Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-97
Chương 97: Không Có Tình Người
Thanh Hoàn không còn lòng dạ nào để ý những thứ này, cô nhận được tin từ Trần Bình rằng, Sử gia đã xuất phát từ phủ Hàng Châu, hai tháng nữa là đến Kinh thành.
Khuôn mặt Thanh Hoàn vẫn lạnh lùng như cũ nhưng trong lòng lại vô cũng vui mừng.
Lần cuối cùng cô và Sử Tùng Âm gặp nhau đã là lần ở điền trang, thấm thoắt đã nửa năm trôi qua, không biết sức khỏe của cô ấy như thế nào rồi.
Hơn nữa, lần này Lục Chỉ Vũ cũng đưa cả ba đứa con của mình vào Kinh, tính kĩ ra thì đã ba năm rồi cô chưa gặp tỷ ấy, có thể nói là lâu ngày mới được gặp lại.
Thanh Hoàn khó có thể kìm nén được sự vui mừng trong lòng.
Mấy người Nguyệt nương vừa nghe tin Lục gia vào kinh thì còn vui mừng hơn cả Thanh Hoàn. Bởi vì chỉ có người của Lục gia mới có thể khiến tiểu thư mỉm cười thật lòng.
Thanh Hoàn vừa mới vui mừng không được mấy ngày thì bên Kim phủ truyền tin đến, lão nhân gia đã được an táng xong xuôi. Thạch Dân Uy thấy mẫu thân đã qua đời thì cũng muốn chết theo, không chịu ăn uống gì, bộ dạng giống như người chết.
Tiền Phúc khuyên cũng đã khuyên, mắng cũng đã mắng, chỉ thiếu nước quỳ lạy mà hắn ta vẫn thờ ơ không nói không rằng như vậy. Tiền Phúc quả thật không còn cách nào mới phải nói chuyện này cho tiểu thư.
Ban đêm, khi ánh trăng tròn đã treo trên cành cây.
Thanh Hoàn vận bộ đồ thường mặc ở nhà, đi vào Kim phủ, sau lưng có Ngân Đăng và Trần Bình đi theo.
Trên đường đi, Ngân Đăng cứ lầm bà lầm bầm đầy tức giận, kể lể với tiểu thư của mình về toàn bộ những việc mà Thạch Dân Uy làm trong mấy ngày nay.
Thanh Hoàn cũng không lên tiếng, dừng bước trước cửa, ánh mắt ngước lên giống như đang nói với người phía sau nhưng lại giống như đang tự nói với chính mình: "Người chết muốn sống còn không được, vậy mà một người đang sống sờ sờ ra đấy thì lại muốn đi tìm cái chết."
Trần Bình ngẩn ra, nói: "Tiểu thư, người đang nói gì ạ?"
Thanh Hoàn hoàn hồn, vội lấp liếm: "Ta đang nói món cá mè hấp của Trần ma ma, ta đã thèm mấy ngày nay, sắp đợi không nổi nữa rồi."
Mẫu thân của Trần Bình là Ngô thị đi theo thuyền của một gia đình giàu có để vào Kinh, nhưng đi được nửa đường thì nữ chủ nhân của nhà đó mắc bệnh kiết lỵ, cho nên đến bây giờ người vẫn chưa đến nơi được.
Trần Bình không ngờ tiểu thư lại nhớ nhung mẫu thân của mình như vậy, trong lòng cảm thấy rất ấm áp: "Nếu tiểu thư không chê thì để ta làm cho tiểu thư ăn."
Thanh Hoàn cười nói: "Thôi, để ta đợi Trần ma ma tới làm cho ta là được."
Họ vừa đi vào phòng thì một mùi ẩm mốc khiến người ta buồn nôn xộc thẳng vào mũi.
Tiền Phúc chạy ra đón, vừa định nói chuyện thì Thanh Hoàn đã lắc đầu cười lạnh.
"Người đâu, nếu như người này đã muốn chết thì cũng không cần cho ở trong căn phòng ấm áp này nữa, ném hắn ta ra ngoài, cho hắn ta viết giấy xin được chết. Sau đó cho người đi bảo Ngân Châm điều chế một chén Đoạn trường thảo, đưa cho hắn ta uống rồi chôn hắn ta cùng với mẫu thân."
Lời vừa nói ra, người trên giường đột nhiên run rẩy, còn ba người phía sau thì giật mình ngạc nhiên.
Thanh Hoàn thấy không ai nhúc nhích thì nghiêm giọng nói: "Thế nào, không nghe ta nói gì sao, kéo ra ngoài."
Từ xưa đến nay, Trần Bình chỉ nghe theo lời của tiểu thư, cho nên không nói lời nào đã bước đến bên giường, dùng hai tay nhấc bổng người lên, vác trên lưng đi ra ngoài, sau đó lại nhẹ nhàng đặt người đàn ông xuống nền đá xanh trước đình.
Thanh Hoàn nhìn Trần Bình với ánh mắt tán thưởng.
Thạch Dân Uy bị gãy ba khúc xương sườn, nếu ném thật, chỉ e sẽ tàn phế cả đời.
"Ngân Châm, đi lấy thuốc độc."
"Dạ, tiểu thư."
Ngày tháng Hai vẫn lạnh lẽo như vậy, Thạch Dân Uy chỉ mặc một lớp áo mỏng, nằm trên nền đất, bởi vậy lạnh đến nỗi run cầm cập.
Nhưng trên mặt hắn ta lại không có một cảm xúc nào, hắn ta vẫn nhắm chặt mắt như lão tăng đang thiền định.
Thanh Hoàn nhân đây cũng quan sát hắn ta kỹ hơn.
Người này chỉ hơn ba mươi, chưa đến bốn mươi tuổi, môi mỏng, mày kiếm, giữa trán có vết nhăn hình chữ xuyên, sắc mặt hơi vàng vọt, có thể lờ mờ thấy được nét tuấn tú thời còn trẻ.
Ngân Đăng bưng chén qua. "Tiểu thư, thuốc đây ạ."
Thanh Hoàn nói rất lạnh lùng, không mang theo một chút ấm áp nào: "Trần Bình, nếu hắn đã một lòng muốn chết như vậy, cũng không cần phải viết thư xin được chết gì nữa, dù sao cũng chỉ là một cái
mạng quèn, quan phủ cũng lười để ý tới. Ngươi cạy miệng hắn ra, đổ thuốc vào họng hắn cho ta."
"Dạ, tiểu thư!"
Trần Bình không một chút do dự, tay trái giữ chặt cằm của Thạch Dân Uy, tay phải cầm chén thuốc, không đợi người ta giải thích đã đổ ộc thuốc vào miệng hắn.
Bản năng sinh tồn của con người khiến Thạch Dân Uy phản kháng lại. Hắn ta liều chết cắn chặt răng, tay chân khua loạn xạ.
Giọng nói lạnh lùng vang lên trên đỉnh đầu hắn ta.
"Người muốn chết mà vẫn còn phản kháng được sao, đúng là chuyện nực cười. Nam tử hán sức dài vai rộng, vậy mà vai không thể gánh, tay không thể làm, ngay cả nuôi mẹ mình cũng không được, sống như vậy thì có ích gì?"
Thanh Hoàn bước từng bước lên phía trước, giọng nói càng lúc càng nghiêm khắc: "Thạch Các Lão cả đời là bậc đại Nho, lấy cái chết để tỏ rõ chí hướng, chết một cách quang minh lỗi lạc, thanh thản. Ngươi là con trai của ông ấy, nếu sống mà chỉ như một con giun quằn quại, vậy chẳng khác gì có lỗi với liệt tổ liệt tông Thạch gia, có lỗi với phụ mẫu, huynh đệ. Người như ngươi nên nhanh chóng rời khỏi thế gian này đi, đỡ phải lãng phí thức ăn."
Lời lẽ lạnh lùng như như con dao đâm vào tim Thạch Dân Uy, hắn ta kìm nén nỗi đau ở ngực, gắng gượng đẩy Trần Bình một cái, ánh mắt tức giận như muốn phun ra lửa.
Hắn run rẩy bò từ dưới đất lên, gào to về phía Thanh Hoàn: "Cô muốn ta chết, ta lại càng không chết, ta sẽ sống cho cô xem. Lũ súc sinh vô tình vô nghĩa các ngươi, đến đây, đến đây, ta liều mạng với các ngươi."
Bốn phía lặng ngắt như tờ, trừ tiếng gió rét ra thì không còn một âm thanh nào cả.
Một hồi lâu sau, Thanh Hoàn mỉm cười.
"Nếu đã không sợ chết, vậy thì phải sống cho thật tử tế, sống cho ra hình người để cho người ta thấy."
Thạch Dân Uy nghe vậy, không khỏi ngẩn ra.
"Trong phủ của ta từ trước đến nay không nuôi người ăn không ngồi rồi. Ngươi nhóm lửa thổi cơm cũng được, bưng trà rót nước cũng được, chạy đi truyền tin cũng được. Bất kể như thế nào, chỉ cần là người có bản lĩnh ta đều sẽ sử dụng."
Giọng nói của Thanh Hoàn đã dần dần trở nên ôn hòa, dịu dàng hơn, giống như một cơn gió ấm áp thổi đến chạm vào đáy lòng của người ta vậy.
"Thạch Dân Uy, chỉ có sống mới có hy vọng. Chết rồi cũng chỉ là một đống cát vàng mà thôi."
Nói xong, cô liền rời đi.
Nhưng cô vừa đi được vài bước, phía sau lại vang lên tiếng khóc như xé ruột xé gan, đau đớn như thể chết đi sống lại.
Thanh Hoàn thở dài.
Vừa ra khỏi viện, ngẩng mặt lên thì cô đã đụng phải một lồng ngực cứng ngắc.
Thanh Hoàn xoa cái mũi bị đau của mình, nhìn kĩ thì thấy một đôi mắt phượng đang cười mà như không nhìn cô.
Lại là tên này.
Triệu Cảnh Diễm tiêu sái phất quạt một cái, bày ra một tư thế cực kỳ bảnh chọe, cười nói: "Đã lâu không gặp, Lục tiểu thư."
Mùi long diên hương trên người hắn ập vào mũi làm cô lùi lại hai bước, đôi mắt có chút lạnh lùng.
"Vương gia nói quá rồi, chúng ta vừa gặp nhau hai mươi ngày trước."
"À…"
Triệu Cảnh Diễm ngân giọng, ánh mắt nóng bỏng, mãnh liệt nhìn thẳng vào cô, miệng nói: "Tại sao bản vương lại có cảm giác như thể đã mười năm rồi chưa gặp."
Thì ra tên này còn ngu cả toán, chẳng trách sổ sách trong phủ lại tính toán bậy bạ hết cả. Thanh Hoàn liếc nhìn hắn, cũng không vạch trần mà chỉ nhàn nhạt nói: "Vương gia nói đùa rồi."
"Không đùa!"
Lời nói của Triệu Cảnh Diễm rất sâu sắc: "Một ngày không gặp như cách ba thu. Ta và Lục tiểu thư đã không gặp hai mươi ngày, há không phải là cách sáu mươi năm ư."
Thanh Hoàn đơ mất một hồi, nét mặt có chút không được tự nhiên nói: "Cáo từ!", hoàn toàn coi như không nghe thấy mấy câu lời ngon tiếng ngọt vừa rồi.
"Lục tiểu thư!" Cánh tay cầm quạt giơ lên, hắn chặn đường đi của Thanh Hoàn.
"Không muốn hỏi ta hai mươi ngày nay đã làm gì sao?" Giọng điệu của Triệu Cảnh Diễm có chút lưu manh, cả người cũng từ từ nghiêng về phía cô.
Một luồng nhiệt phả vào mặt, Thanh Hoàn cảm thấy bực dọc. Đường đường là vương gia mà biểu hiện như một tên háo sắc, đúng là đáng hận.
Cô lại lùi lại ba bước, cách xa hắn một khoảng rồi mới đáp: "Vương gia mời nói."
"Một đêm trăng thanh gió mát như vậy, Lục tiểu thư cùng ta đi dạo một hồi, ta sẽ nói cho cô nghe." Triệu Cảnh Diễm được voi đòi tiên.
Thanh Hoàn cười lạnh, trên gương mặt không có một biểu cảm nào, chỉ vòng qua cánh tay hắn mà đi thẳng.
Sắc mặt Triệu Cảnh Diễm khẽ thay đổi.
Người con gái này, thật đúng là không biết cái gọi là tình thú. Cô có biết trong Kinh thành này, số phụ nữ muốn được đi dạo với Thọ vương ta có thể xếp hàng
dài dằng dặc không, còn cô thì lại tỏ ra ghét bỏ vậy là sao.
"Ta đã âm thầm gặp người đứng đầu của sáu gia tộc lớn, về cơ bản đã có được sự đồng ý, chỉ chờ bọn họ bỏ ngân lượng ra nữa mà thôi."
Thanh Hoàn dừng bước, quay đầu lại, mặt không cảm xúc nhìn hắn, "Sau đó thì sao?"
"Sau đó, ta tự mình lừa được một món tiền lớn trở về, mọi chuyện đã được chuẩn bị xong chỉ còn thiếu một ngọn gió đông mà thôi. Lục tiểu thư, cô nói ngọn gió đông này phải như thế nào đây?"
Câu nói của Triệu Cảnh Diễm nhẹ nhàng như một cơn gió. Chỉ có bản thân hắn mới biết, hai mươi ngày nay, hắn vì chuyện của tiền trang mà xém chút nữa đã mất mạng.
Hóa ra là vì chuyện này mà đến đây.
Thanh Hoàn hơi trầm tư suy nghĩ, trong nháy mắt liền nói: "Nếu ta là ngài, ta sẽ quang minh chính đại cầm ngự bút của Hoàng đế đi làm ầm một phen."
"Tại sao?"
Triệu Cảnh Diễm nhướng mày cười. Hắn biết rõ trong lời nói của cô có thâm ý, nhưng lại không kìm được hỏi một câu. Lúc cô gái này làm ra vẻ người lớn trông thật đáng yêu.
"Bởi vì ngài là một vương gia ăn chơi trác táng, không ầm ĩ một phen thì làm sao có thể giấu được ánh mắt bắn tới từ bốn phương tám hướng." Thanh Hoàn nói một cách đương nhiên.
"Tuyệt vời!"
Triệu Cảnh Diễm gấp quạt lại cái xoạch, miệng nói: "Nếu Lục tiểu thư đã nói như vậy thì ta sẽ y theo đó mà làm. Chọn một ngày tốt để khai trương thôi."
Thanh Hoàn suy nghĩ nói: "Nên khai trương tiền trang ở trong Kinh thành trước, ngày tháng thì vương gia hãy mời cao tăng đến xem. Còn ba mươi hai chi nhánh ở Nam – Bắc Trực Lệ thì phải khai trương cùng một lúc."
"Tại sao không khai trương từng cái một, như vậy cũng đỡ gây chú ý với người khác."
"Thứ nhất, mạng lưới tiền trang của vương gia có thể nhanh chóng phân bổ rộng khắp; thứ hai, những ánh mắt đó sớm muộn gì cũng sẽ tập trung vào vương gia. Nếu mở ra từng một cái, rồi lại bị người ta tiêu diệt dần luôn, vậy chi bằng cứ xếp thành một bó với nhau giống như bó đũa vậy, có thế người khác mới không thể ra tay được."
"Hay lắm!"
Tại sao suy nghĩ của cô gái này với suy nghĩ của hắn cứ luôn không hẹn mà giống như đến như vậy, Triệu Cảnh Diễm vỗ tay cười, đột nhiêu cánh tay dài vươn ra, ôm chầm Thanh Hoàn vào lòng.
"Ngài... muốn làm gì?" Thanh Hoàn đanh giọng.
"Ta tiễn Lục tiểu thư về phủ."
Triệu Cảnh Diễm mặt dày, vô cùng nghiêm túc đáp lại, sau đó ghé bên tai Thanh Hoàn, nói bằng giọng mà chỉ có hai người nghe được.
"Năm đó người bên Lục Phiến Môn điều tra vụ án này là Ngô Vi. Sau khi vụ án kết thúc, đột nhiên lão ta trở nên giàu có. Năm năm trước, lão ta đột ngột chết ngay trong lúc hành lạc, nhưng không phải do đột tử mà là do bị người ta hạ độc chết."
Cơ thể Thanh Hoàn chợt run rẩy, cô tập trung suy nghĩ.
"Căn cứ theo tiết lộ trong lúc say rượu của một người khám nghiệm tử thi lâu năm, giữa cổ con rể Thịnh Cửu của Tiền phủ có một vết thương sâu. Trước khi ông ấy bị thiêu chết đã bị người ta đâm một nhát chí mạng."
Mặc cho tiếng gió thổi vù vù bên tai, Thanh Hoàn đã không còn nghe được âm thanh nào nữa. Đến khi cô tỉnh lại thì đã nằm trên ghế dài cạnh cửa sổ rồi, Nguyệt nương và Xuân Nê đang lo lắng nhìn cô.
Thanh Hoàn không còn lòng dạ nào để ý những thứ này, cô nhận được tin từ Trần Bình rằng, Sử gia đã xuất phát từ phủ Hàng Châu, hai tháng nữa là đến Kinh thành.
Khuôn mặt Thanh Hoàn vẫn lạnh lùng như cũ nhưng trong lòng lại vô cũng vui mừng.
Lần cuối cùng cô và Sử Tùng Âm gặp nhau đã là lần ở điền trang, thấm thoắt đã nửa năm trôi qua, không biết sức khỏe của cô ấy như thế nào rồi.
Hơn nữa, lần này Lục Chỉ Vũ cũng đưa cả ba đứa con của mình vào Kinh, tính kĩ ra thì đã ba năm rồi cô chưa gặp tỷ ấy, có thể nói là lâu ngày mới được gặp lại.
Thanh Hoàn khó có thể kìm nén được sự vui mừng trong lòng.
Mấy người Nguyệt nương vừa nghe tin Lục gia vào kinh thì còn vui mừng hơn cả Thanh Hoàn. Bởi vì chỉ có người của Lục gia mới có thể khiến tiểu thư mỉm cười thật lòng.
Thanh Hoàn vừa mới vui mừng không được mấy ngày thì bên Kim phủ truyền tin đến, lão nhân gia đã được an táng xong xuôi. Thạch Dân Uy thấy mẫu thân đã qua đời thì cũng muốn chết theo, không chịu ăn uống gì, bộ dạng giống như người chết.
Tiền Phúc khuyên cũng đã khuyên, mắng cũng đã mắng, chỉ thiếu nước quỳ lạy mà hắn ta vẫn thờ ơ không nói không rằng như vậy. Tiền Phúc quả thật không còn cách nào mới phải nói chuyện này cho tiểu thư.
Ban đêm, khi ánh trăng tròn đã treo trên cành cây.
Thanh Hoàn vận bộ đồ thường mặc ở nhà, đi vào Kim phủ, sau lưng có Ngân Đăng và Trần Bình đi theo.
Trên đường đi, Ngân Đăng cứ lầm bà lầm bầm đầy tức giận, kể lể với tiểu thư của mình về toàn bộ những việc mà Thạch Dân Uy làm trong mấy ngày nay.
Thanh Hoàn cũng không lên tiếng, dừng bước trước cửa, ánh mắt ngước lên giống như đang nói với người phía sau nhưng lại giống như đang tự nói với chính mình: "Người chết muốn sống còn không được, vậy mà một người đang sống sờ sờ ra đấy thì lại muốn đi tìm cái chết."
Trần Bình ngẩn ra, nói: "Tiểu thư, người đang nói gì ạ?"
Thanh Hoàn hoàn hồn, vội lấp liếm: "Ta đang nói món cá mè hấp của Trần ma ma, ta đã thèm mấy ngày nay, sắp đợi không nổi nữa rồi."
Mẫu thân của Trần Bình là Ngô thị đi theo thuyền của một gia đình giàu có để vào Kinh, nhưng đi được nửa đường thì nữ chủ nhân của nhà đó mắc bệnh kiết lỵ, cho nên đến bây giờ người vẫn chưa đến nơi được.
Trần Bình không ngờ tiểu thư lại nhớ nhung mẫu thân của mình như vậy, trong lòng cảm thấy rất ấm áp: "Nếu tiểu thư không chê thì để ta làm cho tiểu thư ăn."
Thanh Hoàn cười nói: "Thôi, để ta đợi Trần ma ma tới làm cho ta là được."
Họ vừa đi vào phòng thì một mùi ẩm mốc khiến người ta buồn nôn xộc thẳng vào mũi.
Tiền Phúc chạy ra đón, vừa định nói chuyện thì Thanh Hoàn đã lắc đầu cười lạnh.
"Người đâu, nếu như người này đã muốn chết thì cũng không cần cho ở trong căn phòng ấm áp này nữa, ném hắn ta ra ngoài, cho hắn ta viết giấy xin được chết. Sau đó cho người đi bảo Ngân Châm điều chế một chén Đoạn trường thảo, đưa cho hắn ta uống rồi chôn hắn ta cùng với mẫu thân."
Lời vừa nói ra, người trên giường đột nhiên run rẩy, còn ba người phía sau thì giật mình ngạc nhiên.
Thanh Hoàn thấy không ai nhúc nhích thì nghiêm giọng nói: "Thế nào, không nghe ta nói gì sao, kéo ra ngoài."
Từ xưa đến nay, Trần Bình chỉ nghe theo lời của tiểu thư, cho nên không nói lời nào đã bước đến bên giường, dùng hai tay nhấc bổng người lên, vác trên lưng đi ra ngoài, sau đó lại nhẹ nhàng đặt người đàn ông xuống nền đá xanh trước đình.
Thanh Hoàn nhìn Trần Bình với ánh mắt tán thưởng.
Thạch Dân Uy bị gãy ba khúc xương sườn, nếu ném thật, chỉ e sẽ tàn phế cả đời.
"Ngân Châm, đi lấy thuốc độc."
"Dạ, tiểu thư."
Ngày tháng Hai vẫn lạnh lẽo như vậy, Thạch Dân Uy chỉ mặc một lớp áo mỏng, nằm trên nền đất, bởi vậy lạnh đến nỗi run cầm cập.
Nhưng trên mặt hắn ta lại không có một cảm xúc nào, hắn ta vẫn nhắm chặt mắt như lão tăng đang thiền định.
Thanh Hoàn nhân đây cũng quan sát hắn ta kỹ hơn.
Người này chỉ hơn ba mươi, chưa đến bốn mươi tuổi, môi mỏng, mày kiếm, giữa trán có vết nhăn hình chữ xuyên, sắc mặt hơi vàng vọt, có thể lờ mờ thấy được nét tuấn tú thời còn trẻ.
Ngân Đăng bưng chén qua. "Tiểu thư, thuốc đây ạ."
Thanh Hoàn nói rất lạnh lùng, không mang theo một chút ấm áp nào: "Trần Bình, nếu hắn đã một lòng muốn chết như vậy, cũng không cần phải viết thư xin được chết gì nữa, dù sao cũng chỉ là một cái
mạng quèn, quan phủ cũng lười để ý tới. Ngươi cạy miệng hắn ra, đổ thuốc vào họng hắn cho ta."
"Dạ, tiểu thư!"
Trần Bình không một chút do dự, tay trái giữ chặt cằm của Thạch Dân Uy, tay phải cầm chén thuốc, không đợi người ta giải thích đã đổ ộc thuốc vào miệng hắn.
Bản năng sinh tồn của con người khiến Thạch Dân Uy phản kháng lại. Hắn ta liều chết cắn chặt răng, tay chân khua loạn xạ.
Giọng nói lạnh lùng vang lên trên đỉnh đầu hắn ta.
"Người muốn chết mà vẫn còn phản kháng được sao, đúng là chuyện nực cười. Nam tử hán sức dài vai rộng, vậy mà vai không thể gánh, tay không thể làm, ngay cả nuôi mẹ mình cũng không được, sống như vậy thì có ích gì?"
Thanh Hoàn bước từng bước lên phía trước, giọng nói càng lúc càng nghiêm khắc: "Thạch Các Lão cả đời là bậc đại Nho, lấy cái chết để tỏ rõ chí hướng, chết một cách quang minh lỗi lạc, thanh thản. Ngươi là con trai của ông ấy, nếu sống mà chỉ như một con giun quằn quại, vậy chẳng khác gì có lỗi với liệt tổ liệt tông Thạch gia, có lỗi với phụ mẫu, huynh đệ. Người như ngươi nên nhanh chóng rời khỏi thế gian này đi, đỡ phải lãng phí thức ăn."
Lời lẽ lạnh lùng như như con dao đâm vào tim Thạch Dân Uy, hắn ta kìm nén nỗi đau ở ngực, gắng gượng đẩy Trần Bình một cái, ánh mắt tức giận như muốn phun ra lửa.
Hắn run rẩy bò từ dưới đất lên, gào to về phía Thanh Hoàn: "Cô muốn ta chết, ta lại càng không chết, ta sẽ sống cho cô xem. Lũ súc sinh vô tình vô nghĩa các ngươi, đến đây, đến đây, ta liều mạng với các ngươi."
Bốn phía lặng ngắt như tờ, trừ tiếng gió rét ra thì không còn một âm thanh nào cả.
Một hồi lâu sau, Thanh Hoàn mỉm cười.
"Nếu đã không sợ chết, vậy thì phải sống cho thật tử tế, sống cho ra hình người để cho người ta thấy."
Thạch Dân Uy nghe vậy, không khỏi ngẩn ra.
"Trong phủ của ta từ trước đến nay không nuôi người ăn không ngồi rồi. Ngươi nhóm lửa thổi cơm cũng được, bưng trà rót nước cũng được, chạy đi truyền tin cũng được. Bất kể như thế nào, chỉ cần là người có bản lĩnh ta đều sẽ sử dụng."
Giọng nói của Thanh Hoàn đã dần dần trở nên ôn hòa, dịu dàng hơn, giống như một cơn gió ấm áp thổi đến chạm vào đáy lòng của người ta vậy.
"Thạch Dân Uy, chỉ có sống mới có hy vọng. Chết rồi cũng chỉ là một đống cát vàng mà thôi."
Nói xong, cô liền rời đi.
Nhưng cô vừa đi được vài bước, phía sau lại vang lên tiếng khóc như xé ruột xé gan, đau đớn như thể chết đi sống lại.
Thanh Hoàn thở dài.
Vừa ra khỏi viện, ngẩng mặt lên thì cô đã đụng phải một lồng ngực cứng ngắc.
Thanh Hoàn xoa cái mũi bị đau của mình, nhìn kĩ thì thấy một đôi mắt phượng đang cười mà như không nhìn cô.
Lại là tên này.
Triệu Cảnh Diễm tiêu sái phất quạt một cái, bày ra một tư thế cực kỳ bảnh chọe, cười nói: "Đã lâu không gặp, Lục tiểu thư."
Mùi long diên hương trên người hắn ập vào mũi làm cô lùi lại hai bước, đôi mắt có chút lạnh lùng.
"Vương gia nói quá rồi, chúng ta vừa gặp nhau hai mươi ngày trước."
"À…"
Triệu Cảnh Diễm ngân giọng, ánh mắt nóng bỏng, mãnh liệt nhìn thẳng vào cô, miệng nói: "Tại sao bản vương lại có cảm giác như thể đã mười năm rồi chưa gặp."
Thì ra tên này còn ngu cả toán, chẳng trách sổ sách trong phủ lại tính toán bậy bạ hết cả. Thanh Hoàn liếc nhìn hắn, cũng không vạch trần mà chỉ nhàn nhạt nói: "Vương gia nói đùa rồi."
"Không đùa!"
Lời nói của Triệu Cảnh Diễm rất sâu sắc: "Một ngày không gặp như cách ba thu. Ta và Lục tiểu thư đã không gặp hai mươi ngày, há không phải là cách sáu mươi năm ư."
Thanh Hoàn đơ mất một hồi, nét mặt có chút không được tự nhiên nói: "Cáo từ!", hoàn toàn coi như không nghe thấy mấy câu lời ngon tiếng ngọt vừa rồi.
"Lục tiểu thư!" Cánh tay cầm quạt giơ lên, hắn chặn đường đi của Thanh Hoàn.
"Không muốn hỏi ta hai mươi ngày nay đã làm gì sao?" Giọng điệu của Triệu Cảnh Diễm có chút lưu manh, cả người cũng từ từ nghiêng về phía cô.
Một luồng nhiệt phả vào mặt, Thanh Hoàn cảm thấy bực dọc. Đường đường là vương gia mà biểu hiện như một tên háo sắc, đúng là đáng hận.
Cô lại lùi lại ba bước, cách xa hắn một khoảng rồi mới đáp: "Vương gia mời nói."
"Một đêm trăng thanh gió mát như vậy, Lục tiểu thư cùng ta đi dạo một hồi, ta sẽ nói cho cô nghe." Triệu Cảnh Diễm được voi đòi tiên.
Thanh Hoàn cười lạnh, trên gương mặt không có một biểu cảm nào, chỉ vòng qua cánh tay hắn mà đi thẳng.
Sắc mặt Triệu Cảnh Diễm khẽ thay đổi.
Người con gái này, thật đúng là không biết cái gọi là tình thú. Cô có biết trong Kinh thành này, số phụ nữ muốn được đi dạo với Thọ vương ta có thể xếp hàng
dài dằng dặc không, còn cô thì lại tỏ ra ghét bỏ vậy là sao.
"Ta đã âm thầm gặp người đứng đầu của sáu gia tộc lớn, về cơ bản đã có được sự đồng ý, chỉ chờ bọn họ bỏ ngân lượng ra nữa mà thôi."
Thanh Hoàn dừng bước, quay đầu lại, mặt không cảm xúc nhìn hắn, "Sau đó thì sao?"
"Sau đó, ta tự mình lừa được một món tiền lớn trở về, mọi chuyện đã được chuẩn bị xong chỉ còn thiếu một ngọn gió đông mà thôi. Lục tiểu thư, cô nói ngọn gió đông này phải như thế nào đây?"
Câu nói của Triệu Cảnh Diễm nhẹ nhàng như một cơn gió. Chỉ có bản thân hắn mới biết, hai mươi ngày nay, hắn vì chuyện của tiền trang mà xém chút nữa đã mất mạng.
Hóa ra là vì chuyện này mà đến đây.
Thanh Hoàn hơi trầm tư suy nghĩ, trong nháy mắt liền nói: "Nếu ta là ngài, ta sẽ quang minh chính đại cầm ngự bút của Hoàng đế đi làm ầm một phen."
"Tại sao?"
Triệu Cảnh Diễm nhướng mày cười. Hắn biết rõ trong lời nói của cô có thâm ý, nhưng lại không kìm được hỏi một câu. Lúc cô gái này làm ra vẻ người lớn trông thật đáng yêu.
"Bởi vì ngài là một vương gia ăn chơi trác táng, không ầm ĩ một phen thì làm sao có thể giấu được ánh mắt bắn tới từ bốn phương tám hướng." Thanh Hoàn nói một cách đương nhiên.
"Tuyệt vời!"
Triệu Cảnh Diễm gấp quạt lại cái xoạch, miệng nói: "Nếu Lục tiểu thư đã nói như vậy thì ta sẽ y theo đó mà làm. Chọn một ngày tốt để khai trương thôi."
Thanh Hoàn suy nghĩ nói: "Nên khai trương tiền trang ở trong Kinh thành trước, ngày tháng thì vương gia hãy mời cao tăng đến xem. Còn ba mươi hai chi nhánh ở Nam – Bắc Trực Lệ thì phải khai trương cùng một lúc."
"Tại sao không khai trương từng cái một, như vậy cũng đỡ gây chú ý với người khác."
"Thứ nhất, mạng lưới tiền trang của vương gia có thể nhanh chóng phân bổ rộng khắp; thứ hai, những ánh mắt đó sớm muộn gì cũng sẽ tập trung vào vương gia. Nếu mở ra từng một cái, rồi lại bị người ta tiêu diệt dần luôn, vậy chi bằng cứ xếp thành một bó với nhau giống như bó đũa vậy, có thế người khác mới không thể ra tay được."
"Hay lắm!"
Tại sao suy nghĩ của cô gái này với suy nghĩ của hắn cứ luôn không hẹn mà giống như đến như vậy, Triệu Cảnh Diễm vỗ tay cười, đột nhiêu cánh tay dài vươn ra, ôm chầm Thanh Hoàn vào lòng.
"Ngài... muốn làm gì?" Thanh Hoàn đanh giọng.
"Ta tiễn Lục tiểu thư về phủ."
Triệu Cảnh Diễm mặt dày, vô cùng nghiêm túc đáp lại, sau đó ghé bên tai Thanh Hoàn, nói bằng giọng mà chỉ có hai người nghe được.
"Năm đó người bên Lục Phiến Môn điều tra vụ án này là Ngô Vi. Sau khi vụ án kết thúc, đột nhiên lão ta trở nên giàu có. Năm năm trước, lão ta đột ngột chết ngay trong lúc hành lạc, nhưng không phải do đột tử mà là do bị người ta hạ độc chết."
Cơ thể Thanh Hoàn chợt run rẩy, cô tập trung suy nghĩ.
"Căn cứ theo tiết lộ trong lúc say rượu của một người khám nghiệm tử thi lâu năm, giữa cổ con rể Thịnh Cửu của Tiền phủ có một vết thương sâu. Trước khi ông ấy bị thiêu chết đã bị người ta đâm một nhát chí mạng."
Mặc cho tiếng gió thổi vù vù bên tai, Thanh Hoàn đã không còn nghe được âm thanh nào nữa. Đến khi cô tỉnh lại thì đã nằm trên ghế dài cạnh cửa sổ rồi, Nguyệt nương và Xuân Nê đang lo lắng nhìn cô.
Bình luận facebook