Người mở cửa là một nam tử trung niên, thoạt nhìn ba mươi lăm ba mươi sáu, mặt của hắn cùng Bạch Hận Thủy có phần tương tự.Hắn đột nhiên mở cửa nhìn Bạch Phong Hoa, ngạc nhiên nghi ngờ.Ở hắn đánh giá Bạch Phong Hoa, Bạch Phong Hoa cũng đang đánh giá hắn.Nam tử này, thoạt nhìn chính là đệ đệ phụ thân, Bạch Kiến Nặc.
“Ngươi là ai?” Bạch Kiến Nặc nhíu mày nhìn Bạch Phong Hoa, trong mắt mang theo địch ý.Đại ca đã rời đi thật lâu, bỗng nhiên xuất hiện thiếu niên lại đến nói muốn tìm đại ca.
“Có thể đi vào rồi nói sao?”Bạch Phong Hoa mỉm cười, nụ cười này chớp mắt khuynh thành.Hơi thở yêu mị thiếu chút nữa khiến Bạch Kiến Nặc choáng váng.
Sau một lúc lâu Bạch Kiến Nặc mới phục hồi lại tinh thần, lớn tiếng trả lời: “Không thể! Có chuyện gì ở chỗ này nói!” Sau đó càng thêm đề phòng nhìn Bạch Phong Hoa.Vừa rồi thiếu niên này tươi cười thiếu chút nữa làm hắn tâm trí mất phương hương, phải cẩn thận, thật cẩn thận mới được.Chẳng lẽ lại là Bạch gia nhánh khác nhàm chán đến tìm bọn họ tiêu khiển?
“Thúc thúc, ngươi như vậy quá vô tình đi.”Bạch Phong Hoa bất đắc dĩ cười cười, biết đối phương còn đang đề phòng, nàng lấy ra tín vật Bạch Hận Thủy đưa, trực tiếp nói ra một câu.
“Cái gì?” Bạch Kiến Nặc nhíu mày nghi hoặc nhìn thiếu niên thay đổi cách xưng hô, nhìn thấy thiếu niên lấy ra vật gì đó, kinh hô ra tiếng, một phen đoạt lấy, kích động rống lên, “Ngươi làm sao có được? Nói, ngươi làm sao có được?”
“Có thể đi vào sao?” Bạch Phong Hoa cười hỏi.
Bạch Kiến Nặc ngẩng đầu trừng mắt nhìn thiếu niên, vẫn là nghiêng người cho đám người đi vào.Đây là một tòa sân đơn sơ, gỗ làm phòng ở thoạt nhìn cổ xưa không chịu nổi.Dưới chân là lớp bùn đất, chung quy lại có cỏ dại, ngay trước mặt là một đại sảnh đơn giản.Cửa đại sảnh có một cô nương xinh đẹp đang đứng, cô nương mở to mắt nhìn người đến.Không rõ Bạch Kiến Nặc vì sao sẽ mời vài người kỳ quái xa lạ này đi vào.
Tiết Thần cũng không chịu phục trừng trở lại, nàng cũng không thích có người trừng nhìn mình.Bạch San San nhìn đến Tiết Thần cũng trừng mắt, lặng đi một chút, tiếp theo không chịu thua càng mở to hai mắt nhìn.Tiết Thần cũng cố mở to hai mắt, trừng không chịu thua.Hai thiếu nữ cứ như vậy mắt to trừng mắt nhỏ đánh giá lẫn nhau.
“Được rồi, Tiết Thần.” Bạch Phong Hoa mỉm cười, một phen kéo Tiết Thần qua, đem nàng xách vào đại sảnh.
Bạch San San hướng Tiết Thần làm mặt quỷ, trốn sau cửa nghiêng đầu nhìn người trong đại sảnh.
“Người đã đi vào, nói mau, cái này từ đâu tới? Đây là của đại ca ta.” Bạch Kiến Nặc sốt ruột hỏi.
“Ừ, đúng vậy a.Là của phụ thân ta, thúc thúc.” Bạch Phong Hoa cười tủm tỉm nhìn Bạch Kiến Nặc.
Một tiếng thúc thúc, Bạch Kiến Nặc trong tay gì đó trực tiếp đánh rơi xuống mặt đất, hắn hoàn toàn sửng sốt, kinh ngạc nhìn thiếu niên, miệng há thật lớn, vẻ mặt không thể tin nổi.
“Ngươi, ngươi là ai?” Ngay sau đó, Bạch Kiến Nặc giọng nói cơ hồ đem nóc nhà thổi bay.
“Ta gọi là Bạch Phong Hoa, ta là đứa nhỏ Bạch Hận Thủy.Thúc thúc thân ái, phụ thân nói ngươi trước đây rất nghịch ngợm, ngã xuống nước, hắn đem thúc cứu lên, các ngươi sợ gia gia chửi, còn vụng trộm nhóm lửa hơ quần áo.Kết quả quần áo bị cháy, thân thể trần trịu, trở về còn bị đánh một trân.” Bạch Phong Hoa híp mắt, xấu xa đem chuyện Bạch Hận Thủy nói cho cứ như vậy trực tiếp nói ra.
“Phụt…”
“Ha ha…”
Trong đại sảnh, Tiết Thần cùng Tịch Nhiêu nhịn không được bật cười, ở cửa Bạch San San cũng cười ha hả lên.
Bạch Kiến Nặc sắc mặt giờ phút này có thể nói là phấn khích vạn phần.Hưng phấn, cao hưng, kích động, xấu hổ, buồn cười ..Chuyện này, chỉ có hắn cùng đại ca biết còn có phụ thân biết.Nhưng thiếu niên ở trước mặt này có thể chuẩn xác nói ra, hắn, hắn thật là đứa nhỏ của đại ca!
“Bạch, Bạch Phong Hoa…Phụ thân ngươi, đại ca hiện tại hắn ở đâu? Hiện tại sống tốt không?” Bạch Kiến Nặc kích động cao hứng, vội vàng hỏi.
Lời này rơi xuống, Bạch Phong Hoa trong lòng ấm áp.Thúc thúc như thế thiện lương, nay tình cảnh nhà đến dạng này, bọn họ nhưng không trách mắng Bạch Hận Thủy chút nào, ngược lại mở miệng hỏi Bạch Hận Thủy sống có tốt không.
“Tốt, phụ thân sống tốt lắm, phụ thân cũng rất nhớ các người.Để cho ta tới nơi đây vấn an mọi người.” Bạch Phong Hoa khóe mắt có chút chúa xót.
“San San, nhanh đi gọi gia gia cùng bà nội con.” Bạch Kiến Nặc kích động quay đầu xông ra cửa nhìn Bạch San San đang ngẩn người gào thét, “Nhanh chút, nói có tin tức đại bá con.”
“A! A! Dạ!” Bạch San San vừa nghe, vội chạy đi.Đại bá nàng khi nàng còn chưa sinh ra cũng không có ở nhà, thường nhìn đến gia gia cùng bà nội thở ngắn than dài, tưởng niệm người này, còn có phụ thân cũng vậy, thường xuyên nhắc tới.Nếu gia gia cùng bà nội biết, nhất định sẽ cao hứng đi.San San nghĩ đến đây, liền chạy nhanh hơn.
“Thúc thúc, mấy năm nay, khổ cho mọi người.” Bạch Phong Hoa nhìn đại sảnh so với Tiết gia còn đơn sơ hơn, trong lòng chua xót đến cực điểm.
“Khổ cái gì? Chỉ cần người một nhà chúng ta khỏe mạnh bình an, chính là chuyện hạnh phúc nhất.” Bạch Kiến Nặc ở trong lời nói nhưng thật khiến Bạch Phong Hoa giật mình.Bạch Kiến Nặc này, thật rộng lượng.
“Đúng rồi, vừa rồi bà mối ngoài cửa là chuyện gì?” Bạch Phong Hoa hỏi.
“Hừ! Cái bà béo chết tiệt!” Bạch Kiến Nặc nhắc tới đây, nghiến răng nghiến lợi, “Nhà chúng ta hiện tại không có gì ăn, cũng sẽ không bán San San, để San San đi làm tiểu thiếp lão nhân hơn sáu mươi tuổi.”
Nói đến đây, Bạch Phong Hoa tự nhiên minh bạch rồi.Bà mối trong miệng cái gì Lưu lão gia phỏng chừng chính là cái lão nhân hám sắc, hơn sáu mươi tuổi, nhìn đến Bạch gia thành như vậy, liền bỏ đá xuống giếng, muốn cưới San San về làm tiểu thiếp.Nhà chỉ có bốn bức tường, cũng là một thân ngông ngênh.Bạch Phong Hoa trong lòng dâng lên cảm giác khó tả.
“Cái bà béo chết tiệt là bà mối thôn trên.Vừa rồi tới cửa vội tới cầu hôn cho lão tử ở phía Đông kia.” Bạch Kiến Nặc hừ lạnh.
“Thúc thúc..” Bạch Phong Hoa còn muốn nói gì đó, bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập.
“Kiến Nặc, đại ca ngươi ở nơi nào? Đại ca ngươi đâu?”
“Kiến Nặc, thật là có tin tức đại ca ngươi sao?”
Ngoài cửa, người chưa tới, tiếng đã tới trước.Bạch Phong Hoa quay đầu lại, ngoài cửa là hai lão nhân tinh thần nhấp nháy.Một người tự nhiên là phụ thân Bạch Hận Thủy, còn một người là mẫu thân.Bạch Phong Hoa đánh giá ngoài mặt, hai lão nhân này, tinh thần đều tốt lắm, ánh mắt sáng ngời có thần, mày có thần thái rộng lượng.
“Cha, nương, hắn.Đứa nhỏ đại ca.” Bạch Kiến Nặc vội vàng đứng lên, chỉ vào Bạch Phong Hoa cao hứng nói cho hai lão nhân.
“Cái gì, đứa nhỏ Hận Thủy?” Bạch Đức Hải kinh ngạc hướng nhìn Bạch Phong Hoa.
Mà mặt khác, Tạ Tuệ còn lại đột nhiên chạy vội tới bên người Bạch Phong Hoa, một phen cầm bả vai Bạch Phong Hoa, từ đầu đến chân đánh giá Bạch Phong Hoa cẩn thận.
“Cha nói hai ngươi già rồi có phải vẫn cãi nhau hay không, dặn hai người bảo trọng thân thể.Dặn hai người không nên vì ăn thịt heo hay thịt bò ầm ỹ.” Bạch Phong Hoa hì hì cười, đem lời Bạch Hận Thủy dặn đều nói ra, “Cha còn nói gia gia tiền riêng có phải vẫn giấu ở dưới hài không, đáy giày a, thực thối.”
Bạch Đức Hải cùng Tạ Tuệ liếc nhau, trong con ngươi lộ ra kinh hỉ cùng kích động.Tạ Tuệ trực tiếp một phen hung hăng đem Bạch Phong Hoa kéo vào trong lòng.Bạch Đức Hải lại kích động, trừ bỏ xú tiểu tử Bạch Hận Thủy không biết lớn nhỏ kia, còn có ai sẽ nói ra những lời này chứ?
“Đứa nhỏ, cháu tên gì, gọi là gì? Hận Thủy đứa nhóc kia thế nào? Như thế nào không đến gặp chúng ta, sống thế nào?” Bạch Đức Hải vội vàng hỏi.
“Cháu tên là Bạch Phong Hoa, cha sống tốt lắm.Chỉ là rất nhớ thương các người.” Bạch Phong Hoa hì hì cười nói, cảm thụ được ấm áp của Tạ Tuệ, trong lòng của nàng cũng thực ấm áp.
“Mau, nói nói cho chúng ta chuyện gì xảy ra, thằng nhóc trốn đi đâu?” Bạch Đức Hải kích động hỏi.
Tạ Tuệ thế này mới buông Bạch Phong Hoa ra, ngồi ở bên cạnh nàng.
Bạch Phong Hoa đem sự tình đại khái nói cho mọi người, cũng đem khuôn mặt đích thực của mình hiện ra, còn nghĩ lấy ra lễ vật cho mọi người.Tự nhiên châu báu quý giá không ít, còn có đống bạc lớn.
“Oa, thật nhiều tiền a!” Bạch San San nhìn bảo vật ở giữa sảnh, kinh hô.
“Mấy năm nay, mọi người vất vả.” Bạch Phong Hoa trong lòng chua xót.
“Không khổ! Khổ cái gì a!” Tạ Tuệ cười xua tay, “Chúng ta người một nhà luôn ở cùng nhau, khỏe mạnh bình an, nay lại biết Hận Thủy cái thằng nhóc kia sống rất tốt, nên cái gì lo lắng cũng không còn.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Bạch Đức Hải ha ha cười.
Bọn họ người một nhà như thế nào rộng lượng a, Bạch Phong Hoa trong lòng vô cùng cảm động.
“Bất quá!” Tạ Tuệ sắc mặt thoáng chốc biến đổi.
Mọi người sửng sốt, có vấn đề gì?
“Ngươi lão già đầu này! Còn dấu tiền riêng? Lại giấu dưới đế giày? Ngươi đem giày cởi ra cho ta, vô liểm sỉ!” Tạ Tuệ đứng lên, một phen nhéo lỗ tai Bạch Đức Hải.Bạch Đức Hải ai ôi, “Lão bà, ngươi bớt giận a, đừng ở trước mặt bọn nhỏ như vậy a.”
“Hừ, tối nay lại cùng ngươi tính sổ.” Tạ Tuệ căm giận buông lỗ tai Bạch Đức Hải ra. Chọc tất cả mọi người một trận tiếng cười.
“Gia gia, bà nội, mấy năm nay khiến các người chịu khổ, về sau ta tuyệt đối sẽ không để mọi người chịu khổ nữa.” Bạch Phong Hoa nhìn đại sảnh đơn sơ, nhìn quần áo trên người Bạch gia đơn giản, trịnh trọng nói.
“Đứa nhỏ, cháu có thể đến thăm chúng ta như vậy là đủ rồi.” Tạ Tuệ từ ái nói.
“Đúng rồi, hai vị này là?” Bạch Kiến Nặc nhìn Tịch Nhiêu đội mũ che mặt cùng Tiết Thần hỏi.
“Đây là Tiết Thần.Đây là Tịch Nhiêu.” Bạch Phong Hoa giới thiệu.
“Tiết?”
“Người Tiết gia?” Mọi người sắc mặt biến đổi, lập tức kịp phản ứng Tiết Thần là ai.Tiết gia cùng Bạch gia chưa từng gặp lại nhau, nhưng khi Bạch gia Bạch Đức Hải bọn họ ở riêng, cũng biết Tiết gia chịu đủ Bạch gia chèn ép, tự nhiên cũng thực đồng tình.
“Dạ, Bạch gia gia, Bạch nãi nãi khỏe. Bạch thúc thúc khỏe.” Tiết Thần nhu thuận chào hỏi.Nhìn Tiết Thần nhu thuận như lúc còn nhỏ, Bạch Đức Hải cùng Tạ Tuệ cũng vui vẻ cười rộ lên.
“Hiện tại Tông gia bên kia còn có người gây phiền toái sao?” Bạch Phong Hoa nhớ tới vấn đề này, nhíu mày hỏi.
“Mấy năm trước sẽ có, nay không còn.” Bạch Kiến Nặc bĩu môi nói, “Hơn nữa gần đây Đại Lưu quốc khí thế bức người, bọn họ hiện tại phỏng chừng đang đau đầu như thế nào ứng phó tỷ thí.”
“Đại Lưu quốc đưa ra tỷ thí lần này, là muốn chứng minh Bạch Ngọc Phi thật sự là mất tích.” Bạch Đức Hải sắc mặt nghiêm trọng, “Nếu chứng minh Bạch Ngọc Phi thật sự là mất tích, như vậy đối với Tông gia, còn có Nhạc Lâm quốc là rất bất lợi.Dịch Phong phái thái độ đối Tông gia nguyên bản cũng lạnh nhạt đi, nếu biết Bạch Ngọc Phi thật sự mất tích, chỉ sợ cũng tuyệt đối sẽ không đứng bên Tông gia nữa.Tôn gia sẽ mất đi cây đại thụ Dịch Phong phái che chở”
“Dù sao loại chuyện này không liên quan đến chúng ta đã ở riêng.” Bạch San San hừ lạnh một tiếng, “Cho dù Tông gia bị diệt, cũng là xứng đáng, cái lão thái bà đáng chết kia, chết đi mới tốt.”
Trong phòng, người trầm mặc xuống, Bạch Đức Hải khẽ thở dài, “Tuy rằng Tông gia đối chúng ta không tốt, nhưng đứng ở góc độ chủ mẫu ngẫm lại cũng đúng.Là sự kiện kia phát sinh, sau Bạch Ngọc Phi mới biến mất.Nàng tự nhiên trách ở trên đầu chúng ta.”
“Gia gia! Là người Tông gia vô dụng, thiếu Bạch Ngọc Phi thì như mất hồn, trách người trong tộc tổng yếu đuối a? Nếu Bạch Ngọc Phi chết đi, Tông gia chung có thời điểm xuống dốc, khi đó Tông gia lại trách ai?” Bạch San San thở phì phì xiết chặt quyền lớn tiếng rống.
Bạch Đức Hải còn muốn nói điều gì đó, Bạch Phong Hoa lại mở miệng nói: “Gia gia, đúng vậy, San San nói rất đúng.Quá mức ỷ lại người khác, sẽ chỉ hứng lấy hậu quả này.”
“Chỉ là, không liên quan đến chúng ta! Tông gia mặc sức biến thành cái dạng gì đều xứng đáng!” Bạch San San rầm rì, tiếp đó nhìn một phòng đầy bạc, hai mắt tỏa sáng, bổ nhào lên, “Ta đi mua thức ăn, buổi tối chúng ta mở đại tiệc…”
Mọi người thấy bộ dạng Bạch San San cao hứng, cũng vui vẻ.
“Ta cùng ngươi đi.” Tiết Thần cũng lên tiếng.
“Ừ, chúng ta cùng đi.” Bạch San San cầm bạc cứ như vậy ra cửa.
Bạch Phong Hoa tiếp tục cùng đoàn người Bạch Đức Hải cười nói.
Ngay tại thời điểm người một nhà hòa thuận vui vẻ, bên ngoài sân lại vang lên tiếng đập cửa thô bạo.
“Bạch Đức Hải có ở nhà không! Đi ra! Đi ra!” Bên ngoài vang lên tiếng nam tử trung niên, tuổi không lớn, lại vô lễ trực tiếp hô thẳng tên Bạch Đức Hải.
Bạch Đức Hải sắc mặt thoáng chốc biến đổi, Bạch Kiến Nặc còn lại nắm chặt tay, gầm nhẹ một tiếng: “Là người Tông gia, thật sự là khinh người quá đáng, cư nhiên lại tới nữa.”
“Lão già, ta đi ra ngoài xem được rồi.Ngươi đừng đi ra ngoài, mỗi lần đến đều không có chuyện tốt.” Tạ Tuệ sắc mặt cũng trầm xuống, đứng dậy liền đi ra ngoài.
Bạch Đức Hải theo ở phía sau, “Như vậy sao được? Lão bà, ta cũng không muốn đối phương làm khó dễ bà.”
“Có chuyện gì?” Bạch Phong Hoa đứng dậy đi theo đằng sau.
“Dù sao không phải chuyện tốt.” Bạch Kiến Nặc cắn răng căm hận nói.
“Xem trước lát nói sau.” Bạch Đức Hải nói xong chạy tới viện trước mở cửa, mở ra cửa gỗ.
“Bạch Đức Hải, nửa năm sau thất quốc tỷ thí, đến lúc đó gọi Bạch Kiến Nặc đến tham dự.” Đứng ở cửa, nam tử trung niên lỗ mũi hướng lên trời, không liếc mặt nhìn Đức Hải một cái, cao giọng nói.
“Cái gì? Làm sao có thể để nhóm chúng ta tham gia?” Bạch Đức Hải ánh mắt trầm xuống, lập tức cảm thấy kỳ quái.
“Chủ mẫu cho các ngươi tham gia là tạo cơ hội tha lỗi cho các ngươi còn không nắm lấy? Đáp ứng tham gia thi đấu, lập tức cho các ngươi hồi kinh thành.” Nam tử trung niên ngạo mạn đến cực điểm, hai tay khoang trước ngực, lỗ mũi phun lãnh khí.
Vừa nói xong, một cước tàn nhẫn rất nhanh đá vào bắp chân của hắn, hắn kêu thảm một tiếng liền quỳ gối xuống.Không đợi hắn lấy lại tinh thần, một chân đã dẫm lên mặt hắn.Hết thảy phát sinh quá mức nhanh chóng, làm cho Bạch Đức Hải bọn họ chưa kịp hoàn hồn.
Bạch Phong Hoa mặt không đổi sắc giẫm lên đầu nam tử trung niên, hơi xoay người lại, nhìn nam tử bị giẫm nát dưới chân.
Bình luận facebook