Bất quá, bọn họ đến sông Băng Thành làm cái gì? Tựa hồ là tìm người, không tìm thấy người liền dời đi.
"Chuyện gì?" Nam Cung Vân nhìn trên mặt Bạch Phong Hoa cười lạnh, nghi ngờ hỏi.
"Có cái cao cấp luyện dược sư, vẫn tìm ta gây phiền toái, sau ta mới biết được vì sao." Bạch Phong Hoa cười nhẹ, tiếp theo đại khái tường thuật lại chuyện một lần.
"Thì ra là thế!" Nam Cung Vân hơi hơi nhíu mi,"Bọn họ muốn làm gì?"
"Không biết." Bạch Phong Hoa nhún vai, "Chẳng qua, tựa hồn hướng bên này."
"Ta biết." Thanh âm Vân Dương trầm xuống truyền đến.
"Vân thúc biết?" Nam Cung Vân kinh ngạc.
"Tiểu Vân ngươi còn nhớ chuyện ta từng nói qua với ngươi, lúc trước có nhóm ngươi truy sát chúng ta." Vân Dương trầm giọng nói.
Nam Cung Vân nhíu mày, trầm mặc xuống, không có trả lời.Chuyện trong qua khứ, hắn thủy chung bài xích.
"Người nọ, chính là nhóm người lúc trước truy sát ta.Sau lại bị ta đả thương nặng, hắn liền trốn đi dưỡng thương, tuyên bố nhất định sẽ trở về báo thù." Vân Dương hừ lạnh một tiếng."Lúc này đây, ta sẽ làm cho hắn có đến mà không có về!" Thương tích trên người Vân Dương đã muốn khỏi hẳn, tự nhiên là không sợ đối phương.
Bạch Phong Hoa trầm mặc nhìn Nam Cung Vân, nguyên lai đoàn người Bạch Linh Khê đến sông Băng thành tìm Vân Dương.Không tìm được ngươi, nhưng hắn hẳn đã biết Nam Cung Vân cùng Vân Dương cùng một chỗ.Cho nên, mới quay đầu đi Chu Tước Thánh Điện tới tìm người.
Bạch Phong Hoa không có hỏi nguyên nhân ngươi nọ phải đuổi giết Vân Dương cùng Nam Cung Vân, bởi vì nàng cảm giác được sư huynh không nghĩ muốn nhắc đến chuyện này.Tự nhiên, nàng cũng không hỏi tới, thời điểm thích hợp sư huynh sẽ tự nói nói ra.
"Người nọ cũng không biết thương thế Vân tiền bối đã khỏi, cho nên hắn mới khoa trương tìm đến gây sự sao?" Bạch Phong Hoa nhíu mày trầm giọng hỏi.
"Cũng không chắc chắn, dựa theo tác phong của hắn, tương đối cẩn thận." Ánh mắt Vân Dương che dấu suy nghĩ trong lòng, luận thực lực đối phương không bằng hắn, nhưng đối phương am hiểu dùng độc, lúc trước mình bị thương nặng mà hắn cũng trọng thương, chính là bởi vì mình bị trúng độc của hắn.
"Vừa mới trở về, nghỉ ngơi trước đã.Phong Hoa, ngươi cũng mệt mỏi, trước nghỉ ngơi cho tốt, chuyện này nói sau." Phía sau, Nam Cung Vân im lặng bỗng lên tiếng, hiển nhiên hắn tuyệt không nguyện ý nhắc lại chuyện này.
Trong lòng Bạch Phong Hoa hiểu rõ, gật gật đầu, đứng dậy rời đi.
Sau khi bóng dáng Bạch Phong Hoa biến mất, Nam Cung Vân mới chậm rãi đứng dậy chuẩn bị trở về phòng.
"Tiểu Vân... " Vân Dương mở miệng muốn nói.
"Ta biết, đợi ngươi xử lý xong chuyện này, ta sẽ nói cho sư muội biết." Nam Cung Vân giọng điệu không kiên nhẫn nói.
"Vậy là tốt rồi." Trong lòng Vân Dương thở dài một hơi.Không thể chậm trễ nữa, người nhu nhược kia, bây giờ còn chịu khổ, nhiều năm trôi qua, cũng không biết nàng hiện tại thế nào.
Nam Cung Vân không tiếng động đi ra ngoài, trong lòng một mảng phức tạp.
Trở lại chính phòng mình ở, Nam Cung Vân kinh ngạc nhìn gốc cây Thanh Ảnh Diệu Tử, trong lòng rầu rĩ.Trên người Phong Hoa có độc, cho dù có một tia hy vọng hắn cũng sẽ không buông tha.
Lúc này, Bạch Phong Hoa không có nghỉ ngơi, mà trực tiếp đi cấm địa Chu Tước thánh điện.
Tiến vào Cấm địa rất nhanh nhìn thấy thần thú Chu Tước, giờ phút này hiển nhiên tâm tình thần thú Chu Tước vô cùng tốt, cả người hỏa diễm hừng hực bùng cháy, hướng Bạch Phong Hoa nói chuyện, giọng nói ôn tồn đến cực điểm.
"Người thừa kế của ta, ngươi làm phi thường tốt." Thần thú Chu Tước bởi vì Bạch Phong Hoa tại trăm năm chi ước đạt thứ hạng đầu, nàng tranh thủ đến vị trí gần nhất, có thể hấp thụ lượng nguyên khí lớn nhất.
"Ừ, thần khí tiếp theo ở đâu?" Bạch Phong Hoa trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi.Nàng trước mắt không có tâm tình cũng không có thời gian cùng chim lớn dài dòng.
"Thần khí khác, ta nghĩ ngươi phải mất ít tâm tư." Chu Tước thần thú không có tức giận bởi thái độ của Bạch Phong Hoa, mà dùng thiện ý tiếp tục nói "Thần khí tiếp theo, ở một đại lục khác.Đại lục kia, chúng ta không thể dùng lực lượng xâm nhập, về sau ngươi đến bên kia, tất cả đều dựa vào thực lực của chính ngươi."
"Vậy sao..." Bạch Phong Hoa nhíu mày.Đại lục khác, nàng không phải chưa từng nghe qua, đại lục kia, gia tộc thần bí đã sớm truyền đến, chỉ biết thực lực người bên kia tựa hồ cũng rất mạnh,so với bên này không phải là một cấp bậc.Khó trách thần thú Chu Tước nói qua bên kia phải mất chút tâm tư.Này phí tâm tư chỉ sợ là cách nói bảo thủ, đến lúc đó phỏng chừng khó khăn trùng trùng điệp điệp.
Xem ra, phải nghĩ biện pháp đi đại lục khác.Lưu Quang Tuyết Liên cùng thần khí đều ở đó, rất là phiền toái.Ba năm, chỉ có ba năm, đã không còn thời gian có thể lãng phí.
"Ở địa phương nào?" Bạch Phong Hoa trầm giọng nói.LQĐ
"Chuyện này..." Chu Tước thần thú thanh âm dần nhỏ xuống.
"Cái gì?" Bạch Phong Hoa nhíu mày.
"Sức mạnh của chúng ta không có biện pháp thâm nhập vào, không thể biết vị trí cụ thể." Chu Tước thần thú nhỏ giọng nói, không đợi Bạch Phong Hoa tức giận, vội vàng bổ sung, "Nhưng là, nhóm thần khí đều đã xuất thế.Trường Không Kiếm trong tay ngươi có thể cảm ứng thần khí khác, cho nên ngươi không cần lo lắng, dễ dàng tìm được thần khí.Bọn họ đều trông cậy vào một người có thể dẫn bọn họ rời diện mạo này đi."
Bạch Phong Hoa co rút khóe miệng, chim lớn này, nhưng thật ra làm cho mình gọi người, chính mình đi ra ngoài liều mạng, nàng an vị chờ tin lành đến.Mình tại sao cảm thấy bất công a?
"Cái kia, cái kia, ta cho ngươi ba cái lông chim, bên trong chức sức mạnh của ta.Thời khắc mấu chốt hẳn có thể vì ngươi ngăn cản một hồi." Chu Tước thần thú nhìn sắc mặt Bạch Phong Hoa không tốt, vội vàng lấy lòng bứt ba cọng lông chim xuống, bay tới trong tay Bạch Phong Hoa, "Ba cọng lông chim này ẩn chứa sức mạnh hỏa diễm, về sau sẽ bộ phát trận lửa thật lớn."
Bạch Phong Hoa thuận tay đem mấy cọng lông chim cho vào túi Càn khôn, như hổ rình mồi nhìn Chu Tước thần thú "Còn thứ tốt gì không?"
"A!" Chu Tước thần thú sửng sốt, tiếp theo hạ thấp khuôn mặt "Thật không có.Nếu có ta nhất định sẽ đưa cho ngươi."
"Sao không bứt nhiều lông, mà chỉ có ba cọng?" Bạch Phong Hoa nói mặt không đổi sắc tâm không đập.
Chu Tước thần thú run run đứng thẳng dậy, nàng thật sự hận không thể dùng móng vuốt cào con kiến chết tiệt này.Vừa cảm thấy nàng thuận mắt vì mình giành được vị trí tốt, hiện tại thực sự là đáng giận đến cực điểm! Chính mình tốt xấu thì cũng là thần thú đại nhân cao cao tại thượng a! Con kiến chết tiệt này, lại còn nói chính mình rút lông nhẹ nhàng bâng quơ.
Trong lòng Chu Tước thần thú tức giận, lại đau khổ nhịn xuống nhổ xuống mấy cọng lông chim xuống, bay ở trong tay Bạch Phong Hoa.Bạch Phong Hoa đương nhiên đem lông chim quẳng vào túi Càn Khôn, tùy ý nói "Tìm được thần khí rồi trở lại tìm ngươi."
"Ừ, đi đường cẩn thận một chút." Chu Tước thần thú theo hàm răng rít giọng nói, trong lòng lửa hận ngập trời.
Bạch Phong Hoa ra cấm địa, lại kinh ngạc nhìn Bạch Tử Mặc An Thiếu Minh còn có cây mắt cỡ Tô Mộng Vân đứng ở phía trước chờ đợi.
"Các ngươi, làm cái gì vậy?" Bạch Phong Hoa sửng sốt ,nghi ngời hỏi.
"Tỷ, lần này ngươi muốn đi xa phải không?" Bạch Tử Mặc trừng mắt nhìn Bạch Phong Hoa tức giận hói.
Bạch Phong Hoa hơi nhíu mày, không nói chuyện, An Thiếu Minh vội vàng nói "Bạch tỷ tỷ, ngươi đã nói, ngươi về sau nhất định sẽ mang theo chúng ta, lần này tuyệt đối không cho phép ngươi bỏ lại chúng ta."
"Ta cũng phải đi, ta vẫn muốn đi theo ngươi." Cây mắc cỡ cũng kiên định nói.
Bạch Phong Hoa giật mình ngơ ngẩn, ba người trẻ tuổi trước mắt trên mặt đều là kiên nghị.Lời cự tuyệt nàng thế nào cũng không nói nên lời.
"Lão tỷ, không cho phép ngươi bỏ chúng ta lại, không cho phép bỏ lại chúng ta, phải mang bọn ta đi!"Bạch Tử Mặc ba bước cũng thành hai bước chạy nhanh vội tiến lên ôm lấy cổ Bạch Phong Hoa, cả người dán tại trên người nàng, không buông tha lặp lại mấy câu nói đó.
"Được rồi, được rồi, ta bị ngươi đè chết mất." Bạch Phong Hoa mở tay Bạch Tử Mặc, bất đắc dĩ nói, "Được, mang bọn ngươi đi, mang bọn ngươi đi."
"Thật sự?" Bạch Tử Mặc cao hứng ôm chặt Bạch Phong Hoa, hứng phấn đáp "Lần này đi đâu?"
"Đúng vậy, Bạch tỷ tỷ, lần này đi đâu?" An Thiếu Minh cũng chạy tới hưng phấn hỏi.
"Đi đến một đại lục khác." Bạch Phong Hoa sắc mặt ngưng trọng nói, "Lần này đi, hành trình dị thường nguy hiểm, các ngươi thật sự suy nghĩ kỹ chưa? Thực muốn đi cùng ta?"
"Đương nhiên, nhất định đi!" Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Mình trả lời như đinh chém sắt, Tô Mộng Vân dùng sức gật đầu, không có chút do dự.
"Các ngươi thực không có biện pháp." Bạch Phong Hoa bất đắc dĩ nở nụ cười, nhưng trong lòng vô cùng ấm áp.
Tô Mộng Vân thực lực đã tiến bộ vượt bậc, tuy không tiến bộ nhanh bằng Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh, nhưng nàng cũng đã đạt tới bát cấp chiến khí , tất cả đều là nàng một mình vất vả chăm chỉ tu luyện mà đạt được.Trong lòng nàng chỉ có một mục tiêu phải đi theo bên ngươi Bạch Phong Hoa.
"Ha, chúng ta khi nào thì xuất phát a?" Bạch Tử Mặc giọng điệu hưng phấn.
"Chờ ta xử lý xong một chuyện rồi xuất phát" Bạch Phong Hoa nói đến đây, ánh mắt có chút lạnh.
"Tỷ, chuyện gì?" Bạch Tử Mặc nhân ra Bạch Phong Hoa biến chuyển, cũng nhíu mày trầm giọng hỏi.
"Chuyện nên đến cũng sẽ đến" Bạch Phong Hoa ngẩng đầu hướng nhìn bâu trời đêm, ý vị thâm trường nói.
Đoàn người Bạch Tử Mặc không hiểu, Bạch Phong Hoa bộ dáng bí hiểm, rốt cuộc là cần làm chuyện gì?
Ở phía sau, biên quan Chu Vũ quốc trong một gian khách điếm nhỏ.
"Linh Khê, ngươi ngủ chưa?" Tiếng đập cửa nhẹ nhàng vang lên, Phương Tĩnh Lan giơ một cái khay, đứng ngoài cửa phòng Bạch Linh Khê thấp giọng gọi.Trên khay là một chén hạt sen ngân nhĩ.
"Sư tỷ, đã trễ thế có việc gì?" Thanh âm Bạch Linh Khê truyền đến, tiếp theo là tiếng chân rất nhỏ.Cửa bị mở ra, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Linh Khê.
"Linh Khê, ta sợ ngươi bị đói, làm cho ngươi một chén hạt sen ngân nhĩ!" Phương Tĩnh Lan mỉm cười, giơ khay vào phòng.
"Sư tỷ, không cần vất vả làm như vậy, ngươi cũng sớm nghỉ ngơi đi!" Bạch Linh Khê nhìn chén hạt sen nấm tuyết trên bàn, nhẹ giọng trả lời.
"Ta biết ngươi khẳng định nghỉ ngơi không tốt, này, đan dược này cho ngươi, giúp an thần dễ ngủ." Phương Tĩnh Lan lấy ra một bình sứ nhỏ tinh xảo, đặt ở trên bàn, cười khanh khách nhìn Bạch Linh Khê.
Bạch Linh Khê nao nao, tiếp theo trên khuôn mặt hiện lên tia cười thản nhiên, "Cảm ơn ngươi, sư tỷ."
Phương Tĩnh Lan đau lòng nhìn ngươi trước mắt cười chua sót, nàng hiểu rõ vì sao Bạch Linh Khê trễ thế nào còn không ngủ được, bởi vì rất nhanh sẽ cùng chống lại người kia.Cái người kia đã hại nàng hai bàn tay trắng! Lúc này đây, có sư phụ ở đây, nhất định có thể loại bỏ người kia, làm cho ác mộng quấn quanh người Linh Khê biến mất.
"Cảm tạ cái gì, ngươi khách khí.Sớm nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta còn tiếp tục lên đường." Phương Tĩnh Lan thương tiếc nói.
"Ừ, sư tỷ, ngươi cũng nghỉ ngơi cho tốt." Bạch Linh Khê đi tới cạnh bàn, nhìn chén hạt sen ngân nhĩ cùng bình sứ nhỏ, trong lòng cảm động.Trừ bỏ mẫu thân dịu dàng, chính là sư tỷ cùng sư phụ đối nàng tốt nhất. Ấm áp này làm cho nàng quyến luyến không thôi.
"Ừ, ta về phòng trước, nhớ tranh thủ lúc đang nóng uống a!" Phương Tĩnh Lan dặn vài câu mới đứng dậy rời đi.
Cửa chi nha đóng một tiếng, Bạch Linh Khê suy nghĩ bay đến lúc trước kia.Từng, người dịu dàng đó cũng sẽ mỗi đêm đến dặn dò chính mình đi nghỉ ngơi, vì mình đắp lại chăn.Thực tham luyến cảm giác ấm áp này.Nhưng là, người kia đem hết thảy đều hủy diệt, không bao giờ được nhận sự quan tâm của người đó.Bạch Phong Hoa! Lúc này đây, chúng ta nhất định một người phải chết.
Ngay tại lúc Bạch Linh Khê uống canh xong, ăn đan dược an thần ngồi ở bên giường muốn nghỉ ngơi thì trước mắt bỗng hiện lên một bóng dáng.Bạch Linh Khê đầu tiên hơi hơi sửng sốt lập tức khôi phục lại bình tĩnh.Luôn xuất hiện như vậy trước mặt nàng, không có người nào khác.
Người trước mắt khuôn mặt lạnh nhạt, cả người hắn toát ra tà khí yêu ma khó tả.Thoạt nhìn bất quá hai mươi tuổi.Hắn chính là sư phụ của Phương Tĩnh Lan và Bạch Linh Khê - Mạch Nhất Minh.Hắn bề ngoài thoạt nhìn chỉ có hơn hai mươi tuổi, nhưng trên thực tế hắn đã gần bốn mươi.Vẻ ngoài của hắn đương nhiên có liên quan đến đan dược.
"Sư phụ, đã trễ thế này còn không nghỉ ngơi?" Bạch Linh Khê nhìn nam tử lãnh tuấn trước mắt ( lạnh lùng + anh tuấn ) , thấp giọng hỏi.
"Giải quyết xong chuyện này, ta phải trở về nhà, ngươi có bằng lòng cùng ta đi?"Mạch Nhất Minh trầm giọng hỏi.
Bạch Linh Khê hơi sửng sốt, trong đầu hiện lên hình ảnh Tiết Nhu Nhi dịu dàng mỉm cười, tiếp đó chậm rãi buông mắt nhìn xuống, lại đột nhiên trợn mắt nhìn Mạch Nhất Minh "Nguyện ý!"
"Tốt lắm." Mạch Nhất Minh khéo miệng hơi nhếch lên, hiện lên một nụ cười tà khí, sau đó thản nhiên phun ra hai chữ, lại biến mất trước mặt Bạch Linh Khê.
Bạch Linh Khê nhìn phòng ở trước mắt trống không, trong lòng phức tạp.Sư phụ Mạch Nhất Minh tính tình cổ quái, hờ hững vô tình, đối bảo vật luôn có một ham muốn biến thái muốn giữ lấy.Cho nên mới thành lập tổ chức này, trộm đạo khắp nơi, cướp đoạt bảo vật.Thậm chí thần khí Thánh điện đều muốn thu vào tay.Lần trước cướp đoạt thần khí Bạch Hổ thánh điện suýt nữa rơi vào tay.Tuy sư phụ luôn luôn hỉ nộ vô thường, nhưng Bạch Linh Khê cảm giác sư phụ đối với nàng cùng người khác bất đồng.Thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy sư phụ, sư phụ từng nói qua, thích ánh mắt của mình.Ánh mắt trần đầy dục vọng.
Bạch gia, đã trở thành quá khứ, rốt cuc không thể quay trở về.Hết thảy đều do Bạch Phong Hoa ban tặng, cho nên, lúc này đây, nhất định phải đòi lại toàn bộ từ nàng!
Bảy ngày sau!
"Kỳ quái, như thế nào bình tĩnh?" Bạch Phong Hoa vuốt cằm mình nghi hoặc.
"Tóm lại, tốt nhất không nên khinh thường." Nam Cung Vân ngồi bên cạnh trầm giọng nói, thuận tay lấy ấm trà vì Bạch Phong Hoa rót lấy một ly trà sau cũng vì mình rót một ly.
Bạch Phong Hoa nâng chung trà lên chuẩn bị uống xuống, sắc mặt lại hơi đổi.
Nam Cung Vân đang chuẩn bị uống sắc mặt cũng thoáng chốc biến đổi.
"Có độc!" Nam Cung Vân kinh ngạc buông ly trà, kinh ngạc ngẩng đầu đối diện Bạch Phong Hoa.
"Ta chỉ cảm thấy có điểm là lạ, nhưng không biết là cái gì." Bạch Phong Hoa nhìn nước trà trong chén, trong lòng hoảng hốt, bởi vì nàng cũng không có biện pháp nhìn ra độc trong nước là gì.
"Loại độc này, sau khi uống xong sẽ sốt nhẹ, cả người từ từ nóng lên, thối rữa, triệu chứng giống như ôn dịch." Ánh mắt Nam Cung Vân phát lạnh, "Người thường căn bản không thể nhận ra." Độc dược như vậy, phóng mắt toàn bộ đại lục, chỉ sợ chí có hắn có thể phát hiện ra.
Nói như vậy....
"Là người kia, hắn bắt đầu hành động." Nam Cung Vân hừ một tiếng, chợt đứng dậy.
"Cái gì? Hắn cư nhiên có thể hạ độc trong nước trà của chúng ta." Trong lòng Bạch Phong Hoa cả kinh, tuy đối phương lai lịch không đơn giản, nhưng nàng trăm triệu lần không nghĩ tới đối phương cư nhiên có thể hạ độc trong nước trà bọn họ.Người Thánh điện một chút cũng không phát hiện? Bên trong, là có vấn đề? Nếu như mình nhớ không lầm, trà đó, là cây mắc cỡ hỗ trợ pha chế.
"Không." Nam Cung Vân mày càng cau chặt, "Sự tình không đơn giản như vậy.Độc này cùng nước dung hợp một thời gian, dường như đã lâu."
Lời này là có ý gì? Bạch Phong Hoa nghi hoặc.
Vừa lúc đó, Nhị trưởng lão vô cùng lo lắng chạy vào, "Phong Hoa, đi, trong thành đã xảy ra chuyện.Hình như, là ôn dịch..."
Đồng tử Bạch Phong Hoa co rút, kinh ngạc quay đầu nhìn Nam Cung Vân.
Nam Cung Vân cười một tiếng "Quả nhiên... Người nọ là hạ độc nguồn nước toàn thành, thật sự là danh tác lớn."
"Cái gì? Cái gì?" Nhi trưởng lão nhìn biểu tình Nam Cung Vân, cũng nghi hoặc.
"Sư phụ, ta nghĩ ta biết phải làm sao." Nam Cung Vân đứng dậy, "Chúng ta lập tức đi giải quyết chuyện này.Giải dược ta sẽ bắt tay vào phối trí, trước hết đem ngọn nguồn giải quyết."
"Ừ, sư phụ, ngươi trước đi trấn an dân chúng trong thành đi." Bạch Phong Hoa cũng đứng lên, "Chúng ta đi chỗ nguồn nước ngoài thành."
"A? Rốt cuộc sao lại thế này?" Nhị trưởng lão càng thêm nghi hoặc, “Có người ở nguồn nước hạ độc? Làm sao có thể? Toàn thành dùng lượng nước lớn, dược gì có thể hiệu quả?”
“Trở về sẽ nói cho ngươi biết!” Bạch Phong Hoa dứt lời cùng Nam Cung Vân không quay lại mà đi ra ngoài.
Theo Bạch Phong Hoa và Nam Cung Vân còn có Vân Dương ba người ba ngựa ra cửa thành phía sau, đã có ánh mắt theo dõi bọn họ.
Không lâu sau bọn Bạch Phong Hoa xuất môn, Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh vừa nghe Bạch Phong Hoa đi nguồn nước ngoài thành, cũng một người một ngựa đuổi theo.
Phía sau kinh thành Chu Vũ quốc, đã hỗn loạn một mảnh.Bởi vì toàn thành, chín thành trên người đều xuất hiện triệu chứng ôn dịch, bao gồm không ít vương công quý tộc.Thậm chí giờ phút này đương kim hoàng thượng cũng bắt đầu sốt nhẹ, cả người đều nóng phỏng tay.Trong lúc nhất thời, kinh thành người ngựa đều ngã bệnh, trên dưới Chu Tước thánh điện đầy công việc.Trong hoàng cung phái người đến Chu Tước thành điện tìm kiếm giúp đỡ, người phái tới là Thái tử điện hạ.Mà người thái tử điện hạ muốn tìm tự nhiên là cao cấp luyện dược sư Bạch Phong Hoa.
Phía sau, đoàn người Bạch Phong Hoa đang vội vàng hướng nguồn nước tiến đến.
Nguồn nước kinh thành ở phía nam hồ Triêu Dương, nơi đó có một tiểu đội thị vệ đóng quân trông coi.Cách ba ngày một lần báo cáo tình trạng nguồn nước.
Thời điểm Bạch Phong Hoa đuổi tới hồ Triêu Dương, quả nhiên không nhìn thấy binh lính gác, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh.Nguyên bản hồ nước trong suốt nhìn thất đáy vào giờ khắc này xanh biếc vô cùng hoàn toàn không nhìn thất đáy.
“Quả nhiên có người động đến đấy hồ.” Nam Cung Vân lưu loát xoay người xuống ngựa, nhìn hồ Triêu Dương xanh biếc nói.
“Ha ha, không sai, ta vạn vạn lần thật không ngờ, tại thành thị thấp kém này cư nhiên có người có thể phát giác ta hạ độc” Một thanh âm lạnh lẽo bỗng nhiên rơi vào trong tai đoàn người Bạch Phong Hoa.
Chung quanh trống rỗng, không có bóng người.Bạch Phong Hoa khẽ nhíu mày, lại cảm giác được không chỉ có một người đang ẩn nấp chỗ kín trong rừng cây đối diện.
“Mạch Nhất Minh, ngươi tính toán thật tốt.Hạ độc làm suy yếu thực lực của ta, hiện thân đi.” Thanh âm Vân Dương giờ khắc này tràn ngập mỉa mai cùng phẫn nộ.Nếu không phải người này, làm sao có thể để Tiểu Vân cùng chính mình thất lạc hai mươi năm? Lại làm sao khiến Tiểu Vân mất đi trí nhớ!
“Chậc chậc, ngươi nếu khó chịu, ngươi có thể đối với ta hạ độc a.Ngươi cùng người chiến đấu không cần ngươi am hiểu gì nhất, mà là ngươi dùng kỹ năng am hiểu nhất sao? Ngươi đồ ngu ngốc.” Mạch Nhất Minh giọng điệu châm chọc, tiếp theo, cả người chậm rãi đối diện hồ trong rừng hiện bóng dáng.Phía sau hắn, rõ ràng đứng ba người.Một là Bạch Linh Khê, một là Phương Tĩnh Lan, còn có một nam tử che kín khuôn mặt.
Bạch Linh Khê bảo thủ nhìn Bạch Phong Hoa, chỗ sâu nhất trong con ngươi tất cả đều là cay nghiệt.Bạch Phong Hoa lại hướng Bạch Linh Khê nhướng mày mỉm cười, trong mắt lộ vẻ khinh thường cùng khiêu khích.
Bạch Linh Khê cả người tức phát run, nắm tay thật chặt nhìn Bạch Phong Hoa, hận không thể lập tức xông lên đem Bạch Phong Hoa băm thành vạn đoạn.Phương Tĩnh Lan cảm nhân được Bạch Linh Khê bên người tức giận cả người run lên, vươn tay nhẹ nhàng cầm bả vai Bạch Linh Khê.Bạch Linh Khê cuối cùng chậm rãi bình tĩnh xuống.Mà ánh mắt Mạch Nhất Minh dừng ở Trường Không kiếm bên hông Bạch Phong Hoa thì đáy mắt hiện tia tham lam.Thần khí đứng đầu Trường Không Kiếm, không nghĩ đến hôm nay tự đưa đến cửa.Giết chết tiểu nha đầu quái dị kia, thần khí kia có thể thuộc về hắn.
“Vô sỉ, tiểu nhân đê tiện!” Vân Dương nắm chặt tay gân xanh nổi lên hận không thể đem người nọ băm thành vạn đoạn.
Bạch Phong Hoa đánh giá người đối diện nói chuyện, người này là sư phụ Bạch Linh Khê và Phương Tĩnh Lan? Thoạt nhìn bất quà là hai mươi, nhưng là chỉ sợ đây không phải tuổi thật của hắn.Hai mươi năm trước liền đuổi giết Vân Dương và Nam Cung Vân lúc nhỏ, khi đó hắn cũng không thể nào là cái oa nhi.Kết luận chỉ có một, người này chính là có phương pháp bảo trì vẻ ngoài thanh xuân.Mặc dù là kẻ thù sư huynh, nhưng người này nói chuyện cũng là sư thật.Luyện dược sư cùng người chiến đấu, không dùng độc dược am hiểu nhất, chằng lẽ cầm kiếm đi chém lung tung một trận sao?
“Ít nói nhảm! Hôm nay chính là ngươi chết!” Vân Dương tức giận hét lớn một tiếng, liền thi triển chiến khí tập trung trên đùi, hướng phía đối diện đánh tới.
“Đợi chút!” Trong lòng Bạch Phong Hoa có cảm giác, cảm thấy khác thường, vội vàng mở miệng ngăn lại.Vì sao nhìn thấy Vân Dương thực lực khôi phục đối phương lại tuyệt đối không kinh ngạc cùng bối rối? Chẳng lẽ, đối phương sớm có chuẩn bị?
Nhưng đã không kịp rồi, giờ phút này gặp lại kẻ thù hết sức tức giận, Vân Dương lại cậy thương thế đã khỏi hẳn, căn bản không đem Mạch Nhất Minh để vào mắt.
“Không xong!” Nam Cung Vân khẽ quát một tiếng, không có chút do dự nào, cởi Cửu Thiên Cung trên người mình xuống, cài tên vào cung, hướng Mạch Nhất Minh hung hãn bắn một mũi tên.
Tên so với người mau!
Nam Cung Vân bắn ra một mũi tên gào thét hướng về phía Mạch Nhất Minh mà đi, thời điểm lướt qua Vân Dương, tên phá rách không khí, chung quanh nháy mắt không khí uốn éo, biến đổi.
Bạch Phong Hoa trong lòng căng thẳng, quả nhiên khác thường, bên kia trong không khí tràn ngập một cỗ hơi thở.Cũng không biết người một khi hút vào về sau sẽ có hậu quả gì.
“Cửu Thiên Cung!” Sắc mặt Mạch Nhất Minh không kinh sợ mà còn lấy làm vui mừng.Lại một thần khí! Không nghĩ tới hôm nay cư nhiên có hai thần khí đưa lên cửa.Mà đồ đệ Phương Tĩnh Lan nói qua, cái Chu Tước thánh giả kia trên người có Ngũ hành chi hỏa.Hôm nay thật sự là thu hoạch lớn, thu hoạch lớn a! Chỉ cần giết bọn hắn, toàn bộ bảo bối rơi vào chính tay mình.
“Sư phụ lui ra.” Nam tử che mặt vẫn đứng bên người Mạch Nhất Minh giọng khẽ quát một tiếng khàn khàn liền phi thân tiến lên, chắn phía trước mặt bọn họ.
Ngay sau đó, làm cho người ta nhìn thấy một màn kinh khủng.Thân thể tên nam tử kia bỗng bành trướng lên, mà mặt hắn cũng mở ra thật lớn, miếng vải đen trên mặt không thể che nổi mặt hắn.Miếng vải đen rơi xuống, hé lộ ra khuôn mặt đáng sợ.Cái miệng cư nhiên không có môi, hai hàm răng trắng dày đặc liền như vậy móc tại mặt trên.Hắn đột nhiên há to mồm, tên bắn từ Cửu Thiên Cung cứ như thế bị hắn trực tiếp nuốt xuống, không hề thấy bóng dáng.
Một màn này làm cho Bạch Phong Hoa cùng Nam Cung Vân đều chấn động.
Mà Vân Dương giờ phút này cũng minh bạch, đối phương có chuẩn bị, dừng bước.
Sau khi nam tử kỳ di nuốt mũi tên Nam Cung Vân bắn ra, thân thể khôi phục nguyên trạng, trở về đứng bên người Mạch Nhất Minh.
Bạch Phong Hoa không thể tin nhìn nam tử quỷ dị kia, một màn vừa rồi thật sự đã xảy ra.Người nọ nuốt lấy mũi tên thần khí bắn ra! Điều này sao có thể! Nghe đồn Cửu Thiên Cung chọc thủng mọi thứ, vào giờ khắc này bị người nuốt xuống.
Bạch Linh Khê ** ss Gà ** nhìn ánh mắt Bạch Phong Hoa khiếp sợ, đắc ý ngẩng đầu cười lạnh.
“Mặc kệ ngươi công kích cái gì, sư huynh chúng ta cũng có thể nuốt hết!” Phương Tĩnh Lan cũng cười lạnh đứng lên, khinh thường nói ra một câu này.
“Vân Dương, ta để đầu ngươi trên cổ nhiều năm như vậy, đã đến thời điểm thu hồi!” Biểu tình Mạch Nhất Minh đáng sợ.Hôm nay, giết chết người trước mắt, thần khí thuộc về mình dễ như chơi.Lại mang theo đầu Vân Dương cùng tiểu tạp chủng kia trở về có thể lĩnh thưởng.Tuy đã muộn nhiều năm, nhưng vẫn còn kịp.
Bình luận facebook