Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
Chuyển ngữ: Lynx
Beta: Mạc Y Phi
Sau khi Lâm Sơ Yến xuống xe thì thấy một bà lão bán hạt óc chó ven đường. Bà ngồi trên một cái ghế đẩu dài, dùng một con dao sắc bén cà cà vỏ quả óc chó. Sau khi gọt vỏ xanh đi thì trong sọt còn lại nhân óc chó màu nâu, đây mới là óc chó thường gặp.
Một hương vị đặc biệt tràn ngập trong không khí.
Lâm Sơ Yến mua hai cân óc chó, lúc anh tìm tiền lẻ trong túi áo khoác, thấy bà lão lặng lẽ chỉ về cái sọt nặng đúng hai cân.
...
Lâm Sơ Yến cầm quả óc chó đi tìm Hướng Noãn. Chàng thanh niên cao ráo tuấn tú y như bước ra từ truyện manga lại xách cái túi ni lông màu đỏ thường hay đựng đồ ăn, trông có vẻ chói mắt.
Lúc xuống tầng Hướng Noãn mặc một bộ đồ nhung màu trắng, lông vũ bay như tuyết. Lúc cô đi đến gần, Lâm Sơ Yến thấy cô đeo túi xách.
“Cô có tiết học à?” Anh hỏi.
“Không phải, ngộ nhỡ tôi cần đọc sách thì sao.”
Lâm Sơ Yến cảm thấy hai chữ “ngộ nhỡ” được cô dùng rất tốt.
Hướng Noãn chỉ vào túi ni lông của anh: “Anh mang cái gì đấy, cá à?”
“Hạt óc chó, cho cô.”
“Anh mua hạt óc chó cho tôi làm gì?”
Đương nhiên là để bổ não rồi. Lúc này, ánh mắt Lâm Sơ Yến khá ân cần.
Bỏ qua vẻ mặt khó hiểu của Hướng Noãn, anh đưa óc chó cho cô, sau đó nhấc túi xách của cô lên, rất nặng.
“Đưa tôi cầm cho.” Lâm Sơ Yến vừa nói vừa muốn cầm túi xách của cô.
“Không cần, không nặng lắm đâu.” Hướng Noãn từ chối.
“Cô còn có cơ hội cao lên đấy.” Lúc anh nói lời này, ánh mắt rất đứng đắn.
Hướng Noãn đen mặt: “Anh cũng có cơ hội cao lên đấy, anh còn lớn hơn tôi một tuổi mà.”
“Tôi đủ cao rồi.”
Hướng Noãn không nói gì. Có lúc rõ ràng Lâm Sơ Yến đang nói thật nhưng lại khiến người khác không nhịn được muốn đánh. Chắc đây là một loại thiên phú khác...
Cuối cùng anh cũng cầm lấy túi xách của cô rồi đeo lên vai mình. Lúc đi bộ, con gấu nhỏ trên móc khóa túi xách của cô đung đưa, nhìn có vẻ hài hước.
Hướng Noãn ngẩng đầu nhìn trời, thời tiết rất tốt, trời trong xanh không một áng mây, ánh mặt trời chói chang, rơi đầy trên những tán lá, có con chim cất tiếng hót líu lo.
“Chúng ta làm gì?” Cô hỏi anh.
“Cô muốn làm gì?”
“Vào quán cà phê mở đen không?”
Lâm Sơ Yến cảm thấy Hướng Noãn có vẻ rất nghiện trò chơi.
Lúc bọn họ đi vào quán cà phê thì gặp xã trưởng Oai Oai với vẻ mặt không tốt cho lắm, ngồi ngây ngốc một mình một bàn. Hướng Noãn gọi anh ta: “Xã trưởng Oai Oai cũng ở đây ạ?”
Oai Oai quay mặt ra chỗ bọn họ, thấy bọn họ thì ánh mắt hơi đỏ lên: “Hức...” Nhìn qua như sắp khóc.
Hướng Noãn không biết phải làm sao.
Cũng không biết anh ta bị đả kích cái gì, nhìn rất yếu ớt, vẻ mặt cần được an ủi, đứng dậy giang tay muốn ôm hai bọn họ.
Hướng Noãn cũng giơ tay định ôm anh ta, kết quả Lâm Sơ Yến đứng sau túm lấy cổ áo cô, xách cô ra.
Cứ như vậy, đàn anh Oai Oai và Lâm Sơ Yến ôm nhau thắm thiết.
Hình ảnh đó thật sự... rất đẹp.
“Anh thất tình à đàn anh?” Hướng Noãn hỏi.
“Không phải, tài trợ của chúng ta.... bị hủy rồi.”
Oai Oai ủ rũ kể cho họ chuyện đã xảy ra.
Từ trong lời lải nhải của đàn anh Oai Oai, Hướng Noãn tóm tắt được đại khái: Tài trợ lần này của giải thi đấu thể thao điện tử là một nhãn hiệu điện thoại di động, vốn đã thỏa thuận xong từ trước nhưng đột nhiên nhãn hiệu này lại muốn ngừng hợp tác, không đưa cho xã đoàn thể thao điện tử một đồng tiền nào. Xã đoàn thể thao điện tử đã mở giải thi đấu, phần thưởng đưa ra từ sớm, bây giờ đột nhiên không có vốn, không biết giải thi đấu có thể diễn ra được nữa hay không.
“Còn nghiêm trọng hơn cả thất tình.” Oai Oai nói.
Hướng Noãn cũng thấy buồn thay anh ta, cô vội hỏi: “Anh đừng vội, giải thi đấu thể thao điện tử cần bao nhiêu tiền? Nếu không chúng ta góp một chút nhé?”
“Ít nhất là hai chục ngàn...”
“Nhiều quá....”
“Đúng vậy, góp tiền là hạ sách. Anh vốn nghĩ nếu không được thì đi mượn Thẩm Tắc Mộc một ít, nhưng anh cũng rất bất lực, mượn bao nhiêu tiền như vậy không biết lúc nào mới có thể trả được, anh cũng không thể tự móc tiền túi ra làm hoạt động được! Bây giờ chỉ có thể đi tìm nhà tài trợ khác, nhưng thời gian có hạn, cũng không biết có tìm được không nữa, buồn quá...”
Lâm Sơ Yến vốn không nói lời nào, nghe đến đây đột nhiên lên tiếng: “Em có một biện pháp.”
Mắt Oai Oai sáng lên: “Thật sao? Em có phương pháp gì?”
“Rất khó nói, em có thể thử một chút. Nhưng mà.... em có một điều kiện.”
“Điều kiện gì? Em nói đi, em muốn anh bán thân anh cũng đồng ý.”
Lâm Sơ Yến lắc đầu: “Đàn anh đừng hiểu lầm, thân thể anh... chẳng đáng mấy đồng. Điều kiện của em là cho dù em kéo về được bao nhiêu tiền tài trợ, trừ đi hai chục ngàn thì số còn lại thuộc về em."
Đàn anh Oai Oai vỗ vai anh: “Ha ha, không nhìn ra, Lâm Sơ Yến, em thật giang hồ... Được rồi, anh đồng ý, không vấn đề gì.”
Sau khi đàn anh Oai Oai đi, Hướng Noãn nghi ngờ nhìn về phía Lâm Sơ Yến, hỏi anh: “Sao anh có thể kiếm được tiền tài trợ?”
Lâm Sơ Yến nhếch mép: “Bí mật.”
Cô càng nghi ngờ, không yên tâm lắm, híp mắt: “Không phải... anh lại đi lừa người ta chứ?”
“Tôi là người sống có nguyên tắc.” Lâm Sơ Yến ra vẻ quang minh chính đại nói.
Nguyên tắc làm người của Lâm Sơ Yến chính là... trừ lừa bố mình thì không bao giờ đi lừa người khác.
....
Lâm Sơ Yến mở trò chơi, sự chú ý của Hướng Noãn liền chuyển sang Vương Giả Vinh Diệu.
Hai người ngồi cạnh nhau trên ghế sofa, Hướng Noãn nghiêng đầu là có thể thấy được màn hình điện thoại của Lâm Sơ Yến. Mặc dù ánh mắt của anh nhìn màn hình điện thoại nhưng mọi sự chú ý đều đặt trên người cô.
Hướng Noãn đang lẩm bẩm: “Dám giết cục cưng của mình, chờ đấy... Ôi đại ca hiểu lầm, hiểu lầm... Ngay cả trợ thủ cũng giết, quá không có tình người rồi... Tới đây, đuổi theo mị này, ha ha....”
“Tại sao cô lại nói chuyện?” Lâm Sơ Yến thờ ơ hỏi.
“Hả, tôi đang nói à?”
“Ừ.”
“Trời ơi, chết chết...” Hướng Noãn phân tâm, Trương Phi liền bị đánh chết.
Thời gian chờ sống lại, cô quay đầu nhìn màn hình điện thoại của anh.
Mái tóc cô đen nhánh mềm mại, một lọn tóc rủ xuống cánh tay anh. Anh khẽ ngửi thấy hương thơm dầu gội của cô.
Đát Kỷ của Lâm Sơ Yến cũng đang bị đuổi giết. Tướng địch Vương Chiêu Quân tung một kỹ năng làm chậm. Đúng lúc Đát Kỷ lắc eo tránh được, tướng địch Dương Tiễn (1) lại thả một con chó đuổi theo, Đát Kỷ lại lắc eo tránh chó cắn. Lúc Hướng Noãn cho rằng Lâm Sơ Yến đã an toàn, trước mặt Đát Kỷ lại xuất hiện một tên Triệu Vân.
(1) Dương Tiễn (chữ Hán: 楊戩 ) tức Nhị Lang Thần (chữ Hán: 二郎神 ), Quán Khẩu Nhị Lang (chữ Hán: 灌口二郎 ) hay Nhị Lang Chân Quân (chữ Hán: 二郎真君 ) là một nhân vật trong thần thoại Trung Quốc và một vị thần trong tôn giáo truyền thống Trung Quốc là Đạo Giáo và Phật giáo.
Đại chiêu của Triệu Vân có hiệu quả tấn công quần thể, kỹ năng có lực khống chế rất mạnh, lúc này Triệu Vân tung đại chiêu, mắt thấy có thể trúng vào Đát Kỷ, nếu như Đát Kỷ bị đại chiêu của Triệu Vân khống chế, quân địch đuổi tới thì chắc chắn sẽ chết... Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, Đát Kỷ sử dụng Tốc biến, di chuyển vào bên trong trụ nhà mình, quay đầu tung một kỹ năng vào Triệu Vân.
Tất cả xảy ra chỉ trong vòng mấy giây. Hướng Noãn cảm thấy mình xem cũng đã đủ, cảm giác cả linh hồn đều chịu thử thách, cô thốt lên: “Không hổ là tốc độ tay của người độc thân hai mươi năm.”
Cạch...
Lâm Sơ Yến buông lỏng tay, điện thoại di động rơi xuống mặt bàn thủy tinh.
Anh cũng không để ý điện thoại di động, cúi đầu nheo mắt, nhìn cô bằng nửa con mắt.
Bây giờ Hướng Noãn mới kịp phản ứng mình vừa nói cái gì, cô hận không thể tự tát mình một cái. Cái gì mà tốc độ tay của người độc thân hai mươi năm... Ôi ôi trong lúc anh Hổ truyền hình trực tiếp thường xuyên nói, không hiểu sao cô lại nhớ, vừa rồi cũng không suy nghĩ mà thốt ra. Những lời như vậy có thể nói ra tùy tiện sao? Chia ra thì có thể viết được trang tiểu luận không dưới tám trăm chữ. Hơn nữa cô lại nói với một người con trai đầy mưu mô này.
Hướng Noãn đỏ mặt, cúi đầu thật thấp không dám ngẩng lên nhìn anh.
Anh lại không bỏ qua cho cô, hơi dựa vào một tí, nhỏ giọng nói: “Lưu manh...”
Giọng nói hết sức chậm rãi khiến cho từng chữ cực kỳ rõ ràng.
Mặt Hướng Noãn càng đỏ, di chuyển cách xa anh một chút, nhưng anh lại đuổi theo. Hai người cứ tiếp tục như vậy cho đến khi anh dồn cô vào trong góc ghế sofa.
“Cô học ai trò đùa giỡn lưu manh này đấy?” Lâm Sơ Yến hỏi.
Hướng Noãn không có cách nào đối diện với anh. Cô đột nhiên đẩy anh ra, thật ra không dùng nhiều lực lắm nhưng Lâm Sơ Yến lại đặc biệt nghe lời ngã ra ghế sofa, giống như cô đang muốn sàm sỡ anh vậy.
Đột nhiên Hướng Noãn đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống, thấy anh nửa ngồi nửa dựa vào ghế sofa, tư thế hơi mất hồn. Dưới anh đèn mờ ảo, mắt anh cong cong, sáng ngời và ranh mãnh.
Hướng Noãn vừa xấu hổ vừa tức giận, cô cầm túi xách đi ra ngoài.
Lâm Sơ Yến vội vàng đứng lên đuổi theo cô: “Giận rồi à?”
“Tôi đùa cô thôi.”
“Nhưng cô phải nói cho tôi biết, rốt cuộc cô học của ai?” Anh còn hỏi thêm.
Hướng Noãn không tự chủ bước nhanh hơn. Đáng tiếc Lâm Sơ Yến chân dài hơn cô, vững vàng đi bên cạnh cô.
“Giận thật à?” Giọng Lâm Sơ Yến có vẻ không xác định, sau đó anh lại nói: “Được rồi, cô không phải lưu manh, tôi lưu manh, được chưa?”
“Lâm Sơ Yến, đồ thần kinh.” Hướng Noãn hét lên, sau đó.... chạy.
Mang theo một túi xách lớn lỉnh kỉnh sách mà cô vẫn chạy rất nhanh.
Con gấu nhỏ treo trên túi xách lắc lư giống như đang khiêu vũ.
...
Buổi tối, Hướng Noãn nhận được tin nhắn WeChat của đồng đội Đại Vũ.
[Đại Vũ]: Hướng Noãn, tôi muốn hỏi cô một chuyện, tò mò muốn chết đi được.
[Hướng Noãn]: Sao vậy ạ? Anh hỏi đi.
[Đại Vũ]: Tại sao Sơ Yến đổi biệt danh WeChat của cô thành “Noãn lưu manh”? Cô làm gì với cậu ta vậy?
[Hướng Noãn]: ...
Hướng Noãn quyết định dạy dỗ Lâm Sơ Yến một chút, để cho anh biết ai mới là bố ai.
Nhưng cô không ngờ không đợi cô nghĩ ra kế hoạch gì thì Lâm Sơ Yến đã chủ động đưa cơ hội báo thù đến.
Beta: Mạc Y Phi
Sau khi Lâm Sơ Yến xuống xe thì thấy một bà lão bán hạt óc chó ven đường. Bà ngồi trên một cái ghế đẩu dài, dùng một con dao sắc bén cà cà vỏ quả óc chó. Sau khi gọt vỏ xanh đi thì trong sọt còn lại nhân óc chó màu nâu, đây mới là óc chó thường gặp.
Một hương vị đặc biệt tràn ngập trong không khí.
Lâm Sơ Yến mua hai cân óc chó, lúc anh tìm tiền lẻ trong túi áo khoác, thấy bà lão lặng lẽ chỉ về cái sọt nặng đúng hai cân.
...
Lâm Sơ Yến cầm quả óc chó đi tìm Hướng Noãn. Chàng thanh niên cao ráo tuấn tú y như bước ra từ truyện manga lại xách cái túi ni lông màu đỏ thường hay đựng đồ ăn, trông có vẻ chói mắt.
Lúc xuống tầng Hướng Noãn mặc một bộ đồ nhung màu trắng, lông vũ bay như tuyết. Lúc cô đi đến gần, Lâm Sơ Yến thấy cô đeo túi xách.
“Cô có tiết học à?” Anh hỏi.
“Không phải, ngộ nhỡ tôi cần đọc sách thì sao.”
Lâm Sơ Yến cảm thấy hai chữ “ngộ nhỡ” được cô dùng rất tốt.
Hướng Noãn chỉ vào túi ni lông của anh: “Anh mang cái gì đấy, cá à?”
“Hạt óc chó, cho cô.”
“Anh mua hạt óc chó cho tôi làm gì?”
Đương nhiên là để bổ não rồi. Lúc này, ánh mắt Lâm Sơ Yến khá ân cần.
Bỏ qua vẻ mặt khó hiểu của Hướng Noãn, anh đưa óc chó cho cô, sau đó nhấc túi xách của cô lên, rất nặng.
“Đưa tôi cầm cho.” Lâm Sơ Yến vừa nói vừa muốn cầm túi xách của cô.
“Không cần, không nặng lắm đâu.” Hướng Noãn từ chối.
“Cô còn có cơ hội cao lên đấy.” Lúc anh nói lời này, ánh mắt rất đứng đắn.
Hướng Noãn đen mặt: “Anh cũng có cơ hội cao lên đấy, anh còn lớn hơn tôi một tuổi mà.”
“Tôi đủ cao rồi.”
Hướng Noãn không nói gì. Có lúc rõ ràng Lâm Sơ Yến đang nói thật nhưng lại khiến người khác không nhịn được muốn đánh. Chắc đây là một loại thiên phú khác...
Cuối cùng anh cũng cầm lấy túi xách của cô rồi đeo lên vai mình. Lúc đi bộ, con gấu nhỏ trên móc khóa túi xách của cô đung đưa, nhìn có vẻ hài hước.
Hướng Noãn ngẩng đầu nhìn trời, thời tiết rất tốt, trời trong xanh không một áng mây, ánh mặt trời chói chang, rơi đầy trên những tán lá, có con chim cất tiếng hót líu lo.
“Chúng ta làm gì?” Cô hỏi anh.
“Cô muốn làm gì?”
“Vào quán cà phê mở đen không?”
Lâm Sơ Yến cảm thấy Hướng Noãn có vẻ rất nghiện trò chơi.
Lúc bọn họ đi vào quán cà phê thì gặp xã trưởng Oai Oai với vẻ mặt không tốt cho lắm, ngồi ngây ngốc một mình một bàn. Hướng Noãn gọi anh ta: “Xã trưởng Oai Oai cũng ở đây ạ?”
Oai Oai quay mặt ra chỗ bọn họ, thấy bọn họ thì ánh mắt hơi đỏ lên: “Hức...” Nhìn qua như sắp khóc.
Hướng Noãn không biết phải làm sao.
Cũng không biết anh ta bị đả kích cái gì, nhìn rất yếu ớt, vẻ mặt cần được an ủi, đứng dậy giang tay muốn ôm hai bọn họ.
Hướng Noãn cũng giơ tay định ôm anh ta, kết quả Lâm Sơ Yến đứng sau túm lấy cổ áo cô, xách cô ra.
Cứ như vậy, đàn anh Oai Oai và Lâm Sơ Yến ôm nhau thắm thiết.
Hình ảnh đó thật sự... rất đẹp.
“Anh thất tình à đàn anh?” Hướng Noãn hỏi.
“Không phải, tài trợ của chúng ta.... bị hủy rồi.”
Oai Oai ủ rũ kể cho họ chuyện đã xảy ra.
Từ trong lời lải nhải của đàn anh Oai Oai, Hướng Noãn tóm tắt được đại khái: Tài trợ lần này của giải thi đấu thể thao điện tử là một nhãn hiệu điện thoại di động, vốn đã thỏa thuận xong từ trước nhưng đột nhiên nhãn hiệu này lại muốn ngừng hợp tác, không đưa cho xã đoàn thể thao điện tử một đồng tiền nào. Xã đoàn thể thao điện tử đã mở giải thi đấu, phần thưởng đưa ra từ sớm, bây giờ đột nhiên không có vốn, không biết giải thi đấu có thể diễn ra được nữa hay không.
“Còn nghiêm trọng hơn cả thất tình.” Oai Oai nói.
Hướng Noãn cũng thấy buồn thay anh ta, cô vội hỏi: “Anh đừng vội, giải thi đấu thể thao điện tử cần bao nhiêu tiền? Nếu không chúng ta góp một chút nhé?”
“Ít nhất là hai chục ngàn...”
“Nhiều quá....”
“Đúng vậy, góp tiền là hạ sách. Anh vốn nghĩ nếu không được thì đi mượn Thẩm Tắc Mộc một ít, nhưng anh cũng rất bất lực, mượn bao nhiêu tiền như vậy không biết lúc nào mới có thể trả được, anh cũng không thể tự móc tiền túi ra làm hoạt động được! Bây giờ chỉ có thể đi tìm nhà tài trợ khác, nhưng thời gian có hạn, cũng không biết có tìm được không nữa, buồn quá...”
Lâm Sơ Yến vốn không nói lời nào, nghe đến đây đột nhiên lên tiếng: “Em có một biện pháp.”
Mắt Oai Oai sáng lên: “Thật sao? Em có phương pháp gì?”
“Rất khó nói, em có thể thử một chút. Nhưng mà.... em có một điều kiện.”
“Điều kiện gì? Em nói đi, em muốn anh bán thân anh cũng đồng ý.”
Lâm Sơ Yến lắc đầu: “Đàn anh đừng hiểu lầm, thân thể anh... chẳng đáng mấy đồng. Điều kiện của em là cho dù em kéo về được bao nhiêu tiền tài trợ, trừ đi hai chục ngàn thì số còn lại thuộc về em."
Đàn anh Oai Oai vỗ vai anh: “Ha ha, không nhìn ra, Lâm Sơ Yến, em thật giang hồ... Được rồi, anh đồng ý, không vấn đề gì.”
Sau khi đàn anh Oai Oai đi, Hướng Noãn nghi ngờ nhìn về phía Lâm Sơ Yến, hỏi anh: “Sao anh có thể kiếm được tiền tài trợ?”
Lâm Sơ Yến nhếch mép: “Bí mật.”
Cô càng nghi ngờ, không yên tâm lắm, híp mắt: “Không phải... anh lại đi lừa người ta chứ?”
“Tôi là người sống có nguyên tắc.” Lâm Sơ Yến ra vẻ quang minh chính đại nói.
Nguyên tắc làm người của Lâm Sơ Yến chính là... trừ lừa bố mình thì không bao giờ đi lừa người khác.
....
Lâm Sơ Yến mở trò chơi, sự chú ý của Hướng Noãn liền chuyển sang Vương Giả Vinh Diệu.
Hai người ngồi cạnh nhau trên ghế sofa, Hướng Noãn nghiêng đầu là có thể thấy được màn hình điện thoại của Lâm Sơ Yến. Mặc dù ánh mắt của anh nhìn màn hình điện thoại nhưng mọi sự chú ý đều đặt trên người cô.
Hướng Noãn đang lẩm bẩm: “Dám giết cục cưng của mình, chờ đấy... Ôi đại ca hiểu lầm, hiểu lầm... Ngay cả trợ thủ cũng giết, quá không có tình người rồi... Tới đây, đuổi theo mị này, ha ha....”
“Tại sao cô lại nói chuyện?” Lâm Sơ Yến thờ ơ hỏi.
“Hả, tôi đang nói à?”
“Ừ.”
“Trời ơi, chết chết...” Hướng Noãn phân tâm, Trương Phi liền bị đánh chết.
Thời gian chờ sống lại, cô quay đầu nhìn màn hình điện thoại của anh.
Mái tóc cô đen nhánh mềm mại, một lọn tóc rủ xuống cánh tay anh. Anh khẽ ngửi thấy hương thơm dầu gội của cô.
Đát Kỷ của Lâm Sơ Yến cũng đang bị đuổi giết. Tướng địch Vương Chiêu Quân tung một kỹ năng làm chậm. Đúng lúc Đát Kỷ lắc eo tránh được, tướng địch Dương Tiễn (1) lại thả một con chó đuổi theo, Đát Kỷ lại lắc eo tránh chó cắn. Lúc Hướng Noãn cho rằng Lâm Sơ Yến đã an toàn, trước mặt Đát Kỷ lại xuất hiện một tên Triệu Vân.
(1) Dương Tiễn (chữ Hán: 楊戩 ) tức Nhị Lang Thần (chữ Hán: 二郎神 ), Quán Khẩu Nhị Lang (chữ Hán: 灌口二郎 ) hay Nhị Lang Chân Quân (chữ Hán: 二郎真君 ) là một nhân vật trong thần thoại Trung Quốc và một vị thần trong tôn giáo truyền thống Trung Quốc là Đạo Giáo và Phật giáo.
Đại chiêu của Triệu Vân có hiệu quả tấn công quần thể, kỹ năng có lực khống chế rất mạnh, lúc này Triệu Vân tung đại chiêu, mắt thấy có thể trúng vào Đát Kỷ, nếu như Đát Kỷ bị đại chiêu của Triệu Vân khống chế, quân địch đuổi tới thì chắc chắn sẽ chết... Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, Đát Kỷ sử dụng Tốc biến, di chuyển vào bên trong trụ nhà mình, quay đầu tung một kỹ năng vào Triệu Vân.
Tất cả xảy ra chỉ trong vòng mấy giây. Hướng Noãn cảm thấy mình xem cũng đã đủ, cảm giác cả linh hồn đều chịu thử thách, cô thốt lên: “Không hổ là tốc độ tay của người độc thân hai mươi năm.”
Cạch...
Lâm Sơ Yến buông lỏng tay, điện thoại di động rơi xuống mặt bàn thủy tinh.
Anh cũng không để ý điện thoại di động, cúi đầu nheo mắt, nhìn cô bằng nửa con mắt.
Bây giờ Hướng Noãn mới kịp phản ứng mình vừa nói cái gì, cô hận không thể tự tát mình một cái. Cái gì mà tốc độ tay của người độc thân hai mươi năm... Ôi ôi trong lúc anh Hổ truyền hình trực tiếp thường xuyên nói, không hiểu sao cô lại nhớ, vừa rồi cũng không suy nghĩ mà thốt ra. Những lời như vậy có thể nói ra tùy tiện sao? Chia ra thì có thể viết được trang tiểu luận không dưới tám trăm chữ. Hơn nữa cô lại nói với một người con trai đầy mưu mô này.
Hướng Noãn đỏ mặt, cúi đầu thật thấp không dám ngẩng lên nhìn anh.
Anh lại không bỏ qua cho cô, hơi dựa vào một tí, nhỏ giọng nói: “Lưu manh...”
Giọng nói hết sức chậm rãi khiến cho từng chữ cực kỳ rõ ràng.
Mặt Hướng Noãn càng đỏ, di chuyển cách xa anh một chút, nhưng anh lại đuổi theo. Hai người cứ tiếp tục như vậy cho đến khi anh dồn cô vào trong góc ghế sofa.
“Cô học ai trò đùa giỡn lưu manh này đấy?” Lâm Sơ Yến hỏi.
Hướng Noãn không có cách nào đối diện với anh. Cô đột nhiên đẩy anh ra, thật ra không dùng nhiều lực lắm nhưng Lâm Sơ Yến lại đặc biệt nghe lời ngã ra ghế sofa, giống như cô đang muốn sàm sỡ anh vậy.
Đột nhiên Hướng Noãn đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống, thấy anh nửa ngồi nửa dựa vào ghế sofa, tư thế hơi mất hồn. Dưới anh đèn mờ ảo, mắt anh cong cong, sáng ngời và ranh mãnh.
Hướng Noãn vừa xấu hổ vừa tức giận, cô cầm túi xách đi ra ngoài.
Lâm Sơ Yến vội vàng đứng lên đuổi theo cô: “Giận rồi à?”
“Tôi đùa cô thôi.”
“Nhưng cô phải nói cho tôi biết, rốt cuộc cô học của ai?” Anh còn hỏi thêm.
Hướng Noãn không tự chủ bước nhanh hơn. Đáng tiếc Lâm Sơ Yến chân dài hơn cô, vững vàng đi bên cạnh cô.
“Giận thật à?” Giọng Lâm Sơ Yến có vẻ không xác định, sau đó anh lại nói: “Được rồi, cô không phải lưu manh, tôi lưu manh, được chưa?”
“Lâm Sơ Yến, đồ thần kinh.” Hướng Noãn hét lên, sau đó.... chạy.
Mang theo một túi xách lớn lỉnh kỉnh sách mà cô vẫn chạy rất nhanh.
Con gấu nhỏ treo trên túi xách lắc lư giống như đang khiêu vũ.
...
Buổi tối, Hướng Noãn nhận được tin nhắn WeChat của đồng đội Đại Vũ.
[Đại Vũ]: Hướng Noãn, tôi muốn hỏi cô một chuyện, tò mò muốn chết đi được.
[Hướng Noãn]: Sao vậy ạ? Anh hỏi đi.
[Đại Vũ]: Tại sao Sơ Yến đổi biệt danh WeChat của cô thành “Noãn lưu manh”? Cô làm gì với cậu ta vậy?
[Hướng Noãn]: ...
Hướng Noãn quyết định dạy dỗ Lâm Sơ Yến một chút, để cho anh biết ai mới là bố ai.
Nhưng cô không ngờ không đợi cô nghĩ ra kế hoạch gì thì Lâm Sơ Yến đã chủ động đưa cơ hội báo thù đến.
Bình luận facebook