Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
thinh-the-kieu-y-35
Chương 35: KHÔNG CÓ NGƯỜI GIÚP ĐỠ
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Phúc bá nói: “Lúc lão gia ở Thái Y Viện thì có quan hệ rất tốt với mọi người, chỉ trừ có Tào lão thái y là từng có quan hệ cạnh tranh.”
“Sau khi Tiền gia gặp nạn thì sao?”
Phúc bá rùng mình:
“Sau khi Tiền gia gặp nạn, không một ai ở Thái Y Viện đứng ra nói giúp lão gia, chỉ trừ có Tào lão thái y.”
“Có thể thấy thế gian này, phần lớn đều là những kẻ chỉ biết tát nước theo mưa.”
Đôi mắt Thanh Hoàn tối sầm lại, nói dịu dàng:
“Các ngươi chỉ coi quan hệ giữa Tào lão thái y và tổ phụ là không tốt, ai mà biết được lão thái y làm vậy, chẳng qua chỉ là bề ngoài mà thôi.”
Phúc bá kinh ngạc:
“Tiểu thư, sao người lại nói như vậy?”
Thanh Hoàn vẫn cười, chỉ có điều, nụ cười này chất chứa thêm vài phần lạnh lùng.
Nhớ lại đêm đông năm đó, tuyết rơi đầy trời. Cô và em trai chơi cờ trong phòng sưởi đến quên cả thời gian, khi về phòng thì đã là đêm khuya.
Lúc đi ngang qua thư phòng của tổ phụ, cô thấy đèn còn sáng, đang định bước tới xem sao thì thấy tổ phụ và Tào thái y cùng bước ra khỏi thư phòng.
Cô không khỏi giật mình. Chẳng phải Tào lão thái y và tổ phụ trước giờ luôn không hợp nhau, sao đêm hôm khuya khắt mà Tào lão thái y lại tới phủ vậy.
Cô thấy hiếu kỳ, cho nên lẳng lặng nấp sau một gốc cây thì nghe thấy Tào lão thái y trầm giọng:
“Cái chức thái y này, vốn chỉ để chữa bệnh, cứu mạng, tuyệt đối không thể dính líu với hoàng thất. Ông và Thái tử quan hệ thân thiết như vậy, chỉ e rằng sẽ khiến người khác thấy khó chịu. Thương ngoài sáng thì dễ tránh, tên bắn lén thì lại khó phòng, vẫn nên cẩn thận thì hơn.”
Một câu nói, khiến cả tổ phụ và cô đều câm lặng.
Một hồi lâu sau, tổ phụ mới thở dài đáp lại:
“Lão Tào à, lên thuyền thì dễ xuống thuyền mới khó, tôi và ông đều là thân bất do kỷ, không thể tự quyết định số phận của bản thân nữa.”
Lúc đó, cô nhìn bóng hai ông lão mà tuổi tác cộng lại cũng hơn trăm tuổi đi cạnh nhau, trong lòng cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ cảm thấy mối quan hệ giữa tổ phụ và Tào lão thái y không hề xấu như trong tưởng tượng.
“Tiểu thư, nói như vậy, Tào gia và lão gia sớm đã…”
Thanh Hoàn gật đầu.
“Chỉ đáng tiếc, dù Tào lão thái y không nghiêng về bất kỳ ai thì cuối cùng vẫn có kết cục như vậy. Có thể thấy đứng cùng phe hay khác phe đều không thể thay đổi được vận mệnh. Phúc bá, con cứu Tào gia chỉ vì lương tâm của mình. Làm người, không được quên ân nghĩa.”
Phúc bá nghe mà thương tâm vô cùng, đột nhiên quỳ rạp xuống đất nói:
“Nếu lão gia còn sống, chắc chắn sẽ rất cảm động với hành động của tiểu thư. Dù sao thì dòng máu của Tiền gia đang chảy trong người tiểu thư, ân oán phân minh, tuyệt đối không được hồ đồ.”
Thanh Hoàn đỡ ông dậy, đi ra khỏi phòng khách một cách chậm rãi.
Trong Lê Hoa Viện, ánh đèn ngoài sân rất yếu ớt, nhưng trong phòng lại sáng trưng.
Vẻ mặt Cố Tùng Đào vô cùng giận dữ.
“Tại sao lại rào con đường đó lại? Một cái sân bé con con như vậy, làm sao nó có thể sống được?”
Hoa Dương vuốt tóc mai, mỉm cười lạnh lùng.
“Nhị gia vẫn nên làm rõ nguyên nhân và hậu quả rồi hãy trách cứ thiếp. Đàm ma ma, bà nói đi.”
Đàm ma ma nghiêm túc kể lại đại khái câu chuyện một cách ngắn gọn, rõ ràng, nhất là giọng điệu của Lục tiểu thư, bà ta học được giống y như đúc.
Cố Tùng Đào hoàn toàn không ngờ con gái lại có thể nói ra mọi điều về cái chết của Tiền Thị cũng như về chuyện tiền bạc. Khuôn mặt ông ta hết trắng rồi xanh, hết xanh lại trắng, thay đổi không ngừng.
Miệng mở lại đóng suốt một hồi, rồi ông ta ngồi phịch xuống bên cạnh Hoa Dương, mặt dày phất tay.
Đàm ma ma thấy vậy bèn biết điều cúi đầu lui ra, lặng lẽ đóng cửa lại.
Trong phòng không còn người ngoài, Hoa Dương uốn éo, nói với giọng chua ngoa: “Chính thiếp đã nhốt Lục tiểu thư, thiếp là một người mẹ kế lòng lang dạ sói, thiếp sẽ đốt ba nén nhang, tới trước phần mộ của Tiền Thị xin lỗi, tiện thể hỏi một câu, bát thuốc độc kia có phải là do ta đút hay không?”
Cố Tùng Đào làm gì còn giận dữ nổi, một bên cầu xin tha thứ, một bên phả hơi vào tai Hoa Dương.
Cơ thể Hoa Dương lập tức mềm nhũn ra, ngả vào lòng người đàn ông, nũng nịu:
“Đúng là người đàn ông không có lương tâm, thiếp làm như vậy, chẳng phải là vì oan gia nhà chàng sao, vậy mà quay đầu lại đã…”
Cố Tùng Đào chẳng muốn nghe thêm, bèn chặn môi Hoa Dương lại, bàn tay luồn vào trong vạt áo mỏng của Quận chúa.
Sắc mặt Hoa Dương vui vẻ, theo đà ngã xuống, mắng mỏ: “Oan gia, lát nữa ra sức thêm xíu, đừng có như gãi ngứa đấy nhé.”
…
Tại Vọng Nguyệt Các, Triệu Cảnh Diễm mặc đồ trắng, đang nằm dựa trên giường ngắm trăng.
Ánh trăng tròn vành vạnh treo trên bầu trời sau cơn mưa như được gột rửa, đẹp đến nao lòng.
Khuôn mặt vui cười ban ngày của Triệu Cảnh Diễm được thay bằng sắc mặt trầm ngâm.
A Ly bưng đĩa trái cây bước vào, nói khẽ:
“Gia, tin tức đưa tới, còn năm ngày nữa đám người Hiền vương sẽ tới Giang Nam.”
Triệu Cảnh Diễm chỉ nói thản nhiên:
“Vậy là cái vùng Giang Nam nhỏ bé này sắp trở nên náo nhiệt rồi.”
“Gia, chúng ta nên làm gì?”
“Làm gì là làm gì?”
Triệu Cảnh Diễm nhướng mày:
“Nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, rồi còn tìm vị Kim đại phu kia, đó chính là những việc chủ yếu mà ta nên làm.”
A Ly muốn nói nhưng lại thôi.
Triệu Cảnh Diễm nhìn là biết ngay, nói bằng giọng hững hờ:
“Có chuyện gì thì mau nói, liếc cái gì?”
“Gia, tiểu nhân không hiểu, tại sao gia lại muốn tìm Kim đại phu?”
Triệu Cảnh Diễm cười nham hiểm:
“Bởi vì đôi mắt đó.”
“Đôi mắt?”
“Đúng, đó là một đôi mắt ẩn giấu trí tuệ, ta muốn biết chủ nhân đôi mắt đó là ai.”
“Chỉ vậy thôi ạ?”
A Ly tuyệt đối không tin.
Triệu Cảnh Diễm cười ha ha, trong điệu cười chất chứa điều gì đó rất mơ hồ.
“A Ly, ngươi nói coi, nếu gia đưa theo một tên thần y về cùng, chẳng phải có thể khiến người khác tin hơn vào căn bệnh bất lực của ta sao?”
A Lý rũ mắt, không nói gì.
Thoắt cái ba ngày đã trôi qua.
Tào Hạo Quần xuất hiện đúng hẹn trước mặt Thanh Hoàn.
Cố Thanh Hoàn cũng chẳng hề lo lắng, chỉ gạt gạt nắp chén, từ từ uống trà. Còn Tào Hạo Quần đang ngồi ở phía dưới thì lại trông có vẻ rất bất an.
Bên trong đình viện, một đám chim chóc không biết tới ưu sầu đang ca hót vang trời.
Một hồi lâu sau, Tào Hạo Quần đứng dậy, đi vào trong phòng khách, sau đó quỳ xuống, hai tay dâng giấy tờ lên.
Dưới gối của người đàn ông chính là vàng, thật không ngờ Tào Tử Ngang hắn ta lại có ngày không quỳ trước vua trước thầy, không quỳ trước cha mẹ mà lại quỳ trước mặt một người con gái xa lạ.
Thanh Hoàn nhoẻn miệng cười, nhận lấy văn tự bán thân và mười tờ phương thuốc. Cô nâng nhẹ tay lên, đỡ hắn ta dậy.
“Không cần đa lễ. Ta và ngươi trên danh nghĩa là chủ tớ nhưng thật ra là bạn bè, Tử Ngang mời đứng dậy. Phúc bá, bá đưa thỏa thuận cho Tử Ngang xem.”
Phúc ba bước tới, đưa thỏa thuận cho Tào Hạo Quần một cách cung kính.
“Tào công tử, xin mời xem kỹ.”
Tào Hạo Quần tái nhợt, cười đau khổ: “Còn có gì để xem chứ.”
“Tử Ngang vẫn nên xem cho kỹ thì tốt hơn.”
Thanh Hoàn nói dịu dàng.
Tào Hạo Quần cúi đầu, chỉ nhìn sơ qua, toàn thân bỗng chấn động, giống như bị sét đánh, hắn ta vội vàng lùi lại. Mười sáu cửa hàng của Tào gia vẫn sẽ do người của Tào gia quản lý, và vẫn dùng người cũ của tiệm thuốc Tào gia.
Mà theo như hắn ta được biết thì đám người đó đã sớm tan tác, đi theo con đường riêng cả rồi.
“Đây… đây là…”
Thanh Hoàn âm thầm quan sát phản ứng của hắn ta, chỉ cười rất bình thản:
“Đúng là đã tiêu tốn không ít ngân lượng của ta, có điều ta tin Tử Ngang sẽ giúp ta kiếm lại được.”
Tào Hạo Quần kinh ngạc nhìn người con gái xinh đẹp trước mắt. Trong lòng hắn ta vô cùng khiếp sợ. Trên cõi đời này, kẻ đổ thêm dầu vào lửa thì nhiều còn người giúp ta như thể lá lành đùm lá rách thì ít. Điều này chứng tỏ là… là…
Tào Hạo Quần cố nén nỗi khiếp sợ, bước lên một bước nói:
“Cô… rốt cuộc là ai? Có phải là bạn cũ của Tào gia?”
Thanh Hoàn thở dài:
“Ta là Cố Thanh Hoàn, Lục tiểu thư của Cố phủ ở Tô Châu.”
Câu nói long trời lở đất khiến Tào Họa Quần quỳ rạp xuống đất, một hồi lâu vẫn không nói nên lời.
Thanh Hoàn vịn tay Nguyệt nương. Ngân Đăng đi phía sau cô nói nhỏ:
“Tiểu thư, tại sao người lại nói ra thân phận của mình cho người kia biết vậy? Lỡ đâu hắn ta trở mặt, bán đứng tiểu thư thì phải làm sao?”
Thanh Hoàn dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, sau đó chỉ vào vầng trăng tròn vành vạnh:
“Phàm những người trẻ tuổi có chí, có tài năng thì đều có khí chất. Hắn ta là người ta muốn trọng dụng, chỉ có đối đãi một cách chân thành thì mới có thể khiến hắn ta tin phục.”
Nguyệt nương lo lắng:
“Chuyện lớn như vậy mà tiểu thư giao cho hắn làm, lỡ đâu…”
Thanh Hoàn cười lớn:
“Nguyệt nương, ai cũng phải đánh cược một lần, cũng may năm năm nay, vận khí của ta cũng không quá kém. Đi thôi, đừng để người bệnh ở phía trước chờ lâu. Ngân Đăng, ngươi về đi.”
Ngân Đăng kéo cánh tay tiểu thư, bĩu môi:
“Ngân Đăng chỉ không nỡ rời xa tiểu thư, sau khi dàn xếp xong chuyện ở Kim Lăng, Ngân Đăng sẽ lập tức quay về hầu hạ người.”
Đôi mắt Thanh Hoàn cong cong:
“Không riêng gì Kim Lăng, còn cả Kinh thành nữa. Ngươi nắm giữ toàn bộ hầu bao của ta, việc trong việc ngoài ở đây đều không thể thiếu ngươi được.”
Đây là câu nói mà Ngân Đăng thích nghe nhất từ tiểu thư. Ngân Đăng cười tủm tỉm:
“Đương nhiên là cần Ngân Đăng quan tâm rồi. Tiểu thư, nô tỳ đi đây, người phải bảo trọng đấy.”
Thanh Hoàn mỉm cười.
“Phải rồi tiểu thư, đám người kia… bọn họ không đi cùng chúng ta vào thành sao?”
Ngân Đăng ngại nói ra hai tiếng kỹ nữ.
Thanh Hoàn lắc đầu:
“Bọn họ… chưa phải lúc.”
Nguyệt nương không nhịn được bèn xen vào:
“Tiểu thư, rốt cuộc người định làm gì vậy?”
Thanh Hoàn cười:
“Bọn họ đều là những người con gái lưu lạc yếu đuối, đương nhiên phải tìm chỗ dựa vững chắc rồi mới có thể vào Kinh thành. Nếu không, chẳng phải sẽ chờ bị kẻ khác ức hiếp đến mất sạch không còn chút gì sao.”
“Tiểu thư, chỗ dựa đó là ai?”
Ngân Đăng nghe thấy nhắc tới chỗ dựa thì tỏ ra kinh ngạc.
Thanh Hoàn gật đầu một cách nghiêm túc:
“Phật viết, không thể nói!”
Phúc bá nhìn người thanh niên đứng bên cạnh, nói:
“Tiểu thư dặn dò, sau khi vào phủ Kim Lăng, mười ngày sau tôi sẽ đi cùng công tử tới Kinh thành, toàn bộ chuyện làm ăn ở cửa hàng sẽ do công tử quyết định. Trong mười ngày này, xin công tử yên tâm sắp xếp chuyện của Tào gia, chọn người thích hợp làm chưởng quầy, những việc khác, Tống Ngữ sẽ sắp xếp ổn thỏa thay cho Tào gia.”
Tào Hạo Quần vái chào:
“Tử Ngang nhất định sẽ không phụ sự ủy thác của tiểu thư.”
“Mong công tử giữ bí mật thân thế của tiểu thư, ngay cả người của Tào gia cũng không được nói.”
“Tiểu thư tin tưởng ta không chút nghi ngờ, sao ta lại có thể làm chuyện bội tín với cô ấy.”
Tào Hạo Quần nói rành rọt.
Phúc bá nghiến răng, cuối cùng đè nén tất cả những gì muốn nói lại, chỉ nói một câu:
“Được vậy thì tốt. Đi, chúng ta sẽ đi Kim Lăng ngay trong đêm nay.”
Phúc bá và Ngân Đăng rời đi, mọi việc coi như đã xong, Thanh Hoàn bèn thở phào nhẹ nhõm.
Thêm vào đó, còn đường duy nhất đi tới Cố phủ đã bị chặn lại, trong một ngày, chỉ khi tới giờ cơm mới mở cửa. Chính vì vậy, khu tiểu viện này bỗng giống như một thế giới tách biệt, Thanh Hoàn không cần đề phòng việc có người khác sẽ tới đây.
Mấy ngày này, cô thường ở trong viện đọc sách y thuật, học nghiên cứu bào chế thuốc, cuộc sống trôi qua vô cùng thoải mái, tự tại.
Có lẽ là vì Cố Thanh Chỉ đã nhắc tới trước mặt thái thái, cho nên thời gian này, nhân lúc cửa mở, luôn có người hầu bưng theo cả chậu băng tới trong tiểu viện.
Mặc dù Thanh Hoàn không sợ nóng nhưng cũng không khỏi cảm động. Cô tự nhủ, nếu sau này có cơ hội, nhất định sẽ báo đáp lại Nhị tỷ, người đã âm thầm chăm sóc cô mấy năm nay.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Sau khi Tiền gia gặp nạn thì sao?”
Phúc bá rùng mình:
“Sau khi Tiền gia gặp nạn, không một ai ở Thái Y Viện đứng ra nói giúp lão gia, chỉ trừ có Tào lão thái y.”
“Có thể thấy thế gian này, phần lớn đều là những kẻ chỉ biết tát nước theo mưa.”
Đôi mắt Thanh Hoàn tối sầm lại, nói dịu dàng:
“Các ngươi chỉ coi quan hệ giữa Tào lão thái y và tổ phụ là không tốt, ai mà biết được lão thái y làm vậy, chẳng qua chỉ là bề ngoài mà thôi.”
Phúc bá kinh ngạc:
“Tiểu thư, sao người lại nói như vậy?”
Thanh Hoàn vẫn cười, chỉ có điều, nụ cười này chất chứa thêm vài phần lạnh lùng.
Nhớ lại đêm đông năm đó, tuyết rơi đầy trời. Cô và em trai chơi cờ trong phòng sưởi đến quên cả thời gian, khi về phòng thì đã là đêm khuya.
Lúc đi ngang qua thư phòng của tổ phụ, cô thấy đèn còn sáng, đang định bước tới xem sao thì thấy tổ phụ và Tào thái y cùng bước ra khỏi thư phòng.
Cô không khỏi giật mình. Chẳng phải Tào lão thái y và tổ phụ trước giờ luôn không hợp nhau, sao đêm hôm khuya khắt mà Tào lão thái y lại tới phủ vậy.
Cô thấy hiếu kỳ, cho nên lẳng lặng nấp sau một gốc cây thì nghe thấy Tào lão thái y trầm giọng:
“Cái chức thái y này, vốn chỉ để chữa bệnh, cứu mạng, tuyệt đối không thể dính líu với hoàng thất. Ông và Thái tử quan hệ thân thiết như vậy, chỉ e rằng sẽ khiến người khác thấy khó chịu. Thương ngoài sáng thì dễ tránh, tên bắn lén thì lại khó phòng, vẫn nên cẩn thận thì hơn.”
Một câu nói, khiến cả tổ phụ và cô đều câm lặng.
Một hồi lâu sau, tổ phụ mới thở dài đáp lại:
“Lão Tào à, lên thuyền thì dễ xuống thuyền mới khó, tôi và ông đều là thân bất do kỷ, không thể tự quyết định số phận của bản thân nữa.”
Lúc đó, cô nhìn bóng hai ông lão mà tuổi tác cộng lại cũng hơn trăm tuổi đi cạnh nhau, trong lòng cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ cảm thấy mối quan hệ giữa tổ phụ và Tào lão thái y không hề xấu như trong tưởng tượng.
“Tiểu thư, nói như vậy, Tào gia và lão gia sớm đã…”
Thanh Hoàn gật đầu.
“Chỉ đáng tiếc, dù Tào lão thái y không nghiêng về bất kỳ ai thì cuối cùng vẫn có kết cục như vậy. Có thể thấy đứng cùng phe hay khác phe đều không thể thay đổi được vận mệnh. Phúc bá, con cứu Tào gia chỉ vì lương tâm của mình. Làm người, không được quên ân nghĩa.”
Phúc bá nghe mà thương tâm vô cùng, đột nhiên quỳ rạp xuống đất nói:
“Nếu lão gia còn sống, chắc chắn sẽ rất cảm động với hành động của tiểu thư. Dù sao thì dòng máu của Tiền gia đang chảy trong người tiểu thư, ân oán phân minh, tuyệt đối không được hồ đồ.”
Thanh Hoàn đỡ ông dậy, đi ra khỏi phòng khách một cách chậm rãi.
Trong Lê Hoa Viện, ánh đèn ngoài sân rất yếu ớt, nhưng trong phòng lại sáng trưng.
Vẻ mặt Cố Tùng Đào vô cùng giận dữ.
“Tại sao lại rào con đường đó lại? Một cái sân bé con con như vậy, làm sao nó có thể sống được?”
Hoa Dương vuốt tóc mai, mỉm cười lạnh lùng.
“Nhị gia vẫn nên làm rõ nguyên nhân và hậu quả rồi hãy trách cứ thiếp. Đàm ma ma, bà nói đi.”
Đàm ma ma nghiêm túc kể lại đại khái câu chuyện một cách ngắn gọn, rõ ràng, nhất là giọng điệu của Lục tiểu thư, bà ta học được giống y như đúc.
Cố Tùng Đào hoàn toàn không ngờ con gái lại có thể nói ra mọi điều về cái chết của Tiền Thị cũng như về chuyện tiền bạc. Khuôn mặt ông ta hết trắng rồi xanh, hết xanh lại trắng, thay đổi không ngừng.
Miệng mở lại đóng suốt một hồi, rồi ông ta ngồi phịch xuống bên cạnh Hoa Dương, mặt dày phất tay.
Đàm ma ma thấy vậy bèn biết điều cúi đầu lui ra, lặng lẽ đóng cửa lại.
Trong phòng không còn người ngoài, Hoa Dương uốn éo, nói với giọng chua ngoa: “Chính thiếp đã nhốt Lục tiểu thư, thiếp là một người mẹ kế lòng lang dạ sói, thiếp sẽ đốt ba nén nhang, tới trước phần mộ của Tiền Thị xin lỗi, tiện thể hỏi một câu, bát thuốc độc kia có phải là do ta đút hay không?”
Cố Tùng Đào làm gì còn giận dữ nổi, một bên cầu xin tha thứ, một bên phả hơi vào tai Hoa Dương.
Cơ thể Hoa Dương lập tức mềm nhũn ra, ngả vào lòng người đàn ông, nũng nịu:
“Đúng là người đàn ông không có lương tâm, thiếp làm như vậy, chẳng phải là vì oan gia nhà chàng sao, vậy mà quay đầu lại đã…”
Cố Tùng Đào chẳng muốn nghe thêm, bèn chặn môi Hoa Dương lại, bàn tay luồn vào trong vạt áo mỏng của Quận chúa.
Sắc mặt Hoa Dương vui vẻ, theo đà ngã xuống, mắng mỏ: “Oan gia, lát nữa ra sức thêm xíu, đừng có như gãi ngứa đấy nhé.”
…
Tại Vọng Nguyệt Các, Triệu Cảnh Diễm mặc đồ trắng, đang nằm dựa trên giường ngắm trăng.
Ánh trăng tròn vành vạnh treo trên bầu trời sau cơn mưa như được gột rửa, đẹp đến nao lòng.
Khuôn mặt vui cười ban ngày của Triệu Cảnh Diễm được thay bằng sắc mặt trầm ngâm.
A Ly bưng đĩa trái cây bước vào, nói khẽ:
“Gia, tin tức đưa tới, còn năm ngày nữa đám người Hiền vương sẽ tới Giang Nam.”
Triệu Cảnh Diễm chỉ nói thản nhiên:
“Vậy là cái vùng Giang Nam nhỏ bé này sắp trở nên náo nhiệt rồi.”
“Gia, chúng ta nên làm gì?”
“Làm gì là làm gì?”
Triệu Cảnh Diễm nhướng mày:
“Nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, rồi còn tìm vị Kim đại phu kia, đó chính là những việc chủ yếu mà ta nên làm.”
A Ly muốn nói nhưng lại thôi.
Triệu Cảnh Diễm nhìn là biết ngay, nói bằng giọng hững hờ:
“Có chuyện gì thì mau nói, liếc cái gì?”
“Gia, tiểu nhân không hiểu, tại sao gia lại muốn tìm Kim đại phu?”
Triệu Cảnh Diễm cười nham hiểm:
“Bởi vì đôi mắt đó.”
“Đôi mắt?”
“Đúng, đó là một đôi mắt ẩn giấu trí tuệ, ta muốn biết chủ nhân đôi mắt đó là ai.”
“Chỉ vậy thôi ạ?”
A Ly tuyệt đối không tin.
Triệu Cảnh Diễm cười ha ha, trong điệu cười chất chứa điều gì đó rất mơ hồ.
“A Ly, ngươi nói coi, nếu gia đưa theo một tên thần y về cùng, chẳng phải có thể khiến người khác tin hơn vào căn bệnh bất lực của ta sao?”
A Lý rũ mắt, không nói gì.
Thoắt cái ba ngày đã trôi qua.
Tào Hạo Quần xuất hiện đúng hẹn trước mặt Thanh Hoàn.
Cố Thanh Hoàn cũng chẳng hề lo lắng, chỉ gạt gạt nắp chén, từ từ uống trà. Còn Tào Hạo Quần đang ngồi ở phía dưới thì lại trông có vẻ rất bất an.
Bên trong đình viện, một đám chim chóc không biết tới ưu sầu đang ca hót vang trời.
Một hồi lâu sau, Tào Hạo Quần đứng dậy, đi vào trong phòng khách, sau đó quỳ xuống, hai tay dâng giấy tờ lên.
Dưới gối của người đàn ông chính là vàng, thật không ngờ Tào Tử Ngang hắn ta lại có ngày không quỳ trước vua trước thầy, không quỳ trước cha mẹ mà lại quỳ trước mặt một người con gái xa lạ.
Thanh Hoàn nhoẻn miệng cười, nhận lấy văn tự bán thân và mười tờ phương thuốc. Cô nâng nhẹ tay lên, đỡ hắn ta dậy.
“Không cần đa lễ. Ta và ngươi trên danh nghĩa là chủ tớ nhưng thật ra là bạn bè, Tử Ngang mời đứng dậy. Phúc bá, bá đưa thỏa thuận cho Tử Ngang xem.”
Phúc ba bước tới, đưa thỏa thuận cho Tào Hạo Quần một cách cung kính.
“Tào công tử, xin mời xem kỹ.”
Tào Hạo Quần tái nhợt, cười đau khổ: “Còn có gì để xem chứ.”
“Tử Ngang vẫn nên xem cho kỹ thì tốt hơn.”
Thanh Hoàn nói dịu dàng.
Tào Hạo Quần cúi đầu, chỉ nhìn sơ qua, toàn thân bỗng chấn động, giống như bị sét đánh, hắn ta vội vàng lùi lại. Mười sáu cửa hàng của Tào gia vẫn sẽ do người của Tào gia quản lý, và vẫn dùng người cũ của tiệm thuốc Tào gia.
Mà theo như hắn ta được biết thì đám người đó đã sớm tan tác, đi theo con đường riêng cả rồi.
“Đây… đây là…”
Thanh Hoàn âm thầm quan sát phản ứng của hắn ta, chỉ cười rất bình thản:
“Đúng là đã tiêu tốn không ít ngân lượng của ta, có điều ta tin Tử Ngang sẽ giúp ta kiếm lại được.”
Tào Hạo Quần kinh ngạc nhìn người con gái xinh đẹp trước mắt. Trong lòng hắn ta vô cùng khiếp sợ. Trên cõi đời này, kẻ đổ thêm dầu vào lửa thì nhiều còn người giúp ta như thể lá lành đùm lá rách thì ít. Điều này chứng tỏ là… là…
Tào Hạo Quần cố nén nỗi khiếp sợ, bước lên một bước nói:
“Cô… rốt cuộc là ai? Có phải là bạn cũ của Tào gia?”
Thanh Hoàn thở dài:
“Ta là Cố Thanh Hoàn, Lục tiểu thư của Cố phủ ở Tô Châu.”
Câu nói long trời lở đất khiến Tào Họa Quần quỳ rạp xuống đất, một hồi lâu vẫn không nói nên lời.
Thanh Hoàn vịn tay Nguyệt nương. Ngân Đăng đi phía sau cô nói nhỏ:
“Tiểu thư, tại sao người lại nói ra thân phận của mình cho người kia biết vậy? Lỡ đâu hắn ta trở mặt, bán đứng tiểu thư thì phải làm sao?”
Thanh Hoàn dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, sau đó chỉ vào vầng trăng tròn vành vạnh:
“Phàm những người trẻ tuổi có chí, có tài năng thì đều có khí chất. Hắn ta là người ta muốn trọng dụng, chỉ có đối đãi một cách chân thành thì mới có thể khiến hắn ta tin phục.”
Nguyệt nương lo lắng:
“Chuyện lớn như vậy mà tiểu thư giao cho hắn làm, lỡ đâu…”
Thanh Hoàn cười lớn:
“Nguyệt nương, ai cũng phải đánh cược một lần, cũng may năm năm nay, vận khí của ta cũng không quá kém. Đi thôi, đừng để người bệnh ở phía trước chờ lâu. Ngân Đăng, ngươi về đi.”
Ngân Đăng kéo cánh tay tiểu thư, bĩu môi:
“Ngân Đăng chỉ không nỡ rời xa tiểu thư, sau khi dàn xếp xong chuyện ở Kim Lăng, Ngân Đăng sẽ lập tức quay về hầu hạ người.”
Đôi mắt Thanh Hoàn cong cong:
“Không riêng gì Kim Lăng, còn cả Kinh thành nữa. Ngươi nắm giữ toàn bộ hầu bao của ta, việc trong việc ngoài ở đây đều không thể thiếu ngươi được.”
Đây là câu nói mà Ngân Đăng thích nghe nhất từ tiểu thư. Ngân Đăng cười tủm tỉm:
“Đương nhiên là cần Ngân Đăng quan tâm rồi. Tiểu thư, nô tỳ đi đây, người phải bảo trọng đấy.”
Thanh Hoàn mỉm cười.
“Phải rồi tiểu thư, đám người kia… bọn họ không đi cùng chúng ta vào thành sao?”
Ngân Đăng ngại nói ra hai tiếng kỹ nữ.
Thanh Hoàn lắc đầu:
“Bọn họ… chưa phải lúc.”
Nguyệt nương không nhịn được bèn xen vào:
“Tiểu thư, rốt cuộc người định làm gì vậy?”
Thanh Hoàn cười:
“Bọn họ đều là những người con gái lưu lạc yếu đuối, đương nhiên phải tìm chỗ dựa vững chắc rồi mới có thể vào Kinh thành. Nếu không, chẳng phải sẽ chờ bị kẻ khác ức hiếp đến mất sạch không còn chút gì sao.”
“Tiểu thư, chỗ dựa đó là ai?”
Ngân Đăng nghe thấy nhắc tới chỗ dựa thì tỏ ra kinh ngạc.
Thanh Hoàn gật đầu một cách nghiêm túc:
“Phật viết, không thể nói!”
Phúc bá nhìn người thanh niên đứng bên cạnh, nói:
“Tiểu thư dặn dò, sau khi vào phủ Kim Lăng, mười ngày sau tôi sẽ đi cùng công tử tới Kinh thành, toàn bộ chuyện làm ăn ở cửa hàng sẽ do công tử quyết định. Trong mười ngày này, xin công tử yên tâm sắp xếp chuyện của Tào gia, chọn người thích hợp làm chưởng quầy, những việc khác, Tống Ngữ sẽ sắp xếp ổn thỏa thay cho Tào gia.”
Tào Hạo Quần vái chào:
“Tử Ngang nhất định sẽ không phụ sự ủy thác của tiểu thư.”
“Mong công tử giữ bí mật thân thế của tiểu thư, ngay cả người của Tào gia cũng không được nói.”
“Tiểu thư tin tưởng ta không chút nghi ngờ, sao ta lại có thể làm chuyện bội tín với cô ấy.”
Tào Hạo Quần nói rành rọt.
Phúc bá nghiến răng, cuối cùng đè nén tất cả những gì muốn nói lại, chỉ nói một câu:
“Được vậy thì tốt. Đi, chúng ta sẽ đi Kim Lăng ngay trong đêm nay.”
Phúc bá và Ngân Đăng rời đi, mọi việc coi như đã xong, Thanh Hoàn bèn thở phào nhẹ nhõm.
Thêm vào đó, còn đường duy nhất đi tới Cố phủ đã bị chặn lại, trong một ngày, chỉ khi tới giờ cơm mới mở cửa. Chính vì vậy, khu tiểu viện này bỗng giống như một thế giới tách biệt, Thanh Hoàn không cần đề phòng việc có người khác sẽ tới đây.
Mấy ngày này, cô thường ở trong viện đọc sách y thuật, học nghiên cứu bào chế thuốc, cuộc sống trôi qua vô cùng thoải mái, tự tại.
Có lẽ là vì Cố Thanh Chỉ đã nhắc tới trước mặt thái thái, cho nên thời gian này, nhân lúc cửa mở, luôn có người hầu bưng theo cả chậu băng tới trong tiểu viện.
Mặc dù Thanh Hoàn không sợ nóng nhưng cũng không khỏi cảm động. Cô tự nhủ, nếu sau này có cơ hội, nhất định sẽ báo đáp lại Nhị tỷ, người đã âm thầm chăm sóc cô mấy năm nay.
Bình luận facebook