Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-349
Chương 349: Ta Chờ Thật Lâu
Khuôn mặt Tô Tử Ngữ lạnh lẽo, "Trong đại trạch, họa là từ miệng mà ra, Tam nãi nãi cũng là xuất thân thế gia, phải quản lý tốt người bên cạnh mình, miễn cho người khác bàn ra tán vào."
Ân Đại Mi xấu hổ, lồng ngực phập phồng lên xuống: "Còn không mau tạ lỗi với Tam gia."
Bích Ngọc nghe vậy, bước vội đến hành lễ tạ tội, trong lòng đã sợ hãi không thôi.
Tô Tử Ngữ rót chén trà nhuận hầu, "Sau này đừng để ta nghe thấy lần nữa. Lát nữa người phúng viếng sẽ đến, cho dù Tam nãi nãi không thích mẫu thân của ta thì cũng nên đến túc trực ở linh đường, đừng để người ta chê cười."
Giọng nói lạnh lẽo.
Hắn ta nói rồi quay người bỏ đi, để lại một chủ một tớ nhìn nhau, không thể tin vào tai mình.
Bích Ngọc chín chắn, thấy vẻ mặt u ám của tiểu thư bèn nói: "Tiểu thư, cô gia là một người hiếu thuận, chắc chắn tâm trạng lúc này không tốt nên mới hơi nặng lời, tiểu thư đừng để trong lòng."
Ân Đại Mi cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, bừng tỉnh cười đáp: "Yên tâm, ta sẽ không giận chàng."
Lụa đỏ được gỡ xuống, đổi thành gấm trắng, đám cưới biến thành đám tang, cả Kinh thành xôn xao cả lên.
Người tới Tô phủ phúng viếng nườm nượp không dứt, Tô Thanh cùng ba con trai đứng tiếp đón, trong linh đường, ba cô con dâu cùng các tiểu bối mặc đồ tang, than khóc, đốt vàng mã, vẻ mặt ai nấy đều đau đớn không thôi.
Mấy phần thật, mấy phần giả, không ai biết được.
Tô gia vì chuyện thành hôn đã khiến cho người người mệt mỏi, chỉ chờ hôn lễ xong xuôi sẽ nghỉ ngơi một phen, nào ngờ xảy ra việc này, sau mấy ngày mệt nhọc, có mấy người không chịu nổi đã ngã bệnh.
Chỉ trong thời gian ngắn, trong Tô phủ liền có lời đồn, rằng Tam nãi nãi mới vào phủ có mệnh khắc, vừa vào cửa đã khắc chết mẹ chồng, không phải là điềm tốt lành.
Buổi trưa Ân Đại Mi đi từ linh đường trở về tiểu viện của mình để nghỉ ngơi, nào ngờ nghe được đám người hầu xì xào bàn tán, sợ hãi đến tái mét mặt mày. Cô ta gắng gượng về đến phòng rồi mới để nước mắt ào ạt tuôn rơi.
Uất ức từ từ dâng lên trong lòng, cô ta có một loại xúc động muốn nằm trong lòng phu quân khóc lớn một trận.
Bích Ngọc nhìn mà đau lòng, muốn khuyên lại không biết khuyên thế nào, chỉ đành cùng Ân Đại Mi âm thầm gạt nước mắt. Thế nhưng Bích Ngọc cũng không nhịn được mà nghi ngờ, không lẽ số mệnh của tiểu thư đúng như lời của lão hòa thượng ở chùa Diên Cổ đã nói?
Vầng trăng treo trên ngọn liễu.
Linh đường hẳn là do phu thê đại phòng túc trực suốt đêm, nhưng Tô Tử Ngữ vẫn không chịu rời đấy về phòng.
Ân Đại Mi đợi mãi không thấy người, thấy hơi sốt ruột bèn phái nha hoàn đi tiền viện nghe ngóng.
Một lát sau, nha hoàn đến thưa lại, bảo rằng cô gia cởi đồ tang đi ra ngoài rồi, vẫn chưa hồi phủ.
Ân Đại Mi nghe vậy, thẫn thờ hồi lâu, trong lòng chua xót không thôi.
Mới đó đã thành thân được hai ngày, song cô ta và Tô Tử Ngữ chẳng nói được với nhau mấy câu, ngoại trừ ở linh đường mới gặp được thì thông thường cô ta cũng chẳng thấy nổi cái bóng của hắn ta.
Phụ nữ nội trạch thường không ra khỏi cửa nội viện. Nếu phu quân ở bên ngoài không cho người hầu báo tin, vậy thê tử cũng hoàn toàn không biết được phu quân của mình thế nào.
Nếu là ở phủ Anh Quốc công, đừng nói là cổng nội viện, dù là thư phòng của phụ thân, cô ta cũng có thể tùy ý ra vào. Nhưng nơi này là Tô phủ, cô ta là người mới được gả đến, có ra sao đi nữa cũng phải tuân theo quy củ. Đến canh ba.
Ân Đại Mi đã chờ đến lòng dạ rối bời.
Cô ta và Tô Tử Ngữ tương tư bảy năm, vất vả lắm mới ở bên nhau được, cho dù phu nhân qua đời, nhưng hắn ta vẫn nên phái một người đến thông báo một tiếng cho cô hay.
Cho dù là phu thê do phụ mẫu chỉ định, hay do mai mối đưa lời, cũng tuyệt đối không thể hành xử như vậy.
Sự hoang mang nơi đáy lòng Ân Đại Mi từ từ dâng trào, cô ta hoàn toàn không hiểu nổi, vì sao đại hôn mà bản thân trông mong đã lâu bỗng chốc kết thúc như vậy, còn bản thân lại rơi vào tình cảnh hiện giờ, chẳng lẽ là vì chuyện xảy ra trong lễ đại hôn.
Nghĩ đến đây, trước mắt cô ta hiện ra một gương mặt nghiêng nước nghiêng thành, sự hoang mang như sóng gợn, làn rộng thành từng vòng trong đáy lòng.
Không được, tối nay cô ta nhất định phải hỏi rõ ràng.
Giờ Tý vừa qua, Tô Tử Ngữ vào phòng, thấy cô gái đang ngồi trên ghế, nhìn hắn ta bằng ánh mắt sáng rỡ, không khỏi chau mày.
Chàng đã trở về!
Ân Đại Mi vui mừng ra mặt, vội vàng đứng dậy nghênh đón, đưa tay muốn cởi áo khoác cho hắn ta, nào ngờ hắn ta tránh đi.
"Không cần, ta tự làm."
Trong tay Ân Đại Mi trống rỗng, cô ta ngượng ngùng nói: "Tử Ngữ, chúng ta là phu thê, thê tử hầu hạ trượng phu là chuyện thường tình."
Tô Tử Ngữ nhìn cô ta: "Ta không quen để người ngoài chạm vào. Nàng đi ngủ trước đi, ta đi phòng tắm."
Ân Đại Mi nhìn phu quân biến mất sau cánh cửa mà không dám tin, nụ cười trên mặt cứng lại.
Lúc trước, cô ta đến Tô phủ, theo phép đi thỉnh an phu nhân, phu nhân nói không gặp người ngoài, từ chối cô ta.
Dù cô ta không cam lòng cũng chỉ đành cười trừ rồi thôi. Từ xưa mẹ chồng con dâu đã là thiên địch, cô ta tới thỉnh an chỉ là muốn cho Tô Tử Ngữ thấy cô ta hiền huệ. Đối với cô ta, người đàn bà ấy chỉ là một người chẳng mấy quan trọng.
Mà bây giờ, cô ta nào ngờ ngay cả Tô Tử Ngữ cũng gọi cô ta là người ngoài. Bọn họ là phu thê, chính là người thân cận nhất mới đúng!
Ân Đại Mi hoàn hồn, tiếng nước trong phòng tắm đã biến mất, cô ta hít sâu một hơi, cuống quít giấu những giọt lệ trong mắt, đổi lại thành nụ cười.
Tô Tử Ngữ đi ra, nhìn khuôn mặt tươi cười quyến rũ của cô ta, nơi đáy mắt có sự chán ghét, "Ta còn phải đi bàn bạc chuyện an táng với hai vị huynh trưởng, nàng ngủ trước đi."
"Tử Ngữ, đợi đã."
Tô Tử Ngữ quay đầu lại, ánh mắt lạnh tanh.
Nụ cười có rực rỡ hơn nữa cũng không chống đỡ nổi sự thất vọng trong lòng lúc này, bờ vai Ân Đại Mi hơi run, cô ta đau khổ đấu tranh, cuối cùng cắn môi hỏi: "Tử Ngữ, chàng làm sao vậy, sao lại trở nên xa lạ như vậy."
Tô Tử Ngữ lại mỉm cười dịu dàng như trước.
Đôi mắt Ân Đại Mi vì nụ cười này mà sáng lên. Cô ta khẽ thở phào, bước đến tựa đầu vào ngực Tô Tử Ngữ.
"Tử Ngữ, chàng đừng đi thư phòng, thiếp muốn chàng ôm thiếp ngủ. Chúng ta vất vả mới được ở bên nhau, thiếp muốn chàng ở bên thiếp nhiều hơn."
Tiếng nói rét lạnh vang lên trên đỉnh đầu.
"Phủ Anh Quốc công sinh hoạt xa hoa, dạy dỗ ra cô nương dịu dàng hiền thục. Mẫu thân vừa mới mất, trong phủ rối như tơ vò, vậy mà nàng lại bảo ta ở lại ngủ với nàng. Lễ nghĩa liêm sỉ của Tam nãi nãi đâu cả rồi, chẳng lẽ không có đàn ông thì không ngủ nổi?"
Lời nói tựa như sấm rền bên tai, Ân Đại Mi vội ngẩng đầu lên, loạng choạng lùi về sau mấy bước, trong mắt là nỗi hoảng sợ.
Cô ta gắng gượng nói: "Tử Ngữ, sao chàng lại nói như thế, thiếp là thê tử của chàng, thiếp mới được gả đến Tô phủ, chưa quen với lối sinh hoạt nơi đây, chỉ muốn chàng ở bên thiếp một lúc." Tô Tử Ngữ nhìn cô ta, đôi mắt đen như mực không hiện rõ vui giận.
"Ta không thích."
Lời này tựa như một con dao đâm thẳng vào tim, Ân Đại Mi ôm ngực, vẻ mặt như gặp quỷ, giọng nói run rẩy.
"Chàng... chàng... nói cái gì?"
"Ta nói, ta không thích ở bên cô, càng không muốn thấy cô, thậm chí vô cùng căm ghét cô."
Ân Đại Mi chết sững, đầu óc hỗn độn. Không phải, nhất định là cô ta đã nghe nhầm, sao Tô Tử Ngữ lại căm ghét cô ta, sao Tô Tử Ngữ có thể căm ghét cô ta được?
Hắn ta đã chờ cô ta bảy năm, bảy năm đằng đẵng mà!
Ân Đại Mi luống cuống tay chân, dè dặt hỏi: "Chàng căm ghét ai?"
"Cô!" Giọng điệu Tô Tử Ngữ bình thản đến lạ kì.
Ân Đại Mi bỗng bừng tỉnh, hoảng sợ nhìn hắn ta, tim đập thình thịch, "Chàng căm ghét thiếp?"
"Đúng vậy. Là cô, Ân Bát tiểu thư."
Hắn ta đáp lại không chút nể nang, khiến nước mắt Ân Đại Mi lập tức tràn ra như đê vỡ. Cô ta ngước đôi mắt đẫm lệ, nhìn hắn ta thật kĩ, hết lần này đến lần khác.
"Vì sao?" Đau đớn cực độ, Ân Đại Mi hỏi ngược lại, "Có phải vì cô ta không?"
"Cô ta là ai?" Tô Tử Ngữ nhếch mép cười lạnh.
Ân Đại Mi nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ: "Cố Thanh Hoàn, chàng bị cô ta quyến rũ rồi."
Ánh mắt Tô Tử Ngữ không hề dao động, hắn ta cười mỉa mai: "Thì ra cũng có lúc cô sợ ta bị người khác cướp mất. Nhớ xem ngày xưa cô đã đối xử với Tử Kỳ thế nào?"
Ân Đại Mi cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Cô ta là một người cực kỳ thông minh, một nửa kế sách của phủ Anh Quốc công suốt mấy năm qua đều do cô ta đưa ra. Hành động khác thường của hắn ta trong mấy ngày nay cũng không phải vô ý.
Hắn ta vừa nói không phải vì Cố Thanh Hoàn, mà là vì Tiền Tử Kỳ...
Như vậy... những lời thề non hẹn biển trước hoa dưới trăng trước đây đều là giả dối.
Nghĩ đến đây, một Ân Đại Mi vẫn luôn thông minh, bình tĩnh bỗng không kìm được mà túm lấy vạt áo hắn ta, giận dữ gào to: "Chàng cưới thiếp là để báo thù cho cô ta?"
"Đúng vậy!" Tô Tử Ngữ đáp lại rất thẳng thắn, không hề giấu giếm.
Đất trời rung chuyển.
Ân Đại Mi siết lấy vạt áo hắn ta, run rẩy hỏi: "Thiếp đã làm gì mà chàng hận thiếp đến vậy?"
Tô Tử Ngữ nhìn khuôn mặt dữ tợn của cô ta, hơi thở thoáng trở nên dồn dập. Hắn ta nhắm mắt lại, cố gắng để lòng mình bình tĩnh lại, vẻ mặt lạnh nhạt.
"Cô muốn biết sao? Cũng được, có một số việc tuy đã qua bảy năm, nhưng một ngày nào đó cũng phải nói ra. Ngày này, ta đã chờ rất lâu, cô đi theo ta."
…
Trong tẩm điện Hoàng đế.
Một mỹ nhân mặc cung trang xách theo hộp thức ăn, cười thướt tha đi vào nội điện.
Lý công công bước tới, đón lấy bát thuốc đặt trong hộp rồi để xuống bàn, lấy ngân châm trong ngực áo ra, cho vào thử độc, sau đó lại khẽ nhấp thử một ngụm, tất cả ổn thỏa rồi mới nói nhỏ: "Hoàng thượng, thuốc sắc xong rồi."
Bảo Khánh đế nhắm mắt, khoanh chân ngồi. Nghe vậy bèn điều chỉnh hơi thở, mở mắt ra, từ từ uống hết bát thuốc.
"Quý phi nương nương đến."
Lý công công vội đưa mắt nhìn, Bảo Khánh đế khẽ gật đầu, Lý công công hớn hở: "Truyền!"
Vừa dứt lời, Quý phi nhanh nhẹn bước vào. Sau khi hành lễ xong, bà ta đoan trang ngồi ở ghế đặt dưới sạp gỗ mà Hoàng đế đang ngồi, ân cần hỏi han: "Hoàng thượng mới dùng thuốc xong?" Bảo Khánh đế ngước mắt nhìn bà ta, gật đầu nói: "Hôm nay sắc mặt Quý phi rất tốt, sao lại đến giờ này?"
Quý phi ngại ngùng xoa mặt, cầm chung trà trong tay Lý công công, dâng đến cho Hoàng đế.
"Có câu mười lăm trăng sáng, mười sáu trăng tròn, nô tì nhìn vầng trăng trên bầu trời, trong lòng nhớ nhung Hoàng thượng, vậy nên mới mặt dày, liều lĩnh chạy đến."
Hoàng đế nhìn bà ta như suy ngẫm: "Nghe nói Tô phu nhân bị bệnh mà mất rồi?"
Ân Quý phi thở dài não nề, lấy khăn trong ngực áo ra lau nước mắt: "Trời kêu ai thì người nấy dạ. Hôm qua vốn là ngày vui, nào ngờ..."
"Quý phi đau lòng cho ai?"
Vẻ mặt Ân Quý phi hơi xấu hổ, bà ta thật thà đáp: "Thiếp tận mắt nhìn đứa bé Đại Mi kia lớn lên, con bé lại là một người đa cảm như vậy, mẹ chồng chết ngay ngày vui, không biết con bé đã khóc thành thế nào?"
Lý công công bỗng xen vào nói: "Nương nương yên tâm. Dựa vào tình cảm sâu đậm của Tô đại nhân, nhất định ngài ấy sẽ không để Bát tiểu thư chịu uất ức."
"Chỉ hy vọng là thế!" Ân Quý phi cầm lấy quả quýt trên bàn, bóc vỏ, tách từng múi một đưa cho Hoàng đế, "Sắp tới Hoàng thượng phải đi xa, Tô Tử Ngữ để tang không thể đi theo, Hoàng thượng định phái người nào hộ giá?"
Khuôn mặt Tô Tử Ngữ lạnh lẽo, "Trong đại trạch, họa là từ miệng mà ra, Tam nãi nãi cũng là xuất thân thế gia, phải quản lý tốt người bên cạnh mình, miễn cho người khác bàn ra tán vào."
Ân Đại Mi xấu hổ, lồng ngực phập phồng lên xuống: "Còn không mau tạ lỗi với Tam gia."
Bích Ngọc nghe vậy, bước vội đến hành lễ tạ tội, trong lòng đã sợ hãi không thôi.
Tô Tử Ngữ rót chén trà nhuận hầu, "Sau này đừng để ta nghe thấy lần nữa. Lát nữa người phúng viếng sẽ đến, cho dù Tam nãi nãi không thích mẫu thân của ta thì cũng nên đến túc trực ở linh đường, đừng để người ta chê cười."
Giọng nói lạnh lẽo.
Hắn ta nói rồi quay người bỏ đi, để lại một chủ một tớ nhìn nhau, không thể tin vào tai mình.
Bích Ngọc chín chắn, thấy vẻ mặt u ám của tiểu thư bèn nói: "Tiểu thư, cô gia là một người hiếu thuận, chắc chắn tâm trạng lúc này không tốt nên mới hơi nặng lời, tiểu thư đừng để trong lòng."
Ân Đại Mi cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, bừng tỉnh cười đáp: "Yên tâm, ta sẽ không giận chàng."
Lụa đỏ được gỡ xuống, đổi thành gấm trắng, đám cưới biến thành đám tang, cả Kinh thành xôn xao cả lên.
Người tới Tô phủ phúng viếng nườm nượp không dứt, Tô Thanh cùng ba con trai đứng tiếp đón, trong linh đường, ba cô con dâu cùng các tiểu bối mặc đồ tang, than khóc, đốt vàng mã, vẻ mặt ai nấy đều đau đớn không thôi.
Mấy phần thật, mấy phần giả, không ai biết được.
Tô gia vì chuyện thành hôn đã khiến cho người người mệt mỏi, chỉ chờ hôn lễ xong xuôi sẽ nghỉ ngơi một phen, nào ngờ xảy ra việc này, sau mấy ngày mệt nhọc, có mấy người không chịu nổi đã ngã bệnh.
Chỉ trong thời gian ngắn, trong Tô phủ liền có lời đồn, rằng Tam nãi nãi mới vào phủ có mệnh khắc, vừa vào cửa đã khắc chết mẹ chồng, không phải là điềm tốt lành.
Buổi trưa Ân Đại Mi đi từ linh đường trở về tiểu viện của mình để nghỉ ngơi, nào ngờ nghe được đám người hầu xì xào bàn tán, sợ hãi đến tái mét mặt mày. Cô ta gắng gượng về đến phòng rồi mới để nước mắt ào ạt tuôn rơi.
Uất ức từ từ dâng lên trong lòng, cô ta có một loại xúc động muốn nằm trong lòng phu quân khóc lớn một trận.
Bích Ngọc nhìn mà đau lòng, muốn khuyên lại không biết khuyên thế nào, chỉ đành cùng Ân Đại Mi âm thầm gạt nước mắt. Thế nhưng Bích Ngọc cũng không nhịn được mà nghi ngờ, không lẽ số mệnh của tiểu thư đúng như lời của lão hòa thượng ở chùa Diên Cổ đã nói?
Vầng trăng treo trên ngọn liễu.
Linh đường hẳn là do phu thê đại phòng túc trực suốt đêm, nhưng Tô Tử Ngữ vẫn không chịu rời đấy về phòng.
Ân Đại Mi đợi mãi không thấy người, thấy hơi sốt ruột bèn phái nha hoàn đi tiền viện nghe ngóng.
Một lát sau, nha hoàn đến thưa lại, bảo rằng cô gia cởi đồ tang đi ra ngoài rồi, vẫn chưa hồi phủ.
Ân Đại Mi nghe vậy, thẫn thờ hồi lâu, trong lòng chua xót không thôi.
Mới đó đã thành thân được hai ngày, song cô ta và Tô Tử Ngữ chẳng nói được với nhau mấy câu, ngoại trừ ở linh đường mới gặp được thì thông thường cô ta cũng chẳng thấy nổi cái bóng của hắn ta.
Phụ nữ nội trạch thường không ra khỏi cửa nội viện. Nếu phu quân ở bên ngoài không cho người hầu báo tin, vậy thê tử cũng hoàn toàn không biết được phu quân của mình thế nào.
Nếu là ở phủ Anh Quốc công, đừng nói là cổng nội viện, dù là thư phòng của phụ thân, cô ta cũng có thể tùy ý ra vào. Nhưng nơi này là Tô phủ, cô ta là người mới được gả đến, có ra sao đi nữa cũng phải tuân theo quy củ. Đến canh ba.
Ân Đại Mi đã chờ đến lòng dạ rối bời.
Cô ta và Tô Tử Ngữ tương tư bảy năm, vất vả lắm mới ở bên nhau được, cho dù phu nhân qua đời, nhưng hắn ta vẫn nên phái một người đến thông báo một tiếng cho cô hay.
Cho dù là phu thê do phụ mẫu chỉ định, hay do mai mối đưa lời, cũng tuyệt đối không thể hành xử như vậy.
Sự hoang mang nơi đáy lòng Ân Đại Mi từ từ dâng trào, cô ta hoàn toàn không hiểu nổi, vì sao đại hôn mà bản thân trông mong đã lâu bỗng chốc kết thúc như vậy, còn bản thân lại rơi vào tình cảnh hiện giờ, chẳng lẽ là vì chuyện xảy ra trong lễ đại hôn.
Nghĩ đến đây, trước mắt cô ta hiện ra một gương mặt nghiêng nước nghiêng thành, sự hoang mang như sóng gợn, làn rộng thành từng vòng trong đáy lòng.
Không được, tối nay cô ta nhất định phải hỏi rõ ràng.
Giờ Tý vừa qua, Tô Tử Ngữ vào phòng, thấy cô gái đang ngồi trên ghế, nhìn hắn ta bằng ánh mắt sáng rỡ, không khỏi chau mày.
Chàng đã trở về!
Ân Đại Mi vui mừng ra mặt, vội vàng đứng dậy nghênh đón, đưa tay muốn cởi áo khoác cho hắn ta, nào ngờ hắn ta tránh đi.
"Không cần, ta tự làm."
Trong tay Ân Đại Mi trống rỗng, cô ta ngượng ngùng nói: "Tử Ngữ, chúng ta là phu thê, thê tử hầu hạ trượng phu là chuyện thường tình."
Tô Tử Ngữ nhìn cô ta: "Ta không quen để người ngoài chạm vào. Nàng đi ngủ trước đi, ta đi phòng tắm."
Ân Đại Mi nhìn phu quân biến mất sau cánh cửa mà không dám tin, nụ cười trên mặt cứng lại.
Lúc trước, cô ta đến Tô phủ, theo phép đi thỉnh an phu nhân, phu nhân nói không gặp người ngoài, từ chối cô ta.
Dù cô ta không cam lòng cũng chỉ đành cười trừ rồi thôi. Từ xưa mẹ chồng con dâu đã là thiên địch, cô ta tới thỉnh an chỉ là muốn cho Tô Tử Ngữ thấy cô ta hiền huệ. Đối với cô ta, người đàn bà ấy chỉ là một người chẳng mấy quan trọng.
Mà bây giờ, cô ta nào ngờ ngay cả Tô Tử Ngữ cũng gọi cô ta là người ngoài. Bọn họ là phu thê, chính là người thân cận nhất mới đúng!
Ân Đại Mi hoàn hồn, tiếng nước trong phòng tắm đã biến mất, cô ta hít sâu một hơi, cuống quít giấu những giọt lệ trong mắt, đổi lại thành nụ cười.
Tô Tử Ngữ đi ra, nhìn khuôn mặt tươi cười quyến rũ của cô ta, nơi đáy mắt có sự chán ghét, "Ta còn phải đi bàn bạc chuyện an táng với hai vị huynh trưởng, nàng ngủ trước đi."
"Tử Ngữ, đợi đã."
Tô Tử Ngữ quay đầu lại, ánh mắt lạnh tanh.
Nụ cười có rực rỡ hơn nữa cũng không chống đỡ nổi sự thất vọng trong lòng lúc này, bờ vai Ân Đại Mi hơi run, cô ta đau khổ đấu tranh, cuối cùng cắn môi hỏi: "Tử Ngữ, chàng làm sao vậy, sao lại trở nên xa lạ như vậy."
Tô Tử Ngữ lại mỉm cười dịu dàng như trước.
Đôi mắt Ân Đại Mi vì nụ cười này mà sáng lên. Cô ta khẽ thở phào, bước đến tựa đầu vào ngực Tô Tử Ngữ.
"Tử Ngữ, chàng đừng đi thư phòng, thiếp muốn chàng ôm thiếp ngủ. Chúng ta vất vả mới được ở bên nhau, thiếp muốn chàng ở bên thiếp nhiều hơn."
Tiếng nói rét lạnh vang lên trên đỉnh đầu.
"Phủ Anh Quốc công sinh hoạt xa hoa, dạy dỗ ra cô nương dịu dàng hiền thục. Mẫu thân vừa mới mất, trong phủ rối như tơ vò, vậy mà nàng lại bảo ta ở lại ngủ với nàng. Lễ nghĩa liêm sỉ của Tam nãi nãi đâu cả rồi, chẳng lẽ không có đàn ông thì không ngủ nổi?"
Lời nói tựa như sấm rền bên tai, Ân Đại Mi vội ngẩng đầu lên, loạng choạng lùi về sau mấy bước, trong mắt là nỗi hoảng sợ.
Cô ta gắng gượng nói: "Tử Ngữ, sao chàng lại nói như thế, thiếp là thê tử của chàng, thiếp mới được gả đến Tô phủ, chưa quen với lối sinh hoạt nơi đây, chỉ muốn chàng ở bên thiếp một lúc." Tô Tử Ngữ nhìn cô ta, đôi mắt đen như mực không hiện rõ vui giận.
"Ta không thích."
Lời này tựa như một con dao đâm thẳng vào tim, Ân Đại Mi ôm ngực, vẻ mặt như gặp quỷ, giọng nói run rẩy.
"Chàng... chàng... nói cái gì?"
"Ta nói, ta không thích ở bên cô, càng không muốn thấy cô, thậm chí vô cùng căm ghét cô."
Ân Đại Mi chết sững, đầu óc hỗn độn. Không phải, nhất định là cô ta đã nghe nhầm, sao Tô Tử Ngữ lại căm ghét cô ta, sao Tô Tử Ngữ có thể căm ghét cô ta được?
Hắn ta đã chờ cô ta bảy năm, bảy năm đằng đẵng mà!
Ân Đại Mi luống cuống tay chân, dè dặt hỏi: "Chàng căm ghét ai?"
"Cô!" Giọng điệu Tô Tử Ngữ bình thản đến lạ kì.
Ân Đại Mi bỗng bừng tỉnh, hoảng sợ nhìn hắn ta, tim đập thình thịch, "Chàng căm ghét thiếp?"
"Đúng vậy. Là cô, Ân Bát tiểu thư."
Hắn ta đáp lại không chút nể nang, khiến nước mắt Ân Đại Mi lập tức tràn ra như đê vỡ. Cô ta ngước đôi mắt đẫm lệ, nhìn hắn ta thật kĩ, hết lần này đến lần khác.
"Vì sao?" Đau đớn cực độ, Ân Đại Mi hỏi ngược lại, "Có phải vì cô ta không?"
"Cô ta là ai?" Tô Tử Ngữ nhếch mép cười lạnh.
Ân Đại Mi nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ: "Cố Thanh Hoàn, chàng bị cô ta quyến rũ rồi."
Ánh mắt Tô Tử Ngữ không hề dao động, hắn ta cười mỉa mai: "Thì ra cũng có lúc cô sợ ta bị người khác cướp mất. Nhớ xem ngày xưa cô đã đối xử với Tử Kỳ thế nào?"
Ân Đại Mi cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Cô ta là một người cực kỳ thông minh, một nửa kế sách của phủ Anh Quốc công suốt mấy năm qua đều do cô ta đưa ra. Hành động khác thường của hắn ta trong mấy ngày nay cũng không phải vô ý.
Hắn ta vừa nói không phải vì Cố Thanh Hoàn, mà là vì Tiền Tử Kỳ...
Như vậy... những lời thề non hẹn biển trước hoa dưới trăng trước đây đều là giả dối.
Nghĩ đến đây, một Ân Đại Mi vẫn luôn thông minh, bình tĩnh bỗng không kìm được mà túm lấy vạt áo hắn ta, giận dữ gào to: "Chàng cưới thiếp là để báo thù cho cô ta?"
"Đúng vậy!" Tô Tử Ngữ đáp lại rất thẳng thắn, không hề giấu giếm.
Đất trời rung chuyển.
Ân Đại Mi siết lấy vạt áo hắn ta, run rẩy hỏi: "Thiếp đã làm gì mà chàng hận thiếp đến vậy?"
Tô Tử Ngữ nhìn khuôn mặt dữ tợn của cô ta, hơi thở thoáng trở nên dồn dập. Hắn ta nhắm mắt lại, cố gắng để lòng mình bình tĩnh lại, vẻ mặt lạnh nhạt.
"Cô muốn biết sao? Cũng được, có một số việc tuy đã qua bảy năm, nhưng một ngày nào đó cũng phải nói ra. Ngày này, ta đã chờ rất lâu, cô đi theo ta."
…
Trong tẩm điện Hoàng đế.
Một mỹ nhân mặc cung trang xách theo hộp thức ăn, cười thướt tha đi vào nội điện.
Lý công công bước tới, đón lấy bát thuốc đặt trong hộp rồi để xuống bàn, lấy ngân châm trong ngực áo ra, cho vào thử độc, sau đó lại khẽ nhấp thử một ngụm, tất cả ổn thỏa rồi mới nói nhỏ: "Hoàng thượng, thuốc sắc xong rồi."
Bảo Khánh đế nhắm mắt, khoanh chân ngồi. Nghe vậy bèn điều chỉnh hơi thở, mở mắt ra, từ từ uống hết bát thuốc.
"Quý phi nương nương đến."
Lý công công vội đưa mắt nhìn, Bảo Khánh đế khẽ gật đầu, Lý công công hớn hở: "Truyền!"
Vừa dứt lời, Quý phi nhanh nhẹn bước vào. Sau khi hành lễ xong, bà ta đoan trang ngồi ở ghế đặt dưới sạp gỗ mà Hoàng đế đang ngồi, ân cần hỏi han: "Hoàng thượng mới dùng thuốc xong?" Bảo Khánh đế ngước mắt nhìn bà ta, gật đầu nói: "Hôm nay sắc mặt Quý phi rất tốt, sao lại đến giờ này?"
Quý phi ngại ngùng xoa mặt, cầm chung trà trong tay Lý công công, dâng đến cho Hoàng đế.
"Có câu mười lăm trăng sáng, mười sáu trăng tròn, nô tì nhìn vầng trăng trên bầu trời, trong lòng nhớ nhung Hoàng thượng, vậy nên mới mặt dày, liều lĩnh chạy đến."
Hoàng đế nhìn bà ta như suy ngẫm: "Nghe nói Tô phu nhân bị bệnh mà mất rồi?"
Ân Quý phi thở dài não nề, lấy khăn trong ngực áo ra lau nước mắt: "Trời kêu ai thì người nấy dạ. Hôm qua vốn là ngày vui, nào ngờ..."
"Quý phi đau lòng cho ai?"
Vẻ mặt Ân Quý phi hơi xấu hổ, bà ta thật thà đáp: "Thiếp tận mắt nhìn đứa bé Đại Mi kia lớn lên, con bé lại là một người đa cảm như vậy, mẹ chồng chết ngay ngày vui, không biết con bé đã khóc thành thế nào?"
Lý công công bỗng xen vào nói: "Nương nương yên tâm. Dựa vào tình cảm sâu đậm của Tô đại nhân, nhất định ngài ấy sẽ không để Bát tiểu thư chịu uất ức."
"Chỉ hy vọng là thế!" Ân Quý phi cầm lấy quả quýt trên bàn, bóc vỏ, tách từng múi một đưa cho Hoàng đế, "Sắp tới Hoàng thượng phải đi xa, Tô Tử Ngữ để tang không thể đi theo, Hoàng thượng định phái người nào hộ giá?"
Bình luận facebook