Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-213
Chương 212: Gánh nặng đường xa
Editor: Nguyetmai
Chung Minh nhấn tắt microphone, nói với người trong phòng thu âm: "Tạm ổn rồi, có thể ra ngoài nghỉ ngơi một lát."
Triệu Thiểm Thiểm ra khỏi phòng thu âm, cảm thấy chưa đã ghiền: "Xong việc rồi à? Tôi có thể lấy tiền rồi à?"
Chung Minh mỉm cười nói: "Lấy tiền á? Vẫn chưa xong đâu. Hiện tại giọng của cô đạt tiêu chuẩn rồi, tiếp nữa vẫn còn rất nhiều dữ liệu nguồn cần thu âm, nếu mà nhanh thì một tuần có thể hoàn thành đấy."
Triệu Thiểm Thiểm tức giận: "Tôi biết ngay là anh lại lừa tôi mà! Tạm biệt, bà đây không phải người hầu!"
Chung Minh cười ha hả, lấy ra một bản hợp đồng: "Ký hợp đồng này trước đi, bây giờ tôi sẽ đưa cho cô mười nghìn tệ."
Triệu Thiểm Thiểm nghi ngờ quan sát Chung Minh, lại nhìn sang Dương Thừa Nghiệp.
"Phó Tổng Giám đốc Dương, anh ta nói thật sao?" Triệu Thiểm Thiểm nhìn sang Dương Thừa Nghiệp, trong nháy mắt đã trở nên dịu dàng, lịch sự hiểu chuyện.
"Đúng vậy, đây là hợp đồng chính thức của bộ phận pháp lý của chúng tôi, cô có thể xem kĩ càng, hợp đồng này, cũng không hại cô đâu." Dương Thừa Nghiệm lau mồ hôi trên trán, trong lòng thầm nói không biết Chung Minh tìm đâu ra cô gái kỳ quặc như này.
Triệu Thiểm Thiểm nhận lấy hợp đồng, cau mày lật qua lật lại.
Lật đến năm phút, thấy vẫn chưa xem xong, cô ta bèn tìm một cái ghế ngồi xuống, bắt đầu xem cẩn thận từng trang từng trang một, từng chữ, từng chữ một.
Chung Minh có chút dở khóc dở cười, đây là mẫu hợp đồng tiêu chuẩn, hơn nữa cũng không phải do anh viết, mà lấy trực tiếp từ bộ phận pháp lý của Công ty Khoa học Công nghệ Smart Watch, không có bất cứ vấn đề nào.
Thế nhưng, chắc là Triệu Thiểm Thiểm bị anh lừa nên sợ rồi, một kẽ hở cũng không bỏ sót, chỉ sợ bên trong có bẫy gì.
Xem một hồi lâu, cuối cùng cô ta xem lại hợp đồng từ đầu đến cuối một lần nữa.
"Được rồi, tôi ký!"
Triệu Thiểm Thiểm lấy bút, ký tên trên hợp đồng.
Chung Minh nhận hợp đồng, đưa cho Dương Thừa Nghiệp, sau đó dùng đồng hồ chuyển cho Triệu Thiểm Thiểm mười nghìn tệ.
"Cuối cùng tiền cũng về rồi!" Triệu Thiểm Thiểm cầm đồng hồ, vô cùng kích động.
Đột nhiên, cô ta ý thức ra một vấn đề: "Thế năm trăm tệ của tôi thì sao!"
Chung Minh: "Năm trăm tệ nào?"
Triệu Thiểm Thiểm bỗng chốc thay đổi sắc mặt: "Anh đừng hòng quỵt năm trăm tệ của tôi!"
"Suỵt, nói nhỏ thôi, cô xem cô nói vậy sẽ khiến người ta hiểu lầm đấy." Chung Minh nháy nháy, bên cạnh vẫn còn có người khác mà.
Triệu Thiểm Thiểm bỗng tối sầm mặt lại: "Anh…"
Dương Thừa Nghiệp với mấy nhân viên xung quanh đều nhìn lên trời, ra vẻ không liên quan.
Có điều mấy người này rõ ràng cũng đang liên tưởng phong phú, năm trăm tệ…
Triệu Thiểm Thiểm tức đến mức đá một cái vào người Chung Minh: "Anh! Anh nói linh tinh gì vậy, mau trả tiền đây!"
Chung Minh né sang một bên: "Tôi nói cho cô biết nhé, cô đừng có mà động tay động chân."
"Trả tiền đây!" Triệu Thiểm Thiểm càng tức, đã lừa tiền thì thôi đi, sao lại còn muốn vấy bẩn thanh danh của tôi cơ chứ!
Chung Minh nói với Dương Thừa Nghiệp: "Được rồi, hôm nay cứ như vậy, ngày mai sắp xếp chính thức bắt đầu thu âm, mười giờ sáng bắt đầu, tôi đi trước đây."
Chung Minh kéo Triệu Thiểm Thiểm ra ngoài.
"Được rồi, đừng ồn nữa, muốn lấy năm trăm tệ không?" Chung Minh nghiêm túc nói.
"Đương nhiên!" Triệu Thiểm Thiểm hùng hổ nói: "Anh lừa tiền của tôi, đương nhiên phải trả tôi!"
Chung Minh nói: "Thế thì cô trả lại hết tiền của những người lúc trước cô lừa đi, lừa những ai trong lòng đều biết rõ nhỉ? Mỗi người ba trăm, trả lại hết đi, tôi sẽ trả cô năm trăm tệ."
Triệu Thiểm Thiểm kinh ngạc: "Dựa vào đâu chứ, thế thì tôi lỗ hộc máu đấy!"
Chung Minh nghiêm túc nói: "Người khác lừa cô tiền thì cô nổi giận lôi đình, cô lừa người khác thì sao nhẹ nhàng thế? Mau trả lại hết tiền đi, nếu không thật sự sẽ có một ngày chết dưới tay người khác, khóc cũng không có chỗ mà khóc đâu. Nếu như cô thực sự hết tiền, tôi có thể cho cô vay, nhưng sau này không cho phép lừa người khác nữa, nghe rõ chưa?"
"Ầy gù." Triệu Thiểm Thiểm ỉu xìu, xoắn xoắn mái tóc dài của mình: "Vậy thì tôi sẽ về trả hết tiền. Còn tiền xe anh chịu nhé, tất cả tám mươi tệ!"
Chung Minh vui vẻ, lại chuyển cho cô ta tám mươi tệ.
"Được rồi, mười nghìn tệ cũng đủ để cô tiêu một trận, về nhà nghỉ ngơi đàng hoàng, giữ gìn giọng nói, sáng mai mười giờ đến thu âm, một tuần kiếm được năm mươi nghìn tệ, việc tốt thế này tìm đâu được." Chung Minh an ủi nói.
Triệu Thiểm Thiểm bĩu môi, tức giận bỏ đi!
Nhìn bóng lưng của cô, Chung Minh thấy dường như có chỗ nào không đúng lắm.
Đây không phải tác dụng của xúc xắc vui vẻ giúp người chứ?
Rõ ràng là vận đào hoa, lại bị tôi lấy ra dùng làm diễn viên lồng tiếng? Cái này…
Chung Minh đột nhiên cảm thấy có phải mình có điểm nào sai lệch với phương thức sử dụng của hệ thống??
…
Buổi sáng ngày hôm sau.
Studio Vi Quang đang bận làm việc như thường lệ.
Mấy cái bug mà Chung Minh mới đưa ra tạm thời không có vấn đề gì nghiêm trọng. Hiện anh đang xem xét về một vài thay đổi nhỏ ở "Sương khói thủy mặc".
Anh còn lo không biết Triệu Thiểm Thiểm có cho mình leo cây không, cố ý hỏi Dương Thừa Nghiệp vài câu, nghe nói Triệu Thiểm Thiểm đi đúng giờ rồi, hơn nữa cũng đang thu âm, tất cả đều ok.
Với lại, hôm qua Triệu Thiểm Thiểm cũng gửi cho Chung Minh một bức ảnh chụp màn hình, nói đã trả hết tiền rồi.
Chung Minh nhìn qua, tấm ảnh chụp màn hình này là lịch sử quà tặng của mấy game, những trang phục, quà tặng mà người khác tặng cô ta đều được ghi lại.
Có vài thứ quà không phải lừa đảo, là bạn game tặng, những thứ lừa được cơ bản đều là đồ ba trăm tệ, Triệu Thiểm Thiểm đều đã tặng trả lại sau đó cũng chụp màn hình làm chứng.
Nói là lừa đảo trên mạng chuyên nghiệp thực ra cũng không lừa được mấy người, cùng lắm cũng không quá mười người, đại khái mới bắt đầu nên chưa lừa được nhiều lắm.
Hơn nữa, đa số những người này thực ra cũng không có ý định truy cứu chuyện này, mấy người được trả lại quà còn muốn mời Triệu Thiểm Thiểm cùng nhau đấu game, đúng là điếc không sợ súng, bị Triệu Thiểm Thiềm lừa cho lần thứ hai mới sáng mắt ra.
Có điều để kiểm chứng, Chung Minh vẫn quyết định hỏi bóng gió Châu Sâm.
"Cái tên lừa đảo trên mạng lừa anh lúc trước đã trả lại tiền chưa?"
Châu Sâm kinh ngạc nhìn Chung Minh: "Sao anh biết, trả rồi!"
"À, không có gì, đoán thôi." Chung Minh cười ha hả, nếu đã trả thì có thể yên tâm rồi.
Thật ra, anh ấy mơ hồ cảm thấy, dường như không phải Triệu Thiểm Thiểm thiếu tiền, nhưng vì sao phải lừa đảo trên mạng, hơn nữa mỗi người chỉ lừa ba trăm?
… Có lẽ là vì vui ư?
Thật không hiểu nổi suy nghĩ của lớp trẻ ngày nay.
Đột nhiên, Khưởng Uyển Na nói: "Ê, hai người xem tin tức chưa, vừa đọc được tin này, chính phủ thế giới chính thức thông qua dự thảo Luật Lao động, hạn chế nghiêm ngặt thời gian tăng ca, quy định nếu làm việc đến kiệt sức mà chết vì tăng ca lâu ngày thì công ty phải bồi thường, bên dưới rất nhiều người đều đang ăn mừng!"
Châu Sâm kiêu ngạo nói: "Uầy, chắc không phải công của "Sổ tay sinh tồn của dân công sở" chứ!"
Chung Minh vui vẻ: "Nghĩ gì thế, chúng ta mà lợi hại như vậy thì còn làm game làm gì."
Châu Sâm cười he he: "Tôi biết, tôi chỉ nói thế thôi mà."
Dự thảo Luật Lao động chắc chắn không đề ra chỉ vì một game, nhưng game "Sổ tay sinh tồn của dân công sở" cũng có chút ảnh hưởng ít nhiều.
Một chủ đề được thảo luận, lan truyền, cuối cùng trở thành điểm nóng, thu hút sự chú ý của dư luận, cuối cùng thảo luận thông qua dự thảo luật là một quá trình rất dài, nhưng không thể phủ nhận cho dù là bài báo được lưu truyền rộng rãi kia hay "Sổ tay sinh tồn của dân công sở" được thảo luận sôi nổi trong cộng đồng game thủ đều có tác động khách quan đến việc này.
…
Bên phía module thông minh còn phải đợi Triệu Thiểm Thiểm thu âm xong, rồi mới thử điều chỉnh một lượt.
Theo như cách nói của Dương Thừa Nghiệp, muốn mở bán quy mô lớn module thông minh này phải đợi đến năm sau, chắc là phải sau tháng Hai.
Đương nhiên, trong thời gian tháng một gần kề có thể sẽ bán thử ở quy mô nhỏ, xem phản ứng của người dùng.
Việc này Chung Minh tạm thời sẽ không quan tâm. Dù sao Công ty Khoa học Công nghệ Smart Watch cũng có rất nhiều chuyên gia, Chung Minh không cần làm gì cả.
Trọng điểm của anh bây giờ phải đặt ở bên "Sương khói thủy mặc" rồi, vì chỉ còn hai ngày nữa, cuộc thi chính thức của GGAC sẽ diễn ra. Đến lúc đó "Sương khói thủy mặc" phải trình bày với toàn bộ giám khảo và khán giả, sau đó còn phải lên sóng, thời gian này có thể sẽ rất bận.
…
Lần chạy thử cuối cùng.
Mấy người trong studio cho chạy thử "Sương khói thủy mặc" từ đầu đến cuối, chạy đi chạy lại cũng không tìm ra cái bug nào, chắc là không còn vấn đề gì lớn cả.
Đương nhiên, chắc chắn vẫn còn một số bug nhỏ chưa tìm ra, nhưng cũng không đáng ngại lắm, đợi sau này phát hiện ra sửa lại cũng được.
Châu Sâm cũng chơi game một lượt, cảm thán nói: "Yêu cầu đối với người chơi trong game hiện tại ngày càng cao, phải luyện cho chữ đẹp mới chơi được. Có điều nói đi cũng phải nói lại, dùng chuột chơi game này có hơi khó, viết chữ bằng chuột quả thực quá phản nhân loại."
Chung Minh cười cười: "Lẽ ra anh không phải viết chữ bằng chuột. Đối với những người chơi thông thường, giai đoạn viết chữ này không bắt buộc phải có, có thể bỏ qua, những người chơi có hứng thú thực sự với thư pháp thì mới nghiên cứu phần này."
Anh Đại Huy nói: "Anh cảm thấy có lẽ phản ứng của thị trường sẽ không tốt như "Sổ tay sinh tồn của dân công sở"."
Chung Minh gật đầu: "Dĩ nhiên rồi, "Sương khói thủy mặc" cầm chắc phần thưởng, có thể nói nó là một trò chơi, và cũng là sản phẩm nghệ thuật. Nhưng tác phẩm nghệ thuật khó tránh quá uyên thâm ít người hiểu. Cuối năm chúng ta giành giải GGAC, sang năm mở rộng quy mô, sau này studio Vi Quang chúng ta cũng không phải vô danh tiểu tốt nữa."
"Hiện giờ chúng ta chỉ mới làm ba game, "Con đường ẩn náu cho Cách Mạng", "Sổ tay sinh tồn của dân công sở", đều là những game độc lập tuyệt phẩm được đón nhận. "Sương khói thủy mặc" có thể giành giải GGAC, vậy thì danh tiếng của studio chúng ta bước đầu có thể vang xa rồi, sau này cho dù tuyển người hay cho ra game mới đều sẽ thuận lợi hơn rất nhiều."
"Vòng chung kết diễn ra khi nào vậy, thứ Bảy này à? Lần này có cần phải đi cùng cậu không?" Châu Sâm hỏi.
Chung Minh nói: "Thế nào cũng được, anh muốn đi thì đi, không đi cũng không sao, dù sao game đã làm xong rồi, không có ai hỏi lại những vấn đề kỹ thuật nữa."
"Tôi chỉ muốn biết lần này tôi có được gặp Thang Doanh không?" Châu Sâm hỏi.
"Muốn gặp Thang Doanh thì tự đi mà hẹn."
Châu Sâm: "... Làm phiền rồi, cậu tự đi đi."
"À đúng rồi, mọi người đều tranh thủ suy nghĩ xem, nếu như năm sau chúng ta chuyển địa điểm làm việc thì chuyển đi đâu, với lại nếu như muốn tuyển người, cần tuyển mấy người, có điều kiện gì không. Đến lúc đó những việc này rất phiền phức, phải suy tính trước cho kĩ." Chung Minh nói.
"Phải tuyển em nào xinh xinh đấy." Châu Sâm nói.
Nếu như làm game online, phải tuyển hai người làm lập trình GM tool. Tổ lập trình thêm một hai người là được. Sau đó test và chăm sóc khách hàng cũng cần hai ba người." Anh Đại Huy nói.
Khương Uyển Na suy nghĩ một chút: "Bên tổ mỹ thuật đề nghị tuyển thêm một họa sĩ tạo hình, một họa sĩ chuyển động, à, cả thiết kế giao diện UI nữa. Bốn người chắc là đủ rồi đấy."
Chung Minh gật đầu, ghi chép sơ qua.
"Tuyển một người phụ trách tài vụ, còn có nhân sự và trợ lý... Tính sơ sơ ít nhất cũng phải gần hai mươi người."
"Gánh nặng đường xa đây." Chung Minh cảm thán nói.
Editor: Nguyetmai
Chung Minh nhấn tắt microphone, nói với người trong phòng thu âm: "Tạm ổn rồi, có thể ra ngoài nghỉ ngơi một lát."
Triệu Thiểm Thiểm ra khỏi phòng thu âm, cảm thấy chưa đã ghiền: "Xong việc rồi à? Tôi có thể lấy tiền rồi à?"
Chung Minh mỉm cười nói: "Lấy tiền á? Vẫn chưa xong đâu. Hiện tại giọng của cô đạt tiêu chuẩn rồi, tiếp nữa vẫn còn rất nhiều dữ liệu nguồn cần thu âm, nếu mà nhanh thì một tuần có thể hoàn thành đấy."
Triệu Thiểm Thiểm tức giận: "Tôi biết ngay là anh lại lừa tôi mà! Tạm biệt, bà đây không phải người hầu!"
Chung Minh cười ha hả, lấy ra một bản hợp đồng: "Ký hợp đồng này trước đi, bây giờ tôi sẽ đưa cho cô mười nghìn tệ."
Triệu Thiểm Thiểm nghi ngờ quan sát Chung Minh, lại nhìn sang Dương Thừa Nghiệp.
"Phó Tổng Giám đốc Dương, anh ta nói thật sao?" Triệu Thiểm Thiểm nhìn sang Dương Thừa Nghiệp, trong nháy mắt đã trở nên dịu dàng, lịch sự hiểu chuyện.
"Đúng vậy, đây là hợp đồng chính thức của bộ phận pháp lý của chúng tôi, cô có thể xem kĩ càng, hợp đồng này, cũng không hại cô đâu." Dương Thừa Nghiệm lau mồ hôi trên trán, trong lòng thầm nói không biết Chung Minh tìm đâu ra cô gái kỳ quặc như này.
Triệu Thiểm Thiểm nhận lấy hợp đồng, cau mày lật qua lật lại.
Lật đến năm phút, thấy vẫn chưa xem xong, cô ta bèn tìm một cái ghế ngồi xuống, bắt đầu xem cẩn thận từng trang từng trang một, từng chữ, từng chữ một.
Chung Minh có chút dở khóc dở cười, đây là mẫu hợp đồng tiêu chuẩn, hơn nữa cũng không phải do anh viết, mà lấy trực tiếp từ bộ phận pháp lý của Công ty Khoa học Công nghệ Smart Watch, không có bất cứ vấn đề nào.
Thế nhưng, chắc là Triệu Thiểm Thiểm bị anh lừa nên sợ rồi, một kẽ hở cũng không bỏ sót, chỉ sợ bên trong có bẫy gì.
Xem một hồi lâu, cuối cùng cô ta xem lại hợp đồng từ đầu đến cuối một lần nữa.
"Được rồi, tôi ký!"
Triệu Thiểm Thiểm lấy bút, ký tên trên hợp đồng.
Chung Minh nhận hợp đồng, đưa cho Dương Thừa Nghiệp, sau đó dùng đồng hồ chuyển cho Triệu Thiểm Thiểm mười nghìn tệ.
"Cuối cùng tiền cũng về rồi!" Triệu Thiểm Thiểm cầm đồng hồ, vô cùng kích động.
Đột nhiên, cô ta ý thức ra một vấn đề: "Thế năm trăm tệ của tôi thì sao!"
Chung Minh: "Năm trăm tệ nào?"
Triệu Thiểm Thiểm bỗng chốc thay đổi sắc mặt: "Anh đừng hòng quỵt năm trăm tệ của tôi!"
"Suỵt, nói nhỏ thôi, cô xem cô nói vậy sẽ khiến người ta hiểu lầm đấy." Chung Minh nháy nháy, bên cạnh vẫn còn có người khác mà.
Triệu Thiểm Thiểm bỗng tối sầm mặt lại: "Anh…"
Dương Thừa Nghiệp với mấy nhân viên xung quanh đều nhìn lên trời, ra vẻ không liên quan.
Có điều mấy người này rõ ràng cũng đang liên tưởng phong phú, năm trăm tệ…
Triệu Thiểm Thiểm tức đến mức đá một cái vào người Chung Minh: "Anh! Anh nói linh tinh gì vậy, mau trả tiền đây!"
Chung Minh né sang một bên: "Tôi nói cho cô biết nhé, cô đừng có mà động tay động chân."
"Trả tiền đây!" Triệu Thiểm Thiểm càng tức, đã lừa tiền thì thôi đi, sao lại còn muốn vấy bẩn thanh danh của tôi cơ chứ!
Chung Minh nói với Dương Thừa Nghiệp: "Được rồi, hôm nay cứ như vậy, ngày mai sắp xếp chính thức bắt đầu thu âm, mười giờ sáng bắt đầu, tôi đi trước đây."
Chung Minh kéo Triệu Thiểm Thiểm ra ngoài.
"Được rồi, đừng ồn nữa, muốn lấy năm trăm tệ không?" Chung Minh nghiêm túc nói.
"Đương nhiên!" Triệu Thiểm Thiểm hùng hổ nói: "Anh lừa tiền của tôi, đương nhiên phải trả tôi!"
Chung Minh nói: "Thế thì cô trả lại hết tiền của những người lúc trước cô lừa đi, lừa những ai trong lòng đều biết rõ nhỉ? Mỗi người ba trăm, trả lại hết đi, tôi sẽ trả cô năm trăm tệ."
Triệu Thiểm Thiểm kinh ngạc: "Dựa vào đâu chứ, thế thì tôi lỗ hộc máu đấy!"
Chung Minh nghiêm túc nói: "Người khác lừa cô tiền thì cô nổi giận lôi đình, cô lừa người khác thì sao nhẹ nhàng thế? Mau trả lại hết tiền đi, nếu không thật sự sẽ có một ngày chết dưới tay người khác, khóc cũng không có chỗ mà khóc đâu. Nếu như cô thực sự hết tiền, tôi có thể cho cô vay, nhưng sau này không cho phép lừa người khác nữa, nghe rõ chưa?"
"Ầy gù." Triệu Thiểm Thiểm ỉu xìu, xoắn xoắn mái tóc dài của mình: "Vậy thì tôi sẽ về trả hết tiền. Còn tiền xe anh chịu nhé, tất cả tám mươi tệ!"
Chung Minh vui vẻ, lại chuyển cho cô ta tám mươi tệ.
"Được rồi, mười nghìn tệ cũng đủ để cô tiêu một trận, về nhà nghỉ ngơi đàng hoàng, giữ gìn giọng nói, sáng mai mười giờ đến thu âm, một tuần kiếm được năm mươi nghìn tệ, việc tốt thế này tìm đâu được." Chung Minh an ủi nói.
Triệu Thiểm Thiểm bĩu môi, tức giận bỏ đi!
Nhìn bóng lưng của cô, Chung Minh thấy dường như có chỗ nào không đúng lắm.
Đây không phải tác dụng của xúc xắc vui vẻ giúp người chứ?
Rõ ràng là vận đào hoa, lại bị tôi lấy ra dùng làm diễn viên lồng tiếng? Cái này…
Chung Minh đột nhiên cảm thấy có phải mình có điểm nào sai lệch với phương thức sử dụng của hệ thống??
…
Buổi sáng ngày hôm sau.
Studio Vi Quang đang bận làm việc như thường lệ.
Mấy cái bug mà Chung Minh mới đưa ra tạm thời không có vấn đề gì nghiêm trọng. Hiện anh đang xem xét về một vài thay đổi nhỏ ở "Sương khói thủy mặc".
Anh còn lo không biết Triệu Thiểm Thiểm có cho mình leo cây không, cố ý hỏi Dương Thừa Nghiệp vài câu, nghe nói Triệu Thiểm Thiểm đi đúng giờ rồi, hơn nữa cũng đang thu âm, tất cả đều ok.
Với lại, hôm qua Triệu Thiểm Thiểm cũng gửi cho Chung Minh một bức ảnh chụp màn hình, nói đã trả hết tiền rồi.
Chung Minh nhìn qua, tấm ảnh chụp màn hình này là lịch sử quà tặng của mấy game, những trang phục, quà tặng mà người khác tặng cô ta đều được ghi lại.
Có vài thứ quà không phải lừa đảo, là bạn game tặng, những thứ lừa được cơ bản đều là đồ ba trăm tệ, Triệu Thiểm Thiểm đều đã tặng trả lại sau đó cũng chụp màn hình làm chứng.
Nói là lừa đảo trên mạng chuyên nghiệp thực ra cũng không lừa được mấy người, cùng lắm cũng không quá mười người, đại khái mới bắt đầu nên chưa lừa được nhiều lắm.
Hơn nữa, đa số những người này thực ra cũng không có ý định truy cứu chuyện này, mấy người được trả lại quà còn muốn mời Triệu Thiểm Thiểm cùng nhau đấu game, đúng là điếc không sợ súng, bị Triệu Thiểm Thiềm lừa cho lần thứ hai mới sáng mắt ra.
Có điều để kiểm chứng, Chung Minh vẫn quyết định hỏi bóng gió Châu Sâm.
"Cái tên lừa đảo trên mạng lừa anh lúc trước đã trả lại tiền chưa?"
Châu Sâm kinh ngạc nhìn Chung Minh: "Sao anh biết, trả rồi!"
"À, không có gì, đoán thôi." Chung Minh cười ha hả, nếu đã trả thì có thể yên tâm rồi.
Thật ra, anh ấy mơ hồ cảm thấy, dường như không phải Triệu Thiểm Thiểm thiếu tiền, nhưng vì sao phải lừa đảo trên mạng, hơn nữa mỗi người chỉ lừa ba trăm?
… Có lẽ là vì vui ư?
Thật không hiểu nổi suy nghĩ của lớp trẻ ngày nay.
Đột nhiên, Khưởng Uyển Na nói: "Ê, hai người xem tin tức chưa, vừa đọc được tin này, chính phủ thế giới chính thức thông qua dự thảo Luật Lao động, hạn chế nghiêm ngặt thời gian tăng ca, quy định nếu làm việc đến kiệt sức mà chết vì tăng ca lâu ngày thì công ty phải bồi thường, bên dưới rất nhiều người đều đang ăn mừng!"
Châu Sâm kiêu ngạo nói: "Uầy, chắc không phải công của "Sổ tay sinh tồn của dân công sở" chứ!"
Chung Minh vui vẻ: "Nghĩ gì thế, chúng ta mà lợi hại như vậy thì còn làm game làm gì."
Châu Sâm cười he he: "Tôi biết, tôi chỉ nói thế thôi mà."
Dự thảo Luật Lao động chắc chắn không đề ra chỉ vì một game, nhưng game "Sổ tay sinh tồn của dân công sở" cũng có chút ảnh hưởng ít nhiều.
Một chủ đề được thảo luận, lan truyền, cuối cùng trở thành điểm nóng, thu hút sự chú ý của dư luận, cuối cùng thảo luận thông qua dự thảo luật là một quá trình rất dài, nhưng không thể phủ nhận cho dù là bài báo được lưu truyền rộng rãi kia hay "Sổ tay sinh tồn của dân công sở" được thảo luận sôi nổi trong cộng đồng game thủ đều có tác động khách quan đến việc này.
…
Bên phía module thông minh còn phải đợi Triệu Thiểm Thiểm thu âm xong, rồi mới thử điều chỉnh một lượt.
Theo như cách nói của Dương Thừa Nghiệp, muốn mở bán quy mô lớn module thông minh này phải đợi đến năm sau, chắc là phải sau tháng Hai.
Đương nhiên, trong thời gian tháng một gần kề có thể sẽ bán thử ở quy mô nhỏ, xem phản ứng của người dùng.
Việc này Chung Minh tạm thời sẽ không quan tâm. Dù sao Công ty Khoa học Công nghệ Smart Watch cũng có rất nhiều chuyên gia, Chung Minh không cần làm gì cả.
Trọng điểm của anh bây giờ phải đặt ở bên "Sương khói thủy mặc" rồi, vì chỉ còn hai ngày nữa, cuộc thi chính thức của GGAC sẽ diễn ra. Đến lúc đó "Sương khói thủy mặc" phải trình bày với toàn bộ giám khảo và khán giả, sau đó còn phải lên sóng, thời gian này có thể sẽ rất bận.
…
Lần chạy thử cuối cùng.
Mấy người trong studio cho chạy thử "Sương khói thủy mặc" từ đầu đến cuối, chạy đi chạy lại cũng không tìm ra cái bug nào, chắc là không còn vấn đề gì lớn cả.
Đương nhiên, chắc chắn vẫn còn một số bug nhỏ chưa tìm ra, nhưng cũng không đáng ngại lắm, đợi sau này phát hiện ra sửa lại cũng được.
Châu Sâm cũng chơi game một lượt, cảm thán nói: "Yêu cầu đối với người chơi trong game hiện tại ngày càng cao, phải luyện cho chữ đẹp mới chơi được. Có điều nói đi cũng phải nói lại, dùng chuột chơi game này có hơi khó, viết chữ bằng chuột quả thực quá phản nhân loại."
Chung Minh cười cười: "Lẽ ra anh không phải viết chữ bằng chuột. Đối với những người chơi thông thường, giai đoạn viết chữ này không bắt buộc phải có, có thể bỏ qua, những người chơi có hứng thú thực sự với thư pháp thì mới nghiên cứu phần này."
Anh Đại Huy nói: "Anh cảm thấy có lẽ phản ứng của thị trường sẽ không tốt như "Sổ tay sinh tồn của dân công sở"."
Chung Minh gật đầu: "Dĩ nhiên rồi, "Sương khói thủy mặc" cầm chắc phần thưởng, có thể nói nó là một trò chơi, và cũng là sản phẩm nghệ thuật. Nhưng tác phẩm nghệ thuật khó tránh quá uyên thâm ít người hiểu. Cuối năm chúng ta giành giải GGAC, sang năm mở rộng quy mô, sau này studio Vi Quang chúng ta cũng không phải vô danh tiểu tốt nữa."
"Hiện giờ chúng ta chỉ mới làm ba game, "Con đường ẩn náu cho Cách Mạng", "Sổ tay sinh tồn của dân công sở", đều là những game độc lập tuyệt phẩm được đón nhận. "Sương khói thủy mặc" có thể giành giải GGAC, vậy thì danh tiếng của studio chúng ta bước đầu có thể vang xa rồi, sau này cho dù tuyển người hay cho ra game mới đều sẽ thuận lợi hơn rất nhiều."
"Vòng chung kết diễn ra khi nào vậy, thứ Bảy này à? Lần này có cần phải đi cùng cậu không?" Châu Sâm hỏi.
Chung Minh nói: "Thế nào cũng được, anh muốn đi thì đi, không đi cũng không sao, dù sao game đã làm xong rồi, không có ai hỏi lại những vấn đề kỹ thuật nữa."
"Tôi chỉ muốn biết lần này tôi có được gặp Thang Doanh không?" Châu Sâm hỏi.
"Muốn gặp Thang Doanh thì tự đi mà hẹn."
Châu Sâm: "... Làm phiền rồi, cậu tự đi đi."
"À đúng rồi, mọi người đều tranh thủ suy nghĩ xem, nếu như năm sau chúng ta chuyển địa điểm làm việc thì chuyển đi đâu, với lại nếu như muốn tuyển người, cần tuyển mấy người, có điều kiện gì không. Đến lúc đó những việc này rất phiền phức, phải suy tính trước cho kĩ." Chung Minh nói.
"Phải tuyển em nào xinh xinh đấy." Châu Sâm nói.
Nếu như làm game online, phải tuyển hai người làm lập trình GM tool. Tổ lập trình thêm một hai người là được. Sau đó test và chăm sóc khách hàng cũng cần hai ba người." Anh Đại Huy nói.
Khương Uyển Na suy nghĩ một chút: "Bên tổ mỹ thuật đề nghị tuyển thêm một họa sĩ tạo hình, một họa sĩ chuyển động, à, cả thiết kế giao diện UI nữa. Bốn người chắc là đủ rồi đấy."
Chung Minh gật đầu, ghi chép sơ qua.
"Tuyển một người phụ trách tài vụ, còn có nhân sự và trợ lý... Tính sơ sơ ít nhất cũng phải gần hai mươi người."
"Gánh nặng đường xa đây." Chung Minh cảm thán nói.