Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-336
Chương 336: Làm Sao Kết Thúc
Đã lâu không gặp, hắn ta gầy đi rất nhiều, vẻ mệt mỏi hiện rõ trên mặt, chỉ có đôi mắt đen vẫn sâu không thấy đáy như trước.
Tưởng Hoằng Văn cũng sững sờ.
Cô gái trước mặt mặc một bộ váy màu xanh thêu hoa, mái tóc đen như mực, đôi mày thanh mảnh, đôi môi như nụ hoa đào, thật là đẹp.
Ánh mắt hắn ta hơi rung động, hắn ta khẽ gật đầu, "Sử cô nương."
Sử Tùng Âm cắn môi, bước đến hành lễ, "Thỉnh an Thất gia."
Lời nói lạnh nhạt, lễ độ, vẻ mặt bình tĩnh. Ánh mắt Cố Thanh Hoàn đảo qua khuôn mặt hai người, trong lòng thầm than thở.
"Tùng Âm đến rồi, cùng ta dùng cơm đi."
Sử Tùng Âm nhìn về hướng người đàn ông kia, cười buồn, dịu dàng nói: "Muội đang có khách, lát nữa ta lại đến."
Tưởng Hoằng Văn ma xui quỷ khiến thế nào lại mở miệng hỏi, "Sử tiểu thư dùng cơm chưa?"
Sử Tùng Âm sững người, quay đầu nhìn hắn ta.
Vẻ mặt Tưởng Hoằng Văn hơi ngượng ngùng, "Nếu chưa thì dùng chung đi."
"Đa tạ Thất gia, không cần đâu. Thanh Hoàn, chờ muội rảnh, chúng ta lại trò chuyện." Sử Tùng Âm thản nhiên nói rồi yên lặng rời đi.
Tưởng Hoằng Văn nhìn bóng lưng cô, gầy yếu, mảnh mai, tựa như một nhánh liễu rủ, không chịu nổi gió lớn.
Trái tim dường như bỗng quặn thắt, hắn ta rũ mắt, che giấu vẻ thương tiếc trong mắt.
Cố Thanh Hoàn nhìn hắn ta rồi cảm thán, "Hoằng Văn, huynh có biết vì sao ta vô cùng thương yêu cô ấy không?"
Tưởng Hoằng Văn trầm ngâm.
"Huynh có thấy không, ánh mắt của cô ấy sạch sẽ không lẫn tạp niệm, tựa như hồ nước vậy, trong veo, sáng ngời." Cố Thanh Hoàn mỉm cười.
Tưởng Hoằng Văn ngước mắt, vẻ thương tiếc trong mắt đã không còn: "Được rồi, bà mai Cố, giúp ta ứng phó chuyện trước mắt đã rồi nói."
…
Bên trong Tưởng phủ.
Lão tổ tông nghiêng người nằm trên giường, trên khuôn mặt luôn tươi cười giờ đây là vẻ thất vọng.
Ba người con dâu đều đứng trước giường, không còn vui đùa nổi nữa, sắc mặt Tam phu nhân Hàn thị xám như tro tàn.
"Lục tiểu thư tới."
Cố Thanh Hoàn bước qua tấm bình phong, tiến vào phòng, ngay lập tức đã được mọi người vây quanh, đưa đến trước mặt lão tổ tông, cô cúi đầu hành lễ.
Lão tổ tông thấy cô, kích động chộp lấy tay, môi mấp máy, nhưng rồi lại không nói gì.
Cố Thanh Hoàn vỗ tay bà cụ, nói với giọng rất già dặn: "Được rồi, con tới hồi, người mau đưa tay ra cho con chẩn mạch nào."
Lão tổ tông do dự một lúc, cuối cùng cũng đưa tay ra.
Cố Thanh Hoàn bắt mạch một hồi rồi nói: "Suy nghĩ quá độ, cần dùng mấy thang thuốc. Lão tổ tông, con nói này, con cháu tự có phúc của con cháu. Người chỉ cần nghỉ ngơi cho thoải mái là tốt rồi, mấy chuyện phiền lòng cứ giao cho tiểu bối."
Lão tổ tông cười gượng, chỉ vào Tam phu nhân Hàn thị đứng bên cạnh, "Con xem cho Tam bá mẫu của con đi, sắc mặt nó mấy ngày nay cũng tiều tụy quá rồi."
Hàn thị nghe lời này, đôi mắt đỏ hoe, nức nở nói: "Để lão tổ tông bận lòng, là lỗi của con dâu."
Cố Thanh Hoàn quay đầu nhìn sắc mặt Tam phu nhân, không khỏi giật mình, chỉ mấy tháng không gặp, bà như đã biến thành người khác, sắc mặt tiều tụy vô cùng.
Ngẫm lại cũng đúng, vốn dĩ đứa con trai đang có tiền đồ như gấm, bỗng nhiên lại si mê một cô gái như vậy, có sắc mặt người làm mẹ nào mà hồng hào cho nổi. Cố Thanh Hoàn quay đầu nhìn sắc mặt Tam phu nhân, không khỏi giật mình, chỉ mấy tháng không gặp, bà như đã biến thành người khác, sắc mặt tiều tụy vô cùng.
Ngẫm lại cũng đúng, vốn dĩ đứa con trai đang có tiền đồ như gấm, bỗng nhiên lại si mê một cô gái như vậy, có sắc mặt người làm mẹ nào mà hồng hào cho nổi.
Cố Thanh Hoàn đang định khuyên nhủ, bỗng một nha hoàn áo xanh vội vã đi vào.
"Lão tổ tông, ba vị phu nhân, xảy ra việc lớn rồi, Quận chúa Hoa Dương dẫn theo Ngô tiểu thư tìm tới cửa."
"Cái gì?" Hàn thị kinh hãi hô lên, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Hai người chị dâu bên cạnh đỡ lấy bà, đôi mắt đồng thời nhìn về phía lão tổ tông.
"Hừ, tay chân nhanh nhẹn thật." Lão tổ tông cười gằn, "Bà già này cũng muốn đích thân gặp mặt xem thử, hai mẹ con này có ý đồ gì."
"Lão tổ tông lớn tuổi rồi, không chịu nổi kích thích." Cố Thanh Hoàn bỗng mở miệng, "Phiền Đại nãi nãi cùng các vị phu nhân đi trước xem sao."
Chu thị ngầm hiểu.
Lão tổ tông ra mặt đồng nghĩa với sự việc không còn chỗ thương lượng nữa. Lúc này cô và ba vị phu nhân đứng ra mới là đối sách tốt nhất.
Trương thị nhìn con dâu tương lai của mình, cảm giác tự hào sinh ra từ đáy lòng.
Xem mắt nhìn người của con trai rồi lại xem của Lục gia đi, quả là một kẻ trên trời, một kẻ dưới đất. Cũng không biết lão Lục này trúng bùa mê thuốc lú gì nữa.
Trương thị lui ra ngoài, thấy con trai khoanh tay trước ngực, đứng bên cửa, ánh mắt ngơ ngác nhìn Cố Thanh Hoàn, trong lòng bà càng thêm vui vẻ. Bà khẽ dùng cùi chỏ huých con trai một cái rồi mỉm cười rời đi.
Tưởng Hoằng Văn nhìn nụ cười đầy thâm ý của mẫu thân mà tê cả da đầu. Có thể thấy trước được rằng, tương lai chuyện của hắn ta và Cố Thanh Hoàn sẽ phiền phức không thôi.
Chu thị vừa thấy mẹ con Ngô Nhạn Linh, trong lòng liền căng thẳng.
Hai người đều mặc áo quần đơn giản, trên đầu không cài châm ngọc, mặt không son phấn, đứng thẳng tắp trong phòng khách.
Ba chị em dâu Trương thị đồng loạt ngồi xuống, cầm trà nha hoàn dâng lên, ánh mắt nhìn lướt qua Chu thị.
Chu thị hiểu ý, tươi cười nói: "Quận chúa ngồi đi, có gì cứ việc nói thẳng."
Ánh mắt Triệu Hoa Dương đảo quanh một vòng, lãnh đạm nói: "Lục gia của quý phủ đâu, xin gọi ra nói chuyện."
Đại phu nhân Trương thị hơi nghiêm mặt: "Đàn ông có chuyện của đàn ông, Quận chúa nói với ta cũng như nhau cả."
Triệu Hoa Dương chẳng qua chỉ muốn ra oai phủ đầu thôi, nghe vậy bèn nói: "Nếu Đại phu nhân đã nói vậy, ta đây cũng không khách sáo làm gì. Lục gia vấy bẩn sự trong trắng của con gái ta, lẽ nào cứ thế mà bỏ qua? Quý phủ là đại gia tộc nổi danh về việc thi lễ, chẳng lẽ cũng muốn trở mặt không nhận người?"
Trương thị và Hàn thị liếc nhau: "Quận chúa nói lời gì vậy, cái gì gọi là bỏ qua. Đây là chuyện lớn, không thể quyết định qua loa như vậy được."
Hai mắt Triệu Hoa Dương đỏ lên, giọng điệu đầy căm phẫn: "Ta biết, Tưởng gia xa hoa quyền quý, bọn ta không trèo cao nổi, cũng không muốn trèo cao, nào ngờ... Đúng là oan nghiệt. Bây giờ việc đã đến nước này, các người nói đi, rốt cuộc muốn làm thế nào?"
Trương thị nói: "Quận chúa có yêu cầu gì?"
Triệu Hoa Dương nhíu mày, "Yêu cầu của ta rất đơn giản, tam môi lục sính, kiệu lớn tám người nâng, rước con gái ta vào phủ."
Hàn thị nghe lời này, giận đến độ sắc mặt cũng thay đổi, không nhịn được căm phẫn nói: "Nằm mơ, con trai của ta tuyệt đối sẽ không cưới người như vậy làm vợ."
Mắt Triệu Hoa Dương long sòng sọc, vẻ mặt đầy hung ác, bà ta giơ tay lên, tát thẳng vào mặt Ngô Nhạn Linh. "Đã nghe thấy chưa, vốn dĩ người ta sẽ không cưới ngươi làm vợ, cũng chỉ có kẻ ngu ngốc như ngươi đi tin tưởng lời ngon tiếng ngọt của đàn ông, giao cả trái tim và thân thể cho hắn. Đường đường tiểu thư danh gia, vậy mà lại sa ngã để thành kẻ đê hèn thất thân, làm mất hết mặt mũi của ta. Nếu ta là ngươi, nào còn có mặt mũi gì mà sống trên đời nữa, đập đầu chết quách cho xong."
Ngô Nhạn Linh ôm mặt, nước mắt lưng tròng, lời nói mơ hồ: "Mẫu thân... Mẫu thân... thật sự muốn con chết sao?"
Triệu Hoa Dương khóc không thành tiếng, vẻ mặt thất vọng nói: "Không phải ta muốn con chết, mà là Tưởng gia này muốn ép con chết. Đứa con ngốc nghếch này, con gái thất thân thì đời này xem như xong, dù làm thiếp cũng không ai cần."
Ngô Nhạn Linh ngước đôi mắt đẫm lệ, quỳ phịch xuống trước mặt ba vị phu nhân, nức nở nói: "Xin phu nhân rủ lòng thương Nhạn Linh, cho Nhạn Linh một con đường sống. Nếu không, Nhạn Linh thật sự chỉ còn đường chết thôi."
Hàn thị cực kì tức giận. Đây là muốn dùng cái chết để uy hiếp Tưởng gia phải cưới cô ta.
Bà đang định nói thì Trương thị nhanh chóng ngăn lại, nhẹ nhàng nói: "Chuyện đã đến nước này, có mấy lời không nói cũng phải nói. Có câu yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, nhưng cô nương chưa động phòng đã thất thân, lời này truyền đi cũng không êm tai. Coi như thằng bé không nên thân nhà bọn ta không hiểu quy củ, nhưng cô nương xuất thân đại tộc, chẳng lẽ cũng không hiểu quy củ theo nó? Cô nương không hiểu quy củ thì cũng đành, lẽ nào Quận chúa cũng mặc cho các ngươi làm càn?"
Cố Thanh Hoàn đứng sau màn che, nghe được những lời này của Trương thị, trong lòng không khỏi tán thưởng. Đúng là nói trúng tim đen mà, mắng người mà không có lấy một chữ thô tục, lại có thể kéo cả Quận chúa vào mắng.
Triệu Hoa Dương làm sao không nghe ra hàm ý trong đó, khuôn mặt đỏ bừng lên.
Ngô Nhạn Linh khóc không thành tiếng.
"Phu nhân dạy phải, mẫu thân trước giờ luôn nghiêm khắc với ta, là ta tự đánh mất phẩm giá, không thể trách người khác. Thế nhưng phu nhân, ai cũng có lúc không kiềm lòng được, ta và Lục gia thật tâm yêu nhau. Ta kính trọng học thức và nhân phẩm của chàng nên mới sa chân lỡ bước, để hận nghìn đời. Không cần nói thêm gì nữa, Ngô Nhạn Linh ta cũng là con gái nhà trong sạch, hôm nay trơ mặt đến đây đã là vô cùng xấu hổ."
Dứt lời, cô ta lảo đảo đứng dậy, lùi từng bước về sau, vừa đi vừa nói: "Giúp ta chuyển lời cho Lục gia, Ngô Nhạn Linh ta không bao giờ hối hận vì đã trao thân cho chàng, kiếp này không làm được phu thê, kiếp sau hẹn gặp. Ta chờ chàng trên đường xuống hoàng tuyền."
Mọi người nghe vậy, vô cùng sợ hãi, lại thấy Ngô Nhạn Linh dùng lực bật đến đập đầu lên tường.
"Cốp!"
Thân hình như con bướm bay ra, từ từ ngã xuống đất, máu chảy đầy mặt.
Mà đúng lúc này, Tưởng Hoằng Ngôn nghe tin chạy vào phòng khách, vừa lúc thấy cảnh Ngô Nhạn Linh ngã xuống, sợ đến hồn phi phách tán.
Hắn ta bước đến ôm lấy cô nương trong lòng, gầm lên như dã thú, "Các người ép nàng chết, vừa lòng rồi đấy! Nếu nàng chết, ta quyết không sống một mình... Linh Nhi, Linh Nhi..."
Triệu Hoa Dương vừa thấy con gái đập đầu tự sát, sợ đến hồn phi phách tán, ngồi bệt xuống đất: "Con gái, con gái số khổ của ta ơi..."
Trong phòng khách nhất thời loạn tung lên, Chu thị hoàn hồn đầu tiên, thế nhưng không đợi Chu thị mở miệng, Cố Thanh Hoàn và Tưởng Hoằng Văn đã đồng thời lao ra.
Chu thị giống như thấy được cứu tinh vậy, níu lấy Cố Thanh Hoàn.
"Muội muội, mau cứu cô ta."
…
Cô gái trên giường vô tri vô giác, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, máu từ trên đầu tuôn ra, Cố Thanh Hoàn gạt tóc cô ta ra, thấy vết thương sâu bèn dùng châm.
Có lẽ là vì đau đớn, Ngô Nhạn Linh mơ màng tỉnh lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Hoàn. Cố Thanh Hoàn phát hiện, đưa mắt nhìn qua, Ngô Nhạn Linh chán ghét nhắm hai mắt lại.
Ngân Châm ở bên cạnh thấy rõ, miệng nhếch lên, hừ lạnh nói: "Trợn mắt cái gì, nếu không phải vì Tưởng gia, cô nghĩ rằng tiểu thư nhà tôi bằng lòng cứu cô sao? Hừ!"
Cố Thanh Hoàn liếc nhìn Ngân Châm, lạnh lùng nói: "Làm đúng bổn phận của mình."
Ngân Châm sợ sệt thè lưỡi, thầm nghĩ, cũng chỉ có tiểu thư tốt bụng mới thế. Đổi lại là mình, làm gì có chuyện chữa trị cho kẻ hại mình.
Sau thời gian nửa chung trà, Cố Thanh Hoàn ra khỏi phòng.
"Cô ta thế nào rồi?" Người Tưởng phủ vội vàng bước đến.
Cố Thanh Hoàn cầm khăn Ngân Châm đưa đến, lau mồ hôi rồi đáp: "Khâu sáu mũi trên đầu, tính mạng không đáng ngại."
Mọi người thở phào. Quả thật chưa từng thấy cô nương nào cương liệt như vậy, nói tự sát liền tự sát, thật đúng là...
Hàn thị được người dìu tới, đôi mắt sưng đỏ, đau đớn nói: "Bây giờ làm sao mà kết thúc đây?"
Đã lâu không gặp, hắn ta gầy đi rất nhiều, vẻ mệt mỏi hiện rõ trên mặt, chỉ có đôi mắt đen vẫn sâu không thấy đáy như trước.
Tưởng Hoằng Văn cũng sững sờ.
Cô gái trước mặt mặc một bộ váy màu xanh thêu hoa, mái tóc đen như mực, đôi mày thanh mảnh, đôi môi như nụ hoa đào, thật là đẹp.
Ánh mắt hắn ta hơi rung động, hắn ta khẽ gật đầu, "Sử cô nương."
Sử Tùng Âm cắn môi, bước đến hành lễ, "Thỉnh an Thất gia."
Lời nói lạnh nhạt, lễ độ, vẻ mặt bình tĩnh. Ánh mắt Cố Thanh Hoàn đảo qua khuôn mặt hai người, trong lòng thầm than thở.
"Tùng Âm đến rồi, cùng ta dùng cơm đi."
Sử Tùng Âm nhìn về hướng người đàn ông kia, cười buồn, dịu dàng nói: "Muội đang có khách, lát nữa ta lại đến."
Tưởng Hoằng Văn ma xui quỷ khiến thế nào lại mở miệng hỏi, "Sử tiểu thư dùng cơm chưa?"
Sử Tùng Âm sững người, quay đầu nhìn hắn ta.
Vẻ mặt Tưởng Hoằng Văn hơi ngượng ngùng, "Nếu chưa thì dùng chung đi."
"Đa tạ Thất gia, không cần đâu. Thanh Hoàn, chờ muội rảnh, chúng ta lại trò chuyện." Sử Tùng Âm thản nhiên nói rồi yên lặng rời đi.
Tưởng Hoằng Văn nhìn bóng lưng cô, gầy yếu, mảnh mai, tựa như một nhánh liễu rủ, không chịu nổi gió lớn.
Trái tim dường như bỗng quặn thắt, hắn ta rũ mắt, che giấu vẻ thương tiếc trong mắt.
Cố Thanh Hoàn nhìn hắn ta rồi cảm thán, "Hoằng Văn, huynh có biết vì sao ta vô cùng thương yêu cô ấy không?"
Tưởng Hoằng Văn trầm ngâm.
"Huynh có thấy không, ánh mắt của cô ấy sạch sẽ không lẫn tạp niệm, tựa như hồ nước vậy, trong veo, sáng ngời." Cố Thanh Hoàn mỉm cười.
Tưởng Hoằng Văn ngước mắt, vẻ thương tiếc trong mắt đã không còn: "Được rồi, bà mai Cố, giúp ta ứng phó chuyện trước mắt đã rồi nói."
…
Bên trong Tưởng phủ.
Lão tổ tông nghiêng người nằm trên giường, trên khuôn mặt luôn tươi cười giờ đây là vẻ thất vọng.
Ba người con dâu đều đứng trước giường, không còn vui đùa nổi nữa, sắc mặt Tam phu nhân Hàn thị xám như tro tàn.
"Lục tiểu thư tới."
Cố Thanh Hoàn bước qua tấm bình phong, tiến vào phòng, ngay lập tức đã được mọi người vây quanh, đưa đến trước mặt lão tổ tông, cô cúi đầu hành lễ.
Lão tổ tông thấy cô, kích động chộp lấy tay, môi mấp máy, nhưng rồi lại không nói gì.
Cố Thanh Hoàn vỗ tay bà cụ, nói với giọng rất già dặn: "Được rồi, con tới hồi, người mau đưa tay ra cho con chẩn mạch nào."
Lão tổ tông do dự một lúc, cuối cùng cũng đưa tay ra.
Cố Thanh Hoàn bắt mạch một hồi rồi nói: "Suy nghĩ quá độ, cần dùng mấy thang thuốc. Lão tổ tông, con nói này, con cháu tự có phúc của con cháu. Người chỉ cần nghỉ ngơi cho thoải mái là tốt rồi, mấy chuyện phiền lòng cứ giao cho tiểu bối."
Lão tổ tông cười gượng, chỉ vào Tam phu nhân Hàn thị đứng bên cạnh, "Con xem cho Tam bá mẫu của con đi, sắc mặt nó mấy ngày nay cũng tiều tụy quá rồi."
Hàn thị nghe lời này, đôi mắt đỏ hoe, nức nở nói: "Để lão tổ tông bận lòng, là lỗi của con dâu."
Cố Thanh Hoàn quay đầu nhìn sắc mặt Tam phu nhân, không khỏi giật mình, chỉ mấy tháng không gặp, bà như đã biến thành người khác, sắc mặt tiều tụy vô cùng.
Ngẫm lại cũng đúng, vốn dĩ đứa con trai đang có tiền đồ như gấm, bỗng nhiên lại si mê một cô gái như vậy, có sắc mặt người làm mẹ nào mà hồng hào cho nổi. Cố Thanh Hoàn quay đầu nhìn sắc mặt Tam phu nhân, không khỏi giật mình, chỉ mấy tháng không gặp, bà như đã biến thành người khác, sắc mặt tiều tụy vô cùng.
Ngẫm lại cũng đúng, vốn dĩ đứa con trai đang có tiền đồ như gấm, bỗng nhiên lại si mê một cô gái như vậy, có sắc mặt người làm mẹ nào mà hồng hào cho nổi.
Cố Thanh Hoàn đang định khuyên nhủ, bỗng một nha hoàn áo xanh vội vã đi vào.
"Lão tổ tông, ba vị phu nhân, xảy ra việc lớn rồi, Quận chúa Hoa Dương dẫn theo Ngô tiểu thư tìm tới cửa."
"Cái gì?" Hàn thị kinh hãi hô lên, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Hai người chị dâu bên cạnh đỡ lấy bà, đôi mắt đồng thời nhìn về phía lão tổ tông.
"Hừ, tay chân nhanh nhẹn thật." Lão tổ tông cười gằn, "Bà già này cũng muốn đích thân gặp mặt xem thử, hai mẹ con này có ý đồ gì."
"Lão tổ tông lớn tuổi rồi, không chịu nổi kích thích." Cố Thanh Hoàn bỗng mở miệng, "Phiền Đại nãi nãi cùng các vị phu nhân đi trước xem sao."
Chu thị ngầm hiểu.
Lão tổ tông ra mặt đồng nghĩa với sự việc không còn chỗ thương lượng nữa. Lúc này cô và ba vị phu nhân đứng ra mới là đối sách tốt nhất.
Trương thị nhìn con dâu tương lai của mình, cảm giác tự hào sinh ra từ đáy lòng.
Xem mắt nhìn người của con trai rồi lại xem của Lục gia đi, quả là một kẻ trên trời, một kẻ dưới đất. Cũng không biết lão Lục này trúng bùa mê thuốc lú gì nữa.
Trương thị lui ra ngoài, thấy con trai khoanh tay trước ngực, đứng bên cửa, ánh mắt ngơ ngác nhìn Cố Thanh Hoàn, trong lòng bà càng thêm vui vẻ. Bà khẽ dùng cùi chỏ huých con trai một cái rồi mỉm cười rời đi.
Tưởng Hoằng Văn nhìn nụ cười đầy thâm ý của mẫu thân mà tê cả da đầu. Có thể thấy trước được rằng, tương lai chuyện của hắn ta và Cố Thanh Hoàn sẽ phiền phức không thôi.
Chu thị vừa thấy mẹ con Ngô Nhạn Linh, trong lòng liền căng thẳng.
Hai người đều mặc áo quần đơn giản, trên đầu không cài châm ngọc, mặt không son phấn, đứng thẳng tắp trong phòng khách.
Ba chị em dâu Trương thị đồng loạt ngồi xuống, cầm trà nha hoàn dâng lên, ánh mắt nhìn lướt qua Chu thị.
Chu thị hiểu ý, tươi cười nói: "Quận chúa ngồi đi, có gì cứ việc nói thẳng."
Ánh mắt Triệu Hoa Dương đảo quanh một vòng, lãnh đạm nói: "Lục gia của quý phủ đâu, xin gọi ra nói chuyện."
Đại phu nhân Trương thị hơi nghiêm mặt: "Đàn ông có chuyện của đàn ông, Quận chúa nói với ta cũng như nhau cả."
Triệu Hoa Dương chẳng qua chỉ muốn ra oai phủ đầu thôi, nghe vậy bèn nói: "Nếu Đại phu nhân đã nói vậy, ta đây cũng không khách sáo làm gì. Lục gia vấy bẩn sự trong trắng của con gái ta, lẽ nào cứ thế mà bỏ qua? Quý phủ là đại gia tộc nổi danh về việc thi lễ, chẳng lẽ cũng muốn trở mặt không nhận người?"
Trương thị và Hàn thị liếc nhau: "Quận chúa nói lời gì vậy, cái gì gọi là bỏ qua. Đây là chuyện lớn, không thể quyết định qua loa như vậy được."
Hai mắt Triệu Hoa Dương đỏ lên, giọng điệu đầy căm phẫn: "Ta biết, Tưởng gia xa hoa quyền quý, bọn ta không trèo cao nổi, cũng không muốn trèo cao, nào ngờ... Đúng là oan nghiệt. Bây giờ việc đã đến nước này, các người nói đi, rốt cuộc muốn làm thế nào?"
Trương thị nói: "Quận chúa có yêu cầu gì?"
Triệu Hoa Dương nhíu mày, "Yêu cầu của ta rất đơn giản, tam môi lục sính, kiệu lớn tám người nâng, rước con gái ta vào phủ."
Hàn thị nghe lời này, giận đến độ sắc mặt cũng thay đổi, không nhịn được căm phẫn nói: "Nằm mơ, con trai của ta tuyệt đối sẽ không cưới người như vậy làm vợ."
Mắt Triệu Hoa Dương long sòng sọc, vẻ mặt đầy hung ác, bà ta giơ tay lên, tát thẳng vào mặt Ngô Nhạn Linh. "Đã nghe thấy chưa, vốn dĩ người ta sẽ không cưới ngươi làm vợ, cũng chỉ có kẻ ngu ngốc như ngươi đi tin tưởng lời ngon tiếng ngọt của đàn ông, giao cả trái tim và thân thể cho hắn. Đường đường tiểu thư danh gia, vậy mà lại sa ngã để thành kẻ đê hèn thất thân, làm mất hết mặt mũi của ta. Nếu ta là ngươi, nào còn có mặt mũi gì mà sống trên đời nữa, đập đầu chết quách cho xong."
Ngô Nhạn Linh ôm mặt, nước mắt lưng tròng, lời nói mơ hồ: "Mẫu thân... Mẫu thân... thật sự muốn con chết sao?"
Triệu Hoa Dương khóc không thành tiếng, vẻ mặt thất vọng nói: "Không phải ta muốn con chết, mà là Tưởng gia này muốn ép con chết. Đứa con ngốc nghếch này, con gái thất thân thì đời này xem như xong, dù làm thiếp cũng không ai cần."
Ngô Nhạn Linh ngước đôi mắt đẫm lệ, quỳ phịch xuống trước mặt ba vị phu nhân, nức nở nói: "Xin phu nhân rủ lòng thương Nhạn Linh, cho Nhạn Linh một con đường sống. Nếu không, Nhạn Linh thật sự chỉ còn đường chết thôi."
Hàn thị cực kì tức giận. Đây là muốn dùng cái chết để uy hiếp Tưởng gia phải cưới cô ta.
Bà đang định nói thì Trương thị nhanh chóng ngăn lại, nhẹ nhàng nói: "Chuyện đã đến nước này, có mấy lời không nói cũng phải nói. Có câu yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, nhưng cô nương chưa động phòng đã thất thân, lời này truyền đi cũng không êm tai. Coi như thằng bé không nên thân nhà bọn ta không hiểu quy củ, nhưng cô nương xuất thân đại tộc, chẳng lẽ cũng không hiểu quy củ theo nó? Cô nương không hiểu quy củ thì cũng đành, lẽ nào Quận chúa cũng mặc cho các ngươi làm càn?"
Cố Thanh Hoàn đứng sau màn che, nghe được những lời này của Trương thị, trong lòng không khỏi tán thưởng. Đúng là nói trúng tim đen mà, mắng người mà không có lấy một chữ thô tục, lại có thể kéo cả Quận chúa vào mắng.
Triệu Hoa Dương làm sao không nghe ra hàm ý trong đó, khuôn mặt đỏ bừng lên.
Ngô Nhạn Linh khóc không thành tiếng.
"Phu nhân dạy phải, mẫu thân trước giờ luôn nghiêm khắc với ta, là ta tự đánh mất phẩm giá, không thể trách người khác. Thế nhưng phu nhân, ai cũng có lúc không kiềm lòng được, ta và Lục gia thật tâm yêu nhau. Ta kính trọng học thức và nhân phẩm của chàng nên mới sa chân lỡ bước, để hận nghìn đời. Không cần nói thêm gì nữa, Ngô Nhạn Linh ta cũng là con gái nhà trong sạch, hôm nay trơ mặt đến đây đã là vô cùng xấu hổ."
Dứt lời, cô ta lảo đảo đứng dậy, lùi từng bước về sau, vừa đi vừa nói: "Giúp ta chuyển lời cho Lục gia, Ngô Nhạn Linh ta không bao giờ hối hận vì đã trao thân cho chàng, kiếp này không làm được phu thê, kiếp sau hẹn gặp. Ta chờ chàng trên đường xuống hoàng tuyền."
Mọi người nghe vậy, vô cùng sợ hãi, lại thấy Ngô Nhạn Linh dùng lực bật đến đập đầu lên tường.
"Cốp!"
Thân hình như con bướm bay ra, từ từ ngã xuống đất, máu chảy đầy mặt.
Mà đúng lúc này, Tưởng Hoằng Ngôn nghe tin chạy vào phòng khách, vừa lúc thấy cảnh Ngô Nhạn Linh ngã xuống, sợ đến hồn phi phách tán.
Hắn ta bước đến ôm lấy cô nương trong lòng, gầm lên như dã thú, "Các người ép nàng chết, vừa lòng rồi đấy! Nếu nàng chết, ta quyết không sống một mình... Linh Nhi, Linh Nhi..."
Triệu Hoa Dương vừa thấy con gái đập đầu tự sát, sợ đến hồn phi phách tán, ngồi bệt xuống đất: "Con gái, con gái số khổ của ta ơi..."
Trong phòng khách nhất thời loạn tung lên, Chu thị hoàn hồn đầu tiên, thế nhưng không đợi Chu thị mở miệng, Cố Thanh Hoàn và Tưởng Hoằng Văn đã đồng thời lao ra.
Chu thị giống như thấy được cứu tinh vậy, níu lấy Cố Thanh Hoàn.
"Muội muội, mau cứu cô ta."
…
Cô gái trên giường vô tri vô giác, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, máu từ trên đầu tuôn ra, Cố Thanh Hoàn gạt tóc cô ta ra, thấy vết thương sâu bèn dùng châm.
Có lẽ là vì đau đớn, Ngô Nhạn Linh mơ màng tỉnh lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Hoàn. Cố Thanh Hoàn phát hiện, đưa mắt nhìn qua, Ngô Nhạn Linh chán ghét nhắm hai mắt lại.
Ngân Châm ở bên cạnh thấy rõ, miệng nhếch lên, hừ lạnh nói: "Trợn mắt cái gì, nếu không phải vì Tưởng gia, cô nghĩ rằng tiểu thư nhà tôi bằng lòng cứu cô sao? Hừ!"
Cố Thanh Hoàn liếc nhìn Ngân Châm, lạnh lùng nói: "Làm đúng bổn phận của mình."
Ngân Châm sợ sệt thè lưỡi, thầm nghĩ, cũng chỉ có tiểu thư tốt bụng mới thế. Đổi lại là mình, làm gì có chuyện chữa trị cho kẻ hại mình.
Sau thời gian nửa chung trà, Cố Thanh Hoàn ra khỏi phòng.
"Cô ta thế nào rồi?" Người Tưởng phủ vội vàng bước đến.
Cố Thanh Hoàn cầm khăn Ngân Châm đưa đến, lau mồ hôi rồi đáp: "Khâu sáu mũi trên đầu, tính mạng không đáng ngại."
Mọi người thở phào. Quả thật chưa từng thấy cô nương nào cương liệt như vậy, nói tự sát liền tự sát, thật đúng là...
Hàn thị được người dìu tới, đôi mắt sưng đỏ, đau đớn nói: "Bây giờ làm sao mà kết thúc đây?"
Bình luận facebook