“Không việc gì.” Bạch Phong Hoa cũng là thập phần trấn định, thản nhiên nói,”Đến lúc đó nói sau.Không cần lo lắng.”
Tô Mộng Vân hơi động môi, muốn nói gì đó, nhưng một câu kế tiếp của Bạch Phong Hoa làm cho lòng nàng rơi xuống dưới.
“Mộng Vân, ngươi khi nào gặp ta bị người bắt nạt qua?” Bạch Phong Hoa cười nhẹ, nhíu mày hỏi.
Tô Mộng Vân sửng sốt, tiếp theo nhếch môi nở nục cười.Đúng vậy a, chỉ có Phong Hoa tỷ bắt nạt người khác, nào có người khác bắt nạt nàng?
Ban đêm, Bạch Phong Hoa đang chuẩn bị ngủ, cửa lại bị gõ.
“Bạch công tử, ngươi ngủ sao?” Thanh âm thật là thấp, thật cẩn thận.Thanh âm này Bạch Phong Hoa nghe ra, là Hoàng Phủ gia đại tiểu thư _ Hoàng Phủ Nhã.Nàng tới làm cái gì?
“Hoàng Phủ tiểu thư? Đã trễ thế này, ngươi có việc gì thế?” Bạch Phong Hoa mặc xong quần áo, mở cửa nhíu mày nghi hoặc nhìn Hoàng Phủ Nhã trước mắt.
“Bạch công tử, ngươi, ngươi ngày mai có nắm chắc sao?” Hoàng Phủ Nhã lo lắng hỏi.
“Ta nói có ngươi như thế nào, ta nói không ngươi lại như thế nào?” Bạch Phong Hoa cười hỏi.
“Ngươi đương nhiên có rồi, cái xú lão đầu kia, cả ngày trưng ra vẻ mặt ghê tởm.Phiền muốn chết, thật đúng là nghĩ mình không có người thay thế.” Hoàng Phủ Nhã nói xong câu này, thật cẩn thận nhìn Bạch Phong Hoa nói, “Bạch công tử, ngươi, ngươi nắm rất chắc đúng hay không? Ngươi hôm nay đều nói ngày mai tỷ thí thì tốt lắm.”
“Ha ha.” Bạch Phong Hoa nhìn Hoàng Phủ Nhã trước mặt, thật cẩn thận nở nụ cười, “Trở về ngủ đi, về sau xú lão đầu kia sẽ không lại chọc giận khiến ngươi khó chịu.” Lời này vừa ra, ý tứ thật rõ ràng, Bạch Phong Hoa đối với tỷ thí ngày mai đó là có định liệu trước a.
“Thật sự?” Hoàng Phủ Nhã nhìn Bạch Phong Hoa khẳng định như vậy, trong lòng vui vẻ, tiếp theo cắn cắn môi, thấp giọng nói,”Vậy, vậy, Bạch công tử ngươi phải cẩn thận một chút.Cái xú lão đầu kia không có dễ đối phó, ta sợ hắn ngày mai làm mấy chuyện xấu.” Hàm Lượng làm người nham hiểu giả dối, tỷ thí ngày mai chính hắn có thể thắng hoàn hảo, nếu mắt thấy không thể thắng, nhất định xuất ra thủ đoạn ti tiện.Nghĩ đến đây, Hoàng Phủ Nhã cũng rất là lo lắng.
“Không cần lo lắng, mỏi mắt mong chờ.” Bạch Phong Hoa vươn ngón trỏ cùng ngón giữa cùng một chỗ, ở trước mặt mình một chút, nhíu mày hướng Hoàng Phủ Nhã cười.Mi gian cùng con ngươi tất cả đều là tràn đầy tự tin.
“Ừ, ngươi ngày mai phải cố gắng a.” Hoàng Phủ Nhã nhìn Bạch Phong Hoa tự tin như vậy, thế này mới yên tâm, gật gật đầu, nói,”Ta đây đi trở về, ngày mai chính ngươi nhất định phải cẩn thận một chút a.”
“Ân,cám ơn Hoàng Phủ tiểu thư quan tâm.” Bạch Phong Hoa cười đáp ứng, nhìn theo bóng dáng Hoàn Phủ Nhã biến mất trong màn đêm.Trong lòng rất cảm khái, ở trong gia tộc Hoàng Phủ gia này, chỉ sợ Hoàng Phủ Nhã còn giữ lại một phần hồn nhiên.Thời điểm ở trong rừng cây bị tập kích Hoàng Phủ Nhã chạy tới truy đuổi người đánh lén, lúc trở về biển hiện ra ngoài áy này xin lỗi cũng là chân thật, đều không phải làm ra vẻ.Đứa nhỏ này, hy vọng nàng về sau có thể vẫn bảo trì phần hồn nhiên này.
Hoàng Phủ Nhã lặng lẽ trở lại phòng ngủ của mình, nhưng đi tới cửa lại nhìn thấy một bóng dáng chắn nơi đó.Thân ảnh cao ngất chậm rãi di chuyển lại đây, lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ Hoàng Phủ Trác.
“Đại, đại ca…” Hoàng Phủ Nha chột dạ thấp giọng gọi.
“Ngươi vừa rồi đi nơi nào?” Hoàng Phủ Trác thản nhiên nói, không nghe ra cảm xúc gì.
“Ta, ta không ngủ được, đi hoa viên dạo một chút.” Hoàng Phủ Nhã nhỏ giọng trả lời.
“A, khi nào thì hoa viên nhà chúng ta ở trước phòng ngủ Bạch công tử?” Thanh âm Hoàng Phủ Trác lạnh lùng.Lời này rơi xuống, Hoàng Phủ Nhã trong lòng cả kinh, ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Trác.
“Đai ca, ngươi đã biết?” Hoàng Phủ Nhã nhẹ nhàng cắn môi thấp giọng hỏi, đều đã biết lại còn muốn hỏi, khẩu khí như vậy.Đại ca vĩnh viễn đều là dáng vẻ này.
“Không cần cùng hắn tiếp cận.” Hoàng Phủ Trác thản nhiên bỏ lại câu này muốn ly khai.
“Đại ca!” Hoàng Phủ Nhã ở phía sau đề cao thanh âm gọi hắn lại, ”Ngươi rốt cuộc có ý tứ gì? Là ngươi thỉnh Bạch công tử trở về, nhưng ngươi hiện tại lại có thái độ này.”
“Hắn có tư cách ở lại Hoàng Phủ gia hay không ngày mai mới có kết quả.” Hoàng Phủ Trác thanh âm không có độ ấm.
“Ngươi không phải nói thông qua khảo nghiệm ở trên lôi đài là có thể sao, nói cách khác, ngươi đến bây giờ còn không có nhận Bạch công tử.Mệt các ngươi còn nói chuyện vui vẻ, ngươi còn đối với hắn khách khí như vậy.” Hoàng Phủ Trác thở phì phì rất nhanh nắm lấy tay, ”Đại ca ngươi luôn như vậy, vĩnh viễn sẽ không thật lòng đối với người khác.”
“Thật lòng?” Hoàng Phủ Trác lạnh lùng cười, thấp giọng phun ra hai chũ, giọng điệu tràn đầy khinh thường.Chỉ phun ra hai chữ liền không thèm nhắc lại, lướt qua Hoàng Phủ Nhã trực tiếp rời đi.
“Đại ca…” Hoàng Phủ Nhã nhìn bóng lưng Hoàng Phủ Trác, trong lòng lại thấy đau.Đại ca ẩn giấu quá sâu, thực sự có một ngày tâm thật sự không còn.
****
Sáng sớm hôm sau, trên dưới Hoàng Phủ gia đều náo nhiệt lên.Bởi vì hôm nay, họ có thể thấy được hai vị cao cấp luyện dược sư ganh đua cao thấp! Đây là cảnh tượng khó thấy cỡ nào.
Lúc này đây cuộc tỷ thí được an bài ở tại võ trường mặt sau phủ đệ Hoàng Phủ gia.Tại đây thế giới tôn trọng võ thuật, nhà có tiền đều thiết kế võ trường.Võ trường Hoàng Phủ gia tự nhiên là phi thường rộng lớn.
Ở trung tâm võ trường, người vây quanh thành một vòng, đều là người trong gia tộc Hoàng Phủ gia cùng hạ nhân.Có người náo nhiệt thảo luận, tâm tình kích động không thôi.Chờ một lát bọn họ có thể tự mình chứng kiến được trận tỷ thí khó thấy được.
Trên chỗ cao nhất võ trường, có mấy cái chỗ ngồi, đó là vị trí gia chủ cùng thành viên nòng cốt Hoàng Phủ gia.Hoàng Phủ Trác cùng một lão giả đều ngồi ở mặt trên, hắn là người duy nhất có tư cách ngồi ở phía trên lớp hậu bối.Hoàng Phủ Nhã đứng ở một bên, khẩn trương nhìn trung tâm võ trường.
Ở trung tâm võ trường, đã kê xong hai cái dược đỉnh, ở bên cạnh dược đỉnh còn đặt một cái giá khổng lồ, mặt trên đặt nhiều loại dược liệu cần có để luyện dược.Dược đỉnh cùng giá đặt dược liệu toàn bộ giống nhau như đúc, là gia chủ tự mình kiểm tra qua.
Hết thảy chuẩn bị sắp xếp xong, Hàm Lượng cùng Bạch Phong Hoa một già một trẻ đối lập mãnh liệt.
“Hôm nay chúng ta may mắn chứng kiến cuộc tỷ thí có một không hai giữa Hàm Lượng đại sư cùng Bạch đại sư.Mà nội dung tỷ thí ngày hôm nay cũng rất đơn giản, ba phần thắng hai phần, hai loại đan dược phía trước giống nhau, sau đó là dựa vào phẩm chất cùng số lượng phán định.Mà đan dược cuối cùng là do hai đại sư chính mình lựa chọn, cuối cùng chúng ta đến đánh giá.” Hoàng Phủ Thành đi thẳng vào vấn đề, trước hơi khách sáo, lập tức công bố quy tắc tỉ thí.
Hàm Lượng cùng Bạch Phong Hoa đều gật gật đầu, ý bảo không có ý kiến.
“Như vậy, đan dược đầu tiên là Thanh Tâm đan, thứ hai đó là Hỗn Độn đan.Thứ ba chính là đan dược các đại sư tự mình lựa chọn.” Hoàng Phủ Thành tiếp tục cao giọng nói xong quy tắc.
Bạch Phong Hoa nhìn cái giá bên cạnh, mặt trên dược liệu quả nhiên đặt nhiều loại trân quý.Này, Hoàng Phủ gia ra tay quả nhiên bất phàm ( không tầm thường ).Mà lựa chọn hai loại đan dược này cũng là xảo quyệt.Thanh Tâm đan là tiêu trừ ảo giác, Hỗn Độn đan lại hoàn toàn tương phản ( trái ngược ), có thể dùng làm cho người sinh ra ảo giác.Hai loại đan dược này đều là cao cấp đan dược, phải là cao cấp luyện dược sư mới có thể luyện chế ra.Đan dược thứ ba là bọn họ tự chọn.Đan dược thứ ba mới là mấu chốt phân ra thắng bại đi.Hai loại đan dược phía trước mặc dù là cao cấp đan dược, nhưng đối với cao cấp luyện dược sư mà nói đều không phải việc khó.Hàm Lượng cấp bậc tuyệt đối không ở dưới mình, chỉ sợ là ở phía trên mình.Nhưng mình có Ngũ Hành chi hỏa, lại vì mình gia tăng năng lực.
Hàm Lương liếc mắt nhìn Bạch Phong Hoa, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh, đứng ở phía trước dược đỉnh.Hắn vòng đứng về sau, móc ra một cái hộp tròn nhỏ, mở hộp ra lẩm bẩm không biết đang nói cái gì.Một đoàn hỏa diễm màu đỏ theo trong hộp bay ra, nhu thận chui vào phía dưới dược đỉnh trước mặt hắn.Một màn này chọc chung quanh một trận ồ lên.Rất nhiều người đều ngạc nhiên nhìn đoàn hỏa diễm kia.Nơi này không có mấy người thấy qua Hàm Lượng luyện đan, tự nhiên cũng chưa thấy đoàn hỏa diễm kia.Mắt thấy đoàn hỏa diễm cư nhiên từ trong cái hộp bay ra, có thể nào không thần kỳ.
Bạch Phong Hoa nhíu mày, đầy là hỏa ( lửa ) gì?
“Phong Hoa! Tên khốn khiếp này, hắn dùng là nội đan yêu thú!” Tiểu Mộc ở trong đầu Bạch Phong Hoa bỗng nhiên chửi bậy, “Đây là hữu hạn ( có hạn ), một khi yêu lực hao hết, nội đan kia sẽ biến mất không còn.”
“Vương bát đản đáng ghét, tàn nhẫn như vậy, cư nhiên dùng hỏa ( lửa ) thuộc tính yêu thú nội đan.” Khốc Khốc ở một bên vội vàng hát đệm mắng.
“Cũng không đúng, lão vương bất đản thật sự là độc ác.Hắn niệm chuỗi chú ngữ là bắt buộc nội đan thiêu đốt.” Ly Yên cũng hát đệm mắng lên, “Yêu thú kia tựa hồ còn một tia tàn niệm ở bên trong đầu.Thật sự là đáng thương.”
Bạch Phong Hoa giật mình nhìn đoàn hỏa diễm phía dưới dược đỉnh, đó là yêu thú nội đan?
Mà Hàm Lượng nhìn Bạch Phong Hoa vẻ mặt kinh ngạc đương nhiên đây là vì Bạch Phong Hoa kinh ngạc hỏa diễm của hắn thực phong cách rất lợi hại, hắn đắc ý ngẩng cao đầu lên hướng Bạch Phong Hoa lạnh lùng cười.
Bạch Phong Hoa co rút khóe miệng, trong lòng đã có quyết định.
“Lần này ta thượng, ta thượng!” Khốc Khốc hò hét sẽ ra bên ngoài, Ly Yên sốt ruột, lần này không thể cho người kia giành trước, vì thế cũng hò hét hướng ra bên ngoài.
Tiểu Mộc còn chưa kịp ngăn cản, hai luồng hỏa phút chốc theo trong cơ thể Bạch Phong Hoa bay ra, chui dưới dược đỉnh trước mặt Bạch Phong Hoa.
Một màn này mọi người hoàn toàn sửng sốt.Hai luồng Hỏa! Hai luồng Ngũ Hành chi hỏa! Bạch công tử kia có được cư nhiên không chỉ là một đoàn Ngũ Hành chi hỏa mà là hai luồng.Hàm Lượng ngây ngốc tại chỗ, sững sờ nhìn Ngũ Hành chi hỏa ở dưới dược đỉnh Bạch Phong Hoa, hoàn toàn choáng váng.
“Thật sự là Ngũ Hành chi hỏa!” Hoàng Phủ Thành cùng toàn bộ người liên can kinh ngạc đứng lên, trừng mắt thật lớn nhìn hai luồng hỏa ở phía dưới dược đỉnh.Ngọn lửa kia màu sắc thuần khiết, lại từ trong cơ thể Bạch Phong Hoa bay ra, Hoàng Phủ Thành cùng vài người khác tự hiểu được đó là Ngũ Hành chi hỏa không thể nghi ngờ.Hoàng Phủ Trác hết sức ngạc nhiên, hắn giờ phút này cũng là kinh ngạc vạn phần, hắn kinh ngạc không phải do nhìn đến Ngũ Hành chi hỏa mà là hắn phát hiện hai luồng hỏa hôm nay, cùng Ngũ Hành chi hỏa chứng kiến ở trên lôi đài hoàn toàn bất đồng.
Nói cách khác, Bạch Phong Hoa có được ba loại Ngũ Hành chi hỏa! Hoặc là, còn nhiều hơn? Hoàng Phủ Trác bị ý nghĩ này làm hoảng sợ.Ánh mắt hắn lại nhìn Bạch Phong Hoa đã muốn bất đồng ( khác biệt ). Bạch Phong Hoa, thiếu niên nhỏ bé và yếu ớt này, rốt cuộc còn có bao nhiêu bí mật mà hắn không biết?
Mà Hoàng Phủ Thành cùng đám người Hoàng Phủ Ngự cũng là hai mắt tỏa sáng, nhìn chằm chằm vào Bạch Phong Hoa, Thiếu niên này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Bỗng nhiên xuất hiện ngang trời, bên người lại có hai luồng Ngũ Hành chi hỏa.Bất tri bất giác, Hoàng Phủ gia hướng bên Bạch Phong Hoa nghiêng một ít.Mà đám người chung quanh vây xem giờ phút này hoàn toàn cuộn trào.
“Trời a, ta đời này cư nhiên có thế nhìn thấy Ngũ Hành chi hỏa!”
“Ngươi như thế nào xác định là Ngũ Hành chi hỏa?”
“Ngươi ngu ngốc a, ngươi xem xem dáng vẻ gia chủ cùng Hoàng phủ gia thiếu gia, khẳng định là Ngũ Hành chi hỏa.Ngươi phàm phu tục tử không nhận thức được, nhưng gia chủ bọn họ không biết sao?”
“Chỉ là, truyền thuyết nói Ngũ Hành chi hỏa có thể ẩn nấp trong thân thể người, hỏa diễm màu sắc thuần khiết.Đây còn không phải Ngũ Hành chi hỏa?”
“Tam sinh hữu hạnh, tam sinh hữu hạnh a!”
Tiếng nghị luận như vậy vang lên không ngừng, đều rơi rõ ràng vào lỗ tai Hàm Lượng.
Hàm Lượng sắc mặt khó coi tới cực điểm.Trong lòng hắn vừa sợ vừa giận, mà trong lòng điên cuồng ghen tị không ngừng tăng lên.Ngũ Hành chi hỏa, không nghĩ tới thật là Ngũ Hành chi hỏa! Thiếu niên này thật sự có Ngũ Hành chi hỏa, hơn nữa còn là hai loại! Hàm Lượng chằm chằm nhìn hai luồng Ngũ hành chi hỏa kia, ánh mắt càng ngày càng tham lam.Ngũ Hành chi hỏa so với yêu đan mình sử dụng, chính mình thật đúng là rùng mình tới cực điểm.Muốn, không, nhất đinh phải có được Ngũ Hành chi hỏa.Hàm Lượng vào giờ khắc này tham lam làm ra quyết định.
“Khốc Khốc trở về.” Bạch Phong Hoa nhìn Khốc Khốc phía dưới dược đỉnh gọi một tiếng.
Khốc Khốc rất không tình nguyện ở dưới dược đỉnh chui tới chui lui, chính là không chịu trở lại thân thể Bạch Phong Hoa.”Lần sau ngươi lại thể hiện.” Bạch Phong Hoa có chút bất đắc dĩ trấn an,”Nghe lời, nếu không ta hướng Tiểu Mộc cáo trạng.”
Khốc Khốc thể này mới không tình nguyện theo dược đỉnh chậm rãi bay ra, phi vào trong cơ thể Bạch Phong Hoa biến mất không thấy.Một màn này cư nhiên lại chọc mọi người một trận kinh hô.Nơi này rất nhiều người cũng chỉ nghe qua Ngũ Hành chi hỏa trong truyền thuyết, vẫn chưa có gặp qua, hôm nay đã có may mắn nhìn thấy hai loại Ngũ Hành chi hỏa, tự nhiên là rung đông không thôi.Ly Yên đắc ý ở dưới dược đỉnh chợt đi tới đi lui, chuẩn bi luyện dược. Bạch Phong Hoa bất đắc dĩ, vốn đang không tính nhanh như vậy bại lộ chính mình có ba loại Ngũ Hành chi hỏa, không nghĩ tới hôm nay lại bại lộ.Ở đây Hoàng Phủ Trác Hoàng Phủ Nhã tất nhiên là nhìn thấu Ngũ Hành chi hỏa hôm nay cùng ngày ấy ở lôi đài bất đồng.
Hàm Lượng vừa đố kỵ vừa hận nhìn Ly Yên ở dưới dược đỉnh Bạch Phong Hoa, trong lòng ngứa ngáy.Ngũ Hành chi hỏa a, gần ngay gang tất, muốn…quá muốn, muốn chiếm lấy làm của riêng.Mặc kệ lần luyện dược này thắng hay thua, đều phải xử lý tiểu mao đầu này, cướp lấy Ngũ Hành chi hỏa.
Bạch Phong Hoa xoay người bắt đầu ở trên cái giá tìm dược liệu.Này, Thanh Tâm đan cùng Hỗn Độn đan phối phương nàng tự nhiên cũng có, đã ở Phúc địa luyện chế qua.Cho nên hết thảy đều là hạ bút thành văn, bất quá, đan dược thứ ba bọn họ để chính mình lựa chọn thôi.Bạch Phong Hoa lấy dược liệu, ở trong lòng tính toán.
Mà Hàm Lượng phía sau đã chọn xong dược liệu, khóe mắt lại nhìn chăm chăm vào động tác Bạch Phong Hoa, khi nhìn đến Bạch Phong hoa chuẩn xác chọn dược liệu cần luyện đan thì đáy mắt hiện lên thất vọng.Nguyên bản hắn trong lòng còn tồn tại may mắn, nghĩ đối phương trẻ tuổi như vậy, có lẽ phối phương căn bản là không biết.Nhưng hiện tại xem ra, sự thật dường như không phải như thế.Thiếu niên này tuy rằng tuổi không lớn, nhưng thủ pháp lại không một chút không thạo.Hiện tại,trong lòng Hàm Lượng đang suy tư lai lịch Bạch Phong Hoa rốt cuộc là gì.Phối phương đan dược cao cấp luyện dược sư phi thường khó có được,Các luyện dược sư tuyệt đối sẽ không đem phối phương mình biết nói cho người khác, nhưng thiếu niên này tựa hồ không ít phối phương ( cách bào chế ).Là ai nói cho hắn biết? Sau lưng của hắn có cao nhân chỉ điểm sao? Ý nghĩ này nhất thời làm cho Hàm Lượng trong lòng một trận lộp bộp.Nếu thiếu niên này sau lưng có thể lực cường đại, chính mình sẽ cân nhắc một phen.
Bạch Phong Hoa thuần thục bắt đầu đem dược liệu nhất nhất bỏ vào trong dược đỉnh, phân phó Ly Yên bắt đầu không chế lửa sau khi nổi lên.
Hàm Lượng nhìn thấy màn này, tinh thần phục hồi lại, cũng khẩn trương bắt đầu luyện đan.Giờ phút này hắn tạm thời đem tâm tư rối loạn thu lại, bởi vì luyện đan cần tập trung tâm trí, một khi phân tâm, kết quả khả năng thực chính là dược liệu toàn bộ phế ( hỏng ).
Người chung quanh võ trường toàn bộ không chuyển mắt nhìn động tác hai người, nhìn hai người thuần thục đưa dược liệu lên, thúc dục hỏa diễm phía dưới.Một màn này đối với bọn họ mà nói thật sự quá thần kỳ.
Ánh mắt Hoàng Phủ Thành dừng lại trên người Bạch Phong Hoa, tròng mắt hiện lên ý tán thưởng.Nhìn Bạch Phong Hoa động tác không thua kém Hàm Lượng, Hoàng Phủ Thành khẽ gật đầu.
Ánh mắt Hoàng Phủ Trác từ đầu đến cuối không có rời khỏi người Bạch Phong Hoa, chỉ là ánh mắt của hắn trừ bỏ lạnh nhạt còn nhiều thêm ý tìm tòi.Hoàng Phủ Nhã đứng ở bên cạnh, nhưng thực ra có chút khẩn trương.Hai người luyện dược trên đó, nàng tự nhiên đối với Bạch Phong Hoa là tràn ngập hảo cảm.Hàm Lương đi đường lỗ mũi luôn luôn hướng lên trời, tự nhiên không thích.Trong lòng Hoàng Phủ Nhã giờ phút này hy vọng Bạch Phong Hoa thắng được trận tỷ thí này.
Hai người đều tập trung tinh thần luyện đan, chung quanh im lặng tựa hồ một cây trâm rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy, mọi người đều ngừng thở nhìn trận tỷ thí khó thấy được.
Quan vài canh giờ, dược đỉnh bên Bạch Phong Hoa truyền đến mùi thuốc nhàn nhạt, đan đã thành.Mà bên kia, Hàm lượng còn không có động tĩnh.Ngũ Hành chi hỏa ở dưới tay Bạch Phong Hoa thúc dục xuống, quả nhiên hơn một chút.Ánh mắt Hoàng Phủ Thành có chút chính trực, Ngũ Hành chi hỏa, thật sự lợi hại.Không cần Bạch Phong Hoa cố ý thúc dục, hỏa diễm kia tự động khống chế được mức độ lửa.Ngũ Hành chi hỏa có thể cùng chủ nhân trao đổi thần thức? Xem ra là như thế.Trong truyền thuyết Ngũ Hành chi hỏa đều có ý thức của chính mình, hôm nay thấy quả nhiên không giả.Thật sự là rất thần kỳ!
Ngay sau đó, bên trong dược đỉnh Hàm lượng cũng truyền đến mùi thuốc nhàn nhạt, hắn đan dược cũng hoàn thành.Hai người thời gian cách nhau không có bao lâu,Nhưng điều này cũng đủ làm Hàm lượng thẹn quá thành giận.Đối phương chỉ là một tiểu mao đầu, năng lực luyện dược tuyệt đối không bằng hắn, nhưng đối phương ỷ vào có Ngũ Hành chi hỏa, miễn cưỡng hoàn thành đan dược trước hắn.
Hàm Lượng trong lòng tức giận, trong miệng lẩm bẩm, liều mạng thúc dục đoàn hỏa diễm dưới dược đỉnh, tốc độ nhanh hơn.Hắn giờ phút này trong đầu chỉ có một ý niệm, đó là đuổi theo hoàn thành đan dược trước Bạch Phong Hoa.Này, hỏa diễm nội đan yêu thú tất nhiên là có hạn, cho nên hắn cũng sử dụng không tiếc.Bình thường đều là dùng một loại tâm chi hỏa luyện đan.Nhưng hôm nay tỷ thí thập phần quan trọng, hắn lập tức sử dụng Yêu đan chi hỏa.Cảm giác được yêu lực rất nhanh giảm xuống, trong lòng tuy đau lòng, nhưng cũng chẳng quan tâm nhiều như vậy.Dù sao cũng là muốn đoạt Ngũ Hành chi hỏa của tiểu ma đầu bên cạnh, một khi Ngũ Hành chi hỏa tới tay, này Yêu đan tính là cái gì.
Hàm Lượng không để ý hậu quả thú dục xuống, hắn rốt cuộc hoàn thành đan dược trước Bạch Phong Hoa.Ngay sau đó, Bạch Phong Hoa cũng hoàn thành đan dược.Hai người đem đan dược về sau rót vào bình sứ trình đến trong tay Hoàng Phủ Thành.Lập tức có người sớm đem chuẩn bị mấy cái khay đựng đi lên, mặt trên cái khay có trải vải đỏ.Hoàng Phủ Thành thật cẩn thận đem đan dược ở hai cái bình sứ đổ xuống khay, cùng mọi người xem xét cẩn thận.
Đan dược Bạch Phong Hoa luyện chế, hiển nhiên sáng bóng hơn Hàm Lượng.Hàm Lượng ở thời gian cuối thúc dục hỏa diễm luyện đan, đan dược luyện ra, nhưng ánh sáng không có hảo như đan dược Bạch Phong Hoa.Chỉ có số lượng, hơn Bạch Phong Hoa.Bạch Phong Hoa luyện ra được ba viên, còn Hàm Lượng ra sáu viên.
Đám người Hoàng Phủ Thành thảo luận một hồi, cuối cùng ra quyết định hai người ngang sức.Bạch Phong Hoa đan dược được phẩm chất cao, Hàm Lương số lượng nhiều.Kết quả này, Bạch Phong Hoa tự nhiên không có ý kiến.Mà Hàm Lượng miễn cưỡng gật đầu, nhưng trong lòng cực hận.Ở hắn xem ra, thực rõ ràng Bạch Phong Hoa luyện chế đan dược phẩm chất so với hắn tốt hơn là vì có Ngũ Hành chi hỏa.Nếu như mình có Ngũ Hành chi hỏa, quyết định sẽ không phải cái dạng này.
Vòng thứ nhất, kết quả hòa, sau khi tuyên bố kết quả, Hoàng Phủ Thành sai người đem đan dược Bạch Phong Hoa cùng Hàm Lượng cẩn thận thu lại.Ở Bạch Phong Hoa bình sứ thu lại hai viên, ở bình sứ Hàm Lượng trả về bốn viên.Sau đó người ta trả lại trong tay hai người. Bạch Phong Hoa nhíu mày, Thiên Xuyên đại lục cũng có quy củ giống nhau a, tuy rằng dược liệu luyện đan là Hoàng Phủ gia ra, nhưng cuối cùng luyện chế ra tới đan dược hơn phân nửa đều rơi vào trong tay luyện dược sư, mà chính họ ( Hoàng Phủ gia ) lại chỉ có thể có một phần thật sự nhỏ.
Cái này có thể lý giải vì sao Hoàng Phủ Nhã bất mãn.Hoàng Phủ gia đối với Hàm Lượng là chăm sóc hầu hạ, ăn đồ ngon, Hàm Lượng còn ra vẻ, cuối cùng thời điểm luyện đan còn muốn không công lấy đi hơn nửa.Bạch Phong Hoa tạm thời thu hồi đan dược người Hoàng Phủ gia đưa tới, nhưng trong lòng suy nghĩ, khó trách nhiều người muốn làm luyện dược sư, đãi ngộ này thật đúng là Thiên thượng nhân gian a.Hàm Lượng yên tâm thoải mái đem đan dược thu lại.Nhìn đến Bạch Phong Hoa cùng Hàm Lượng đem đan dược thu xong.Hoàng Phủ Thành thế này mới sai người đem dược liệu còn lại trên giá thu lên.
Đợt luyện đan thứ hai cũng bắt đầu rất nhanh, lúc này đây Hàm Lượng không ngừng thúc dục Yêu Đan chi hỏa, hướng trong dược đỉnh động tác cũng rất nhanh.Làm cho người ta không thấy rõ động tác của hắn.Bạch Phong Hoa liếc mắt nhìn hỏa diễm dưới dược đỉnh Hàm Lượng, nhưng trong lòng suy nghĩ, yêu thú nội đan làm thế nào Hàm Lượng có được? Chính hắn tự bắt giết yêu thú? Có thể sao? Nếu giờ phút này Lâu Bạch Y ở đây, nhìn đến cảnh tượng này, có thể hay không lập tức đi lên đem Hàm Lượng đánh thành tro bụi? Đáp án là khẳng định.
Bạch Phong Hoa cũng không nhanh không chậm mở nắp dược đỉnh ra, chuẩn bị bắt đầu luyện dược.
Ngay tại thời điểm Bạch Phong Hoa xoay người lấy dược liệu, ánh mắt Hàm Lượng trầm xuống, ngón tay nhẹ nhàng giật giật, không ai nhận thấy được, Hàm Lượng cũng xoay người bắt đầu tìm kiếm dược liệu.Bạch Phong Hoa xoay người lại, đáy mắt lộ ra ý cười trêu tức không dễ phát giác.Nàng đem dược liệu đã mất ném vào dược đỉnh chính mình.Nhìn như tập trung tinh thần luyện chế đan dược.Thời điểm Hàm Lượng đem dược liệu hướng dược đỉnh ném vào, Bạch Phong Hoa tay cũng nhẹ nhàng động.
Hàm Lượng lúc này đây cũng không có đặt tâm tư toàn bộ ở trên dược đỉnh chính mình, mà thỉnh thoảng liếc trộm Bạch Phong Hoa bên kia, có chút nghi hoặc phát hiện lúc này đây Bạch Hoa sử dụng dược liệu bất đồng cùng hắn sử dụng, mà ngay cả trình tự cũng không giống. Trình tự hoàn toàn xáo trộn, trong lòng Hàm Lượng nghi hoặc không thôi.Này Hỗn Độn đan, phối phương không lẽ không giống nhau? Tại trước công chúng phối phương dễ dàng bại lộ, cho nên luyện dược sư dưới trường hợp này, bình thường tăng thêm một ít mê hương đi vào mê hoặc người.Vòng vừa rồi, hắn cùng Bạch Phong Hoa đều tăng thêm một ít dược liệu này vào.Nhưng là hiện tại, dược liệu Bạch Phong Hoa thêm vào, khiến hắn đều xem không hiểu.
Bạch Phong Hoa khóe miệng lộ ra độ cong nho nhỏ, tiếp tục chuyên tâm luyện chế đan dược của mình.
Mặt trên võ đài, Hoàng Phủ Trác hơi nhíu mày, nhìn động tác Bạch Phong Hoa, trong lòng như nghĩ tới cái gì.Trong lòng Hoàng Phủ Thành cũng nghĩ hoặc, hắn cũng nhìn ra thủ pháp luyện chế của Bạch Phong Hoa cùng Hàm Lượng bất đồng.
Hàm Lượng trong lòng nghi hoặc, nhưng tràn đầy tin tưởng.Bởi vì chuyện kế tiếp phát sinh, sẽ làm hắn ‘đại khái nhân tâm’ ( hả lòng hả dạ ).Hàm Lượng không nhanh không chậm luyện chế đan dược, ánh mắt vẫn hướng Bạch Phong Hoa xem xét.
Bỗng nhiên, phịch một tiếng nổ.Dược đỉnh Bạch Phong Hoa đột nhiên nổ tung, dược đỉnh hảo hảo bị chia năm xẻ bảy, mà dược liệu trong dược đỉnh lại bay ra chung quanh.Bản thân Bạch Phong Hoa bị đánh bay ngã sấp, bị thương không nhẹ, rất nhiều dược liệu đọng ở trên người, bộ dáng thật sự là chật vật không thôi, làm cho người ta vô cùng thê thảm.
“Ha haha….. Tiểu tử, xem ra bản lĩnh của ngươi bất quá cũng như thế, Ngũ Hành chi hỏa của người không xứng có được.” Hàm Lượng liều lĩnh cười lớn, cười càng lớn hớn.Mà chung quanh đã ồn ào thành một mảnh, tiếng nghị luận càng lúc càng lớn.Hàm Lượng phóng nhãn nhìn chung quanh, nhìn đến không ít ánh mắt khinh thường nhìn trên người Bạch Phong Hoa, trong lòng hắn lại sảng khoái.Mà sắc mặt Hoàng Phủ Thành tựa hồ có chút khó coi, người Hoàng Phủ gia tộc đều châu đầu ghé tai nói cái gì đó.Một màn này thật sự khiến cho Hàm Lượng sảng khoái đến cực điểm.
****
“Lão nhân kia, nga, Hoàng Lượng đại sư ngây ngô cười cái gì?” Đứng ở bên người Hoàng Phủ Trác_ Hoàng Phủ Nhã rất là khó hiểu nhịn không được hỏi ra tiếng.
Hoàng Phủ Nhã nghi hoặc nhìn Hàm Lượng, kia Hàm Lượng như thế nào bỗng nhiên thần kinh hề hề ăn nói lung tung, sau đó là cười không ngừng? Tình huống đột phát dị thường rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Hoàng Phủ Trác ánh mắt bắn ra ánh sáng lạnh, nhìn Hàm Lượng khác thường, nhưng không có tỏ thái độ gì.
Bạch Phong Hoa vẫn đứng ở một bên, trên mặt mang theo mỉm cười trêu tức, tiếp tục luyện dược.
Xem ra, vừa rồi ‘thứ’ để vào dược đỉnh Hàm Lượng, hiệu quả a.Lão nhân ngu ngốc này, cũng không nhìn đến cái ảo giác gì, cư nhiên cười vui vẻ như vậy! Dù sao cảm giác của phụ nữ là phi thường hảo a.Lão nhân tự đại này, chỉ sợ cho tới bây giờ không nghĩ tới chính hắn cũng có một ngày ‘lật thuyền trong mương’ đi.
****
Bình luận facebook