp Thanh, Diệp Tử thấy cảm xúc của tiểu thư không giống với ngày thường, dường như có hơi sốt sắng. Diệp Thanh xoay người rời đi cùng Ngân Châm, Diệp Tử thì vẫn ở lại bên cạnh Thanh Hoàn.
Thanh Hoàn thấy kì lạ hỏi, "Sao ngươi không đi?"
Diệp Tử đáp: "Tiểu thư, Trần sư phụ đã dặn dò, bên cạnh tiểu thư không thể không có người được."
Thanh Hoàn không khỏi cảm thán sự cẩn thận của Trần Bình, cô tán thưởng gật đầu, sau lại hỏi: "Đã chuẩn bị lá trà gì rồi?"
"Hồi bẩm tiểu thư, Ngân Châm cô nương đã chuẩn bị trà Tây Hồ Long Tỉnh thượng hạng được hái trước tiết Thanh minh ạ."
Thanh Hoàn khẽ lẩm bẩm: "Cũng không biết huynh ấy có quen uống hay không."
Trong lòng Diệp Tử bất giác nảy sinh tò mò. Lúc Tưởng Thất gia đến thăm, tiểu thư chỉ nhướng mắt lên nhìn, không nói thừa lấy một câu. Nhưng tại sao với vị này, tiểu thư lại căng thẳng như vậy?
"Tiểu thư, tiểu thư, đến rồi, đến rồi." Ngân Châm vội vội vàng vàng chạy vào trong phòng, nhưng giọng nói cực nhỏ.
Cuối cùng huynh ấy cũng đến rồi.
Thanh Hoàn thấy nhẹ cả người, bất giác nở một nụ cười.
Diệp Tử cũng thấy bất ngờ. Từ lúc cô theo hầu tiểu thư, chưa bao giờ thấy người cười như vậy. Rốt cuộc vị này là người nào của tiểu thư?
Đang lúc cô ấy thấy tò mò trong lòng thì một người đàn ông vận đồ xanh bước vào phòng. Người tới có dáng người cao lớn, mắt to mày rậm, sống mũi cao thẳng, làn da ngăm đen, cả người toát ra khí thế mạnh mẽ.
Thịnh Phương bước tới trước mặt Thanh Hoàn, khẽ gật đầu với cô, rồi đặt mạnh hộp gấm trong tay lên bàn.
Diệp Tử giật nảy người, người này thật bất lịch sự, vì hắn mà tiểu thư phải gắng gượng rời giường, còn đợi hắn đến nửa đêm canh ba, nào ngờ hắn lại có thái độ như vậy.
Thanh Hoàn không hề tức giận, ngược lại khi nhìn thấy người trước mặt rồi, cô lại thấy tâm trạng trở nên bình lặng hơn, "Các người lui ra cả đi, để Tiền Phúc ở lại đây hầu hạ ta là được rồi."
Lúc này Ngân Châm đã nhanh tay nhanh chân bưng trà lên, sau đó kéo tay hai người Diệp Thanh, Diệp Tử lui ra ngoài, còn đích thân đóng cửa phòng khách lại.
Tiền Phúc vẫn đứng khom lưng sau lưng Thanh Hoàn.
Cửa vừa đóng lại, trong phòng khách bỗng trở nên yên tĩnh, chỉ có ánh nến nhảy múa, hắt bóng ba người lên bức tường trắng.
Thịnh Phương quan sát cô gái trước mắt mình, rồi hắn lại nhớ tới câu mà cô nói nhỏ bên tai ngày đó, không nhịn được mà siết chặt nắm tay.
Không một ai biết được, mười ngày nay của hắn đã trôi qua như thế nào. Hắn cảm thấy trái tim mình như bị treo lơ lửng, phảng phất như trở lại sáu năm về trước.
"Ngồi đi." Giọng nói nhẹ nhàng của Thanh Hoàn cất lên.
Thịnh Phương vẫn không nhúc nhích, "Nói đi, cô tìm ta làm gì?"
Thanh Hoàn vẫn bình tĩnh mỉm cười, kiên trì nói: "Uống trà cho nhuận giọng trước đã."
Thịnh Phương vẫn không động đậy.
"Không phải huynh sợ ta sẽ hạ độc vào trong trà đấy chứ?" Thanh Hoàn quyết định dùng kế khích tướng.
Quả nhiên không sai, Thịnh Phương hất vạt áo lên, ngồi xuống ghế, ánh mắt châm chọc nhìn cô gái ngồi ở ghế chủ vị, tay bưng chén trà lên uống một ngụm.
Trà vào cổ họng, hương thơm thanh mát lan tỏa trong miệng hắn, hương vị trong kí ức lại ùa về, trong lòng Thịnh Phương thầm khen một câu "Trà ngon."
"Nước từ Tây Hồ thì của suối Hổ Bào là nhất, trà ở hai núi thì của Long Tĩnh là ngon nhất. Chỉ tiếc rằng, trà là trà Long Tĩnh, nhưng nước lại không phải ở suối Hổ Bào." Thanh Hoàn cầm chung trà khẽ cảm thán.
Thịnh Phương mất kiên nhẫn, "Ta đến đây không phải để nghe cô nói về trà."
"Nhưng trà này lại là loại trà mà Thịnh Đại gia Thịnh Thanh thích nhất."
Câu nói này khiến ánh mắt Thịnh Phương đột nhiên trở nên lạnh lẽo, cả người toát ra khí thế khiến người ta thấy áp lực nặng nề.
Thanh Hoàn không hề tỏ ra sợ hãi, vẫn tươi cười nói: "Tây Hồ ví với Tây Thi, xưa nay trà ngon cũng giống như người đẹp."
Thịnh Phương chấn động cả người, hắn đứng phắt dậy từ trên ghế, đôi mắt sắc lạnh như lưỡi kiếm, "Cô là ai? Rốt cuộc cô là ai?"
Thanh Hoàn dịu dàng nhìn hắn, đôi mắt long lanh tựa như pha lê, "Mẫu thân huynh là người bên hồ Tây Tử, cho nên lúc sinh thời, Thịnh Thanh chỉ uống trà Long Tĩnh."
Giống như sét đánh ngang tai, Thịnh Phương kinh ngạc, bất giác cảm thấy hơi lảo đảo.
Sau đó, không đợi hắn kịp hoàn hồn lại thì giọng nói dịu dàng kia lại cất lên, "Huynh là con riêng của Thịnh Thanh, cũng là huyết mạch duy nhất còn tồn tại trên đời này của Thịnh gia."
Thịnh Phương suýt ngã nhào, nhưng ngay lập tức đã đứng vững lại. Dưới ánh nến lập lòe, bước chân hắn khẽ di chuyển, cơ thể nhẹ nhàng cử động, hắn muốn ra tay với cô.
"Thịnh công tử, không thể được, không thể được, đây là tiểu thư đấy." Tiền Phúc sợ tới mức hồn phi phách tán.
Thịnh Phương vẫn không dừng lại, nói với vẻ hung ác: "Cô là ai, nếu không nói thì đừng trách ta đao kiếm vô tình."
Thanh Hoàn nhìn lưỡi dao nằm trên cổ mình, ánh mắt nhìn thẳng người thanh niên trước mặt, nói từng câu từng chữ: "Ta là Lục tiểu thư của Cố phủ, Cố Thanh Hoàn, mẹ đẻ là Nhị tiểu thư Tiền gia. Di phụ của ta là Thịnh Cửu."
Thịnh Phương trợn trừng mắt, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Thì ra là cô ấy.
Hắn cũng có biết về sự tồn tại của cô, một sự tồn tại rất buồn cười, là một kẻ ngốc từ trong bụng mẹ. Sáu năm trước, Nhị tiểu thư Tiền gia chết, còn con gái thì hôn mê suốt ba tháng mới tỉnh lại, sau đó bị cấm túc trong nội trạch Cố gia, giống như một con kiến sống qua ngày.
Thanh Hoàn nhìn vào đôi mắt hắn, bình tĩnh nói tiếp, "Đây chỉ là phần xác thịt của ta, còn linh hồn của ta lại là một hồn ma đã tắm trong mưa máu, sống lại từ cõi âm tào địa phủ. Trước khi sống lại, tên của ta là Tiền Tử Kỳ, Thịnh Cửu là phụ thân ta, và Thịnh Thanh là Đại bá phụ của ta."
Lời còn chưa nói hết, một ngọn gió đêm không biết thổi xuyên qua từ nơi nào vào phòng, thổi bay mái tóc dài của Thanh Hoàn. Khóe môi cô khẽ nhếch thành một nụ cười khẽ, đôi mắt mang theo nét tang thương nhưng lại sáng ngời như sao trên trời.
"Đường ca, ta cũng mang họ Thịnh, tên là Thịnh Tử Kỳ."
"Lạch cạch", con dao rơi xuống đất.
Thịnh Phương run rẩy, gân xanh trên mặt nổi lên từng sợi. Hắn nhìn đăm đăm vào cô gái trước mắt mình, đôi mắt hằn lên tơ máu, con ngươi giống như muốn nhảy ra khỏi hốc mắt vậy.
Mẫu thân hắn sinh ra bên hồ Tây Tử, nhà ngoại vốn là Quan gia danh tiếng hiển hách ở Hàng Châu.
Quan gia khởi nghiệp từ trà, lúc thịnh vượng nhất, một nửa vườn trà ở phủ Hàng Châu đều là của Quan gia. Đáng tiếc là gia cảnh sa sút dần, Quan gia truyền tới đời ông ngoại thì đã là ngoài mạnh trọng yếu rồi.
Ông ngoại một thê nhiều thiếp, nhưng lại chỉ sinh được một trai một gái. Mẫu thân là thứ xuất, mười sáu tuổi được phu nhân làm chủ gả cho Lưu tri phủ của phủ Hàng Châu làm vợ kế, năm đó Lưu tri phủ đã bốn mươi hai tuổi, con cái đề huề.
Mẫu thân gả qua đó ba năm vẫn chưa có con. Ba năm sau, không biết vì sao mà Lưu tri phủ đột nhiên chết, không kịp trăng trối lời nào. Lưu tri phủ vừa chết, mấy phòng đều ầm ĩ đòi phân chia gia sản. Bọn họ sợ mẫu thân còn quá trẻ, sau khi được phân gia sản sẽ không thủ tiết nên ép người phải xuống tóc đi tu ở miếu Quan gia thì mới chịu chia cho một phần gia sản, nếu không thì người phải rời đi mà không nhận được một đồng một cắc nào cả.
Mẫu thân trông bên ngoài thì yếu đuối nhưng thực chất tính cách lại rất mạnh mẽ. Người thà ra đi tay trắng cũng không chịu xuống tóc tu hành. Người mời trưởng bối trong tộc đến làm chứng, quyết từ bỏ gia sản, tách ra ở riêng. Tiếp đó, người dùng số tiền riêng mà bản thân tích góp được trong mấy năm, mua một căn nhà nhỏ bên hồ Tây Tử, đóng cửa sống qua ngày.
Nhà ngoại ghét bỏ người không thủ tiết nên đoạn tuyệt quan hệ với người. Mẫu thân yêu trà nên đã mua một vườn trà nho nhỏ để duy trì kế sinh nhai. Vào tiết Thanh minh, người sẽ cải trang thành cô gái hái trà, cùng những nông phụ cùng nhau đi hái trà ở vườn.
Ngày tháng sống một mình tuy không giàu sang nhưng vui vẻ, tự tại. Năm năm sau, trước tiết Thanh Minh, lúc mẫu thân hái trà trong vườn thì gặp được phụ thân.
Mẫu thân từng nói, thế gian này có một số người chỉ cần nhìn một ánh mắt thôi là đã đi vào lòng nhau, đó chính là oan nghiệt từ kiếp trước.
Năm đó, mẫu thân vừa tròn hai mươi lăm tuổi, chính là thời điểm thanh xuân đẹp nhất. Hơn nữa, người trông mặt hồng môi đỏ, cực kỳ xinh đẹp, dù khoác áo nông phụ nhưng lại cũng vô cùng phóng khoáng. Phụ thân chỉ cho rằng người là con gái nhà nông, lúc bốn mắt nhìn nhau, ông đã bị sắc đẹp của mẫu thân làm rung động.
Phụ thân ở lại phủ Hàng Châu ba ngày. Đêm cuối cùng, hai người thổ lộ tấm lòng với nhau, đồng thời nói ra thân phận thật của mình.
Mẫu thân ngạc nhiên khi biết phụ thân là Đại tướng quân Thịnh Thanh đương thời; phụ thân cũng ngạc nhiên khi biết mẫu thân không phải là con gái của nhà nông nào cả, mà là một quả phụ.
Mẫu thân tự cảm thán mình không xứng với thân phận của phụ thân, chủ động nói hai người chỉ là mối nhân duyên ngắn ngủi như sương sớm, tốt nhất dứt khoát chia tay, không cần níu kéo làm chi. Phụ thân cũng biết rõ khi trở về phủ sẽ không dễ ăn nói nên cũng đồng ý với lời của mẫu thân, trở về Kinh thành.
Bình luận facebook