Lời nói này của Lâu Bạch Y làm cho mặt Lâu Băng Nhi biến sắc, Lâu Băng Nhi nhanh chóng chạy đến trước mặt Lâu Bạch Y, sốt ruột lắc đầu: “Ca ca, không cần, không thể giết Tử Mặc a, hắn thật là người tốt.”
“Con người làm sao có thể có người tốt.” Thanh âm Lâu Bạch Y như băng lạnh đến cực điểm, lướt qua Lâu Băng Nhi, hướng về phía trước mà đi.
“Không cần a, ca ca, không thể a…” Lâu Băng Nhi lại lẻn đến ngăn trở trước mặt Lâu Bạch Y, sốt ruột kêu, Lâu Bạch Y lại cúi người xuống chuẩn bị nắm cổ Lâu Băng Nhi.
Ngay sau đó, một đạo cửu sắc kỳ quang mạnh mẽ phóng đến, ngăn trở tay Lâu Bạch Y sắp nắm đến cổ Lâu Băng Nhi.
“Cái gì gọi là người tốt? Cái gì gọi là người xấu?” Ngay sau đó, một thanh âm lãnh triệt nội tâm trong bóng đêm truyền đến, mang theo phong thái thản nhiên khinh thường.
“Bạch, Bạch Phong Hoa!” Lâu Băng Nhi kinh ngạc nhìn phía trong bóng đêm, nàng cư nhiên theo tới sao?
Lâu Bạch Y nhìn thấy đạo cửu sắc kỳ quang vừa rồi, con ngươi thâm thúy rốt cục hiện lên một tia ngạc nhiên
“Thần khí?” Lâu Bạch Y đứng yên, lạnh lùng nhìn về phía bóng người trong bóng đêm kia.
“Cầm chuyển sinh thạch của ta rồi muốn đi?”Thân ảnh Bạch Phong Hoa trong bóng đêm dần dần hiển hiện ra, nàng chỉ mặc một kiện áo khoác liền theo lại đây, trên tay nắm Trường Không kiếm đang phát sáng rạng rỡ, khóe miệng gợi lên một chút độ cong mỉa mai.
“Chuyển sinh thạch của ngươi?” Lâu Bạch Y hơi hơi nhíu mi, đáy mắt hiện lên tia khinh thường cùng chán ghét, con người quả nhiên chính là chẳng biết xấu hổ như thế.
“Băng Nhi đến Thanh Long thánh điện trộm chuyển sinh thạch ra thì bị đuổi giết, thời điểm kề cận cái chết là ta cứu nàng. Mạng của nàng là của ta, chuyển sinh thạch không có ta tự nhiên cũng không giữ được.” Bạch Phong Hoa đem Trường Không kiếm cắm trên mặt đất, tùy ý chống đỡ thân thể của chính mình. Trường Không kiếm phát ra hơi hơi run run, hiển nhiên thực khó chịu với vị chủ nhân vô lương tâm đem mình đường đường là thần khí dùng làm quải trượng(gậy chống).
Sắc mặt Lâu Bạch Y trầm xuống, cúi đầu nhìn về phía Lâu Băng Nhi, Lâu Băng Nhi trong mắt hiện lên sự bối rối cùng sợ hãi, Lâu Bạch Y không có nói nữa, nhìn thái độ Lâu Băng Nhi, còn có lúc trước hắn dùng hết lực lấy chuyển sinh thạch trên người Lâu Băng Nhi ra, hắn đã biết lời Bạch Phong Hoa nói không phải là giả.
“Cầm.” Lâu Bạch Y lạnh lùng nói một tiếng,chuyển sinh thạch trên tay đã bay về phía Bạch Phong Hoa.
Bạch Phong Hoa không chút khách khí tiếp lấy, ném vào bên trong Càn Khôn túi. Theo lý Càn Khôn túi là không thể chứa thần khí, nhưng chuyển sinh thạch có năm bộ phận, đây chỉ là một bộ phận trong đó, khi năm bộ phận tề tựu mới có thể trở thành thần khí chân chính, nên hiện tại tự nhiên có thể mang vào.
“Nhưng là, ca ca, kia, đó là muốn dùng để cứu mẫu thân sống lại.” Lâu Băng Nhi vừa thấy Lâu Bạch Y sảng khoái cho Bạch Phong Hoa như thế, sốt ruột .
“Ta sẽ tự mình thu hồi lại.” Thanh âm Lâu Bạch Y lạnh như băng Như Sương. Ngụ ý thực rõ ràng, hôm nay trả lại cho Bạch Phong Hoa là một cái nhân tình, ngày khác chính mình động thủ thu hồi lần nữa, khi đó đã không nợ Bạch Phong Hoa cái gì .
Bạch Phong Hoa tự nhiên nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Lâu Bạch Y, nàng hơi hơi nhíu mày: “Ta biết ngươi hiện tại đã muốn thu hồi, nhưng là ta thực ngượng ngùng nói cho ngươi, ta cứu mạng muội muội ngươi, muội muội ngươi còn không có báo đáp ta.”
Khuôn mặt yêu nghiệt Lâu Bạch Y kia liền đen lại vài phần,thanh âm lạnh lùng nói: “Ngươi muốn cái gì?”
“Ngươi định thay muội muội ngươi báo đáp?” Bạch Phong Hoa cười lạnh một tiếng, “Đáng tiếc ta nghĩ cái ta muốn ngươi cấp không nổi.”
“Con người chính là tham lam vô sỉ như thế, ngươi muốn cái gì tự nhiên là nghịch thiên ý.” Lâu Bạch Y lại lộ ra khinh thường mỉm cười, châm chọc nói, “Ngươi muốn sở hữu toàn bộ thần khí trong thiên hạ?”
“Cái đó?” Bạch Phong Hoa bỗng nhiên ngửa đầu cười ha hả,nhìn sắc mặt đang đen xuống của Lâu Bạch Y ngạo nghễ nói, “Miêu yêu, ngươi còn không biết ta, mấy thứ này, nếu là ta muốn, ta sẽ chính mình đoạt lấy. Cái ta muốn, ngươi tự nhiên cấp không nổi!” Đối với thần khí, loại công kích thì Trường Không kiếm của Bạch Phong Hoa là thần khí đứng đầu đã đủ rồi. Mà loại phụ trợ, cái nàng muốn nhất chính là thiên dược đỉnh, đối với những cái khác hoàn toàn không có hứng thú. Thiên hạ này, tựa như Tiêu Dao Vương gia nói , rất phiền toái. Chính mình tiêu dao không phải tốt lắm sao? Chính là nàng có một chút cùng Tiêu Dao Vương gia bất đồng, Tiêu Dao Vương gia là có thể tiêu dao tự tại khi nào hắn muốn, mà nàng, cần có những thứ khác phải lo.
Lâu Bạch Y nhìn quét qua Bạch Phong Hoa, trong lòng có chút uất giận, chính hắn cũng không có phát hiện, mấy ngàn năm qua, lần đầu tiên trong lòng hơi hơi có chút tức giận.
“Vậy ngươi muốn cái gì?” Thanh âm Lâu Bạch Y lãnh như sông băng ngàn năm.
“Ta muốn ——” Bạch Phong Hoa cúi đầu nhìn về phía Lâu Băng Nhi đang ngồi trên mặt đất, tiếp theo mỉm cười tiếp tục nói, “Ta muốn là Băng Nhi. Nếu như không thấy Băng Nhi ,tên Tử Mặc ngốc kia sẽ đi kiếm xung quanh .”
Lâu Băng Nhi nghe được những lời này của Bạch Phong Hoa, lại nhìn trên mặt Bạch Phong Hoa đang tươi cười, ngây ngẩn cả người. Tiếp theo, đáy lòng lại có cái gì ở chậm rãi dâng lên, làm ấm áp lòng của nàng.
“Làm càn!” Lâu Bạch Y vừa nghe những lời này của Bạch Phong Hoa, trên mặt đột nhiên biến sắc, bá một tiếng, một bảo kiếm sắc bén đã nắm ở tại trên tay hắn. Hàn quang lóe ra, một cỗ ánh sáng màu đỏ dần dần theo bảo kiếm mà trà ra.
Bạch Phong Hoa hơi hơi nhíu mày,ánh sáng màu đỏ đó là yêu khí sao? Trong lòng đoán, trên tay cũng đã có động tác, nháy mắt vung Trường Không kiếm lên, kích phát chiến khí trong cơ thể, phi thân tiến lên, cùng Lâu Bạch Y giao thủ.
“Dừng tay a! Ca ca! Dừng tay!” Liền ở phía sau, một đạo yêu khí sắc bén màu đỏ trên người Lâu Băng Nhi nháy mắt phóng ra, đánh thẳng vào chính giữa hai người.
Bạch Phong Hoa cùng Lâu Bạch Y thối lui ra sau, Lâu Băng Nhi bước đến đứng giữa.
“Dừng tay, đều dừng tay! Ca ca, ngươi hãy nghe ta nói, ngươi dạy ta, chịu ân huệ, tất phải hồi báo. Bạch Phong Hoa đã cứu ta, ta chẳng những không có báo ân, ngươi còn muốn ra tay với nàng, này không phải lấy oán trả ơn sao?” Móng vuốt nhỏ của Lâu Băng Nhi run nhè nhẹ, có thể thấy được nàng vẫn là thực kính sợ ca ca của nàng, nhưng là nàng lấy hết dũng khí nói ra như vậy.
Lâu Bạch Y lạnh lùng liếc liếc mắt Lâu Băng Nhi một cái, Lâu Băng Nhi không khỏi hơi hơi run rẩy, nhưng vẫn không có tránh ra.
“Ngươi, hảo chí khí .” Lâu Bạch Y lạnh lùng một câu làm cho Lâu Băng Nhi cả người căng thẳng. Tính tình của ca ca nàng biết rất rõ, làm sao bây giờ? Làm thế nào mới tốt đây?
“Ca ca…” Lâu Băng Nhi có chút bối rối hô. Làm sao bây giờ? Ca ca tức giận, ca ca có phải hay không không để ý nàng nữa?
“Ngươi tên Bạch Phong Hoa?” Lâu Bạch Y thu hồi kiếm, thản nhiên hỏi.
Bạch Phong Hoa không có trả lời, đối với tên kiêu ngạo đang hỏi tên, một bộ dáng cao cao tại thượng. Nàng vì sao phải trả lời?
“Ân, nàng là Tỷ Tỷ của Tử Mặc.” Lâu Băng Nhi thấy thế vội vàng ở một bên hoà giải.
“Băng Nhi có thể tạm thời đi theo bên cạnh ngươi, hoàn thành cái gọi là báo đáp ngươi.” Thanh âm Lâu Bạch Y sâu kín, lạnh lùng“Nhưng nếu ta biết nàng đã bị thương tổn, đến lúc đó chớ có trách ta.”
“Băng Nhi, đi.” Bạch Phong Hoa không chút để ý tới Lâu Bạch Y, mà là ngồi xổm xuống hướng Lâu Băng Nhi ngoắc. Lâu Băng Nhi do dự, nhìn nhìn Lâu Bạch Y, lại nhìn nhìn Bạch Phong Hoa, vẫn là bước đến hướng Bạch Phong Hoa đi tới.
Lâu Bạch Y đứng tại chỗ, nhìn Lâu Băng Nhi nhảy đến trong lòng Bạch Phong Hoa, mâu sắc hơi đổi, tiếp theo xoay người bỏ đi.
“Ca ca, ngươi muốn đi đâu?” Lâu Băng Nhi vội vàng kêu lên.
“Tìm chuyển sinh thạch xong, ta sẽ tới đón ngươi.” Lâu Bạch Y xoay người bỏ lại một câu xong,thân hình thon dài kia liền biến mất trong bóng đêm.
Tại chỗ đó, chỉ còn lại có hai người Lâu Băng Nhi cùng Bạch Phong Hoa.
“Bạch, Bạch tỷ tỷ, ta, ta nên làm cái gì bây giờ đây?” Lâu Băng Nhi khóc ở trong lòng Bạch Phong Hoa, xưng hô đã muốn thay đổi, lần đầu tiên nàng cảm thấy trong lòng Bạch Phong Hoa thực ấm áp. Nhưng là lòng của nàng không yên , ca ca tựa hồ rất tức giận a. Nhưng là, nhưng là chính mình lại không muốn rời khỏi Tử Mặc.
“Băng Nhi.” Khẩu khí Bạch Phong Hoa bỗng nhiên thay đổi.
“Ân?” Băng Nhi ngửa đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Bạch Phong Hoa, khó hiểu .
“Ngươi có phải hay không thích Tử Mặc?” Bạch Phong Hoa còn thật sự hỏi.
“A? A? Cái gì?” Lâu Băng Nhi bối rối đứng lên, “Ngươi, ngươi đang nói cái gì a?”
“Ngươi chẳng lẽ sẽ vĩnh viễn lấy hình thái này ở bên người của hắn? Vĩnh viễn không cho hắn biết tâm ý của ngươi sao?”Khẩu khí của Bạch Phong Hoa dị thường nghiêm túc, “Thích một người, phải đi giành lấy. Chẳng lẽ ngươi tưởng cứ như vậy ở bên người hắn , sau đó nhìn hắn thích người khác, cùng người khác thành thân?”
“Không, không cần!” Lâu Băng Nhi vừa nghe đến câu sau của Bạch Phong Hoa, đã muốn thất kinh đứng lên kêu. Nhắc tới chuyện này, trong lòng chính là một trận đau đớn.
“Thì phải rồi, thích một người, phải đi giành lấy. Ngươi nếu không nói cho hắn, hắn vĩnh viễn sẽ không biết.” Bạch Phong Hoa kiên nhẫn nói, “Đương nhiên, ngươi đột nhiên hiện ra chân thân cùng hắn nói chuyện, hắn không thể nhận, tìm cơ hội đi, có cơ hội sẽ tranh thủ. Chờ đợi là không có kết quả, ngươi ở tại chỗ chờ, nhưng là hắn không biết ngươi đang đợi, tất nhiên sẽ rời khỏi .”
“Ta, ta thật sự có thể sao? Ta là yêu, nhưng là, Tử Mặc là người…” Lâu Băng Nhi nằm úp sấp ở trong lòng Bạch Phong Hoa, ngửa đầu, mở to hai mắt nhìn Bạch Phong Hoa có chút không xác định hỏi.
“Ai quy định yêu sẽ không có thể cùng người ở cùng một chỗ?” Bạch Phong Hoa mỉm cười, “Chỉ cần hai người yêu nhau là được.”
“Nhưng là, có thể có vấn đề gì hay không?” Đáy mắt Lâu Băng Nhi hiện lên do dự cùng bối rối, “Ca ca ta nói qua, người cùng yêu là không thể cùng một chỗ , không có hạnh phúc . Sẽ bị trời phạt…”
“Như thế, chính là ta cho các ngươi nghịch ý trời !” Bạch Phong Hoa vươn tay xoa xoa đầu nhỏ Lâu Băng Nhi, sủng nịch cười cười, “Tìm cơ hội nói cho Tử Mặc tâm ý của ngươi. Người không có tranh thủ thì thật đáng tiếc. Nếu hắn cự tuyệt, đó lại là mặt khác một câu chuyện.” Bạch Tử Mặc, là đệ đệ nàng thương yêu nhất, có nữ tử như thế cuồng dại yêu hắn, đương nhiên là chuyện tốt. Yêu thì như thế nào? Nếu Tử Mặc thích, chính là ma cũng không sao! Nàng cũng muốn xem tiểu tử ngốc Tử Mặc này, khi biết thân phận Băng Nhi sẽ có phản ứng gì.
Lâu Băng Nhi ngửa đầu nhìn Bạch Phong Hoa tươi cười, trong lòng chậm rãi ngưng tụ, mở rộng!
“Ân, ta nhất định sẽ tranh thủ.” Lâu Băng Nhi tựa vào trong lòng Bạch Phong Hoa, “Bạch tỷ tỷ, cám ơn ngươi.”
Bạch Phong Hoa cười nhẹ, ôm Lâu Băng Nhi lắc mình biến mất trong bóng đêm.
Trở lại khách sạn, Bạch Phong Hoa sờ sờ đầu Lâu Băng Nhi, thấp giọng nói: “Mau trở về đi thôi, một hồi Tử Mặc tỉnh tìm không thấy ngươi khẳng định sẽ la ngất trời .”
“Ân, cám ơn ngươi, Bạch tỷ tỷ.” Lâu Băng Nhi cảm kích nhìn nhìn Bạch Phong Hoa, nhảy xuống đường cũ trở về.
Bạch Phong Hoa nhìn bóng dáng Lâu Băng Nhi, ha ha cười, trong lòng lại đáng khinh nói: này hai người ăn cơm ngủ tắm rửa mỗi ngày đều cùng một chỗ, sớm sẽ không có trong sạch, còn muốn như thế nào đây?
Hôm sau, mọi người sáng sớm liền tiếp tục xuất phát. Thương đội vẫn hướng đi về phía nam, ban đêm nghỉ ngơi, ban ngày chạy đi, cứ như vậy liên tục được mấy ngày rồi.
Chạng vạng hôm nay, mọi người rốt cục đến mục đích . Đây là một ngọn núi lớn hẻo lánh.
Chân núi có một thôn xóm nho nhỏ, ban ngày, tiếng sáo mục đồng,khói bếp lượn lờ, lan toả vòng quanh phong cảnh xinh đẹp tĩnh lặng.
Mặc cho ai đến nơi đây, đều đã cho rằng đây là một thôn nhỏ bình thường, tùy ý có thể thấy được mà thôi.
Thấy đoàn người đã đến, đại hán đang lười biếng ngồi ở cửa thôn, khí thế cả người rồi đột nhiên biến đổi, bước nhanh đón đi lên: “Xin chào đại tiểu thư, nhị tiểu thư, tam lão thái gia. Xin chào Lâm công tử cùng Lâm tiểu thư, mời chư vị đi theo ta.”
Mắt Bạch Phong Hoa lạnh lùng nhìn không khí trong thôn nhất thời khẩn trương lên, nhìn thiếu phụ kia ôm trẻ con, theo sau anh nông dân đang cõng cái cuốc, đứa trẻ nghịch bùn… Mọi người trong nháy mắt đều thay đổi cái bộ dáng, trong lòng chậc chậc hai tiếng. Thật không hổ là hai tổ chức lớn nhất đương thời, vì không tiết lộ một tia tin tức, còn dám đem mọi người trong một thôn làng đổi thành người một nhà.
Về phần này tại sao lại như vậy, Bạch Phong Hoa lười suy nghĩ lại càng không muốn đi quản. Dù sao hai tổ chức lớn sẽ biết xử lý, trước khi tìm được thần khí nhất định là không cho phép có tin tức gì để lộ ra .
Thiên địa thương hội cùng phong tín tử cũng không nghĩ chọc lấy phiền toái, nàng Bạch Phong Hoa lại không nghĩ chọc, nàng đã có được thần khí đứng đầu là Trường Không kiếm, thực lực lại tiến thêm một bước tăng lên phía trước, không thể lại để người ghen ghét.
Ở trong thôn nghỉ ngơi một đêm, mọi người này mới bắt đầu chuẩn bị vào núi.
Bắt đầu từ nơi này,thiên địa thương hội cùng phong tín tử đã nắm chặt chẽ trong lòng bàn tay, cho nên mọi người không hề nóng vội, sử dụng chiến khí tìm riêng lẻ, chia nhau đi ra rừng rậm chỗ sâu nhất.
“Dưới nước?” Nhìn hồ nước trước mắt bị những ngọn núi vây quanh,hồ nước xanh ngọc bích không biết nông sâu, Bạch Phong Hoa thoáng nhíu mi. Ở trong nước thật ra không sao, chẳng sợ nước sâu, chỉ cần tốn nhiều chiến khí hộ thể, nàng cũng có thể đi xuống. Chính là trước không nói Tử Mặc cùng Nam Cung Vân kỹ năng bơi cũng không được tốt lắm, thêm Duy Phong không có chiến khí, liền thật sự là rất liên lụy tới tốc độ của bọn họ.
“Chúng ta sở dĩ xác định thần khí ở trong này, là bởi vì chúng ta trong lúc vô tình được một quyển sách chép tay.” Lâm Thiên Nhai giải thích với Bạch Phong Hoa một câu, đem một quyển sách ố vàng nhỏ đưa cho nàng.
Bạch Phong Hoa nhận lấy, cẩn thận mở ra những trang giấy mỏng manh, trên đó viết một câu chuyện xưa. Phiên dịch ra thì có nghĩa là: ta xem hắn thay y khép lại hai mắt, đem hàn ngọc ngàn năm để vào trong miệng y, sau đó đi theo hắn tới nơi này, sơn cốc tuyệt đẹp giống như tiên cảnh. Hắn để cho ta ở bên ngoài chờ, chính mình đi vào một mình, sau đó, ta thấy trên sơn cốc dâng lên ánh sáng bảy màu, tiếp theo là một trận đất rung núi chuyển, đây là lần đầu tiên cũng là cuối cùng ta một lần nhìn thấy nó. Nửa khắc sau, hắn theo sơn cốc đi ra. Ta kinh ngạc phát hiện dung nhan tuấn mỹ của hắn rõ ràng đã già đi, một đầu tóc đen lại chuyển trắng như tuyết. Hắn ôm lấy y ra đi, làm cho ta ba ngày sau lại vào cốc, vì hắn làm một việc cuối cùng. Ta yên lặng nhìn bóng dáng của hắn , trong lòng không rõ là tư vị gì. Biết rõ nếu cố sử dụng vật đó khi không có đủ lực nắm trong tay cần phải trả giá đắt, lại vẫn không chút do dự đi làm. Mất đi y, với hắn mà nói thật sự không còn gì quan trọng nữa sao? Ba ngày sau, ta dựa theo những chữ hắn lưu lại trên thạch bích mà đem tảng đá lớn đặt trên huyệt động, phong kín hoàn toàn đáy cốc . Làm xong hết thảy, ta không biết chính mình là làm sao vậy, đột nhiên đối trong cuộc sống không còn có cái gì lưu luyến, ta thậm chí bắt đầu hâm mộ, hắn có thể cùng y sinh không cùng ngày, nhưng tử đồng huyệt. Ta ở trong sơn cốc hướng xuống dưới, dùng ba mươi năm thời gian, một chút một chút dùng hai tay đem cửa vào sơn cốc phong bế, hơn nữa còn dẫn con suối phía tây chảy vào đây, sau đó, ta dành thời gian còn lại, nhìn sơn cốc này dần dần bị nước bao phủ, thẳng đến đem hắn cùng y, hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài. Không còn người nào có thể quấy rầy bọn họ .
Đây là một câu chuyện xưa thật đẹp, một cường giả mất đi người yêu, cuối cùng lựa chọn cùng người yêu chết đi. Làm cho người ta thổn thức không thôi…
Bạch Phong Hoa xem xong liền nhíu mày, hồ nghi đánh giá hồ nước trước mắt, nếu quyển sách nói lời thật, một người ở trong vòng 3 ngày có thể đào ra một cái huyệt, cho dù là ở dưới nước, cũng không tất yếu phải dùng nhiều sức rồi.
Duy Phong ở bên cạnh chủ động giải thích: “Chúng ta được bản chép tay xong, lại tìm kiếm rất nhiều sách sử, bản ghi chép, cuối cùng ra kết luận, nếu có người được chôn dưới một cái huyệt khổng lồ không ai biết như vậy, mà lại không cần động đến lực lượng quan phủ đề đào , chắc chắn chỉ có người giữ thần khí mới làm nổi.”
Thần khí? Cho dù là thần khí cũng không có cách nào trong nhất thời có thể chế tạo ra một kỳ tích đi. Bạch Phong Hoa liếc mắt mình bên hông mình, đột nhiên Trường Không Kiếm bắt đầu lay đến lay đi, hung hăng bấm tay bắt nó một chút, thấp giọng trách mắng: “Cho ta an phận một chút.”
Trường Không kiếm mạnh mẽ nhảy dựng lên, cứ như muốn nhảy vào trong nước, Bạch Phong Hoa tay mắt lanh lẹ cầm trở về, chiến khí nháy mắt bao bọc thân kiếm, mạnh mẽ ngăn chặn Trường Không kiếm, Bạch Phong Hoa giận mắng: “Ngươi phát điên cái gì.”
“Bạch Phong Hoa.” Thanh âm Tiểu Mộc có chứa điểm do dự đột nhiên ở trong óc Bạch Phong Hoa vang lên, uyển chuyển chuyển đạt lời kêu gào của Trường Không kiếm: “Tiểu Không nói, phía dưới khẳng định là Cửu Thiên cung, nó ngửi được mùi của hương vị thảo dược đáng ghét đó .”
Thật là có thần khí? Thần khí với nhau, thật đúng là có cảm ứng ? ! Bất quá, cái gì tên là hương vị thảo dược đáng ghét a, một thanh kiếm biết cái gì mà hương vị với không hương vị a? Bạch Phong Hoa khóe miệng co rút, hỏi Tiểu Mộc: “Bọn họ có cừu oán?”
Tiểu Mộc chần chờ nói: “Kỳ thật, cũng không có gì . Chính là tiểu Không cảm thấy hắn là lợi hại nhất, Tiểu Cửu cảm thấy hắn mới là lợi hại nhất , sau đó, chủ nhân Tiểu Cửu cùng chủ nhân tiểu Không đánh đố, một mũi tên liền đem quần áo của Tiểu Không bắn rớt. Cho nên Tiểu Không hận chết Tiểu Cửu, tại vì hắn chỉ có duy nhất một kiện quần áo khiến hắn nhìn vừa mắt.”
Quần áo? Bạch Phong Hoa theo bản năng liếc mắt Trường Không,trên thân kiếm kia đeo vỏ kiếm thực bình thường, giơ lên khóe miệng nở nụ cười tà ác. Thì ra là thế, khó trách Trường Không kiếm đối vỏ kiếm là chấp nhất như vậy.
Duy Trắc Tín bất mãn trừng mắt nhìn mắt Bạch Phong Hoa, lớn tiếng nói: “Trường Không kiếm cảm ứng được cái gì ?”
“Ta cũng không biết.” Bạch Phong Hoa nhún vai, trợn mắt nói dối.
Duy Trắc Tín nhất thời rống giận lên: “Ngươi cho là mọi người đều là người mù sao, Trường Không kiếm phản ứng rõ ràng như vậy.”
Bạch Phong Hoa quét mắt nổi giận nhìn lão nhân: “Ta là người, ta chỉ nghe hiểu được tiếng người. Ngươi có thể nghe hiểu được?” Giọng điệu thản nhiên nhưng tràn ngập mỉa mai, ý tứ hàm xúc mười phần.
“Tam thúc công, chính sự quan trọng hơn.” Duy Trắc Tín muốn rút kiếm lại bị Duy Phong kéo lại, trên đường đến đây, nàng suy nghĩ rất nhiều, tuy rằng rất nhiều việc vẫn là không rõ, nhưng là, nàng cũng không nghĩ lại cùng Bạch Phong Hoa phát sinh xung đột gì. Huống chi, Bạch Phong Hoa cũng không phải là người có thể nương tay với bọn họ. Nếu tam thúc công thật sự dám rút kiếm, Duy Phong hoàn toàn tin tưởng Bạch Phong Hoa sẽ rút kiếm trước tam thúc công, đem Trường Không kiếm rút ra trước.
Thật vất vả khuyên Duy Trắc Tín, Duy Phong vỗ vỗ tay, trong rừng rậm bên hồ có hai đại hán đi ra, trong tay nâng một cái thùng thật to.
Để người ta đem thùng đặt ở trên bờ hồ, Duy Phong mở thùng ra , xuất ra một kiện quần áo mỏng manh, ánh mắt đắc ý nhìn Bạch Tử Mặc, hướng mọi người triển lãm : “Đây là bí chế của thương hội chúng ta, sau khi mặc vào không chỉ có có thể xuống nước, còn có thể làm cho người ta ở trong nước hoạt động càng thêm lưu loát, còn có thể phòng bị động vật bình thường dưới nước tập kích.”
“Di, tỷ, đây không phải là thứ ngươi trước kia nói cho chúng ta cái gì gọi là đồ bơi sao.” Bạch Tử Mặc cầm quần áo trên tay, dùng sức kéo kéo vải dệt, khinh thường cắt một tiếng: “Ngươi nói cái loại này là y phục lặn xuống nước, ngay cả dao nhỏ đều có thể kháng mấy đao, này sợ là chỉ cần đụng vào vài tảng đá sắc bén sẽ bị phá đi.”
Thanh âm Bạch Tử Mặc tuy rằng không cao, lại đủ để làm cho người xung quanh nghe được rành mạch, Duy Trắc Tín nhất thời hừ một tiếng, âm dương quái khí nói: “Nếu Chu Tước thánh điện có đồ tốt, vậy đừng dùng đồ của thiên địa thương hội chúng ta.”
“Chúng ta thật đúng là không hiếm lạ.” Bạch Phong Hoa lạnh lùng nhìn lại Duy Trắc Tín, chỉ chỉ quần áo trên tay, tùy tay quăng đến một bên.
Mặt Duy Trắc Tín lạnh lùng há mồm định tức giận mắng, lại bị Duy Phong chặn lại.
“Bạch tỷ tỷ, ta biết dùng chiến khí ở trong nước bảo vệ bản thân đối với ngươi mà nói rất đơn giản, bất quá, chúng ta ai cũng không biết tình huống bên trong huyệt, chờ đi vào, còn muốn dựa vào Bạch tỷ tỷ, chiến khí của ngươi rất quý giá, làm sao có thể lãng phí đâu.” Duy Phong trên mặt nhìn không ra một tia tức giận, ngược lại mỉm cười ngọt ngào , trong tay cầm một bộ quần áo đưa qua: “Bạch tỷ tỷ nếu đã đáp ứng giúp chúng ta chiếu cố rồi, khẳng định cũng là sẽ không đổi ý đúng hay không.”
Bạch Phong Hoa hứng thú liếc mắt nhìn cô gái này cùng bộ dáng cô gái điêu ngoa lúc mới gặp hoàn toàn bất đồng, tiếp nhận quần áo đối phương đưa qua. Duy Phong này, quả nhiên không đơn giản! Trường hợp này mà vẫn giữ nguyên biểu hiện khoan hồng rộng lượng. Người này, rất nguy hiểm…
Duy Phong cười đến càng ngọt : “Nếu bạch tỷ tỷ có hứng thú, đợi khi tìm được thần khí trở về, chúng ta không ngại thương lượng, xem có khả năng hợp tác hay không. Chúng ta biết ngươi đang tìm một vài thứ.”
“Ai muốn cùng các ngươi hợp tác a.” Bạch Tử Mặc cắt ngang.
Bạch Phong Hoa thản nhiên cười nói: “Ý Tử Mặc là, tài liệu ta cần là các ngươi tìm không ra, cho nên hoàn toàn không có khả năng hợp tác.”
Luôn luôn tại một bên cười yếu ớt xem náo nhiệt Lâm Thiên Nhai rốt cục đi ra giảng hòa: “Các vị, sắc trời đã muốn không còn sớm, ta xem, chúng ta vẫn là trước chuẩn bị tốt xuống nước đi. Đến lúc đó Bạch tiểu thư nếu tín nhiệm chúng ta, ta có thể cấp bạch tiểu thư miễn một lần đan, miễn phí vì ngài tìm kiếm tài liệu ngài cần, như thế nào.”
“Ta đây trước hết đa tạ .” Bạch Phong Hoa nhíu mày nhìn mắt Lâm Thiên Nhai, trong lòng cười đến tà ác. Lâm Thiên Nhai, lời này nhưng là không thể nói lung tung đâu, hứa hẹn cho ta miễn phí tìm một lần tài liệu ta cần đi, vừa vặn, lần này nếu có thể được đến Thiên Sơn Dật Thải, ta còn thiếu một Lưu Quang Tuyết Liên cùng Thất Thải của phong tín tử, phong tín tử ta tạm thời cũng sẽ không suy nghĩ, giúp ta tìm xem Lưu Quang Tuyết Liên thì tốt rồi. Bởi vì Thất Thải của phong tín tử ta sớm biết là các thánh vật của tổ chức phong tín tử các ngươi, đến lúc đó chính mình nghĩ biện pháp lấy nó.
Đồ bơi tuy rằng bộ dáng cổ quái, bất quá cũng là rất dễ mặc, tốn một ít công phu, tất cả mọi người đã muốn chuẩn bị tốt , Lâm Thiên Nhai vỗ vỗ tay: “Tốt lắm, chúng ta xuống nước đi."
“Meo meo ô meo meo ô…” Lâu Băng Nhi ở ngực Bạch Tử Mặc lộ ra một cái đầu nhỏ, trong lòng có chút không yên. Băng Nhi ghét nhất là nước , nhưng là Băng Nhi lại không thể dùng yêu lực, ô ô, Tử Mặc, Băng Nhi không phải không tin ngươi có thể bảo vệ tốt Băng Nhi , Băng Nhi thật sự chính là chán ghét nước mà thôi.
Duy Phong nghe được tiếng mèo kêu, kinh ngạc trừng mắt Bạch Tử Mặc: “Không thể nào, ngươi muốn đem miêu này theo?”
“Ai cần ngươi lo a.” Bạch Tử Mặc hừ một tiếng, trấn an sờ sờ Lâu Băng Nhi: “Băng Nhi không sợ a, Tử Mặc mang ngươi xuống nước đi chơi, trong nước mặt có rất nhiều rất nhiều cá Băng Nhi thích nhất đó.”
Kỳ thật, Bạch Tử Mặc là không muốn mang theo Lâu Băng Nhi cùng nhau xuống nước , dù sao kia thật sự là rất phiền toái. Chính là Băng Nhi chết sống không chịu rời đi hắn, đem nàng nhốt tại trong phòng, tiếng kêu kia của nàng liền giống như tiếng khóc, từng chút từng chút khiến Bạch Tử Mặc trong lòng khó chịu ,hơn nữa Băng Nhi không ở bên người hắn, hắn vẫn cảm thấy dường như thiếu cái gì . Cũng may Bạch Phong Hoa nghĩ ra biện pháp cho hắn, xuống nước dùng chiến khí ở trong nước làm một cái vòng không khí, đem con mèo nhỏ bỏ vào trong sẽ không sợ hít thở không thông , Bạch Tử Mặc thế này mới đem con mèo nhỏ cũng cấp dẫn theo lại đây.
“Meo meo ô meo meo ô…” Lâu Băng Nhi lấy đầu nhỏ cọ cọ Bạch Tử Mặc, ừ, Băng Nhi không sợ, cùng Tử Mặc cùng một chỗ, đi nơi nào Băng Nhi cũng không sợ!
Từ lúc xuống dưới nước hơn mười thước, ánh mặt trời cũng đã yếu dần, mọi người đều sợ xảy ra chuyện nên trước tiên chuẩn bị tốt đặt dạ minh châu ở bên hông, nương theo ánh sáng nhạt của hạt châu mà tiếp tục đi xuống.
Ước chừng lặn xuống bốn đến năm mươi thước, phía dưới loáng thoáng xuất hiện một cái bóng đen thật lớn , Lâm Thiên Nhai vẫn đi một phương phía trước ngừng lại, xoay người chờ mọi người tụ tập cùng một chỗ, thế này mới làm một động tác bảo mọi người chú ý cẩn thận, hướng bóng đen kia bơi đi qua.
Đến gần, Bạch Phong Hoa mới phát hiện bóng đen kia nguyên lai là một khối đá lởm chởm màu đen. Bất động thanh sắc kiểm tra rồi hướng Bạch Tử Mặc cùng Nam Cung Vân, mỗi tay lôi kéo một người, gắt gao cùng đi đầu với Lâm Thiên Nhai.
Đợi cho đến phía trước cự thạch, Lâm Thiên Nhai ý bảo mọi người chờ, vòng vo trái phải, tìm một cái khe hở của tảng đá, đi vào xem liếc mắt một cái, thế này mới đi ra tiếp đón mọi người.
Mặt sau tảng đá là một con đường hẹp dài, khe hở có chút nhỏ, miễn cưỡng đủ một người chen vào đi mà thôi. Bạch Phong Hoa trước chờ Bạch Tử Mặc cùng Nam Cung Vân đi vào, thế này mới đi theo chui vào, đang muốn tiếp tục đi phía trước, cảm giác trên vai bị cái gì kéo lại, quay đầu vừa thấy, chỉ thấy Bạch Tử Mặc nghẹn cười, tay dùng sức chỉ.
Theo tầm mắt Bạch Tử Mặc nhìn lại, nguyên lai, là khung xương Duy Trắc Tín quá lớn, bị kẹt ở tại lối vào, Duy Phong ở phía trước chính dùng sức lôi kéo tay hắn, Duy Vũ tắc ở phía sau liều mạng phụ giúp.
Buồn cười chỉ chỉ mi tâm Bạch Tử Mặc, Bạch Phong Hoa khóe miệng vểnh vểnh lên, hướng vẻ mặt lo lắng Duy Phong phất tay, làm cho ngoài động Duy Vũ thối lui đến một bên, sau đó rút ra Trường Không kiếm ngưng tụ lại chiến khí.
Một đạo kiếm khí sát da đầu Duy Trắc Tín đi qua, đem cái động khẩu mở lớn, nhân tiện cũng tước rớt đỉnh đầu Duy Trắc Tín một mảnh tóc, cho hắn một kiểu tóc thực khác biệt.
Duy Phong dại ra không có gì gọi là thành ý nhún vai, ý bảo này thật sự chính là một cái ngoài ý muốn, Bạch Phong Hoa kéo Bạch Tử Mặc một bên thiếu chút nữa bị sặc nước, thay hắn bảo hộ vòng chiến khí quanh Lâu Băng Nhi, mắt mang ý cười bơi đi qua.
Được rồi, kỳ thật, đem cái động khẩu mở lớn điểm, kia chỉ là nhân tiện. Lão nhân này, chính là thiếu người dạy dỗ, nếu không phải Thiên Sơn Dật Thải còn chưa tới tay, nàng đã chỉnh chết hắn.
Đường đi càng ngày càng sâu, tuy rằng mọi người đều có chiến khí chống đỡ, nhưng là, cũng là có cực hạn , nếu lại đến không được cửa ra, sợ là chỉ có thể trở về đi rồi.
Bạch Phong Hoa kéo kéo ống tay áo Lâm Thiên Nhai, đánh vài cái khoác tay, nhắc nhở đối phương vấn đề này.
Lâm Thiên Nhai thoáng suy tư, lập tức cho Bạch Phong Hoa một cái tư thế khẳng định.
Có lẽ, trời cao quả thật là có thiên ý, ở trong nháy mắt mọi người quyết định muốn xoay người trở về, Bạch Phong Hoa đột nhiên cảm giác được có một thứ ánh sáng không phải của dạ minh châu, ở trong nước gợn nhộn nhạo, ánh vào đáy mắt.
Lâm Thiên Nhai đồng dạng phát hiện dị thường nhìn nhau liếc mắt một cái, Bạch Phong Hoa dắt Bạch Tử Mặc cùng Nam Cung Vân, dùng tốc độ nhanh nhất hướng tới ánh sáng bơi qua.
“Rầm” một tiếng, không khí nháy mắt văng đầy lục phủ ngũ tạng, khoảnh khắc mở mắt ra, Bạch Phong Hoa dại ra.
Nơi này là huyệt động dưới nước đi, nhưng là, những lá sen xanh biếc không bờ bến này là chuyện gì xảy ra a?
Cảnh tượng xa hoa trước mắt rung động lòng người, làm cho mọi người khoảnh khắc trong lúc đó đều sững sờ ở tại chỗ.
Nơi đẹp như vậy cư nhiên là một cái huyệt ( mộ) ?
Thần khí sẽ ở nơi như vậy?
Liền ở phía sau, Trường Không kiếm bên hông Bạch Phong Hoa run run đứng lên, hơn nữa run run càng ngày càng lợi hại. Phát ra thanh âm vù vù.
Bình luận facebook