Marvellous
Moderator
-
Chương-111
Chương 99-2
“Những người còn lại trong viện… cũng đưa đến thôn trang hết cả đi.” Trịnh Vương nghịch cái nhẫn trên ngón tay, thấy trịnh Vương phi giật mình, không khỏi ngẩng đầu, nhưng trên gương mặt nghiêm túc lại hiện lên nụ cười nhàn nhạt, nhướng mày nói: “Hay là Vương phi còn sợ người bên ngoài bàn luận một tiếng đố kỵ?” Có thể đuổi toàn bộ cơ thiếp trong phủ Trịnh vương đến thôn trang, độc chiếm phủ Trịnh vương, chỉ sợ thế gia trong kinh thành đều sẽ nói một câu Trịnh vương phi lợi hại đố kỵ, bằng khôngsao có thể kiên quyết đến vậy chứ?
“Cái danh đó thiếp còn sợ đến muộn đây.” Trịnh vương phi nén lệ, chỉ che miệng cười.
Nàng sinh ra vốn xinh đẹp quyến rũ, lúc này đây dưới ngọn đèn dầu lại vũ mị động lòng người, làm Trịnh vương nóng bừng, chút u ám ban nãy chậm rãi tan đi, đangmuốn thảo luận về việc thêm nhân khẩu trong phủ với thê tử liền thấy cách đó khôngxa, hai nhóc con đang dùng đôi mắt sáng quắc còn có chút đáng khinh mà nhìn động tĩnh bên này, vô cùng bát quái paparazzi
(để nguyên văn luôn đó ^^), thấy hai người càng thân thiết, đám nhóc con còn phát ra tiếng cười khùng khục, cộng thêm khuôn mặt nhỏ xinh đẹp, cảnh tượng càng quỷ dị nói không nên lời.
Trịnh Vương trầm mặc.
Ở một bên, Ngũ Công chúa bị đám nhóc con liên lụy muốn chết đã khóc không ra nước mắt, chỉ nghĩ tai vạ sắp tới đầu rồi.
Trịnh Vương chậm rãi đứng dậy, đi tới trước mặt đệ đệ muội muội còn đang tay trong tay chưa có phản ứng gì, không nói hai lời định đánh.
A Nguyên nói cho cùng là một cô bé, cũng đã lớn, Trịnh vương không nỡ xử nàng. Có điều Nhóc mập vẫn ở đây, lúc này đây đã bị huynh trưởng lật lại lộ ra cái mông nhỏ, tức khắc sợ ngây người, lập tức gào lên: “Mẫu hậu! Mẫu hậu! Hoàng huynh muốn giết người!” Nháy mắt vài cái kêu hoàng tỷ vô lương nhà mình cũng gào rú lên, Trịnh vương còn chưa động được vào một cái lông tơ cũng đã làm loạn đến kinh thiên động địa.
Trịnh vương điện hạ tức điên!
đang muốn xử đẹp hai đứa này, tầm mắt Trịnh vương lại đột nhiên dừng ở cửa lớn, liền thấy một bé trắng trẻo mập mạp đang nấp sau cửa thò cái đầu ra, nhìn thấy Trịnh vương túm Nhóc mập, tức khắc cười toe toét, bổ nhào đến trước mặt Nhóc mập, nghiêng cứu tình trạng lúc này của Nhóc mập một chút, lúc sau chợt kêu lên: “Phụ vương, hư!” Dứt lời, ưỡn ngực nâng bụng nghiêm trang nói: “Hoàng thúc là trưởng bối đó, làm cháu trai, Hoàng thúc gặp nạn, cháu trai hẳn phải ra mặt, lấy thân tương trợ, cầu Phụ vương tha cho Hoàng thúc, mọi việc đều tính lên Lan Nhi đi!”
“anh hùng a~” A Nguyên ở bên liền cực kỳ cảm thán.
“nói rất đúng!” Nhóc mập liều mạng cùng vỗ tay béo với cháu trai đứng bên.
Phượng Lan gãi đầu, ngượng ngùng cười, lúc sau, đôi mắt lóe sáng hỏi: “Cháu trai cứu Hoàng thúc một lần, như vậy, lần sau tiến cung, cháu trai cũng có thể cưỡi một con ngựa gỗ của Hoàng thúc chứ?”Trong cung Thái hậu có một con ngựa gỗ A Nguyên thiết kế cho Nhóc mập, đặc biệt thú vị, Phượng Lan mơ ước đã lâu, chỉ là thế tử Trịnh vương là người thẹn thùng, ngại nói ra.
“Đương nhiên!” Nhóc mập chỉ cầu một đường sống, không suy nghĩ đáp ứng.
“Phụ vương còn không mau mau buông Hoàng thúc ra!” Đối với Nhóc mập, Phượng Lan đặc biệt có dáng dấp tiểu bối, còn đối với lão cha mà nói thi chính là tổ tông, lúc này đây rất có khí thế mà chỉ huy: “Nếu chạm vào da hoàng thúc một chút thôi, Lan Nhi… Lan Nhi…” thằng bé chớp chớp đôi mắt to, trước sắc mặt đen như mực của Trịnh vương, nói: “Lan Nhi không thơm thơm Phụ vương nữa!”
Nhị Hoàng huynh nghiêm túc vậy mà cũng có thời điểm thơm hôn con trai! A Nguyên nghe được chuyện bát quái động trời này mà mở to mắt, quyết đoán nhận định rằng Nhị Hoàng huynh là người khó ở!
Trịnh vương bị thằng con khuỷu tay hướng ra ngoài này làm cho tức đến đau ruột, ném đệ đệ xuống mặt đất, thấy đám nhóc con nhoắng cái cầm tay cùng nhau chạy, mà thằng con còn tung ta tung tắng định đi cùng luôn, hận đến nghiến răng, quay đầu lại mắng Trịnh Vương phi: “Đều là do nàng chiều!”
“Thiếp có thơm thơm Lan Nhi đâu.” Thường ngày, chiều thằng con nhất chính là Trịnh vương, trước mắt lại còn ra oai phủ đầu, Trịnh Vương phi cảm thấy thực sự quá đáng ghét!
Trịnh vương còn có thể nói gì đây? Chỉ tay vào Vương phi, một hồi liền phất tay áo bỏđi, rốt cuộc lại không nỡ, tự mình đi ra ngoài tiễn muội muội đệ đệ lên xe, lại kẹp thằng con đang lưu luyến không rời mà túm lấy cửa xe dưới nách, chào đám nhóc con, lúc này đây mới giáo huấn con trai một chút, nhưng vừa cúi đầu lại đối diện với đôi mắt long lanh tội nghiệp, Trịnh vương điện nghiêm túc khụ một tiếng, lúc sau ôm lấy con trai, cảm giác được cơ thể béo mập mềm mại của con trai ỷ lại ghé vào bên vai mình, thong thả chậm rãi nở nụ cười ôn nhu.
Trịnh vương phi cầm đèn đứng trong viện nhìn đôi phụ tử, đôi mắt cũng ánh lên tia ôn nhu.
Lần này, có phải là chân chính một nhà ba người không?
A Nguyên khám phá được đại bí mật của Nhị Hoàng huynh đại bí mật, một đường hồi cung còn cười không ngừng, Ngũ Công chúa cảm thấy mạng nhỏ của mình khôngđược bảo đảm, ai oán vô cùng, vừa nguyền rủa hai tên đầu xỏ, vừa mệt mỏi thở dài: “Ngừng nghỉ chút đi.”
Có điều nàng tựa hồ cũng biết lời này không có tác dụng, liền giật giật khóe miệng, thấy A Nguyên gật đầu chẳng có thành ý gì cả, liền nhẹ giọng nói: “Ngươi nhìn xem, thê thiếp cả phủ đều là muốn ăn thịt người.”
“Nhà ai cũng vậy mà, có điều, Nhị Hoàng huynh có thể tàn nhẫn đến vậy, cũng là khó có được.” Nam nhân sao? Thư
ơng hương tiếc ngọc, dù biết ác độc nhương vẻ thâm tình chân thành như vậy tội bao lớn cũng có thể miễn. Trịnh vương vậy mà ra tay liền giết, A Nguyên cảm thấy tuy rằng hắn có ác chút, nhưng xét về việc bảo vệ Trịnh vương phi thì cũng coi như có đảm đương. Dừng một chút, nàng liền nhìn Ngũ Công chúa mà cười xấu xa, nói: “Hoàng tỷ có thể nói ra cái này, là vì lòng đã nắm chắc sao?” Thấy Ngũ Công chúa đỏ mặt chửi thề một tiếng, liền cười hì hì nói: “Có thể thấy được, nên cầu Hoàng tổ mẫu gả người nào đó đi thôi.”
“Chẳng lẽ ngươi không muốn?” Ngũ Công chúa hỏi ngược lại.
“Muốn ~” A Nguyên lơ đãng mà ôm Nhóc mập đang mơ màng sắp ngủ, chỉ cảm thấy cái mình ôm là thịt cả người của Nhóc mập này, mới hiểu ra vì sao năm đó bản thân được chào đón đến thế, béo mềm thế này quả thật tạo ra xúc cảm, liền cười tủm tỉm mà nói: “Chỉ là, ta là người bình tĩnh, chỉ nghĩ, không nói.”
Dáng vẻ đắc ý như vậy, Ngũ Công chúa dở khóc dở cười, hồi lâu nghĩ tới việc gì liền hào hứng, cười nói với A Nguyên: “Hôm trước A Loan đưa tới cho chúng ta không ít đồ quan ngoại, ta thấy bên trong còn có da hổ và hồ ly mà còn nguyên vẹn khó có được, có thể thấy là A Loan đối với chúng ta rất tốt.”
Năm đó A Loan rời kinh cùng phụ thân lần nữa, làm nữ tướng, lần này Hoàng thượng cho nàng danh phận, làm thiên tướng dưới trướng Tĩnh Bắc hầu, tuy rằng chức vị chỉ là tam phẩm, nhưng lại là lần đầu xuất hiện từ thời khai thiên lập địa, cả triều đều có phê bình, cho rằng nữ nhân làm quan không khỏi trái lẽ thường, lại vẫn bị Hoàng thượng phản bác lại.
“Bất luận nam nữ, đổ máu vì triều đình, đều không thể để máu này chảy vô ích.”Lúc ấy, Hoàng thượng có một câu như vậy, cũng coi như A Loan được lưu danh sử sáchmột bút.
A Nguyên tự nhiên vì bạn tốt mà vui mừng, nàng xưa nay ngưỡng mộ A Loan, thấy Hoàng thượng cũng thích, liền càng thân cận thêm, mấy năm nay thường có thư từ lui tới, nếu có binh khí tốt hoặc là binh thư hiếm lạ, liền đưa tới chỗ A Loan, A Loan tự nhiên cảm động tới tâm khảm, bởi vậy mấy năm nay đóng giữ ở quan ngoại, có cái gì hiếm lạ đều đưa hồi kinh tặng A Nguyên và Ngũ Công chúa làm tâm ý của mình. Lần này nghĩ đến tấm da hổ đó, tiểu thị dân A Nguyên nhớ tới đời trước bản thân chỉ từng thân mật tiếp xúc với lão hổ qua thuốc dán cao hổ, lại nhịn không được muốn lăn lộntrên tấm lông xù của đại hổ.
“Để Hoàng tổ mẫu làm đệm giường, rồi……” A Nguyên liền chụm tay thì thầm.
“Ta liền đưa tới chỗ Mẫu hậu Mẫu phi chỗ làm là được.” Ngũ công chúa chà xát tay, cười nói với A Nguyên: “Hiếm có chính là mấy tấm lông hồ ly kia kìa, lần này mùa đông tới, ai có thể hơn được chúng ta?” Lông hồ ly trắng như tuyết hiếm thấy vô cùng, nếu dùng để làm xiêm y còn không được hâm mộ chết sao? hiện giờ Ngũ Công chúa đã lớn tự nhiên cũng yêu cái đẹp, mắt cũng tỏa sáng.
A Nguyên cũng vui mừng một hồi, quyết định đến lúc đó phải cho A Dung mê đắm mới được, liền vỗ thịt Nhóc mập nói: “Muốn ta nói, thì vẫn là A Loan đối với chúng ta rất tốt.” Thấy Ngũ Công chúa gật đầu, nàng nghĩ đến năm nay Hoàng thượng có chỉ triệu Tĩnh Bắc hầu hồi kinh, liền chờ mong nói: “A Loan tất phải về rồi, lần này họp mặt thậttốt.”
“Hai năm trước nàng gả cho người, chúng ta cũng chỉ tặng lễ, không biết là dạng người như thế nào.”
“Trước hai năm nàng gả cho người, chúng ta cũng chỉ tặng lễ, cũng không biết là cái cái dạng gì người.” Có thể làm A Loan nguyện ý gả cho, hẳn không tồi được. Ngũ công chúa cũng cực kỳ tò mò, thấy A Nguyên cười tủm tỉm gật đầu, nàng liền cười nói: “Nghe là một võ tướng trẻ tuổi ở biên quan, nhưng cũng nên có chỗ hơn người. Nghenói là lần này Phụ Hoàng hạ chỉ cũng kêu toàn gia võ tướng này cùng hồi kinh, nên là muốn mọi người gặp mặt.” Ánh mắt nàng cũng lộ ra vẻ nghi nờ, thấp giọng nói: “Chỉ là, không biết chuyện gì xảy ra, ta tóm lại vẫn cảm thấy mẫu phi là lạ.”
“Sao lại thế?” A Nguyên liền nghi hoặc hỏi.
“Hôm trước Mẫu hậu cho hạ nhân lui, nói gì đó với mẫu phi, từ hôm đó mẫu phi liền khác lạ.”
Thường xuyên thất thần, lúc còn vương nước mắt, mà khi rơi lệ, trên gương mặt Đức phi còn hiện nụ cười vui mừng.
“Những người còn lại trong viện… cũng đưa đến thôn trang hết cả đi.” Trịnh Vương nghịch cái nhẫn trên ngón tay, thấy trịnh Vương phi giật mình, không khỏi ngẩng đầu, nhưng trên gương mặt nghiêm túc lại hiện lên nụ cười nhàn nhạt, nhướng mày nói: “Hay là Vương phi còn sợ người bên ngoài bàn luận một tiếng đố kỵ?” Có thể đuổi toàn bộ cơ thiếp trong phủ Trịnh vương đến thôn trang, độc chiếm phủ Trịnh vương, chỉ sợ thế gia trong kinh thành đều sẽ nói một câu Trịnh vương phi lợi hại đố kỵ, bằng khôngsao có thể kiên quyết đến vậy chứ?
“Cái danh đó thiếp còn sợ đến muộn đây.” Trịnh vương phi nén lệ, chỉ che miệng cười.
Nàng sinh ra vốn xinh đẹp quyến rũ, lúc này đây dưới ngọn đèn dầu lại vũ mị động lòng người, làm Trịnh vương nóng bừng, chút u ám ban nãy chậm rãi tan đi, đangmuốn thảo luận về việc thêm nhân khẩu trong phủ với thê tử liền thấy cách đó khôngxa, hai nhóc con đang dùng đôi mắt sáng quắc còn có chút đáng khinh mà nhìn động tĩnh bên này, vô cùng bát quái paparazzi
(để nguyên văn luôn đó ^^), thấy hai người càng thân thiết, đám nhóc con còn phát ra tiếng cười khùng khục, cộng thêm khuôn mặt nhỏ xinh đẹp, cảnh tượng càng quỷ dị nói không nên lời.
Trịnh Vương trầm mặc.
Ở một bên, Ngũ Công chúa bị đám nhóc con liên lụy muốn chết đã khóc không ra nước mắt, chỉ nghĩ tai vạ sắp tới đầu rồi.
Trịnh Vương chậm rãi đứng dậy, đi tới trước mặt đệ đệ muội muội còn đang tay trong tay chưa có phản ứng gì, không nói hai lời định đánh.
A Nguyên nói cho cùng là một cô bé, cũng đã lớn, Trịnh vương không nỡ xử nàng. Có điều Nhóc mập vẫn ở đây, lúc này đây đã bị huynh trưởng lật lại lộ ra cái mông nhỏ, tức khắc sợ ngây người, lập tức gào lên: “Mẫu hậu! Mẫu hậu! Hoàng huynh muốn giết người!” Nháy mắt vài cái kêu hoàng tỷ vô lương nhà mình cũng gào rú lên, Trịnh vương còn chưa động được vào một cái lông tơ cũng đã làm loạn đến kinh thiên động địa.
Trịnh vương điện hạ tức điên!
đang muốn xử đẹp hai đứa này, tầm mắt Trịnh vương lại đột nhiên dừng ở cửa lớn, liền thấy một bé trắng trẻo mập mạp đang nấp sau cửa thò cái đầu ra, nhìn thấy Trịnh vương túm Nhóc mập, tức khắc cười toe toét, bổ nhào đến trước mặt Nhóc mập, nghiêng cứu tình trạng lúc này của Nhóc mập một chút, lúc sau chợt kêu lên: “Phụ vương, hư!” Dứt lời, ưỡn ngực nâng bụng nghiêm trang nói: “Hoàng thúc là trưởng bối đó, làm cháu trai, Hoàng thúc gặp nạn, cháu trai hẳn phải ra mặt, lấy thân tương trợ, cầu Phụ vương tha cho Hoàng thúc, mọi việc đều tính lên Lan Nhi đi!”
“anh hùng a~” A Nguyên ở bên liền cực kỳ cảm thán.
“nói rất đúng!” Nhóc mập liều mạng cùng vỗ tay béo với cháu trai đứng bên.
Phượng Lan gãi đầu, ngượng ngùng cười, lúc sau, đôi mắt lóe sáng hỏi: “Cháu trai cứu Hoàng thúc một lần, như vậy, lần sau tiến cung, cháu trai cũng có thể cưỡi một con ngựa gỗ của Hoàng thúc chứ?”Trong cung Thái hậu có một con ngựa gỗ A Nguyên thiết kế cho Nhóc mập, đặc biệt thú vị, Phượng Lan mơ ước đã lâu, chỉ là thế tử Trịnh vương là người thẹn thùng, ngại nói ra.
“Đương nhiên!” Nhóc mập chỉ cầu một đường sống, không suy nghĩ đáp ứng.
“Phụ vương còn không mau mau buông Hoàng thúc ra!” Đối với Nhóc mập, Phượng Lan đặc biệt có dáng dấp tiểu bối, còn đối với lão cha mà nói thi chính là tổ tông, lúc này đây rất có khí thế mà chỉ huy: “Nếu chạm vào da hoàng thúc một chút thôi, Lan Nhi… Lan Nhi…” thằng bé chớp chớp đôi mắt to, trước sắc mặt đen như mực của Trịnh vương, nói: “Lan Nhi không thơm thơm Phụ vương nữa!”
Nhị Hoàng huynh nghiêm túc vậy mà cũng có thời điểm thơm hôn con trai! A Nguyên nghe được chuyện bát quái động trời này mà mở to mắt, quyết đoán nhận định rằng Nhị Hoàng huynh là người khó ở!
Trịnh vương bị thằng con khuỷu tay hướng ra ngoài này làm cho tức đến đau ruột, ném đệ đệ xuống mặt đất, thấy đám nhóc con nhoắng cái cầm tay cùng nhau chạy, mà thằng con còn tung ta tung tắng định đi cùng luôn, hận đến nghiến răng, quay đầu lại mắng Trịnh Vương phi: “Đều là do nàng chiều!”
“Thiếp có thơm thơm Lan Nhi đâu.” Thường ngày, chiều thằng con nhất chính là Trịnh vương, trước mắt lại còn ra oai phủ đầu, Trịnh Vương phi cảm thấy thực sự quá đáng ghét!
Trịnh vương còn có thể nói gì đây? Chỉ tay vào Vương phi, một hồi liền phất tay áo bỏđi, rốt cuộc lại không nỡ, tự mình đi ra ngoài tiễn muội muội đệ đệ lên xe, lại kẹp thằng con đang lưu luyến không rời mà túm lấy cửa xe dưới nách, chào đám nhóc con, lúc này đây mới giáo huấn con trai một chút, nhưng vừa cúi đầu lại đối diện với đôi mắt long lanh tội nghiệp, Trịnh vương điện nghiêm túc khụ một tiếng, lúc sau ôm lấy con trai, cảm giác được cơ thể béo mập mềm mại của con trai ỷ lại ghé vào bên vai mình, thong thả chậm rãi nở nụ cười ôn nhu.
Trịnh vương phi cầm đèn đứng trong viện nhìn đôi phụ tử, đôi mắt cũng ánh lên tia ôn nhu.
Lần này, có phải là chân chính một nhà ba người không?
A Nguyên khám phá được đại bí mật của Nhị Hoàng huynh đại bí mật, một đường hồi cung còn cười không ngừng, Ngũ Công chúa cảm thấy mạng nhỏ của mình khôngđược bảo đảm, ai oán vô cùng, vừa nguyền rủa hai tên đầu xỏ, vừa mệt mỏi thở dài: “Ngừng nghỉ chút đi.”
Có điều nàng tựa hồ cũng biết lời này không có tác dụng, liền giật giật khóe miệng, thấy A Nguyên gật đầu chẳng có thành ý gì cả, liền nhẹ giọng nói: “Ngươi nhìn xem, thê thiếp cả phủ đều là muốn ăn thịt người.”
“Nhà ai cũng vậy mà, có điều, Nhị Hoàng huynh có thể tàn nhẫn đến vậy, cũng là khó có được.” Nam nhân sao? Thư
ơng hương tiếc ngọc, dù biết ác độc nhương vẻ thâm tình chân thành như vậy tội bao lớn cũng có thể miễn. Trịnh vương vậy mà ra tay liền giết, A Nguyên cảm thấy tuy rằng hắn có ác chút, nhưng xét về việc bảo vệ Trịnh vương phi thì cũng coi như có đảm đương. Dừng một chút, nàng liền nhìn Ngũ Công chúa mà cười xấu xa, nói: “Hoàng tỷ có thể nói ra cái này, là vì lòng đã nắm chắc sao?” Thấy Ngũ Công chúa đỏ mặt chửi thề một tiếng, liền cười hì hì nói: “Có thể thấy được, nên cầu Hoàng tổ mẫu gả người nào đó đi thôi.”
“Chẳng lẽ ngươi không muốn?” Ngũ Công chúa hỏi ngược lại.
“Muốn ~” A Nguyên lơ đãng mà ôm Nhóc mập đang mơ màng sắp ngủ, chỉ cảm thấy cái mình ôm là thịt cả người của Nhóc mập này, mới hiểu ra vì sao năm đó bản thân được chào đón đến thế, béo mềm thế này quả thật tạo ra xúc cảm, liền cười tủm tỉm mà nói: “Chỉ là, ta là người bình tĩnh, chỉ nghĩ, không nói.”
Dáng vẻ đắc ý như vậy, Ngũ Công chúa dở khóc dở cười, hồi lâu nghĩ tới việc gì liền hào hứng, cười nói với A Nguyên: “Hôm trước A Loan đưa tới cho chúng ta không ít đồ quan ngoại, ta thấy bên trong còn có da hổ và hồ ly mà còn nguyên vẹn khó có được, có thể thấy là A Loan đối với chúng ta rất tốt.”
Năm đó A Loan rời kinh cùng phụ thân lần nữa, làm nữ tướng, lần này Hoàng thượng cho nàng danh phận, làm thiên tướng dưới trướng Tĩnh Bắc hầu, tuy rằng chức vị chỉ là tam phẩm, nhưng lại là lần đầu xuất hiện từ thời khai thiên lập địa, cả triều đều có phê bình, cho rằng nữ nhân làm quan không khỏi trái lẽ thường, lại vẫn bị Hoàng thượng phản bác lại.
“Bất luận nam nữ, đổ máu vì triều đình, đều không thể để máu này chảy vô ích.”Lúc ấy, Hoàng thượng có một câu như vậy, cũng coi như A Loan được lưu danh sử sáchmột bút.
A Nguyên tự nhiên vì bạn tốt mà vui mừng, nàng xưa nay ngưỡng mộ A Loan, thấy Hoàng thượng cũng thích, liền càng thân cận thêm, mấy năm nay thường có thư từ lui tới, nếu có binh khí tốt hoặc là binh thư hiếm lạ, liền đưa tới chỗ A Loan, A Loan tự nhiên cảm động tới tâm khảm, bởi vậy mấy năm nay đóng giữ ở quan ngoại, có cái gì hiếm lạ đều đưa hồi kinh tặng A Nguyên và Ngũ Công chúa làm tâm ý của mình. Lần này nghĩ đến tấm da hổ đó, tiểu thị dân A Nguyên nhớ tới đời trước bản thân chỉ từng thân mật tiếp xúc với lão hổ qua thuốc dán cao hổ, lại nhịn không được muốn lăn lộntrên tấm lông xù của đại hổ.
“Để Hoàng tổ mẫu làm đệm giường, rồi……” A Nguyên liền chụm tay thì thầm.
“Ta liền đưa tới chỗ Mẫu hậu Mẫu phi chỗ làm là được.” Ngũ công chúa chà xát tay, cười nói với A Nguyên: “Hiếm có chính là mấy tấm lông hồ ly kia kìa, lần này mùa đông tới, ai có thể hơn được chúng ta?” Lông hồ ly trắng như tuyết hiếm thấy vô cùng, nếu dùng để làm xiêm y còn không được hâm mộ chết sao? hiện giờ Ngũ Công chúa đã lớn tự nhiên cũng yêu cái đẹp, mắt cũng tỏa sáng.
A Nguyên cũng vui mừng một hồi, quyết định đến lúc đó phải cho A Dung mê đắm mới được, liền vỗ thịt Nhóc mập nói: “Muốn ta nói, thì vẫn là A Loan đối với chúng ta rất tốt.” Thấy Ngũ Công chúa gật đầu, nàng nghĩ đến năm nay Hoàng thượng có chỉ triệu Tĩnh Bắc hầu hồi kinh, liền chờ mong nói: “A Loan tất phải về rồi, lần này họp mặt thậttốt.”
“Hai năm trước nàng gả cho người, chúng ta cũng chỉ tặng lễ, không biết là dạng người như thế nào.”
“Trước hai năm nàng gả cho người, chúng ta cũng chỉ tặng lễ, cũng không biết là cái cái dạng gì người.” Có thể làm A Loan nguyện ý gả cho, hẳn không tồi được. Ngũ công chúa cũng cực kỳ tò mò, thấy A Nguyên cười tủm tỉm gật đầu, nàng liền cười nói: “Nghe là một võ tướng trẻ tuổi ở biên quan, nhưng cũng nên có chỗ hơn người. Nghenói là lần này Phụ Hoàng hạ chỉ cũng kêu toàn gia võ tướng này cùng hồi kinh, nên là muốn mọi người gặp mặt.” Ánh mắt nàng cũng lộ ra vẻ nghi nờ, thấp giọng nói: “Chỉ là, không biết chuyện gì xảy ra, ta tóm lại vẫn cảm thấy mẫu phi là lạ.”
“Sao lại thế?” A Nguyên liền nghi hoặc hỏi.
“Hôm trước Mẫu hậu cho hạ nhân lui, nói gì đó với mẫu phi, từ hôm đó mẫu phi liền khác lạ.”
Thường xuyên thất thần, lúc còn vương nước mắt, mà khi rơi lệ, trên gương mặt Đức phi còn hiện nụ cười vui mừng.
Bình luận facebook