Gió nổi, mây tụ.
Ở trên khán đài cao nhất, nhóm giám khảo đã ngồi ở nơi đó. Các đại trưởng lão của Thánh điện Tứ đại quốc, thành chủ Sông Băng thành, cùng với Thiên Địa thương hội Duy Hạ đều đang ngồi ở đây. Bọn họ lần này sẽ được chứng kiến một trận tứ quốc trăm năm đại tái, nổi danh về sau.
Lần này thành chủ Tứ Phương thành đứng ở trên lôi đài bên cạnh, nâng tay phải lên, ý bảo dừng hô hào. Trong khoảnh khắc đó, tất cả âm thanh hô hào đều đình chỉ, xung quanh cũng nháy mắt yên tĩnh trở lại, gió dường như cũng ngừng theo.
Vạn nhân chú mục (vạn người chú ý, tâm điểm của mọi người), toàn bộ ánh mắt của mọi người đều hướng về chỗ cao nhất ở trên lôi đài kia. Hôm nay, mọi người sẽ cùng nhau chứng kiến một hồi kinh thế chi chiến.
“Trận đầu, Thanh Long thánh giả Mạc Thanh Tuyệt đấu với Bạch Hổ thánh giả Lạc Thần Phong.” Tứ phương thành thành chủ hạ tay xuống, thi triển chiến khí, đem âm thanh khuếch tán mọi nơi, rơi vào lỗ tai của mỗi người.
Vừa dứt lời, trên lôi đài một bóng dáng thoăn thoắt hiện lên, Lạc Thần Phong một thân hắc y, mỉm cười đứng ở trên lôi đài. Hắn một thân màu đen, ở giờ khắc đoạt vô số ánh mắt của người xem xung quanh. Dây cột tóc màu đen cột lại một mái tóc đen thật dài, bên hông là vỏ kiếm màu đen, ngọc bội màu đen, giày màu đen, cả người tản ra hơi thở tà mị.
Hắn vừa đi lên, liền đưa tới không ít ánh mắt nóng rực của các thiếu nữ, không ít cô gái vung khăn tay trong tay mình, thu hút sự chú ý của hắn. Nhóm người hâm mộ của Bạch Húc quốc rất nhiệt liệt, thậm chí có người còn đứng lên hô lớn: “Bạch Hổ thánh giả tất thắng!” “Lạc công tử!” “Lạc thiếu gia!” Các loại âm thanh tràn ngập sự kính sợ cùng chờ mong bao phủ khắp xung quanh.
Bạch Phong Hoa híp mắt nhìn Lạc Thần Phong đáng ở trên lôi đài mỉm cười, Lạc gia ở Bạch Húc quốc địa vị quả nhiên không giống bình thường, khó trách đêm đó hắn đến tìm mình nói những lời này. Những người đứng sau lưng Lạc Thần Phong chờ mong, quả thật đáng quý.
Ngay sau đó, ngày càng nhiều tiếng hoan hô bao phủ cả âm thanh của người Bạch Húc quốc.
Nguyên nhân đơn giản là vì Mạc Thanh Tuyệt phiêu nhiên lên sân khấu .
Hắn phong tư trách tuyệt, dung nhan tuyệt mỹ, hơi thở lạnh như băng, nháy mắt chấn áp mọi người. Hắn chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, không nói lời nào, cũng không có động tác gì, nhưng đã là sự tồn tại chói mắt ở trên đài.
Gió nhẹ nhàng thổi qua, lướt qua mái tóc dài, áo trắng phiêu dật, hắn tựa như một bức họạ hoàn mỹ cuộn tròn, làm cho tất cả mọi thứ xung quanh đều đình trệ. Ngày hôm nay trong lúc đó, mọi thứ dường như đều trở thành nền cho hắn.
Đến lượt người của Thanh Hồng quốc đều điên cuồng hò hét đứng lên, bao gồm người trong hoàng thất, đặc biệt là hai vị công chúa tuổi trẻ, một mảnh tâm tình cực nóng bỏng đã sớm bay đến trên người Mạc Thanh Tuyệt. Vô số ánh mắt cực nóng đều tập trung ở trên người Mạc Thanh Tuyệt.
Ở giờ khắc này, hai vị nam tử phong tư trác tuyệt đứng ở trên lôi đài, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
“Mạc Thanh Tuyệt, ta sẽ không thua ngươi. Ta muốn ở trước mặt Phong Hoa đánh bại ngươi, kỳ thật ta mới là người thích hợp nhất với Phong Hoa …” Lạc Thần Phong lạnh lùng nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Mạc Thanh Tuyệt ở trước mắt, nâng cằm lên, hướng Mạc Thanh Tuyệt nói.
Mạc Thanh Tuyệt trầm mặc, trên mặt không có biểu tình gì.
Thành chủ Tứ Phương thành đứng ở lôi đài bên cạnh nâng tay lên, lại đem thanh âm khuếch tán truyền đi, hét lớn một tiếng: “Trận đấu hiện tại bắt đầu!”
Nói xong, thành chủ Tứ Phương thành liền nhảy xuống lôi đài, đứng sang một bên. Đối với trận đấu này hắn cũng ngập tràn chờ mong, trong lòng cũng tràn đầy kích động. Hắn chỉ sợ cả đời này cũng chỉ được nhìn thấy một lần thịnh thế duy nhất như vậy, không có cơ hội gặp lại lần thứ hai. Cho nên tự nhiên sẽ trừng to mắt không bỏ qua tất cả mọi thứ ở phía trước.
“Mạc Thanh Tuyệt, rút kiếm đi, hôm nay nhất định phải phân thắng bại, quyết định xem ai mới là người có tư cách đứng ở bên cạnh Phong Hoa, trở thành nam nhân của nàng.” Lạc Thần Phong rút kiếm ra, vung bảo kiếm trong tay, hướng về phía Mạc Thanh Tuyệt, gào lên. Ở thời khắc này Lạc Thần Phong đã đem toàn bộ chiến khí ở trên người phóng xuất ra ngoài, cả người đều bị hào quang màu trắng mãnh liệt bao lấy. Thực lực của hắn làm cho người ta líu lưỡi, lộ ra chiêu thức ấy, tạo ra không ít tiếng kinh hô.
“Ngươi, nói xong rồi?” Mạc Thanh Tuyệt lại chậm chạp không hề cử động, nhìn Lạc Thần Phong kích động, cuối cùng thản nhiên cúi đầu nói ra một câu như vậy.
Lạc Thần Phong thiếu chút nữa tức chết, mình nói nhiều như vậy gạn đục khơi trong ý chí chiến đấu, lại bị một câu nhẹ nhàng bâng quơ của Mạc Thanh Tuyệt bỏ qua. Thật giống như một quyền đánh vào bông vậy, cảm giác vô lực a…
Mạc Thanh Tuyệt chậm rãi vươn tay, rút cây trâm xanh biếc trên đầu xuống dưới. Động tác tao nhã nhưng là người ta có cảm giác hít thở không thông.
“Này, ngươi làm gì vậy? Thật sự là, nam nhân sao còn lấy cây trâm xuống làm gì?” Lạc Thần Phong nắm chặt bảo kiếm của mình, ánh mắt dừng ở cây trâm trên tay Mạc Thanh Tuyệt. Kỳ lạ, theo tính cách của Mạc Thanh Tuyệt sẽ không làm ra những hành động kỳ quái như thế. Cây trâm kia? Chẳng lẽ có vấn đề?
Động tác của Mạc Thanh Tuyệt làm cho mọi người không thể lý giải được, ngoại trừ Bạch Phong Hoa. Chỉ có Bạch Phong Hoa mới hiểu được, cây trâm thoạt nhìn rất bình thường kia, kỳ thật chính là thần khí cuồng bạo nhất — Bích Lãng Kiếm.
Trong nháy mắt Mạc Thanh Tuyệt nhổ cây trâm kia xuống, cây trâm thoạt nhìn rất bình thường kia lại có biến hóa. Ánh mắt mọi người đều tập trung trên cây trâm kia, trên mình cây trâm tản ra một hơi thở cuồng bạo. Ngay sau đó, ngoại hình của cây trâm liền nổi lên biến hóa, rất nhanh liền biến thành một thanh bảo kiếm sắc bén phát ra hào quang lạnh lẽo.
Mạc Thanh Tuyệt nhẹ nhàng phất phất Bích Lãng kiếm trong tay, âm thanh du dương vang lên, tiếp theo bảy màu ánh sáng hào quang từ trên người Bích Lãng kiếm ầm ầm phát ra. Trong lúc đó trên tay Mạc Thanh Tuyệt mãnh liệt phát ra một đạo chiến khí màu trắng, đan vào cùng một chỗ với bảy màu ánh sáng hào quang của Bích Lãng kiếm, sáng lạn loá mắt.
“Thần khí!”
“Cư nhiên là thần khí!”
“Kia là thần khí gì?”
“Chẳng lẽ là thần khí có thể biến hóa hình thái trong truyền thuyết, Bích Lãng Kiếm?”
…
Tiếng kinh ngạc, tiếng cực kỳ hâm mộ, tiếng ghen tị, tiếng hâm mộ,… liên tiếp, tràn ngập toàn bộ quảng trường.
“Ha ha, thật sự là chúc mừng a. Không nghĩ tới Thanh Long thánh giả cũng có thần khí.” Mấy vị giám khảo ở trên khán đài, vài vị trưởng lão khác cùng Thiên Địa thương hội Duy Hạ, còn có thành chủ Sông Băng thành Cố Phong Hàm đều khách khí hướng về phía đại trưởng lão của Thanh Long thánh điện chúc mừng. Cố Phong Hàm trong lòng lại vui sướng, không nghĩ tới Mạc Thanh Tuyệt thật sự có thần khí.
Nghe được mấy lời nói chúc mừng, Đại trưởng lão của Thanh Long thánh điện sắc mặt tái nhợt, rút trừu khóe miệng, khách khí đáp lại vài câu, trong lòng lại phức tạp vài phần. Mà mấy vị trưởng lão khác của Thanh Long thánh điện sắc mặt cũng là khó hiểu đến cực điểm.Tại vì các trưởng lão của Thanh Long thánh điện, bọn họ thế nhưng cũng không biết Thanh Long thánh giả Mạc Thanh Tuyệt có một thần khí!
Trong lòng mấy vị trưởng lão của Bạch Hổ thánh điện có chút không yên. Thực lực của Lạc Thần Phong bọn họ rõ nhất. Tuy rằng bình thường Lạc Thần Phong rất lười biếng, nhưng mà tư chất trăm năm khó gặp, cho nên thực lực của hắn bọn họ rất yên tâm. Luôn luôn đánh giá thấp Thanh Long thánh giả tuy rằng không biết thực lực của hắn đến tột cùng là như thế nào, nhưng Lạc Thần Phong nhà mình đấu với hắn, chắc cũng sẽ không thiệt thòi lớn.
Nhưng mà, hiện tại Mạc Thanh Tuyệt bày ra thực lực như vậy làm cho trong lòng bọn họ có chút không yên. Có thần khí trong tay, thực lực tăng lên rất nhiều.
“Hừ, không nghĩ tới ngươi cũng có thần khí.” Sắc mặt Lạc Thần Phong trầm xuống, nhưng con người lại không có chút ý muốn lui, nắm chặt bảo kiếm trong tay bạo quát một tiếng, “Mạc Thanh Tuyệt!”
Mạc Thanh Tuyệt hơi hơi rũ mắt xuống, bỗng nhiên cả người chiến khí tự như Bạo Phong quét qua, một cỗ chiến khí cuồng bạo mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được từ xung quanh thân thể trào ra sau đó hóa thành từng vòng tròn, toàn bộ bao quanh Bích Lãng kiếm.
Bích Lãng kiếm càng run run mạnh hơn, đứng lên, hắn thật hưng phấn.
Giết chóc! Giết chóc!
Cuồng bạo! Cuồng bạo!
Phát tiết! Phát tiết!
Bích Lãng kiếm đem lực lượng chiến khí của Mạc Thanh Tuyệt cùng kiếm khí của mình hoàn toàn dung hợp vào nhau. Hắn muốn hủy diệt, hắn muốn hủy diệt vô tận tất cả những thứ trước mắt!
Chí hướng to lớn, bài sơn đảo hải.
Chiến khí tật lớn cùng với thất thải kiếm khí, vào thời điểm này đều phóng xuất ra, uy áp xung quanh, làm cho tất cả mọi người ở đây dường như đều đình chỉ hô hấp, bọn họ thậm chí đều sinh ra một loại cảm giác thần phục quỳ xuống.
Năng lực, đây là năng lực đến mức nào?!
Ầm vang long —
Tiếng nổ vang tận trời xanh, tràn ngập Tứ Phương thành.
Dường như toàn bộ Tứ Phương thành đều lay động.
Lạc Thần Phong huy kiếm, trong mắt tất cả đều là sự dứt khoát, phi thân đón nhận.
Mạc Thanh Tuyệt một kiếm lạnh lùng đánh xuống.
Ở giờ khắc này, người của Bạch Húc quốc đã không đành lòng nhìn kiếm này đánh xuống. Thục cường thục nhược (bên mạnh bên yếu), đã rất rõ ràng.
Mà Lạc Thần Phong lại vẫn nghênh đón.
Đang nhìn trên đài, đại trưởng lão của Bạch Hổ thánh điện Bạch Húc quốc đứng lên, xiết chặt quyền đầu, máu trong người chảy mạnh.
Một kích này Thần Phong có thể đứng vững sao?
Tiếng nổ vang lên, sau khi âm thanh đình chỉ, tất cả yên tĩnh trở lại.
Phía trên lâu đài, Mạc Thanh Tuyệt vẻ mặt đạm bạc, lẳng lặng đứng tại chỗ. Chiến khí màu trắng khổng lồ trên người đã thu liễm biến mất, Bích Lãng kiếm trên tay cũng an tĩnh trở lại, hào quang bảy màu cũng biến mất không thấy.
Lạc Thần Phong cũng lẳng lặng đứng ở trước mặt Mạc Thanh Tuyệt. Hai người đều không tiếng tục động.
“Ta thua.” Lạc Thần Phong ngẩn đầu lên, rút trừu khóe miệng, thản nhiên cười, sau đó thu hồi bảo kiếm, lưu loát nhảy xuống lôi đài. Cuối cùng quay đầu bỏ lại một câu: “Nhưng mà, ta vẫn như trước không buông tay Phong Hoa.”
“Có gan, thử xem.” Mạc Thanh Tuyệt hơi mỉm cười, cũng nhẹ nhàng phun ra một câu như vậy.
Lạc Thần Phong cứ như vậy lưu loát xuống đài, hào phóng thừa nhận mình thua.
Mọi người nghi hoặc nhìn trước mắt mình, đây là tình huống gì?
Bạch Hổ thánh giả cứ như vậy thừa nhận mình thua? Buông tha cho?
Nhưng mà, hình như bọn họ chưa có chính thức giao thủ a?
Vừa rồi trong lúc điện quang hỏa thạch, đương nhiên chỉ có cao thủ mới hiểu được sao lại thế này.
Mạc Thanh Tuyệt xoay người, phiêu nhiên hạ lôi đài.
Trận tỷ thí này, hình như cứ như vậy chấm dứt.
Thành chủ Tứ Phương thành nhảy lên trên lôi đài, giơ tay lên, quát lớn: “Trận đấu hôm nay, Thanh Long thánh giả Mạc Thanh Tuyệt thắng…”
Hắn còn chưa nới xong, liền cảm thấy dưới chân có điểm khác thường. Tiếp theo đó một tiếng ầm vang lên tận trời, trước mắt tro bụi cuồn cuộn, vào lúc này lôi đài hoàn toàn bị vỡ ra, chia làm hai nửa. Mà nới bị vỡ ra, rõ ràng chính là nơi vừa rồi bị một kiếm của Mạc Thanh Tuyệt đánh xuống. Lại nhìn kỹ, dưới lôi đài lộ ra một cái hố thật sâu. Mặt đất cũng bị khảm mở ra!
Rầm rập…
Âm thanh lôi đài sập không dứt ở bên tai, tro bụi đầy trời, sương mù phủ trước mắt mọi người.
Thành chủ Tứ Phương thành vội vàng vọt sang một bên, trong lòng còn sợ hãi, nhìn lôi đài trước mắt đang không ngừng sập xuống.
Một kiếm vừa rồi Mạc Thanh Tuyệt đem lôi đài phía sau Lạc Thần Phong chém thành hai nửa, nhưng mà trên người Lạc Thần Phong lại không có một chút vết thương.
Này nói lên cái gì?
Thành chủ Tứ phương thành rùng cả mình, du nhiên nhi sinh (không rõ).
Thanh Long thánh giả Mạc Thanh Tuyệt… Người này thực lực, rốt cuộc đến loại nào?
Ở giờ khắc này, quan vọng dân chúng mới hiểu được đã xảy ra chuyện gì. Khó trách Bạch Hổ thánh giả Lạc Thần Phong lại thản nhiên hào phóng nhận thua. Thì ra là một kiếm kia, thắng bại đã phân.
Một kiếm như vậy, kết cục đã định.
Bạch Hổ thánh giả Lạc Thần Phong, thua!
Thanh Long thánh giả Mạc Thanh Tuyệt, thắng!
Trận đấu ngày hôm nay đã xong, nhưng mà trận đấu tiếp theo lại không thể tiến hành được.
Nguyên nhân rất đơn giản, lôi đài bị hủy, phía trên là một đống hỗ độn.
Tuy rằng việc dựng lôi đài đơn giản, nhưng mà để rửa sạch hết phế tích đó cũng cần có chút thời gian. Cuối cùng nhóm giám khảo thảo luận đưa ra kết quả đó là, trận đấu thứ hai được an bài vào ngày mai. Đợi khi lôi đài được dựng lại, mọi thứ được chuẩn bị thật tốt sẽ cử hành trận đấu.
Ở lối ra của tuyển thủ trận đấu, ban giám khảo cũng đi ra.
Nhưng trên hội trường thượng vẫn rất ồn ào, liếc mắt một cái nhìn lại toàn bộ đều là người. Những người này đều không muốn lập tức rời đi, đều ở trở về chỗ cũ như lúc trước trận đấu. Ở trong trận đấu này, rất nhiều người đều bị phong thái của Mạc Thanh Tuyệt thuyết phục.
Kia một kiếm phong tư…
Bạch Phong Hoa cùng người của Chu Tước thánh điện đang trở về dịch quán Chu Vũ quốc. Mạc Thanh Tuyệt thắng lợi, Bạch Phong Hoa đương nhiên không cảm thấy kinh ngạc cùng hưng phấn, trong mắt nàng, tất cả chuyện này đều là đương nhiên. Thực lực của Mạc Thanh Tuyệt, hơn xa vừa rồi biểu hiện ra bên ngoài. Thực lực của hắn, chính là sâu không lường được.
Trở lại đại đường dịch quán, thái tử Chu Vũ quốc trong lòng còn chút sợ hãi đối với đại trưởng lão, nói: “Đại trưởng lão, thực lực của thánh giả Thanh Long thánh điện khủng bố như vậy, nếu như cùng thánh giả đại nhân của chúng ta đấu với nhau, chúng ta có phần thắng hay không?”
“Thái tử điện hạ, Thánh giả nhất định sẽ dốc toàn lực đối phó, về phần kết quả, ta cho rằng cố gắng hết sức thì không có gì phải tiếc nuối.” Đại trưởng lão trong lòng kỳ thật cũng không có để, đặc biệt là khi nhìn Mạc Thanh Tuyệt dử dụng thần khí, kinh thiên bổ xuống một kiếm. Tuy rằng thực lực Bạch Phong Hoa cũng không yếu, trên tay còn có thần khí đứng đầu, nhưng mà, thực lực của đối phương thật sự rất cường hãn.
“Ân.” Thái tử có chút lo lắng nhìn về phía Bạch Phong Hoa, Bạch Phong Hoa lại bình tĩnh ngồi một bên, hưởng thụ mỹ thực không biết Bạch Tử Mặc mua từ đâu mang tới. Thái độ thản nhiên như vậy thật ra lại làm cho thái tử có chút yên tâm.
“Thái tử điện hạ không cần quá mức lo lắng. Ta đối với đồ đệ của mình có mười phần tin tưởng.” Trong lời nói của Nhị trưởng lão tràn đầy sự tin tưởng.
“Phải, Nhị trưởng lão nói phải.” Thái tử mỉm cười gật gật đầu, từ sau khi biết Bạch Phong Hoa còn có một thân phận khác là Cao cấp Luyện dược sư, địch ý của hắn với Bạch Phong Hoa cũng đã bớt đi nhiều. Vương quyền cùng Thánh điện vẫn luôn chống lại, nhưng là có rất nhiều thời điểm Vương quyền chỉ có được ba phần, điều này khiến cho ở chỗ sâu đáy lòng người trong hoàng thất đối với Thánh điện có chút địch ý. Trước đó Hoàng cung Thủ tịch Luyện dược sư thái độ cao ngạo, hơn nữa tâm tính dường như cũng không ổn định, lai lịch không rõ, không thể mượn sức. Nhưng mà Bạch Phong Hoa không giống như vậy, nàng là người Đông Mộc, thuộc hạ của Chu Vũ quốc, hơn nữa thân lại là Thánh giả của Thánh điện.
“Không phải đại ca nói mọi người cũng sẽ tới sao?” Bạch Phong Hoa không để ý đến chuyện ở bên này, mà có chút ai oán cùng Bạch Tử Mặc nói chuyện khác.
“Đúng vậy! Vốn đại ca, cha cùng với nương định đến, nhưng dường như ở Đông Mộc đang có việc nên không thể tới được, thật là đáng tiếc a.” Bạch Tử Mặc thở dài.
“Không đến cũng tốt, đi đường xóc nảy sẽ mệt mỏi.” Bạch Phong Hoa nghĩ ngợi nói. Thân thể Tiết Nhu Nhi luôn rất yếu, lặn lội đường xa, nhất định sẽ làm cho nàng chịu không nổi.
Khi đó, ở dịch quán Thanh Hồng quốc.
Mạc Thanh Tuyệt một mình đi lên lầu, phía sau tiếng bước chân lại vang lên dồn dập.
“Thánh giả đại nhân, xin chờ một chút.” Giọng nói vội vàng này, là giọng nói ngọt ngào của một cô gái.
Mạc Thanh Tuyệt hơi hơi nhíu mi, đáy mắt hiện lên một tia chán ghét. Không quay đầu lại, thản nhiên nói: “Công chúa điện hạ thứ lỗi, hôm nay chiến đấu một trận như vậy có chút mệt mỏi. Ta muốn nghỉ ngơi .”
“A?” Công chúa vẻ mặt thất vọng đứng ở phía sau Mạc Thanh Tuyệt, nàng vốn đang hứng trí bừng bừng, muôn mời Mạc Thanh Tuyệt đi tới tiểu lâu Sao Bắc cực ăn cơm chúc mừng, nhưng không nghĩ tới Mạc Thanh Tuyệt ngay cả đầu cũng không thèm quay, trực tiếp cự tuyệt.
“Kia, nếu không thì buổi tối đi?” Công chúa tràn ngập chờ mong hỏi.
“Không cần.” Mạc Thanh Tuyệt thản nhiên nói một câu như vậy, sau đó hướng về phía phòng của mình đi đến, không để ý đến vẻ mặt háo sắc của công chúa ở phía sau.
“Hoàng tỷ, ta đã nói rồi, Thánh giả đại nhân, hắn khẳng định sẽ không đáp ứng. Ngươi vấp phải trắc trở nhiều lần như vậy, như thế nào mà còn chưa chịu từ bỏ ý định?” Ở phía sau nàng, một nữ tử có tướng mạo tương tự nàng vài phần phẫn nộ nói.
“Chân thành sở tới, kiên định.” Đại công chúa cắn răng nói, “Ta tin tưởng một ngày nào đó Thánh giả đại nhân sẽ bị tấm chân tình của ta làm cho rung động.”
Tiểu công chúa nhún vai, tỏ vẻ không tin, ánh mắt lại cực nóng, đầu hướng về phía phòng ngủ của Mạc Thanh Tuyệt. Nam tử hoàn mĩ kia, hôm nay thật sự là làm cho người ta rung động, khí phách rất đoạt lòng ngừơi. Làm sao có thể nhanh như vậy đã hạ gục đối phương. Huống chi đối phương không phải phàm nhân, mà là Bạch Hổ thánh giả.
Ở dịch quán Bạch Húc quốc, Lạc Thần Phong đang bị một đám lão nhân vây quanh, các lão nhân này chĩnh là mấy vị trưởng lão của Bạch Hổ thánh điện.
“Thần Phong, lần này thua xem như thử sức…”
“Đúng vậy, lần này thua cũng không sao. Không trách ngươi.”
“Không cần phải suy nghĩ nhiều…”
“Kỳ thật thực lực của ngươi cũng rất mạnh …”
…
Bị sáu lão nhân vây ở tận cùng bên trong, tầng bên ngoài cũng bị vây bởi không ít người, toàn bộ đều biểu hiện sự lo lắng. Sợ hôm nay Lạc Thần Phong bị đánh bại như vậy trong lòng sẽ sinh ra bóng ma tâm lý làm cho hắn trì trệ không tiến lên được. Trên thực tế, quả thật có rất nhiều cao thủ, trước đó do không gặp được đối thủ, vui vẻ thủy khởi. Nhưng một khi trải qua thất bại, liền không thể thoát khỏi bóng ma tâm lý, sẽ không gượng dậy nổi, cũng không có cách nào tiến lên được.
Nhưng có một điều rất rõ ràng, Lạc Thần Phong tuyệt đối không phải là người như vậy.
Hắn lại vừa bực mình vừa buồn cười nhìn những người xung quanh quan tâm hắn, cuối cùng phải vỗ ngực cam đoan mình càng đánh càng hăng mọi người mới yên lòng mà buông tha cho hắn.
Nhìn trước mắt hé ra khuôn mặt thân thiết, Lạc Thần Phong ấm áp trong lòng. Đó, đều là tài sản quý giá của hắn…
Ở một nơi khác, dịch quán Huyền Nguyệt quốc.
Huyền Vũ thánh giả một mình lẳng lặng ngồi xếp bằng ở trên giường, hai mắt nhắm nghiền, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại trận chiến ngày hôm nay.
Mạc Thanh Tuyệt thắng lợi khiến cho trong lòng hắn rung động không thôi.
Ngày mai, sẽ là hắn cùng với Bạch Phong Hoa quyết đấu.
Cô gái thần bí kia, lần đầu thấy nàng, cũng không đem nàng để vào mắt. Lần đầu tiên nhìn thấy, chỉ là một cô gái bình thường có chiến khí cấp tám, nếu cứng rắn nói có chút đặc biệt, thì chính là làn da ngăm đen kia .
Nhưng thời điểm khiến hắn phải nhìn lại nàng, chính là khi nàng mình đầy vết thương thu phục thần khí. Bắt đầu từ thời điểm đó, cái bóng dáng nhỏ bé nhu nhược khiến cho hắn không thể quên.
Khi nàng thu phục thần khí, nhìn đến cả người nàng đều là máu, hắn thậm chí còn có chút hoài nghi, lúc trước nàng làm thế nào mà chống đỡ được, thậm chí còn hoài nghi, nàng có thể chống đỡ đến khi thu phục được thần khí hay không.
Kết quả, nàng thành công.
Thần khí thần phục nàng.
Thần khí có ý thức của chính mình, lựa chọn nàng làm chủ nhân, tất nhiên sẽ không đơn giản như vậy.
Cho nên, bắt đầu từ thời điểm đó hắn liền chú ý đến nàng, cũng phái người âm thầm điều tra nàng. Trước kia là một cô gái nói chuyện lắp bắp tư chất thấp kém, trong một đêm lại tỏa ra hào quang sáng chói, cuối cùng trở thành Chu Tước thánh giả vạn người kính ngưỡng, chuyện này không thể không nói rằng đây là một truyền kỳ. Điều này khiến cho trong lòng hắn không khỏi tò mò, đến tột cùng, nàng là một người như thế nào?
Yêu hận rõ ràng. Lúc trước ngưỡng mộ Nam Hoa Vương, cuối cùng lại chọn phương thức xử sự quyết tuyệt như vậy, khiến hắn sợ hãi và vô cùng hiếu kì.
Mà thực lực của nàng lại là một điều bí ẩn. Chiến khí của nàng hiện tại, rốt cuộc đến mấy cấp? Cấp mười? Mười một? Nàng có trong tay thần khí đứng đầu, ngày mai sẽ cùng mình quyết đấu, mình sẽ có bao nhiêu phần nắm chắc?
Huyền Vũ thánh giả Cung Ngọc Phong chậm rãi mở hai mắt, ánh mắt trở nên thâm thúy. Con ngươi nguyên bản hắc bạch phân minh, ở giờ khắc này dần dần biến thành màu xanh thẫm, ánh mắt hấp dẫn người khác tiến vào.
Cung Ngọc Phong chậm rãi vươn tay bóp trán mình, ngày mai, mình có nên dùng tới bí thuật hay không?
Bỗng nhiên, có chút chờ mong ngày mai cùng nàng quyết đấu.
“Hắt xì!” Ngay lúc này Bạch Phong Hoa bỗng nhiên hung hăng hắt xì một cái.
“Tỷ, không phải là tỷ bị cảm chứ?” Bạch Tử Mặc ở một bên lo lắng hỏi.
“Không, tự nhiên cái mũi ngứa một chút.” Bạch Phong Hoa nhu nhu cái mũi của mình, trong lòng nghi ngờ, chẳng lẽ là mẫu thân đang nhớ thương mình.
Bao đêm ở Tứ phương thành, tiếng động lớn ầm ĩ vô cùng. Chợ đêm phồn hoa làm cho người ta lưu luyến không quên. Mà phường đặt cược lại càng náo nhiệt, bởi vì có người đã bắt đầu phiên giao dịch .
Đặt cược vào trận đấu ngày mai, thắng bại của Chu Tước thánh giả Bạch Phong Hoa cùng Huyền Vũ thánh giả Cung Ngọc Phong. Không ít người đặt cho Bạch Phong Hoa thắng, nhưng người đặt cho Cung Ngọc Phong cũng rất nhiều.
“Một ngàn lượng hoàng kim, Chu Tước thánh giả.” Bạch Tử Mặc hì hì cười, sau khi ăn xong bữa cơm chiều hắn liền lôi kéo Anh Thiếu Minh tới đây. Số tiền này là toàn bộ tài sản của Bạch Tử Mặc, còn theo An Thiếu Minh mượn không ít nên mới nhiều tiền như vậy. Nháy mắt liền đặt cược toàn bộ, chỉ đặt Bạch Phong Hoa thắng lợi.
“Bạch tỷ tỷ mà biết ngươi đánh bạc, ngươi liền xong đời.” An Thiếu Minh chính nghĩ nói những lời này.
“Đánh cược đi, vừa rồi còn có người đem cả người nhà ra cược để kiếm chút ít.” Bạch Tử Mặc ôm lấy An Thiếu Minh hi hi ha ha nói.
An Thiếu Minh cười hắc hắc, thấp giọng nói: “Bạch tỷ tỷ khẳng định sẽ thắng, không cần phải nói, lần này chúng ta phát tài .”
Hai tên đáng khinh này, cứ như vậy đem toàn bộ tài sản của mình đổ vào, sau đó quay lưng trở về dịch quán.
Một đêm này ở Tứ Phương thành, nhiều người vô cùng.
Sáng sớm hôm sau, có rất nhiều người quầng mắt thâm đen, nhưng trên mặt lại kích động vạn phần đi tới hội trường chuẩn bị xem trận đấu .
Một trận chiến ngày hôm qua đã để lại cho bọn hắn ấn tượng vô cùng sâu sắc, đối với trận chiến ngày hôm nay, ngập tràn sự chờ mong.
Lôi đài đã được dựng lại xong, không còn nhìn ra sự chật vật lúc trước.
Cổ âm thanh hào hùng vang lên, màu cờ tung bay đầy trời, không khí trang nghiêm tràn ngập trên không Tứ Phương thành.
Ban giám khảo đã vào chỗ của mình, Bạch Phong Hoa cùng Cung Ngọc Phong cũng đã sớm chuẩn bị tốt.
Thành chủ Tứ Phương thành nhảy lên lôi đài, giơ tay lên cao, âm thanh hào hùng liền đình chỉ lại.
“Trận đấu thứ hai, Chu Tước thánh giả Bạch Phong Hoa đấu với Huyền Vũ thánh giả Cung Ngọc Phong.” Sau khi âm thanh tuyên bố vang lên, tiếng hoan hô nổi lên ở bốn phía.
Hai bóng dáng đều nhẹ nhàng nhảy lên lôi đài.
Bạch Phong Hoa vẻ mặt bình tĩnh đứng ở một bên lôi đài, Cung Ngọc Phong gương mặt lạnh lùng, cũng lẳng lặng đứng một bên khác của lôi đài.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
“Trận đấu hiện tại bắt đầu.” Thành chủ Tứ phương thành quát lớn một tiếng, sau đó nhảy xuống khỏi lôi đài, đứng sang một bên.
Bạch Phong Hoa chậm rãi rút Trường Không kiếm bên hông ra, mà Cung Ngọc Phong cũng rút bảo kiếm của mình ở bên hông.
“Thương!” Ngay sau đó, binh khí va chạm vào nhau tạo ra một âm thanh thanh thúy vang lên giữa không trung.
Thân ảnh hai người giao nhau ở giữa không trung, vũ khí cũng va chạm một chút. Một kích này, ai cũng không sử dụng chiến khí, chỉ có binh khí chạm vào nhau mà thôi. Trường Không kiếm cũng không có phát ra hào quang cửu sắc.
Hai người này, đều là đang thử đối phương.
Rất mạnh!
Trong lòng hai người đều dâng lên ý nghĩ này.
Bạch Phong Hoa chậm rãi xoay người, Trường Không kiếm trong tay đã xiết chặt. Thật không ngờ Huyền Vũ thánh giả này thực lực lại tăng cường đến vậy. Trước khi Trường Không kiếm xuất thế, hắn đã ở trong hàng ngũ tranh đoạt, khi đó, thực lực của hắn không có cường hãn như bây giờ. Ngắn Trong thời gian ngắn ngủi, hắn lại có thể tiến bộ lớn như vậy. Thật không đơn giản!
Trong lòng rung động không phải Bạch Phong Hoa, mà là Cung Ngọc Phong. Giờ phút này trong lòng Cung Ngọc Phong rung động đến tột đỉnh. Cô gái này chính là cô gái lúc trước chiến khí mới đạt cấp tám sao? Nàng làm sao có thể tiến bộ nhanh như vậy. Đã không thể lấy hai chữ thiên tài để thuyết minh về nàng.
Một trận chiến này, chỉ sợ mình sẽ phải chịu khổ không ít.
Cung Ngọc Phong cũng chậm rãi xoay người, nắm chặt bảo kiếm trong tay, hơi hơi rũ mắt xuống không nói gì, mặt lạnh như băng không có biểu tình. Nhưng mà bảo kiếm trên tay hắn đã có biến hóa, một cố chiến khí cường đại màu trắng bao vây lấy bảo kiếm trong tay, bảo kiếm trong tay chậm rái biến hóa!
Bạch Phong Hoa nao nao, đây là chiến khí gì?
Ở trên khán đài cao nhất Mạc Thanh Tuyệt thấy một màn như vậy, ánh mắt hơi hơi trầm xuống, ở chỗ sâu nhất trong đáy mắt hiện lên một tia không rõ thần thái.
Lạc Thần Phong thấy một màn như vậy, sắc mặt cũng trầm xuống. Huyền Vũ thánh giả này làm việc luôn âm trầm, cho nên bọn họ cũng không biết tuyệt kỹ của người này là gì. Chiêu thức của hắn, dường như không có người nào biết. Hôm nay, hắn muốn bày ra thực lực của mình sao? Sao Phong Hoa lại khiến hắn kiêng kị như vậy?
“Bạch Phong tất…” Cung Ngọc Phong bỗng nhiên nhẹ nhàng khai, giọng nói dị thường lạnh như băng.
Bạch Phong Hoa hơi hơi nhíu mi, nhìn Cùng Ngọc Phong ở trước mắt thốt ra mấy lời khó hiểu, không biết hắn có ý gì.
“Ngươi, cẩn thận.” Cung Ngọc Phong lại phun ra một câu như vậy.
Bạch Phong Hoa ngẩn người, ngay sau đó là hoảng hốt trong lòng.
Cung Ngọc Phong đã công kích tới!
Mà lúc này, không khí xung quanh người dường như đang vặn vẹo không bình thường, biến hóa hư ảo. Thời điểm này, bỗng nhiên Bạch Phong Hoa thậm chí sinh ra ảo giác, dường như có cảm giác chính mình đang không tồn tại!
Đây là chiêu thức gì?
Bạch Phong Hoa trong lòng có chút lo lắng, nắm chặt Trường Không kiếm đang run nhè nhẹ trong bàn tay, hạ mắt xuống, chống lại công kích của Cung Ngọc Phong!
Kinh thế chi chiến, bắt đầu mở màn!
Bình luận facebook