Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-306
Chương 306: Ngài Phải Cẩn Thận
Món cá được mang lên, Cố Thanh Hoàn ngửi thử, sau đó gắp một miếng cá, vui vẻ đưa lên miệng, sau khi thưởng thức vài miếng mới nói: "Mùi vị cũng được. Chỉ có điều cá này không tươi bằng cá ở Giang Nam, hơi tanh, nhưng có thể chấp nhận được."
Nói rồi, Cố Thanh Hoàn lại ăn thêm một miếng, lúc này mới dừng đũa.
Ý cười trên gương mặt Ân Lập Phong dần biến mất.
Hắn ta nhớ là Tiền Tử Kỳ không bao giờ ăn cá, nghe nói vì lúc nhỏ bị xương cá mắc trong cổ họng. Hắn ta đã gọi món cá diếc, loại cá có rất nhiều xương, nhưng cô lại ăn một cách ngon lành.
Tại sao?
Thấy vẻ mặt như bị táo bón của hắn ta, Cố Thanh Hoàn thầm cười lạnh. Nếu bây giờ cô còn không biết ý đồ của tên này là gì thì đúng là ngu ngốc.
Đây đều là những món mà kiếp trước cô thích ăn nhất, hôm nay tên này chặn giữa đường, nhất quyết mời ăn cơm chính là để thăm dò cô.
Sao hắn ta có thể biết, khẩu vị của con người cũng giống như tình yêu vậy, tình yêu dễ thay đổi thì khẩu vị lại càng dễ đổi thay.
Tô Tử Ngữ nói đậu đỏ là biểu tượng của nỗi tương tư, ăn một miếng thì tràn ngập vị nhớ nhung, vì vậy Cố Thanh Hoàn mới thích ăn bánh đậu đỏ nước cốt dừa.
Còn tại sao cô không ăn cá, đó là vì trên bàn ăn đã không còn người gỡ xương cá cho cô nữa.
Năm tháng thanh xuân, cô thường dùng cách vụng dại, vô lý như vậy để làm nũng với người đàn ông đó.
Mục đích chỉ là muốn ngồi bên cạnh chàng, quan sát những ngón tay thon dài của người đó tỉ mẩn gỡ từng cái xương cá cho cô.
Còn bây giờ…
Khóe miệng Cố Thanh Hoàn nhếch lên một nụ cười lạnh lùng. Trái tim của cô đã cứng rắn như sắt đá, còn có thể chơi trò nực cười như vậy vì người đàn ông phụ bạc đó hay sao?
"Ân Thế tử tìm ta còn chuyện gì nữa không?"
Giọng điệu của cô hờ hững mà lạnh lùng, Ân Lập Phong nghe không thấy chút hơi ấm nào. Hắn ta mấp máy môi, nhưng lại không nói được thành lời.
Nói gì đây?
Nói ta đang thăm dò cô.
Nói ta vô cùng có hứng thú với cô.
Ánh mắt Ân Lập Phong trở nên mờ mịt, không lẽ những chuyện trước kia đều là trùng hợp thôi sao?
Thấy dáng vẻ thất thần của hắn ta, Cố Thanh Hoàn hiểu rõ, chỉ cười khinh thường: "Nếu Thế tử gia không có gì để nói, vậy chi bằng nghe ta nói vài câu."
Ân Lập Phong nâng chén rượu lên, nhấp nửa ngụm, đáp: "Cô nói đi, ta nghe."
Cố Thanh Hoàn nâng chén trà lên, niềm nở một cách hiếm thấy mà rót thêm rượu cho hắn ta: "Thế tử gia năm lần bảy lượt cản đường ta, là vì biểu tỷ Tiền Tử Kỳ của ta sao."
"Phụt!"
Ân Lập Phong phun hết cả ngụm rượu trong miệng ra, ho khan không dứt, nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt với vẻ khó tin.
Cố Thanh Hoàn cười hỏi: "Không lẽ Thế tử gia từng thích biểu tỷ của ta, thậm chí đến bây giờ vẫn nhung nhớ, chưa quên được tỷ ấy?"
"Cô…"
Cố Thanh Hoàn lắc đầu nói: "Nghe nói Bát tiểu thư của quý phủ vừa gặp đã thương Tam gia của Tô phủ, còn là do Thế tử
gia đứng giữa bắc cầu. Thế tử gia thật đúng là có bản lĩnh, chỉ vì lợi ích riêng của mình, còn dùng cả những thủ đoạn bỉ ổi."
"Cô… cô… Cô là ai?"
Ân Lập Phong đứng bật dậy, ngón tay chỉ vào Cố Thanh Hoàn run rẩy.
Hắn ta là con trai trưởng của phủ Anh Quốc công, trong phủ có không biết bao nhiêu cô gái đẹp vây quanh, có dịu dàng, có thông minh, có tuyệt sắc, có dễ thương, thế nhưng chưa từng có kiểu người như Tiền Tử Kỳ.
Tiểu thư nhà quan phải chú ý đến từng lời ăn tiếng nói, không được bước quá một bước, nói quá một lời, phải khắc sâu đống phép tắc của thế tục vào trong xương cốt, chịu sự soi mói của cả nghìn người.
Còn Tiền Tử Kỳ thì khác. Cô như một cái kính vạn hoa, xoay một cái là thấy được một phong cảnh, xoay thêm lần nữa lại là một phong cảnh khác.
Ban đầu hắn ta bị cô thu hút, cố ý tiếp cận, để ý đến mọi thứ về cô. Nào ngờ hắn ta ngày một lún sâu, cuối cùng không thể tự thoát khỏi.
Đây là một mối tình đơn phương, hắn ta đã rung động, đã không ngừng xuất hiện bên cạnh cô, trốn tránh cô, nhưng cô hoàn toàn không biết, thậm chí qua thêm mấy năm nữa là sẽ gả cho người khác.
Sao hắn ta có thể cam tâm!
Cả cuộc đời, hắn ta chưa bao giờ không đạt được thứ mà mình muốn.
Vì vậy, sau mấy tháng vắt óc suy nghĩ, hắn ta đã nghĩ ra một kế, kế sách này hiểm độc, tàn nhẫn, thậm chí còn hơi vô sỉ.
Nhưng hắn ta không hối hận.
Trong mắt hắn ta, tình yêu chưa bao giờ là ai đến trước được trước, mà là người thắng làm vua. Hắn ta muốn xem thử rốt cuộc tình cảm giữa hai người này có bền chắc đến thế không.
Bát tỷ sinh đôi với hắn ta tự nhận là thanh cao, tinh thông cầm kỳ thi họa, những chàng trai bình thường hoàn toàn không thể lọt vào mắt tỷ ấy.
Nhưng hắn ta biết người mà Bát tỷ thích là một chàng trai có thể ở bên cạnh tỷ ấy, cùng tỷ ấy ngắm nhìn phong cảnh thế gian. Mà chàng trai này, hắn ta cảm thấy thấy chính là Tô Tử Ngữ.
Hắn ta nghĩ ra trăm phương ngàn kế, từng bước đưa Tô Tử Ngữ xuất hiện trước mặt Bát tỷ. Quả nhiên đúng như dự đoán, Bát tỷ luôn bình lặng như nước cuối cùng đã không cưỡng lại được chàng thanh niên tuấn tú đó, đâm đầu vào như thiêu thân lao vào lửa.
Xưa nay người Ân gia luôn có nghị lực đáng kinh ngạc với thứ mà mình không giành được, nghị lực của Bát tỷ hơn hẳn người bình thường.
Thậm chí tỷ ấy còn không màng đến những lời dạy bảo đối với tiểu thư chốn khuê phòng, chủ động thừa nhận tình cảm của mình với Tô Tử Ngữ. Hắn ta thấy vậy thì vô cùng vui vẻ. Chỉ cần Bát tỷ tóm được trái tim Tô Tử Ngữ, vậy hắn ta có thể nhân lúc Tiền Tử Kỳ hồn bay phách lạc để bày tỏ tình cảm.
Y tin, rồi sẽ có một ngày, cô sẽ thấy cảm động với tâm chân tình của mình.
Nào ngờ người tính không bằng trời tính, hắn ta đã mưu tính tất cả mọi chuyện, nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi trò đùa của số phận.
Mọi chuyện đã rồi, có hối hận cũng chẳng thể thay đổi.
Cuối cùng, hắn ta và Tiền Tử Kỳ cách biệt âm dương, đời này cũng không thể gặp lại nhau được nữa.
Đây là nỗi đau, cũng là vết thương trong lòng hắn ta, càng là vết nhơ mà hắn ta không bao giờ dám nhắc đến, nhưng tại sao Cố Thanh Hoàn lại biết được chuyện này?
Thấy Ân Lập Phong ngây ngốc, Cố Thanh Hoàn lạnh lùng nói: "Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ta sẽ đòi nợ thay cho biểu tỷ của mình. Vì vậy… Thế tử phải cẩn thận."
"Cô… cô… cô nói gì?" Nỗi khiếp sợ trong lòng Ân Lập Phong đạt đến cực điểm. Cô gái này đang nói gì vậy, tại sao hắn ta nghe không hiểu?
Cố Thanh Hoàn mỉm cười hờ hững, sau đó chậm rãi đứng dậy: "Thế tử gia, đừng chơi mấy trò vặt vãnh đó nữa, quân tử thẳng thắn, tiểu nhân so bì. Ngài đừng giở mấy trò mờ ám
như trước kia đã dùng với biểu tỷ ta. Tỷ ấy vốn tính lương thiện, không so đo với ngài, nhưng ta thì khác."
"Cô…"
"Lòng dạ ta rất hẹp hòi."
Ân Lập Phong bị sự lạnh lùng trong ánh mắt của Cố Thanh Hoàn khiến cho khiếp sợ, đứng sững tại chỗ, ánh mắt không còn tiêu cự.
Cố Thanh Hoàn đẩy cửa đi ra ngoài. Trông thấy người đàn ông anh tuấn đứng ngoài cửa, cô nhoẻn miệng cười: "Tô thị vệ, vừa mới có một vở kịch hay diễn ra, không biết ngài có nghe thấy không."
Trong mắt Tô Tử Ngữ thoáng qua nét đau đớn, hắn ta nhìn thẳng vào ánh mắt của Cố Thanh Hoàn, vẻ lạnh lùng trong mắt hắn dần biến mất.
Một lúc lâu sau, hắn ta thở dài, lặng lẽ cụp mắt xuống rồi bảo: "Vừa hay kịp lúc."
Cố Thanh Hoàn cười lạnh, khẽ híp đôi mắt lại, sau đó thản nhiên rời đi.
Trong xe ngựa, Ngân Châm và Diệp Thanh đưa mắt nhìn nhau, hơi bất an khi nhìn Cố Thanh Hoàn.
Vừa rồi ở trong quán rượu, quả thực bọn họ có hơi bất ngờ, bọn họ không đoán ra tiểu thư làm như vậy là có ý gì.
Cố Thanh Hoàn nhắm mắt nhưng vẫn cảm nhận được hai nha đầu đang nhìn chăm chăm vào mình, song cô cũng chẳng buồn mở mắt, lại càng không muốn giải thích.
Cuộc chiến vừa rồi đã tiêu hao rất nhiều sức lực của cô, bây giờ cô chỉ muốn nghỉ ngơi, không muốn làm gì cả.
Nhưng cô cảm thấy hơi tò mò, không hiểu sau khi biết được thủ đoạn bỉ ổi của Ân Lập Phong năm đó, Tô Tử Ngữ có tổ chức hôn lễ như đã ước hẹn nữa không.
Nụ cười của cô mang theo cả sự châm chọc.
Ân gia có Quý phi một tay che trời, lại có Hiền vương quyền thế ngất trời thì sao Tô Tử Ngữ dám từ chối.
Nhưng có thể khiến bọn họ không vui thì cô càng vui vẻ hơn.
Cô đã thấy sốt ruột lắm rồi!
Xe ngựa chạy vào biệt viện Sử gia, Sử Lỗi mặc áo xanh ra nghênh đón, thấy Cố Thanh Hoàn xuống xe, đôi mắt hắn ta sáng lên.
Cô gái trước mắt có mái tóc dài đen nhánh, da trắng như tuyết, ánh mắt dịu dàng, sáng long lanh như nước mùa Xuân, xinh đẹp động lòng người. Sử Lỗi thầm kinh ngạc, hơn nửa năm không gặp, cô đã trưởng thành thế này.
"Thanh Hoàn, chúng ta vào vườn đi dạo đi."
Cố Thanh Hoàn biết ý, hiếm khi mới tinh nghịch nháy mắt, đáp: "Cảnh xuân tươi đẹp, muội cũng muốn đi dạo với Sử Đại ca."
Trong vườn của Sử gia có trăm hoa đua nở, ngàn hoa khoe sắc.
Sử Lỗi không có tâm trạng dừng bước thưởng thức. Hắn ta rút mấy giấy tờ nhà đất từ trong ngực ra, nói: "Chuyện muội nhờ cậy, ta đã làm xong rồi. Mười hai thôn trang, mỗi thôn ba ngàn mẫu ruộng đều trồng lương thực hết."
Cố Thanh Hoàn nhận lấy, mỉm cười nói: "Sử Đại ca vất vả rồi, chuyến đi này huynh lo việc thế nào rồi?"
Mùa Hè năm ngoái, Sử Lỗi rời khỏi Kinh thành, theo dự tính thì đến Tết đã quay về, nhưng thực tế thì mãi đến sáu ngày trước mới hồi Kinh. Cố Thanh Hoàn cảm thấy hơi hiếu kỳ, rốt cuộc chuyến này hắn ta đã đi đến đâu?
Hiểu sự hiếu kỳ của cô, nhưng Sử Lỗi không hề gấp gáp, ung dung hỏi: "Ta hỏi muội, chuyện Cố phủ và chuyện phủ lão Tề vương có phải là do muội làm không?"
Cố Thanh Hoàn chớp mắt, giọng điệu trở nên lạnh nhạt: "Nếu việc Thụy vương rơi đài bắt buộc phải tính lên đầu muội, muội cũng nhận."
Sử Lỗi ngạc nhiên, nghiêm mặt nhìn cô, hồi lâu sau mới nói: "Muội có biết mấy ngày nay, lúc nào ta cũng lo lắng cho muội không."
Chỉ nghĩ thôi, hắn ta đã toát mồ hôi lạnh, cũng không biết sao nha đầu này có thể chịu đựng nổi khi là người bày mưu đặt kế.
Cố Thanh Hoàn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, thở dài một hơi rồi cười bảo: "Để Sử Đại ca phải lo lắng, đúng là lỗi của Thanh Hoàn."
"Muội thật là…"
Sử Lỗi giơ tay, khẽ xoa đầu cô, trong mắt đều là vẻ cưng chiều.
"Nghe Tùng Âm nói, tiết Thanh minh mọi người sẽ về quê thắp hương, muội có chuyện muốn nhờ Sử Đại ca giúp."
"Muội cứ nói đi."
Cố Thanh Hoàn do dự một lúc, nói: "Muội muốn chuyển phần mộ của mẫu thân về Kinh thành."
"Cái gì?" Sử Lỗi nghe vậy thì giật nảy mình.
Con gái gả chồng như bát nước đổ đi, dù lúc còn sống thế nào, sau khi chết chỉ có thể mai táng ở nhà chồng, đâu có lý nào chuyển về nhà đẻ được, hành vi đại nghịch bất đạo như vậy sẽ bị người đời chỉ trích.
"Thanh Hoàn, Cố gia sẽ không đồng ý đâu." Sử Lỗi suy nghĩ một lúc, đã tìm ra lý do này.
Cố Thanh Hoàn cười lạnh: "Cố gia có đồng ý hay không liên quan gì đến muội, mẫu thân chỉ có một người con gái là muội, muội tuyệt đối sẽ không để mẫu thân làm cô hồn dã quỷ."
Sử Lỗi khuyên nhủ: "Thanh Hoàn, chuyển mộ của người đã mất là chuyện lớn, ta chỉ sợ Nhị nãi nãi ở dưới cửu tuyền sẽ…"
"Sử Đại ca, huynh có biết rốt cuộc tại sao mẫu thân của muội chết không?" Cố Thanh Hoàn yếu ớt ngắt lời: "Cố Nghiễn Khải thèm muốn sắc đẹp của mẫu thân muội, muốn chiếm cho bằng được, mẫu thân muội không theo nên mới bị bức tử!"
"Thanh Hoàn?"
Món cá được mang lên, Cố Thanh Hoàn ngửi thử, sau đó gắp một miếng cá, vui vẻ đưa lên miệng, sau khi thưởng thức vài miếng mới nói: "Mùi vị cũng được. Chỉ có điều cá này không tươi bằng cá ở Giang Nam, hơi tanh, nhưng có thể chấp nhận được."
Nói rồi, Cố Thanh Hoàn lại ăn thêm một miếng, lúc này mới dừng đũa.
Ý cười trên gương mặt Ân Lập Phong dần biến mất.
Hắn ta nhớ là Tiền Tử Kỳ không bao giờ ăn cá, nghe nói vì lúc nhỏ bị xương cá mắc trong cổ họng. Hắn ta đã gọi món cá diếc, loại cá có rất nhiều xương, nhưng cô lại ăn một cách ngon lành.
Tại sao?
Thấy vẻ mặt như bị táo bón của hắn ta, Cố Thanh Hoàn thầm cười lạnh. Nếu bây giờ cô còn không biết ý đồ của tên này là gì thì đúng là ngu ngốc.
Đây đều là những món mà kiếp trước cô thích ăn nhất, hôm nay tên này chặn giữa đường, nhất quyết mời ăn cơm chính là để thăm dò cô.
Sao hắn ta có thể biết, khẩu vị của con người cũng giống như tình yêu vậy, tình yêu dễ thay đổi thì khẩu vị lại càng dễ đổi thay.
Tô Tử Ngữ nói đậu đỏ là biểu tượng của nỗi tương tư, ăn một miếng thì tràn ngập vị nhớ nhung, vì vậy Cố Thanh Hoàn mới thích ăn bánh đậu đỏ nước cốt dừa.
Còn tại sao cô không ăn cá, đó là vì trên bàn ăn đã không còn người gỡ xương cá cho cô nữa.
Năm tháng thanh xuân, cô thường dùng cách vụng dại, vô lý như vậy để làm nũng với người đàn ông đó.
Mục đích chỉ là muốn ngồi bên cạnh chàng, quan sát những ngón tay thon dài của người đó tỉ mẩn gỡ từng cái xương cá cho cô.
Còn bây giờ…
Khóe miệng Cố Thanh Hoàn nhếch lên một nụ cười lạnh lùng. Trái tim của cô đã cứng rắn như sắt đá, còn có thể chơi trò nực cười như vậy vì người đàn ông phụ bạc đó hay sao?
"Ân Thế tử tìm ta còn chuyện gì nữa không?"
Giọng điệu của cô hờ hững mà lạnh lùng, Ân Lập Phong nghe không thấy chút hơi ấm nào. Hắn ta mấp máy môi, nhưng lại không nói được thành lời.
Nói gì đây?
Nói ta đang thăm dò cô.
Nói ta vô cùng có hứng thú với cô.
Ánh mắt Ân Lập Phong trở nên mờ mịt, không lẽ những chuyện trước kia đều là trùng hợp thôi sao?
Thấy dáng vẻ thất thần của hắn ta, Cố Thanh Hoàn hiểu rõ, chỉ cười khinh thường: "Nếu Thế tử gia không có gì để nói, vậy chi bằng nghe ta nói vài câu."
Ân Lập Phong nâng chén rượu lên, nhấp nửa ngụm, đáp: "Cô nói đi, ta nghe."
Cố Thanh Hoàn nâng chén trà lên, niềm nở một cách hiếm thấy mà rót thêm rượu cho hắn ta: "Thế tử gia năm lần bảy lượt cản đường ta, là vì biểu tỷ Tiền Tử Kỳ của ta sao."
"Phụt!"
Ân Lập Phong phun hết cả ngụm rượu trong miệng ra, ho khan không dứt, nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt với vẻ khó tin.
Cố Thanh Hoàn cười hỏi: "Không lẽ Thế tử gia từng thích biểu tỷ của ta, thậm chí đến bây giờ vẫn nhung nhớ, chưa quên được tỷ ấy?"
"Cô…"
Cố Thanh Hoàn lắc đầu nói: "Nghe nói Bát tiểu thư của quý phủ vừa gặp đã thương Tam gia của Tô phủ, còn là do Thế tử
gia đứng giữa bắc cầu. Thế tử gia thật đúng là có bản lĩnh, chỉ vì lợi ích riêng của mình, còn dùng cả những thủ đoạn bỉ ổi."
"Cô… cô… Cô là ai?"
Ân Lập Phong đứng bật dậy, ngón tay chỉ vào Cố Thanh Hoàn run rẩy.
Hắn ta là con trai trưởng của phủ Anh Quốc công, trong phủ có không biết bao nhiêu cô gái đẹp vây quanh, có dịu dàng, có thông minh, có tuyệt sắc, có dễ thương, thế nhưng chưa từng có kiểu người như Tiền Tử Kỳ.
Tiểu thư nhà quan phải chú ý đến từng lời ăn tiếng nói, không được bước quá một bước, nói quá một lời, phải khắc sâu đống phép tắc của thế tục vào trong xương cốt, chịu sự soi mói của cả nghìn người.
Còn Tiền Tử Kỳ thì khác. Cô như một cái kính vạn hoa, xoay một cái là thấy được một phong cảnh, xoay thêm lần nữa lại là một phong cảnh khác.
Ban đầu hắn ta bị cô thu hút, cố ý tiếp cận, để ý đến mọi thứ về cô. Nào ngờ hắn ta ngày một lún sâu, cuối cùng không thể tự thoát khỏi.
Đây là một mối tình đơn phương, hắn ta đã rung động, đã không ngừng xuất hiện bên cạnh cô, trốn tránh cô, nhưng cô hoàn toàn không biết, thậm chí qua thêm mấy năm nữa là sẽ gả cho người khác.
Sao hắn ta có thể cam tâm!
Cả cuộc đời, hắn ta chưa bao giờ không đạt được thứ mà mình muốn.
Vì vậy, sau mấy tháng vắt óc suy nghĩ, hắn ta đã nghĩ ra một kế, kế sách này hiểm độc, tàn nhẫn, thậm chí còn hơi vô sỉ.
Nhưng hắn ta không hối hận.
Trong mắt hắn ta, tình yêu chưa bao giờ là ai đến trước được trước, mà là người thắng làm vua. Hắn ta muốn xem thử rốt cuộc tình cảm giữa hai người này có bền chắc đến thế không.
Bát tỷ sinh đôi với hắn ta tự nhận là thanh cao, tinh thông cầm kỳ thi họa, những chàng trai bình thường hoàn toàn không thể lọt vào mắt tỷ ấy.
Nhưng hắn ta biết người mà Bát tỷ thích là một chàng trai có thể ở bên cạnh tỷ ấy, cùng tỷ ấy ngắm nhìn phong cảnh thế gian. Mà chàng trai này, hắn ta cảm thấy thấy chính là Tô Tử Ngữ.
Hắn ta nghĩ ra trăm phương ngàn kế, từng bước đưa Tô Tử Ngữ xuất hiện trước mặt Bát tỷ. Quả nhiên đúng như dự đoán, Bát tỷ luôn bình lặng như nước cuối cùng đã không cưỡng lại được chàng thanh niên tuấn tú đó, đâm đầu vào như thiêu thân lao vào lửa.
Xưa nay người Ân gia luôn có nghị lực đáng kinh ngạc với thứ mà mình không giành được, nghị lực của Bát tỷ hơn hẳn người bình thường.
Thậm chí tỷ ấy còn không màng đến những lời dạy bảo đối với tiểu thư chốn khuê phòng, chủ động thừa nhận tình cảm của mình với Tô Tử Ngữ. Hắn ta thấy vậy thì vô cùng vui vẻ. Chỉ cần Bát tỷ tóm được trái tim Tô Tử Ngữ, vậy hắn ta có thể nhân lúc Tiền Tử Kỳ hồn bay phách lạc để bày tỏ tình cảm.
Y tin, rồi sẽ có một ngày, cô sẽ thấy cảm động với tâm chân tình của mình.
Nào ngờ người tính không bằng trời tính, hắn ta đã mưu tính tất cả mọi chuyện, nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi trò đùa của số phận.
Mọi chuyện đã rồi, có hối hận cũng chẳng thể thay đổi.
Cuối cùng, hắn ta và Tiền Tử Kỳ cách biệt âm dương, đời này cũng không thể gặp lại nhau được nữa.
Đây là nỗi đau, cũng là vết thương trong lòng hắn ta, càng là vết nhơ mà hắn ta không bao giờ dám nhắc đến, nhưng tại sao Cố Thanh Hoàn lại biết được chuyện này?
Thấy Ân Lập Phong ngây ngốc, Cố Thanh Hoàn lạnh lùng nói: "Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ta sẽ đòi nợ thay cho biểu tỷ của mình. Vì vậy… Thế tử phải cẩn thận."
"Cô… cô… cô nói gì?" Nỗi khiếp sợ trong lòng Ân Lập Phong đạt đến cực điểm. Cô gái này đang nói gì vậy, tại sao hắn ta nghe không hiểu?
Cố Thanh Hoàn mỉm cười hờ hững, sau đó chậm rãi đứng dậy: "Thế tử gia, đừng chơi mấy trò vặt vãnh đó nữa, quân tử thẳng thắn, tiểu nhân so bì. Ngài đừng giở mấy trò mờ ám
như trước kia đã dùng với biểu tỷ ta. Tỷ ấy vốn tính lương thiện, không so đo với ngài, nhưng ta thì khác."
"Cô…"
"Lòng dạ ta rất hẹp hòi."
Ân Lập Phong bị sự lạnh lùng trong ánh mắt của Cố Thanh Hoàn khiến cho khiếp sợ, đứng sững tại chỗ, ánh mắt không còn tiêu cự.
Cố Thanh Hoàn đẩy cửa đi ra ngoài. Trông thấy người đàn ông anh tuấn đứng ngoài cửa, cô nhoẻn miệng cười: "Tô thị vệ, vừa mới có một vở kịch hay diễn ra, không biết ngài có nghe thấy không."
Trong mắt Tô Tử Ngữ thoáng qua nét đau đớn, hắn ta nhìn thẳng vào ánh mắt của Cố Thanh Hoàn, vẻ lạnh lùng trong mắt hắn dần biến mất.
Một lúc lâu sau, hắn ta thở dài, lặng lẽ cụp mắt xuống rồi bảo: "Vừa hay kịp lúc."
Cố Thanh Hoàn cười lạnh, khẽ híp đôi mắt lại, sau đó thản nhiên rời đi.
Trong xe ngựa, Ngân Châm và Diệp Thanh đưa mắt nhìn nhau, hơi bất an khi nhìn Cố Thanh Hoàn.
Vừa rồi ở trong quán rượu, quả thực bọn họ có hơi bất ngờ, bọn họ không đoán ra tiểu thư làm như vậy là có ý gì.
Cố Thanh Hoàn nhắm mắt nhưng vẫn cảm nhận được hai nha đầu đang nhìn chăm chăm vào mình, song cô cũng chẳng buồn mở mắt, lại càng không muốn giải thích.
Cuộc chiến vừa rồi đã tiêu hao rất nhiều sức lực của cô, bây giờ cô chỉ muốn nghỉ ngơi, không muốn làm gì cả.
Nhưng cô cảm thấy hơi tò mò, không hiểu sau khi biết được thủ đoạn bỉ ổi của Ân Lập Phong năm đó, Tô Tử Ngữ có tổ chức hôn lễ như đã ước hẹn nữa không.
Nụ cười của cô mang theo cả sự châm chọc.
Ân gia có Quý phi một tay che trời, lại có Hiền vương quyền thế ngất trời thì sao Tô Tử Ngữ dám từ chối.
Nhưng có thể khiến bọn họ không vui thì cô càng vui vẻ hơn.
Cô đã thấy sốt ruột lắm rồi!
Xe ngựa chạy vào biệt viện Sử gia, Sử Lỗi mặc áo xanh ra nghênh đón, thấy Cố Thanh Hoàn xuống xe, đôi mắt hắn ta sáng lên.
Cô gái trước mắt có mái tóc dài đen nhánh, da trắng như tuyết, ánh mắt dịu dàng, sáng long lanh như nước mùa Xuân, xinh đẹp động lòng người. Sử Lỗi thầm kinh ngạc, hơn nửa năm không gặp, cô đã trưởng thành thế này.
"Thanh Hoàn, chúng ta vào vườn đi dạo đi."
Cố Thanh Hoàn biết ý, hiếm khi mới tinh nghịch nháy mắt, đáp: "Cảnh xuân tươi đẹp, muội cũng muốn đi dạo với Sử Đại ca."
Trong vườn của Sử gia có trăm hoa đua nở, ngàn hoa khoe sắc.
Sử Lỗi không có tâm trạng dừng bước thưởng thức. Hắn ta rút mấy giấy tờ nhà đất từ trong ngực ra, nói: "Chuyện muội nhờ cậy, ta đã làm xong rồi. Mười hai thôn trang, mỗi thôn ba ngàn mẫu ruộng đều trồng lương thực hết."
Cố Thanh Hoàn nhận lấy, mỉm cười nói: "Sử Đại ca vất vả rồi, chuyến đi này huynh lo việc thế nào rồi?"
Mùa Hè năm ngoái, Sử Lỗi rời khỏi Kinh thành, theo dự tính thì đến Tết đã quay về, nhưng thực tế thì mãi đến sáu ngày trước mới hồi Kinh. Cố Thanh Hoàn cảm thấy hơi hiếu kỳ, rốt cuộc chuyến này hắn ta đã đi đến đâu?
Hiểu sự hiếu kỳ của cô, nhưng Sử Lỗi không hề gấp gáp, ung dung hỏi: "Ta hỏi muội, chuyện Cố phủ và chuyện phủ lão Tề vương có phải là do muội làm không?"
Cố Thanh Hoàn chớp mắt, giọng điệu trở nên lạnh nhạt: "Nếu việc Thụy vương rơi đài bắt buộc phải tính lên đầu muội, muội cũng nhận."
Sử Lỗi ngạc nhiên, nghiêm mặt nhìn cô, hồi lâu sau mới nói: "Muội có biết mấy ngày nay, lúc nào ta cũng lo lắng cho muội không."
Chỉ nghĩ thôi, hắn ta đã toát mồ hôi lạnh, cũng không biết sao nha đầu này có thể chịu đựng nổi khi là người bày mưu đặt kế.
Cố Thanh Hoàn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, thở dài một hơi rồi cười bảo: "Để Sử Đại ca phải lo lắng, đúng là lỗi của Thanh Hoàn."
"Muội thật là…"
Sử Lỗi giơ tay, khẽ xoa đầu cô, trong mắt đều là vẻ cưng chiều.
"Nghe Tùng Âm nói, tiết Thanh minh mọi người sẽ về quê thắp hương, muội có chuyện muốn nhờ Sử Đại ca giúp."
"Muội cứ nói đi."
Cố Thanh Hoàn do dự một lúc, nói: "Muội muốn chuyển phần mộ của mẫu thân về Kinh thành."
"Cái gì?" Sử Lỗi nghe vậy thì giật nảy mình.
Con gái gả chồng như bát nước đổ đi, dù lúc còn sống thế nào, sau khi chết chỉ có thể mai táng ở nhà chồng, đâu có lý nào chuyển về nhà đẻ được, hành vi đại nghịch bất đạo như vậy sẽ bị người đời chỉ trích.
"Thanh Hoàn, Cố gia sẽ không đồng ý đâu." Sử Lỗi suy nghĩ một lúc, đã tìm ra lý do này.
Cố Thanh Hoàn cười lạnh: "Cố gia có đồng ý hay không liên quan gì đến muội, mẫu thân chỉ có một người con gái là muội, muội tuyệt đối sẽ không để mẫu thân làm cô hồn dã quỷ."
Sử Lỗi khuyên nhủ: "Thanh Hoàn, chuyển mộ của người đã mất là chuyện lớn, ta chỉ sợ Nhị nãi nãi ở dưới cửu tuyền sẽ…"
"Sử Đại ca, huynh có biết rốt cuộc tại sao mẫu thân của muội chết không?" Cố Thanh Hoàn yếu ớt ngắt lời: "Cố Nghiễn Khải thèm muốn sắc đẹp của mẫu thân muội, muốn chiếm cho bằng được, mẫu thân muội không theo nên mới bị bức tử!"
"Thanh Hoàn?"
Bình luận facebook