Thấy Ti Ti đã rời đi, Văn Hoàng quý phi liền đoan trang tiến vào, nàng ta nhẹ nhàng cúi đầu trông hết sức lễ độ, rất có khí phách của một mẫu nghi thiên hạ, "Nô tì tham kiến Điện hạ."
Nhược Ly cũng ngồi thẳng người lại, nàng phất tay trầm giọng nói, "Bình thân."
"Sắp tới sẽ có một trận huyên náo lớn, đến lúc đó có một chuyện bổn hoàng sẽ giao cho ngươi xử lý." Nhược Ly tận lực dùng giọng quan tâm nói, Văn hoàng quý phi cho nàng cảm giác có một loại phản cảm nói không nên lời khi tiếp xúc với nàng ta.
"Ha ha, Điện hạ cần gì khách khí như thế, có chuyện gì trực tiếp phân phó nô tì là được rồi!" Giọng nói của Văn Hoàng quý phi hơi khàn khàn không giống như trước đây.
Nhược Ly chú ý tới liền hỏi, "Giọng nói của Quý phi bị sao vậy? Có phải là xử lý chuyện hậu cung mệt nhọc quá độ nên bị nhiễm phong hàn rồi không?" Mặc dù Nhược Ly không thích nàng ta, nhưng sau này vẫn còn có rất nhiều chuyện cần nàng ta làm, trong lòng hai người đều biết rõ sự quan tâm cũng chỉ là nghi thức xã giao, nhưng nên làm vẫn phải làm cho xong.
"Khiến Điện hạ lo lắng, nô tì ngẫu nhiên bị trúng phong hàn, đã để thái y kiểm tra và cho mấy phương thuốc, mấy ngày nữa sẽ khỏi thôi." Văn Hoàng quý phi dùng khăn tay che miệng nở nụ cười e thẹn, bộ dáng thẹn thùng y là lấy được sự quan tâm của trượng phu mình vậy.
Bộ dáng này khiến Nhược Ly cảm thấy hết sức ghê tởm, hai nữ nhân ở nơi này ngượng ngùng cái gì chứ. . . . . . Nhược Ly ho nhẹ một tiếng, sau đó nói, "Sau này Bổn hoàng không dùng các loại trang sức trang trí hình Phi Long, ngươi hãy cho người đổi lại toàn bộ trang trí bằng Ngân hồ đi!"
Lời ít mà ý nhiều, Văn Hoàng quý phi mới đầu hơi kinh ngạc, sau đó liền cúi đầu ngượng ngùng cười một tiếng, yếu ớt nói, "Là nô tì suy tính không chu đáo, nô tì sẽ sai người làm lại tất cả."
Thấy nàng ta đáp ứng, Nhược Ly liền không muốn nói thêm gì nữa, hiện tại có hơi hối hận vì đã gọi nàng ta tới, trực tiếp phái người thông báo cho nàng ta là được rồi, thấy nàng ta hôm nay kỳ quái thế nào ấy.
"Quý phi thân thể suy yếu, sớm mau chóng về nghỉ ngơi đi!" Nhược Ly trực tiếp đuổi người, vẫn còn hàng loạt tấu chương cần phải xử lý, nàng thật là không muốn cùng nàng ta ở đây phí thời gian.
Nhưng Văn Hoàng quý phi hình như có chuyện muốn nói lại thôi, nàng ta lui về phía sau một bước, lại xoay đầu lại nói, "Điện hạ, hôm nay Ám Vương điện hạ không có ở hoàng cung, không có ai chăm sóc ngài đi ngủ, không biết tối nay…tối nay, nô tì có thể hay không. . . . . ."
Nàng ta còn chưa nói xong, Nhược Ly liền khoát khoát tay, "Ý tốt của Quý phi bổn hoàng ghi nhận nhưng tối nay bổn hoàng phải thức đêm để phê duyệt tấu chương, quý phi thân thể không tốt, vẫn nên nghỉ ngơi thật nhiều vào, không cần chiếu cố bổn hoàng đâu."
Văn Hoàng quý phi hiển nhiên không muốn nhưng bị nàng cự tuyệt, cũng chỉ có thể khẽ cúi đầu sau đó rời đi.
Nhược Ly nhìn Văn Hoàng quý phi đã rời đi liền thở phào một cái, trong tiềm thức nàng cảm thấy vẫn nên phái người đi điều tra một chút về nữ nhân vẫn ở lỳ không chịu rời đi này, vì sao nàng luôn có cảm giác trên người nàng ta có gì đó rất kỳ quái.
. . . . . .
Nhược Ly xử lý những tấu chương đơn giản trước, còn những vấn đề phức tạp như lũ lụt, hạn hán thì nàng cũng chỉ có thể từ từ định đoạt, cái này cũng không phải một ngày là có thể giải quyết, nàng còn cần thương lượng cùng Dạ Ly Lạc.
Nhược Ly ngồi ở trên ghế, ngón tay gõ gõ xuống mặt bàn một cách có tiết tấu, tin tức Dạ Ly Lạc rời đi cũng đã tung ra ngoài, hơn nửa ngày trôi qua rồi mà những người kia còn chưa có động tĩnh gì, Nhược Ly cau mày, nhịp gõ càng lúc càng nhanh.
Cứ ngồi chờ cũng không phải là biện pháp hay, nàng nhìn sắc trời đã tối liền đứng dậy đi tới tẩm điện, lúc này nàng mới ý thức được đây là lần đầu tiên nàng chỉ có một thân một mình.
Nhược Ly ngẩn ngơ nhìn chỗ trống bên cạnh mình, loại cảm giác giống như thiếu mất cái gì đó khiền nàng cảm thấy rất khó chịu.
Nhược Ly cười gượng một tiếng, lắc lắc đầu, lại cảm thấy trong lòng càng thêm ấm áp, có một người có thể thời khắc ở bên cạnh nàng là điều quá may mắn, mà trong lòng có bóng dáng của người đó lại càng thêm may mắn.
Bước chân càng lúc càng nhanh, vừa đến tẩm điện Nhược Ly liền mệt mỏi tựa vào nhuyễn tháp, nơi này còn tản ra mùi vị nhàn nhạt mát mẻ của Dạ Ly Lạc, cung nữ nối đuôi mà vào, vừa định phục vụ nàng đi ngủ, Nhược Ly liền nhắm mắt phất tay đuổi các nàng đi ra ngoài.
Hôm nay Nhược Ly mặc một thân long bào màu vàng khiến nàng toát lên sự mạnh mẽ, nhưng nó cũng rất không thoải mái, mái tóc vẫn buộc lên đỉnh đầu nhưng nàng cũng chẳng buồn thả xuống, có chút mệt mỏi nhắm mắt lại.
Đột nhiên cảm thấy có một đôi thon dài lạnh như băng tay xoa xoa trên đầu nàng, cẩn thận giúp nàng tháo kim quan trên đầu xuống, Nhược Ly tưởng rằng mình ở trong giấc mộng gặp Dạ Ly Lạc, nàng nhẹ giọng nỉ non, trong giọng nói có hơi làm nũng, "Lạc, giúp ta chải tóc."
Đôi tay đang đỡ mái tóc dài của nàng nghe vậy thì ngừng lại một chút, sau đó cầm chiếc lược bên cạnh nhẹ nhàng chải tóc cho nàng. Nhưng cảm giác này khiến Nhược Ly cảm thấy có chút không thích hợp.
Nàng chợt mở mắt ra, nhìn thấy đôi tay trắng nõn đang chải tóc cho nàng, trong nháy mắt nàng đứng phát dậy, trợn mắt nhìn người phía sau, lại là Văn Hoàng quý phi?
Chân mày của Nhược Ly nhăn lại, Văn Hoàng quý phi hiển nhiên cũng nhận ra được sự kinh sợ của Nhược Ly, nàng ta cắn môi, hai bàn tay đan đan vào nhau, trong đôi mắt kiên cường xuất hiện một làn hơi nước.
"Chuyện gì?" Nhược Ly biết nếu như là kẻ nguy hiểm nhất định sẽ không bị dẫn dụ đến, nhưng nàng ta đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh mình, cảm giác tiếp xúc với nàng ta vẫn rất không thoải mái, dù sao lúc xế chiều đã nói không cho nàng ta đến kia mà.
"Nô tì. . . . . . Nô tì thấy Điện hạ mệt mỏi, liền hầm chén canh bổ khí, lúc đưa đến thấy Điện hạ đang ngủ nên nô tì không đành lòng gọi ngài." Văn Hoàng quý phi uất ức nói, "Nô tì làm kinh sợ đến Điện hạ, mong rằng Điện hạ thứ tội."
Nhược Ly cũng biết nàng ta cũng hơi kinh ngạc, dù sao nàng lại coi nàng ta thành Dạ Ly Lạc, thấy nàng ta quỳ trên mặt đất liền nâng đỡ nàng ta dây nói, "Quý phi thật có lòng, là bổn hoàng ngủ quên mất, ngươi đứng dậy đi."
"Tạ điện hạ." Văn Hoàng quý phi xá một cái, sau đó cung kính đứng ở một bên, nàng ta ngước lên nhìn thấy Nhược Ly thì trông mắt có sự kinh ngạc khó che dấu. Mái tóc của Nhược Ly lúc này đều xõa tung, dáng vẻ vừa mới tỉnh ngủ còn có chút mơ màng.
Không khí rất lúng túng, Nhược Ly vừa định đuổi đi người, vậy mà Văn Hoàng quý phi lại đến bên cạnh bàn múc ra một chén canh.
Chén canh mang đến thật đúng là rất thơm, lúc này Nhược Ly mới nhớ tới mình còn chưa ăn bữa tối, có sẵn không uống cũng hơi có lỗi với chính mình, Nhược Ly liền gật đầu ý bảo nàng ta bưng lại.
"Nô tì phân phó phòng bếp làm một ít điểm tâm, cũng đã mang đến, Điện hạ nếm thử một chút xem có vừa miệng không?" Nói xong, nàng ta lấy chiếc hộp đựng thức ăn tinh xảo ra sau đó bày biện điểm tâm lên bàn.
Nhược Ly uống thử một hớp canh thấy tinh khiết mà không ngán, mùi thơm ngát ngon miệng, đúng là hàng thượng phẩm, lúc nếm thử thấy bụng mình đúng là trống rỗng, nghĩ đến Dạ Ly Lạc trước khi đi đã dặn dò nàng nhất định phải ăn đúng bữa.
Nghĩ tới ánh mắt lúc rời đi của hắn, Nhược Ly liền vội vàng ăn thêm một khối điểm tâm, nếu để cho hắn biết nàng chưa ăn bữa ăn tối, đoán chừng lại dùng biện pháp biến thái nào đó trừng phạt nàng cũng nên.
Văn Hoàng quý phi nhìn Nhược Ly ăn ngon lành, đứng một bên tỉ mỉ hầu hạ, thỉnh thoảng chuyển khăn tay, chuyển món ăn, tóm lại hết sức hiền huệ, nhưng Nhược Ly vẫn cảm thấy rất kỳ cục, hai nữ nhân mà làm như hai vợ chồng già khiến nàng nổi cả da gà.
"Quý phi, không có chuyện gì. . . . . ." Nhược Ly còn chưa nói hết thì thấy đầu hơi choáng váng, nàng trừng to mắt nhìn Văn Hoàng quý phi nhu nhược trước mắt, đột nhiên phát hiện ra nàng ta không đúng ở chỗ nào rồi, quá nhiệt tình.
Bình luận facebook