Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 357: Ta đi thăm cô ấy
"Tây Bắc giờ đã vào Đông, thời tiết rét buốt, trồng trọt gặp khó khăn, vậy nên dưỡng sức là chính. Nhi thần đã nhận thư đầu hàng của địch, đợi sang năm Xuân về hoa nở lại tính tiếp."
Triệu Cảnh Diễm chỉ lo nói chuyện, không hề phát hiện ánh mắt của Bảo Khánh đế nhìn hắn hơi khác biệt.
"Đã tra ra người hạ độc chưa?"
"Bẩm phụ hoàng, tổng cộng tra ra hai mật thám, đều là người Hồ lai Hán ẩn núp trong Trấn Tây quân. Nhi thần cho rằng hành động lần này của người Đột Quyết có mưu đồ sâu xa. Binh bộ đang bàn bạc, dự bị lương thực, âm thầm chuẩn bị, sớm muộn gì Đại Chu cùng Đột Quyết cũng sẽ đánh một trận, đến lúc đó, nhi thần xin tự mình dẫn binh, tấn công Đột Quyết, trả cho biên giới Tây Bắc mười năm yên bình."
"Tốt!"
Bảo Khánh đế vừa kích động liền ho khù khụ, thế nhưng nhiệt huyết lại dâng trào trong tim, lão Bát này, rốt cuộc ngài đã không nhìn lầm hắn.
Cơn ho dần hòa hoãn lại, Hoàng đế lại mở miệng, nhưng đề tài đã thay đổi: "Phen này con tính giải quyết thế nào?"
Triệu Cảnh Diễm sửng sốt.
Lời này của phụ hoàng rất có thâm ý. Tội danh không triệu mà về cũng không phải hắn muốn giải quyết là giải quyết được, chẳng lẽ phụ hoàng…
Đôi mắt hẹp dài hơi sáng lên, Triệu Cảnh Diễm bước lên một bước, khẽ nói: "Bây giờ nhi thần xin trở về quân doanh, đợi kì hạn một năm đủ rồi sẽ về Kinh."
Bảo Khánh đế nhìn hắn: "Sau một canh giờ xuất phát đi. Chuyến này, coi như là con đến núi Thái Sơn cầu phúc cho trẫm, bày tỏ tấm lòng hiếu thảo."
Triệu Cảnh Diễm hiểu rõ. Hoàng đế tế trời ở núi Thái Sơn, con trai vượt ngàn dặm cầu phúc, về tình về lý đều ổn thỏa.
"Công bộ Thượng thư có con gái mười sáu tuổi, tao nhã, hiền thục, điềm đạm. Sau khi con về Kinh, trẫm sẽ ban hôn cho con."
Lời nói nhẹ nhàng, lọt vào tai Triệu Cảnh Diễm lại như sấm rền bên tai. Thì ra, chiêu cuối của chuyện lên núi Thái Sơn cầu phúc đã đợi sẵn hắn.
"Phụ hoàng, nhi thần không muốn."
"Con không thể không muốn!" Giọng điệu Bảo Khánh đế bỗng nghiêm khắc.
Một khi chuyện này lộ ra, trong Kinh ắt có phong ba, đến lúc đó càng khó giải quyết. Thay vì để nhiều bên cùng khó xử, chẳng bằng bây giờ chặt đứt ý nghĩ của hắn.
Triệu Cảnh Diễm sửng sốt, mặt hơi biến sắc: "Phụ hoàng, nhi thần…"
"Lão Bát!"
Bảo Khánh đế lạnh lùng ngắt lời, "Nhi nữ tình trường cùng gia quốc thiên hạ, không thể giành được cả hai. Nếu con khư khư cố chấp, danh tiếng của con, thể diện của Tưởng phủ, thanh danh của Cố Thanh Hoàn đều sẽ bị tổn hại. Con có hiểu không?"
Phụ hoàng nói quốc gia thiên hạ…
Triệu Cảnh Diễm rũ mắt, đôi mắt tối sầm.
Sao hắn không hiểu, thanh danh của hắn không đáng kể, dù sao cũng là một kẻ ăn chơi trác táng. Nhưng Tưởng gia, Cố Thanh Hoàn lại là những gì hắn coi trọng nhất. Nếu không phải bị ép đến đường cùng, hắn tuyệt đối sẽ không đẩy bọn họ ra đứng mũi chịu sào.
Hồi lâu sau, hắn ngẩng đầu, nghiêm trang đáp: "Đa tạ phụ hoàng chỉ điểm, nhi thần biết rõ. Thế nhưng về chuyện ban hôn, xin phụ hoàng hãy đợi nhi thần về Kinh rồi hẵng định đoạt."
Bảo Khánh đế chỉ liếc mắt đã nhìn thấu ý đồ của hắn.
Chỉ là trì hoãn, cũng không giải quyết được bất cứ vấn đề gì. Ngài tuyệt đối sẽ không để Cố Thanh Hoàn gả làm phi của hắn. Đàn ông động tình cũng không phải chuyện xấu, nhưng đế vương động tình, vậy đó chính là chuyện xấu.
Ngài để lão Bát đến Trấn Tây quân rèn luyện tức đã có ý giao phó hoàng vị, còn lại phải xem lão Bát có chí tiến thủ hay không.
Quả nhiên, hắn không khiến ngài thất vọng, chỉ vẻn vẹn nửa năm đã đứng vững trong quân đội.
Lúc lão Bát trúng độc, ngài đã thề với trời, nếu lão Bát qua được ải này, giang sơn Đại Chu chắc chắn sẽ giao vào tay hắn.
Bảo Khánh đế lườm hắn, ánh mắt sắc bén như có thể xuyên thấu người.
"Lời của Trẫm không phải để thương lượng với con, mà là báo cho con biết. Tuổi của con không còn nhỏ nữa, Trẫm có thể dung túng con làm càn, có thể dung túng con ăn chơi trác táng, nhưng tuyệt đối không cho phép con giành đàn bà của huynh đệ. Đi đi, ba tháng sau, đúng thời hạn về Kinh."
Triệu Cảnh Diễm hít sâu một hơi, dập đầu ba cái rồi rời đi.
Tẩm điện lớn như thế lại trở nên trống rỗng.
Lý công công bưng chén thuốc đi vào, "Hoàng thượng, tới giờ uống thuốc rồi."
Bảo Khánh đế nhắm mắt dựa vào đệm gấm, vẻ mặt bình tĩnh: "Truyền ý trẫm, sáng sớm ngày mai về kinh."
"Vâng, Hoàng thượng. Lão nô phân phó ngay."
"Đợi đã!" Bảo Khánh đế gọi ông ta lại.
"Hoàng thượng còn việc gì dặn dò?’
"Thọ vương ngàn dặm xa xôi đến núi Thái Sơn cầu phúc cho trẫm, lòng trẫm rất được an ủi. Tuy nhiên trong quân không thể không có tướng, trẫm lệnh cho hắn lập tức lên đường về quân doanh."
Lý công công sửng sốt trong giây lát liền hiểu ra Hoàng thượng định đè chuyện này xuống, vì thế mỉm cười thưa: "Lão nô lĩnh chỉ."
"Ngươi dọn dẹp sạch sẽ những lời đàm tiếu trong hành cung cho trẫm, nếu có kẻ dám nhiều lời, đánh chết!"
"Vâng, Hoàng thượng!"
"Khụ… khụ… khụ…"
Lý công công để phất trần xuống, đỡ Hoàng đế tựa vào người ông ta, tay vuốt sau lưng giúp chủ tử thuận khí.
Bảo Khánh đế thoải mái hơn nhiều, nhắm mắt lại, hơi thở dần ổn định, lẩm bẩm: "Cô ta… thì có gì tốt?"
…
Triệu Cảnh Diễm ra khỏi nội điện, chắp tay sau lưng đứng dưới tàng cây, đối diện với bốn tường cung xung quanh, yên lặng không nói gì.
"Gia?" A Ly lặng lẽ tiến đến.
Triệu Cảnh Diễm quay đầu nhìn cậu nói nhỏ: "Một canh giờ sau, chuẩn bị lên đường."
A Ly vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Gia bảo xuất phát, vậy tức là chuyện này coi như đã được bỏ qua. Trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng rơi xuống, thân hình A Ly chỉ khẽ động đã cách xa mấy trượng.
Vậy mà chỉ một lát sau, cậu đã quay lại, "Gia, ngài thì sao?"
"Ta gặp cô ấy rồi đi." Triệu Cảnh Diễm thở dài.
"Gia, hiện giờ thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, lỡ như Hoàng thượng…" Một ánh mắt sắc bén bắn về phía cậu, những lời còn lại của A Ly chẳng thể nào thốt ra tiếp.
Triệu Cảnh Diễm xoay người, phất tay áo bỏ đi.
Màn đêm dày đặc, sương mù giăng kín không trung, hắn đứng ngoài cửa sổ phòng cô, khẽ thở dài. Có lẽ chỉ có màn sương đêm nay mới nhận ra tâm tình của hắn lúc này, vừa sợ hãi vừa đau đớn.
Hắn không biết phải đối mặt với cô như thế nào, cảm tạ hay tức giận?
Nhưng tất cả những cảm xúc này cũng không đủ để biểu đạt tâm tình của hắn. Không người nào biết nó đã phức tạp đến chừng nào, vạch một lớp là nỗi giận, thêm một lớp là niềm đau, một lớp nữa là thương xót…
Vạch lớp cuối cùng ra, chính bản thân hắn cũng không phân biệt rõ đó là gì, là tình yêu đã sâu đậm đến chẳng thể cứu vãn, hay là biết khó vẫn quyết không chùn bước? Trong lòng Triệu Cảnh Diễm đau xót, hắn chắp tay sau lưng đi vào phòng.
Mở tấm màn ra, ánh trăng sáng trong bên ngoài cửa sổ chiếu vào, ánh sáng dịu nhẹ lau đi sự tái nhợt trên gương mặt, hàng mi dài khẽ lay động theo từng nhịp hô hấp.
Mái tóc đen tản ra như thác nước, hàng mi dài rũ xuống, đôi môi khẽ mấp máy, giống như đang mời gọi gì đó.
Chỉ lúc ngủ, cô mới dịu dàng, mới mềm mại như vậy, khóe mắt, chân mày cũng không còn nét sắc bén như lúc tỉnh. Triệu Cảnh Diễm bỗng chốc nhìn đến ngây dại.
Hắn chậm rãi ngồi xuống mép giường, đưa tay ra, lại sợ quấy rầy đến giấc mộng đẹp của cô, bèn vội rút tay về.
Triệu Cảnh Diễm rút tay về rồi lại không cam lòng, hắn khẽ cười, lại duỗi tay, trong khoảnh khắc chạm vào gò má, cô đã tỉnh.
Dường như cô không biết mình đang ở đâu, cũng quên mất thời gian thế nào.
Cố Thanh Hoàn chưa thấy rõ người đến là ai, dáng vẻ ngây ngô vì buồn ngủ mà than vãn, "Diệp Thanh, người ta đau nhức."
Lửa giận trong lòng bị câu nói này châm ngòi, vô hình trung càng cháy dữ dội hơn. Nhớ đến tình cảnh hỗn loạn kia, làn da trắng như tuyết đầy vết bầm, quần áo bị xé rách…Đáy mắt Triệu Cảnh Diễm ánh lên sự lạnh lẽo.
Hắn đặt tay lên trán cô, hơi nóng, có lẽ vẫn còn sốt.
Cố Thanh Hoàn giật mình, mở bừng mắt ra, không dám tin mà nhìn chàng trai áo xám trước mắt.
"Triệu Cảnh Diễm, sao huynh lại ở đây?"
"Nàng nói xem? Cố Thanh Hoàn!"
Giọng nói trầm thấp êm tai đồng thời mang theo sự giận dữ ngập tràn, thế nhưng bàn tay đặt trên trán lại mang theo hơi nóng hừng hực.
Cố Thanh Hoàn ngẩng đầu, đẩy bàn tay trên trán ra nhưng không được.
Triệu Cảnh Diễm cầm lấy bàn tay cô, năm ngón tay đan vào nhau, bấy giờ cõi lòng mới an ổn trở lại.
"Triệu Cảnh Diễm, đang nửa đêm huynh lên cơn điên gì vậy?"
Triệu Cảnh Diễm nhìn cô thật chăm chú, nhìn thấy hết sự ngượng ngùng và tức giận của cô.
Bỗng nhiên, hắn cử động, nằm xuống bên cạnh cô. Cánh tay khẽ luồn qua gáy, ôm cả người cô vào lòng.
"Triệu Cảnh Diễm!"
Cố Thanh Hoàn giật mình, hai mắt mờ mịt, đôi tai ù lên.
Cái tên háo sắc này cũng dám nằm chung giường, đắp chung chăn với cô.
Chuyện này… Mặt Cố Thanh Hoàn đỏ bừng, cô giãy giụa muốn ngồi dậy, thế nhưng cánh tay người đàn ông cứng như sắt vậy, siết chặt khiến cô không thể nào giãy nổi.
"Đừng nhúc nhích, để ta ôm một lúc, lát nữa ta phải đi rồi." Triệu Cảnh Diễm dụi đầu vào tóc cô, giọng điệu nhẹ nhàng đến dường như không giống của hắn.
Thân thể cô nhẹ như vậy, mềm như vậy, giống như cành liễu rủ, chỉ hơi dùng sức một tẹo là gãy đôi. Nhưng Triệu Cảnh Diễm không kìm được mà dùng sức, dường như muốn nhét chặt người trong lòng vào người mình.
Chia lìa một tháng, nỗi nhớ sâu đậm khiến hắn gần như không chịu nổi, giờ đây cô đang ở trong lòng hắn, giận dữ, đau đớn, tất cả đều không còn nữa, hắn chỉ muốn ôm cô như vậy, cả đời không chia lìa.
Hắn phải đi?
Trong đầu có cái gì chợt lóe qua, chân mày thanh tú của Cố Thanh Hoàn chợt nhíu, rồi lại dãn ra. Nói vậy, Hoàng đế đã quyết định giấu chuyện này đi.
Cô đang định mở miệng, bỗng cả người run lên, mặt mày biến sắc.
Tay kẻ kia… đang dọc theo vòng eo rồi lướt đến lưng cô, nhẹ nhàng lượn quanh.
"Huynh…"
"Nàng nôn ra máu?" Triệu Cảnh Diễm tiếp lời. Cố Thanh Hoàn trầm mặc trong chốc lát, nhận ra bàn tay kia chỉ đang giúp cô xoa dịu đau đớn trên người, bèn khẽ "Ừ" một tiếng.
"Vì sao?"
Triệu Cảnh Diễm ngẩng đầu lên, đôi mắt đen thăm thẳm nhìn thẳng vào cô.
Cô gái này dùng bảy năm để tiến hành kế hoạch trả thù, tính cách cứng cỏi kiên trì kia không như người thường. Còn chuyện gì có thể khiến cô kích động đến nôn ra máu.
Cố Thanh Hoàn vùng ra khỏi tay hắn, hai tay nắm thành quyền để trước ngực, trái tim cô đập thình thích, nhưng cô cần phải bình tĩnh lại.
Tư thế như vậy quá mức mập mờ, hơi thở mạnh mẽ của gã đàn ông phả vào đỉnh đầu rồi lướt qua mặt cô, nhột vô cùng.
"Không tại sao cả, chỉ là sức khỏe yếu thôi."
"Nàng đang nói dối!" Triệu Cảnh Diễm nhìn thẳng vào mắt cô.
Cố Thanh Hoàn nghiêng đầu đi, hàng mi dài run rẩy rồi cô lại ngước mắt lên nhìn hắn, "Nếu huynh nói cho ta biết vì sao huynh lại tới đây, ta sẽ nói nguyên nhân cho huynh."
Triệu Cảnh Diễm không nhịn được mà bật cười. Hắn không ngờ cô gái này cũng có lúc ngang ngược như vậy, thật khiến hắn cảm thấy bất ngờ.
Nụ cười này khiến vầng trăng cũng phải kinh ngạc, khiến gió thu cũng phải say mê.
Cố Thanh Hoàn cũng nhìn đến ngây người.
Vậy mà chỉ thoáng chốc, nụ cười trên khuôn mặt kia đã biến mất, chỉ còn lại vẻ lạnh lẽo.
"Cố Thanh Hoàn, ta muốn thiên hạ này, tự thân ta sẽ giành lấy, không cần hy sinh nàng. Giang sơn đánh đổi bằng thân thể nàng, ta không thèm."
Triệu Cảnh Diễm cúi đầu, đôi môi lướt qua vành tai trắng nõn, đùa cợt nói: "Còn một nguyên nhân sâu xa hơn nữa, nàng muốn nghe không?"
Triệu Cảnh Diễm chỉ lo nói chuyện, không hề phát hiện ánh mắt của Bảo Khánh đế nhìn hắn hơi khác biệt.
"Đã tra ra người hạ độc chưa?"
"Bẩm phụ hoàng, tổng cộng tra ra hai mật thám, đều là người Hồ lai Hán ẩn núp trong Trấn Tây quân. Nhi thần cho rằng hành động lần này của người Đột Quyết có mưu đồ sâu xa. Binh bộ đang bàn bạc, dự bị lương thực, âm thầm chuẩn bị, sớm muộn gì Đại Chu cùng Đột Quyết cũng sẽ đánh một trận, đến lúc đó, nhi thần xin tự mình dẫn binh, tấn công Đột Quyết, trả cho biên giới Tây Bắc mười năm yên bình."
"Tốt!"
Bảo Khánh đế vừa kích động liền ho khù khụ, thế nhưng nhiệt huyết lại dâng trào trong tim, lão Bát này, rốt cuộc ngài đã không nhìn lầm hắn.
Cơn ho dần hòa hoãn lại, Hoàng đế lại mở miệng, nhưng đề tài đã thay đổi: "Phen này con tính giải quyết thế nào?"
Triệu Cảnh Diễm sửng sốt.
Lời này của phụ hoàng rất có thâm ý. Tội danh không triệu mà về cũng không phải hắn muốn giải quyết là giải quyết được, chẳng lẽ phụ hoàng…
Đôi mắt hẹp dài hơi sáng lên, Triệu Cảnh Diễm bước lên một bước, khẽ nói: "Bây giờ nhi thần xin trở về quân doanh, đợi kì hạn một năm đủ rồi sẽ về Kinh."
Bảo Khánh đế nhìn hắn: "Sau một canh giờ xuất phát đi. Chuyến này, coi như là con đến núi Thái Sơn cầu phúc cho trẫm, bày tỏ tấm lòng hiếu thảo."
Triệu Cảnh Diễm hiểu rõ. Hoàng đế tế trời ở núi Thái Sơn, con trai vượt ngàn dặm cầu phúc, về tình về lý đều ổn thỏa.
"Công bộ Thượng thư có con gái mười sáu tuổi, tao nhã, hiền thục, điềm đạm. Sau khi con về Kinh, trẫm sẽ ban hôn cho con."
Lời nói nhẹ nhàng, lọt vào tai Triệu Cảnh Diễm lại như sấm rền bên tai. Thì ra, chiêu cuối của chuyện lên núi Thái Sơn cầu phúc đã đợi sẵn hắn.
"Phụ hoàng, nhi thần không muốn."
"Con không thể không muốn!" Giọng điệu Bảo Khánh đế bỗng nghiêm khắc.
Một khi chuyện này lộ ra, trong Kinh ắt có phong ba, đến lúc đó càng khó giải quyết. Thay vì để nhiều bên cùng khó xử, chẳng bằng bây giờ chặt đứt ý nghĩ của hắn.
Triệu Cảnh Diễm sửng sốt, mặt hơi biến sắc: "Phụ hoàng, nhi thần…"
"Lão Bát!"
Bảo Khánh đế lạnh lùng ngắt lời, "Nhi nữ tình trường cùng gia quốc thiên hạ, không thể giành được cả hai. Nếu con khư khư cố chấp, danh tiếng của con, thể diện của Tưởng phủ, thanh danh của Cố Thanh Hoàn đều sẽ bị tổn hại. Con có hiểu không?"
Phụ hoàng nói quốc gia thiên hạ…
Triệu Cảnh Diễm rũ mắt, đôi mắt tối sầm.
Sao hắn không hiểu, thanh danh của hắn không đáng kể, dù sao cũng là một kẻ ăn chơi trác táng. Nhưng Tưởng gia, Cố Thanh Hoàn lại là những gì hắn coi trọng nhất. Nếu không phải bị ép đến đường cùng, hắn tuyệt đối sẽ không đẩy bọn họ ra đứng mũi chịu sào.
Hồi lâu sau, hắn ngẩng đầu, nghiêm trang đáp: "Đa tạ phụ hoàng chỉ điểm, nhi thần biết rõ. Thế nhưng về chuyện ban hôn, xin phụ hoàng hãy đợi nhi thần về Kinh rồi hẵng định đoạt."
Bảo Khánh đế chỉ liếc mắt đã nhìn thấu ý đồ của hắn.
Chỉ là trì hoãn, cũng không giải quyết được bất cứ vấn đề gì. Ngài tuyệt đối sẽ không để Cố Thanh Hoàn gả làm phi của hắn. Đàn ông động tình cũng không phải chuyện xấu, nhưng đế vương động tình, vậy đó chính là chuyện xấu.
Ngài để lão Bát đến Trấn Tây quân rèn luyện tức đã có ý giao phó hoàng vị, còn lại phải xem lão Bát có chí tiến thủ hay không.
Quả nhiên, hắn không khiến ngài thất vọng, chỉ vẻn vẹn nửa năm đã đứng vững trong quân đội.
Lúc lão Bát trúng độc, ngài đã thề với trời, nếu lão Bát qua được ải này, giang sơn Đại Chu chắc chắn sẽ giao vào tay hắn.
Bảo Khánh đế lườm hắn, ánh mắt sắc bén như có thể xuyên thấu người.
"Lời của Trẫm không phải để thương lượng với con, mà là báo cho con biết. Tuổi của con không còn nhỏ nữa, Trẫm có thể dung túng con làm càn, có thể dung túng con ăn chơi trác táng, nhưng tuyệt đối không cho phép con giành đàn bà của huynh đệ. Đi đi, ba tháng sau, đúng thời hạn về Kinh."
Triệu Cảnh Diễm hít sâu một hơi, dập đầu ba cái rồi rời đi.
Tẩm điện lớn như thế lại trở nên trống rỗng.
Lý công công bưng chén thuốc đi vào, "Hoàng thượng, tới giờ uống thuốc rồi."
Bảo Khánh đế nhắm mắt dựa vào đệm gấm, vẻ mặt bình tĩnh: "Truyền ý trẫm, sáng sớm ngày mai về kinh."
"Vâng, Hoàng thượng. Lão nô phân phó ngay."
"Đợi đã!" Bảo Khánh đế gọi ông ta lại.
"Hoàng thượng còn việc gì dặn dò?’
"Thọ vương ngàn dặm xa xôi đến núi Thái Sơn cầu phúc cho trẫm, lòng trẫm rất được an ủi. Tuy nhiên trong quân không thể không có tướng, trẫm lệnh cho hắn lập tức lên đường về quân doanh."
Lý công công sửng sốt trong giây lát liền hiểu ra Hoàng thượng định đè chuyện này xuống, vì thế mỉm cười thưa: "Lão nô lĩnh chỉ."
"Ngươi dọn dẹp sạch sẽ những lời đàm tiếu trong hành cung cho trẫm, nếu có kẻ dám nhiều lời, đánh chết!"
"Vâng, Hoàng thượng!"
"Khụ… khụ… khụ…"
Lý công công để phất trần xuống, đỡ Hoàng đế tựa vào người ông ta, tay vuốt sau lưng giúp chủ tử thuận khí.
Bảo Khánh đế thoải mái hơn nhiều, nhắm mắt lại, hơi thở dần ổn định, lẩm bẩm: "Cô ta… thì có gì tốt?"
…
Triệu Cảnh Diễm ra khỏi nội điện, chắp tay sau lưng đứng dưới tàng cây, đối diện với bốn tường cung xung quanh, yên lặng không nói gì.
"Gia?" A Ly lặng lẽ tiến đến.
Triệu Cảnh Diễm quay đầu nhìn cậu nói nhỏ: "Một canh giờ sau, chuẩn bị lên đường."
A Ly vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Gia bảo xuất phát, vậy tức là chuyện này coi như đã được bỏ qua. Trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng rơi xuống, thân hình A Ly chỉ khẽ động đã cách xa mấy trượng.
Vậy mà chỉ một lát sau, cậu đã quay lại, "Gia, ngài thì sao?"
"Ta gặp cô ấy rồi đi." Triệu Cảnh Diễm thở dài.
"Gia, hiện giờ thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, lỡ như Hoàng thượng…" Một ánh mắt sắc bén bắn về phía cậu, những lời còn lại của A Ly chẳng thể nào thốt ra tiếp.
Triệu Cảnh Diễm xoay người, phất tay áo bỏ đi.
Màn đêm dày đặc, sương mù giăng kín không trung, hắn đứng ngoài cửa sổ phòng cô, khẽ thở dài. Có lẽ chỉ có màn sương đêm nay mới nhận ra tâm tình của hắn lúc này, vừa sợ hãi vừa đau đớn.
Hắn không biết phải đối mặt với cô như thế nào, cảm tạ hay tức giận?
Nhưng tất cả những cảm xúc này cũng không đủ để biểu đạt tâm tình của hắn. Không người nào biết nó đã phức tạp đến chừng nào, vạch một lớp là nỗi giận, thêm một lớp là niềm đau, một lớp nữa là thương xót…
Vạch lớp cuối cùng ra, chính bản thân hắn cũng không phân biệt rõ đó là gì, là tình yêu đã sâu đậm đến chẳng thể cứu vãn, hay là biết khó vẫn quyết không chùn bước? Trong lòng Triệu Cảnh Diễm đau xót, hắn chắp tay sau lưng đi vào phòng.
Mở tấm màn ra, ánh trăng sáng trong bên ngoài cửa sổ chiếu vào, ánh sáng dịu nhẹ lau đi sự tái nhợt trên gương mặt, hàng mi dài khẽ lay động theo từng nhịp hô hấp.
Mái tóc đen tản ra như thác nước, hàng mi dài rũ xuống, đôi môi khẽ mấp máy, giống như đang mời gọi gì đó.
Chỉ lúc ngủ, cô mới dịu dàng, mới mềm mại như vậy, khóe mắt, chân mày cũng không còn nét sắc bén như lúc tỉnh. Triệu Cảnh Diễm bỗng chốc nhìn đến ngây dại.
Hắn chậm rãi ngồi xuống mép giường, đưa tay ra, lại sợ quấy rầy đến giấc mộng đẹp của cô, bèn vội rút tay về.
Triệu Cảnh Diễm rút tay về rồi lại không cam lòng, hắn khẽ cười, lại duỗi tay, trong khoảnh khắc chạm vào gò má, cô đã tỉnh.
Dường như cô không biết mình đang ở đâu, cũng quên mất thời gian thế nào.
Cố Thanh Hoàn chưa thấy rõ người đến là ai, dáng vẻ ngây ngô vì buồn ngủ mà than vãn, "Diệp Thanh, người ta đau nhức."
Lửa giận trong lòng bị câu nói này châm ngòi, vô hình trung càng cháy dữ dội hơn. Nhớ đến tình cảnh hỗn loạn kia, làn da trắng như tuyết đầy vết bầm, quần áo bị xé rách…Đáy mắt Triệu Cảnh Diễm ánh lên sự lạnh lẽo.
Hắn đặt tay lên trán cô, hơi nóng, có lẽ vẫn còn sốt.
Cố Thanh Hoàn giật mình, mở bừng mắt ra, không dám tin mà nhìn chàng trai áo xám trước mắt.
"Triệu Cảnh Diễm, sao huynh lại ở đây?"
"Nàng nói xem? Cố Thanh Hoàn!"
Giọng nói trầm thấp êm tai đồng thời mang theo sự giận dữ ngập tràn, thế nhưng bàn tay đặt trên trán lại mang theo hơi nóng hừng hực.
Cố Thanh Hoàn ngẩng đầu, đẩy bàn tay trên trán ra nhưng không được.
Triệu Cảnh Diễm cầm lấy bàn tay cô, năm ngón tay đan vào nhau, bấy giờ cõi lòng mới an ổn trở lại.
"Triệu Cảnh Diễm, đang nửa đêm huynh lên cơn điên gì vậy?"
Triệu Cảnh Diễm nhìn cô thật chăm chú, nhìn thấy hết sự ngượng ngùng và tức giận của cô.
Bỗng nhiên, hắn cử động, nằm xuống bên cạnh cô. Cánh tay khẽ luồn qua gáy, ôm cả người cô vào lòng.
"Triệu Cảnh Diễm!"
Cố Thanh Hoàn giật mình, hai mắt mờ mịt, đôi tai ù lên.
Cái tên háo sắc này cũng dám nằm chung giường, đắp chung chăn với cô.
Chuyện này… Mặt Cố Thanh Hoàn đỏ bừng, cô giãy giụa muốn ngồi dậy, thế nhưng cánh tay người đàn ông cứng như sắt vậy, siết chặt khiến cô không thể nào giãy nổi.
"Đừng nhúc nhích, để ta ôm một lúc, lát nữa ta phải đi rồi." Triệu Cảnh Diễm dụi đầu vào tóc cô, giọng điệu nhẹ nhàng đến dường như không giống của hắn.
Thân thể cô nhẹ như vậy, mềm như vậy, giống như cành liễu rủ, chỉ hơi dùng sức một tẹo là gãy đôi. Nhưng Triệu Cảnh Diễm không kìm được mà dùng sức, dường như muốn nhét chặt người trong lòng vào người mình.
Chia lìa một tháng, nỗi nhớ sâu đậm khiến hắn gần như không chịu nổi, giờ đây cô đang ở trong lòng hắn, giận dữ, đau đớn, tất cả đều không còn nữa, hắn chỉ muốn ôm cô như vậy, cả đời không chia lìa.
Hắn phải đi?
Trong đầu có cái gì chợt lóe qua, chân mày thanh tú của Cố Thanh Hoàn chợt nhíu, rồi lại dãn ra. Nói vậy, Hoàng đế đã quyết định giấu chuyện này đi.
Cô đang định mở miệng, bỗng cả người run lên, mặt mày biến sắc.
Tay kẻ kia… đang dọc theo vòng eo rồi lướt đến lưng cô, nhẹ nhàng lượn quanh.
"Huynh…"
"Nàng nôn ra máu?" Triệu Cảnh Diễm tiếp lời. Cố Thanh Hoàn trầm mặc trong chốc lát, nhận ra bàn tay kia chỉ đang giúp cô xoa dịu đau đớn trên người, bèn khẽ "Ừ" một tiếng.
"Vì sao?"
Triệu Cảnh Diễm ngẩng đầu lên, đôi mắt đen thăm thẳm nhìn thẳng vào cô.
Cô gái này dùng bảy năm để tiến hành kế hoạch trả thù, tính cách cứng cỏi kiên trì kia không như người thường. Còn chuyện gì có thể khiến cô kích động đến nôn ra máu.
Cố Thanh Hoàn vùng ra khỏi tay hắn, hai tay nắm thành quyền để trước ngực, trái tim cô đập thình thích, nhưng cô cần phải bình tĩnh lại.
Tư thế như vậy quá mức mập mờ, hơi thở mạnh mẽ của gã đàn ông phả vào đỉnh đầu rồi lướt qua mặt cô, nhột vô cùng.
"Không tại sao cả, chỉ là sức khỏe yếu thôi."
"Nàng đang nói dối!" Triệu Cảnh Diễm nhìn thẳng vào mắt cô.
Cố Thanh Hoàn nghiêng đầu đi, hàng mi dài run rẩy rồi cô lại ngước mắt lên nhìn hắn, "Nếu huynh nói cho ta biết vì sao huynh lại tới đây, ta sẽ nói nguyên nhân cho huynh."
Triệu Cảnh Diễm không nhịn được mà bật cười. Hắn không ngờ cô gái này cũng có lúc ngang ngược như vậy, thật khiến hắn cảm thấy bất ngờ.
Nụ cười này khiến vầng trăng cũng phải kinh ngạc, khiến gió thu cũng phải say mê.
Cố Thanh Hoàn cũng nhìn đến ngây người.
Vậy mà chỉ thoáng chốc, nụ cười trên khuôn mặt kia đã biến mất, chỉ còn lại vẻ lạnh lẽo.
"Cố Thanh Hoàn, ta muốn thiên hạ này, tự thân ta sẽ giành lấy, không cần hy sinh nàng. Giang sơn đánh đổi bằng thân thể nàng, ta không thèm."
Triệu Cảnh Diễm cúi đầu, đôi môi lướt qua vành tai trắng nõn, đùa cợt nói: "Còn một nguyên nhân sâu xa hơn nữa, nàng muốn nghe không?"
Bình luận facebook