Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 383
Nghĩ đến niềm đau, Bảo Khánh đế rưng rưng, "Lão Bát à, một chữ tình này, đúng là hủy hoại con người ta. Trẫm biết con là kẻ si tình, càng như vậy thì trẫm lại càng không thể tác thành cho con. Con… có hiểu không?"
Triệu Cảnh Diễm quỳ gối lết đến trước, nắm lấy bàn tay của Hoàng đế, "Phụ hoàng, nhi thần hiểu. Nhi thần chỉ thấy thâm cung cô quạnh, nếu mẫu phi vẫn còn, chắc chắn có thể khiến phụ hoàng cười nhiều hơn, không còn buồn rầu thế này nữa."
Vì vậy bên cạnh hắn nhất định phải có cô, hắn không thể sống cả quãng đời còn lại trong hoài niệm giống phụ hoàng được.
Bảo Khánh đế rơi nước mắt.
Ngài không dám tưởng tượng, nếu người kia còn trên đời này thì tình cảnh sẽ như thế nào. Có lẽ hai người sớm đã chán ghét lẫn nhau, tình yêu nam nữ không bao giờ vượt qua được khảo nghiệm của thời gian.
Với ngài, Thục phi chỉ là một giấc mộng không bao giờ trọn vẹn mà thôi.
Người phụ nữ có xinh đẹp đến mấy, tình yêu có đắm say đến đâu, cũng không sao sánh được với việc nắm giữ thiên hạ trong lòng bàn tay. Cũng chỉ có người từng tận hưởng vẻ đẹp của hoàng quyền tối thượng rồi mới hiểu được điều này. Suy cho cùng vẫn là do lão Bát chưa được nếm trải mùi vị đó.
"Đi đi, đừng gây thêm chuyện gì vào lúc này nữa. Nha đầu đó cũng không phù hợp với con đâu."
"Vâng, phụ hoàng!"
Triệu Cảnh Diễm dập đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên, như châm biếm, lại vừa như coi thường.
…
Ngày thành hôn của Thái tử vừa được quyết định, thông tin đã lan truyền khắp nơi.
Chỉ vỏn vẹn nửa canh giờ, thánh chỉ đã được đưa đến Cao gia.
Công bộ Thượng thư Cao Minh Đào nghe tin, lập tức mặc lễ phục, dẫn con cháu trong nhà đến phòng khách tiếp chỉ.
Lý công công đích thân tuyên chỉ, người nhà họ Cao nghe mà vui mừng khôn siết.
…
Đêm đến.
Trong Thanh phủ.
Nguyệt nương tháo trâm, cẩn thận chải tóc lại cho tiểu thư, cuối cùng khẽ nói: "Tiểu thư, bức tranh đó nên tìm chỗ cất đi, bị người khác trông thấy thì không hay."
Cố Thanh Hoàn chậm rãi nhìn vào trong gương, suy nghĩ chốc lát rồi đáp: "Cất trong kệ bí mật trong thư phòng đi, cất cả bức tranh của Tùng Âm luôn, đợi mọi chuyện xong xuôi rồi đưa cho tỷ ấy sau."
"Nô tỳ cũng có ý này."
Nguyệt nương do dự một lát, nói nhỏ, "Ngày thành hôn của Thái tử đã quyết định, là ngày Hai mươi tháng Năm. Chẳng còn mấy thời gian nữa rồi, tiểu thư, trong lòng Nguyệt nương thấy hơi bất an."
"Ngày hai mươi tháng Năm?"
Cố Thanh Hoàn như bị đâm một nhát, cô khẽ than: "Có gì mà bất an, đây không phải là chuyện mà chúng ta nên bận tâm."
Vì có bận tâm cũng vô ích! Nguyệt nương âm thầm bồi thêm một câu.
Cố Thanh Hoàn vỗ tay bà, nói: "Nếu huynh ấy có tình cảm với ta thì tự huynh ấy sẽ không khiến ta thấy tủi thân. Còn nếu ta phải chịu uất ức thì người như vậy cũng không đáng để ta giao phó cả cuộc đời."
"Đúng là tiểu thư nghĩ rất thoáng." Nguyệt nương thở dài nói.
Không phải là cô nghĩ thoáng, mà đây không phải là chuyện cô có thể khống chế được, có suy nghĩ cũng vô dụng. Vậy chi bằng tự mình trấn tĩnh, lặng lẽ quan sát tình hình còn hơn. Cố Thanh Hoàn không muốn nói về chủ đề này nữa, bèn hỏi: "Lễ vật cho đại thọ bảy mươi tuổi của lão tổ tông đã chuẩn bị xong chưa?"
"Tiền Phúc đã chuẩn bị rồi ạ."
"Dạo này sư gia đang bận việc gì vậy, mấy ngày nay ta bận chuyện trong cung, nên cũng không nói chuyện được với hắn."
Nguyệt nương đỡ tiểu thư lên giường, cười đáp: "Hắn ta bận nhiều chuyện lắm, ngày nào cũng chạy ra ngoài, tụm năm tụm ba với đám học trò nghèo kiết xác uống trà, đối thơ, bàn luận chuyện xã tắc, còn bận hơn cả Hoàng đế ấy chứ."
Cố Thanh Hoàn thoáng ngẫm nghĩ rồi nói một cách sâu xa, "Hắn cũng nên bận rộn rồi."
Nguyệt nương buông tấm màn xuống, thổi tắt nến, khép cửa đi ra ngoài, lặng lẽ đứng yên một lúc rồi đi đến căn viện của Sử tiểu thư.
Trong căn viện vẫn sáng đèn, Sử Tùng Âm đang ngắm nhìn hai bức tranh dưới ánh đèn. Nguyệt nương nói rõ lý do đến, cô vội cẩn thận thu bức tranh lại, đưa cho Nguyệt nương.
"Bà cầm lấy, cất cho cẩn thận."
Nguyệt nương cười nói: "Nô tỳ cất trong thư phòng của tiểu thư, nếu Sử tiểu thư muốn xem thì cứ nói với nô tỳ là được."
Sử Tùng Âm ngượng ngùng mắng: "Nguyệt nương lại cười nhạo ta."
Nguyệt nương cười, trò chuyện với Sử Tùng Âm một lát mới rời đi. Đi đến ngoài hành lang, đột nhiên bà vấp chân vào vật gì đó.
"Ôi chao!"
Nguyệt nương chưa kịp bình tĩnh lại, cơ thể đã loạng choạng ngã xuống, bức tranh trong tay lăn vài vòng.
Trong ánh sáng lập lòe, có một bóng đen vút qua, đúng lúc Nguyệt nương cúi đầu xuống, nên bà hoàn toàn không nhìn thấy gì cả.
"Tên chết dẫm nào đặt cục gạch ở đây thế này."
Nguyệt nương tức giận mắng vài câu, sau đó mới đứng dậy phủi bụi đất trên người, bà nhặt hai bức tranh lăn dưới đất lên, khập khiễng đi vào trong đêm tối.
Bà không thể ngờ được rằng hai bức tranh trong tay bà đã bị người ta đánh tráo chỉ trong chớp mắt.
Sau thời gian nửa chung trà, hai bức tranh đó đã được đặt lên bàn của Hiền vương, mắt gã như tóe lửa, tựa như muốn thiêu đốt bức tranh đó.
Trên mặt nước tĩnh mịch, dáng người của cô thiếu nữ hiện lên dưới ánh đèn, như cười như dỗi, như mơ như ảo, dụ hoặc linh hồn người khác.
"Hừ!"
Một tiếng hừ lạnh vang lên, lão Túc vương đặt chén trà xuống, đi đến trước bàn sách, ánh mắt sắc như dao.
"Bỗng nhiên quay đầu lại, người đứng ở ngay đó, nơi ánh lửa đèn tàn… Chậc chậc chậc, hiền điệt à, nhìn mấy lời nồng cháy này đi, hai kẻ đó sớm đã dan díu với nhau rồi. Chuyện xảy ra trong hành cung, quá nửa là mỹ nhân kế do bọn chúng sắp đặt, nếu không thì sao lão Bát có thể xuất hiện đúng lúc như vậy."
"Ngươi giỏi lắm lão Bát, ta đã mắc mưu rồi!"
Triệu Cảnh Vĩ đập tay xuống bàn, nghiến răng kèn kẹt, "Cố Thanh Hoàn, Triệu Cảnh Diễm, các ngươi tính kế ta như vậy, sao ta có thể bỏ qua được! Lão vương gia, bước tiếp theo chúng ta phải đi như thế nào đây?"
Lão Túc vương không trả lời, ánh mắt ông ta nhìn xuống cô gái trên bức họa. Bỗng ông ta bật cười thành tiếng, tiếng cười này khiến hai người trong phòng không rét mà run.
Triệu Cảnh Vĩ tức giận nói: "Lão vương gia, không hành động thì sẽ muộn mất, ngài nhất định phải nghĩ cách giúp ta!"
"Vội gì chứ?"
Lão Túc vương ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài cửa, cười nhạt nói: "Cơm phải ăn từng miếng, việc phải làm từng bước."
Triệu Cảnh Vĩ không giữ được bình tĩnh, "Bị người ta tính kế đến mức này rồi, ngài bảo ta phải đợi thế nào nữa!" Thấy Hiền vương nóng nảy, lão Túc vương thu ánh mắt lại, nhìn về phía gã.
"Hắn muốn giấu đầu hở đuôi, nhưng bản vương càng muốn lôi việc này ra trước mặt bàn dân thiên hạ, hiền điệt à, kịch hay sắp bắt đầu rồi."
Trái tim của Triệu Cảnh Vĩ đập liên hồi, "Bắt đầu thế nào?"
Lão Túc vương làm lơ gã, chắp tay sau lưng đi đến trước cửa sổ, ánh mắt sắc bén, "Bắt đầu từ đại thọ bảy mươi của lão tổ tông Tưởng gia."
"Lão vương thúc, ta phải làm gì?" Niềm hi vọng dấy lên trong lòng Triệu Cảnh Vĩ, vẻ mặt của gã trông đã có phần nóng lòng muốn thử.
Lão Túc vương đáp, "Có một người cần đích thân hiền điệt gặp mặt."
"Ai vậy?"
"Quận chúa Hoa Dương!"
"Sao lại là bà ta?" Triệu Cảnh Vĩ sửng sốt.
…
Qua Tết Nguyên tiêu, thời tiết thay đổi, trời đổ mưa liên tục mấy ngày, khó khăn lắm mới có ánh nắng, nhưng trời lại nổi gió.
Gió Bắc thổi liên tục hai ngày, hoa tuyết bay phấp phới, trận tuyết này đã rơi hẳn một ngày một đêm, trong Kinh thành phủ lên một màu trắng xóa.
Triệu Hoa Dương đứng dưới mái hiên, nhìn bầu trời âm u bên ngoài, tâm trạng của bà ta cũng giống hệt như thời tiết hôm nay!
Bên phía Tưởng gia truyền tin tới nói, bởi vì con gái bà ta xúc phạm Thái tử nên bị cấm túc một năm. Một năm sau, lúc ấy thì mọi thứ đều đã muộn rồi.
Con gái của ta, con xem con đi, bước chân vào Tưởng gia, chẳng được sống yên ổn một ngày nào, còn bị người ta giẫm đạp dưới chân, con đang phải khổ sở thế nào?
Sớm biết vậy, chi bằng hai mẹ con ta an phận ôm ngân lượng sống qua ngày còn hơn.
"Quận chúa, Quận chúa, không hay rồi, không hay rồi, Hiền… Hiền vương… đến ạ!" Đàm ma ma loạng choạng chạy vào báo tin.
Triệu Cảnh Vĩ? Sao gã lại đến đây?
Triệu Hoa Dương âm thầm kinh ngạc, sắc mặt thoáng chốc trở nên tái nhợt.
"Quận chúa, đã lâu rồi không gặp!"
Triệu Cảnh Vĩ mặc áo gấm, đầu đội quan ngọc, oai phong ngồi xuống ghế, hoàn toàn không nhìn ra dấu hiệu nào của một vương gia đang thất chí.
Triệu Hoa Dương không rõ lý do gã đến đây, chỉ dè dặt mỉm cười, "Sao Vương gia lại đến đây?"
"Ta đến xem tỷ sống thế nào?"
Triệu Cảnh Vĩ chầm chậm ngước mắt lên, nhìn chăm chú vào mắt bà ta, lạnh nhạt cười, "Xem kìa, hình như không tốt lắm thì phải, người gầy đi nhiều, mà cũng già đi nhiều nữa."
Sắc mặt Triệu Hoa Dương trở nên buồn bã, bà ta cầm khăn lau nước mắt, "Còn có thể thế nào chứ, có một ngày thì phải cố sống một ngày thôi."
"Quận chúa à, chúng ta cùng là người sa cơ."
Triệu Hoa Dương cười khổ, "Vương gia vẫn là vương gia, nhưng ta không còn là Quận chúa của ngày trước nữa."
Triệu Cảnh Vĩ nở một nụ cười châm biếm, "Sao Quận chúa lại nói thế, rồi sẽ có một ngày hắn đăng cơ, ta sợ kết cục của mình còn không bằng Quận chúa đấy!"
Triệu Hoa Dương suy đoán thâm ý trong câu nói này, đôi mắt bà ta lóe sáng, muốn mở miệng hỏi thẳng, nhưng lại sợ sệt.
Triệu Cảnh Vĩ khẽ thở dài nói: "Quận chúa à, vương, hầu, khanh, tướng, đâu phải sinh ra đã là. Đường tỷ có bao giờ nghĩ tới chuyện, thay đổi một cuộc sống khác không?"
Lòng Triệu Hoa Dương nặng trĩu, lòng bàn tay rịn mồ hôi.
Nhưng Triệu Cảnh Vĩ không cho bà ta chút thời gian nào để hít thở, nghiêm giọng nói tiếp: "Quận chúa cho rằng lão Bát đăng cơ rồi thì tỷ còn có thể giữ được trạch viện đẹp đẽ này để sống qua ngày nữa sao?" "Vương gia… nói vậy là có ý gì?" Triệu Hoa Dương chợt cao giọng, nghe hơi chói tai.
"Ý của ta là, chỉ sợ Quận chúa không biết, người mà vị đó yêu nhất chính là kế nữ Cố Thanh Hoàn của tỷ đó?"
"Cái gì?"
Chiếc khăn trong tay Triệu Hoa Dương rơi xuống đất, gương mặt hoảng loạn như nhìn thấy quỷ, con mắt suýt nữa rớt ra ngoài.
Nói vậy thì những tin đồn bên ngoài… là thật!
"Đường tỷ à, chỉ cần Cố Thanh Hoàn vẫn còn đấy, vậy tỷ nói xem, kết cục tương lai của tỷ sẽ như thế nào?" Triệu Cảnh Vĩ cười gằn.
"Tỷ đừng quên, ngày xưa chính tỷ đã đưa cô ta lên giường của bản vương!"
Trái tim của Triệu Hoa Dương như chết lặng, tội ác mà bà ta làm ra nào chỉ có chuyện này, còn có lần ở chùa Diên Cổ nữa!
"Cho nên đường tỷ à, bây giờ có một cơ hội đang bày ra ngay trước mắt tỷ, chỉ còn xem tỷ có nắm bắt được hay không thôi."
Triệu Cảnh Vĩ quan sát phản ứng trên gương mặt Triệu Hoa Dương, tung ra mồi câu.
…
Qua tháng Giêng, khai triều.
Triệu Cảnh Diễm giám quốc, bận rộn đến mức ngày đêm đảo ngược, rảnh rỗi cũng không thấy người đâu, theo đó Tưởng Hoằng Văn cũng mất dạng.
Bệnh tình của Hoàng đế đã có tiến triển tốt, nhưng Cố Thanh Hoàn và Lưu Triệu Ngọc chưa thể thả lỏng, vẫn phải cẩn thận điều dưỡng cho Hoàng đế.
Tháng Hai không hẹn mà đến.
Tào Tử Ngang từ Kim Lăng quay lại, vừa vào Thanh phủ là Cố Thanh Hoàn nhận được tin ngay, cô lệnh cho Lưu tẩu chuẩn bị một bàn tiệc, tối đến tẩy trần cho hắn ta.
Sau khi nghe tin Tào Tử Hi không cùng quay lại Kinh thành, khóe miệng của cô hiện lên ý cười.
Trong bữa tiệc, Tào Tử Ngang không hề nhắc đến chuyện của muội muội mình, Cố Thanh Hoàn cũng không hỏi, hai người chỉ uống với nhau một chén rượu, đều không nói gì.
Đúng lúc này, Tưởng phủ gửi thiếp mời đến.
Triệu Cảnh Diễm quỳ gối lết đến trước, nắm lấy bàn tay của Hoàng đế, "Phụ hoàng, nhi thần hiểu. Nhi thần chỉ thấy thâm cung cô quạnh, nếu mẫu phi vẫn còn, chắc chắn có thể khiến phụ hoàng cười nhiều hơn, không còn buồn rầu thế này nữa."
Vì vậy bên cạnh hắn nhất định phải có cô, hắn không thể sống cả quãng đời còn lại trong hoài niệm giống phụ hoàng được.
Bảo Khánh đế rơi nước mắt.
Ngài không dám tưởng tượng, nếu người kia còn trên đời này thì tình cảnh sẽ như thế nào. Có lẽ hai người sớm đã chán ghét lẫn nhau, tình yêu nam nữ không bao giờ vượt qua được khảo nghiệm của thời gian.
Với ngài, Thục phi chỉ là một giấc mộng không bao giờ trọn vẹn mà thôi.
Người phụ nữ có xinh đẹp đến mấy, tình yêu có đắm say đến đâu, cũng không sao sánh được với việc nắm giữ thiên hạ trong lòng bàn tay. Cũng chỉ có người từng tận hưởng vẻ đẹp của hoàng quyền tối thượng rồi mới hiểu được điều này. Suy cho cùng vẫn là do lão Bát chưa được nếm trải mùi vị đó.
"Đi đi, đừng gây thêm chuyện gì vào lúc này nữa. Nha đầu đó cũng không phù hợp với con đâu."
"Vâng, phụ hoàng!"
Triệu Cảnh Diễm dập đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên, như châm biếm, lại vừa như coi thường.
…
Ngày thành hôn của Thái tử vừa được quyết định, thông tin đã lan truyền khắp nơi.
Chỉ vỏn vẹn nửa canh giờ, thánh chỉ đã được đưa đến Cao gia.
Công bộ Thượng thư Cao Minh Đào nghe tin, lập tức mặc lễ phục, dẫn con cháu trong nhà đến phòng khách tiếp chỉ.
Lý công công đích thân tuyên chỉ, người nhà họ Cao nghe mà vui mừng khôn siết.
…
Đêm đến.
Trong Thanh phủ.
Nguyệt nương tháo trâm, cẩn thận chải tóc lại cho tiểu thư, cuối cùng khẽ nói: "Tiểu thư, bức tranh đó nên tìm chỗ cất đi, bị người khác trông thấy thì không hay."
Cố Thanh Hoàn chậm rãi nhìn vào trong gương, suy nghĩ chốc lát rồi đáp: "Cất trong kệ bí mật trong thư phòng đi, cất cả bức tranh của Tùng Âm luôn, đợi mọi chuyện xong xuôi rồi đưa cho tỷ ấy sau."
"Nô tỳ cũng có ý này."
Nguyệt nương do dự một lát, nói nhỏ, "Ngày thành hôn của Thái tử đã quyết định, là ngày Hai mươi tháng Năm. Chẳng còn mấy thời gian nữa rồi, tiểu thư, trong lòng Nguyệt nương thấy hơi bất an."
"Ngày hai mươi tháng Năm?"
Cố Thanh Hoàn như bị đâm một nhát, cô khẽ than: "Có gì mà bất an, đây không phải là chuyện mà chúng ta nên bận tâm."
Vì có bận tâm cũng vô ích! Nguyệt nương âm thầm bồi thêm một câu.
Cố Thanh Hoàn vỗ tay bà, nói: "Nếu huynh ấy có tình cảm với ta thì tự huynh ấy sẽ không khiến ta thấy tủi thân. Còn nếu ta phải chịu uất ức thì người như vậy cũng không đáng để ta giao phó cả cuộc đời."
"Đúng là tiểu thư nghĩ rất thoáng." Nguyệt nương thở dài nói.
Không phải là cô nghĩ thoáng, mà đây không phải là chuyện cô có thể khống chế được, có suy nghĩ cũng vô dụng. Vậy chi bằng tự mình trấn tĩnh, lặng lẽ quan sát tình hình còn hơn. Cố Thanh Hoàn không muốn nói về chủ đề này nữa, bèn hỏi: "Lễ vật cho đại thọ bảy mươi tuổi của lão tổ tông đã chuẩn bị xong chưa?"
"Tiền Phúc đã chuẩn bị rồi ạ."
"Dạo này sư gia đang bận việc gì vậy, mấy ngày nay ta bận chuyện trong cung, nên cũng không nói chuyện được với hắn."
Nguyệt nương đỡ tiểu thư lên giường, cười đáp: "Hắn ta bận nhiều chuyện lắm, ngày nào cũng chạy ra ngoài, tụm năm tụm ba với đám học trò nghèo kiết xác uống trà, đối thơ, bàn luận chuyện xã tắc, còn bận hơn cả Hoàng đế ấy chứ."
Cố Thanh Hoàn thoáng ngẫm nghĩ rồi nói một cách sâu xa, "Hắn cũng nên bận rộn rồi."
Nguyệt nương buông tấm màn xuống, thổi tắt nến, khép cửa đi ra ngoài, lặng lẽ đứng yên một lúc rồi đi đến căn viện của Sử tiểu thư.
Trong căn viện vẫn sáng đèn, Sử Tùng Âm đang ngắm nhìn hai bức tranh dưới ánh đèn. Nguyệt nương nói rõ lý do đến, cô vội cẩn thận thu bức tranh lại, đưa cho Nguyệt nương.
"Bà cầm lấy, cất cho cẩn thận."
Nguyệt nương cười nói: "Nô tỳ cất trong thư phòng của tiểu thư, nếu Sử tiểu thư muốn xem thì cứ nói với nô tỳ là được."
Sử Tùng Âm ngượng ngùng mắng: "Nguyệt nương lại cười nhạo ta."
Nguyệt nương cười, trò chuyện với Sử Tùng Âm một lát mới rời đi. Đi đến ngoài hành lang, đột nhiên bà vấp chân vào vật gì đó.
"Ôi chao!"
Nguyệt nương chưa kịp bình tĩnh lại, cơ thể đã loạng choạng ngã xuống, bức tranh trong tay lăn vài vòng.
Trong ánh sáng lập lòe, có một bóng đen vút qua, đúng lúc Nguyệt nương cúi đầu xuống, nên bà hoàn toàn không nhìn thấy gì cả.
"Tên chết dẫm nào đặt cục gạch ở đây thế này."
Nguyệt nương tức giận mắng vài câu, sau đó mới đứng dậy phủi bụi đất trên người, bà nhặt hai bức tranh lăn dưới đất lên, khập khiễng đi vào trong đêm tối.
Bà không thể ngờ được rằng hai bức tranh trong tay bà đã bị người ta đánh tráo chỉ trong chớp mắt.
Sau thời gian nửa chung trà, hai bức tranh đó đã được đặt lên bàn của Hiền vương, mắt gã như tóe lửa, tựa như muốn thiêu đốt bức tranh đó.
Trên mặt nước tĩnh mịch, dáng người của cô thiếu nữ hiện lên dưới ánh đèn, như cười như dỗi, như mơ như ảo, dụ hoặc linh hồn người khác.
"Hừ!"
Một tiếng hừ lạnh vang lên, lão Túc vương đặt chén trà xuống, đi đến trước bàn sách, ánh mắt sắc như dao.
"Bỗng nhiên quay đầu lại, người đứng ở ngay đó, nơi ánh lửa đèn tàn… Chậc chậc chậc, hiền điệt à, nhìn mấy lời nồng cháy này đi, hai kẻ đó sớm đã dan díu với nhau rồi. Chuyện xảy ra trong hành cung, quá nửa là mỹ nhân kế do bọn chúng sắp đặt, nếu không thì sao lão Bát có thể xuất hiện đúng lúc như vậy."
"Ngươi giỏi lắm lão Bát, ta đã mắc mưu rồi!"
Triệu Cảnh Vĩ đập tay xuống bàn, nghiến răng kèn kẹt, "Cố Thanh Hoàn, Triệu Cảnh Diễm, các ngươi tính kế ta như vậy, sao ta có thể bỏ qua được! Lão vương gia, bước tiếp theo chúng ta phải đi như thế nào đây?"
Lão Túc vương không trả lời, ánh mắt ông ta nhìn xuống cô gái trên bức họa. Bỗng ông ta bật cười thành tiếng, tiếng cười này khiến hai người trong phòng không rét mà run.
Triệu Cảnh Vĩ tức giận nói: "Lão vương gia, không hành động thì sẽ muộn mất, ngài nhất định phải nghĩ cách giúp ta!"
"Vội gì chứ?"
Lão Túc vương ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài cửa, cười nhạt nói: "Cơm phải ăn từng miếng, việc phải làm từng bước."
Triệu Cảnh Vĩ không giữ được bình tĩnh, "Bị người ta tính kế đến mức này rồi, ngài bảo ta phải đợi thế nào nữa!" Thấy Hiền vương nóng nảy, lão Túc vương thu ánh mắt lại, nhìn về phía gã.
"Hắn muốn giấu đầu hở đuôi, nhưng bản vương càng muốn lôi việc này ra trước mặt bàn dân thiên hạ, hiền điệt à, kịch hay sắp bắt đầu rồi."
Trái tim của Triệu Cảnh Vĩ đập liên hồi, "Bắt đầu thế nào?"
Lão Túc vương làm lơ gã, chắp tay sau lưng đi đến trước cửa sổ, ánh mắt sắc bén, "Bắt đầu từ đại thọ bảy mươi của lão tổ tông Tưởng gia."
"Lão vương thúc, ta phải làm gì?" Niềm hi vọng dấy lên trong lòng Triệu Cảnh Vĩ, vẻ mặt của gã trông đã có phần nóng lòng muốn thử.
Lão Túc vương đáp, "Có một người cần đích thân hiền điệt gặp mặt."
"Ai vậy?"
"Quận chúa Hoa Dương!"
"Sao lại là bà ta?" Triệu Cảnh Vĩ sửng sốt.
…
Qua Tết Nguyên tiêu, thời tiết thay đổi, trời đổ mưa liên tục mấy ngày, khó khăn lắm mới có ánh nắng, nhưng trời lại nổi gió.
Gió Bắc thổi liên tục hai ngày, hoa tuyết bay phấp phới, trận tuyết này đã rơi hẳn một ngày một đêm, trong Kinh thành phủ lên một màu trắng xóa.
Triệu Hoa Dương đứng dưới mái hiên, nhìn bầu trời âm u bên ngoài, tâm trạng của bà ta cũng giống hệt như thời tiết hôm nay!
Bên phía Tưởng gia truyền tin tới nói, bởi vì con gái bà ta xúc phạm Thái tử nên bị cấm túc một năm. Một năm sau, lúc ấy thì mọi thứ đều đã muộn rồi.
Con gái của ta, con xem con đi, bước chân vào Tưởng gia, chẳng được sống yên ổn một ngày nào, còn bị người ta giẫm đạp dưới chân, con đang phải khổ sở thế nào?
Sớm biết vậy, chi bằng hai mẹ con ta an phận ôm ngân lượng sống qua ngày còn hơn.
"Quận chúa, Quận chúa, không hay rồi, không hay rồi, Hiền… Hiền vương… đến ạ!" Đàm ma ma loạng choạng chạy vào báo tin.
Triệu Cảnh Vĩ? Sao gã lại đến đây?
Triệu Hoa Dương âm thầm kinh ngạc, sắc mặt thoáng chốc trở nên tái nhợt.
"Quận chúa, đã lâu rồi không gặp!"
Triệu Cảnh Vĩ mặc áo gấm, đầu đội quan ngọc, oai phong ngồi xuống ghế, hoàn toàn không nhìn ra dấu hiệu nào của một vương gia đang thất chí.
Triệu Hoa Dương không rõ lý do gã đến đây, chỉ dè dặt mỉm cười, "Sao Vương gia lại đến đây?"
"Ta đến xem tỷ sống thế nào?"
Triệu Cảnh Vĩ chầm chậm ngước mắt lên, nhìn chăm chú vào mắt bà ta, lạnh nhạt cười, "Xem kìa, hình như không tốt lắm thì phải, người gầy đi nhiều, mà cũng già đi nhiều nữa."
Sắc mặt Triệu Hoa Dương trở nên buồn bã, bà ta cầm khăn lau nước mắt, "Còn có thể thế nào chứ, có một ngày thì phải cố sống một ngày thôi."
"Quận chúa à, chúng ta cùng là người sa cơ."
Triệu Hoa Dương cười khổ, "Vương gia vẫn là vương gia, nhưng ta không còn là Quận chúa của ngày trước nữa."
Triệu Cảnh Vĩ nở một nụ cười châm biếm, "Sao Quận chúa lại nói thế, rồi sẽ có một ngày hắn đăng cơ, ta sợ kết cục của mình còn không bằng Quận chúa đấy!"
Triệu Hoa Dương suy đoán thâm ý trong câu nói này, đôi mắt bà ta lóe sáng, muốn mở miệng hỏi thẳng, nhưng lại sợ sệt.
Triệu Cảnh Vĩ khẽ thở dài nói: "Quận chúa à, vương, hầu, khanh, tướng, đâu phải sinh ra đã là. Đường tỷ có bao giờ nghĩ tới chuyện, thay đổi một cuộc sống khác không?"
Lòng Triệu Hoa Dương nặng trĩu, lòng bàn tay rịn mồ hôi.
Nhưng Triệu Cảnh Vĩ không cho bà ta chút thời gian nào để hít thở, nghiêm giọng nói tiếp: "Quận chúa cho rằng lão Bát đăng cơ rồi thì tỷ còn có thể giữ được trạch viện đẹp đẽ này để sống qua ngày nữa sao?" "Vương gia… nói vậy là có ý gì?" Triệu Hoa Dương chợt cao giọng, nghe hơi chói tai.
"Ý của ta là, chỉ sợ Quận chúa không biết, người mà vị đó yêu nhất chính là kế nữ Cố Thanh Hoàn của tỷ đó?"
"Cái gì?"
Chiếc khăn trong tay Triệu Hoa Dương rơi xuống đất, gương mặt hoảng loạn như nhìn thấy quỷ, con mắt suýt nữa rớt ra ngoài.
Nói vậy thì những tin đồn bên ngoài… là thật!
"Đường tỷ à, chỉ cần Cố Thanh Hoàn vẫn còn đấy, vậy tỷ nói xem, kết cục tương lai của tỷ sẽ như thế nào?" Triệu Cảnh Vĩ cười gằn.
"Tỷ đừng quên, ngày xưa chính tỷ đã đưa cô ta lên giường của bản vương!"
Trái tim của Triệu Hoa Dương như chết lặng, tội ác mà bà ta làm ra nào chỉ có chuyện này, còn có lần ở chùa Diên Cổ nữa!
"Cho nên đường tỷ à, bây giờ có một cơ hội đang bày ra ngay trước mắt tỷ, chỉ còn xem tỷ có nắm bắt được hay không thôi."
Triệu Cảnh Vĩ quan sát phản ứng trên gương mặt Triệu Hoa Dương, tung ra mồi câu.
…
Qua tháng Giêng, khai triều.
Triệu Cảnh Diễm giám quốc, bận rộn đến mức ngày đêm đảo ngược, rảnh rỗi cũng không thấy người đâu, theo đó Tưởng Hoằng Văn cũng mất dạng.
Bệnh tình của Hoàng đế đã có tiến triển tốt, nhưng Cố Thanh Hoàn và Lưu Triệu Ngọc chưa thể thả lỏng, vẫn phải cẩn thận điều dưỡng cho Hoàng đế.
Tháng Hai không hẹn mà đến.
Tào Tử Ngang từ Kim Lăng quay lại, vừa vào Thanh phủ là Cố Thanh Hoàn nhận được tin ngay, cô lệnh cho Lưu tẩu chuẩn bị một bàn tiệc, tối đến tẩy trần cho hắn ta.
Sau khi nghe tin Tào Tử Hi không cùng quay lại Kinh thành, khóe miệng của cô hiện lên ý cười.
Trong bữa tiệc, Tào Tử Ngang không hề nhắc đến chuyện của muội muội mình, Cố Thanh Hoàn cũng không hỏi, hai người chỉ uống với nhau một chén rượu, đều không nói gì.
Đúng lúc này, Tưởng phủ gửi thiếp mời đến.
Bình luận facebook